Chương 64: Tự tin...ngây thơ?

Nhưng một nam nhân ưu tú cùng bản lĩnh đến mức này, nào có đơn giản mà tìm thấy được cơ chứ!
Huống chi hắn ý tưởng về cuộc sống càng giống với chính mình...Tô Ngọc Hoa làm sao có thể bỏ qua.


Nàng muốn...đó là vị trí thành chủ phu nhân cao quý kia, càng muốn độc chiếm lấy nam nhân kinh khủng này yêu thương!
Để cho hắn chỉ chuyên tâm chăm sóc lấy nàng...để cho hắn duy nhất bồi tại nàng bên cạnh!


Tô Ngọc Hoa nội tâm bên trong thật sự rất kiêu ngạo...kiêu ngạo đến có chút mù quáng cùng ngây thơ nữ nhân.
Lý Tuệ cùng Uyển Tình đương nhiên không biết được cái này nữ nhân ngốc đang suy nghĩ lấy chuyện gì...nếu không, hai nàng nhất định sẽ tức giận mà mắng một câu:


"Ngươi nữ nhân ngốc này nghĩ cái rắm ăn đâu, nếu để cho Tiểu Tuyết đại nhân biết được...nàng tuyệt đối sẽ đem người trói tại pháo đài đỉnh cao nhất mà phơi sương nha!"


Tiểu Tuyết có thể chấp nhận cho cái khác nữ nhân đến với Nham Kiều...nhưng vị trí chính cung chi vị tuyệt đối không ai được mơ tới!
"..."
Nhìn xem Hắc Lân thiết kỵ liên tục lao nhanh trên bình nguyên dưới thành, Uyển Tình cười hì hì mà lẩm bẩm:


"Đợi đến thu hoạch xong khoai tây...bên kia bến tàu cũng nên bắt đầu được kiến tạo đi, đến khi đó chúng ta lại có phong phú cá tôm để ăn hằng ngày nha!"




"Nơi đó là mang tính chiến lược kiến trúc của thành chủ đại nhân...tuyệt đối không thể xảy ra vấn đề, khi đó chúng ta nhiệm vụ nhưng là lớn lắm!"
Lý Tuệ nhìn xem ngoài xa mười dặm Thanh Thủy Hà bờ sông, thanh âm nghiêm túc nói.


Nàng không quá hiểu rõ quản lý cùng phát triển thành trấn, nhưng cũng nhìn ra được Thanh Thủy Hà tài nguyên có bao nhiêu quan trọng...nói là trụ cột của Hắc Lân thành trong tương lai cũng không quá đáng.
"Đương nhiên...nếu không thành chủ đại nhân làm sao lại xuất động nhiều quân lực như vậy?"


Uyển Tình kiều hừ nói, sau đó thanh âm hơi nhất chuyển "Chỉ là cần thời gian cùng nhân lực sẽ rất lớn...hi vọng trong lúc này không có ma thú quần tiến đến cản trở lĩnh dân làm việc!"


Hơi nghĩ nghĩ một chút, Lý Tuệ hướng về Tô Ngọc Hoa nói "Ngươi nói một chút với Tô gia...chú ý để các lĩnh dân mới kia thật tốt lấy lại sức, chúng ta sẽ không thể đợi quá lâu!"
"Ân...ta đã sớm nói cho bọn hắn biết, mọi người có được xung túc thức ăn...khôi phục thể lực sẽ rất nhanh!"


Tô Ngọc Hoa đương nhiên cũng biết nơi đó bến tàu tầm quan trọng đối với nam nhân kia, cho nên nàng từ sớm dã nhắc nhở lấy Tô Nguyên bọn người.


"Tham dự kiến tạo bến tàu người đều sẽ nhận được đãi ngộ rất tốt...thậm chí mỗi ngày đều nhận thêm một phần thịt khô, ngươi không cần lo lắng cho bọn hắn tiêu hao quá độ!" Uyển Tình nhẹ giọng an ủi lấy một câu.


Tô Ngọc Hoa hơi ngạc nhiên nhìn nàng một chút...sau đó lộ ra khó được mỉm cười nói "Đa tạ!"
...
Tử Lam thiếu nữ bất ngờ không được nhận vào bên trong Nữ Vệ đội, cho nên nàng hiện tại đang đảm nhiệm lấy tuần tr.a quân một thành viên...phụ trách kiểm tr.a các lĩnh dân khi ra vào thành trấn.


Chuyện mình bị từ chối...Tử Lam thiếu nữ thật sự vô cùng bất ngờ, thậm chí có chút hoài nghi mình đã làm chuyện gì vi phạm lấy Hắc Lân thành luật lệ!
Với nàng võ công cùng tài nghệ vốn có...làm sao lại không đủ tư cách gia nhập vào Nữ Vệ đội cơ chứ?


Nhưng dù như thế nào đi nữa...nàng cũng chỉ có thể chấp nhận một chuyện này, bắt đầu an ổn làm một cái tuần tr.a quân, ngày ngày đóng giữ ở cửa thành rộng lớn nguy nga này.
Mà đãi ngộ của tuần tr.a quân cũng thật tốt...đủ để nàng cung cấp một phần tài nguyên cho thiếu gia Lục Triển Nguyên!
"..."


Hiện tại thời gian đã gần vào trưa, các lĩnh dân đều đang làm lấy công việc hằng ngày của mình.
Cho nên cổng thành nơi đây đã có chút vắng vẻ, chỉ có Hắc Lân thiết kỵ thân ảnh tùy ý tuần tr.a ra vào.


Tử Lam cũng vô cùng rãnh rỗi, đang nhẹ nhỏm mà tựa lưng ở tường thành bên trên nghỉ ngơi.
Nàng cũng đã rất lâu, chưa cảm nhận được cảm giác yên bình như thế này.


Nơi đây thành trấn thật sự rất an toàn...tất cả ma thú đều tại nơi rất xa bị quân đội chặn lại, không cần nàng đi lên liều mạng cùng ma thú chém giết để bảo vệ thiếu gia như khi xưa.
Lương thực vô cùng phong phú...không có để cho lĩnh dân phải chịu lấy đói khát cùng thiếu thốn.


Công trình kiến trúc cùng nơi vệ sinh đều được chú tâm xây dựng qua, làm cho lĩnh dân sinh hoạt đạt được thoải mái...không cần hằng đêm phải chịu đựng lấy cái rét lạnh thấu xương của thế giới này.


Lĩnh dân ở đây cũng rất đơn thuần cùng tốt bụng...một chút phụ nhân càng thường xuyên cho nàng bánh ngọt cùng hoa quả tươi mới để ăn.
Khắp nơi đều là tràn ngập nhân tình vị!
Chú ý tới các nàng ánh mắt hạnh phúc, cùng mang theo vui vẻ tâm tình khi đi qua cổng thành làm việc.


Bản thân Tử Lam nội tâm cũng rất khâm phục nơi này thành chủ đại nhân...lại có thể làm cho lĩnh dân thu được cuộc sống yên bình như thế này!
Hôm qua sau khi hoàn thành nhiệm vụ...nàng cũng tự thân săn được một chút thỏ rừng tại ngoài rìa phía Tây sâm lâm.


Đầy đủ để nàng cùng Lục Triển Nguyên bồi bổ cơ thể gầy yếu cùng thiếu dưỡng chất trong thời gian qua.
"..."
Ánh mắt chú ý tới nơi xa, đang cao cao tại thượng đứng tại tường thành phía trên Tô Ngọc Hoa một nhóm người.
Tử Lam trong mắt đẹp hiện lên một chút phức tạp cùng thở dài chi ý.


Từ khi tiến vào Hắc Lân thành này bên trong, Ngọc Hoa cùng nàng đều có nhiệm vụ của riêng mình cần thực hiện.
Thêm vào đó Tô Ngọc Hoa là Nữ Vệ, cho nên toàn bộ thời gian đều tại phủ thành chủ sinh hoạt cùng làm nhiệm vụ...hai người cũng chỉ trò chuyện một chút vào sáng hôm nay mà thôi.


Hiện tại cái này tài hoa cùng mỹ lệ hơn người khuê mật, đã thành công trở thành Hắc Lân thành đặc thù nhất cơ cấu một thành viên.
Nếu lại không có chuyện gì bất ngờ gì xảy ra, hai người sẽ càng thêm ít có thời gian tâm sự như trước.


Lại nhìn xem ở phía xa thổ địa ngoại thành, nơi đó chính là đang rất tốn sức...dùng thanh thủy tưới lên thổ địa bên trên tươi non hoa màu Lục Triển Nguyên.
Tử Lam càng là không tự chủ nhíu lại mày ngọc!


Nhiệm vụ khi xưa của nàng nhận được, đó là bảo vệ cùng chăm sóc thật chu đáo cho Lục Triển Nguyên...không thể để cho hắn nhận lấy bất kỳ ủy khuất gì.
Nhưng tại một nơi đầy quy tắc nghiêm khắc như thế này...nàng nếu dám để cho Lục Triển Nguyên lười biếng trong nhà như trước kia trong thôn trấn.


Hậu quả đó là nàng không thể nhận nổi.
...
Ngoại thành thổ địa!
Nhìn xem Lục Triển Nguyên tựa như phế nhân cách làm việc, ngay cả tốt bụng như Tuyên Thành cũng có chút không nhìn nổi, hắn lẩm bẩm:
"Thật sự làm mất mặt nam nhân...bằng tuổi hắn ta đã tự mình lo một phương!"


Ngô Cương cũng tại nơi đây tuần tr.a tiểu đội bên trong, hắn hơi lườm Tuyên Thành một mắt mà nói:
"Nghe Tô gia người nói, ở trước kia đều có một nữ hài ở bên cạnh chăm sóc cho hắn!"


"Hiện tại đến nơi này lưu lại làm một cái lĩnh dân...ha ha...đương nhiên không làm ra được cái trò trống gì rồi!"
"Nhìn ra được tiểu tử này thân phận khi xưa không chút tầm thường...cái kia khí chất thư sinh thanh thoát, hẳn là quý tộc nào đó công tử hoặc thương nhân hậu đại đi!"


Tiêu Nại trên thân gánh vác lấy trường kiếm sắc bén, một bên lộ ra suy tư mà nói.
"Ha ha...khi xưa có thân phận bất phàm, ở tại đây lại có ít đi sao?"
Tuyên Thành hơi liếc nhìn xung quanh một vòng các lĩnh dân chuyên chú làm việc thân ảnh, mang theo cười cười nói.


"Cũng đúng a...nhưng đều là quá khứ mà thôi!"
"Trãi qua khổ cực sinh hoạt...ai hiện tại cũng chỉ muốn được sống một cuộc đời yên bình đến hết thời gian!"
Nghe vậy, Ngô Cường cùng Tiêu Nại hai người cũng là liên tục gật đầu mà cười nói.


Lĩnh dân bên trong, tuyệt đối không thiếu trước kia là cao quý cùng phú quý hạng người.
Nhưng bọn hắn hiện tại cũng đã vô cùng chăm chú làm việc của mình, không chút than phiển làm nhiệm vụ được phân công.


Không thể thích ứng với thân phận biến hóa...kết quả cuối cùng chỉ có bị thế giới đào thải phần mà thôi!






Truyện liên quan