Chương 23: Xuất cung

“Mọi người, chúng ta... Thắng rồi!”
“Yeah --!”
Sáng hôm sau, từ trong Văn Chiêu Các truyền đến tiếng reo hò, làm các cấm vệ tuần tr.a bên ngoài hoảng sợ.
“Cái gì? Cái gì thắng?”
“Quản nhiều như vậy làm gì?”


Thấp giọng thảo luận một hồi, đội cấm vệ mắt điếc tai ngơ, tiếp tục tuần tra.
Mà lúc này, trong Văn Chiêu Các, Triệu Hoằng Nhuận nắm chặt một chiếc lệnh bài bằng đồng, kích động quơ tay.


Trước mặt hắn, Mục Thanh, Trầm Úc, Vệ Kiêu, Chử Hanh, Cao Quát, Chủng Chiêu, Lữ Mục, Chu Quế, Hà Miêu, Chu Phác, mười tên tông vệ cũng lộ vẻ hưng phấn.


Cùng Ngụy Vương đấu hơn 20 ngày, bổng lộc bị cắt, cùng đường bí lối. Đến mức, đường đường là một công tử, lại phải tới Ngưng Hương cung, Thính Phong các, Cung Học ăn chực. Mà thân là công tử tông vệ, phẩm cấp không kém huyện lệnh, lại phải nhẫn nhục cùng một đám làm tạp dịch thái giám dùng cơm, chỉ để tiết kiệm chút bạc còn lại.


Nhưng mà, bọn hắn đã kiên trì nổi!


“... Phụ vương vẫn không có cho ta xuất các, điều này không quan trọng. Hôm qua mẫu phi lại gọi ta vào ngưng Hương cung khiển trách một phen, hơn nữa còn lệnh cho ta mấy ngày nữa cùng với nàng đi xin lỗi tất cả phi tần, điều này cũng không quan trọng. Bổng lộc chưa được khôi phúc, ngân lượng trong tay chúng ta không còn nhiều, tất cả đều không quan trọng!... Quan trọng là..., chúng ta thắng! Cuối cùng chúng ta cũng có thể xuất cung !”




“Yeah --!!”
Mười người vung tay hô to, từng cái thần sắc phấn khích.
“Thay đổi y phục, chúng ta xuất cung!”
“Ồ!”
Một đám người vội vàng từ bên nội thị lấy vài bộ y phục thường dân, tháo xuống bất kỳ thứ gì có thể làm lộ thân phận, thay đổi y phục, rời đi Biện Kinh cung.


Cổng chính của hoàng cung hướng ra đường Chính Dương.
Chính Dương là con đường mà triều thần vào cung phải đi qua, dân chúng tầm thường không thể tùy tiện bước vào đây, bởi vậy, người đi đường khá ít.


Mà mọi ngõ ngách trên đường Chính Dương, đều là nối với phủ đệ của quan viên trong triều, ngay cả phủ đệ của năm vị công tử đã xuất các cũng được đặt ở đây.
Không khoa trương mà nói, có thể sống gần đường Chính Dương, đều là thượng tầng giai cấp của Đại Ngụy.


Dọc theo con đường này về hướng nam, hầu hết đều là nha phủ triều đình, tỉ như lục bộ phủ nha, cùng với một phần phủ nha của hai mươi bốn ti, những phủ nha triều đình này đã đem toàn bộ Đại Lương chia ra nam thành cùng bắc thành.


Ở tại bắc thành không phú thì quý, đều là Đại Lương quyền quý, mà ở phía nam thành, trừ phi có sở thích đặc biệt, bằng không đều là tầm thường bách tính.


Từ đường Chính Dương đi tới đường Triêu Dương, khung cảnh xung quanh bỗng trở nên sôi động, nhìn về bốn phía có rất nhiều cửa hàng nằm tại bên đường, trên đường dòng người đi qua đi lại, càng là chiếm hết cả con đường.


“Đường Triêu Dương, là con phố phồn hoa náo nhiệt nhất Đại Lương.” Là người xuất thân từ chính Đại Lương, Trầm Úc nhiệt tình giới thiệu con đường này cho bát công tử.


Mặc dù nói, từ lúc mười mấy tuổi đã được Tông phủ chiêu mộ, hắn cũng rất ít có cơ hội đi qua con đường này, nhưng so với người chưa từng ra khỏi cung như Triệu Hoằng Nhuận mà nói, hiểu biết của hắn về con đường này, cũng đủ để làm người hướng dẫn.
“Thật tốt ...”


Đứng ở ngã tư đường, Triệu Hoằng Nhuận ngõ nhìn bách tính qua lại.
Chỉ thấy, trên đường có người già, cũng có những đứa tẻ thắt bím tóc, có cả cao lớn thô kệch tráng hán, cũng có phú gia công tử phong độ, mà quan trọng nhất, Triệu Hoằng Nhuận cuối cùng đã nhìn thấy phái nữ.


“Không tệ...”
“Hmmmm.... Điện hạ, à không, công tử, ngươi xem cái kia.”
“Chà, có ánh mắt a...”
“Công tử, ngươi xem cái kia cũng không tệ.”
“Hử... Ta ngất, Chử Hanh, mắt ngươi có vấn đề? Tránh qua một bên đi, suýt chút nữa làm mù mắt bản công tử rồi.”


“Ách, ta cảm thấy cũng không tệ lắm...”
“Ngươi giỏi, công tử công tử, người xem cái kia.”
“Tốt, tốt...”
Một đám người ngồi xổm ở lối vào một con hẻm nhỏ, ngắm nhìn và bình luận những thiếu nữ xinh đẹp trên đường.


Cũng khó trách, dù sao bất luận là Triệu Hoằng Nhuận hay các tông vệ cũng đều bị nhốt ở thâm cung, không có cơ hội đi ra ngoài. Tuy trong cung cũng có rất nhiều thiếu nữ xinh đẹp, nhưng đều là nữ tử trong cung, bọn hắn sao dám càn rỡ mà đi xem?


Các tông vệ là khổ vì thân phận của những cung nữ kia, mà công tử như Triệu Hoằng Nhuận thì càng thảm, vì để tránh hiềm nghi, những cung nữ kia căn bản không dám xuất hiện trước mặt hắn, dù là xa xa gặp được cũng cấp tốc né tránh, để không bị thái giám nhìn thấy, trị các nàng tội sắc dụ công tử.


“Mười mấy năm qua sống như một cái xác biết đi, cuối cùng thì hôm nay cũng đã sống lại...”
Đứng tại đầu hẻm, nhìn trộm thiếu nữ trên đường hơn một canh giờ, Triệu Hoằng Nhuận hài lòng cảm khái.


Chỉ một việc nhỏ, lại khiến hắn vô cùng thỏa mãn. Đối với việc nhân sinh quan của mình trở nên rẻ tiền như vậy, ngay cả Triệu Hoằng Nhuận cũng cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Nhưng những lời này, lại được các tông vệ gật đầu đồng ý.


Không có cách nào, trong cung quản chế thật sự là quá chặt.
“Công tử, kế tiếp chúng ta làm gì?”
Nhìn cả một canh giờ, Cao Quát cũng cảm thấy đủ rồi, nhịn không được mở miệng hỏi.
“Điện hạ, kế tiếp làm gì?”
Nghe được câu hỏi này, Triệu Hoằng Nhuận không khỏi mờ mịt.


Kỳ thật khi còn ở trong cung, hắn đã sớm nghĩ tới sau khi xuất cung thì nên đi nơi nào, nhưng hiện tại, khi thật sự đã xuất cung, hắn có chút khó thích ứng.
Ngoài cung, đối với hắn mà nói thực sự quá xa lạ.
“Nếu không thì đi đi săn?”
Triệu Hoằng Nhuận do dự nói.


Lại nói, hắn vẫn luôn muốn đi săn, dù sao, năm xưa khi Ngụy Vương tổ chức săn bắn, chỉ có công tử đã xuất các mới được phép tham gia, những công tử chưa thành niên giống như Triệu Hoằng Nhuận đều không được phép, dù chỉ đứng ngoài quan sát cũng không được phép, nói gì mà lễ nghi, công tử tuổi nhỏ không nên thấy máu.


Mẹ kiếp!


“Đi săn?” Trầm Úc ngẩng đầu nhìn trời, cười khổ nói: “công tử, đi săn cần ra khỏi thành, cần chuẩn bị rất nhiều thứ như ngựa, cung tiễn,… Thứ nhất, chúng ta không tiền, thứ hai giờ cũng đã muộn. Bệ... A, phụ thân ngài đã nói rõ ràng, nếu lúc hoàng hôn chưa trở về... Hồi phủ, liền thu hồi lệnh bài...”


“Vậy thì lần sau đi.” Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy không yên tâm.
Tuy trận phụ tử chiến này hắn thắng, ép được Ngụy Vương thỏa hiệp, ban cho lệnh bài có thể tự do ra vào hoàng cung, nhưng đồng thời, hắn cũng được lệnh phải trở về hoàng cung trước hoàng hôn, nếu không sẽ bị thu lại lệnh bài.


Nói chung, xem như là có tự do với một giới hạn thời gian.
“Công tử, không bằng đi uống rượu?”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
Tông vệ Chu Quế, Hà Miêu đề nghị.


Tuy rằng trong cung không cấm công tử cùng tông vệ uống rượu, nhưng mà các loại rượu đều tương đối nhạt, còn mang theo vị ngọt, rõ ràng là rượu trái cây.


Mà tông vệ của Triệu Hoằng Nhuận đều là hai mươi tuổi trưởng thành nam nhi, đừng nói bọn hắn không có hứng thú với loại rượu này, ngay cả Triệu Hoằng Nhuận cũng không thích uống.
Tốt xấu gì đã ra khỏi hoàng cung, tự nhiên muốn thưởng thức liệt tửu.


Hai người nói xong, các tông vệ còn lại đều có cảm giác cổ họng khát khô, hận không thể lập tức ôm lấy một vò liệt tửu uống cạn, thưởng thức vị mùi vị nóng bỏng kia.


Đáng tiếc Triệu Hoằng Nhuận không có hứng thú uống rượu, so với uống rượu, hắn càng thích yên tĩnh đứng ở đầu hẻm nhỏ nhìn thiếu nữ qua lại.
Thấy điện hạ nhà mình thờ ơ, nhóm tông vệ không khỏi có chút buồn rầu, dù sao cũng không thể bỏ lại điện hạ đi tửu quán uống rượu a?


Bỗng nhiên, Mục Thanh nảy ra một ý, nhỏ giọng nói: “công tử, ta biết một chỗ, có thể vừa uống rượu, vừa ngắm nhìn mỹ nhân, hơn nữa còn là biết cầm kỳ thư họa mỹ nhân...”
Nghe được câu này, Trầm Úc hơi biến sắc mặt, quát lớn: “Mục Thanh!”


Nhưng cũng đã muộn, lời của Mục Thanh nhanh chóng biến thành ý nghĩ trong lòng Triệu Hoằng Nhuận.
“Ngươi muốn nói... Thanh lâu?”


Lời vừa nói ra, hơn một nửa số tông vệ mắt biến sắc, nhất là ba người Lữ Mục, Vệ Kiêu, Trầm Úc, càng là dùng ánh mắt nghiêm khắc trừng Mục Thanh, như thể là âm thầm lên án: ngươi lại dám mê hoặc điện hạ đi chỗ đó?!
Bị bọn hắn trừng mắt, Mục Thanh ủ rũ ngậm miệng.


Nhưng mà Triệu Hoằng Nhuận nói tiếp: “thanh lâu... Ta còn chưa từng đi...”
Trầm Úc run lên, bị dọa sợ, vội vàng nói: “công tử, đây là chuyện không nên, nếu như bị Tông phủ, bị... Lão gia hoặc phu nhân biết được, hậu quả khó lường...”
“Ta không nói, các ngươi không nói, ai sẽ biết?”


“...” Các tông vệ nhìn nhau.
Bọn hắn hiểu rất rõ điện hạ tính cách, chỉ cần là chuyện điện hạ quyết định, ai có thể cản?
Càng tệ hơn là, câu nói[chẳng lẽ các ngươi không muốn đi nhìn một chút], lập tức khơi dậy tà niệm mà bọn hắn ẩn sâu ở đáy lòng.
[ch.ết thì ch.ết!]


Nhóm tông vệ thay đổi ánh mắt, kiên định đứng về phái bát điện hạ.
“Vậy vấn đề tiền giải quyết sao a?” Chưởng quản tiền tài Lữ Mục từ trong túi lấy ra một túi tiền, từ trong đó lấy ra mười mấy lượng bạc đáng thương, nhìn dáng vẻ mong đợi của mọi người, muốn nói lại thôi.


“Mười mấy lượng bạc, không đủ tiêu....”
Vệ Kiêu thở dài, khiến ngọn lửa trong lòng mọi người bị dội một gáo nước lạnh.
Ngay lúc này, Triệu Hoằng Nhuận mỉm cười, nói với Mục Thanh: “Mục Thanh, lấy ra.”


Mục Thanh gật đầu, lấy ra một bức tranh từ trong áo choàng, mở ra nhìn, lại là lục công tử Triệu Hoằng Chiêu chấp bút vẽ sơn hà đồ, mặt dưới còn có Triệu Hoằng Chiêu con dấu.
“Đây...”


Đám tông vệ hai mắt tỏa sáng, có ai không biết tranh chữ của lục công tử được các tài tử giai nhân sùng bái, trên thị trường lưu hành cực ít, cực kỳ giá trị.
“Công tử, ngài lấy được ở đâu?”
“Hắc hắc, không thể nói, không thể nói.”
Cùng lúc đó.


Triệu Hoằng Chiêu đứng trong Phong Nhã các, trầm tư nhìn các bức tranh treo đầy trên bốn bức tướng.
“Luôn có cảm giác, thiếu cái gì...”
Hắn hoang mang lẩm bẩm.






Truyện liên quan