Chương 71-3: Màn kịch của Hoàng hậu (3)

"Tiểu thư, lễ vật này không đơn giản là thể hiện thành ý đúng không?" Nếu Tiết Phong Lan thật sự muốn thể hiện thành ý tốt hơn hết vẫn không nên dâng tặng lễ vật cho Hoàng hậu, trong cung kì trân dị bảo thứ gì mà không có, Hoàng hậu lại là chủ lục cung, đồ dùng ngày thường của nàng ta trong mắt người bình thường cũng là đồ quý hiếm, chiếc khăn tay của Tiết Phong Lan tuy có chất liệu quý giá nhưng cũng không phải là hiếm gặp, tài nghề của nàng tuy tốt nhưng cũng chưa có thể đặt ngang hàng với người của tú phòng, huống hồ thân phận của nàng cũng chỉ là tiểu thư nhà quan, làm sao có thể lấy ra được đồ vật quý hiếm gì dâng tặng Hoàng hậu?


Nếu đổi lại là một người khác, họ tặng lễ vật cũng là bình thường, bởi vì họ không giống như Tiết Phong Lan được Hoàng hậu chú ý đến, không chỉ đơn giản là vì Hoàng hậu muốn xem người được Thái hậu coi trọng có bộ dạng ra sao, mà còn liên quan đến mối quan hệ giữa hai nhà Lý - Từ, giữa thế lực của Thái hậu và Hoàng hậu. Tiết Phong Lan là người đầu tiên cũng là người duy nhất trong cung yến năm nay nhận được thiệp mời mà đích thân Hoàng hậu cho người của nàng ta mang đến, người khác không biết ý nghĩa của việc này nhưng Như Sương sống trong cung từ nhỏ, sao nàng có thee không nhận ra ý đồ của Từ Hoàng hậu? Đối với Thái hậu, Tiết Phong Lan là sự tồn tại đặc biệt, mặc dù không biết Hoàng hậu có mục đích gì nhưng chắc chắn đó cũng không phải là điều tốt lành, khi đang ở hai phía đối đầu nhau, Hoàng hậu tất nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho người của Thái hậu, nếu Tiết Phong Lan thật sự có thể tạo thành uy hϊế͙p͙ đến nàng ta, Từ Hoàng hậu sẽ để Tiết Phong Lan trưởng thành sao?


Như Sương có thể nghĩ đến vấn đề này thì nàng tin tưởng Tiết Phong Lan cũng sẽ nghĩ đến, hành động lần này của Tiết Phong Lan rõ ràng không phải là muốn thể hiện thành ý cho Hoàng hậu xem mà là muốn thu hút sự chú ý của Từ Hoàng hậu, hiện tại Tiết Phong Lan vẫn chưa đủ năng lực để đối đầu chính diện với Hoàng hậu, nàng làm như vậy rõ ràng là muốn tự chuốc họa vào thân.


"Như Sương, ngày hôm nay ta không đi, Hoàng hậu nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua." Tiết Phong Lan sớm đã nghĩ đến vấn đề này, kiếp trước Hoàng hậu cho người gửi thiệp mời nàng vì đôi chân tàn phế mà tự ti không dám bước ra khỏi cửa viện, đừng nói đến việc tiến cung dự tiệc, nàng biết Hoàng hậu cố tình làm khó, muốn để nàng mất mặt, như vậy chẳng khác nào vả một cái tát vào mặt Thái hậu, vinh sủng của nàng đều là nhờ Thái hậu mà có, tất nhiên nàng không thể để Thái hậu mất mặt, nàng đã không tham dự cung yến tất nhiên cũng sẽ không có chuyện tặng lễ vật để tỏ thành ý.


Cung yến mấy năm trước đều do Hương Quý phi đứng ra tổ chức, năm nay đến lượt Từ Hoàng hậu, mọi người đều biết rõ Hoàng hậu hiện tại đã có Thái tử làm chỗ dựa, tất nhiên không ai muốn đắc tội nàng ta, vì vậy thiệp mời gửi đến bao nhiêu, người đều đến tham dự đông đủ. Tiết phủ có bốn tấm thiệp mời cho tiểu thư, hai tấm thiệp mời cho thiếu gia, ngoại trừ Tiết Phong Lan mọi người còn lại đều đến tham dự, tính ra thì hành động của Tiết Phong Lan cũng không thể nói là không nể mặt Từ Hoàng hậu được, nàng ta thân là mẫu nghi thiên hạ phải có tâm tính của một mẫu nghi, xem thiên hạ là con, Tiết Phong Lan có lý do chính đáng không đến được, nàng ta cũng không thể vì vậy mà buộc tội người khác. Trên cung yến, Hoàng hậu không truy cứu, mọi người đều nghĩ Hoàng hậu đại nhân đại lượng không tính toán với một tiểu hài tử, Tiết Phong Lan cũng nghĩ như vậy, nàng nghĩ Hoàng hậu sẽ hiểu cho đôi chân của nàng mà không trách tội, chính là ở sau lưng, nàng ta làm gì ngoại trừ Tiết Phong Lan không ai biết được.


Từ Hoàng hậu không để ý đến việc nàng có tham dự cung yến mà nàng ta đứng ra tổ chức hay không, thứ nàng ta để ý từ đầu chí cuối chỉ có năng lực của nàng, một đích nữ nhỏ bé của nhà Lễ bộ thượng thư, rốt cuộc dựa vào năng lực gì có thể khiến cho Thái hậu sủng ái? Lý gia ngày càng làm chủ triều đình, Lý Thừa tướng trên triều quả thật là có đủ thực quyền, Từ gia bị chèn ép, những thứ lực khác bắt đầu rình rập, chỉ đợi thời cơ thích hợp sẽ ra tay với Từ gia, Hoàng hậu bởi vì muốn giữ an toàn cho Từ gia mà không thể xé rách mặt nạ với Thái hậu, ngay lúc này Thái hậu lại sủng ái Tiết Phong Lan, nàng không nhắm vào Tiết Phong Lan thì nhắm vào ai?




Sau đó bất kể là lễ hội Bách hoa yến, Quỳnh lộ yến, Mẫu đơn yến, Khải hoàn yến,... chỉ cần là trong cung tổ chức tiệc, Tiết Phong Lan sẽ được Hoàng hậu gửi thiệp mời đầu tiên, đám tiểu thư quý tộc biết được tin này thì vô cùng chướng mắt Tiết Phong Lan, lại thêm Tiết Phong Lan được Thái hậu sủng ái, kẻ đối địch với nàng ngày càng nhiều, Hoàng hậu không hổ danh là mẫu nghi thiên hạ, tính toán bậc này khiến người khâc không thể lường trước, nàng ta ép người khác vào con đường ch.ết không phải dùng thủ đoạn ti bỉ mà dùng sự sủng ái, Hoàng hậu càng sủng nàng, nàng sẽ gặp nhiều phiền phức, đặc biệt là khi nhi tử của nàng ta đã trở nên nổi bật, thu hút được sự chú ý của Ngụy đế, con đường đi đến địa ngục mà Hoàng hậu tạo ra cho nàng, quả thật là vô cùng ngọt ngào.


Mật ngọt ch.ết ruồi, Tiết Phong Lan hiểu đạo lí này nhưng đến khi nhận ra thì đã muộn rồi, nàng từ chối tất cả các bữa tiệc, không muốn tham gia để tránh phiền phức không đáng có, những người khác hiểu lầm nàng thị sủng sinh kiêu cho nên họ nảy sinh bất mãn với nàng, không còn ghen tỵ nữa mà chuyển sang ganh ghét. Hoàng hậu cũng không dễ dàng buông tha, nàng ta cầu xin Ngụy đế để nàng vào Quốc Tử Giám học tập, nơi đó chỉ dành cho thành viên hoàng thất, hiện tại đã có nhiều quan lại tiểu thư bắt đầu vào đó học tập, đến nơi đó chẳng khác nào chui đầu vào miệng cọp, Tiết Phong Lan đâu có ngu ngốc như vậy? Nhưng Ngụy đế đã đồng ý, thân là thần thì không thể cãi lại ý quân, Tiết Phong Lan mơ mơ màng màng bước vào Quốc Tử Giám, không ngừng bị người làm khó, lần nghiêm trọng nhất chính là lần nàng suýt nữa ch.ết cóng trong phòng củi, nàng được người tìm thấy khi chỉ còn một hơi thở, Thái hậu biết tin liền tức giận, đám người đó buộc phải xin lỗi nàng, đã có Thái hậu ra mặt, Tiết Phong Lan không còn bị người làm khó dễ nữa, cho nên nàng đối với Thái hậu lại càng thêm thân cận. Mối quan hệ giữa nàng và Hoàng hậu lập tức rơi vào trạng thái đóng băng, nàng đã có chỗ dựa là Thái hậu, cũng không còn sợ Hoàng hậu nữa, ngoài ý muốn chính là nàng lại gặp gỡ Lam Thành Vũ.


Lam Thành Vũ là nhi tử thứ hai của Từ Hoàng hậu, đều là nhi tử nhưng Hoàng hậu lại yêu thương Thái tử hơn, hắn phải sống dưới cái bóng của Thái tử, chưa bao giờ có đủ can đảm để ngốc đầu lên, thế nhưng vì một cuộc gặp gỡ, số phận của hai người lại thay đổi. Lam Thành Vũ bước vào thế giới của Tiết Phong Lan không chút trở ngại, hai người kết bạn với nhau, vốn dĩ tình bạn của hài tử luôn rất trong sáng, cũng không biết hai người đã phát triển khi nào khiến nó trở thành tình yêu. Có vẻ như Thái hậu cũng không chán ghét Lam Thành Vũ mà ngược lại nàng còn tạo cơ hội cho Tiết Phong Lan để hai người có thể ở bên nhau, vì một lòng muốn gả cho hắn, Tiết Phong Lan chỉ có thể buông xuống mâu thuẫn mà đi lấy lòng Hoàng hậu, Hoàng hậu tất nhiên là không chấp nhận con dâu là nàng, nàng ta không những làm khó nàng mà còn ép Lam Thành Vũ nạp thiếp, nam nhân tam thế tứ thiếp là chuyện rất bình thường nhưng Tiết Phong Lan lại không chấp nhận được chuyện này, Hoàng hậu thấy thế liền gắn cho nàng danh hiệu "Nữ nhân ích kỷ", lấy đủ lý do để không cho Lam Thành Vũ nạp nàng làm phi, chính là Ngụy đế hạ chỉ, Hoàng hậu dù không muốn cũng phải chấp nhận.


Từng mảng từng mảng kí ức hiện lên trong đầu, Tiết Phong Lan làm sao có thể quên được?


"Tiểu thư, cho dù có như vậy thì trước mặt bao nhiêu người Hoàng hậu sẽ không để lộ gương mặt hẹp hòi của bản thân đâu." Người trong cung đều lấy mặt mũi của bản thân và mặt mũi của hoàng thất làm trọng, đó chính là lý do mà Hoàng hậu và Hương Quý phi chỉ đấu đá với nhau trong bóng tối.


"Nàng ta không phải hẹp hòi, nàng ta là mang thù." Tiết Phong Lan nhếch môi cười lạnh, nụ cười của nàng có chút chế giễu, nàng hầu hạ Hoàng hậu bao nhiêu năm, còn không rõ tính tình nàng ta thế nào sao? Trước mặt mọi người nàng ta vào vai một vị hoàng hậu hiền lương thục đức, đại nhân đại lượng đến Ngụy đế cũng không thể bắt lỗi nhưng ở sau lưng, những người đắc tội nàng ta sớm đã bị nàng ta diệt trừ không thương tiếc.


Từ gia tuy bại nhưng một ngày còn Từ Hoàng hậu, Từ gia chắc chắn sẽ không diệt vong!


Như Sương nghi hoặc: "Tiểu thư?" Tiết Phong Lan làm sao có thể khẳng định như thế? Cho dù Từ Hoàng hậu thật sự sẽ không bỏ qua chuyện này nhưng cung yến hôm nay Thái hậu cũng có mặt ở nơi đó, Từ Hoàng hậu dù kiêu ngạo cũng sẽ nể mặt Thái hậu, không dám tự ý làm càn.


"Dù sao sớm muộn gì cũng sẽ đắc tội với nàng, trước khi nàng ta ra tay thì bản thân ta sẽ ra tay trước." Nàng không còn là Tiết Phong Lan ngu ngốc mặc người bày trí nữa, lão Thiên cho nàng trở về là để báo thù, mục tiêu ban đầu của nàng vốn dĩ chỉ có Tiết Phong Linh nhưng nghĩ đến sự việc năm đó, cách mà Hoàng hậu đối xử với nàng, Tiết Phong Lan cảm thấy nếu giữa bọn họ đã có ân oán từ sớm thì trước khi Hoàng hậu nhận ra được nàng là mối nguy hại đối với nàng ta thì không bằng để nàng ra oai phủ đầu trước.


Trong một số trường hợp, kẻ nào nhanh tay hơn thì kẻ đó sẽ giành chiến thắng.


Như Sương trầm mặc, không nghĩ Tiết Phong Lan lại nói những lời như thế, Thái hậu và Hoàng hậu mặc dù đang ở hai phe đối địch nhưng cũng chưa từng trực tiếp đối đầu nhau, hiện tại Tiết Phong Lan lại muốn ra tay trước, Hoàng hậu biết được chuyện này sẽ tha cho nàng sao?
Câu trả lời tất nhiên là không!


Hoàng hậu có thể ngồi chắc ngôi vị hoàng hậu mười mấy năm nay thì nàng ta không phải là người dễ đối phó, hậu cung phi tần một nửa đã quy phục nàng ta, một nửa còn lại thuộc về Hương Quý phi, hai người tranh đấu chẳng khác nào nước với lửa, tình hình như thế rất bất lợi với một nữ hài như Tiết Phong Lan và tình hình sẽ trở nên nghiêm trọng hơn nếu Ngụy đế muốn lập Thái tử làm Trữ quân, đối đầu chính diện với Hoàng hậu là một hành động ngu ngốc.


"Chúng ta không nên đối đầu chính diện với Hoàng hậu..."
"Ta tất nhiên sẽ không làm ra chuyện ngu ngốc như vậy, ta chỉ muốn hạ uy phong của nàng mà thôi."


"Hoàng hậu là người làm việc rất cẩn thận, sẽ không để lại nhược điểm cho người khác nắm trong tay." Huống hồ bên cạnh Từ Hoàng hậu còn có một Thái cô cô, con người này thâm sâu khó lường, lại trung thành với Hoàng hậu, hậu cung phi tần ai mà không có một tâm phúc riêng, Thái cô cô chính là tâm phúc của Hoàng hậu, kể từ ngày Hoàng hậu tiến cung, cùng vinh cùng nhục với Hoàng hậu. Thái hậu từng nói đùa rằng, nếu muốn diệt trừ một kẻ nào đó, thì đầu tiên phải diệt trừ hai cánh tay của người đó trước, cũng tức là... tâm phúc của người đó, mất đi hai cánh tay, cho dù người đó tài giỏi thế nào cũng sẽ là không thể chuyển mình.


"Cẩn thận đến đâu cũng sẽ để lại nhược điểm." Con người không ai có thể thập toàn thập mỹ hết được, đặc biệt là loại người đứng trên địa vị cao như Từ Hoàng hậu, ngôi vị của nàng ta là cướp từ tay Thượng thư phu nhân, một khi đã cướp của kẻ khác thì nàng ta chắc chắn sẽ sợ hãi có người khác cướp lại của mình, con người một khi sợ hãi sẽ không biết được bản thân mình làm ra chuyện gì, giống như năm đó...


"Nàng ta không có nhưng người bên cạnh nàng ta chưa chắc đã không có." Ánh mắt nàng mang theo ý vị thâm trường nhìn Như Sương: "Quan sát một chút."


Hồi tưởng lại những gì Tiết Phong Lan đã nói, Như Sương cảm thấy không sai biệt lắm, Từ Hoàng hậu quả thật là người làm việc rất cẩn thận, ngay cả cung nữ bên người nàng ta cũng vô cùng khó đối phó, những người bên cạnh Hoàng hậu như một bức tường dày, khiến người khác khó mà công phá, thảo nào Thái hậu lại kiêng kỵ Hoàng hậu như vậy, thế nhưng Từ Hoàng hậu túa hồ không có để ý đến, bức tường thành của nàng có một vết nứt, mặc dù rất nhỏ nhưng nếu là người có năng lực cũng sẽ có thể công phá bức tường, vết nức đó không ai khác chính là Lam An Khánh.


Từ Hoàng hậu cẩn trọng từng bước bao nhiêu thì Lam An Khánh lại tùy hứng bấy nhiêu, từ lúc nàng có ý thức nàng đã nghe danh vị công chúa này, Lam An Khánh là công chúa kiêu ngạo nhất Đại Ngụy, nàng ta không những không đặt phi tần hậu cung vào mắt mà còn ngày ngày chống đối với Lam Thuần Ngọc, bởi vì có Hoàng hậu chống lưng nên đám người đó mới không dám làm gì Lam An Khánh, ít nhất thì trước mặt là không, một ngày Từ gia còn chưa rơi đài, bọn họ tất nhiên sẽ không làm việc thiếu suy nghĩ, mà Lam Thuần Ngọc bên kia là người hiểu chuyện, đối mặt với sự khiêu khích của Lam An Khánh đều nhắm mắt làm ngơ, một thiếu nữ mười bốn tuổi mà đã hiểu chuyện như vậy, quả thật khiến mọi người nhìn nàng với một đôi mắt khác.


Sự cưng chiều của Từ Hoàng hậu đã dạy dỗ Lam An Khánh thành một kẻ mắt cao hơn đầu, trở thành nhược điểm có thể chống lại Hoàng hậu, nếu người khác biết tận dụng nhược điểm này, đặc biệt là ngay tại thời điểm Thái tử đang xuân phong đắc ý, Ngũ hoàng tử bên kia bị vắng vẻ, Hương Quý phi sắp không thể ngồi yên chờ đợi được.


Như Sương nghe theo lời của Tiết Phong Lan, từ khi bước vào cung nàng đã cẩn thận quan sát một lượt, đám phu nhân tụ tập khoe khoang, đám tiểu thư lại mèo khen mèo dài đuôi, chỉ có đám thiếu gia bên đây là thực tế nhất, uống rượu bàn chuyện phong lưu, một bữa tiệc rất bình thường, mỗi người đều có mục đích riêng mà đến, sau đó nàng nhìn thấy Lam Thuần Ngọc xuất hiện, bên cạnh còn có Lam An Khánh cùng một đám tiểu thư khuê các vây quanh, trong lúc mọi người đang xum xoe khen ngợi Lam Thuần Ngọc thì Lam An Khánh lại chăm chú nhìn vào thắt lưng của Lam Thuần Ngọc, nàng không biết nàng ta đang nhìn gì nhưng chắc chắn là không có điều gì tốt lành. Hạ Anh gây nên một trận nhốn nháo, nàng nhìn thấy một bàn tay nhặt một miếng ngọc, miếng ngọc đó cực kì quen thuộc, huống hồ bàn tay đó còn đeo một chiếc vòng lưu ly, khu vực đó vừa lúc có ánh trăng chiếu rọi, nàng có thể nhìn thấy chiếc vòng tỏa ra một thứ ánh sáng màu xanh ngọc rồi rất nhanh biến mất, tựa như ảo giác của nàng vậy. Lúc nãy khi Lam An Khánh không chú ý đến nàng đã cẩn thận quan sát chiếc vòng trên tay nàng ta, quả thật là chiếc vòng lưu ly, kiểu dáng rất giống với chiếc vòng trên tay người nhặt miếng ngọc, bởi vì chỗ ngồi của Lam An Khánh không có ánh trăng chiếu đến nên nàng không thể khẳng định chiếc vòng đó là Thất Ngọc nhưng dựa vào ánh mắt đáng nghi khi nhìn Lam Thuần Ngọc của Lam An Khánh thì Như Sương chắc chắn nàng ta là kẻ trộm ngọc. Có lẽ vì lúc nãy Quách Yến Giai cũng nhìn thấy ánh sáng xanh nhàn nhạt nên mới có thể khẳng định chiếc vòng lưu ly đó là Thất Ngọc mà không phải Thất Vũ nhưng Hoàng hậu đã ra tay, lời nói của Quách Yến Giai cho dù là sự thật cũng không thể thay đổi được gì, cho nên đại cục này Từ Hoàng hậu làm chủ rồi.


"Nếu đã là hiểu lầm thì mọi chuyện liền kết thúc ở đây đi." Thái hậu trầm mặc nãy giờ rốt cuộc cũng lên tiếng, ánh mắt nàng có phần ý vị nhìn Hoàng hậu, người ngoài không nhìn ra được nhưng thân là người từng trải, Thái hậu làm sao không rõ là có chuyện gì?


Lam An Khánh bị nghi ngờ, Thất Ngọc liền trở thành Thất Vũ, sự xuất hiện của Tiền Vũ Mạn, miếng ngọc bội của Lam Thuần Ngọc được tìm thấy, chứng minh Lam An Khánh vô tội, mọi chuyện diễn ra như một trò đùa, có lẽ lời nói của Quách Yến Giai không sai nhưng Hoàng hậu đã nhúng tay vào thì sự thật không còn quan trọng nữa.


Lúc đầu Thái hậu cũng không muốn truy cứu chuyện này, tranh đấu hậu cung, người có năng lực sẽ chiến thắng không cần một bà lão như nàng nhúng tay vào thế nhưng Như Sương lại đột nhiên can thiệp. Mặc dù nàng đã ban Như Sương cho Tiết Phong Lan nhưng Thái hậu một tay chăm sóc Như Sương trưởng thành, trong tiềm thức của nàng luôn nghĩ rằng Như Sương là người của nàng, nàng chỉ là đưa Như Sương đến Tiết phủ chăm sóc Tiết Phong Lan, hoàn toàn không có ý nghĩ là Như Sương không còn là người của Trường Xuân Cung. Đã là người của nàng, Thái hậu tất nhiên là không muốn để người của mình chịu thiệt, cho nên muốn nhúng tay vào sự việc này, mặc dù có thể đem vật hoàn chủ cũ nhưng kẻ gây ra chuyện này lại đứng nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, tuy nhiên chuyện này cũng không đáng bận tâm, điều đáng bận tâm là luận tính tình trước kia của Như Sương sẽ không xen vào chuyện người khác, hôm nay đột nhiên lại như vậy, rốt cuộc là vì sao?


"Không còn sớm nữa, bổn cung mệt rồi, bổn cung đi trước."
Cung yến vốn dĩ muốn thi tài tuyển phi hiện tại bị nháo thành như vậy, mọi người cũng không còn tâm trạng ở lại nữa, cho nên khi Thái hậu quyết định ra về cũng không có ai ngăn cản.


Thái hậu đứng lên, người bên cạnh vội đỡ tay nàng, một đám người đứng dậy hành lễ: "Cung tiễn Thái hậu."
"Cung tiễn mẫu hậu." Từ Hoàng hậu đứng dậy đầu tiên, đám phi tần phía sau lập tức vội vàng học theo.


Thái hậu đi ngang qua Như Sương, Như Sương khẽ hành lễ, Thái hậu gật đầu cũng không có ý muốn gọi nàng đến Trường Xuân Cung, hôm nay mọi chuyện đã nháo thành như vậy, nếu gọi Như Sương đến trước mặt đám người này thì cũng không biết sẽ có chuyện phiền phức gì nữa.


"Bổn cung cũng mệt rồi, bữa tiệc kết thúc ở đây đi." Hoàng hậu phất tay, đứng dậy chỉnh sửa y phục, mọi người thấy vậy cũng lần lượt chuẩn chuẩn rời khỏi cung, chính là ngoài dự đoán của mọi người, Từ Hoàng hậu không phải đi về hướng Vị Ương Cung mà đi về phía Thượng thư phu nhân, đang lúc mọi người đang ngẩn ngơ thì lời ngọc rơi xuống.


"Lý muội muội."
Ánh mắt mọi người dồn sự chú ý vào người Thượng thư phu nhân, Thượng thư phu nhân bị nhìn đến mất tự nhiên nhưng đối với người trước mặt vẫn cung kính hành lễ.
"Hoàng hậu nương nương..."


"Lúc nãy Như Sương có nhắc đến miếng Dương chi bạch ngọc, là miếng ngọc mà Thái hậu tặng cho nha đầu nhà muội, vì sao lại xuất hiện trên người Hạ tiểu thư?" Hoàng hậu đang hỏi chuyện, một đám người phía sau cũng không dám rời khỏi, cũng không thể tùy tiện tiến lên, một nhà nữ nhi Tiết gia bên này chỉ cúi đầu, không dám nhìn thẳng phượng nhan, đối với lời nói của Hoàng hậu giả vờ như không hề nghe thấy.


"Hồi bẩm nương nương, chuyện này thần thiếp không biết." Thái hậu ban miếng ngọc cho Tiết Phong Lan khi nào nàng còn không biết thì làm sao có thể biết được miếng ngọc đó lại xuất hiện trên người Hạ Anh?


"Chuyện của Tiết gia bổn cung cũng không có quản nhiều nhưng nếu miếng ngọc đó là của mẫu hậu tặng cho Lan Nhi thì ta nghĩ nuội nên tìm hiểu lý do Hạ tiểu thư có miếng ngọc đó." Từ Hoàng hậu nhếch môi, đối với câu trả lời của Thượng thư phu nhân cũng không tỏ vẻ gì.


"Phòng ngày phòng đêm, trộm nhà khó phòng, ta nghĩ Lý muội muội cũng hiểu rõ điều này."
Thần sắc Thượng thư phu nhân cứng đờ trong chốc lát mới gật đầu: "Thần thiếp hiểu rõ."


"Như vậy bổn cung giao lại miếng ngọc này cho muội." Ánh mắt Hoàng hậu lướt qua ba người Tiết Phong Linh, các nàng hiện tại đang cúi đầu nên Hoàng hậu không thể nhìn rõ gương mặt, chính là nghe nói Thượng thư phủ có hai vị tiểu thư song sinh, Tiết Phong Lan hẳn là có gương mặt giống với một trong ba người các nàng.


Trên đường về Vị Ương Cung.


"Nương nương, Tiết tiểu thư làm càn đến mức dám mang thiệp mời của người cho người khác, vì sao người lại bỏ qua cho nàng?" Từ lúc Hạ Anh chọc giận Hoàng hậu, Thượng thư phu nhân mở miệng cầu tình cũng đã làm sáng tỏ thân phận của Hạ Anh, người nhà Tiết gia, làm sao có thể mang họ Hạ? Đến khi Như Sương xuất hiện liền làm rõ vấn đề, tiểu thư nhà nàng không đi dự được chỉ sợ là vì tấm thiệp mời đó đã chuyển cho Hạ Anh, đây cũng không phải là thủ đoạn cao siêu gì, mọi người làm sao có thể không nhìn ra?


"Luật pháp Đại Ngụy đâu có quy định là nàng mang thiệp mời cho người khác thì nàng có tội?" Từ Hoàng hậu mặt không đổi sắc hỏi lại, bộ dạng không mấy bận tâm.


Thái cô cô trầm mặc, quả thật là không có quy định này thế nhưng hành động của Tiết Phong Lan rõ ràng là một hành động vô lễ, có biết bao nhiêu người muốn có thiệp mời của Hoàng hậu, nàng không cần mà còn mang thiệp mời đi cho người khác, đây rõ ràng là bất kính với Hoàng hậu!


"Huống hồ nàng còn chưa xuất hiện đã gây chú ý như vậy, bổn cung cũng muốn nhìn xem người được Thái hậu xem trọng có năng lực đặc biệt gì?"






Truyện liên quan