Chương 54

Chớp mắt liền đến tháng mười một, thứ tướng Dung Hàm Chi hồi kinh yết khuyết.
Nhiếp Huyễn tự mình mang theo bách quan đến đón.


Vốn cũng muốn kéo theo Chu Hi cùng đến, nhân tiện xem xem thừa tướng của y sẽ có biểu tình như thế nào, đáng tiếc, hai ngày trước Chu Hi đã cáo ốm – khoảng khắc hai mắt gặp nhau khó có được thế mà bỏ lỡ mất.


Bất quá lần trước đúng là y ép người quá đáng, gần đây thời tiết chuyển lạnh, còn phải chịu bực dọc như vậy, thật sự nếu phát bệnh cũng là bình thường.


Nhiếp Huyễn theo lệ tặng dược ban y phu đến, ngày hôm qua nghe thái y hồi báo, tựa như cũng không phải là giả vở, tinh thần vốn đã không tốt lại phải chịu mệt nhọc hư tổn, không may bị cảm, sốt nhẹ từng cơn.
Vuốt ve nhẫn ngọc trên tay một chút, lại nâng tay lên che nắng, nhìn nhìn, nói: "Sắp đến chưa?"


Thái giám ân cần trả lời: "Lần báo gần nhất là còn cách năm dặm."
Chỉ một lát sau, đã có thể nhìn thấy rõ ràng soái kỳ của Dung Hàm Chi.
Nhiếp Huyễn nhìn ra xa xa, nhẹ giọng khen: "Thật anh khí quá."


Nguyên chủ đại khái là thập phần không thích vị thứ tướng này, thậm chí y còn không thể tìm kiếm ra được dung mạo cụ thể của Dung Hàm Chi trong trí nhớ nguyên chủ.




Đệ tử thế gia đa phần xem trọng phong nghi, chú ý hành tung xa lánh thói đời. Dưới sự cầm đầu của Chu Hi, thường ngày các văn thần trong triều đều dùng xe mà xuất hành, Dung Hàm Chi lại là cưỡi ngựa mà đến, dáng ngồi thẳng tắp, eo lưng vững vàng, áo tím thắt lưng vàng cũng mang theo mùi vị giáp trụ, Nhiếp Huyễn đã lâu lắm không gặp được thần tử anh khí như vậy, trong lòng càng tăng thêm mấy phần chờ mong.


Người đi đến gần đó liền xuống ngựa, đã có thể thấy rõ tướng mạo rất tốt, Nhiếp Huyễn âm thầm tán thưởng tiên đế đúng là có mắt nhìn người, tự nhiên sinh ra một cảm giác tri âm, chỉ hận không có duyên gặp mặt một lần.


Vừa thất thần một chút như vậy, Dung Hàm Chi đã làm lễ bái xong, ngẩng đầu lên.
Y vừa liếc nhìn liền thấy được một đôi mắt hẹp dài, xinh đẹp thì đã đành, lại còn ẩn ẩn ba phần sát khí.


Dung Hàm Chi cũng có một đôi mắt phượng, nhưng lại không giống với vẻ đoan chính tiêu trí của Chu Hi, mà là mảnh dài hơi nhướn lên, thêm ba phần yêu dị, tựa như rắn ngũ sắc cực độc, mang đến ảo giác chỉ cần cắn người một ngụm liền sẽ đi sâu vào tận xương tủy, tính tình vừa nhìn đã biết không dễ gì đối phó, tuyệt không một chút nào ẩn nhẫn khiêm lui.


Mà vị thứ tướng này của y, ngoại trừ anh khí, trên người còn mang theo một cỗ túc sát khí, Nhiếp Huyễn nhớ lại lúc trước khi phê tấu chương có người buộc tội hắn tàn bạo bất nhân – trong doanh có quân tốt cầm đầu gây chuyện, bị Dung Hàm Chi hạ lệnh toái quả chất đống ở trước cửa doanh (toái quả: phanh thây), thủ cấp thì bị treo bên trên đống thịt nát kia, một đống máu thịt bầy nhầy để trước cổng doanh nửa tháng, các tướng lãnh trong quân đều nhìn đến kinh khiếp – sắc bén nguy hiểm như vậy, hệt như một thanh đao hai lưỡi, khiến chon gay cả người cầm đao cũng phải dè chừng.


Dung Hàm Chi mắt nhỏ môi mỏng, toàn gương mặt lại mang theo một vẻ hàm sát, ngũ quan cho dù diễm lệ cũng khiến cho người khác không dám thân cận, nhưng Nhiếp Huyễn lại như chìm vào mê, cẩn thận đánh giá.


Thứ tướng của y quỳ cũng thật phẳng phiu, khi cưỡi ngựa lưng eo kiên cường, không chút để ý sự quan sát đánh giá của y, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, cũng đang chăm chú nhìn y.
Trong ánh mắt không một chút che dấu, nhiệt liệt có thể cảm nhận được rõ ràng, khác biệt với mọi thần tử trong triều.


Nhiếp Huyễn hài lòng thở ra một hơi, nói: "Dung khanh đã luôn vất vả nơi phương bắc, bình thân đi. Trẫm nhờ có khanh trấn thủ lãnh thổ, mới có thể cùng với bách quan trong triều ngủ yên, trước đây vẫn luôn ủy khuất khanh, lần này nhất định không bạc đãi."


Lời đồn nghe được dọc theo đường đi giờ phút này chính tai mình chứng thực, nhìn trong ánh mắt vị hoàng đế phong lưu anh khí bức người đang đứng trước mặt, tràn đầy tín trọng cùng chờ mong, rốt cuộc Dung Hàm Chi mỉm cười, thoáng nhìn qua đám văn thần thiếu mất vị trí cầm đầu, ý cười càng thêm sâu, dập đầu nói: "Thay vua vất vả, đây chính là phúc phận của thần, thần Dung Hàm Chi, tạ chủ long ân."


Lúc hắn cười rộ lên mang theo âm lãnh sắc bén tựa như băng tuyết mùa đông tan rã dưới ánh mặt trời, vẻ âm lãnh như rắn độc hoàn toàn rút đi, phảng phất tựa như một con phượng hoàng dương cánh giữa triều, cao ngạo vô song.


Nhiếp Huyễn nhìn đến tâm viên ý mã, miệng khô lưỡi khô, hận không thể lập tức cùng hắn thông đồng thành gian.
Chỉ cần nhìn vào đôi mắt kia, y liền biết, Dung Hàm Chi sẽ không để y phải thất vọng.
Há chỉ là không thất vọng, y thực sự muốn nhất kiến chung tình rồi.


Không dễ dàng gì mà thu liễm suy nghĩ lại, cười nói: "Dung khanh một đường vất vả, trẫm đã bố trí tiệu rượu, tẩy trần cho Dung khanh."






Truyện liên quan