Chương 51

Phó Tư Diễn ngồi dưới sân khấu, trở thành tâm điểm chú ý của người trên sân khấu, Dung Hoan ngạc nhiên sao anh lại xuống đây xem cô?!
Cô có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của người đàn ông luôn dính lên mặt cô, cô thẹn thùng cúi đầu, cảm thấy càng ngượng ngùng hơn.


Nhân viên đều bối rối, không biết tại sao Boss lớn nhà mình lại đột nhiên đi xuống thị sát, nhao nhao đề cao tinh thần, nơm nớp lo sợ.


Nhạc vang lên, Dung Hoan bắt đầu đánh đàn, ngón tay như nước chảy mây trôi trình diễn khúc nhạc tuyệt vời, dẫn dắt bầu không khí không ngừng lan tỏa, mọi người đều đắm chìm trong đó.


Bầu không khí rất náo nhiệt, Dung Hoan cũng dần buông tay, lắc lư theo điệu nhạc, nhìn tay trống và Bass bên cạnh mình cùng nhau cười.
Phó Tư Diễn ở dưới sân khấu, lần đầu tiên thấy dáng vẻ ngại ngùng xấu hổ của cô bé này.
Xinh đẹp, hoạt bát, quyến rũ, hệt như lần gặp cô ở DC nhiều năm trước.


Anh nhấp ngụm Whiskey, đôi lông mày nhướng lên và độ cong khóe miệng cho thấy tâm trạng cực tốt của anh.
Mấy bài nhạc đầu, Dung Hoan đánh rất trôi chảy. Trong lúc nghỉ giải lao, ca sĩ chính đang khuấy động bầu không khí với mọi người, Julia đi đến nói với Dung Hoan: "Đi nào, bây giờ đến lượt tôi."


Dung Hoan đang định đi thì thấy Julia hất cằm về phía Phó Tư Diễn, cười khẩy vài tiếng: "Em nhìn thấy anh chàng kia không? Biết anh ta không, em gái?"
Julia vừa nói xong đã thấy Phó Tư Diễn nhướng mày với cô ta, còn ngoắc ngón tay.
Julia: Anh ta đang gọi mình à?




Dung Hoan đối mắt với Phó Tư Diễn, biết anh gọi cô qua, mặt cô đỏ lên, quay sang ném cho Julia một câu "làm màu": "Phó Tư Diễn gọi em đi rồi."
Julia:
Ngay sau đó trước vẻ sững sờ của Julia và ánh mắt của tất cả nhân viên biết mặt boss lớn, Dung Hoan bước xuống sân khấu, đi đến chỗ Phó Tư Diễn.


Chỉ thấy người đàn ông đó nắm tay Dung Hoan, kéo cô vào lồng ngực, cúi đầu thầm thì gì đó bên tai cô, mặt cô đỏ rần, người đàn ông thì cười tủm tỉm, vẻ mặt cưng chìu.


Nhân viên thấy một màn trên: "Mẹ ơi cô gái này lại là người phụ nữ của ông chủ! Vãi nồi, vừa rồi ở phía sau sân khấu suýt chút nữa tôi đã làm dữ với cô ấy..."
"Đã nói mà, sao hôm nay ông chủ lại đích thân xuống đây, hóa ra là đến xem bạn gái!"


"Mẹ nó, lần thứ hai trong năm thấy ông chủ, đẹp trai ch.ết mất..."
Julia: "..." Lúc này cô ta hận không thể quay ngược thời gian, tự tát mạnh mình mấy cái.


Dưới sân khấu, cô gái nhỏ được ôm vào ngực, cô muốn với lấy ly rượu trên bàn đã bị anh ngăn lại: "Em đừng uống cái này, muốn uống gì anh nói người ta lấy cho em."
Đôi môi đỏ của cô hơi dẩu lên: "Tại sao chứ, em cứ muốn uống cái này..."


Anh không lay chuyển được cô, đành cho cô nhấp một ngụm, cô vừa uống đã nhướng mắt nhíu mày, thấy cô sắp hi sinh tới nơi, anh không dằn được mà cười: "Biết tại sao anh không cho em uống chưa?"
"Không uống nữa, em muốn uống nước trái cây."


Phó Tư Diễn bảo Kế Sâm lấy nước trái cây cho cô, cô vui vẻ cầm uống, ngón tay anh quấn lấy tóc mềm của cô, dịu dàng hỏi: "Vừa nãy có người bắt nạt em ở sau sân khấu không?"


"Có." Cô vô cùng đáng thương quay lại nhìn anh: "Em nói em và anh biết nhau, cô ta nói em không nhìn thử mình là người quan trọng cỡ nào."
Sắc mặt Phó Tư Diễn tràm xuống: "Ai? Chỉ cho anh xem."


Dung Hoan cười, lắc đầu: "Không sao nữa, em xem cô ta như chưa hiểu việc đời, tuổi còn nhỏ mà." Nhìn Dung Hoan như học sinh cấp ba mới mười tám tuổi, cũng khó trách khiến người khác nghĩ cô là một em gái mới lớn.
Anh nói nếu có người ở DC lại nói cô gì đó thì cứ nói cho anh biết.


Một lát sau, cô nói muốn về nhà, anh bèn dẫn cô đi. Trên đường về, Dung Hoan nhận được tin nhắn. ngày mai Hề Phán sẽ đến thành phố Lâm.
Dung Hoan hớn hở kể với Phó Tư Diễn, anh nói cô cứ an tâm chơi với chị em, cần gì đều có thể tìm anh.
"Trưa mai chúng ta cùng ăn cơm nha?"


Anh nắn mặt cô: "Muốn giới thiệu anh với chị em tốt của em à?"
"Đúng rồi, bạn trai đầu tiên của em mà."
"Ừ." Anh cười.
...


Mười giờ sáng hôm sau, Dung Hoan đón được Hề Phán ở sân bay. Hề Phán là một cô nàng tóc ngắn dáng người không khác Dung Hoan mấy, tính cách hào phóng cởi mở, hình thành sự đối lập rõ ràng với một Dung Hoan hướng nội. Hề Phán vừa, nhìn thấy Dung Hoan thì chạy như bay tới, bế cô lên xoay một vòng.


Dung Hoan mếu máo: "Này, tới sắp bị cậu siết ch.ết rồi!"
Hề Phán cười ha ha, khều khều cằm cô, nói một cách đầy khí phách: "Cô gái à, tôi đến nuông chiều em."
Dung Hoan: "..."


Lúc này Hề Phán mới chuyển tầm mắt lên người đàn ông cao lớn đẹp trai ngời ngợi đứng phía sau Dung Hoan, cười gượng vài tiếng, tiếc hận nói: "Cô gái, bây giờ em không phải là người của tôi nữa rồi."
Dung Hoan kéo Phó Tư Diễn tới, thẹn thùng nói: "Anh ấy là Phó Tư Diễn, bạn trai tớ."


Người đàn ông mỉm cười: "Chào em."
"Chào chú, gọi Hề Phán là được rồi ạ."
"Đi thôi, đã chuẩn bị xe đón cậu về nhà rồi." Dung Hoan cười nói.


Hai cô gái tay trong tay đi phía trước, Hề Phán quét mắt nhìn người đàn ông phía sau, dằn giọng nói kích động xuống: "Hoan Hoan, cậu đi đâu tìm được bạn trai đẹp trai thế hu hu hu, mẹ nó cậu hạnh phúc quá rồi đó, tớ ghen tị phát khóc đấy."


Dung Hoan liếc cô ấy: "Bạn trai cậu tìm không phải cũng giống vậy sao? Cao giàu đẹp."
"Mấy thứ đó của tớ đều là cún con, không giống người này của cậu, là trai già chín chắn."
Dung Hoan: " Không cho nói anh ấy nói già!"


"Ôi ôi ôi coi cậu bao che khuyết điểm kìa, già mới thú vị đúng không..." Hề Phán cười xấu xa.
Dung Hoan hoàn toàn không muốn nói chuyện với cô nàng.
...


Trước khi lên xe, Hề Phán nói phải giúp cô kiểm định kĩ càng, xem thử Phó Tư Diễn có thật sự thật lòng tốt với cô hay không: "Kinh nghiệm của tớ nhiều hơn cậu, nhìn một cái là chuẩn khỏi bàn."
"Được được được."


Sau khi lên xe, đầu tiên Phó Tư Diễn đưa họ đi ăn cơm. Trưa về đến nhà, Dung Hoan để cô ấy đến ở Quan Hải Cư.
Vào trong nhà, Hề Phán nhìn quanh căn nhà một lượt: "Được đó cô gái, thiết kế rất đẹp."


Dung Hoan nhếch mép, nhìn về phía Phó Tư Diễn. Cô cũng không biết anh bài trí giúp cô lúc nào.
Hề Phán vào nhà vệ sinh, Dung Hoan bị Phó Tư Diễn tóm lấy: "Hôm nay sắp xếp thế nào nữa?"
"Ừm... tối nay em định nấu bữa cơm cho cậu ấy," cô chọc chọc và ngực anh: "Hay là anh ra tay giúp em nhé?"
"Có thưởng gì không?"


Cô nhón chân hôn lên mặt anh: "Xin anh đó ~"
Cô gái nhỏ làm nũng luôn vô cùng có tác dụng, anh lập tức đồng ý, sau đó anh để cho cô đi nghỉ trưa một lát. Chiều anh sẽ về muộn một chút.


Hai cô gái ngủ trưa xong, Dung Hoan gọi điện cho Phó Tư Diễn bảo anh đến. Hề Phán ở bên cạnh ăn trái cây dịch về phía cô: "Cô nhóc tớ đây không thể giúp được à?"
"Không được, đây không phải vì cậu là khách sao?"
"Xí, rõ ràng là cậu muốn dính chú của cậu thôi."


Phó Tư Diễn đến rất nhanh, còn đem theo một ít nguyên liệu nấu ăn, Hề Phán giao Dung Hoan cho anh: "Chiều nay phòng bếp và Dung Hoan đều là của chú, cứ "sử dụng" thỏa thích, cháu sẽ ngoan ngoãn ở đây không quấy rầy nữa."
Hai người vào phòng bếp, Phó Tư Diễn nói: "Chị em tốt của em còn rất hiểu chuyện."
"..."


Anh đeo tạp dề cho chô, hỏi cô muốn làm gì, cô không nói, lấy cuốn sách dạy nấu ăn trên đầu tủ lạnh rơi vào trầm tư.
Phó Tư Diễn nhướng mày: "Đây là tài nấu nướng mà em nói à?"
Dung Hoan chột dạ: "Nhìn thực đơn lòng em càng nắm chắc. Anh nhanh gọt khoai tây giúp em đi."


Co nhìn sách nấu ăn nghiên cứu hồi lâu, anh đã chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn sẵn hết cho cô, cô chuẩn bị cho vào nồi xào, trước khi xào, sợ sệt rụt rè nói: "Em có cần phải đeo bao tay gì đó..." Cô sợ bị dầu bắn trúng, hồi còn ở nước ngoài có lần chiên cánh gà, tay từng bị phỏng dầu, làm cô rất đau.


"?"
Cô sờ sờ đầu, vờ như mình chưa từng nói câu này: "Không có gì."
Cô giả vờ muốn cầm nguyên liệu nấu ăn, đột nhiên bị người đàn ông ôm lấy, anh xoay người, bế cô ngồi lên bệ bồn nước ở phía sau.
Dung Hoan bối rối.


Anh đứng trước mặt cô, nhìn thẳng vào cô, cười hỏi: "Em sợ dầu à?"
"À..."
Anh quệt quệt chóp mũi cô, lấy khoai tay trong tay cô: "Ngoan ngoãn ngồi đây đi, anh xào."
Ôi
Nói xong, anh bỏ khoai tây vào nồi dầu đảo xào, động tác nước chảy mây trôi, dường như không hề dính khói lửa nhân gian.


Lúc đầu cô còn cảm thấy xấu hổ, sau đó nhìn bóng lưng của anh, nhìn thêm một hồi thì say đắm... Đẹp trai quá |ω")
"Đưa hành lá cho anh."
"Cho anh ít nước."
"Với cải xanh lên."


Dung Hoan từ bếp chính hoàn toàn biến thành phụ bếp. Lúc nguyên liệu vào nồi, vì phòng dầu bắn lên người cô, anh bèn đi đến trước mặt cô cản giúp làm cô ấm lòng.


Xào đồ ăn xong, Phó Tư Diễn quay lại thì thấy cô gái nhỏ đang cầm cái dĩa trong tay nhìn anh trông mong, chân nhón tới nhón lui, giống hệt cô mèo thèm ăn.
Anh lấy dĩa qua, bày sườn xào chua ngọt xong rồi đi đến trước mặt cô.


Cô nhìn đĩa thịt thơm ngào ngạt bằng ánh mắt sáng lấp lánh, anh bèn muốn chọc ghẹo: "Em muốn ăn không?"
Cô gật đầu xong chợt mặt bị hôn một cái, ngẩng đầu thấy khóe miệng anh đang cong lên, gặp miếng thịt đưa tới miệng cô, dặn: "Thổi chút đi, hơi nóng."


Cô ăn xong thì giơ ngón cái lên khen ngợi: "Tuyệt tuyệt! Ngon lắm ngon lắm."
Anh mỉm cười, bế cô xuống bệ bồn nước, nói: "Bưng sườn xào chua ngọt của em lên bàn đi."
Cô cười ha ha, chạy nhanh đi, lúc này Hề Phán đã đi tới, miệng trơn như dầu: "Hôm nay tớ ăn no quá."


"? Cậu ăn từ giữa trưa giờ còn chưa tiêu hóa hết hả?"
"Là ăn cơm chó của hai người no luôn ấy."
"..."
"Cậu nói trổ tài nấu nướng của cậu đâu? Cuối cùng chỉ bưng dĩa ra."
Dung Hoan ɭϊếʍƈ môi cười.


Sau cùng đồ ăn nấu xong, Dung Hoan và Hề Phán đều nếm một lượt, Hề Phán nói: "Cậu có bạn trai biết nấu cơm thế này, hưởng phúc nha."
Dung Hoan và Phó Tư Diễn mỉm cười nhìn nhau, anh nói: "Sau này đều nấu cho em."
...


Tối đó Phó Tư Diễn không quấy rầy thời gian riêng tư của hai cô gái nên về sớm một chút, Dung Hoan và Hề Phán ngồi trên sofa đắp mặt nạ bắt đầu tám chuyện.
"Lén hỏi cậu một cậu, cậu và chú của cậu, phát triển đến bước kia chưa?" Hề Phán vỗ tay một cái, mặt cười xấu xa: "Chuyện đó chưa hả?"


Mặt Dung Hoan lập tức đỏ ửng, cô đánh Hề Phá: "Cậu nói bậy bạ gì đó!"
"Ôi chao đã là người lớn rồi còn xấu hổ vậy làm gì."
"Chưa! Cậu đừng có nói lung tung nữa."


"Chưa là được rồi, tớ nghĩ các cậu mới bên nhau chưa bao lâu, với cái tính của cậu, chắc hôn mấy cái là mặt đỏ rần rồi."
Bây giờ Dung Hoan bị cô nàng nói vậy mặt cũng đỏ rần, vừa khéo điện thoại vang lên, cô cầm điện thoại, lè lưỡi với Hề Phán rồi đi vào phòng ngủ.


Cô nhận điện thoại, bên kia Phó Tư Diễn nói anh đã về đến nhà: "Hề Phán định ở lại đây bao lâu?"
"Khoảng ba đến năm ngày, sao vậy ạ?"
"Vậy có phải dăm ba ngày nữa không có cuộc hẹn tối không."
Dung Hoan phì cười, nhận ra người đàn ông này cũng có lúc rất dính người.


"Anh chờ em một lát, em đi rửa mặt đã."


Cô ném điện thoại lên giường, đi vào phòng vệ sinh trong phòng ngủ, lúc này Hề Phán đẩy cửa đi vào, thấy Dung Hoan đang xả nước thì co rằng hai người đã nói chuyện xong, cô ấy nói không chút để ý: "Hoan Hoan, tớ nói nghiêm túc đó, chú của cậu ở cái tuổi này đang là lúc tinh lực dồi dào thể lực cường tráng, chú ấy có thể không chế mà không làm gì cậu chứng minh định lực của chú ấy quá mạnh!"


Dung Hoan vội lao ra bịt miệng cô nàng lại: "Tớ vẫn còn đang nói chuyện điện thoại đó!!" Cô rống giận bằng khẩu hình miệng.
Hề Phán chớp chớp mắt, ây da, miệng rộng rồi...
Dung Hoan: "..." qwq.
Sắc mặt cô dần đỏ lên, hận không thể ném Hề Phá ra ngoài.


Qua vài giây, cô chạy tới giường cầm điện thoại lên, khẽ "a lô" một tiếng, đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười bị đè nén của anh: "Rửa mặt xong rồi à?"
"Vâng..."
Anh không nghe được không nghe được không nghe được, cô lầm bầm trong lòng.


Mấy giây sau, đầu bên kia lại truyền đến giọng nói trầm và sâu của anh: "Hoan Hoan-"
"Thật ra định lực của anh rất không tốt."






Truyện liên quan