Chương 97: Thổi thổi, vậy mà thổi tới một thanh phi kiếm?

Trúc Cơ đan cực phẩm!
Không hổ là nhiệm vụ có độ khó cực cao!
Cho ban thưởng cũng là cao tới doạ ch.ết người!


Một viên Trúc Cơ đan hạ phẩm là có thể bán được giá cao tới mấy ngàn linh thạch, còn bình thường có tiền cũng không mua được, ngươi cho dù có nắm lớn linh thạch, người ta cũng không bán!


Hơn nữa Trúc Cơ đan cực phẩm mặc dù chỉ là đan dược nhị phẩm, nhưng chỉ có Luyện đan sư ngũ phẩm mới có thể luyện chế ổn định.
Ví dụ như Vương Duyệt vừa rồi vì Hạ Nhất Minh mà đứng lên!


Nhưng mời một vị Luyện đan sư ngũ phẩm ra tay luyện đan vậy thì cái giá phải trả còn muốn đắt gấp bội so với một viên Trúc Cơ đan cực phẩm!


"Viên Trúc Cơ đan cực phẩm này, áng khoảng cẩn thận nhất, cũng có thể bán mười vạn linh thạch!" Hạ Nhất Minh âm thầm kinh hãi trong lòng, tuy nhiên cũng không có ý định bán.
Trong bất cứ trường hợp nào làm bản thân cường đại lên mới là quan trọng nhất!!


Chờ trở về tông môn của mình, chính mình ăn viên Trúc Cơ đan cực phẩm này vào, lập tức đột phá!
Đợi chính mình bước vào Trúc Cơ cảnh ... lần lột xác đầu tiên của Thanh Đế Trường Sinh thể sẽ tới!




Tuy rằng cách chưởng khống thần thông còn xa, nhưng lại có thể thi triển ra một loại là Diễn Sinh chi thuật của Thanh Đế Trường Sinh thể!
Đến lúc đó...
"Ha ha ..." Hạ Nhất Minh nghĩ tới diệu dụng, nhịn không được thiếu chút thì cười ra tiếng.
Lúc này, bên dưới lôi đài.


"Hiện tại, ngươi có thể nói chuyện!" Hai mắt Nam Cung Ly nhắm lại, khẽ vuốt ngực, lập tức mở hai mắt ra nhìn về phía Mì Thịt Bò.
"Tại hạ Mì Thịt Bò, bái kiến sư mẫu đại nhân!" Mì Thịt Bò không nói hai lời, trực tiếp nửa quỳ trên mặt đất, hành đại lễ, há miệng chính là một câu sư mẫu.


"" Thanh nhi ngây ngẩn cả người, nửa ngày mới phản ứng lại, sắc mặt đỏ lên, tức giận tới toàn thân đều đang run rẩy.
"Im ngay! Lại dám làm nhục Tông chủ đại nhân, ta sẽ giết ngươi! Vì tông chủ đại nhân ..." Thanh nhi đưa tay muốn đập ch.ết Mì Thịt Bò.
"Thanh nhi!"
"Ở!"
"Yên tĩnh!"
"A?"


Thanh nhi quay đầu, nhìn về phía Nam Cung Ly, quả thực hoài nghi lỗ tai của mình có nghe nhầm hay không, thế nhưng là, lại không dám chống lại mệnh lệnh của Nam Cung Ly.
"Ngươi nói, ngươi tên là Mì Thịt Bò?"
"Đúng vậy, sư mẫu đại nhân!"
"Vậy, sư phụ ngươi ... Hạ Nhất Minh hắn có từng nhắc qua ta không?"
"Chuyện này. . ."


...
Mì Thịt Bò ngây ngẩn cả người.
Từng nhắc hay không a.
Minh ca không có việc gì thì bế quan, vừa bế quan là một ngày, chính mình nào mẹ nó biết được a.
Thế nhưng là Mì Thịt Bò là ai?


Mì Thịt Bò độc thân đã 25 năm, thế nhưng là chuyên gia tình cảm lâu năm a, không biết đã có bao nhiêu lời khuyên chuyên nghiệp về tình cảm cho bạn bè!
Hiện tại Nam Cung Ly muốn nghe cái gì, Mì Thịt Bò còn có thể đoán không ra?
Biên!
Bây giờ biên!
Đạp ngựa vào chỗ ch.ết biên!


"Minh ca ... A phi, sư phụ đại nhân hắn, thường xuyên ở vào lúc trời tối vắng người, đứng ở bên cạnh một ngọn núi, ánh mắt nhìn về phía ...." Mì Thịt Bò suy nghĩ một chút, moá!
Hạo Thiên thư viện này là ở phương hướng nào?
Moá nó, mặc kệ!


"Sư phụ thường xuyên nhìn về phía phương hướng của Hạo Thiên thư viện, không nói lời nào, cũng bất động, cứ lẳng lặng đứng như vậy ..." Mì Thịt Bò nói rất ngọt tai, nói nghe như rất thật.
"Thật sao?" Hơi thở của Nam Cung Ly chó chút vội vàng, vội vàng truy vấn.


"Thật! Hơn nữa sư phụ hắn ... có đôi khi, sẽ còn cúi đầu cầm một thứ ... chính là ..." Mì Thịt Bò còn đang suy nghĩ xem nên biên ra thứ gì.
"Có phải là một cái túi trữ vật màu hồng hay không?"
"Đúng đúng đúng, chính là một cái túi đựng đồ mà lại là màu hồng!"


Mì Thịt Bò vội vàng thuận miệng nói luôn.


"Sư phụ hắn thường xuyên cầm cái túi trữ vật màu hồng này, yên lặng nhìn chăm chú, ngồi im, không nói một lời, cứ như vậy ngồi cả một đêm! Ta đoán ... chủ nhân túi trữ vật này chắc chắn là người quan trọng nhất trong lòng của sư phụ hắn!" Mì Thịt Bò vừa nói vừa ầm thầm thăm dò Nam Cung Ly.


"Thật sao?" Tuy rằng vẻ mặt Nam Cung Ly biến hoá không lớn, thế nhưng là một đôi mắt kia lại toả sáng, da thịt trắng như tuyết kia cũng là hơi ửng hồng.
"Đúng vậy a, hơn nữa ... Sư phụ hắn có đôi khi, sẽ còn tự lẩm bẩm mấy câu ..."
"Hắn nói cái gì rồi?"
"Sư phụ hắn ... hắn nói ... ta rất nhớ ngươi ... Ly nhi của ta!"


"..."
Mì Thịt Bò nói xong thì phát hiện Nam Cung Ly không nói gì nữa.
Moá, có phải là biến quá giả rồi hay không? Mì Thịt Bò còn đang trong lúc suy tư, Nam Cung Ly đột nhiên hít một hơi thật sâu.
"Thanh nhi ~ "
"Tông chủ, ta có mặt!"
"Thưởng!"
"A?"
"Thưởng cho hắn, Phi Kiếm Lăng Sương!"
Nam Cung Ly nhẹ nhàng mở miệng.


Tuy rằng nhìn sắc mặt bình tĩnh, nhưng trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ của Nam Cung Ly không thể không nhận ra có một chút ửng hồng, và khóe miệng của nàng ta hơi nhếch lên.
Như một tiểu nữ hài vui vẻ mà hạnh phúc vậy.


Mà trên thực tế, Nam Cung Ly cũng chẳng qua chỉ là vừa mới mười bảy xuân xanh mà thôi, chỉ lớn hơn so với Thanh nhi hai tuổi mà thôi.
"Phi ... Phi Kiếm Lăng Sương?" Thân là thị nữ thiếp thân của Nam Cung Ly, Thanh nhi tự nhiên biết thứ này, hơn nữa trong túi trữ vật trên người cũng chứa thanh Phi Kiếm Lăng Sương này.
Thế nhưng là...


Tại sao phải ban thưởng cho đệ tử của Hạ Nhất Minh a?
"Ừm?" Nam Cung Ly hơi lườm một cái, giống như có hơi tức giận
"Vâng, tông chủ ..." Thanh nhi cúi đầu, vội vàng mở túi trữ vât ra, lấy Phi Kiếm Lăng Sương ra.
Linh khí thượng phẩm Phi Kiếm Lăng Sương, sản phẩm mà Băng cung làm ra!


"Hừ, tiện nghi cho ngươi, ngươi cái tên gia hoả vô sỉ này!" Thanh nhi cắn răng, hung hăng trợn mắt nhìn về phía Mì Thịt Bò, lúc này mới đưa Linh khí thượng phẩm Phi Kiếm Lăng Sương cho Mì Thịt Bò.
"Tạ ... Tạ sư mẫu ban kiếm!" Mì Thịt Bò đây là kích động a.
Đậu xanh rau muống,


Thổi thổi, vậy mà thổi tới một thanh phi kiếm?
Loại phần thưởng ẩn giấu trong cốt truyện này, quả thực nghịch thiên a!
Moá! Không hổ là sư mẫu đại nhân!
Mì Thịt Bò trong lòng thề, xoa, cuộc sống sau này nhất định phải ɭϊếʍƈ sư mẫu cho tốt!


"Mì Thịt Bò, sau này phải dùng thanh phi kiếm này cho thật tốt, bảo vệ sự phụ của ngươi! Nhớ rõ chưa?"
"Nhớ rõ rồi, sư mẫu đại nhân!"
"Còn nữa ... nhớ lấy, sau này không được phép gọi ta là sư mẫu, cũng tuyệt đối không được phép nói với bất cứ ai những gì ngươi vừa nói!"


"A? Chuyện này ... tại sao?"
Mì Thịt Bò ngây ngẩn cả người.
Nam Cung Ly trước mắt ta này hiển nhiên có mối quan hệ tình cảm khó tả với Minh ca, vì sao lại không thừa nhận đây?


Mối quan hệ của ta với sư phụ của ngươi chỉ giới hạn trong phạm vi những học sinh cùng khoá trong Hạo Thiên thư viện! Bất kỳ điều gì vượt quá mối quan hệ này sẽ chỉ mang tới họa sát thân cho sư phụ của ngươi mà thôi! Ngươi, hiểu không?" Sắc mặt Nam Cung Ly dần dần lãnh đạm xuống, giọng điệu dặn dò lại rất nhẹ nhàng.


"A? Chuyện này ... ta, ta hiểu được!" Mì Thịt Bò không quá hiểu cho lắm.
Tại sao mối quan hệ giữa Minh ca và Nam Cung Ly bị người phát hiện sẽ mang tới hoạ sát thân cho Minh ca?
"Thanh nhi!"
"Vâng!"


"Ta mệt rồi, chúng ta ... về Băng cung!" Nam Cung Ly cuối cùng ngửa đầu, nhìn vào Hạ Nhất Minh ở giữa võ đài, một nét quyến luyến không muốn rời xa hiện lên trong mắt nàng.
Nhưng cuối cùng, Nam Cung Ly vẫn là quay người, chuẩn bị rời đi.


"Tông chủ, ngài ... không có nói lời nào với Hạ Nhất Minh sao?" Thanh nhi có chút khó có thể hiểu được.
Tông chủ căn bản rõ ràng là không cần phải tới nơi này tham gia cái khảo hạch này.
Hạo Thiên thư viện cũng căn bản không dám để cho Nam Cung Ly khảo hạch thất bại.


Có thể nói, Nam Cung Ly đặc biệt tới đây chính là bởi vì một người!
Hạ Nhất Minh!
Nhưng toàn bộ khảo hạch từ bắt đầu tới kết thúc.
Nam Cung Ly lại ngay cả một câu cũng không nói với Hạ Nhất Minh, đã muốn xoay người rời đi?
Cho dù là Thanh nhi, cũng có phần cảm thấy không cam tâm thay cho Nam Cung Ly.


"Nói chuyện với hắn, đối với hắn ... không tốt!" Bóng dáng mảnh cảnh của Nam Cung Ly run lên, nhàn nhạt trả lời.
Ngay vào lúc Nam Cung Ly quyết định, cất bước muốn rời khỏi.
"Đã lâu không gặp!" Bóng dáng Hạ Nhất Minh lại là tung người nhảy lên, hạ xuống trước mặt Nam Cung Ly.


Hạ Nhất Minh nở một nụ cười ấm áp khi nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp quen thuộc đã lâu không gặp ...
P/S: Ta thích nào ... chương 9






Truyện liên quan