Chương 71

Vãi lều, mua cái gì chả được sao lại mua cái này?!
Có tiền thì mày mua trứng gà cho tao đi, để bọn tao thêm cơm còn hơn!
Tay cầm bọc tượng của hắn run lẩy bẩy, ham muốn mở ra xem thử mất sạch, móng tay hắn ngo ngoe rục rịch muốn xé nát tượng thần.


“Cái thằng nhóc nhà họ Cố lần trước hình như là truyền thừa độc nhất của mạch Táo Vương?” Đến bây giờ hắn còn nhớ rõ cách thằng nhóc dùng khoai sọ tặng cho khách hàng trong siêu thị, nhẹ nhàng phá giải thuật pháp của chúng. Nếu không nhờ quan hệ của bọn chúng đủ rộng, biết tin lập tức bỏ chạy, không thì cái mạng cũng chẳng còn.


“Chính là nó.” Thù mới hận cũ, tên tà tu có trưởng bối ngày xưa ch.ết trong tay người Cố gia giơ tay cầm bức tượng bọc plastic. Tuy tượng được bọc nhựa trong suốt bao phủ, nhưng vị trí ấn thần bị che mất, rất khó nhìn, chỉ loáng thoáng thấy có hình người. Để xác nhận, tên tà tu mở giấy gói, lấy tượng thần ra kiểm tr.a cẩn thận.


Mệt ghê, đúng là tượng Táo Vương.
Tượng thần còn rất mới, hai thị đồng bên người Táo Vương in bị mờ. Tà tu hít sâu một hơi, miễn cưỡng kìm nén không ném tượng Táo Vương xuống đất đạp mấy cái, chỉ quăng tượng về rổ.


Lực tay của hắn quá mạnh, tượng thần suýt nữa văng ra ngoài, thôn dân sợ tới mức vội vàng chộp lại, cẩn thận đặt tượng vào trong rổ: “Không được bất kính với Táo Quân!” Người này bị sao vậy, không hiểu chuyện gì cả, chẳng lẽ cha mẹ không dạy hắn rằng phải biết tôn kính thần tiên à?


Trong lòng thôn dân bất mãn, nhưng nghĩ đến số tiền thuê nhà, chỉ nghĩ thầm chứ không nói gì.
Nhóm tà tu lười để ý thôn dân, dân đen ngu ngốc nói nhảm cái gì không quan trọng, bây giờ quan trọng nhất là có đổi chỗ trốn hay không?




“Tôi nghe đồn truyền nhân Táo Vương chịu thần quyến, dù tuổi còn nhỏ nhưng hiệu quả thi triển thuật pháp rất tốt.” Người Cố gia mạnh cỡ nào không quan trọng, chúng chỉ chú ý đến ba chữ chịu thần quyến.


Mọi người hai mặt nhìn nhau, qua hai giây, một tên tà tu nhịn không được đề nghị: “Hay là chúng ta chạy đi, dù sao cũng tính đổi chỗ mà.” Vạn nhất thằng nhóc Cố gia thực sự được Táo Vương chiếu cố sẽ được biết vị trí ẩn náu của bọn chúng thì sao. Mà cho dù Táo Vương gia không thèm chú ý thì phía dưới vẫn còn hai đồng tử đấy, ai mà biết hai đồng tử này có nhiều chuyện hay không?!


“Tất cả chuẩn bị đồ đạc, tôi tìm trưởng thôn nhờ gọi xe, nửa giờ sau tập hợp tại cửa thôn.” Tên tà tu cầm đầu ra lệnh, mọi người lập tức giải tán. Hoang mang rối loạn gom đồ đạc nhét vào balo.


Nhóm tà tu cứ tưởng dù tên họ Cố có được tin tức thì cũng phải mất một khoảng thời gian dài để báo cho ban ngành đặc thù tập hợp nhân lực và chạy tới đây. Quá đủ để bọn chúng cao chạy xa bay. Ai ngờ mới thu thập đồ đạc xong, còn chưa bước tới cổng nhà đã bị thôn dân địa phương cản lại.


Người cho đám tà tu thuê nhà thật ra nghe không hiểu cái gì Cố gia, cái gì thần quyến, nghĩ là bọn họ coi phim kiếm hiệp nhiều nên bị lậm. Nhưng hắn biết bọn họ muốn rời đi.
Muốn chạy?
Cũng được.


Nhưng phải thanh toán đầy đủ tiền thuê nhà. Chủ nhà gọi mấy thân thích to cao trai tráng chặn cửa nhà. Cũng không yêu cầu gì nhiều, chỉ có hai chữ: Đòi tiền.
“Không phải lúc mới vào ở đã đưa rồi à?” Một tên tà tu mất kiên nhẫn hỏi.


“Có đưa, nhưng đó là tiền thuê nhà. Tiền nấu thêm cơm và tiền mua đồ ăn mấy người còn thiếu!” Chủ nhà cũng ủy khuất lắm chứ. Cứ tưởng khách bận việc gấp cần đi ngay tối nay, vậy thì không sao, ai biết mấy người này tính ăn chực uống chùa!


Chưa kể hắn vừa mới đặt mua thịt heo của nhà trưởng thôn. Xương sườn móng heo, rồi không ít nội tạng, nói đi là đi ngay, vậy mấy thứ này phải làm sao bây giờ? Không rẻ tiền đâu.


Thôn dân giữ áo tà tu không cho đi, bắt bọn họ phải giải quyết rõ ràng, ít nhất là thanh toán đủ tiền: “Nếu không chúng tôi sẽ báo cảnh sát! Mấy người là thầy giáo và sinh viên danh giá trường mỹ thuật đấy, đừng chiếm món lợi nhỏ của nông dân!”


Tà tu bó tay không có biện pháp, tuy tiếc tiền nhưng thoát thân quan trọng hơn, nếu bọn chúng báo cảnh sát thật sẽ gây ầm ĩ, kéo dài vài ngày cũng chưa đi được. Hắn đành phải kìm nén ý niệm dùng bùa giết người, nghẹn khuất thanh toán tiền bạc.


Không chỉ có tiền mua nguyên liệu, tiền công nấu cơm, mà những miếng thịt heo không thể ăn cũng phải trả đủ.
Đúng là vùng khỉ ho cò gáy sinh điêu dân, nhóm tà tu càng cảm thấy hối hận vì chọn địa phương này để lẩn trốn. Đến chỗ nào chả được, sao lại nghĩ quẩn cắm đầu vô đây.


Tiền tới tay, thôn dân cũng an tâm, còn hảo tâm hỏi thăm: “Thịt heo nhà trưởng thôn còn chưa giết thịt, hay là mọi người ở lại thêm hai ngày, tốt xấu gì ăn xong rồi hẵng đi.” Không thì phí lắm.


“Anh tự giữ lấy ăn dần đi, chúng tôi còn có việc gấp.” Ăn ăn ăn, suốt ngày chỉ biết ăn, bà già nhà mày. Nhóm tà tu tức giận ném lại một câu, vội vã rời đi.


Đến cửa thôn, xe đã đợi được một lúc lâu. Ong mật nhỏ đậu trên cánh hoa dại ven đường, cẩn thận nhớ kĩ loại xe và biển số xe.
Cố Trường Sinh trong mộng bừng tỉnh, mắt còn chưa mở hẳn, tay theo bản năng sờ điện thoại bên cạnh.


Không biết chuyện trong giấc mộng xảy ra từ bao giờ. Là phát tin đồng bộ, phép thuật hồi tưởng, hay là cả hai? Tóm lại cần phải thông báo ngay cho ban ngành đặc thù. Cố Trường Sinh bấm số điện thoại, liên hệ ban ngành đặc thù tại tỉnh F. Bọn họ nhanh chóng điều động quân số, dựa vào manh mối Cố Trường Sinh cung cấp, thuận lợi tóm được chiếc xe chở bọn tà tu trên đường cao tốc.


Lúc bị bắt, nhóm tà tu còn tính phản kháng, nhưng trên người bọn họ còn thương tích cũ chưa lành, không phải trạng thái mạnh nhất. Mà phía bên ban ngàng đặc thù tất cả đều là dân chuyên nghiệp, đã thế còn nhờ các cao nhân định cư gần đó ra tay hỗ trợ.


Giới thuật sĩ cũng có phân chia địa bàn, trừ khi giống Cố Trường Sinh lần này vậy, được người ta mời tới, bằng không không được chủ động nhận ủy thác ở địa bàn khác, đấy là không tôn trọng đối phương. Cùng là thuật sĩ chính đạo, đây là lúc để họ thể hiện trình độ phân cao thấp.


Tỉnh F có vài thuật sĩ, vừa nghe nói có tà tu ẩn nấp ngay dưới mí mắt họ, không cần ban ngành đặc thù trả thù lao hoặc hứa hẹn cái gì, họ lập tức chộp lấy vũ khí ra cửa, đi theo người dẫn đường của ban ngành đặc thù.


Bởi vì hai phe chênh lệch quá lớn, kẻ địch đáng thương bị cao nhân quân ta bạo nộ, đè xuống mặt đất đập một trận. Người ban ngành đặc thù đứng bên cạnh nhìn, toàn hoàn không có tác dụng. Cùng lắm là hỗ trợ theo dõi và xác định vị trí tà tu.


“Tất cả là do mấy tên dân đen ngu ngốc!” Nếu không phải bị thôn dân giữ chân kéo dài thời gian, bọn chúng đã thành công bỏ trốn.


Dù biết ban ngành đặc thù có thể tìm thấy họ, nhưng nhanh như vậy khẳng định có Táo Quân nhúng tay vào. Tuy vậy bọn chúng vẫn không dám bất kính với ngài ấy. Lỡ phạm vào kiêng kỵ truyền đến tai ngài ấy, bọn chúng đừng hòng ăn uống yên lành.
Rất biết xem xét thời thế.


Vừa nghe đến hai chữ dân đen, người ban ngành đặc thù lập tức liền nhớ tới Chu gia thôn. Để đảm bảo, sau khi bắt hết đám tà tu, ban ngành đặc thù không về ngay mà đến Chu gia thôn tuần tr.a một vòng, xác định không có cá lọt lưới mới quay về.


Nhưng sau khi điều tra, ban ngành đặc thù phát hiện thọ mệnh của thôn dân có vấn đề. Một cụ già có thể sống đến 78 tuổi, giờ chỉ có thể sống đến 76 tuổi. Hoặc một người trung niên có thọ mệnh 65 tuổi, giờ chỉ còn mười lăm năm để sống. Nếu chỉ bị một người thì còn đỡ, có thể là do làm chuyện xấu nên bị trời cao đoạt thọ. Nhưng toàn bộ người dân trong thôn đều bị như vậy, kể cả trẻ con cũng không thoát.


Dưới tình huống không rõ ràng, thôn dân cho đám tà tu ở tạm một thời gian. Dùng đầu ngón chân cũng biết thọ mệnh của họ biến đi đâu mất.
Để trả lại tuổi thọ cho các thôn dân, ban ngành đặc thù mạnh mẽ bóc tách thọ mệnh của đám người kia, một tà tu do bị thương nghiêm trọng lập tức tử vong.


Các tà tu đều bị phế tu vi, mặt đối mặt ngồi trong phòng thẩm vấn đặc chế.


Thông thường rất khó để bắt sống tà tu, thủ pháp của bọn chúng khá kỳ lạ. Nhiều tên tà tu có thể một chọi mười, khi đánh nhau chính là ta sống ngươi ch.ết, cho nên người ban ngành rất dễ bị thương, thậm chí là tử vong. Hiếm lắm mới có cơ hội này, đương nhiên phải moi ra đầy đủ các loại bí pháp áp đáy hòm của chúng, rồi nghiên cứu cách phá giải. Vậy thì sau này có gặp tà tu sử dụng cùng loại thuật pháp âm tà, thì có thể giảm bớt thiệt hại cho thuật sĩ phe ta.


Bên này nhóm tà tu sống không bằng ch.ết, bị áp bức như thể khúc mía bị ép dẹp lấy nước thì phía bên Chu gia thôn được tặng cờ thưởng. Đây là cờ thưởng do ban ngành đặc thù đặt làm, cảm ơn vì thôn dân đã vô tình ngăn chặn câu giờ.


Trong lúc thẩm vấn, người phụ trách tr.a khảo vô tình nhắc tới việc này, càng khiến đám tà tu tức ói máu.


Biết người đã bị bắt toàn bộ, tảng đá lớn trong lòng Cố Trường Sinh biến mất. Cậu tiếp tục thoải mái nghỉ phép. Tuy quê nhà sếp Triệu không có cảnh sắc gì đặc biệt nhưng mỹ thực thì nhiều cực. Các loại nấm, măng giòn, cá lớn tôm nhỏ, còn có cả lạp xưởng, khô gà khô vịt, Cố Trường Sinh ăn đến mức suýt chút nữa không ngẩng đầu nổi.


May mà cậu vẫn chưa quên việc chính.
Cố Trường Sinh vừa thu mua các loại nguyên liệu thuần thiên nhiên không ô nhiễm, các loại thổ sản vùng núi đặc sắc, vừa gọi điện thoại thương lượng cùng thợ thủ công làm tượng thần.


Hiện trong tay cậu có ít nhất hai ngàn vạn, miễn cưỡng đủ để đúc tượng vàng và bàn thờ mới cho Tổ sư gia.


Thu mua thổ sản vùng núi được một nửa, sếp lớn Triệu bắt đầu ngồi không yên. Hắn có một công ty bán đặc sản tại quê để trợ giúp người dân trong thôn làm giàu, nhưng do việc tu sửa đường xá chậm chạp nên bị trì hoãn. Thấy Cố Trường Sinh chạy khắp nơi mua chỗ này chỗ nọ, hắn dứt khoát nói thẳng: “Lão đệ, cần gì thì viết danh sách ra đây, chờ sửa xong đường, anh đây lập tức kêu người mang qua cho em, tuyệt đối không mất thời gian.”


Cố Trường Sinh ngẫm lại thấy cũng đúng, so với mình cả ngày đi mua linh tinh bất tiện còn không bằng đưa cho hắn lo, đỡ phải lo lắng vấn đề vận chuyển. Cậu quyết đoán đồng ý. Ngoài ra Cố Trường Sinh còn ký với sếp Triệu một hợp đồng hợp tác dài hạn. Đơn đặt hàng không lớn nhưng có thể kéo gần quan hệ với Cố Trường Sinh. Ký hợp đồng xong, sếp Triệu vui vẻ cả ngày cười không thấy mắt.


Người cao hứng còn có Cố Trường Sinh.
Nghe cậu năn nỉ ỉ ôi miết, hai thợ thủ công tay nghề cao đều chịu thua.


“Được rồi, tôi đồng ý được chưa? Đừng có suốt ngày rảnh rỗi gọi điện làm phiền tôi nữa.” Thực sự phiền ch.ết đi được. Hơn nữa đều là người quen, thường xuyên hợp tác với nhau. Nể mặt Cố Trường Sinh đã từng giới thiệu khách hàng lớn là ông Trần cho bọn hắn, cuối cùng hai người cũng chịu nhả ra. Bảng giá Cố Trường Sinh đưa tuy không kiếm lời được nhiều nhưng vẫn có lợi nhuận, không bị hụt tiền. Chưa kể cậu là nguồn sinh ý lớn. Trước khi cúp điện thoại, cả hai người đều không quên dặn dò: “Về sau có khách sộp nhớ giới thiệu cho tôi đấy nhé.”


- -----oOo------






Truyện liên quan