Chương 93: Long huyết

Mây đen cuồn cuộn cùng sóng lớn chậm chậm tan biến trong cơn bi thương của Thanh Long, cả con rồng đều thực chán chường, lúc tu luyện nó vẫn luôn cảm thấy trong biển có một tòa long cung ánh vàng rực rỡ đang chờ đợi mình, đến khi nhảy xuống nhìn thấy mớ rác rưởi kia mới phát hiện ước mơ cùng thực tế xa vời thế nào.


Cố tiên sinh cùng các vị đạo trưởng từ khi tới công viên biển vẫn luôn tập trung chú ý vào Thanh Long cùng thời tiết cực đoan, hiện giờ nghe thấy tiếng khóc của nó mới bắt đầu dời lực chú ý nhìn mặt biển, quả nhiên phát hiện trong những cơn sóng dữ không chỉ có nước biển mà còn không ít rác rưởi bị sóng hất văng lên.


Bởi vì hành động nhập biển của Thanh Long mới vừa nãy, không ít rác rưởi bị những đợt sóng lớn đánh văng vào công viên, chỗ rào chắn lúc này đã chất đống --- túi nylon, chai nước, hộp cơm, lưới cá bỏ đi, thậm chí còn có quần áo rách cùng vớ. Bề mặt mấy thứ này đã đóng một tầng rong rêu thật dày, cũng không biết đã ngây ngốc dưới đại dương bao lâu, liếc mắt nhìn lại, trên mặt biển lăn tăn gợn sóng cũng có không ít dị vật đang bồng bềnh.


Thanh Long bi thương tới khó diễn tả thành lời: "Long cung của ta sao lại biến thành như vậy, căn bản không giống như trong truyền thừa..."


Nhân loại có mặt ở đây đều tỏ ra lúng túng, Cố tiên sinh nhịn không được ho khan một tiếng: "Hiện giờ các thành phố núi và biển đều đang phát triển ngành du lịch, nạn ô nhiễm đại dương quả thực hơi nghiêm trọng một chút..."


Thanh Long chép chép miệng, ánh mắt trở nên mê mang: "Cho nên mùi vị của nước biển cũng biến thành kỳ quái như vậy?"
Cố tiên sinh a một tiếng, ánh mắt đảo tròn: "...có không?"




Đoàn Kết Nghĩa ở bên kia nhỏ giọng phun tào với sư phụ sắc mặt khó coi nhà mình: "Sư phụ, coi ổng giả vờ giả vịt kìa, tháng trước Hải thị vừa thống trị top danh sách đen ô nhiễm, chuyện này ổng có thể không biết sao? Nghe nói bởi vì chính phủ bản xứ không quản lý nên mấy công ty xí nghiệp đã lén chuyển nước thải bẩn vào trong biển. Ký giả tới phỏng vấn thì nói đã phạt tiền đã chỉnh đốn, chỉ là con thấy căn bản chỉ gạt người thôi."


Vệ Tây: "...?"
Thanh Long: ""
Cố tiên sinh chột dạ, đối diện ánh mắt không thể tin nổi của Thanh Long, ông lắp bắp biểu thị: "Chuyện này, chuyện này tôi thật sự không biết! Sau khi trở về nhất định sẽ báo lên ban ngành cấp trên về chuyện này!"


Thanh Long hoàn toàn không cảm thấy được an ủi, ý thức được mình đã uống nước bẩn thì tức giận há miệng nôn mửa.


Hạ Thủ Nhân cùng Trọng Minh thấy vậy cũng có chút đồng tình, dù sao thì tuy không quen biết, cấp bậc cũng có khác biệt nhưng căn bản vẫn là đồng loại, hắn không khỏi tiến tới khuyên nhủ vị hậu bối đáng thương này: "Đừng để ý quá, ở thời đại này thì còn long cung gì nữa chứ? Ta không biết mi nhận được gì từ truyền thừa, thế nhưng ta nói cho mi biết, từ khi thời thế đổi thay thì rất nhiều thứ đã không còn tồn tại nữa."


Từ hành động mới nãy Thanh Long đã biết mấy người này phỏng chừng không phải nhân loại, nghe mà nửa tin nửa ngờ, thế nhưng vẫn có chút chưa chịu từ bỏ ý định âm thầm liếc nhìn Vệ Tây: "...chuyện hoang đường, long tộc truyền thừa ngàn vạn năm, cái gì mà thời thế đổi thay chứ! Ta rơi vào tay mấy người thì chỉ trách ta không cẩn thận, không nên một mình một ngựa đấu với mấy người. Có bản lĩnh thì chờ ta triệu tập mấy triệu thủy binh..."


Nghe thấy mấy lời mơ mộng của Thanh Long, Hạ Thủ Nhân nhịn không được liếc mắt: "Thủy binh? Thủy binh cái gì? Mi tưởng như thời xưa sao? Mi hóa rồng lâu như vậy có thấy bọn chúng tới đón tiếp mi không?"
Thanh Long ngẩn người, đột nhiên ý thức được mình đã bỏ quên vấn đề này.


Giác giao hóa long, phi long nhập hải, đối với đại dương mà nói thì đó không phải nghi thức tầm thường. Trong truyền thừa của nó, đó là thời khắc rạng rỡ nhất cuộc đời của một con rồng, trừ bỏ sóng to gió lớn thì sẽ có vô số động vật trong đại dương tới bái kiến. Thế nhưng cho tới tận bây giờ nó vẫn chưa thấy chút bóng dáng nào xuất hiện.


Này là chuyện gì? Nó nhịn không được nghiêng đầu nhìn về phía mặt biển vẫn không có chút động tĩnh.


Biểu tình của Hạ Thủ Nhân lộ ra chút thương hại: "Thời bây giờ đánh bắt tràn lan, các loài bị diệt tuyệt nhanh chóng, bản thân chúng còn khó tự bảo toàn. Cho dù nghe thấy triệu hoàn thì có mấy con dám mạo hiểm tính mạng tiến tới gần khu nhân loại tập trung chứ?"


Thanh Long không muốn tiếp nhận lắc đầu: "Sao có thể...mấy triệu cá mập cá voi kiêu dũng thiện chiến của ta...."


"Sớm đã là quá khứ rồi, giờ không còn mấy triệu nữa đâu." Hạ Thủ Nhân cười mỉa một tiếng, thế nhưng độ cong khóe miệng thì không giống như đang cao hứng: "Cho dù là đoàn đội từng có số lượng nhiều nhất của bọn mi thì hôm nay đều đã xếp vào loài gần tuyệt chủng cần được bảo hộ rồi, những loài khác thì lại càng không cần phải nói."


Thanh Long nhìn cơn sóng ở xa xa dần dần lắng xuống, vẻ mặt kinh ngạc.
Các vị đạo trưởng ở bên cạnh lúng túng không thôi, thế nhưng nghĩ tới mục đích chuyến này thì vẫn thấp thỏm hỏi: "Vậy, Thanh Long đại nhân, ngài còn muốn nhập biển không?"


"Nhập cái gì mà nhập?" Thanh Long ủ rũ nằm chèm chẹp, mệt mỏi đặt đầu dưới nền đất: "Không có long cung, cũng không có thủy binh, nhập biển để ngâm nước bẩn à? Ai thích thì đi đi."
***


Tất cả mọi người đểu thở phào, đồng thời lại có ưu tư không nói nên lời, thật sự không ngờ nguyên nhân cuối cùng làm Thanh Long từ bỏ ý nghĩ nhập biển lại là như vậy, Cố tiên sinh trầm mặc một hồi, sau đó lấy kiềm cắt móng tay ra giúp Thanh Long cắt bỏ chai nước suối, vừa cắt vừa an ủi: "Thanh Long đại nhân... sau này nếu muốn tới xem biển thì tôi có thể xin cấp trên sắp xếp một chuyến du lịch cho ngài, chỉ cần đừng đưa tai họa tới cho vùng ven biển là được rồi. Còn chuyện chất lượng nước ô nhiễm và bảo vệ động vật biển, chính phủ vẫn luôn cố gắng giải quyết, thân phận của ngài tương đối đặc biệt, nếu như có vấn đề gì thì sau này tự mình gặp có thể nói với cấp trên. Tin tưởng bọn họ nhất định sẽ cố gắng đáp ứng."


Thanh Long cũng không vùng vẫy nữa, sau khi thoát khỏi chai nước thì khôi phục kích cỡ nguyên bản.


Một con rồng sống sờ sờ nằm ở trước mắt, các vị đạo trưởng kích động tới sắp phát khóc, ánh mắt từng tấc từng tấc lia qua đầu rồng, râu rồng, trảo rồng, cùng với.... sừng rồng bị gãy mất phân nữa, miễn cưỡng đè nén nội tâm phấn kích, lấy khăn tay ra giúp nó lau chùi vết thương.


Đối với đám nhân loại lấy lòng, Thanh Long cũng không quá cảm động, tầm mắt rơi về phía nhóm Hạ Thủ Nhân. Vừa rồi lúc bọn họ truy bắt nó, nó mơ hồ ý thức được mấy người này đại khái cũng giống mình, vì thế mặc dù có đối nghịch nhưng trong hoàn cảnh thê lương này vẫn kìm lòng không được sinh ra cảm giác muốn thân cận.


Huống chi bên nhân loại lại có Vệ Tây muốn ăn thịt nó, lúc này vẫn đang dùng ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm nó, Thanh Long cảm thấy tràn đầy nguy cơ, không khỏi ngẩng đầu đẩy đám người xung quanh, chậm rãi bò tới chỗ Hạ Thủ Nhân, tìm kiếm che chở.


Hạ Thủ Nhân đang nói chuyện với Sóc Tông: "Khó khăn lắm mới không đánh mà bắt được nó, sao dáng vẻ ông không cao hứng chút nào vậy?"


Sóc Tông không quan tâm Hạ Thủ Nhân, khoanh tay đứng dựa vào cây đại thụ bên cạnh, giao long thương nhét vào bên chân vẫn còn tỏa ra hàn quang lạnh lẽo. Khí thế của anh bức người nhưng biểu tình thì thực bình thản: "Có sao?"


Hạ Thủ Nhân nửa tin nửa ngờ quan sát vẻ mặt Sóc Tông, không nhìn ra đầu mối, chỉ có thể khuyên nhủ: "Người anh em, mặc dù chỉ là một con rồng nhưng tốt xấu gì cũng coi như vãn bối, cũng không thật sự nháo ra đại loạn gì, sau này hóa hình cũng có sức chiến đấu, cho nó một cơ hội đi."


Sóc Tông liếc mắt không lên tiếng, thấy Thanh Long thấp thỏm bò tới gần thì rốt cuộc cũng cất giảo long thương đi.


Thanh Long có chút sợ Sóc Tông, chỉ thấy hành động của anh thì ánh mắt xẹt qua một tia cảm động, quả nhiên vẫn là đồng loại đáng tin, không quản đối phương trợ giúp nhân loại thế nào, rốt cuộc vẫn đứng về phía mình, sẽ không vô duyên vô cớ tổn thương mình.


Giây tiếp theo sau khi cất giảo long thương, Sóc Tông bình tĩnh đi tới chỗ Thanh Long, mắt lạnh quan sát một hồi, sau đó vươn tay----
"Răng rắc."
Thanh Long: "Ngao ngao ngao ngao ngao ngao!!!!!"
Hạ Thủ Nhân: "..."


Thanh Long một lần nữa điên cuồng lăn lộn kêu gào, hơn nữa còn tuyệt vọng sụp đổ thế giới quan, Sóc Tông cầm sừng không thèm để mắt tới nó một cái liền bỏ đi, nhìn theo bóng lưng của Sóc Tông, Thanh Long không khỏi khóc thất thanh: "Vì cái gì chứ?!!"


Hạ Thủ Nhân cũng thực mê mang, yên lặng một hồi lâu thì tựa hồ hiểu được gì đó: "Có lẽ lão muốn dạy dỗ nhóc một bài học."
Thanh Long: "Cái gì?"


Hạ Thủ Nhân càng nghĩ lại càng cảm thấy suy đoán của mình có đạo lý, biểu tình nhìn Thanh Long cũng trở nên nghiêm túc: "Nhóc làm xằng làm bậy, suýt chút nữa gây nên đại họa, chẳng lẽ nhóc cho rằng mình là rồng thì có thể bình yên vô sự? Tội ch.ết có thể miễn nhưng không thể dễ dàng bọ qua, nhóc đã thành rồng, mất sừng cũng không ảnh hưởng tu vi, chẳng qua chỉ phải chịu chút nỗi đau da thịt mà thôi, so với chuyện nhóc gây nên lũ lụt ảnh hưởng dân chúng có là gì?"


Thanh Long nghe vậy thì trên mặt rốt cuộc lộ ra biểu tình xấu hổ: "À, là vậy sao?"


Hạ Thủ Nhân thâm trầm nói: "Đương nhiên rồi, từ khi thiên đạo sụp đổ tới nay, thụy thú chúng ta đã phải gánh vác trọng trách duy trì cân bằng nhân gian. Hôm nay nhóc nhận được truyền thừa thì phải nhớ kỹ điểm này mới được."


Tiếng kêu la của Thanh Long hạ xuống thật thấp, sợ hãi cũng tan đi một chút, nhỏ giọng nói: "Hóa... hóa ra là vậy, khó trách vừa nãy hắn lại sinh ra sát tâm với tôi. Tôi còn tưởng hắn cũng giống như lông xoăn kia, muốn ăn tôi."


Hạ Thủ Nhân nói: "Làm sao có thể, nhóc xem thụy thú chúng ta là cái gì chứ? Đều là trưởng bối của nhóc, sẽ không đối xử với nhóc như vậy."


Vừa mới dứt lời, chỉ thấy đám bạn đi vào trong đám người, dừng ở bên cạnh Vệ Tây, sau đó không nói lời nào đưa tay tới trước mặt đối phương, lộ ra cái sừng rồng vừa mới bẻ được: "Ăn không?"
Thanh Long: "..."
Hạ Thủ Nhân: "..."


Thanh Long lộ ra biểu tình mê mang: "....anh nói, bọn anh là trưởng bối của tôi..."
Hạ Thủ Nhân: "..."
Thanh Long: "...cho nên, vừa nãy rốt cuộc vì cái gì muốn giết tôi?"
Hạ Thủ Nhân: "..."
Nhóc hỏi tôi, tôi biết hỏi ai chứ?
***


Vệ Tây nhìn cái sừng rồng đưa tới trước mắt, lại nhìn Sóc Tông đưa sừng rồng, đối phương trầm tĩnh hỏi cậu: "Ăn không?"


Cơn giận trong lòng cậu vẫn chưa nguôi, liếc nhìn con rồng mới nãy không biết vì sao rời đi mà bây giờ lại khóc lóc quay lại mà mình không thể giết, yên lặng một lát cuối cùng vẫn nhận lấy, hiện giờ cậu thật sự rất đói, ngoại trừ đói còn có chút choáng váng.


Thanh Long khẽ run run thân mình trong tiếng nhai rôm rốp của Vệ Tây, âm thanh kia chả khác nào nhai lỗ hai heo với củ cải trắng. Mưa gió đã ngừng lại, công viên biển lúc này là một mảnh hỗn độn, cố tiên sinh rốt cuộc cũng nghĩ ra vấn để mới: "Vậy bây giờ con rồng này phải ở đâu đây?"


Để nó bơi vào biển sâu khẳng định không được, trên đường đi không biết sẽ đưa tới thiên tai đáng sợ cỡ nào. Huống chi con Thanh Long này vừa mới hóa rồng, tính tình tựa hồ chưa được ổn trọng, cứ để nó tự do sống dưới biển sâu như vậy cũng làm người ta không yên tâm. Không đề cập tới vấn đề vô tình bị người ta phát hiện sẽ dẫn tới sóng to gió lớn cỡ nào, tình huống an toàn ở đại dương cũng làm người ta lo lắng đề phòng, hiện giờ vận tải biển phát đạt, thuyền bè lui tới trên biển nhiều như vậy, lỡ như bị nó làm chìm mất một chiếc nửa chiếc thì tình thế sẽ trở nên khá gay gắt.


Huống chi bản thân Thanh Long cũng biểu thị: "Tôi không muốn đi đâu, nước biển thúi như vậy, còn bẩn muồn ch.ết, bảo tôi xuống biển nhặt rác à?"
Cố tiên sinh do dự: "Kia chẳng lẽ ở trong Hoàng Hà? Hóa rồng rồi hẳn sẽ không tùy tiền dẫn tới lũ lụt nữa, ở Hoàng Hà có lẽ cũng được."


Thanh Long không quá cao hứng: "Nước trong Hoàng Hà đục ngầu, uống một hớp là dính một đống bùn cát, ông nghĩ vì sao tôi lại muốn nhập biển như vậy? Tôi mới không ở lại trong sông."


Cố tiên sinh rầu rĩ: "Kia phải làm sao mới tốt đây, hay là để tôi báo lên thượng cấp, đặc biệt xây dựng một chỗ ở bí mật cho ngài? Chỉ cần không bị người ta phát hiện là được."


Thanh Long giận dữ: "Cái gì mà không bị người ta phát hiện? Ý của ông là muốn nhốt tôi lại, để tôi không được thấy mặt trời à?! Chẳng lẽ đường đường là Thanh Long tôi đây phải mai danh ẩn tích?!"


Nó không muốn nhập biển lại bắt bẻ chất lượng nước sông, lại không muốn khiêm tốn làm rồng, yêu cầu thật sự quá nhiều. Mọi người đều bị nó làm khó, duy chỉ có Đoàn Kết Nghĩa linh quang chợt lóe, nói với Vệ Tây: "Sư phụ sư phụ, con nhớ lần trước lúc vườn trưởng vườn thú ở đế đô liên lạc không phải nói vườn thú bọn họ vừa mới xây dựng một tòa thủy cung, mời ngài tới xem phong thủy sao? Nghe nói kích thước không nhỏ đâu."


***


Chuyện ở đây đại khái cũng chỉ còn giải quyết chút chuyện vặt nữa mà thôi. Cố tiên sinh không quên nhiệm vụ công việc, sau khi gọi điện thoại báo lên cấp trên thì lập tức phân phó tổ quay chụp dẫn tới bắt đầu quay phim công viên, lúc này mới phát hiện có một người bị bỏ quên ở hiện trường thật lâu.


"À, Tiểu Triệu." Cố tiên sinh có chút lúng túng gọi đối phương: "Xin lỗi, cậu có thể giúp chúng tôi điều chỉnh thiết bị một chút không?"
Tiểu công chức cục khí tượng một đường theo tới sắc mặt hoảng hốt nhìn Thanh Long nằm dưới đất: "...Cố tiên sinh, này là..."


"À!" Cố tiên sinh làm biểu tình tự nhiên khoát tay: "Một con trăn nước thôi ấy mà, dáng vẻ bự thật nhỉ?"
Tiểu Triệu: "..."
Thanh Long: "..."
Cố tiên sinh cười nói: "Dáng dấp rất giống rồng đúng không? Nhìn vảy này, thực sáng bóng thực xinh đẹp, khó trách làm nhiều cư dân thành phố hiểu lầm như vậy."


Tiểu Triệu: "..."
Cuộc điện thoại từ cục khí tượng cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người, Tiểu Triệu nghe máy một lát, sau đó suy yếu nói lại: "...trong cục nói, cơn bão tự nhiên hình thành trên biển đã tự nhiên tiêu tan, bọn họ không tr.a được nguyên nhân."


"Vậy sao?" Cố tiên sinh có vẻ rất cao hứng: "Không có bão thì tốt quá! Thời tiết biến hóa thật thật kỳ a!"
Tiểu Triệu: "............"
Tiểu Triệu sắc mặt phức tạp nhìn vị lãnh đạo tới từ đế đô ở trước mắt, có phải ông xem tôi là kẻ ngu không?
Cố tiên sinh chỉ mỉm cười.


Vệ Tây dời tầm mắt khỏi người bọn họ, Huống Chí Minh ở bên cạnh gọi cậu một tiếng rồi đưa một vật tới: "Vệ đạo hữu, ngọc bội này là của cậu đúng không? Nó rơi ở trong hố nước nãy giờ."


Vệ Tây thu hồi tầm mắt nhìn chằm chằm miếng chưởng môn lệnh trắng trong suốt tựa hồ lại óng ánh kia, qua một lúc lâu mới đưa tay nhận lấy: "Cám ơn."


"Đừng khách khí, chất lượng miếng ngọc này không tệ." Huống Chí Minh cười nói: "Cho dù tức giận thế nào cũng không nên ném đi thứ quý trọng như vậy, lỡ như không thể tìm lại được thì biết làm thế nào."


Vệ Tây gật đầu, một lần nửa đeo miếng ngọc bội đã khôi phục nhiệt độ bình thường lên cổ, đưa tay nhéo nhéo sống mũi, dạ dày trào lên một trận nhiệt ý khó diễn tả.
Huống Chí Minh tựa hồ muốn nói gì đó với cậu, thấy vậy lập tức chuyển đề tài: "Vệ đạo hữu, cậu làm sao vậy?"


Vệ Tây suy tư một lát, phát hiện chính mình trừ bỏ đói bụng cùng có chút nóng lên thì không còn điểm khó chịu nào khác: "Không có gì, có thể là hơi mệt một chút."


Vừa nãy cậu biểu hiện hung tàn như vậy, mệt mỏi cũng là bình thường, Huống Chí Minh thầm hiểu, gật đầu rời đi. Đi được vài bước thì đột nhiên nhớ tới gì đó liền nhìn về phía hố đất mà mình nhặt miếng ngọc khi nãy.


Cái hố kia có lẽ bị Thanh Long tạo nên trong lúc giãy dụa, bên trong chứa đầy nước mưa trong suốt làm miếng ngọc bị chìm bên trong đặc biệt dễ thấy, cũng vì thế mới bị anh phát hiện nhặt lên.
Trên mặt Huống Chí Minh lộ ra biểu tình nghi hoặc.
Hứa Tiểu Phượng thấy vậy liền tới gần hỏi: "Anh đang nhìn gì đó?"


Huống Chí Minh suy tư hồi lâu, cuối cùng vẫn lắc đầu: "Anh nhớ trong hố nước vừa nãy còn tích long huyết nhưng sao bây giờ lại trong suốt như vậy... thôi kệ đi, vừa nãy hỗn loạn như vậy, chắc anh nhớ nhầm thôi."
***


Mưa dầm lâu như vậy rốt cuộc cũng tạnh, nhóm dân cư Hải thị rối rít đi ra ngoài, bắt đầu quét dọn đường phố bị cơn mưa cùng gió táp phá hỏng.


Đoàn Kết Nghĩa lướt xem một đoạn video đang hot trên mạng quay từ sân thượng một quán bar ven biển Hải thị, mây đen tối om, từng đột sóng cuồn cuộn dâng cao. Ở một nơi rất xa trong video, mơ hồ có một đợt sóng lớn dị thường bắt đầu thành hình, nó từ xa tiến tới gần, càng lúc càng rõ ràng hơn, kèm theo đó còn có tiếng hét chói tai hoảng sợ của người quay, cuối cùng bất ngờ xuất hiện một bức tường nước như muốn nhấn chìm cả thiên địa.


Thế nhưng một khoảnh khắc sau đó không rõ là nguyên nhân nào bức tường kia tựa hồ mất đi sức mạnh, còn không kịp đánh vào bờ biển đã tự dưng biến mất trong đại dương.
Đoàn Kết Nghĩa đưa di động cho sư phụ nhà mình, ánh mắt đầy tự hào: "Sư phụ, người xem."


Trong khu bình luận đều là lời thán phục cùng đùa giỡn, sợ hãi nhanh chóng tiêu tan, hết thảy giống như chưa từng phát sinh vậy, mọi người thảo luận tới trận giông bão làm người ta tuyệt vọng cũng đầy hơi hướm hài hước. Bọn họ chuyển tải đoạn video thảm họa khủng khiếp nhất, giễu cợt siêu thị bị quét sạch đồ dùng hàng ngày, sau đó lại tiếp tục cùng chung mối thù mắng chửi công ty không có nhân tính không chịu cho nghỉ phép, hồn nhiên không biết ở một góc mình không biết đã phát sinh chuyện gì.


Sau lưng truyền tới âm thanh trầm thấp của Sóc Tông: "Xã hội loài người chính là vậy, vừa có nhiều trật tự lại giỏi tự biện hộ."


Vệ Tây quay lại nhìn Sóc Tông một cái, người này chỉ mặc áo sơ mi chữ T, lại còn là nửa khô nửa ướt lộ ra cánh tay đầu đồ đằng, còn có chút hoa văn lộ ra khỏi cổ áo. Nể giao tình hai cái sừng rồng, ánh mắt Vệ Tây rốt cuộc không còn mang theo địch ý nữa: "Anh không lạnh à?"


Không ngờ lại nghe thấy vấn đề này, Sóc Tông trầm mặc một chút, nội tâm thậm chí có chút vừa mừng vừa lo: "Có chút lạnh. Em hỏi chuyện này làm gì?"
Là đang quan tâm anh sao?


Vệ Tây nhìn Sóc Tông, ánh mắt thực nghiêm túc nhưng câu trả lời lại không hề liên quan: "Tôi có một đồ đệ, cũng giống như anh vậy, trời lạnh nhưng lại mặc rất ít quần áo."
"..." Biểu tình Sóc Tông biến đổi, trở nên khó lường: "...cho nên?"


"Cho nên cái gì?" Vệ Tây cảm thấy thái độ người trước mặt có chút là lạ, mặc dù đã không còn địch ý nhưng vẫn cảnh giác lùi một bước khách khí nói: "Cho nên anh đi trước đi, tôi phải gọi điện thoại cho đồ đệ của tôi."
Sóc Tông: "..."


Trong ánh nhìn áp bức của Vệ Tây, Sóc Tông không thể không đen mặt quay trở lại bên người Hạ Thủ Nhân, không bao lâu sau thì điện thoại reo vang, cầm lên xem thì quả nhiên là Vệ Tây gọi tới, vừa nghe tới thì âm thanh cùng giọng điệu so với mặt lạnh giọng lạnh khi nãy cứ như là hai người: "Khuyết Nhi, bên con có lạnh không?"


Sóc Tông: "...cũng tạm, hơi lạnh một chút."
Rõ ràng là câu trả lời giống nhau nhưng Vệ Tây lập tức chuyển thành giọng điệu đau lòng: "Mặc nhiều quần áo một chút a."
Sóc Tông: "........."


Nghe thấy bên kia đầu dây yên lặng, thân thể Vệ Tây lại càng nóng lên, nhịn không được đưa tay kéo cổ áo để gió rét bên ngoài lùa vào: "Khuyết Nhi, sao con không nói chuyện?"
.o.
[tác giả] Sóc Tông: "Vệ Tây, tôi lạnh."
Vệ Tây: "Liên quan gì tới tôi! Trong mắt tôi chỉ có Khuyết Nhi!"
Khuyết Nhi: "..."


Vệ Tây [lộ ra ánh mắt đau lòng].
.93.






Truyện liên quan