Chương 66: Anh Hối Hận

Thẩm Tô Khê thường nghĩ, không biết người cha chưa từng gặp mặt của mình sẽ trông thế nào.
Mãi tới khi cô nhập học Nhất trung Bắc thành.
Diệp Triệu là chủ nhiệm lớp cô, bộ dạng đứng đắn ôn hòa, đối nhân xử thế vô cùng thiện lương.


Dường như ông thỏa mãn ảo tưởng của cô về một người cha.
Nhân mối quan hệ với Diệp Tuyết, cô gặp gỡ Diệp Triệu ngày càng thường xuyên hơn.
Ông dạy kèm cho cô, hỏi han ân cần, cho cô những săn sóc mà Thẩm Thanh chưa từng thể hiện.


Khiến cô lầm tưởng mà sinh ra ảo giác, rằng cô cũng có một người cha yêu thương mình.
Hai năm trôi qua êm đẹp, mãi tới học kỳ 1 năm cuối cấp.


Cuối tuần nào Thẩm Tô Khê cũng đến nhà họ Diệp để học thêm, nhưng mỗi khi Diệp Tuyết không có ở nhà, Diệp Triệu sẽ ngồi sát vào người cô, dường như không chừa ra chút khoảng cách nào.


Cô dĩ nhiên không thấy thoải mái, thậm chí còn hơi phản cảm với loại tiếp xúc này, nhưng khi ấy cô còn chưa nhận ra được tín hiệu nguy hiểm rập rình; càng không biết, hóa ra nó đã ẩn nấp thật lâu từ trước.
Mùa đông năm đó ở Bắc thành phá lệ lạnh lẽo.


Diệp Triệu nhận được cuộc gọi từ Phòng giáo vụ, ông ta đang dạy thêm dở dang thì phải trở về trường một chuyến.
Để lại hai người Thẩm Tô Khê cùng Diệp Tuyết ở nhà, yên lặng làm bài tập.
Hai tiếng sau, Diệp Tuyết ngạc nhiên cảm thán: "Tuyết rơi rồi."
Thẩm Tô Khê buông bút, đi theo sau đến cửa sổ.




Ngoài trời hơi sẩm tối, dưới ánh đèn đường mờ sáng, những hạt tuyết vỡ vụn rơi xuống, phơi phới như lông vũ thả mình trong gió.
Thánh khiết, không thể xâm phạm.
Cửa sổ mở ra, có vài hạt tuyết đậu trên mặt Thẩm Tô Khê, cảm giác hơi ươn ướt, mát lạnh.


Bàn tay cô vừa mới quệt lên mặt, liền nghe thấy Diệp Tuyết ở bên cạnh hỏi: "Tô Khê, cậu có thích tuyết không?"
Thẩm Tô Khê hơi ngừng lại: "Thích chứ."
Diệp Tuyết cười cười, không nói nữa.
Một lúc sau, cô ta mới nói tiếp: "Mình ra ngoài mua hai ly chocolate nóng nhé, để chúng ta giữ ấm cơ thể."


Thẩm Tô Khê muốn đi theo nhưng Diệp Tuyết không đồng ý.
Sau đó, cô nhìn thấy Diệp Tuyết lục lọi gì trong cặp sách, lấy ra một thứ nhìn giống hộp thuốc, vội vàng cất vào túi rồi mới ra cửa.


Ly chocolate nóng mới uống được một nửa, Diệp Tuyết đột nhiên nói: "Mình để quên đồ ở trường mất rồi, mình đi lấy đây, lát nữa sẽ về cùng với cha luôn."
Thẩm Tô Khê gật đầu: "Cậu đi đường cẩn thận nha."


Không bao lâu sau khi Diệp Tuyết rời đi, mí mắt Thẩm Tô Khê bỗng nặng trĩu, không nhịn được mà khép lại, cảm giác mệt lả tràn khắp người.
Dạ dày cũng nhờn nhợn muốn nôn.


Căn nhà thuê của Diệp Triệu có một phòng ngủ nhỏ, cô cố gắng di chuyển đến giường, không chịu nổi nữa mà ngả gục xuống, ngủ thiếp đi.
Cơn buồn ngủ bất chợt bị cái lạnh buốt giá xua tan hơn phân nửa.
Cô rùng mình mở mắt, giữa tầm nhìn mông lung, cô thấy một bóng người cao lớn trước mặt.


Mới vừa tỉnh giấc, ý thức Thẩm Tô Khê còn chưa kịp hồi phục.
Lúc này trong phòng cũng không bật đèn.
Trước khi đẩy người kia ra, cô nương theo ánh đèn ít ỏi bên ngoài mới miễn cưỡng nhận ra người nọ là ai.


Dường như trong giây phút đó, cơ thể cô không nhịn được mà bắt đầu run rẩy, hòa lẫn cùng sự nghi ngờ, không thể tin nổi.
Diệp Triệu ngồi quỳ bên cạnh cô, thấy cô tỉnh dậy, ông ta không dừng lại mà càng thêm thô bạo, kéo toạc áo lông trên người cô xuống.


"Tô Khê, thầy biết em thích thầy, thầy cũng rất thích em."
Hình ảnh Diệp Triệu ôn nhã trong lòng cô lúc này đây bỗng hóa thành một mũi kim khổng lồ, đâm thật sâu vào trái tim cô, hút sạch hô hấp bên trong đó.
Bên tai thoang thoảng tiếng kéo khóa.
Cô quay đầu đi.


Ngoài cửa sổ, những bông tuyết mờ nhạt rơi xuống như phù du.
Đều là thứ dơ bẩn bị người ta giẫm đạp lên.
Thẩm Tô Khê đột nhiên lấy lại tinh thần, cô vươn tay chộp lấy đèn ngủ trên tủ đầu giường, dùng hết sức lực ném lên người Diệp Triệu.


Nhân lúc ông ta đang chịu đau, cô vùng dậy đẩy ông ta ra.
Chỉ với hai động tác đó, sức lực cô như muốn cạn kiệt.
Nhưng cô không được phép từ bỏ, chỉ có thể chạy về phía trước không quay đầu nhìn lại.


Bản năng khao khát được sống thôi thúc cô chạy 2km không ngừng nghỉ, một mạch thẳng về nhà.
Trên tầng, đèn vẫn còn sáng.
Thẩm Thanh đang ngồi trên sofa trong phòng khách đợi cô.
Bỗng chốc Thẩm Tô Khê thấy mình như được cứu sống.


Thẩm Thanh không chất vấn vì sao bây giờ cô mới về nhà, bà chỉ lẳng lặng nhìn chân cô.
Sau đó, bà xoay người lấy hòm thuốc: "Ngồi xuống đi, mẹ bôi thuốc cho con."
Ngay khoảnh khắc đó, Thẩm Tô Khê âm thầm hạ quyết định.
Cô sẽ không nói chuyện này với Thẩm Thanh.


Cô muốn giấu đi, không phải bởi vì ý đồ của Diệp Triệu chưa thực hiện được, cũng không phải vì thấy hổ thẹn, càng không phải vì sợ khi nói ra sẽ không ai đứng về phía cô.
Cô biết Tần Mật sẽ giúp mình, còn có người Hạ gia nữa...
Cô không đơn độc.


Nhưng cô sợ Thẩm Thanh sẽ chịu tổn thương.
Diệp Triệu là thầy giáo đáng kính, còn cô chẳng là thá gì.
Trong ánh mắt của những người ở phố Linh Lan, cô là cái thai hoang do kẻ thứ ba sinh ra.
Bọn họ sẽ không bao giờ tin lời cô nói.


Chỉ biết rằng cô là thứ ti tiện, giống như mẹ của mình, suốt ngày câu dẫn đàn ông.
Cô không muốn những câu từ bẩn thỉu đó lại rơi xuống người Thẩm Thanh thêm lần nào nữa.
Thẩm Tô Khê vô cùng hoảng sợ, nhưng cô không dám khóc.


Nhưng dù cho cô cố gắng kiềm nén thế nào, Thẩm Thanh vẫn nhận ra cô có gì đó khác thường.
"Xảy ra chuyện gì?" Bà dừng tay lại, ngẩng đầu hỏi cô.
"Mẹ." Thẩm Tô Khê nắm chặt bàn tay.
Đợi hồi lâu không thấy cô nói tiếp, Thẩm Thanh lại hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"


Thẩm Tô Khê cố gắng bình tĩnh: "Kỳ thi này con chỉ được hạng hai."
"......"
Thẩm Thanh nhìn cô một lúc lâu, tựa hồ tin lý do thoái thác này, bà không nói gì nữa, lại cúi đầu xử lý vết thương trên chân cô.
Một lát sau, có làn gió lạnh lướt qua da đầu.


"Mẹ." Ở góc mà Thẩm Thanh không nhìn thấy, cô gượng cười: "Sau này con sẽ không để mẹ chờ lâu như vậy nữa."
Sau khi băng vết thương xong, Thẩm Thanh mới nhàn nhạt đáp: "Mẹ biết rồi."
Trước khi Thẩm Tô Khê về phòng, bà bỗng nhiên gọi cô lại.
Bầu không khí yên tĩnh mấy giây.


Thẩm Thanh nói: "Đi ngủ sớm một chút đi."
Dũng khí chống lại hiện thực của Thẩm Tô Khê lập tức vụn vỡ khi cánh cửa phòng đóng lại.
Sau cơn hoảng loạn, suy nghĩ của cô vô cùng tỉnh táo.
Rất nhiều điều bất hợp lý tựa hồ được giải thích tại một khắc này--


Những lần đụng chạm của Diệp Triệu trước đây.
Hộp thuốc mà Diệp Tuyết nhét vội vào túi.
......
Nhưng mà vì sao?
Vì sao lại làm thế với cô?


Thẩm Tô Khê biết mình không thể biểu lộ ra chút khác thường nho nhỏ nào nữa khi có Thẩm Thanh, cô c n chặt môi, ép mình không được phát ra tiếng, nhưng trong lòng điên cuồng gào thét muốn được giải tỏa.


Cô run rẩy tìm điện thoại, trên màn hình hiển thị hai mươi mấy cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của Lâm An gọi tới.
Cô gọi trở lại nhưng không ai bắt máy.
Hôm sau, Thẩm Tô Khê phát sốt cao, giữa lúc mơ màng cô nghe thấy tiếng Diệp Tuyết ngoài cửa.


"Dì ơi, hôm qua Tô Khê để quên cặp ở chỗ cháu, cháu mang đến cho cậu ấy ạ."
Hồi lâu sau lại có tiếng của mẹ Hà: "Tôi nghe nói thằng nhóc Lâm gia hôm qua xảy ra tai nạn xe, không cứu được."
Cuối cùng là tiếng Thẩm Thanh nỉ non gọi tên cô.
"Khê Khê, để mẹ ôm con, bệnh của con sẽ chạy hết sang người mẹ."


Thẩm Tô Khê đột nhiên muốn bật cười, từ khi nào Thẩm nữ sĩ luôn luôn bình thản lại trở nên hồ đồ mê tín thế này?
Nhưng cô không phát ra nổi một âm thanh nào.
Thẩm Tô Khê khỏi bệnh không bao lâu thì Thẩm Thanh ký hợp đồng với một công ty truyền thông nước ngoài.


Bà không yên tâm để Thẩm Tô Khê một mình tại Bắc thành nên đã tận dụng hết các mối quan hệ để đưa cô ra nước ngoài học.
Nhưng vì một số lý do không hoàn thành được thủ tục nên cô không thể đi.


Trước lúc sắp khởi hành, Thẩm Tô Khê bình tĩnh nói với Thẩm Thanh: "Con cũng sắp thi đại học rồi, mẹ đừng bận tâm mấy chuyện như vậy."
Cô cười một cái: "Con ở đây đợi mẹ về."
Thẩm Thanh lúc đó mới hạ quyết tâm.
Trước khi đi, bà nhờ mẹ Hà chăm sóc cô.


Cả mùa đông năm ấy, Thẩm Thanh đi không trở về.
Cũng ngay sau ngày Thẩm Thanh rời đi, mẹ Lâm An tới trường học tìm Thẩm Tô Khê.
Sau đó tin đồn ngày càng trở nên nghiêm trọng.
Những người không rõ chân tướng đều nắm mũi giáo chỉ vào người cô.


Bọn họ không hỏi gì, chỉ dựa theo những lời đồn vô căn cứ đó, sửa sang lại một chút liền xem như sự thật.
Bởi vì cô tươi cười với tất cả giáo viên nam, nên cô chính là hạng gái đi m.
Bởi vì cô đĩ đi m, nên cô đã câu dẫn Lâm An.


Bởi vì cô câu dẫn Lâm An, nên Lam An mới vì tin nhắn cô gửi tới, lựa chọn ra khỏi nhà ngay giữa đêm tối rồi gặp tai nạn ngoài ý muốn mà bỏ mình.
Cho nên, là cô hại ch.ết Lâm An.
Thẩm Tô Khê biết ai đứng đằng sau châm ngòi cho những lời đồn này.
Nhưng cô không phản bác lấy một câu.


Người ta chỉ tin những gì mình muốn.
Giải thích cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Diệp Tuyết vẫn là cô học trò ngoan ngoãn trong mắt người khác, Diệp Triệu vẫn ở Bắc thành dạy học.


Khoảng thời gian đó, Thẩm Tô Khê ngày nào cũng nghĩ tới Thẩm Thanh, cũng thường xuyên nhớ tới khoảng thời gian vô ưu bên cạnh Tần Mật.
Nhưng chỉ cần cô ngừng nghĩ về bọn họ trong một khắc, hai gương mặt ghê tởm kia sẽ hiện lên trong tâm trí cô, khiến bụng dạ cô trào ngược buồn nôn.


Một tháng trước khi thi cuối kỳ, cô đến Việt thành tìm Tần Mật.
Chuyện xưa khép lại tại đây, cổ họng Thẩm Tô Khê đau rát, thanh âm phát ra đều chật vật khó nghe.


Cô nhắm mắt lại, trong đầu hiện ra bộ dạng khốn khổ khi rời khỏi Bắc thành: "Bởi vì em quá sợ hãi, cho nên đã lựa chọn chạy trốn đến Việt thành một mình."
Lúc ấy cô quá ngây thơ, cho rằng mình chỉ cần chuyển tới một nơi khác, bắt đầu lại lần nữa là sẽ có thể thoát khỏi quá khứ.


Nhưng trên thực tế, thứ vây khốn cô nào phải mảnh đất dưới chân, mà là tòa lao tù không có ổ khóa cô tự xây lên cho mình.
Ngày đó Hạ Hòa hỏi cô: "Em có thể quên được tất thảy sao?"
- - Không thể quên được.
Chỉ cần chúng ta không mất đi ký ức.
Chỉ cần chúng ta còn sống.


Nhưng mà.
Tại sao lại như thế?
Chúng ta đâu phải người sai, cớ sao lại lựa chọn trốn tránh.
Tại sao khi chúng ta dằn vặt khổ sở, những con người tanh tưởi kia có thể không thẹn với lương tâm mà sống tiếp một đời bình thản?
Tựa như.
Chưa có gì xảy ra.
Tựa như.
Những gì chúng ta chịu đựng.


Chẳng qua chỉ là một con đường ngoằng không ốm đau bệnh tật.
Đến cuối đường mới phát hiện là một hoang mạc không sự sống.
Cái thế giới trắng đen lẫn lộn này.
Tại sao.
Lại tàn nhẫn như vậy.


Sau khi kỳ thi đại học kết thúc, Thẩm Tô Khê cắt đứt liên hệ với những người ở Nhất trung Bắc thành, trốn tránh tất thảy những thứ cô không muốn đối mặt.


Nhưng những lời chửi rủa, mạt sát, giễu cợt kia dường như đã khắc sâu vào xương cốt cô, chỉ cần bọn họ còn có thể nói chuyện, cô liền vĩnh viễn không thể quên.
Dù cho, cô vờ như không sao cả.


Đó là con đường cô từng bước đi, chật chội đến ngộp thở, trước ngực sau lưng đều có tường bao phủ.
Tiến cũng không được, lùi cũng chẳng xong.
-
Khoảng lặng kéo dài thật lâu.
Thẩm Tô Khê bỗng nhớ tới lời Diệp Tuyết nói hôm đó: "Huống hồ cậu cũng chẳng bị thương gì."


Chẳng thiếu đi thứ gì.
Cũng chẳng nhiều thêm.
Cô vẫn là cô.
Cho nên, cô đã chẳng chịu chút tổn thương nào.
Thẩm Tô Khê chỉ thấy hoang đường.
Cô bị hai người mình tín nhiệm cùng lúc đâm mấy nhát dao vào lòng, há chăng đó không phải thương tổn?


Cũng vì bọn họ, lần đầu tiên cô biến chính mình thành con chuột cống chạy băng qua đường.
"A Châu, thế giới này thật sự không còn đạo lý ư?"
Nước mắt Thẩm Tô Khê dường như đã cạn, tầm nhìn của cô dần trở nên rõ ràng.


Bên giường có bóng người cao lớn, nhưng giờ phút này anh giống như bị phong ấn, không nhúc nhích một li.
Thật lâu sau, ánh mắt Giang Cẩn Châu mới chậm rãi hướng lên.
Anh nhìn cô, đôi mắt sâu hút, giọng nói trầm đến đáng sợ.
"Anh hối hận rồi."
Thẩm Tô Khê sửng sốt: "Anh nói gì?"


Giang Cẩn Châu nắm chặt tay cô.
Anh hối hận.
Hối hận vì không biết chuyện này sớm một chút.
Anh cứ nghĩ cho em đủ thời gian để chính em nói ra những việc này mới là sự tôn trọng, thấu hiểu lớn nhất anh có thể dành cho em.
Anh không biết điều mình tự cho là đúng.


Sẽ khiến em tiếp tục chịu đựng tr.a tấn kéo dài trong âm thầm như vậy.
Giọng nói Giang Cẩn Châu nhẹ nhàng: "Tô Khê, em có yêu anh không?"
Ánh mắt Thẩm Tô Khê trong vắt, cô nhìn khóe mắt ửng đỏ của anh, rồi nghiêm túc nói: "Em yêu anh."


Bàn tay anh dịu dàng vê đi giọt nước mắt tràn khỏi mi cô, thanh âm càng mềm mại hơn hết: "Vậy em có thể đồng ý với anh một chuyện không?"
"Chuyện gì?"
"Từ hôm nay trở đi, hãy thử dựa vào anh."
"Những người em muốn bảo vệ, anh đều có thể giúp em bảo vệ bọn họ."


Giang Cẩn Châu chậm rãi nói: "Cho nên em chỉ cần đứng sau lưng anh thôi."
"Thử." Anh hơi ngừng lại: "Xem anh như người hùng của em đi."






Truyện liên quan