Chương 78: Tin tưởng khoa học

Cố tiên sinh thầm nghĩ, hôm nay biểu hiện của Quyền đạo trưởng tựa hồ không đúng lắm, biểu tình cứ quái quái thế nào ấy.


Hai tên trộm mộ còn chưa tỉnh đã bị Cố tiên sinh gọi người áp giải đi, này đúng là niềm vui bất ngờ. Hai tên này đã ngụy trang cẩn thận, mọi người ở hiện trường đều không nghĩ tới hướng đó, hai tên trộm điêu luyện này phỏng chừng cũng không đoán được mình rốt cuộc đã bị ai tố cáo đi? Còn Lý giáo thụ mê mang tỉnh lại thấy cả phòng đứng đầy người thì có chút hoảng hốt: "Tôi bị làm sao vậy?"


Ông chỉ nhớ buổi sáng mình tới hiện trường khảo sát thì được học trò báo là có người bị ngất trong mộ huyệt. Bởi vì lo lắng lăng mộ chưa khai phá sẽ mang tới nguy hiểm, ông ngăn cản đám học sinh tự mình tiến vào kiểm tra, ông phát hiện hai người này chẳng qua chỉ ngất xỉu mà thôi, vẫn còn hô hấp, vì thế liền cùng mọi người chung tay mang người ra ngoài cấp cứu.


Nháy mắt bước ra khỏi mộ huyệt, cũng không biết là chuyện gì, ông mơ hồ nghe thấy một tiếng gầm thét giận dữ, sau đó khi tỉnh lại thì đã nằm ở đây.
Đang êm đang đẹp tự dưng xảy ra chuyện gì a? Lý giáo sư cảm thấy thực mơ hồ.


Nghe thấy Lý giáo sư hỏi, Đoàn Kết Nghĩa nhiệt tình lập tức tiến tới muốn giải thích, nào ngờ bị Cố tiên sinh ở bên cạnh cản lại.


Cố tiên sinh cười nói: "Lý giáo sư, trong mộ huyệt thiếu dưỡng khí nên vừa nãy ông bị ngất đi, kiểm tr.a huyết áp thì thấy có hơi cao một xíu, có phải đã lâu rồi ông không nghỉ ngơi đàng hoàng đúng không?"
Lý giáo sư: "Hóa ra là vậy."




Này rõ ràng không phải sự thật, đừng nói Đoàn Kết Nghĩa, ngay cả Vệ Tây cũng liếc mắt nhìn qua, Cố tiên sinh khẽ lắc đầu một cái: "Có một số việc không nên để bọn họ biết, công việc của ban ngành chúng tôi chính là kiên quyết quán triệt giá trị quan nòng cốt của chủ nghĩa xã hội."


Vệ Tây: "Cái gì?"


"Ha hả." Cố tiên sinh cảm thấy sau khi trải qua những chuyện kia lại nói lời này thì khá lúng túng, liền dứt khoát rút danh thiếp đưa qua: "Bất quá mấy năm nay có chút bất ổn, Vệ đạo trưởng có rảnh thì có thể xem chuyên mục riêng của chúng tôi, hiệp hội bản xứ các cậu thật sự giúp đỡ chúng tôi không ít, kỳ mới nhất chính là nhờ nhóm Quyền đạo trưởng hỗ trợ."


Vệ Tây liếc nhìn một cái, trên mặt danh thiếp in bốn chữ lớn [Tin Tưởng Khoa Học].
Vệ Tây liền hỏi nhị đồ đệ: "Này là cái gì? Con xem qua chưa?"
Nhị đồ đệ: "....rồi."
Không chỉ từng xem, trước kia còn từng hỗ trợ, dĩ nhiên không phải dùng thân phận này.


Đoàn Kết Nghĩa lại gần nhìn một cái, kinh ngạc nói: "Tiết mục này tôi có xem qua, hóa ra là nhóm Cố tiên sinh làm à?"
Cố tiên sinh lại càng cười ngượng ngùng hơn: "Chê cười rồi."


"Kỳ mới nhất..." Đoàn Kết Nghĩa nhớ lại: "À, chính là thôn làng có một thôn dân thường xuyên vô cớ phát hiện mình đang ngâm trong giếng nhà mình đúng không? Tiết mục quay tới bốn kỳ, tổng cộng cũng gần hai trăm phút, BGM phối hợp đặc biệt đáng sợ, cuối cùng kết luận là cô gái này bị mộng du, tự mình chạy tới bên giếng uống nước, bởi vì thò đầu xuống nhưng mãi vẫn không uống được nên lần nào cũng không cẩn thận ngã xuống? Trên mạng chế nhạo mắng chửi dữ lắm, tôi cũng cảm thấy thực vớ vẩn."


Cố tiên sinh: "... chính là không thể tìm được lý do nào tốt hơn."
Đoàn Kết Nghĩa ý thức được gì đó: "...cho nên thật sự không phải là nguyên nhân này?"


Quyền Vĩnh Chân đạo trưởng lặng lẽ mở miệng: "Trong giếng có quỷ ch.ết thay, mỗi khi đêm xuống nó lại tìm kiếm người thế thân, mà nữ chủ kia có bát tự tương hợp với nó, cũng may là có khả năng bơi lội tốt, cho dù là đang ngủ vẫn theo bản năng vẩy nước, vì thế con quỷ kia mới không thành công. Sau khi tôi tới thôn độ con quỷ kia thì không còn xảy ra chuyện như vậy nữa."


"Khó trách tổ chế tác nói người nữ kia sau khi được chữa trị đã hết bệnh mộng du, tôi cứ tưởng là có tình tiết bí ẩn gì..." Đoàn Kết Nghĩa thực vô ngữ nói: "Còn cái kỳ có lượng người xem cao nhất nữa, gì mà cứ tới đêm là nghe thấy âm thanh kỳ quái, kết quả nguyên nhân là nhà hàng xóm cài báo thức nhầm giờ nhưng vì chất lượng ngủ quá tốt nên không hề phát hiện..."


Cố tiên sinh: "Trong bức tường nhà người này có thi thể một nữ nhân."
"Rèm cửa sổ tự dưng mở ra, nguyên nhân là thanh treo bị lệch nên tấm màn mới tự động trượt xuống..."
Cố tiên sinh: "Hắn ta ở bên ngoài bị quỷ ám, có quỷ muốn bò vào nhà hắn."


Đừng nói Đoàn Kết Nghĩa, ngay cả Vệ Tây cũng nghe tới ngây người, vậy mà cũng được sao? Đoàn Kết Nghĩa tựa hồ được khai mở thế giới, lầm bẩm nói: "Khó trách người xem nói nửa đoạn đầu cao trào không ngừng xuất hiện, thế nhưng nửa đoạn sau lại qnmb, hóa ra chân tướng là như vậy."


Cố tiên sinh thở dài: "Cũng không có cách nào, vì muốn loại trừ phong kiến mê tín nên phải dùng chút thủ đoạn để nghiêm chỉnh khổ biến khoa học cho người xem a. Bất qya1 mặc dù mắng thì mắng nhưng hiệu quả vẫn rất tốt, rất nhiều tin đồn linh dị thần quái bị áp chế."


Hắc Vô Thường cũng là người quản lý, nghe vậy liền đồng tình: "Có khi dân chúng không muốn nghe theo lời truyền giáo, quả thực cần phải dùng chút thủ đoạn.


So với âm phủ ti, dương gian thông minh hơn nhiều, bọn họ biết sử dụng văn hóa mềm để truyền đạt giá trị quan, âm phủ ti hở ra là đá xuống chảo dầu, quả thực không có tác dụng giáo huấn.


Cố tiên sinh nhận được đồng tình liền vui vẻ, ông vẫn nhớ vị âu phục đen này vừa rồi có bản lĩnh mời thổ địa công, là một nhân vật lợi hại, vì thế liền mời chào: "Nếu Hắc tiên sinh hứng thú thì sau này có thể cùng tổ chúng tôi hợp tác vài kỳ, làm cố vấn nghệ thuật cho chúng tôi. Loại bỏ phong kiến mê tín là chức trách của mỗi người a."


Quyền đạo trưởng: "..."
Tưởng tượng hình ảnh Hắc Vô Thường chỉ dẫn tiết mục [Tin Tưởng Nghệ Thuật], Quyền đạo trưởng liền cảm thấy hít thở không thông, bảo người ta tự phá mình?


Hắc Vô Thường không cảm thấy có vấn đề gì cả, dương gian có tin có quỷ hay không không đối với hắn không có gì khác biệt, hắn tới để hợp tác với chính phủ chứ không phải cọ độ tồn tại với người bình thường, vì thế hắn gật đầu: "Nếu có ngày có thể hợp tác với dương giới thì nhất định sẽ cố gắng hết sức."


Cố tiên sinh: ""
Này là chuyện hoang đường gì đây? Cổ tiên sinh ù ù cạc cạc hỏi: "Vậy, vậy thì tốt rồi, xin hỏi tiên sinh họ Hắc vậy tên đầy đủ là gì?"
Hắc Vô Thường: "Tên tôi là Phạm Vô Cứu, không phải họ Hắc, Hắc Vô Thường chẳng qua chỉ là biệt hiệu giang hồ đặt cho mà thôi."


Cố tiên sinh: "..."
Vị cao nhân này nhìn dáng vẻ đường hoàng, kết quả lại trung nhị không tưởng, gì mà biệt hiệu giang hồ Hắc Vô Thường chứ? Cố tiên sinh cố giữ vững nụ cười: "Hắc hắc! Phải không, đúng là khác thường, cái tên này thực sự rất thích hợp với chuyên mục của tổ chúng tôi."


Vừa vặn ông cũng có chuyện muốn nhờ vị âu phục đen này hỗ trợ, sau khi hai người rời đi, Đoàn Kết Nghĩa vẫn còn suy tư: "Kiên định tuyên truyền chủ nghĩa khoa học xã hội như vậy, quảng cáo của tông môn chúng ta phải làm sao đây sư phụ?"


"Không sao, Cố tiên sinh đã đáp ứng rồi." Nghĩ với thái độ của Cố tiên sinh khi nãy, Vệ Tây cực kỳ an tâm: "Ông ấy sẽ nghĩ cách giúp chúng ta. Đúng không?"
Sóc Tông: "...ừ."
Quyền đạo trưởng: "...ha hả."
***
Bên ngoài, nhóm ký giả đông nghìn nghịt vây quanh nhóm khảo cổ...


"Xin hỏi nguyên nhân giáo sư đội khảo cổ hôn mê là gì?"
"Hai người hôn mê phát hiện ở hiện trường bây giờ ra sao? Sao bọn họ lại xuất hiện ở đây? Thôn dân phụ cận suy đoán bọn họ hôn mê là vì trúng nguyền rủa của cổ mộ, xin hỏi mọi người nghĩ thế nào?"


"Truyền thuyết nguyền rủa trong mộ cổ có thật không?"
"Trong lăng mộ có quỷ hay không?"


Đội viên nhóm khảo cổ bị hỏi tới túa mồ hôi, căn bản không chống đỡ nổi, tin tức hiện trường có người hôn mê không biết bị người rỗi rảnh nào đưa lên mạng làm xôn xao một phen, đủ loại cách nói xuất hiện. Nhiều suy đoán như vậy, đừng nói đội viên khảo cổ, ngay cả cảnh sát bảo vệ trị an hiện trường cũng có chút sợ, khảo cổ thực sự không đơn giản, nhất là khai quật lăng tẩm vẫn luôn xuất hiện vài tình huống làm người ta không biết nên giải thích thế nào.


Cảnh sát cũng nhịn không được bắt đầu dao động thế giới quan, may mắn lúc này Cổ tiên sinh bước nhanh tới, nghiêm trang đối diện với ống kính giải thích: "Mọi người đừng phao tin đồn lung tung, Lâm giáo sư vừa mới tỉnh lại, cũng không nguy hiểm tình mạng, chỉ là quá trình khai quật quá mệt nhọc nên dẫn tới cao huyết áp mà thôi. Còn có hai thôn dân phát hiện trước đó đã xác định là kẻ trộm mộ, nguyên nhân ngất xỉu là chui vào mộ huyệt phong bế, bị thiếu dưỡng khí dẫn tới nghẹt thở..."


Hắc Vô Thường ở bên cạnh xem màn lừa gạt này, còn bị Cố tiên sinh giới thiệu là bác sĩ trong đoàn, dáng dấp Hắc Vô Thường rất đẹp, ăn mặc theo phong cách tinh anh, gật đầu một cái liền loại bỏ nghi hoặc trong lòng không ít người. Anh cảnh sát cũng tin là thật, cái người trẻ tuổi kỳ lạ cứ muốn gặp lãnh đạo nhà mình hóa ra là phần tử trí thức, đồng thời cũng cảm thấy buồn cười với suy nghĩ của mình trước đó... Vệ đại sư bấm ngón tay tính được lộ trình của tên bắt cóc đã rất khó tin rồi, trên thế giới này cư nhiên có quỷ thật sao? Phàm là người từng xem tiết mục [Tin Tưởng Khoa Học] tuyệt đối sẽ không tin vào chuyện vô căn cứ này.


Quyền lão đạo trưởng ở bên cạnh nhìn Hắc Vô Thường thay nhân gian đề cao khoa học xã hội bài trừ phong kín mê, cả người trở nên phiêu linh hệt như mảnh lá khô rơi rụng trong gió. Ông thật sự không nhìn nổi nữa, dứt khoát dẫn đồ đệ nhà mình cùng đội viên đội khảo cổ tiến vào cổ mộ đào miếng phương thiên hóa ấn kia.


Phương thiên hóa ấn chôn giấu trong chủ vị mộ huyệt, nháy mắt xuất thế đã tràn đầy máu đỏ, còn tỏa ra khí tức khó tả. Bất quá vị Tư Mã chủ nhiệm kia quả thực không gạt người, sau khi rưới rượu trắng thì ánh sáng đỏ chậm rãi tan biến, cuối cùng hóa thành một miếng bạch ngọc cực phẩm theo phong cách cổ xưa.


Quyền đạo trưởng ngây ngốc nhìn chằm chằm miếng ấn ký hẳn là cực kỳ khó đối phó này, nghĩ tới quá trình cùng phương pháp của Thái Thương Tông, ông thở dài một hơi, thật sự là không có chút cảm giác thành tựu nào.
Này rốt cuộc là gì a.


Lúc này đội viên khảo cổ liên tiếp phát ra tiếng hô kinh ngạc, Quyền đạo trưởng ngẩng đầu nhìn qua thì phát hiện ở hướng tây nam lăng mộ, các đội viên đội khảo cổ vừa phát hiện được một rương sách cổ.


Lý giáo sư đã có thể đi lại kiên trì theo tới, lúc này cũng mừng rỡ kinh ngạc trào nước mắt, cổ tịch a! Đây chính là phát hiện quan trọng nhất trong hoạt động khảo cổ a.


Vì thế ông lập tức cùng nhóm học sinh kiểm kê, thường xuyên phát ra tiếng hô khó kềm chế... "Trời ơi! Này! Này là [Hầu Văn Thư]! Chính là [Hầu văn Thư] toàn tập mà trong viện bảo tàng đế đô thiếu mất văn nửa a!"


"Quyển này là bản chữ mẫu, trời ơi! Là bút tích của Cao Vô Danh! Cư nhiên là bút tích của Cao Vô Danh!"
"[Ôn Chính Thanh Nghiễm Ký]! Cư nhiên có cả [Ôn Chính Thanh Nghiễm Ký]! Quyển sách này hiện giờ chỉ còn lưu giữ được một quyển duy nhất thôi a!"


Mỗi khi nhìn một quyển sách, ánh mắt của Lý giáo sư lại càng hừng hực lửa hơn, bàn tay già nua cũng khó tránh run rẩy, bàn tay mang bao tay vuốt ve bìa cổ tịch còn nhẹ nhàng cẩn trọng hơn vuốt ve trẻ sơ sinh.


Sau khi cất giữ cổ tịch cẩn thận, ông lại tiếp tục cầm lấy quyển tiếp theo, mấy quyển cổ tịch tiếp sau đó được đóng khá dày, cũng đặc biệt tinh xảo, ông nhìn tên bìa sách mà ngẩn người: "[Tư Mã Trường Thanh Thi Tập]? Tư Mã Trường Thanh? Này là vị thi nhân nào a? Sao chưa từng nghe nói tới?"


Ông tò mò lật xem quyển thi tập của vị tác giả không biết tên này.


Quyền lão đạo trưởng nghe thấy lời này thì nhớ ra, vị chủ nhiệm miếu thổ địa kia không phải họ Tư Mã à? Cộng thêm liên tưởng tới thỉnh cầu của đối phương khi nãy, ông lập tức hiểu được này đại khái chính là thi từ văn chương mà đối phương nhờ mình đề cử đưa vào chương trình dạy tiểu học đi?


Vị Tư Mã chủ nhiệm kia tự nhận tài văn chương của mình không thua Lý Bạch Đỗ Phủ nhưng chỉ tiếc có tài mà không gặp thời, Quyền lão đạo trưởng không khỏi phỏng đoán, rốt cuộc là tài hoa nào làm đối phương tự tin đến như vậy. Vừa nãy ông đã đáp ứng sẽ đề cử, dù sao cũng là người một nhà, theo lý thì đề cử văn chương cũng không phải việc khó, ông chỉ cần vận dụng chút quen biết đẩy nổi đối phương lên, nói không chừng có thể kết thiện duyên với miếu thổ địa, chuyện tốt như vậy sao lại không làm chứ?


Nghĩ như vậy, Quyền lão đạo trưởng liền định tiến tới đề cử một chút với vị phần tử tri thức Lý giáo sư này, vị giáo sư này tuy chức nghiệp chuyên về khảo cổ nhưng mảng văn chương cũng có chút danh tiếng: "Lý giáo sư, sách này..."


Giây tiếp theo, còn không chờ ông nói hết câu, Lý giáo sư đã lộ ra biểu tình cổ quái gập sách lại, để qua một bên.
Sau đó còn chất vấn nhóm học sinh của mình: "Loại sách này sao lại xuất hiện ở đây?"
Quyền lão đạo trưởng: ""


Ông theo bản năng đi tới gần, đeo bao tay, mở sách ra nhìn thử một chút.
"............"
Quyền lão đạo trưởng thẫn thờ đờ đẫn trèo ra ngoài... muốn kết thiện duyên sao lại khó như vậy chứ, khó khăn lắm mới tìm được một tác giả, lại là cái hàng này, ông sao lại xúi quẩy như vậy a?
***


Vừa mới bò ra ngoài lăng mộ, Quyền lão đạo trưởng liền nhìn thấy một chiếc jeep chạy tới hiện trường, lãnh đạo phân của anh lính cảnh sát kia rốt cuộc cũng đã tới.


Phiền toái đã xử lý không sai biệt lắm, cục trưởng cùng Cố tiên sinh bắt tay chào hỏi, nghĩ tới chuyện trước đó mình đã đáp ứng Hắc Vô Thường, hiện giờ trông đối phương cũng thực đáng tin, cộng thêm ngượng ngùng vì lúc ban đầu có suy đoán kỳ quái về đối phương, anh lính cảnh sát liền thuận thế giới thiệu cục trưởng nhà mình cho đối phương.


Cục trưởng của anh lính cảnh sát họ Tân, sau khi được cấp dưới giới thiệu liền thân thiện chào hỏi Hắc Vô Thường.
Hắc Vô Thường nghe khẩu âm liền cười hỏi: "Tân cục trưởng là người Phúc Kiến à?"


Tân cục trưởng vừa nghe giọng quê nhà liền vui vẻ: "Cậu cũng là người Phúc Kiến à? Nơi nào ở Phúc Kiến? Tôi là người Phúc Châu Phúc Kiến."
Hắc Vô Thường: "Tôi cũng là người Phúc Châu."
Tân cục trưởng: "Đồng hương!"
Hắc Vô Thường: "Đồng hương!"
Quyền lão đạo trưởng đi ngang qua: "..."


Ông thở dài một hơi, quay đầu nhìn Hắc Vô Thường trước đó vừa mới thay nhân gian phổ biến khoa học bài trừ phong kiến mê tín đang dùng tiếng Phúc Châu đối đáp với Tân cục trưởng, lại nhìn hai thầy trò Vệ Tây mỗi người một ngụm cùng ăn quýt.... ăn thực ngon, quả quýt kia phỏng chừng rất ngọt.


Một cấp trên, một đồng hành, còn có... một Tư Mã chủ nhiệm muốn nổi tiếng tới phát điên nhưng có lẽ vĩnh viễn không nổi nổi.
Cái nghề này thực không có hi vọng, thực sự không làm nổi nữa.
.o.


[Tác giả] Tân cục trưởng thực hưng phấn hỏi: "Đồng hương! Đồng hương đúng là nhân tài, đồng hương làm việc ở đâu vậy?"
Anh lính cảnh sát: "Cục trưởng! Cục trưởng! Ngài có khỏe không?! Cục trưởng, sao ngài ngất rồi?!"
.o.






Truyện liên quan