Chương 56

Cuối cùng đến giải vây vẫn là thái giám bên cạnh hoàng đế.


Thái giám kia tuyệt đối hệt như được hoàng đế phái tới cứu hỏa, từ xa xa đã kêu vang một tiếng bệ hạ tuyên Dung tướng đến Thùy Củng điện yết kiến, khiến cho chúng quan đang lôi kéo Dung Hàm Chi rốt cuộc cũng nhẹ nhõm thở ra một hơi, Dung Hàm Chi sửa sang y bào, bỏ kiếm, hung tợn liếc nhìn Chu Hi một cái, lúc này mới bước theo thái giám kia rời đi.


Nghe thấy Chu Hi còn ở sau lưng nhàn nhã nói mát: "Thứ tướng đi chậm, không tiễn."
Suýt chút nữa lại muốn lộn trở về đánh hắn.


Lúc đến Thùy Củng điện, thấy hoàng đế đang đọc tấu chương, khi hắn hành lễ cũng không ngẩng đầu lên, một lát sau mới đặt biểu chương trên tay xuống, cười đến thập phần nghiền ngẫm: "Dung khanh mới vừa hồi kinh hôm qua, sao hôm nay đã vội cùng thừa tướng đánh lên rồi?"


Những thần tử bình thưởng khác nghe thấy một câu này lập tức sẽ tạ lỗi, Dung Hàm Chi lại là cười nói: "Bệ hạ thánh minh. Thần và Chu Hi đã như vậy mười mấy năm qua, nói là đánh nhau, thực ra không lần nào có thể đánh thật, khuyên can ngăn trở thật sự là quá nhiều."


nói xong còn thở dài: "Xét đến cùng, thần là xuất thân từ môn hộ nhỏ, không so được với sĩ tộc của Chu đại thừa tướng hắn, gốc rễ thâm sâu a."
Nhiếp Huyễn kinh ngạc nhìn hắn.




Tiệc rượu đón gió sau lần đón tiếp hôm qua, y thấy Dung hàm Chi uống rất nhiều, cho nên cũng không vội vã triệu kiến, đế cho hắn trở về nghỉ ngơi, muốn chờ đến khi vào cung mới triệu hắn đến.
Kết quả khẩu dụ chưa kịp tuyên, đã nghe người đến báo, Dung tướng và Chu tướng lại đánh nhau.


Lúc biết được Dung Hàm Chi là người động thủ trước, trong lòng không phải là không thất vọng, y thập phần thích ý với thần tử tràn đầy anh khí này, muốn nâng đỡ, nhưng nếu là tính tình không kiềm chế được như vầy, chỉ sợ là tâm tính có vết, sau khi trọng dụng lại trở thành thêm một Tần Hiên.


Nhưng lúc này nhìn thấy Dung Hàm Chi ở trước mặt y trắng trợn nói ra lời nói như vậy – không chút nào che dấu lòng chán ghét đối với Chu Hi cũng như lòng bất mãn với việc thế gia cầm giữ triều đình – nhìn vào đôi mắt kia, y lại cảm thấy bị mê hoặc.


Hai đời làm vua, chưa từng gặp được một thần tử nào như vậy.
Không phải là lỗ mãng vì không rành thế sự, không phải bộc trực như đầu rỗng, mà là một sự thẳng thắn thành khẩn thuần túy không thèm che dấu.
Còn có sự bình tĩnh.


Tựa hồ hắn bình tĩnh lời nói này của mình nhất định sẽ không làm cho hoàng đế chán ghét, Nhiếp Huyễn không biết vì sao hắn lại có thể chắc chắn như vậy, nhưng hắn rõ ràng đã đoán đúng, thái độ này chính là loại mà y tán thưởng nhất, thêm sự thẳng thắn như vậy khiến y mê muội.


Một quân thần chìm nổi trong quan trường mười mấy năm, sao lại có thể bằng phẳng thẳng thắn như vậy?


Trong ấn tượng của y, thần tử ở độ tuổi này với quyền vị thế này, có ai là không âm trầm, am hiểu nhất chính là câu tâm đấu giác giả vờ giả vịt, ngoài mặt kính cẩn trong lòng giảo quyệt, ăn nói bén nhọn tác phong trơn như chạch, một bộ dáng kiêu ngạo tự cao....Trời quang trăng sáng, lòng mang thiên hạ đương nhiên cũng có, nhưng thân giữa triều đình cũng tựa như đứng giữa vũng bùn, có trong sạch cũng phải học vài thủ đoạn xảo trá, thu xếp hết mấy loại tiểu nhân xu nịnh bu chung quanh, mới cỏ thể mở lòng.


Làm sao mà có thể...thằng thắn như vậy?






Truyện liên quan