Chương 62: Em Cảm Thấy Anh Nổi Giận Với Em Được Sao?

Qua khoảng chừng hai phút, Thẩm Tô Khê mới trả lời: "Sao mày có thể đẩy chị em tốt vào hố sâu bể lửa như vậy? Mày có còn trái tim không hả?"
Tần Mật kiên định nhắn lại: "Tao thấy người thiệt thòi là đại khuê nam họ Giang kia mới đúng."
"......?"


Tần bảo bối: "Tao chỉ đưa ra giải pháp cho mày thôi, làm hay không làm đều do mày quyết định."
Thẩm Tô Khê ngẫm nghĩ một lúc. Bất chợt cảm thấy lời của bạn tốt cũng... đúng đúng.
Đàn ông đều như nhau cả.


Tiếng nước bên tai còn chưa dứt, Thẩm Tô Khê nhón chân đi lại gần phòng tắm, đặt tay lên then cài cửa, nhấn mở.
Không mở được.
"......?"
Quả nhiên là đại khuê nam.
Thẩm Tô Khê đành gõ gõ cửa: "A Châu."
Đối phương không đáp, nhưng tiếng nước đã ngừng lại.


Thái độ này của anh khiến cô nhất thời không đoán được. Ngay lúc cô định từ bỏ, cánh cửa đột nhiên hé mở, lộ ra nửa người của anh.
Trên người anh mặc một chiếc T-shirt trắng rộng rãi, tóc hơi thấm nước, mi mắt khẽ nhếch, toát ra một chút xa cách.


"Sao vậy?" Giang Cẩn Châu đứng im tại chỗ, hoàn toàn không có ý định bước ra.
Thẩm Tô Khê nghiêng người chui vào trong, trở tay đóng cửa lại: "Cùng nhau tắm đi."
"......"
Anh không nói gì, ý tứ trong mắt vô cùng rõ ràng: Em đang mê sảng à?


Cô cũng không biết xấu hổ mà nói thêm: "Ngủ cũng ngủ cùng nhau rồi, tắm một chút thì có gì đâu?"
"......"
Hai người đứng tại chỗ giằng co không ai nhường ai.
Giang Cẩn Châu nhìn cô một cái thật sâu, sau đó anh đưa vòi nước sang cho cô rồi bày ra tư thái nhàn nhã, chuẩn bị hưởng thụ hầu hạ.




Nói cùng nhau tắm rửa mà, sao đột nhiên biến thành cô tắm cho anh rồi?
Thẩm Tô Khê trầm mặc một lúc, sau đó vẫn quyết định làm theo ý anh.
Miệng nói là một chuyện, thực tế tay làm lại là một chuyện khác.


Thẩm Tô Khê mở vòi nước ra, không hiểu làm sao nước trực tiếp phun hết lên mặt cô, khiến cô không khỏi giật mình.
Dòng nước nương theo tóc cô chảy xuống, thấm ướt một mảng áo, lộ ra nội y mờ ảo.
Yết hầu Giang Cẩn Châu khẽ di chuyển, dụ.c vọ.ng bị cô khơi gợi ẩn sâu trong đáy mắt thâm trầm.


Thẩm Tô Khê không nhận ra, cô tùy tiện đưa tay lau mặt, hết sức chuyên chú vào việc tắm rửa, vòi nước phun tới đầu gối anh thì dừng lại.
Cô mấp máy môi, ấp úng nói: "Sao anh không cởi qu n áo?"
Giang Cẩn Châu vẫn bộ dạng kiệm lời kia, anh im lặng nắm tay cô đặt lên góc áo của mình, sau đó lại bất động.


"......"
Thẩm Tô Khê ngây người.
Được người hầu hạ riết ghiền đúng không?
Cô mở lời thương lượng: "Anh cao quá em không cởi áo cho anh được."
Giang Cẩn Châu chỉ ậm ừ: "Vậy em kéo ra cũng được."
"......"


Thẩm Tô Khê chưa từng thấy bộ dạng này của anh bao giờ, cô vừa bực mình vừa buồn cười, cho nên cô buông vòi nước xuống, hai tay khoanh trước ngực cứ thế nhìn anh.
Có lẽ tự ý thức được yêu cầu của mình có hơi kỳ cục, Giang Cẩn Châu hơi ngừng lại, sau đó tự giác cởi áo ra trước mặt cô.


"Sao hôm nay anh tới đây?" Thấy anh cởi xong, cô mở miệng hỏi.
Giang Cẩn Châu giải thích đơn giản: "Giang thị ký dự án mới với Tiệp Thành."
Thẩm Tô Khê có nghe qua công ty này, nghe nói là trùm bất động sản ở Bắc thành.
"Khi nào mới xong?"
"Năm sau sẽ hoàn thành."


Nói mấy chuyện kinh tế tài chính giữa lúc tắm rửa có vẻ hơi kỳ lạ. Thẩm Tô Khê vừa định nói sang đề tài khác, bất chợt người đối diện cúi đầu hôn cô thật mạnh.


Anh cướp lấy vòi nước trong tay cô, ném sang một bên, tiếng va chạm thật lớn, nhưng Thẩm Tô Khê chỉ nghe thấy những tiếng m.út ái muội giữa bọn họ.
Anh đặt những nụ hôn âu yếm lên cổ cô, Thẩm Tô Khê cảm tưởng sức lực trong người mình bị anh hút đi từng chút từng chút một.


Ngay lúc cô tưởng chừng mình xụi lơ trên mặt sàn, bỗng nhiên anh bế cô lên, chỉ trong giây lát cả người cô đã ngồi trên bệ rửa mặt.
Động tác của Giang Cẩn Châu không hề vội va, anh từ tốn cởi quấn áo trên người cô xuống, để lộ da thịt trắng như tuyết.


Xương cánh bướm quyến rũ như ẩn như hiện trên mặt gương đọng hơi ẩm mờ mịt.
Ngón tay thon gầy của anh dịu dàng m0n trớn xương quai xanh của cô, sau đó nhẹ nhàng tháo gỡ nút cài.
Xúc cảm cuộn thành tầng tầng lớp lớp, vờn quanh bên ngoài da thịt cô.
Thẩm Tô Khê có ngốc tới đâu cũng biết anh cố ý.


Cô nhìn chằm chằm xương hàm góc cạnh của anh, không nhịn được mà hỏi: "Sao anh lại giận em?"
Hai tay anh chống bên người cô, đôi mắt nhìn cô thật lâu rồi mới nói: "Em không cần dạ dày nữa à?"
Anh nhớ rõ mồn một chuyện cô chẩn ra viêm dạ dày mạn tính.


Cũng nhớ cả lời thề sắt son sẽ cẩn thận chăm sóc thân thể của cô.
Thẩm Tô Khê có hơi chột dạ: "Chỉ một lần thôi, sau này em không dám đâu."
"Còn nữa." Giọng anh khàn khàn.
Khiến cô bất giác thẳng lưng lên: "Anh nói đi."
"Cậu ta là ai?"
Thẩm Tô Khê không rõ: "Ai cơ?"
"Người ngồi bên cạnh em hôm nay."


Đây không phải lần đầu anh gặp cậu nhóc này.
Chuyện gì đây? Dí theo tới tận Bắc thành rồi?
Thẩm Tô Khê suy nghĩ một lúc rồi nói: "Bạn học của em trai."
Nói xong cô mới chậm chạp nhận ra anh đang ghen.
Cô giơ tay xoa mặt anh: "Giang rụt rè của em khi ghen cũng thật đáng yêu."
"......"


"Em cũng đâu có mù, có một chàng vịt(*) tốt như vậy bên cạnh, em còn..." Thẩm Tô Khê nói được nửa câu thì bất chợt ngậm miệng lại.
Giang Cẩn Châu cười như không cười: "Vịt?"
鸭: từ lóng chỉ trai bao
"......"


Thẩm Tô Khê chớp chớp mắt, chuyển sang đề tài khác vô cùng mượt mà: "Anh giận thì cứ nói thẳng ra, trốn vào phòng tắm làm gì?"
Giang Cẩn Châu nhìn thẳng vào mắt cô, lời nói dường như mang ý vị tự giễu: "Em cảm thấy anh nổi giận với em được sao?"
Cho nên mới phải ủ rũ một mình thế này!


Thẩm Tô Khê mím môi, không nén được ý cười, tâm trạng lập tức trở nên thoải mái.
"Anh còn muốn tắm rửa tiếp không?" Cô hỏi.
Giang Cẩn Châu im lặng một lúc, sau đó ghé vào tai cô thì thầm: "Tự em cởi, hay là để anh?"


"Muốn anh làm." Cô đưa tay đặt lên vai anh: "Ban nãy hầu hạ anh mệt rồi, bây giờ tới lượt em nghỉ ngơi."
"......"
Giang Cẩn Châu hiển nhiên không từ chối yêu cầu của cô, anh nhanh chóng công thành đoạt đất.
Ý thần của Thẩm Tô Khê dần tan rã, chỉ có thể đón nhận động tác của anh.


Trên mặt gương mờ mịt hơi ẩm, dấu bàn tay của cô ấn lên rõ ràng.
Trước khi ý thức hoàn toàn mất đi, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ.
Có lẽ cô sẽ không thể nhìn bệ rửa mặt bình thường như trước nữa.
Thậm chí chẳng thể nhìn thẳng gương.
-


Đêm xuống, giữa giấc mơ màng, Thẩm Tô Khê cảm nhận có ai thì thầm gì đó bên tai cô.
Cô chưa kịp nghe được gì đã ngủ thiếp đi.
Hôm sau tỉnh dậy, Giang Cẩn Châu đã rời đi, chỉ để lại một tờ note đầu giường, dặn dò cô ăn uống cẩn thận.


Ăn xong bữa sáng do anh chuẩn bị, Thẩm Tô Khê nhận được một cuộc gọi từ số máy xa lạ.
Đối phương tuôn hàng ngàn chữ, nghe xong cô chỉ rút ra được 2 điểm mấu chốt.
Người này là người đại diện của "ING".
"ING" muốn mời cô tham gia một chương trình lớn sắp tới.


"ING" là ngôi sao mới nổi trong giới thời trang, mấy năm gần đây phát triển rất tốt, mỗi show diễn đều tuyển chọn người mẫu rất khắt khe. Người mẫu nhỏ nhoi như cô đừng mơ có tư cách tham gia.
Cho nên chuyện tốt như này rớt trúng đầu cô nghe rất vô lý.


Ban đầu cô đương nhiên không tin. Sau một hồi nhờ người hỏi thăm, mới xác minh được người kia không phải kẻ lừa đảo.
Không ngờ danh tiếng của cô đã lan truyền tới tận Bắc thành.
Quả nhiên, vàng thật thì sẽ tỏa sáng.


Còn chưa kịp đắc ý được một phút, Tần Mật đã hất cho cô gáo nước lạnh: "Tao nhớ bên truyền thông của Giang thị cũng có hợp tác với ING."
Tuy rằng Tần Mật không nói rõ, nhưng Thẩm Tô Khê hoàn toàn nghe ra được ý tứ "Cửa sau của mày thật rộng mở".
"......"


Buổi diễn của "ING" được tổ chức hai ngày sau.
Thẩm Tô Khê thuận lợi hoàn thành phần của mình, lúc cô tháo trang sức ở phòng thay đồ, đột nhiên có người gọi cô lại.
"Thẩm Tô Khê?"
Cô quay người nhìn sang, người nọ có vẻ cũng là người mẫu, dáng người cao gầy, trang điểm tinh xảo.


Cô thật sự không nhận ra là ai, người kia nói thêm: "Tôi là Trương Tâm Hàm."
Thẩm Tô Khê thấy hơi quen quen, nhưng nghĩ mãi chẳng ra được gì.
Thấy bộ dạng mơ màng của cô, Trương Tâm Hàm cười chế giễu: "Cậu quên hết bạn học cấp III thật rồi à."


Thẩm Tô Khê ngẩn người, sượng sùng nói: "Đã lâu không gặp."
Trương Tâm Hàm vờ như không nghe ra xa cách trong giọng nói của cô: "Trước đây không lâu nghe Diệp Tuyết nói cậu về Bắc thành rồi, không ngờ trùng hợp như vậy, gặp được cậu ở đây."
Thẩm Tô Khê chỉ lịch sự đáp một tiếng.


Trương Tâm Hàm tự nhiên chuyển đề tài: "Cậu không tới họp lớp tuần sau thật sao?"
Lời này rất có ý vị.
Thẩm Tô Khê vừa nghe liền phản ứng lại: "Ai nói tôi không đến?"


Trương Tâm Hàm lộ ra dáng vẻ "Quả nhiên là thế", rồi nói: "Diệp Tuyết nhắn trong nhóm chat lớp như vậy, nói rằng thứ sáu tuần trước gặp được cậu ngoài đường, hỏi thì cậu bảo không đến."
"......"


"Xem ra là cô ta nói dối." Trương Tâm Hàm cười nói: "Cậu có thời gian thì mở nhóm chat lớp lên xem đi, mọi người đặc biệt nhớ cậu đó."
Thẩm Tô Khê yên lặng "tiêu hóa" đống tin tức mới mẻ này, rồi cô hỏi: "Vì sao cậu lại nói với tôi những chuyện này?"


Cô cũng không phải đồ ngốc, sao có thể không nhìn ra người này đang từng bước khơi mào lên mâu thuẫn giữa cô và Diệp Tuyết.


Trương Tâm Hàm thẳng thắn thừa nhận: "Nói thật tôi cũng chẳng ưa gì cậu, nhưng so ra thì tôi ghét cô ả Diệp Tuyết kia hơn, hèn hạ rẻ tiền, người khác khen cô ta hai câu, cô ta thật sự coi mình là tiên nữ giáng trần."


Lời của Trương Tâm Hàm không hề che giấu ác ý, Thẩm Tô Khê không nhịn được mà bất giác ngừng lại.
"Nhưng mà, cậu có cho rằng đám chim sẻ vây quanh Diệp Tuyết thật lòng thật dạ không? Bọn họ thực chất cũng giống như tôi thôi, không ưa thích cô ta, chẳng qua chỉ ghét cậu nhiều hơn."


"Bởi vì những lời đồn đãi đó sao?"
"Sao có thể? Những lời đồn đó chỉ chiếm một phần nhỏ thôi. Quan trọng nhất là bởi vì bọn họ thua kém cậu." Trương Tâm Hàm nhìn cô, nói: "Nó là một thứ ghen ghét bản năng."
-


Sau khi Trương Tâm Hàm rời đi, Thẩm Tô Khê cầm điện thoại ngồi yên một lúc lâu.
Mãi đến khi ngón tay tê rần, cô mới mở QQ lên.
Tài khoản này thật ra cô vẫn luôn sử dụng, cô chỉ ẩn đi trạng thái hoạt động.
Cô cũng chặn tất cả các tin nhắn trong nhóm chat.
Hôm nay là lần đầu tiên cô mở lên xem.


Chờ đến khi cô đọc xong hết, sắc trời đã trở nên tối sầm.
Đèn phòng thay đồ không biết bị ai bật lên, ánh sáng rọi vào mắt cô đau rát.
Cô nhắn trả lời trực tiếp vào hai tin nhắn.
"Sợ gì chứ. Mấy năm rồi, cái nhóm này nói không chừng đã sớm bị cậu ta ném sang một bên."


- - "Chưa ném, người cũng còn sống."
Nhóm chat luôn sôi động giống như bị đông lạnh, lúc này không một ai nhắn gì.
Thẩm Tô Khê cười nhạt, sau đó trả lời tin nhắn kia của Diệp Tuyết.
"Hôm nay mình gặp được Tô Khê ở trên đường, có vẻ cậu ấy không muốn tụ họp với chúng ta lắm."


- - "Gặp trong mơ hả?"
Thẩm Tô Khê: "Ai nói tôi không đến họp lớp?"
Thẩm Tô Khê: "Tôi đặc biệt nhớ các cậu đó."






Truyện liên quan