Chương 46: Trước am nghênh thánh giá

Edit: Um-um


Buổi chiều này mẫu tử hai người nói với nhau rất nhiều, nói về cuộc sống tương lai của An Cẩm Tú, nói sau khi An Nguyên Chí nhập ngũ sẽ ra sao, nói Thượng Quan Dũng, nói Bình An lớn lên sẽ thành bộ dáng gì, nói rất nhiều việc của tương lai. Thời điểm nhớ lại chuyện khó chịu trước mắt, An Cẩm Tú và Tú di nương mười phần ăn ý chỉ nghĩ đến tương lai của các nàng.


Vào lúc hoàng hôn, trời lại bắt đầu đổ mưa, phòng khách vốn đã không sáng lắm lại bắt đầu trở nên tối tăm.


Tú di nương nhìn ra ngoài cửa sổ, nói với An Cẩm Tú: “Trong nhà con còn có người cần chăm sóc, sau khi đi Phật đường dâng hương bái Phật thì trở về đi. Đừng để người trong nhà đợi lâu.”


An Cẩm Tú kéo tay Tú di nương: “Con đi rồi thì d.i.e.n.d.a.n.lqd còn không biết bao giờ mới có thể gặp lại nương.”
“Rồi sẽ có cơ hội thôi.” Tú di nương kéo An Cẩm Tú đứng lên: “Đi Phật đường đi, nhớ phải thành tâm đấy.”


An Cẩm Tú ra khỏi phòng khách, bà tử trước đây đón nàng vào am ni cô bước từ đầu hành lang kia đi tới, cách thật xa kêu với An Cẩm Tú: “Nhị cô nãi nãi, thánh thượng giá lâm, Thái tử phi nương nương kêu ngài ra cổng lớn tiếp giá.”




An Cẩm Tú lập tức sửng sốt, một thần thê như nàng không phải là nên tránh mặt sao? Vì sao lại gọi nàng đi tiếp giá? Như thế nào mà Thế Tông lại đến am ni cô của Am thị thế này?


Tú di nương ở bên cạnh nói: “Thái tử phi nương nương gọi con đi chắc sẽ không phải để nói chuyện phiếm. Con đi đi, gặp thánh thượng cũng là một chuyện tốt.”


Khi gặp Thế Tông có thể khiến Thế Tông hoàng đế có thêm chút ấn tượng với Thượng Quan Dũng cũng là chuyện tốt, An Cẩm Tú chỉ không hiểu, hôm nay là ngày mấy mà hoàng đế lại đến am ni cô này, giống như đây là một âm mưu, có người trước đó đã an bài việc này?


Bà tử truyền lời bước đến đối diện An Cẩm Tú, thấy An Cẩm Tú còn đứng yên không động đậy, không biết là đang suy nghĩ việc gì, vội thúc giục: “Nhị cô nãi nãi mau đi thôi. Đó chính là thánh giá, không thể chậm trễ.”


Bị bà tử liên tục hối thúc, An Cẩm Tú cũng không kịp nghĩ nhiều, sau khi nhìn thoáng qua Tú di nương liền đi theo bà tử về cổng lớn am ni cô.


Lúc này thánh thượng đã tới trước đại môn gia am An thị. Thái tử hôm nay mời y đi săn trong núi Bắc thành. Vốn Thế Tông không quan tâm đến Thái tử, chỉ là Thái tử ở trước mặt chư hoàng tử mời y, Thế Tông nghĩ dạo gầy đây chư hoàng tử vì tên Vương Viên mà nháo ra không ít chuyện sau lưng y, đối với Thái tử cũng trách phạt nhiều lần, cũng không nghĩ tới việc phế Thái tử. Theo Thế Tông thấy, ngoại trừ Ngũ hoàng tử Bạch Thường Trạch ngoài mặt không có gì bất thường, những người khác đều mang biểu tình xem kịch vui, đều có ý muốn xem y mắng Thái tử. Chúng đều là huynh đệ hoàng gia, lúc ấy trong lòng Thế Tông thật bất đắc dĩ, cuối cùng trước mặt chư hoàng tử đáp ứng lời tấu xin của Thái tử, tạm thời cho Thái tử được thẳng sống lưng một lần.


Sau đó tâm tình chư hoàng tử thế nào, Thế Tông không quan tâm. Thế Tông chỉ biết Thái tử giống như trút được một gánh nặng.
Ra cung đi săn nên Thế Tông mặc vi phục, nếu theo sau y có một đại đội nhân mã dọa cho đám dã thú trong núi chạy mất thì làm sao y có thể săn được mồi?


Ngày xưa khi đi săn, Thái tử đều lấy an nguy của long thể làm trọng, khuyên Thế Tông mang theo Ngự lâm quân, mang theo nhiều thị vệ, tuy nhiên lúc này Thái tử lại không khuyên như thế.
Thế Tông mừng rỡ vì bên tai mình được thanh tĩnh, y cảm thấy Thái tử bị mình mắng nên sợ.


Sau cơn mưa đầu, trời lại nắng lên, không khí trong lành, cưỡi ngựa đi trong núi trong rừng Bắc thành, nước mưa đọng trên lá rối rít rơi xuống đầu giống như một cơn mưa phùn mang tới một cảm giác thật thú vị.


Đến khi Thế Tông đi càng lúc càng sâu vào rừng, rất dễ dàng bắt gặp động vật hoang dã trong đây, giương cung cài tên, mũi tên bắn thủng cổ một đầu mai hoa lộc. Thế Tông hỏi Thái tử: “Trước đó con có bố trí qua nơi này à?”


Thái tử ở phía sau Thế Tông đáp: “Đúng là không việc gì có thể gạt được phụ hoàng, nhi thần chỉ muốn hôm nay phụ hoàng thật tận hứng nên mới an bày cho bọn thị vệ trước đó chuẩn bị một chút.”
Thế Tông quay đầu, liếc Thái tử: “Tốt nhất con đừng lừa gạt trẫm việc gì khác.”


Thái tử không quan tâm bên cạnh còn có mười mấy thị vệ, nhảy vội xuống ngựa, quỳ trước ngựa Thế Tông nói: “Phụ hoàng, việc của Vương Viên nhi thần thực sự không hiểu nội tình. Nhi thần cũng mong Tứ đệ mau chóng
bắt được hai tên tử sĩ của Vương Viên để chứng minh nhi thần trong sạch.”


Thế Tông liếc thấy thị vệ lấy lộc huyết cách đó không xa, nói với Thái tử: “Việc của Vương Viên tạm thời không cần nhắc lại, con là Thái tử, không cần ở trước mặt trẫm hạ thấp bản thân.”


Trong lòng Thái tử cười khổ, Thái tử như hắn nói đến cùng cũng chỉ là thần tử, làm sao dám không cúi đầu khom lưng, một Vương Viên đã làm hắn gần như vạn kiếp bất phục. “Nhi thần tạ ơn phụ hoàng.” Thái tử dập đầu xuống đất với Thế Tông.


“Bình thân.” Hai chân Thế Tông kẹp bụng ngựa, chạy lướt qua bên cạnh Thái tử.
Đến lúc Thái tử đứng dậy thì Thế Tông đã dẫn theo bọn thị vệ chạy về sườn núi phía tây.


“Điện hạ.” Thị vệ đi lấy lộc huyết đã cầm hai hồ lô bằng gỗ khắc hoa văn tinh xảo đựng đầy lộc huyết chạy tới.
Thái tử liếc nhìn hai cái hồ lô, nói với thị vệ: “Cẩn thận cất giữ, chút nữa có khả năng ta và phụ hoàng đều phải dùng.”


“Nô tài tuân mệnh.” Thị vệ cẩn thận treo hai cái hồ lô gỗ vào bên hông mình.
Bấy giờ Thái tử mới một lần nữa nhảy lên ngựa, đuổi theo hướng mà Thế Tông đã đi.


Thế Tông mang theo thị vệ đi săn ở núi Bắc thành, chẳng mấy chốc đã trôi qua nửa ngày, đến khi sắc trời trong rừng dần tối, Thế Tông mới phát hiện mình ở trong phiến rừng này từ sau giờ ngọ đến tận hoàng hôn.


“Phụ hoàng.” Thái tử thấy Thế Tông ngẩng đầu nhìn lên trời, vội tiến lên nói: “Hình như trời lại muốn đổ mưa, nhi thần biết nơi này có gia am An thị, hay là phụ hoàng đến đó nghỉ một lát?”
“Gia am An thị?” Thế Tông nói: “Con lại định làm ra chuyện gì nữa?”


Thái tử vội lắc đầu: “Nhi thần không dám, chỉ là hôm nay An thị bồi mẫu thân nàng đi gia am An thị dâng hương thôi.”
Thế Tông nói: “Hôm nay là ngày dâng hương sao?”
Thái tử cười nói: “An thị muốn gặp mẫu thân nàng và muội muội nên nhi thần chuẩn cho nàng xuất cung.”


“Muội muội?” Người đầu tiên Thế Tông nhớ đến chính là người một chút lễ nghĩa cũng không biết ở trong vườn An phủ hương, An Cẩm Khúc, mặt y liền trầm xuống: “Trẫm biết muội muội nàng, Thái tử phi nên ít gặp nha đầu bị chiều hư kia thì tốt hơn.”


Thái tử vội phân trần: “Phụ hoàng đang nhắc đến An Tam tiểu thư sao? Hiện giờ Thái tử phi cũng rất đau đầu với nàng, nhưng lần này Thái tử phi.um.um muốn gặp chính là thứ muội đã xuất giá, gọi là gì nhỉ…?” Thái tử bày ra dáng vẻ tự hỏi, sau đó nói: “Nhi thần nhất thời không nhớ đến tên nàng.”


Thế Tông quay mặt lại: “An Cẩm Tú.” Y nói với Thái tử.
Thái tử cười: “Đúng rồi, đúng là tên này. Nhi thần ngu dốt, nhất thời không thể nhớ được.”
Thế Tông nói: “Chúng ta đi gia am An thị thử xem.”
Thái tử vội nói: “Để nhi thần dẫn đường cho phụ hoàng.”


Thế Tông theo phía sau Thái tử, lúc này trên không trung trời đã mưa nhỏ giọt, Cát Lợi đi theo muốn phủ thêm áo tơi cho Thế Tông nhưng bị Thế Tông cự tuyệt, nói một câu: “Mưa xuân rất quý giá, cần gì phải tránh đi.”


Thái tử ở đằng trước nghe lời Cát Lợi nịnh hót Thế Tông cát tường, lòng rơi thẳng xuống đáy cốc. Khi hắn và Thế Tông nói tên An Cẩm Tú, kỳ thật Thái tử đang dò xét Thế Tông. Nếu Thế Tông hoàn toàn không có ấn tượng với thứ muội của An Cẩm Nhan, Thái tử sẽ mặc kệ những an bày trước đó của An Cẩm Nhan, hắn sẽ nói do đường mưa trơn trợt không thể đi được, khuyên Thế Tông hồi cung. Nhưng hiện tại xem ra điều Cát Lợi nói với An Cẩm Nhan là sự thật, phụ hoàng để ý tới An Cẩm Tú, một người đã là thần thê. Chuyện này đã không còn cách nào vãn hồi, chỉ có thể làm đến cùng.


Trong lòng Thái tử nói một tiếng thật xin lỗi với An Cẩm Tú, một mạng của tiểu nữ tử so với vị trí của Thái tử và tính mạng của những người đứng sau hắn thật sự là quá nhỏ bé.


Thế Tông đã đến trước đại môn gia am An thị, trong đám người ở trước cửa nghênh đón không thấy An Cẩm Tú, trong lòng không khỏi có chút thất vọng, ngay lúc Thế Tông dự định hồi cung, y thấy An Cẩm Tú từ cửa lớn vội vàng đi ra. Có lẽ do đi hơi gấp nên khi An Cẩm Tú xuất hiện trước mắt Thế Tông, hơi thở hơi hổn hển, hai má đỏ hồng, không ngờ lại là một hương vị khác.


“Phụ hoàng.” Thái tử thấy An Cẩm Tú ra đến, lại nhìn bộ dáng của Thế Tông, trong lòng Thái tử hiểu rõ nhưng trên mặt bất động thanh sắc hỏi Thế Tông: “Ngài muốn đến am ni cô nghỉ tạm một chút không?”
Thế Tông ừ một tiếng, không cần thị vệ đỡ xuống ngựa mà chính mình nhảy xuống.


Sau khi An Cẩm Tú ra đến đại môn cũng không ngẩng đầu nhìn Thế Tông mà quỳ sau Tần thị nghênh đón thánh giá.
“Tất cả hãy bình thân.” Lúc này Thế Tông không hề nhìn An Cẩm Tú, nâng nâng tay với người quỳ trước cửa am.


Sau khi An Cẩm Nhan đứng dậy, cười nói với Thế Tông: “Phụ hoàng sao lại đến đây?”
Thế Tông đi đến am ni cô, trong miệng nói: “Sao? Trẫm không thể đến am ni cô này à?”


An Cẩm Nhan vội giải thích: “Phụ hoàng, am ni cô này chỉ là gia am, vẫn luôn bị tổ mẫu của con dâu xem là nơi dưỡng lão. Phụ hoàng đến đây, am ni cô từ đây không bình thường như trước được rồi.”


“Con thật khoa trương.” Thế Tông bị An Cẩm Nhan chọc cười. Thế Tông từng nghe nói qua tòa gia am của An thị thế nhưng đây là lần đầu tiên y đến đây. Khi tận mắt thấy, Thế Tông mới tin chuyện các đại thần nói. Gia am An thị so sánh với những chùa miếu hương khói cường thịnh có phần kém cỏi hơn. Phía bắc am, từ đại môn đi vào là đường thẳng xuyên suốt, chính giữa là một toà Phật đường to lớn, chung quanh vây bởi hành lang lầu các, ngẩng đầu nhìn mái cong vẽ sừng, chen kín ánh mặt trời. Vì đây là am ni cô nên ít đi chút đại khí, lại nhiều thêm một chút tinh xảo, rất khác biệt.


“Phụ hoàng đã mệt mỏi.” Lúc này Thái tử ở phía sau nói với An Cẩm Nhan: “Nàng dẫn đường đi.”
Thế Tông đứng dưới mái Phật điện nên y phục đã ướt phân nửa, nhưng Thế Tông không quan tâm, chỉ chỉ gian sân, cười nói: “An Thư Giới thật đã hao tốn không ít.”


An Cẩm Nhan cười nói: “An gia phải trải qua mấy thế hệ mới có thể xây được thế này. Phụ hoàng, nhà mẫu thân của con dâu đều là người tin Phật.”
Thế Tông xoay người vào phía sau gia Phật đường, nói: “Tin Phật là chuyện tốt.”


Thái tử đứng sau Thế Tông hỏi: “Phụ hoàng muốn thắp một nén hương sao?”
Thế Tông nhìn tượng Địa Tạng Bồ Tát trong Phật đường, nói một câu: “Trẫm còn cần cầu thần bái Phật sao?”
Thái tử vội nhận sai với Thế Tông.


An Cẩm Tú và Tần thị đứng ngoài Phật đường, nghe đối thoại bên trong của phụ tử hoàng tử, nghe thấy lời Thái tử nịnh hót Thế Tông, An Cẩm Tú cảm thấy lời cam kết của Thái tử rõ ràng kém hơn Bạch Thừa Trạch,
nếu một đời hắn bại dưới tay Bạch Thừa Trạch thì một chút cũng không oan uổng.


An Cẩm Nhan nói với Thế Tông: “Phụ hoàng có muốn đi tĩnh thất nghỉ ngơi một chút không? Nghe tiếng mưa rơi ở Phật đường cũng là một việc khá tao nhã.”


Tần thị nghe người đã đi về phía sau Phật đường, xoay người nói với An Cẩm Tú: “Lát nữa nếu có thể nói chuyện với thánh thượng, tốt nhất con nên nói lời dễ nghe. Chuyện này dù sao cũng tốt cho tướng quân nhà con.”






Truyện liên quan