Chương 60

Kẹo cao su này chắc chắn có vấn đề. Mình ăn xong liệu còn sống hả?
Chu Hạo suy đoán đủ loại trường hợp đáng sợ, thậm chí khả năng mất mạng cũng nghĩ tới, không ngờ chờ mãi chẳng thấy gì, cũng không bị mất ý thức.


Chẳng lẽ cậu ta chỉ hù dọa mình? Chu Hạo càng nghĩ càng cảm thấy hợp lý, nếu không cảnh sát đã không mặc kệ hắn. Chắc là muốn mình bị kẹo cao su ám ảnh, sống một cuộc sống khổ sở khó khăn. Nghĩ thế, Chu Hạo tỏ vẻ bình thường, những ngày kế tiếp ăn ngon uống tốt, tinh thần sáng láng.


Cho chúng mày tức ch.ết!
Vào một buổi tối, Chu Hạo nằm trên chiếc giường chật hẹp trong trại giam, đang mơ màng chuẩn bị ngủ, đột nhiên một đôi tay thô ráp sờ soạng cơ thể hắn.
Vãi lều!


Chu Hạo giật mình, lập tức tỉnh ngủ. Hồi trước từng đọc mấy vụ trên mạng, gì mà quản ngục ức hϊế͙p͙ tù nhân, đàn ông xâm hại bạn cùng phòng. Hắn không ngờ chuyện này lại xảy ra với hắn. Đây chỉ là trại giam tạm thời, không phải ngục giam. Mà dù có vào tù thật, da hắn tuy trắng, nhưng vẻ ngoài không phải loại thư sinh, lẽ ra đồng tính không có hứng thú mới đúng.


Chu Hạo ỷ mình có vài phần sức lực, vội vàng giơ tay cản lại. Nhưng chưa kịp đụng vào, một đôi tay khác đã đè hắn lại.


Phòng giam là loại giường lớn ngủ chung với nhau. Chu Hạo tuyệt vọng nhận đủ loại giày vò, mãi đến khi trời tờ mờ sáng, cầm thú bên cạnh không còn động tĩnh gì im lặng ngủ, Chu Hạo mới kéo tấm thân bị tr.a tấn nặng nề đi tìm cảnh sát nhân dân.




“Cái gì, hϊế͙p͙ ɖâʍ?” Cảnh sát nghi ngờ nhìn về phía Chu Hạo: “Không thể nào, nhà nước chúng ta có luật pháp nghiêm minh, quản lý trại giam cũng cực kỳ nghiêm khắc, tuyệt đối không để phát sinh chuyện này.”


“Hơn nữa,” Cảnh sát quan sát Chu Hạo một hồi, Chu Hạo bị nhìn đến mức cả người không được tự nhiên, nhịn không được né tránh, cảnh sát mới tiếp tục nói: “Bộ dạng của anh cũng không giống bị làm. Tôi nói này, có phải anh vì muốn trốn tội, cố tình bịa đặt?” Làm gì có ai bị lăn lộn cả một buổi tối mà vẫn đứng dậy đi nổi. Rồi thời tiết nóng nực, đồng phục tù nhân là loại tay ngắn, nhưng cánh tay cổ hay da thịt lộ bên ngoài đều không có chút dấu vết nào. Nhìn thế nào cũng giống nói dối.


Chưa kể Chu Hạo còn có tiền án tiền sự, muốn tin hắn cũng khó. Cảnh sát nhìn Chu Hạo đang tỏ vẻ tôi thực sự bị này nọ, tận tình khuyên bảo: “Nói dối cũng vô dụng. Vụ án của anh rất nhanh sẽ có kết luận, khả năng cao là phán tử hình. Đã đến mức này, phí hơi nói dối để làm gì?” Sớm muộn gì chả ch.ết.


Hai chữ tử hình không dọa được Chu Hạo.
Kết luận vụ án chưa có, nhân viên cấp cao tại cục cảnh sát thì không nói, nhưng người trước mặt chỉ là một cảnh sát nhân dân nhỏ, có thể biết bao nhiêu chứ. Chu Hạo cảm thấy tội của hắn không đến nỗi nào, chắc chắn tên này chỉ hù dọa hắn.


Thấy Chu Hạo không phục muốn cãi lại, cảnh sát nhân dân phụ trách giám thị trại giam lắc đầu: “Tôi nói thẳng với anh, người trực ca đêm qua là tôi. Dựa theo quy định, cứ cách mười lăm phút tôi đến phòng giam kiểm tr.a một lần, sau khi kiểm tr.a thì về phòng an ninh quan sát camera, cả đêm không ngủ. Nếu anh thật sự xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ tôi không biết?” Buồn ngủ còn không dám ngủ đây nè.


“Ai mà biết mày có lơ là nhiệm vụ hay không.” Chu Hạo lẩm bẩm một câu. Hắn cảm thấy toàn thân chỗ nào cũng đau, đặc biệt là bộ vị thầm kín phía sau vô cùng nóng rát. Nếu không phải, tại sao trên người hắn lại đau nhức? Chả lẽ hắn mộng xuân chắc!
“Cứng đầu hồ đồ!”


Lỗ tai cảnh sát rất thính, tức giận cực kỳ, thầm mắng một câu, muốn phủi tay mặc kệ hắn. Nhưng viên cảnh sát vẫn còn ý thức trách nhiệm, đến phòng an ninh kiểm tr.a băng thu hình. Đêm qua không có gì khác thường, mọi người đều thành thật nằm ngủ. Riêng Chu Hạo không chịu nằm yên, cứ nhích tới nhích lui, làm ảnh hưởng những người khác.


“Nói dối thành thói!” Xem xong băng thu hình, mặc kệ Chu Hạo nói thế nào cảnh sát cũng không thèm tin lời hắn. Vì thế mấy ngày tiếp theo, cho đến khi phán quyết cuối cùng được đưa ra, Chu Hạo một tên thẳng nam bị tr.a tấn đều đặn mỗi buổi tối. Động tác đám súc vật kia rất thô lỗ, không hề thương hoa tiếc ngọc, thậm chí có một tên đặc biệt lớn. Chu Hạo sống trong cực hình mong ngóng ban ngày dài hơn, buổi tối ngắn lại.


Vì Chu Hạo không biết chuyện xảy ra buổi tối là nằm mơ, ánh mắt hắn nhìn các nghi phạm cùng phòng vô cùng kỳ quái, chọc những người đó bực bội: “Tật xấu kỳ cục.”


Có mấy tên tính tình bạo lực, thừa dịp quản lý trại giam và cảnh sát nhân dân không chú ý, tránh camera theo dõi, trộm đánh Chu Hạo vài lần.
Một tên tội phạm hϊế͙p͙ ɖâʍ mà dám dùng ánh mắt thấy kẻ cưỡng gian nhìn bọn họ à!


Chu Hạo không cường tráng, đối với người bình thường còn có thể chống cự, nhưng đối mặt với những tên to cao cơ bắp chỉ có thể đơn phương ăn đấm. Đánh không lại đối phương, báo cảnh sát thì không ai tin, Chu Hạo chỉ có thể đau khổ chịu đựng.


Ban ngày bị đánh, buổi tối bị tr.a tấn. Chu Hạo chịu đựng rồi lại chịu đựng qua từng ngày, bỗng phán quyết được ban hành. Hắn thực sự bị phán tử hình, mà không phải sáu năm tù giam.


Phóng thích vô tội hắn không dám nghĩ, nhưng tại sao không phải đi tù có thời hạn hoặc thời gian cải tạo giảm án, mà trực tiếp tử hình? Chẳng phải chỉ ch.ết một con điếm sao.


Chắc chắn là người nhà Trình Nguyệt Tĩnh nhúng tay vào. Nhà bọn họ giàu có nhiều tiền, hoàn toàn đủ khả năng lấy tiền bịt miệng. Có khi họ đã mua chuộc thẩm phán để tăng tối đa hình phạt của hắn. Nghĩ vậy, Chu Hạo liều mạng muốn kháng án, nhưng kháng án nhanh chóng bị bác bỏ.


Cuối cùng, hắn không cam lòng mang theo oán hận mà ch.ết.
Gậy ông đập lưng ông.


Trình Nguyệt Tĩnh sau khi xem toàn bộ cảnh tượng trong mơ của Chu Hạo, oán khí tiêu tan hơn nửa. Còn một chút sót lại ngay khi Chu Hạo ch.ết cũng hoàn toàn biến mất. Người quỷ chung thù đồ. Trình Nguyệt Tĩnh cùng người nhà tạm biệt, đi địa phủ đầu thai chuyển thế.


Cố Trường Sinh lại thu được thù lao phong phú, một bước nhảy vọt trong kế hoạch làm tượng vàng cho Tổ sư gia. Gia đình Tống Thanh Âm không thiếu tiền, không chỉ đưa Cố Trường Sinh một phong bì dày, còn hảo tâm giúp nhân viên chuyển phát nhanh đã đứng ra làm chứng và xác nhận hung thủ học lớp tay nghề buổi tối, sau đó giới thiệu cho công việc mới. Quyên một số tiền lớn để đưa cụ già nhặt ve chai vô tình gìn giữ hộp chuyển phát nhanh vào viện dưỡng lão.


Vụ án này trở thành chủ đề nổi bật trên mạng xã hội, nhưng sau khi quyết định tử hình được đưa ra, độ hot nhanh chóng giảm xuống. Về sau các việc làm từ thiện của gia đình Tống Thanh Âm được tuồn ra, nhiều người nhớ lại chuyện cũ, phần lớn đều cảm thấy tiếc hận thổn thức không thôi. Ở hiền chưa chắc đã gặp lành.


Không thiếu người tam quan bất chính, cố gắng bôi đen tung hỏa mù, chê bai trong chuyện này có giao dịch đen tối. Mạnh mẽ nói rằng thật ra Chu Hạo vô tội, nhân chứng và cảnh sát bị tiền quyền mua chuộc khiến hắn ch.ết oan uổng.


Gia đình Tống Thanh Âm đối mặt với tình huống này nói ít làm nhiều, ai nói nhảm thì kiện lên tòa, tặng mỗi người một lệnh triệu tập từ tòa án. Có mấy người đang tính đòi quyền tự do ngôn luận, thấy thế lập tức im như thóc. Tội phỉ báng cũng rất nghiêm trọng, tiện miệng chửi bới có vẻ không đáng.


Sau vụ án, nhận ra lỗ hổng trong quản lý, nhà nước lặng lẽ chỉnh đốn thị trường tiêu dùng. Các dược phẩm liên quan thuốc mê thuốc kích dục bị thắt chặt, không ít cửa tiệm buôn bán ngầm phải đóng cửa. Nhiều tiệm thuốc nhỏ lẻ treo bảng sang  nhượng mặt bằng hoặc cho thuê thật to trước cửa.


Ông Trần lớn tuổi, tuy trong khoảng thời gian này có Cố Trường Sinh đưa đồ ăn điều dưỡng, nhưng vẫn phải đi bệnh viện kiểm tr.a định kỳ. Hôm nay nhà ông Trần ai cũng bận rộn, người duy nhất rảnh thì vướng công việc đột xuất. Sợ ông Trần cáu kính không chịu đi, cố ý gọi điện cho Cố Trường Sinh nhờ cậu trông coi ông.


Nghe vậy, Cố Trường Sinh vội buông việc trong tay, chạy tới hỗ trợ.
“Sức khỏe của ông gần đây không tồi, chỉ số huyết áp và các loại khác đều bình thường.” Bác sĩ khen ông Trần hai câu, cuối cùng nói: “Tiếp tục duy trì. Hy vọng tháng sau quay lại, tình trạng cơ thể vẫn tốt.”


Kiểm tr.a xong, Cố Trường Sinh cùng ông Trần đi ra ngoài. Cậu quan sát đám đông xung quanh, che chở tránh người khác đụng vào ông. Đi được một đoạn, Cố Trường Sinh thấy ông Trần bỗng dừng bước chân, than thở: “Thật đáng thương, đứa bé kia còn nhỏ vậy mà phải ngồi xe lăn.”


Theo ánh mắt ông Trần nhìn qua, Cố Trường Sinh thấy một đôi cha con đang tiến vào cổng bệnh viện. Bé gái nhỏ gầy, chân vặn vẹo mất tự nhiên ngồi trên xe lăn, một người đàn ông trung niên khoảng 50 tuổi đẩy xe lăn đi trước. Tướng mạo của người đàn ông rõ ràng chỉ mới ba mươi, nhưng lại trông già hơn hai mươi tuổi.


Điều khiến Cố Trường Sinh chú ý không phải người đàn ông trung niên già hơn tuổi hay cô bé xinh xắn mặc váy cũ. Mà là nam quỷ bám phía sau người đàn ông trung niên.


Nam quỷ có bộ dáng như một bộ xương khô, cứ như là Bạch Cốt Tinh hoặc xương khô tinh, là loại có thể dọa chạy người bình thường. Phần đầu của hắn còn hoàn chỉnh, quần áo trên người thoại nhìn còn rất mới, chỉ là toàn bộ cơ thể thiếu thịt. Không có cơ bắp nên thân người trống rỗng, một cơn gió thổi qua cũng có thể thổi bay. Cảm giác như hắn chỉ là một cái giá treo quần áo.


Cả người nam quỷ đen tuyền, hắn nhìn về phía người đàn ông trung niên, tất cả đều là hận ý. Nhưng khi ánh mắt chạm vào cô bé ngồi trên xe lăn, lại có chút rối rắm. Bàn tay giơ lên muốn bóp cổ người đàn ông rất nhiều lần, nhưng vì cô bé lại hạ xuống.
- -----oOo------






Truyện liên quan