Chương 28: Tô cô nương (2)

“Tiểu tử thúi, không cho phép nhìn chằm chằm tiểu thư nhà ta!”
Thấy Triệu Hoằng Nhuận không chút kiêng kỵ nhìn chằm chằm Tô cô nương, Lục nhi vốn ghét hắn lập tức đứng ra nói.
“Nghe cũng đã nghe, gặp cũng đã gặp, ngươi nên đi đi!”
Nàng đẩy Triệu Hoằng Nhuận, muốn đem hắn đuổi đi.


Dù sao, nàng có ý định giúp tiểu thư nhà mình nương tựa một phú gia công tử, nhưng trong mắt nàng, Triệu Hoằng Nhuận số tuổi quá nhỏ, cách ăn mặc cũng không giống công tử nhà giàu, đã như vậy, tiếp tục giữ hắn thì có ích gì?


“Này, Này, ngươi làm gì vậy?” Triệu Hoằng Nhuận có chút không vui, tự nhủ ta còn không có nhìn đủ, đôi mắt này đã mù mười bốn năm, tốt xấu gì cũng phải để ta hồi chút vốn chứ?
“Còn làm gì? Bảo ngươi đi.”


“Ta không đi.” Liếc nhìn Lục nhi, Triệu Hoằng Nhuận tức giận nói: “dù sao, bản công tử cũng hao tốn năm mươi lượng bạc, còn chưa nhìn bao nhiêu liền muốn đuổi ta đi, Nhất Phương Thủy tạ thật quá dễ kiếm tiền.”


“Không phải chỉ có 50 lượng sao, từng có một phú gia công tử bỏ ra năm trăm lượng, nhưng tiểu thư cũng không gặp hắn, ngươi còn không vừa lòng? Mau đi ra, ra ngoài ra ngoài ra ngoài.”
“Chỉ 50 lượng? Tiểu nha đầu, khẩu khí không nhỏ.”


“Tiểu nha đầu? Một tên nhóc mười bốn tuổi, lại dám gọi ta tiểu nha đầu? Ta mười sáu tuổi, ngươi biết không?”
“Ồ? Thật sao?” Triệu Hoằng Nhuận đứng trước mặt nàng, trực tiếp thể hiện Lục nhi kém hơn hắn một cái đầu.




Không có cách nào, ai kêu trong hoàng cung thức ăn phong phú, để cho các công tử phát dục sớm đâu.
“Ngươi ngươi ngươi, tức ch.ết ta rồi!” Lục nhi tức giận kéo tay áo Triệu Hoằng Nhuận.


Nhìn thấy cảnh này, Tô cô nương dở khóc dở cười, vội vàng ngăn cản, nói: “Lục nhi, không được vô lễ, mau lui xuống.”
Thấy Tô cô nương lên tiếng, Lục nhi không vui dừng tay, hỏi: “tiểu thư, người còn muốn để tiểu tử này ngồi bao lâu?”


“Bao lâu...” Tô cô nương thầm nghĩ, nếu đã mời khách vào phòng, làm gì có chuyện đuổi người ta đi?
Nàng không khỏi liếc nhìn Triệu Hoằng Nhuận.


“Ta không đi.” Thấy Tô cô nương nhìn về phía mình, Triệu Hoằng Nhuận vội vàng nói: “Dù gì cũng là 50 lượng, lúc này mới nhìn vài lần, các ngươi kiếm tiền cũng quá dễ.”
Tô cô nương nghe vậy buồn cười, dịu dàng hỏi: “ không biết Khương công tử còn có gì phân phó?”


Triệu Hoằng Nhuận nghĩ nghĩ, chỉ vào ly rượu trước mặt: “bằng không ngươi uống cùng ta hai chén?”
[Ài?]
Tô cô nương nghe vậy nhíu mày, thầm nghĩ, vị công tử này không biết xuất thân thế nào, còn nhỏ như vậy đã thích chuyện này.
Nàng khéo léo từ chối: “nô gia không uống được rượu.”


“Không uống được rượu... Cũng không sao, rót rượu chắc biết a? Ngươi rót cho ta, ta uống.”
[...]
Tô cô nương có chút không vui, trong lòng tự nhủ: đây là coi ta như những nữ nhân bồi tửu kia sao?
Nàng suy nghĩ một chút, nói: “ công tử thông cảm, ở đây không có quy định này.”


“Nơi quái quỷ gì.” Triệu Hoằng Nhuận khó chịu lẩm bẩm một câu, nhìn qua Tô cô nương hỏi: “ vậy không biết làm thế nào Tô tiểu thư mới chịu làm?”


Tô cô nương nghe vậy sững sờ, đang nghĩ cách làm sao để đuổi vị khách khó dây dưa này đi, chợt nghe Triệu Hoằng Nhuận vỗ, nói: “như vậy đi, vừa rồi tỷ thí đánh đàn, bây giờ chúng ta tỷ thí vẽ tranh. Nếu ngươi thua, ngươi liền cùng ta uống vài chén, được không?”


“Tỷ thí vẽ tranh?” Tô cô nương giật mình, thầm nghĩ, chẳng lẽ Khương công tử không chỉ đánh đàn xuất sắc, mà còn tinh thông vẽ tranh?
“Tỷ thí thế nào?” Nàng hỏi.


Chỉ Thấy Triệu Hoằng Nhuận liếc nhìn bốn phía《tranh hạc》, cười cười, nói: “Tô cô nương tài nghệ của ta đại khái đã rõ, cũng không cần Tô cô nương động bút.... Lấy bút tới.”
[Đây là có ý gì? Hắn đang giễu cợt tranh ta vẽ?]


Mắt thấy những tác phẩm mình tự hào bị trào phúng, Tô cô nương có chút tức giận, giọng điệu lạnh lùng: “Lục nhi, lấy bút mực.”
“Vâng.” Lục nhi đi lấy bút mực giấy nghiên, xụ mặt đặt trước mặt Triệu Hoằng Nhuận.


“Không cần giấy.” Triệu Hoằng Nhuận xua tay, sau đó quay mặt vào tường, dưới cái nhìn của Tô cô nương, tiện tay kéo nhưng bức《tranh hạc》xuống, cũng không để ý có hỏng hay không, ném sang một bên.


“Ngươi ngươi ngươi... Sao người này vô lễ như vậy? Những thứ này là tiểu thư toàn tâm toàn ý vẽ.” Lục nhi tức giận hét lên, đau lòng nhặt những bức tranh kia.
Cảnh này rơi vào trong mắt Tô cô nương, cũng khiến nàng rất tức giận, không rõ Triệu Hoằng Nhuận có ý gì.


Mà lúc này, lại thấy Triệu Hoằng Nhuận cúi người, cầm bút vẽ, quay đầu nói với Tô cô nương: “hình như Tô cô nương rất thích hạc? Đã như vậy, ta cũng sẽ vẽ một con hạc.”


Nói xong, hắn nâng bút trực tiếp vẽ trên bức tường, chỉ thấy cây bút trong tay hắn tùy ý đung đưa, giống như không cần suy nghĩ, dùng tốc độ vượt xa bình thường vẽ ra một con hạc đang tung bay.


Khác với những con hạc mà Tô cô nương đã vẽ, con bạch này gầy đến mức chỉ còn lại khung xương, nhưng càng như thế, càng lộ ra tiên khí của hạc.
[Đó là...]
Tô cô nương siết chặt tay.
Nàng nhìn thấy cái gì?


Nàng nhìn thấy trên vách tường, chỉ một thời gian ngắn ngủi, liền hiện ra một con tiên hạc, một chân đứng trong nơi cô cho là bùn, vươn cổ, vỗ cánh muốn bay. Như thể là muốn bay vút lên trời.
Sinh động như thật, nhìn như vật sống.
Bằng vài nét bút, Triệu Hoằng Nhuận lại viết nên dòng chữ.


[Hạc kêu một tiếng chín tầng, âm thanh kia vang tận trời xanh]
Viết xong câu này, Triệu Hoằng Nhuận tiện tay ném bút lông, xoay đầu nhìn lại Tô cô nương.
[Phanh phanh phanh...]
Nhìn qua bức họa kia, Tô cô nương cảm thấy tim mình đập loạn.
[Hắn... Hắn có thể hiểu tâm tư của ta?]


Toàn thân nàng bất giác căng thẳng, cái miệng nhỏ cũng vô thức mà mím chặt.
Ánh mắt nàng, dán chặt vào con hạc vỗ cánh muốn bay, muốn hướng về bầu trời mà bay lượn.
[Ngay cả khi một chân hãm trong bùn, vẫn có thể bay lên bầu trời... Sao?]


Tô cô nương đưa mắt nhìn về phía mặt trời trong tranh, tim đập thình thịch.
[Hắn... Hắn coi ta là con hạc này sao? Vậy ... Vậy hắn, có phải là mặt trời kia không?]
Nàng không khỏi suy nghĩ miên man, hai má cũng không tự chủ được mà nóng lên.


“Vì cái gì... Vì cái gì lại lựa chọn câu này?” Tô cô nương có chút run rẩy.
Bởi vì nàng cảm thấy, câu[Hạc kêu một tiếng chín tầng, âm thanh kia vang tận trời xanh], giống như thanh kiếm đâm vào tim nàng, khiến nàng khó mà giữ được sự bình tĩnh thường ngày.
[Kỳ lạ... Nàng làm sao vậy?]


Triệu Hoằng Nhuận tự hỏi vì sao Tô Cô Nương lại trở nên kích động như vậy, nhún vai nói: “bởi vì ta cảm thấy câu này cực có khí thế, Tô cô nương không thấy vậy sao?”
“Khí… Thế?” Tô cô nương nghe vậy sững sờ, trong lòng không khỏi thất vọng.


[Ài, hắn cũng không hiểu. Dù sao hắn cũng chỉ là một đứa trẻ mười bốn tuổi mà thôi... Hắn làm sao hiểu được?]
“Là nô gia thua.”
Thở dài thườn thượt, Tô cô nương chậm rãi đứng dậy, yêu kiều đi về phía Triệu Hoằng Nhuận, quỳ xuống đối diện với hắn.


Nhìn thấy dung mạo Tô Cô Nương ở khoảng cách gần như vậy, ngay cả người sống lâu trong thâm cung như Triệu Hoằng Nhuận cũng không khỏi than thở, mỹ nhân như ngọc, rạng ngời rực rỡ.
Mà nhìn vị mười bốn tuổi tiểu công tử này, Tô cô nương càng thêm hiếu kỳ.


“Khương công tử đã học vẽ tranh bao lâu? Sẽ không phải là nửa tháng đúng không?” Nàng một bên vì Triệu Hoằng Nhuận rót rượu, một bên tò mò hỏi.
“Vẽ tranh? Ta học mất 3 tháng!” Triệu Hoằng Nhuận cũng ngồi xuống.
[3 tháng liền có vẽ được như vậy?]


Tô cô nương trong lòng hơi hơi chua xót, nhưng trên mặt vẫn mỉm cười, không hiểu hỏi: “vì cái gì học đàn nửa tháng, mà học vẽ lại mất đến 3 tháng?”
“Đương nhiên là có nguyên nhân.” Lúc này, Triệu Hoằng Nhuận bưng chén rượu lên uống một ngụm.


“Nguyên nhân là gì?” Tô cô nương tò mò hỏi.
Nghe vậy,Triệu Hoằng Nhuận nhìn thẳng vào Tô cô nương, đột nhiên cười, nói: “ngươi cùng ta uống vài chén, ta sẽ nói cho ngươi biết.”


Tô cô nương ngẩng đầu nhìn bức tranh trên tường, lại liếc nhìn khuôn mặt non nớt đang cười trước mặt mình, trong mắt hiện lên một tia do dự, cuối cùng nhẹ giọng nói: “Lục nhi, lấy thêm một ly rượu.”
“Hở?”


Lục nhi trừng to mắt nhìn tiểu thư nhà mình, nàng căn bản nghĩ không ra một thằng nhóc mười bốn tuổi nghèo kiết hủ lậu làm sao có thể để cho tiểu thư nhà nàng cùng uống rượu.


Nhưng tiểu thư đã lên tiếng, nàng cũng không còn cách khác, chỉ đành bĩu môi lấy một ly rượu từ trong phòng, đặt trước mặt Tô cô nương.


Tô cô nương đưa tay vì chính mình rót một ly, sau đó ánh mắt ngắm nhìn Triệu Hoằng Nhuận, thấy hắn nhìn mình không chớp mắt, gương mặt xinh đẹp hơi ửng hồng, nâng chén rượu nhấp một ngụm, rượu chạm môi liền ngừng lại.
[A -- a --]


Đang chăm chú nhìn một cảnh này, Triệu Hoằng Nhuận cảm giác toàn thân đều như bốc cháy, mê mẩn.
Có lẽ đây chính là cảm giác rượu không say nhưng tự thân lại say.


“Nô gia đã uống, Khương công tử có thể nói cho nô gia đi?” Thấy Triệu Hoằng Nhuận nhìn mình không chớp mắt, Tô cô nương má càng lúc càng đỏ.


“Được, nói cho nàng cũng không sao. Ta sở dĩ học vẽ, chính là vì... Để vẽ cảnh đẹp như vậy.” Hắn giơ tay nhẹ nhàng vén lên mái tóc bồng bềnh của Tô cô nương , bình tĩnh nói.
[Hả?]
Tô cô nương sững người, đôi mắt vô thức trợn to, không thể tin mà nhìn đối phương.


[Ta... Ta xem như đang bị hắn đùa giỡn sao?]






Truyện liên quan