Chương 66: Cha và nữ nhi

Edit: Ớt Hiểm
An Thái Sư gặp Tử Uyên trước, tiểu nha đầu tuy đã rửa mặt rồi nhưng trên mặt nước mắt vẫn còn rất rõ, vẻ mặt nghiêm túc nói với hắn, An Cẩm Tú đang chờ hắn ở hoa viên, kêu An Thái Sư cùng nàng qua đó.


Am ni cô này có một hoa viên, chiếm một khoảng đất lớn, vì lão thái quân thích cây trúc, cho nên hai mươi mấy năm trước, An Thái Sư liền sai người trồng một rừng trúc gần ba mẫu trong hoa viên. Lúc An Thái Sư đi theo Tử Uyên vào rừng trúc, trong rừng tiếng gió rì rào, khiến người ta không có chút cảm giác rằng ở bên ngoài rừng tiết trời đã bắt đầu vào hạ.


Tử Uyên đưa An Thái Sư vào rừng dien.dan.lequydon được đoạn, liền chỉ vào một góc thạch đình cách đó không xa, nói với An Thái Sư: “Thái sư, tiểu thư đang ở đó chờ ngài!”


An Thái Sư một mình đi tới trước thạch đình, sau khi thấy An Cẩm Tú ngồi trong đình, liền có chút căng thẳng, giờ này khắc này, người làm cha như hắn, không biết nên đối mặt với nữ nhi của mình như thế nào đây.


An Cẩm Tú nghe được tiếng bước chân, xoay người lại thì thấy An Thái Sư đã tới, liền đứng dậy cười với An Thái Sư: “Phụ thân đến rồi?”


Nụ cười trên mặt An Cẩm Tú bình bình đạm đạm, giống như ngày thường, khiến An Thái Sư đứng ngây người tại chỗ. Lúc này mà An Cẩm Tú còn có thể cười được ư?
An Cẩm Tú hỏi: “Sao phụ thân lại nhìn ta như vậy?”
“Cẩm tú,” An Thái Sư hỏi: “Ngươi có ổn không?”




An Cẩm Tú đứng yên trong thạch đình, đây là nơi cao nhất trong DieexnddafnLeQuyDon rừng trúc, nàng đứng ở đây, có thể thu cả rừng trúc vào mắt. Dù cho Cát Lợi muốn sắp xếp người nghe lén cha con nàng nói chuyện thì cũng không có cơ hội.


An Thái Sư thấy An Cẩm Tú không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ có thể bước vào trong thạch đình, tiếp tục hỏi: “Có phải thánh thượng đã nói gì với ngươi không?”


An Cẩm Tú vẫn không nhìn An Thái Sư, quay lưng về phía hắn mà nói: “Ta nghe vị công công đến truyền phụ thân nói là hắn tìm được người ở Đại Lý Tự.”
An Thái Sư nói: “Không sai, vi phụ đi Đại Lý Tự có việc.”


“Trong nhà có tang sự, phụ thân đi Đại Lý Tự làm gì? Chẳng lẽ hiện tại Đại Lý Tự còn quản thêm việc mai táng trong nhà của quan viên nữa sao?”
Lời nói của An Cẩm Tú mang giọng điệu trào phúng quá nặng, khiến cho nét mặt An Thái Sư không nhịn được: “Ngươi đây làm muốn nói gì với vi phụ?”


“Là vì Thái tử phi nương nương ư?” An Cẩm Tú nói: “Là nàng ta nói phụ thân đi Đại Lý Tự tìm hung thủ giết cả nhà ta?”
“Cẩm Tú?” An Thái Sư lui về sau một bước, An Cẩm Tú sao lại biết việc này?


An Cẩm Tú xoay người, nụ cười trên mặt không còn nữa, nét mặt khuynh thành trong mắt Thế Tông, nét mặt lạnh lẽo, “Chẳng qua chỉ là khác biệt mẫu thân, ta cũng là nữ nhi của ngươi! An Cẩm Nhan muốn dien~dan~le~quy~don mẫu nghi thiên hạ, muốn một đời vinh hoa phú quý, ta với ngươi cũng muốn điều đó?”


An Thái Sư ngã ngồi trên thành đình, ngạc nhiên hỏi: “Ngươi là ai?”
“Ta là An Cẩm Tú, còn có thể là ai?” An Cẩm Tú đột nhiên lại nở nụ cười, “Bất quá nói với mọi người nữ nhi thứ xuất của An Thái Sư đã ch.ết là được.”


“Cẩm Tú không phải như thế này!” An Thái Sư lắc đầu không tin: “Nàng ta sẽ không nói những lời như vậy với ta!”


“Phụ thân!” An Cẩm Tú cười lạnh: “Người đâu phải nữ tử, sao làm ra bộ dạng này? Người tìm người của Đại Lý Tự, thương lượng xem muốn chọn ai để định tội thành hung thủ giết cả nhà Thượng quan sao?”


An Thái Sư đột nhiên xấu hổ đến tức giận đứng lên, hắn đúng là có lỗi với An Cẩm Tú, nhưng hắn không thể chịu đựng được những lời này, trên cao nhìn xuống, thật giống như nữ nhi này là quân, còn phụ thân như hắn là thần. “Ta là phụ thân của ngươi!” An Thái Sư nói với An Cẩm Tú: “Ngươi là đang nói chuyện với ai vậy hả?”


“Phụ thân?” An Cẩm Tú nhếch khóe miệng, “An Cẩm Tú ta còn có phụ thân sao? Ngươi nhận ta là nữ nhi, thì vị Đông Cung kia phải làm sao bây giờ?”
“Ngươi!”
“An Cẩm Nhan muốn ta ch.ết, còn phụ thân ngươi thì sao? Có phải cũng cảm thấy ta đang ch.ết?” An Cẩm Tú hỏi Thái sư.


An Thái Sư không biết mình dien~dan~le~quy~don phải trả lời An Cẩm Tú như thế nào, thật lòng mà nói, hắn cảm thấy An Cẩm Tú không nên sống nữa, nếu nữ nhi này sống tiếp, đối với An Tầm Dương hắn mà nói, là một sự sỉ nhục.


An Cẩm Tú ngồi trên ghế đá ở thượng đình, nhìn An Thái Sư cười: “An Cẩm Nhan…”
“Nàng ta là Thái tử phi nương nương, ngươi không được phép gọi thẳng tên họ!” An Thái Sư cắt ngang lời của An Cẩm Tú.
“Thái tử phi?” An Cẩm Tú nói: “Nàng ta chẳng qua chỉ là một tiện nhân.”


“Nha đầu ngươi!” An Thái Sư vụt đứng dậy, đưa tay tính tát An Cẩm Tú một cái.
An Cẩm Tú lại nói: “Ta hiện giờ là nữ nhân của thánh thượng, phụ thân muốn đánh, trước tiên hãy nghĩ tới hậu quả cái đã!”


“Nữ nhân của thánh thượng?” An Thái Sư vội la lên: “Vậy Thượng Quan Dũng đâu? Hắn cùng ngươi bái đường thành thân, người vì hắn mà sinh hạ Bình An, Thượng Quan Dũng liên hệ thế nào với ngươi?”


“Bình An giờ ở đâu?” An Cẩm Tú hỏi lại An Thái Sư: “Người nói ta không giữ phụ đạo, ɖâʍ tiện vô sỉ không phải sao? Người còn nói cái gì Thượng Quan Dũng với ta?”
An Thái Sư lại lần nữa không có lời gì để mà chống đỡ.


“An Cẩm Nhan muốn ta ch.ết, nhưng nếu ta đã sống qua ngày hôm qua, thì ta sẽ sống tiếp”, An Cẩm Tú nói: “Không cho ta sống, vậy thì mọi người cùng nhau ch.ết!”
“Cẩm Tú!” An Thái Sư bỗng hoảng sợ: “Ngươi muốn làm gì?”


“Ta biết ngươi cùng lão thái quân đều chướng mắt ta và Nguyên Chí, nhưng mà giữa một nữ nhi nhận được thánh sủng với một nữ nhi không biết có thể thành mẫu nghi thiên hạ hay không, phụ thân ngươi cảm thấy ai có thể làm cho An thị đại phú đại quý?”


“Được thánh sủng?” An Thái Sư nói: “Ngươi rốt cuộc là đang nói cái gì vậy?”
“Giúp ta đi làm một chuyện”, An Cẩm Tú nói: “Sau khi thành công, ta sẽ tạm quên đi chuyện của An Cẩm Nhan.”
“Giúp ngươi? Ngươi muốn ta giúp ngươi làm gì?”


“Hạ nô viện trong cung có một nữ nô tên là Yêu Đào, phụ thân đưa nàng ta tới hầu hạ bên người ta.”
“Hạ nô viện?” An Thái Sư bị An Cẩm Tú làm cho mơ hồ: “Có phải ngươi điên rồi hay không?”


“Đông Cung cất giấu một kiện long bào”, An Cẩm Tú nói: “Việc này An Cẩm Nhan đã nói với phụ thân người chưa?”
“Ngươi, ngươi điên rồi!” An Thái Sư đứng dậy muốn bỏ đi.


“Vậy tốt nhất ta và phụ thân đánh cược một lần”, An Cẩm Tú nói: “Ta sẽ nói việc này với thánh thượng, nếu ân sủng của thánh thượng đối với Thái tử đang thịnh, thì An Cẩm Nhan đã không hại ta, cho nên ta tin thánh thượng nhất định sẽ đi lục soát, đến lúc đó nếu thật sự lục soát ra được long bào, phụ thân chớ trách ta không niệm tình tỷ muội với tiện nhân An Cẩm Nhan kia.”


An Thái Sư không thể tiếp tục bước dien.dan.lequydon thêm về phía trước.


“Vương viên ch.ết như thế nào, phụ thân có dịp không bằng đi hỏi Thái tử một chút đi!” An Cẩm Tú lại nói: “Đều nói An gia toàn gia phú quý, thật ra Vương gia trước khi vong tộc, có ai dám nói toàn gia kia chưa từng hưởng qua phú quý vinh hoa?”


An Thái Sư xoay người nhìn An Cẩm Tú, nữ nhi này của hắn trước đây hắn chưa từng nhìn ra.
Lúc này An Cẩm Tú cũng đứng dậy: “Ta cho phụ thân thời gian năm ngày, nếu lúc đó ta vẫn chưa thấy Yêu Đào kia đến, thì phụ thân liền chờ xem trò hay ở Đông Cung đi!”


Nhìn An Cẩm Tú đi về phía hạ đình, An Thái Sư gọi lại: “Sao ngươi lại muốn Yêu Đào?”
“Chuyện này phụ thân ngươi không cần thiết biết.”
“Ngươi cho rằng đưa một nữ nhân ra khỏi nô viện là điều dễ dàng ư?”


“Không dễ, chỉ là không phải phụ thân đều có biện pháp sao? Mấy năm nay người cũng tiêu tốn không ít tiền trong cung, thời điểm này nên dùng những người đó rồi, không nên để giành nữa!”
“Sao ngươi lại dien~dan~le~quy~don biết chuyện đó?”


“Ta biết rất nhiều chuyện, như chuyện long bào ở Đông Cung kia”, An Cẩm Tú nói: “Phụ thân có thể cùng ta đánh cược lần này, chúng ta đều là dùng mạng để cược, để xem cuối cùng là mạng ai tốt.”
“Ngươi đúng là An Cẩm Tú?”


“Nương ta đã ch.ết, nhưng phụ thân ngươi cũng chưa từng thương tâm? An Cẩm Tú quay đầu lại nhìn An Thái Sư cười: “Không hề chứ? Ta là nữ nhi của ngươi, cho nên ngươi nghĩ rằng phần nhiều ta sẽ là một người thiện lương? Gả cho Thượng Quan Dũng, là ta bị buộc bất đắc dĩ, nay tiện nhân An Cẩm Nhan kia đúng là cho ta đại ân, thánh thượng giúp ta đời này có thể leo lên, một nam nhân tốt.”


An Thái Sư nhìn An Cẩm Tú, mắt lộ ra sát ý.
“Giờ muốn giết ta cũng không kịp nữa rồi”, An Cẩm Tú xoay người rời đi, “Nhớ kỹ năm ngày, ta chỉ cho phụ thân thời gian năm ngày.”


An Thái Sư hít sâu một hơi, đuổi theo An Cẩm Tú, hỏi: “Ta giúp ngươi đưa Yêu Đào ra, sau đó thế nào? Ngươi muốn làm gì?”
“Ta và An Cẩm Nhan giống nhau, ta cũng có thể bảo toàn phú quý của An gia.”
“Trong cung giai lệ như mây, ngươi dựa vào cái gì mà tin rằng mình có thể giữ được thánh sủng?”


“Đây cũng là một lần đánh cược thôi!” An Cẩm Tú đi qua người An Thái Sư, “Ngươi đối với An Cẩm Nhan cũng không phải là một lần đánh cược sao? Đánh cược rằng Thái tử một ngày có thể ngồi lên long ỷ? Nếu phụ thân đã chấp nhận đánh cược trên người An Cẩm Nhan, chi bằng cũng đánh cược trên người ta một lần xem.”


“Người thật không nghĩ tới Thượng Quan Dũng trở về?” An Thái Sư hỏi An Cẩm Tú.
“Thượng Quan An thị đã ch.ết, sau này chàng sẽ có cơ hội tái giá, sẽ có một nữ nhân khác vì chàng mà sinh nhi dục nữ, không phải sao?”


An Thái Sư đứng trước thạch đình, nhìn An Cẩm Tú chậm rãi đi xa. Trong rừng gió trúc mềm nhẹ, làm góc váy của An Cẩm Tú nhẹ bay lên, chỉ cần nhìn bóng dáng, liền biết đây là một mỹ nhân thướt tha mềm mại. Vào đầu mùa hạ, thời tiết rất dễ chịu, nhưng An Thái Sư như thể đang ở vào mùa đông giá rét. Hai nữ nhi này, từ lúc còn nhỏ xíu đến khi thành thiếu nữ hoa dung nguyệt mạo dien.dan.lequydon, hắn từng chút một nhìn các nàng lớn lên, nhìn các nàng một thân áo cưới xuất giá, An Thái Sư không nghĩ tới, chỉ qua một đêm, mà hai nữ nhi mỗi người một vẻ này của hắn đều biến thành người xa lạ, làm hắn cảm giác mười mấy năm trước đây chỉ là một giấc mộng, hiện giờ tỉnh mộng, hắn mới có thể nhìn rõ, hai nữ nhi này của hắn đều là dien~dan~le~quy~don lòng dạ rắn độc.


An Thái Sư không biết mình đi ra khỏi am ni cô như thế nào, sau khi lên kiệu, ngồi co quắp trong kiệu An Thái Sư liền nghĩ, An Cẩm Nhan nhất định sẽ hối hận vì đã đưa An Cẩm Tú lên long sàng, không cần đợi tới tương lai, bây giờ An Thái Sư nghĩ, An Cẩm Nhan cùng An Cẩm Tú nay là tỷ muội, nhưng sau này sợ sẽ trở thành đại thù địch của nhau.


Tử Uyên đứng trước cửa am ni cô, nhìn kiệu An Thái Sư đi rồi, mới chạy về báo với An Cẩm Tú ở trong khách phòng: “Tiểu thư, Thái sư đã rời đi!”
“Ừm,” An Cẩm Tú ngồi trước cửa sổ nhìn ra ngoài: “Chân ngươi không phải bị trật sao? Hiện thế nào?”


An Cẩm Tú đến bây giờ mới hỏi tới chân của mình, nhưng Tử Uyên cũng không tức giận, đến cạnh người An Cẩm Tú nói: “Vẫn còn sưng, nhưng mà có thể đi được.”
“Đi nghỉ ngơi đi!” An Cẩm Tú nói: “Có việc cần thì ta lại kêu ngươi.”


“Tiểu thư,” Tử Uyên ngồi xổm nửa người xuống cạnh An Cẩm Tú, hỏi nhỏ: “Thái sư có đồng ý đi tìm Yêu Đào cho người không?”
“Hắn chỉ có thể đồng ý”, An Cẩm Tú nói: “Cho nên ngươi không cần phải nhọc lòng chuyện này.”


“Yêu Đào kia có ích lợi gì với tiểu thư?” Tử Uyên vẫn là ngồi xổm nửa người hỏi An Cẩm Tú: “Nàng ta là cao thủ võ lâm ư?”
An Cẩm Tú gõ đầu Tử Uyên một cái, không nói gì.


“Giờ này người còn muốn giấu ta!” Tử Uyên đứng dien~dan~le~quy~don lên, nói với An Cẩm Tú: “Ta đi lấy cơm chiều cho tiểu thư, hôm nay tiểu thư phải ăn nhiều một chút.” Tử Uyên không đợi An Cẩm Tú nói nữa, liền khập khiễng mà chạy đi. Lúc này nàng vẫn rất sợ hãi, nhưng có An Cẩm Tú, Tử Uyên cảm thấy mình ít nhất có thể an tâm mà sống tiếp.






Truyện liên quan