Chương 93

Về phần tài sản trước hôn nhân, nếu vợ hoặc chồng qua đời thì bạn đời, con cái hoặc cha mẹ đều là người thừa kế hợp pháp. Với điều kiện là người ch.ết không để lại di chúc.


Nếu có di chúc thì phải dựa vào nội dung trong đó để phân chia. Phương Thư Thành cứ tưởng Cao Lan Lan yêu hắn đến vậy, chắc chắn sẽ không lập di chúc. Mà dù có lập di chúc đi chăng nữa thì nội dung cũng sẽ lợi cho hắn. Ví dụ như đem toàn bộ tài sản của mình chuyển giao cho hắn.


Nhưng hắn không ngờ rằng, một khi người phụ nữ có con, thì thế giới này sẽ xuất hiện thêm một người cô yêu nhất. Trước đây Cao Lan Lan một lòng một dạ vì Phương Thư Thành, nhưng đến khi có kết tinh của tình yêu, tầm quan trọng của đứa con không thua gì chồng mình. Thậm chí còn tăng thêm theo thời gian, không hề suy giảm.


Chưa kể trong mắt cô, chồng là người cùng chung sống với cô đến khi bạc đầu. Tuổi hai người không khác biệt lắm, thân thể đều khỏe mạnh, thời gian qua đời chắc không khác nhau là mấy, người này đi trước người kia sau, cùng lắm là cách nhau hai ba năm. Di sản để lại cho chồng, rồi chồng muốn chuyển sang người khác thì quá phiền phức, còn không bằng trực tiếp để lại cho con trai. Hơn nữa tuy nói hơi khó nghe, đâu ai biết bản thân sẽ ch.ết khi nào. Cho nên lúc viết di chúc, Cao Lan Lan để lại toàn bộ tài sản sau khi ch.ết cho con trai. Dù sao cuộc đời con trai còn rất dài, đến lúc đó ai nuôi nấng nó cũng cần dùng tiền.


Lúc Phương Thư Thành vào phòng làm việc tìm đồ đạc, vô tình nhìn thấy giấy di chúc, lập tức choáng váng. Hắn không ngờ thứ này có tồn tại, nhìn Cao Lan Lan không giống kiểu người có tâm tư kín đáo phòng bị người khác, sao có thể nghĩ sâu xa như vậy, khẳng định là ý của anh trai cô.


Sau khi lấy lại tinh thần, cúi đầu đọc nội dung, Phương Thư Thành tức rung người. Con trai mới có vài tuổi, để lại cho nó nhiều tiền như vậy thì nó biết xài à? Trẻ con bây giờ to gan cực kỳ, đài báo đưa tin bao nhiêu là trường hợp con cái bất hiếu đánh cha mẹ. Tiền ở trong tay cha mẹ mà còn như thế, nếu tiền vào tay nó thì còn quá quắt đến mức nào? Khi đó người làm cha là hắn cũng không cản nổi, tiền không phải của hắn, hắn làm gì có đủ tự tin dạy bảo con cái!




Phản ứng đầu tiên của Phương Thư Thành là cầm di chúc đi tìm Cao Lan Lan, hỏi rõ xem cô có ý gì, rồi bắt cô sửa lại nội dung. Nhưng hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, sợ bị hiểu nhầm mình thèm muốn tài sản của vợ, cuối cùng vẫn kìm nén cơn giận, áp chế xuống tận đáy lòng, giả bộ như chưa biết.


Phương Thư Thành không biết Cao gia có thói quen lập di chúc, điều này tạo thành khúc mắc giữa hắn đối với Cao Lan Lan. Địa vị hai nhà khác biệt, chênh lệch nhiều thứ, Cao Lan Lan gả thấp đã làm Phương Thư Thành cảm thấy không thoải mái, nhìn thấy di chúc thì càng khó chịu.


Đáng tiếc Cao tiên sinh không biết điều này, nếu biết thì đã đánh mạnh hơn. Cao tiên sinh tìm nửa ngày vẫn không thấy thứ gì thuận tay, trực tiếp vung nắm đấm vào đối phương. Phương Thư Thành không ngờ một người trông lịch sự phong độ như anh vợ lại dã man dữ vậy, làm hắn không kịp trở tay.


“Nể mặt Lan Lan, tôi không so đo tính toán với anh.” Phương Thư Thành rất muốn đánh trả. Tuy trước kia nhà hắn khó khăn, nhưng hắn lại được nuông chiều từ nhỏ, chưa làm việc nhà bao giờ, đúng kiểu tay trói gà không chặt. Còn Cao tiên sinh thì khác, anh chăm chỉ đi tập thể hình đều đặn nhiều năm, không luyện cơ bắp nhưng vẫn có sức lực. Phương Thư Thành chỉ có thể cắn răng chịu đựng, biện hộ cho sự yếu kém của bản thân.


“Tao nhổ vào!” Cao tiên sinh không thèm quan tâm lời hắn nói, đánh Phương Thư Thành một trận, sau đó vào phòng ngủ chính, bế cháu trai đang ôm đầu gối ngồi ở trên giường lên: “Để bác đưa cháu về nhà.”


Cha nó không chịu đưa con đi khám thì mình đưa đi. Đứa nhỏ đâu có thiếu người thân?


“Đệt.” Con trai bị mang đi, Phương Thư Thành không qua tâm lắm, dù sao cũng không quan trọng. Hắn bò dậy, định lấy di động báo công an, nhưng màn hình di động nát bét, hỏng đến mức không thể dùng, muốn báo án chỉ có thể ra ngoài tìm bốt điện thoại công cộng. Bộ dạng hiện tại của hắn chật vật thế này, hắn lại là người trọng sĩ diện không muốn bị người khác nhìn thấy. Cũng may trên người không có vết thương chảy máu, chỉ cần bôi thuốc là được. Phương Thư Thành đành bực bội bỏ ý định ban đầu, tự an ủi: “Ít nhất hắn xuống tay còn có chừng mực.” Nếu không phải sợ mất mặt thì tao đã báo công an lâu rồi.


Nói ngoài miệng thì nói thế thôi, chứ chút hối hận và áy náy ban đầu trong lòng Phương Thư Thành đã biến mất.


Cao tiên sinh đưa cháu trai đi gặp bác sĩ tâm lý, sau khi quay về thì biết Phương Thư Thành xin nghỉ việc, anh cực kỳ tức giận. Nếu không phải cháu trai bám người thì anh đã lái xe qua đó tẩn hắn thêm một trận.


Cháu trai bị dọa sợ, có dấu hiệu trầm cảm thì hắn không xin nghỉ, đến khi hắn bị tí vết thương ngoài da lại đi không nổi, phải xin nghỉ ở nhà?
Không phải chỉ trầy xước một chút trên mặt thôi à?


Với năng lực làm việc của Phương Thư Thành, mình mà không âm thầm tìm người giúp đỡ, đông người thế kia đề bạt ai chẳng được, mắc gì đề bạt hắn?
Nếu không phải vì muốn cuộc sống của em gái tốt hơn, anh cần gì mắc nợ nhân tình với người ta?


Ai ngờ hắn lại là một tên cặn bã vô nhân tính. Cao tiên sinh càng nghĩ càng hối hận.
Gọi điện cảm ơn người bạn đã báo tin cho mình, Cao tiên sinh cúp điện thoại. Gương mặt anh âm u đen thui, sợ dọa đến cháu trai, lúc cúi đầu vội đổi thành tươi cười: “Có đói bụng không, bác cho con ăn nhé?”


“Muốn ăn cái gì nào, nói bác nghe được không?” Cao tiên sinh thấp giọng hỏi. Bác sĩ nói, trong lúc giao tiếp thì nên khuyến khích bé tự biểu đạt ý muốn của mình.


Nghe Cao tiên sinh hỏi, bé trai không nói gì, chỉ chăm chú nghịch ngón tay mình. Cao tiên sinh bó tay, đành phải nói: “Vậy để bác nấu cơm cho con, con tự chơi một mình được không?” Bác sĩ nói, nếu đứa bé không muốn nói chuyện thì không cần cưỡng ép nó, tránh bị phản tác dụng.


Cao tiên sinh vào phòng bếp, trước đó anh đã nhờ người giúp việc mua hộ nguyên liệu nấu ăn. Anh tính làm vài món cháu mình thích ăn nhất, để bé thấy vui hơn. Nhưng lúc đang rửa rau, Cao tiên sinh nhìn sang hộp giữ ấm đã rửa sạch đặt ở bên cạnh, trong lòng chợt động.


Anh biết tay nghề nấu ăn của mình không có gì đặc biệt, không khó ăn, nhưng cũng không ngon lắm. Bình thường toàn đặt cơm hộp, vừa ngon vừa tiện. Nhưng bác sĩ nói cần tạo cho bé cảm giác được yêu thương, anh nghĩ tới nghĩ lui, mới quyết định tự mình nấu cơm.


Lúc em gái còn sống, từ khi cháu trai bắt đầu lớn và biết ăn dặm, cô liền tự tay nấu cho bé. Chỉ khi nào bận quá mới gọi cơm hộp. Nếu không phải lần trước anh mới chuyển nhà, trong nhà chẳng có gì, thấy cháu trai thèm ăn, nếu mình tự nấu cháu nó phải chờ lâu, thì họ đã không gọi cơm hộp.


Chủ yếu là sợ cơm hộp không sạch sẽ, gây ảnh hưởng không tốt đến thân thể trẻ nhỏ.
Chuông cửa nhà Cố Trường Sinh lại vang lên. Khương Thời Niên đang ở trong phòng bếp nấu cơm, Cố Trường Sinh nghe thấy tiếng chuông chạy ra mở cửa, buồn bực nghĩ: Giờ này anh em nhà họ Du còn chưa tan làm đâu, ai tới vậy ta?


“Cao tiên sinh?” Kỳ quái, lần trước gặp Cao tiên sinh, tướng mạo anh ta rất tốt, đường anh em bình an trôi chảy, sao mới qua vài ngày đã biến thành độc mộc không nơi nương tựa?


Đường anh em có thể phản ánh tình huống của anh chị em, tướng mạo sẽ không nói dối. Cao tiên sinh này có một người em gái, tuy không giàu sang nhưng nhờ Cao tiên sinh giúp đỡ nên vẫn khá giả. Trong cuộc đời cô có mấy lần đại hạn, cuối cùng đều bình an vô sự. Vốn đang êm đẹp, thế mà cô ấy đã không còn.


Trong lòng Cố Trường Sinh có hơi bất ngờ, vẻ mặt vẫn tỏ ra bình thường, ánh mặt cậu rơi xuống hộp giữ nhiệt trên tay Cao tiên sinh, hình như cậu đã đoán ra lý do do anh ta đến nhà mình.


“Tôi có mua chút đồ ăn của Ngự Thiện Phòng, không biết nhà cậu hôm nay có nấu cơm không, tại tôi muốn đổi thức ăn với cậu.”


Cố Trường Sinh nghiêng người tránh đường: “Bây giờ nhà tôi mới bắt đầu nấu cơm, anh vào trong ngồi đi.” Tổ sư gia mới rửa xong nguyên liệu, còn chưa sơ chế chứ đừng nói nấu nướng.


Để cháu trai ở nhà một mình, Cao tiên sinh không yên tâm. Nhưng Cao tiên sinh có việc cần nói với Cố Trường Sinh, nên anh ta thuận theo đổi giày vào cửa. Cao tiên sinh vào phòng khách liền ngồi xuống sô pha, không dám đi xung quanh xem xét, vì thế không phát hiện ra người nấu cơm trong phòng bếp không phải vợ Cố Trường Sinh, mà là một người đàn ông.


“Tôi có một yêu cầu quá đáng.” Cao tiên sinh buông hộp giữ nhiệt, nói: “Cháu trai tôi rất thích đồ ăn nhà cậu, mà tôi thì nấu không giỏi. Nên tôi nghĩ, cậu có thể cho chúng tôi cùng ăn cơm với nhà cậu không, tiền đồ ăn tôi chi trả, mỗi tháng sẽ đưa thêm 3000.”


Thấy Cố Trường Sinh không nói gì, sợ cậu hiểu lầm, Cao tiên sinh vội vàng nói: “Tôi không có ý gì khác, chỉ là cháu tôi thực sự thích đồ ăn nhà cậu.” Người ở khu này đâu có ai thiếu tiền? Anh ta nói đưa tiền, ý là không muốn chiếm tiện nghi của người ta, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại thấy mình giống như đang vũ nhục người ta.


Thấy Cao tiên sinh định giải thích thêm, Cố Trường Sinh liền xua tay: “Tôi hiểu ý anh mà.” Trong lòng người khác nghĩ cái gì, có ý xấu hay không, cậu nhìn là có thể đoán ra vài phần.


Nghe vậy, Cao tiên sinh thở dài nhẹ nhõm. Không đợi anh ta mở miệng, Cố Trường Sinh nói: “Có thể có thể, cơ mà chúng tôi thường hay vắng nhà. Như thế này đi.”


Cao tiên sinh cứ tưởng Cố Trường Sinh đang uyển chuyển từ chối, thì nghe Cố Trường Sinh nói tiếp: “Tôi có mở một tiệm cơm, nếu anh có nhu cầu có thể liên hệ với tiệm.”


“Nhưng mà anh phải tự đến lấy.” Bếp Lửa Cố gia không giao cơm hộp tận nhà, quy định này không thể phá. Nếu không về sau sẽ trở thành tiền lệ. Làm người phải có quy tắc, có thể tùy lúc mua đồ ăn đã là cực hạn.


Cao tiên sinh cảm thấy hơi bất tiện, Cố Trường Sinh tìm nửa ngày không thấy danh thiếp, thế là trực tiếp xé tờ giấy, viết địa chỉ và số điện thoại liên hệ của Bếp Lửa đưa cho anh ta. Nhìn đến bốn chữ chói lọi “Bếp Lửa Cố Gia”, Cao tiên sinh lập tức choáng váng, không nghĩ được gì nữa.
Bếp Lửa Cố Gia


Đó là Bếp Lửa Cố Gia!
Lúc này Cao tiên sinh mới phát hiện, đặc quyền thoải mái mua đồ ăn chính là sự giúp đỡ lớn nhất mà cậu đưa cho.
Cố Trường Sinh họ Cố, cuối cùng anh ta cũng nhận ra, Cố này là trong Bếp Lửa Cố Gia. Hèn chi chè đậu xanh nhà cậu lại thơm đến vậy, chỉ nhìn thôi cũng thấy ngon.


Nghĩ đến việc hồi nãy dùng 3000 tệ để nhờ người ta nấu ăn giúp, Cao tiên sinh ngượng đến mức đỏ bừng mặt. Ở Bếp Lửa Cố Gia, 3000 tệ chỉ có thể miễn cưỡng ăn được một bữa cơm. Mà đấy chỉ là chút đồ ăn thông thường, mấy món đặc sắc hơn đừng hòng đủ. Càng khỏi bàn đến món phật khiêu tường cùng mấy món sang quý.


Thế mà lần trước anh cầm chân gà hấp đậu ở Ngự Thiện Phòng đi đổi chè đậu xanh, còn cảm thấy không bạc đãi người ta. Ở trên lầu cao không có đất, chứ nếu có, Cao tiên sinh thực sự hận không thể lập tức cắm đầu chui xuống. Cũng may trong phòng bếp vọng ra âm thanh cứu vớt anh ta.


“Được rồi.” Giác quan của Khương Thời Niên nhạy bén, lúc Cao tiên sinh đứng ngoài cửa nói chuyện ngài đã nghe hết. Sợ người ta chờ sốt ruột, ngài nhanh tay làm xong trước hai món ăn.


Đối với Cao tiên sinh, âm thanh này chính là tiếng trời. Anh không rảnh thắc mắc tại sao người nấu cơm trong phòng bếp lại là nam, mà không phải là vợ Cố trường Sinh. Cao tiên sinh nhìn Cố Trường Sinh cầm hộp giữ nhiệt vào phòng bếp rồi mang ra ngoài. Cầm hộp giữ nhiệt cùng một tờ giấy ghi địa chỉ Bếp Lửa Cố Gia, anh ta về nhà.


Thôi mặc kệ, chắc là ông chủ kêu đầu bếp về nhà nấu cơm?


Tiễn Cao tiên sinh về, Cố Trường Sinh đóng cửa lại, bước nhanh vào phòng bếp: “Thời Niên, ngài có cảm thấy trên người Cao tiên sinh có gì đó khác lạ không?” Trước không nói em gái anh ta đang êm đẹp bỗng đột tử, Cố Trường Sinh thấy một sợi hắc khí quanh quẩn giữa chân mày Cao tiên sinh, chắc chắn có vấn đề. Sợ là dù có ăn mì trường thọ cũng không được bao nhiêu tác dụng, em gái đi trước anh ta theo sau, không phải là không có khả năng.


Khương Thời Niên lưu loát gắp tôm trong nồi bỏ ra đĩa, nghe Cố Trường Sinh nói thế, động tác vẫn không ngừng, cũng không quay đầu lại, nói: “Hẳn là anh ta đã bị thứ đó mê hoặc, hoặc từng tiếp xúc với ai đấy.”
Vậy thì khó trách.


Có Tà thần nhúng tay, xuất hiện chuyện ngoài ý muốn là bình thường. Cố Trường Sinh lo Cao tiên sinh sẽ dẫm vào vết xe đổ của em gái, cơm nước xong sẽ đến nhà anh ta một chuyến, xem có thể kịp giúp hay không. Cậu không mong có thể tìm được manh mối về chỗ Tà thần, chỉ cần trong lúc hỗ trợ có thể thuận tiện phá hư chuyện tốt của hắn.


Tà thần giống như con chuột dưới cống ngầm, chắc chắn trốn rất kỹ, Cố Trường Sinh đã sớm bỏ qua ý định tìm hắn. Hiện tại chỉ chăm chú phá hỏng kế hoạch của đối phương, ép hắn nóng nảy tự mình nhảy ra.


“Lúc ăn cơm phải chuyên tâm.” Khương Thời Niên đeo bao tay dùng một lần, đặt con tôm được bóc sạch vỏ vào đĩa nhỏ bên cạnh, đẩy đến trước mặt Cố Trường Sinh: “Ăn xong rồi nghĩ tiếp.”


Không ăn cơm đàng hoàng thì không thể cao lên. Cố Trường Sinh đã qua hai lần dậy thì, vẫn lùn hơn nhiều so với ngài. Khương Thời Niên có hơi lo lắng, may mà những người xung quanh cũng không cao lắm, nên ngài không ra tay can thiệp.
Nghe lời Tổ sư gia, Cố Trường Sinh cúi đầu tập trung ăn cơm.


Nói thật, món ngon ngay trước mặt, miệng cậu cũng chẳng còn thời gian rảnh rỗi nói chuyện khác.


Ăn uống no nê, Cố Trường Sinh chủ động thu dọn bát đũa. Để Tổ sư gia nấu cơm đã thấy tội lỗi lắm rồi, nếu rửa bát cọ nồi cũng để ngài làm, thì ba Cố chắc chắn sẽ xông tới, cầm thìa múc canh gõ vỡ đầu cậu.


Có hơi no bụng, hai người quyết định ra ngoài làm vài thứ tiêu thực. Bên ba Cố lại gửi vải cho cậu, vẫn là hai loại kia, quế vị và phi tử cười. Tổ sư gia thích ăn quế vị, Cố Trường Sinh thích phi tử cười, ba Cố biết thế, về sau chỉ đưa hai loại này tới.


Không thể đi tay không đến nhà người khác, Cố Trường Sinh lựa một túi vải tươi, cố ý chọn loại phi tử cười.


Lúc Cố Trường Sinh đến trước cửa, Cao tiên sinh đang luống cuống tay chân dỗ cháu trai. Lúc ăn cơm, đứa bé không cẩn thận làm đổ ly nước, nước đổ đầy ra bàn, còn chảy không ít xuống đất. Cao tiên sinh không để việc này trong lòng, tính cách cháu trai hiếu động, bình thường ở nhà anh, đừng nói là đến việc nghịch đồ đạc để lung tung, mà cả đồ điện trong nhà thường xuyên bị tháo bung ra, anh ta cũng để ý lắm.


Cháu trai dù nghịch ngợm nhưng vẫn biết nghe lời người lớn, hơn nữa bản chất không xấu. Trên đường thấy rác sẽ chủ động nhặt lên bỏ vào thùng rác. Tốt hơn so với những đứa bé khác mà anh ta gặp, cho dù có cho đồ chơi cũng không chịu làm. Mặt khác, chịu khó giáo dục dần dần là được. Đứa nhỏ năm tuổi có thể làm được như vậy, Cao tiên sinh đã vừa lòng rồi.


Cao tiên sinh lau khô nước trên bàn với sàn nhà, làm như không có việc gì bảo cháu trai tiếp tục ăn cơm. Ăn chưa được hai miếng liền phát hiện cảm xúc của cháu trai không đúng, bé vẫn luôn cúi đầu.


Không dám dùng tay nâng mặt bé lên, Cao tiên sinh lặng lẽ ngồi xổm xuống, thấy cháu trai cắn môi, rưng rưng nước mắt, cố nén không dám khóc.


Từ trước tới nay muốn khóc thì cứ khóc, muốn kêu thì cứ kêu, muốn đánh thì lăn lộn, làm anh suốt ngày đau đầu với tiểu quỷ này, thế mà đột nhiên lại biết kìm nén cảm xúc. Hồi trước Cao tiên sinh luôn mong bé ngoan hơn một chút, hiện tại lại hy vọng bé có thể ầm ĩ nhiều lên. Thà để bé náo loạn khắp nhà, còn hơn là không dám khóc thành tiếng.


Mệt quá, lại muốn tẩn Phương Thư Thành một trận!
Nếu không phải tại hắn, sao cháu mình có thể biến thành thế này?


“Không khóc không khóc, chỉ là một cốc nước thôi sao? Bác không trách con, ai hồi bé mà chẳng có lúc sai lầm, bác bằng này tuổi rồi còn thường xuyên đụng rơi đồ.” Cao tiên sinh vội vàng dỗ bé, sợ cháu trai không tin còn đưa ra ví dụ: “Nhìn thấy cái bàn phím mới trong phòng của bác không? Lần trước cháu hỏi vì sao bác lại đổi bàn phím mới, bác không nói cho cháu, thật ra do bác không cẩn thận làm đổ nước lên, bàn phím bị nước làm hỏng không thể dùng nữa, bác sợ cháu cười bác nên mới không dám nói đó.”


“Thật ạ?” Đứa bé khịt khịt cái mũi. Rốt cuộc cháu trai đã chịu mở miệng nói chuyện, Cao tiên sinh thở phào nhẹ nhõm. Bác sĩ nói, trẻ con chịu nói chuyện chính là dấu hiệu tốt.


“Đương nhiên rồi, không tin thì bác cho cháu xem.” Cao tiên sinh bế cháu trai đến phòng làm việc: “Cháu nhìn xem, bàn phím lần trước là màu đen đúng không, hiện tại là màu trắng, có phải đổi cái mới rồi không?”


Đứa nhỏ nhìn thoáng qua thăm dò, phát hiện bàn phím đúng là màu trắng, lúc này mới trộm thở dài một hơi. Nó vươn tay nắm lấy tay áo, cẩn thận hỏi: “Bác sẽ không giống như mẹ, không cần con nữa? Con sẽ thật ngoan ngoãn nghe lời.”


Cao tiên sinh lập tức nghiêm mặt: “Ai nói với con là mẹ không cần con? Mẹ con thích con nhất, chỉ là mẹ con không còn cách nào khác nên mới rời đi, mẹ con cũng rất muốn ở cùng với con.”


Đứa nhỏ vùi mặt vào trong lồng ngực Cao tiên sinh, một lúc lâu mới rầu rĩ nói: “Là bác gái nói.” Phương Thư Thành không phải con một, hắn có một người chị, lúc lo hậu sự chị hắn cũng ở đấy, đoán chừng là nói lúc đó. Cẩn thận ngẫm nghĩ, Cao tiên sinh thực sự tức giận, làm gì có ai lại nói chuyện với trẻ con kiểu đó?


Cháu mình đang ở bên cạnh, anh không tiện gọi điện mắng chửi, tuy nhiên không có nghĩa là anh ta nhịn cục tức này xuống, rút điện thoại ra nhắn tin. Cao tiên sinh không có số điện thoại của chị Phương Thư Thành, nên đã gửi tin nhắn đến di động hắn. Ai biết đợi hơn nửa ngày chẳng thấy đối phương hồi âm. Mãi đến khi bọn họ ăn cơm xong hết, tin nhắn của Phương Thư Thành mới chậm chạp hồi đáp. Mở ra, nội dung chỉ có một câu đơn giản, mỗi chữ đều tỏ vẻ hờ hững: Chị tôi chỉ đùa thằng bé một chút thôi.


Lớn hết rồi chứ có phải trẻ con đâu, khi nào có thể nói giỡn, có thể lấy chuyện gì để giỡn, cô ta không biết chừng mực à?
Ngay khi Cao tiên sinh đang tức đến phát điên thì Cố Trường Sinh tới. Mở cửa thấy Cố Trường Sinh và Khương Thời Niên, Cao tiên sinh có chút kinh ngạc, nhưng vẫn mời hai người vào nhà.


Nhìn đứa bé trốn ở phía sau Cao tiên sinh, Cố Trường Sinh hỏi: “Có thể nói chuyện riêng một lúc được không?” Có một số việc không thể nói trước mặt trẻ con, đến lúc đó lại dọa đứa bé sợ.


Cao tiên sinh hơi khó xử, nhưng anh ta cũng nhìn ra Cố Trường Sinh có việc muốn nói, vì thế cầm đồ chơi xoay người, khom lưng vỗ lưng đứa bé: “Con vào phòng xem phim hoạt hình nhé, được không?” Đứa nhỏ gật đầu hiểu chuyện, cầm đồ chơi Cao tiên sinh đưa cho, đem về phòng chơi một mình.


Lúc này Cố Trường Sinh mới vào vấn đề chính, chưa nói đến sự việc Tà thần, nhưng những điểm hoài nghi đều cẩn thận hỏi rõ.


“Cậu bảo em gái tôi bị người ta hại ch.ết?” Nghe Cố Trường Sinh nói, Cao tiên sinh lúc đầu không tin, nhưng lý do em gái ch.ết thực sự rất kỳ lạ. Phơi quần áo té rớt xuống lầu, chuyện ngoài ý muốn này một năm có thể xảy ra mấy lần? Trùng hợp đến mức trúng em gái mình.


Lúc trước không nghĩ theo chiều hướng này là vì không có đối tượng đáng nghi. Hiện tại nghe Cố trường Sinh giải thích, tất nhiên anh ta còn chưa tin việc xem tướng, nghe cứ như lừa đảo. Nhưng Cao tiên sinh cũng thầm nhớ lại từng người bên cạnh em gái. Nghĩ xem ai là người có hiềm nghi, ai có động cơ, ai có khả năng ra tay nhất.


Tiếc là suy nghĩ cả nửa ngày vẫn không có kết quả. Em gái anh trừ công ty và gia đình, còn lại rất ít giao tiếp cùng người khác. Nếu tai nạn xảy ra tại sân thượng của tiểu khu thì có thể loại trừ những người cùng công ty. Ở nhà chỉ có ba người, không còn người khác. Nói không chừng là hàng xóm? Bình thường chắc nói qua nói lại gì đó, tích tụ nhiều oán hận nên mới ra tay tàn nhẫn?


Nhưng em gái anh đâu phải loại người thích kiếm chuyện với người khác. Khả năng xảy ra tranh chấp với người khác là vô cùng thấp, càng miễn bàn đến việc tranh cãi nhiều đến mức nảy sinh ý muốn giết người.
“Hai người hoài nghi ai?” Cuối cùng Cao tiên sinh hỏi.


Cố Trường Sinh và Khương Thời Niên nhìn nhau một cái, lúc này mới nói: “Anh không nghi ngờ em rể mình sao?” Đầu năm nay vụ án giết vợ nhiều như vậy, chỉ cần để ý chút tin tức xã hội đều có thể nghĩ theo hướng này.


“Không có khả năng.” Cao tiên sinh cảm thấy suy đoán này có chút vô căn cứ. Em rể tuy hơi khốn nạn, nhưng hắn rất nhát gan, chắc chắn không dám giết người. Huống chi em gái anh gả cho hắn, nói hơi khó nghe, thì đó là lời cho hắn. Mà em gái anh lại yêu hắn như vậy, tình cảm hai vợ chồng cũng tốt, còn bàn nhau tính mua nhà mới, cuộc sống càng ngày càng tốt, sao hắn có thể xuống tay?


“Vốn lúc đến đây chúng tôi còn chưa thể xác định hung thủ là ai, nhưng vừa nhìn thấy tướng mạo của đứa trẻ thì có thể chắc chắn, hắn là người giết hại em gái anh.” Đường mâu thuẫn của cha mẹ đứa trẻ kia đen như mực, sát khí mười phần.


Không thể nào. Cho dù vẫn chưa tin, nhưng chuyện liên quan đến cái ch.ết của em gái, Cao tiên sinh đành nói: “Tôi sẽ báo án.” Để cảnh sát điều tr.a rõ mọi chuyện. Tuy không thể dùng việc xem tướng ra làm chứng cứ, nhưng nghĩ lại về cái ch.ết của em gái anh, đúng là có điểm đáng ngờ. Sử dụng vài mối quan hệ vẫn có cách để lập án.


Cao tiên sinh vừa dứt lời, di động đột nhiên vang lên.


“Cao tiên sinh, có một việc tôi do dự rất lâu, vẫn không biết có nên nói cho anh hay không, chủ yếu là sợ anh cảm thấy tôi là người châm ngòi.” Đầu điện thoại bên kia là bác sĩ tâm lý khám cho cháu trai Cao tiên sinh: “Anh cảm thấy là tôi đang xen vào việc người khác cũng được, nhưng sau khi tôi tr.a cứu tin tức cụ thể trên báo chí, không nói ra tôi cứ thấy lương tâm bất an.”


“Khi điều trị tâm lý, trong quá trình nói chuyện, cháu trai anh có nhắc tới một chuyện, bởi vì dạo này người phơi chăn tương đối nhiều, các giá phơi quần áo trên sân thượng không đủ dùng, nên mấy hôm trước bố đứa bé có lên sân thượng làm một cái giá quần áo mới.”


Có một số đứa trẻ trong quá trình điều trị yêu cầu cần có phụ huynh bên cạnh, vì sẽ tạo cảm giác an toàn. Nhưng cũng có tình huống ngược lại, một số đứa trẻ không dám mở miệng với người nhà. Cũng giống như nhiều người trưởng thích nói chuyện rất nhiều với những người xa lạ trên mạng, ngoài đời lại trầm mặc ít nói. Cháu trai Cao tiên sinh chính là trường hợp thứ hai, nên Cao tiên sinh không biết trong quá trình điều trị, đứa bé và bác sĩ tâm lý đã trao đổi những gì.


- -----oOo------






Truyện liên quan