Chương 57: Đáng nghi

Edit: Ớt Hiểm
“Thần thiếp dơ bẩn”, sau khi né tránh Thế Tông, An Cẩm Tú không đợi y có phản ứng, liền mở miệng nói.


Thế Tông đưa một tay ra, áp sát một bên mặt của An Cẩm Tú, “Trước mặt trẫm nàng không cần phải dè chừng như vậy”, y dùng ngón tay lau nước mắt trên mặt An Cẩm Tú, “Nàng không được khóc nữa, nàng có bao nhiêu nước mắt có thể rơi cơ chứ?”


An Cẩm Tú giúp Thế Tông chải nửa phần tóc đã khô, con người có bao nhiêu nước mắt có thể rơi ư? Con người có rất nhiều nước mắt để rơi, chỉ là có thật có giả, An Cẩm Tú tự tin rằng hành động của nàng sẽ không dễ dàng bị Thế Tông phân biệt thật giả.dfienddn lieqiudoon


Trong tiền viện tịnh thất, Vi Hi Thánh cùng Giang Tiêu Đình đều sốt ruột chờ đợi, kinh thành không giống với các thành trì khác, là nơi không thể để xảy ra một chút nhiễu nhương, Thế Tông trì hoãn gặp bọn họ thì bọn họ phải xử lý trận hỏa hoạn ở Thành Nam này như thế nào đây?


“Cát công công!” Vi Hi Thánh hỏi Cát Lợi: “Khi nào thì thánh thượng mới bớt một ít thời giờ để đến đây?”
Cát Lợi vẫn là nói với Vi Hi Thánh: “Vi đại nhân chờ một lát, thánh thượng sẽ nhanh đến thôi!”


Giang Tiêu đình ở một bên lẩm bẩm: “Sao mà thánh thượng có thể qua đêm ở một nơi như thế này cơ chứ?”
“Trẫm nghỉ chân qua đêm ở đâu, còn phải đợi Giang Tiêu Đình khanh đồng ý sao?” Thế tông vừa nói vừa tiến vào.
“Thần Vi Hi Thánh.”
“Thần Giang Tiêu Đình.”




Vi Hi Thánh cùng Giang Tiêu Đình thấy Thế Tông tiến vào, sau khi một trước một sau báo tên, thì đồng thanh: “Tham kiến thánh thượng, Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”


“Bình thân!” sau khi Thế Tông ngồi xuống ghế chủ tọa ở tịnh thất, nói: “Hãy nói chi tiết về trận đại hỏa hoạn ở Thành Nam cho trẫm nghe, là như thế nào?”


Vi Hi Thánh bẩm với Thế Tông rằng trận hỏa hoạn ở ngõ hẻm Thành Nam lần này rất lớn, tổng cộng thiêu trụi bảy mươi chín gian nhà, số người tử vong thì Đại Lý Tự còn đang thống kê.
Thế Tông nghe xong, nói: “Người của Thượng Quan gia đều ch.ết hết sao? Khi cháy thì Thượng Quan gia có ai đang ở đó?”


Vi Hi Thánh tâu: “Theo thần được biết, khi đó Thượng Quan gia có Thượng Quan phu nhân, Thượng Quan tiểu công tử, còn có hai người đệ muội của Thượng Quan tướng quân, a, đúng rồi, còn có một nhũ mẫu!”
Thế Tông nói: “Khanh khẳng định năm người này đều ch.ết?”


Vi Hi Thánh thưa: “Thượng Quan gia không có ai chạy ra ngoài, cho nên thần dự đoán gia quyến của Thượng Quan tướng quân tất thảy đều đã gặp nạn.”
“Đã tìm được thi thể của năm người này chưa?”


Vi Hi Thánh lắc đầu thưa: “Hồi bẩm thánh thượng, trận hỏa hoạn này thế lửa quá lớn, nên khi chúng thần tìm thấy được thi thể thì cũng không phân biệt được là ai.”
Thế Tông nhìn về phía Giang Tiêu Đình: “Trận hỏa hoạn này nguyên nhân do đâu?”


Giang Tiêu Đình thẳng thắn nói: “Thánh thượng, thần cho rằng trận hỏa hoạn này là do có người cố ý!”
“Có người cố ý?” ấn đường của Thế Tông lập tức co lại, “Đây là hung án?”


Giang Tiêu Đình nói: “Khi chúng thần tìm thấy thi thể, đều không phải bị thiêu ch.ết, mà là bị người nào đó dùng vũ khí sắc bén giết ch.ết, đa số người ch.ết đều là do yết hầu bị cắt đứt. Thánh thượng, hung thủ đêm nay nhất định không chỉ có một người, hơn nữa, trận hỏa hoạn này là từ trong nhà Thượng Quan Vệ Triều mà lan ra, rõ ràng, hung thủ chính là nhắm vào Thượng Quan Vệ Triều mà đến, thánh thượng, thần cho rằng…”


“Khụ!” Vi Hi Thánh lúc này ho một tiếng.
Giang Tiêu Đình nghe Vi Hi Thánh khụ một tiếng thì lập tức im bặt.
Thế Tông nói: “Khanh cho rằng thế nào? Nói tiếp!”
Giang Tiêu Đình buộc lòng nói tiếp: “Thần không biết Thượng Quan Vệ Triều đắc tội với ai mà lại dẫn tới họa diệt môn!”


Thế Tông nhìn thoáng qua Cát Lợi bên cạnh mình, sau đó nhìn Vi Hi Thánh: “Vi khanh thì sao? Khanh có muốn nói gì không?”


Thế Tông đăm chiêu, âm trầm như đang suy nghĩ điều gì đó, Cát Lợi ngay lập tức nhớ tới, An Cẩm Nhan đúng là vẽ rắn thêm chân, lần này nếu làm không tốt, phu thê Thái tử chẳng những không lấy được niềm vui của Thế Tông, mà còn tự chuốc lấy phiền toái lớn. Cát Lợi cảm thấy bản thân mình nên suy tính kỹ càng một chút, làm sao để tránh liên can.


Vi Hi Thánh so với Giang Tiêu Đình tướng quân thì có phần khôn khéo hơn, nghe Thế Tông hỏi cũng chỉ nói: “Thần cho rằng việc này cần phải điều tr.a rõ.”


“Trả lời trẫm như vậy, chi bằng khanh hãy cút về đi!” Thế Tông trầm giọng nói với Vi Hi Thánh: “Khanh hãy nói rõ đã phát sinh chuyện gì, không cần phải bày ra bộ dáng nửa mùa với trẫm!”
Vi Hi Thánh bị Thế dienndnle,qu.y donTông nói như vậy, vẫn là ch.ết không mở miệng.


Giang Tiêu Đình kế bên nhịn không được liền nói: “Thánh thượng, vẫn là nên điều tr.a xem Thượng Quan Vệ Triều tột cùng là đã đắc tội với ai trước đã. Giết người không ngoài ba lí do, tiền bạc, báo thù và tình sát.”


Hai chữ “tình sát” thốt ra sau cùng khiến Thế Tông nheo mắt, nói: “Thượng Quan Vệ Triều cũng có nợ tình hay sao?”
Vi Hi Thánh vội nói: “Thần cho rằng khả năng giết người để báo thù là lớn nhất!”


“Đi điều tra!” Thế Tông ra lệnh: “Đi thông báo cho Hộ bộ, bố trí ổn thỏa cho dân chúng ở Thành Nam, trẫm không muốn nhìn thấy bất cứ ai lang thang ở ngoài đường!”
“Thần tuân chỉ!” Vi Hi Thánh cùng Giang Tiêu Đình vội lãnh chỉ.


Sau khi hai vị đại thần một văn một võ lui ra ngoài, Thế Tông quay đầu nhìn Cát Lợi.
Cát Lợi liền quỳ sụp xuống trước mặt y, thưa: “Thánh thượng, nô tài nghĩ mãi mà không rõ việc này!”


“Ngươi không rõ?” Thế Tông gằn: “Ngươi tưởng trẫm là tên ngốc hay sao? Thái tử đã cho ngươi lợi ích gì?”


Miệng vết thương trên trán Cát Lợi trước đó còn chưa được xử lý, bây giờ lại liều mạng dập đầu trước Thế Tông, chỉ chốc lát khuôn mặt hắn đã dính đầy máu. “Thánh thượng minh giám, thánh thượng, nô tài biết lúc đó thánh thượng cực kỳ khó chịu, nô tài liền nghĩ người đối với An thị kia vẫn luôn để tâm, nên nô tài liền dìu người qua đó, trừ lần đó ra, nô tài chuyện gì cũng chưa từng làm, thánh thượng minh giám!”


“Tại sao trẫm lại khó chịu?” Thế Tông hỏi, lúc này không có An Cẩm Tú khóc lóc bên cạnh, hắn có thể đem tiền căn hậu quả của sự tình mà suy nghĩ cặn kẽ, bằng sự khôn khéo của mình, hắn rất nhanh đã nghĩ ra, chính mình và An Cẩm Tú đều là bị người khác tính kế, mà người này, chính là người sẽ kế vị mình!


Cát Lợi vừa dập đầu vừa nói: diendanlequyvon.com “Là, là bát lộc huyết kia, lộc huyết*?”
*Lộc huyết: máu hươu.
“Không phải lần đầu trẫm uống lộc huyết?”


“Thánh thượng, nô tài thật sự không biết, thánh thượng cho dù là giết nô tài, nô tài cũng không có gì để nói!” Cát Lợi quỳ rồi bò tới dưới chân Thế Tông, “Nô tài cũng thấy kỳ lạ, Thái tử điện hạ và thánh thượng cùng uống lộc huyết như nhau, nhưng Thái tử điện hạ chính là một chút khác lạ cũng không có. Thánh thượng,” Cát Lợi tự tát mình một cái, “việc này nô tài không dám đoán bừa.”


Ngón tay của Thế Tông gõ nhẹ lên ghế một lúc, nửa ngày vẫn chẳng nói gì.


Cát Lợi đành phải không ngừng dập đầu xin tha, lúc này hắn cần phải làm cho mình không liên can tới việc này, nếu không thì cái mạng nhỏ này của hắn nhất định không giữ được. “Nô tài chính là dưỡng cẩu của thánh thượng, ngoài thánh thượng ra thì nô tài một lời cũng không qua lại với người khác, thỉnh thánh thượng minh giám!”


Hiểu rõ tâm tư của mình dành cho An Cẩm Tú, không chỉ một mình Cát Lợi, điểm này Thế Tông rất rõ ràng, nhưng tên nô tài này, Thế Tông nhìn Cát Lợi đang hướng về y mà dập đầu đến chảy máu, tên nô tài này cũng giống với các vị đại thần trong triều, cũng đều nhìn thấy các vị hoàng tử lớn lên, cho nên cũng bắt đầu tự tìm đường lui cho mình?


Thế Tông trì hoãn không nói, khiến Cát Lợi càng thêm hoảng hốt, hắn có thể trụ lại bên cạnh Thế Tông lâu như vậy, cũng bởi vì hắn trung thành, nếu bây giờ Thế Tông hoài nghi lòng trung thành của hắn thì có thể hắn sẽ mất đi hết thảy mọi thứ. “Thánh thượng, nô tài thật sự không có lén tiếp xúc với Thái tử điện hạ mà!”


“Trẫm dựa vào cái gì để tin ngươi?” Thế Tông tr.a hỏi Cát Lợi.
Cát Lợi không dám nói thêm nữa, dập đầu mạnh hơn, lúc này đầu hắn cũng đã choáng váng, nếu Thế Tông không kêu dừng thì hắn cũng phải đành đập đầu cho đến ch.ết tại đây.


“Ngươi mang hai người đi An phủ,” Thế Tông đá Cát Lợi một cái, nói: “Nói với An Thư Giới về cái ch.ết của hài tử An Cẩm Tú, bảo hắn cũng đừng thương tâm!”
Cát Lợi vội thưa: “Nô tài hiểu rõ, nô tài tuân chỉ, nô tài lập tức đi An phủ.”


Cát Lợi đi rồi, Thế Tông mới quan sát tịnh thất mà mình đang đứng, buổi chiều hôm trước y chính là ngồi trong tịnh thất này. Trên tường của tịnh thất treo một bức Phật tượng đồ, đồ dùng đều làm bằng gỗ tử đàn, trong tịnh thất còn có mấy chậu cây cảnh, có bộ giả sơn trồng hoa cỏ, nhưng mà những thứ này không làm cho Thế Tông cảm thấy có gì khác lạ, ánh mắt của y cuối cùng rơi vào trên lư hương bằng đồng được điêu khắc hoa văn tinh xảo.


Thế Tông đi tới lư hương trước mặt, sau khi y uống qua lộc huyết, là ai đã đổi hương trong lư hương này? Thế Tông hồi tưởng lại buổi chiều hôm xảy ra chuyện trong tịnh thất, cuối cùng y xác định người đổi hương trong lư hương này chính là Thái tử. Thế Tông đẩy nắp lư hương ra, nhìn tàn hương bên trong xong, hướng ra ngoài kêu: “Người đâu!”


Một tiểu thái giám chạy đến.
“Đem tàn hương này mang đi,” Thế Tông ra lệnh: “Chỉ một mình ngươi biết là được rồi!”
“Nô tài tuân chỉ!” tên tiểu thái giám vội thưa.


Thế Tông bước ra, thị vệ ngoài tịnh thất nhìn thấy y, đều quỳ xuống hành lễ. Thế Tông đi qua đám thị vệ và nhìn vào mặt từng người một, đây là những thủ hạ thân cận đã theo y không dưới mười năm, y chưa từng có chút hoài nghi về lòng trung thành của bọn họ, nhưng việc xảy ra lần này, Thế Tông nhìn đám thị vệ thân cận, y còn có thể tin bọn họ hay không?


Đám thị vệ bị hành động của Thế Tông làm cho sợ hãi, Cát Lợi trên mặt đầy máu từ trong tịnh thất đi ra, bọn họ đều thấy được, theo Thế Tông nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Cát đại tổng quản chật vật như thế, hệt như tang gia chi khuyển*. Tuy rằng không biết bản thân có làm gì sai hay không, nhưng bị Thế Tông nhìn như vậy, đều không ngoại lệ mà đều đồng loạt cúi thấp đầu.


*Tang gia chi khuyển: chó nhà có tang, nguyên ý là chỉ con chó nhà có đám tang hay dùng để ví về người không có nơi nương thân, sợ hãi mà chạt tán loạn.


Thế Tông hừ lạnh một tiếng, muốn giải quyết sự tình từng cái một, hiện tại ở khách phòng còn có một tiểu nữ tử không biết rằng mình đã mất đi hài tử, chờ y đến an ủi, Thế Tông nghĩ đến đây, liền xoay người hướng hậu viện am ni cô mà đi.


Lúc này, một thị vệ canh cửa sau của am ni cô vội vàng chạy tới.
“Lại có chuyện gì?” Thế Tông thấy thị vệ này quỳ trong mưa, bèn dừng bước lại hỏi.


“Khởi bẩm thánh thượng!” tên thị vệ hướng tới Thế Tông bẩm: “Di nương của An phủ cùng một nha hoàn từ trên núi xuống, nói là lĩnh mệnh của Thái sư phu nhân đi sườn núi lấy nước, bởi vì gặp trời mưa quá lớn nên ở trong núi tránh mưa, cho tới bây giờ mới trở về!”


“Di nương?” Thế Tông hỏi: “Bà ta có nói là tên gì không?”
“Bà ta nói bà ta là Tú di nương của An phủ, còn nha hoàn kia tự xưng là Tử Uyên.”


Thế Tông đều biết hai người này, một người là mẫu thân thân sinh của An Cẩm Tú, một người là nha hoàn hồi môn của nàng, “Đưa vị di nương đó về An phủ, còn nha hoàn thì giữ lại, sau khi rửa mặt chải đầu thì cho nàng ta nghỉ ngơi,” Thế Tông ra lệnh cho tên thị vệ.


Hoàng đế muốn lưu lại nha hoàn của An phủ để làm gì, người ở đây không ai biết cả, cũng không ai dám hỏi. Thị vệ tới báo tin nhận lệnh xong, liền xoay người chạy đi.
Thế Tông trở về đến dưới mái hiên ngoài cửa khách phòng, bốn tên tiểu thái giám như bốn cọc gỗ, mỗi bên hai tên đứng canh giữ.


“Nàng ấy thế nào rồi?” Thế Tông cũng không thèm nhìn bốn tên tiểu thái giám đang quỳ dưới chân y, thấp giọng hỏi.
Một tên tiểu thái giám thưa: “Hồi bẩm thánh thượng, trong khách phòng vẫn không có động tĩnh gì!”


Không có động tĩnh? Thế Tông thầm bất an trong lòng, đẩy mạnh cửa, bước nhanh vào phòng.






Truyện liên quan