Chương 70: Ngọt ngào (01)

Trăng thanh gió mát, trên đường trở về, Hứa Qua phát hiện chân của Lệ Liệt Nông thật sự bị trẹo. Điều này khiến cô liên tưởng đến giọng nữ thoang thoảng trong từ rừng cây tối hôm kia.


Nếu Hứa Qua đoán không sai, giọng nữ tối hôm kia hẳn là của Trần Đan Ni. Trần Đan Ni không hẹn mà bắt gặp cảnh lãnh đạo của mình bị trẹo chân. Cho nên cô ấy mới thích làm khó dễ cô: Tôi mới không cho kẻ hại ngài Lệ bị trẹo chân một sắc mặt tốt.


Đương nhiên đó chỉ là bịa đặt trong đầu của Hứa Qua để thoả mãn chút hư vinh nho nhỏ. Các thành viên của 1942 không bao giờ ấu trĩ như vậy. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Hứa Qua vẫn cảm thấy kịch bản ấy rất hoàn hảo, khoé miệng cô không tự chủ mà kéo lên.


Chỉ là mới cười một chút mà cô đã nghe thấy tiếng cảnh cáo của Lệ Liệt Nông: “Hứa Qua!”
“Em đâu có cười.” Vừa nói xong, cô phát hiện hình như mình vừa lạy ông tôi ở bụi này.


Bước chân cô ngừng lại, ngọn đèn đường chỉ cách họ tầm nửa bước, toả ra ánh sáng vàng dịu lên hình bóng hai người. Anh cao hơn cô một cái đầu rưỡi. Trước mặt anh, Hứa Qua mấp máy miệng.


Nhưng trong lòng cô nào có vui sướng gì, bởi ai cũng biết con gái ông chủ tiệm kim khí nói nhiều, thích khóc thích cười cười. Vì thế nên cô nói nhanh ơi là nhanh, chỉ mất vài giây. Mà nhìn xem, miệng cô đã không ngậm lại được, đôi mắt cong cong, khoẻ miệng vểnh lên.




Cô nhìn anh, giọng điệu đáng thương: Artenza, em chỉ thấy vui và cao hứng trong lòng thôi, nên mới cười như vậy.
Gương mặt kia càng lúc càng tiến lại gần cô. Ừm, điều quan trọng trước mắt là ngàn vạn lân không thể bị Artenza phát hiện rằng, cô đang cười trộm chỗ trẹo chân của anh.


Mọi người biết không, một màu xanh Lucifer không gì không thể nhưng lại bị trẹo chân là một điều cực kỳ hiếm có và đáng yêu đến mức nào. Đáng yêu đến mức cô không nhịn được cong môi cười mỗi khi nghĩ đến.
Cô tiếp tục giảo hoạt nói: “Artenza, thật ra em mong đợi ngày này từ rất lâu.”


“Thật không?” Anh hừ nhẹ, đôi mắt nửa khép hờ, ánh mắt dừng trên cánh môi cô: “Vốn dĩ anh nghĩ rằng để về phòng mới hôn em, nhưng xem ra giờ anh không còn cách nào khác.”


Khi hai người trong đội cận vệ bước qua đoạn đường, Hứa Qua né tránh sau lưng Lệ Liệt Nông. Khuôn mặt cô nóng rát vì xấu hổ. Thế nào cô cũng không tưởng tượng được Artenza dưới tình huống đó mà sờ cô. Mà cô thế nào cũng không có một chút suy nghĩ ngăn cản hành động càn rỡ ấy. Thậm chí, khi cô lờ mờ phát hiện bàn tay đó đang bò vào phía trong đùi, hướng lên trên, Hứa Qua cũng không phản đối dù chỉ một chút. Phải biết rằng… phải biết rằng ở nơi công cộng làm chuyện này thật sự không hề tốt chút nào.


Khi hai anh cận vệ kia đã đi xa, Hứa Qua cúi đầu đứng đó không dám nhìn anh. Dưới ánh đèn đường sáng trưng, động tác cài cúc sơmi cho cô của anh cực kỳ tự nhiên. Xong xuôi, anh giữ chặt tay cô. Hứa Qua không còn thích lắm kiểu đi lẽo đẽo theo sau anh như ngày xưa nữa.


Trong nháy mắt, họ đã đi đến trước cánh cửa. Anh nghiêng đầu nhìn cô, còn cô cuống quýt tránh đi.


Đêm dài buông xuống, hai người sau khi tắm rửa ngồi trên sô pha. Cô đang kiểm tr.a chỗ anh bị trẹo chân, còn anh thì cứ nhìn cô hai mắt sáng quắc khiến hai má Hứa Qua nóng rát. Cô rụt tay lại, giọng khô khốc: “Artenza, em… em phải đi ngủ.”
Anh vẫn không nhúc nhích nhìn cô.


Hứa Qua rũ mi mắt, cô vừa đứng dậy từ ghế thì cánh tay đã bị giữ chặt. Chân chưa kịp đứng vững đã mất thăng bằng ngã vào trong lòng anh.


Hơi thở của anh quá mức nóng bỏng. Cô ngồi trên đùi anh mà một chút cũng không dám ngọ nguậy. Lòng bàn tay Hứa Qua ẩm ướt, ngón tay cuộn chặt lại khi môi anh bắt đầu chạm khẽ vào vành tai. Khi ngón tay tưởng có thể thả lỏng ra, thì chúng lại cuộn thành nắm lần nữa khi vành tai cô bị ngậm lấy. Bàn tay phía sau lưng chưa thoả mãn khi ma sát ngoài lớp áo ngủ mà vươn về phía trước, mân mê bên ngoài áo ngực Hứa Qua.


Cằm anh gác ở hõm vai cô, hơi thở nhiễu loạn không ngừng phả vào phần da non mềm. Bàn tay của Hứa Qua vốn đang chống ở ghế sô pha di chuyển, vòng lên quấn lấy cổ anh. Khi Hứa Qua đang lim dim mắt thì anh thấp giọng nói với cô: “Em đợi chút, anh gọi cuộc điện thoại này đã.”


Lúc này mà đi gọi điện thoại, Hứa Qua chưa kịp suy nghĩ đã hỏi: “Có phải xảy ra chuyện gì không?”
Môi anh vẫn dừng ở xương quai xanh của cô: “Không có.”
Nói xong, anh bước nhanh về thư phòng.
Năm phút trôi qua, anh quay lại trước mặt cô, nói cô về phòng đi ngủ.
“Làm sao vậy?”


Người nào đó chong chong nhìn cô, ánh nhìn từ khuôn mặt cuối cùng đi xuống trước ngực. Đôi mắt ấy không hề che giấu cảm xúc, càn rỡ không khác gì cái tay anh, lúc thì ôn nhu, lúc thì ngang ngược khiến hai má cô đỏ như rỉ máu.
Hứa Qua thẽ thọt kháng nghị: Artenza.


Anh thở dài: Em biết không? Một lần anh từng nghi ngờ không hiểu mình bị con ma nào nhập. Con gái ông chủ tiệm kim khí không chỉ nói lắm, mà lần nào nói chuyện cũng cười hềnh hệch như người thần kinh. Không chỉ vậy, cô này người ngợm còn lép kẹp như người thiếu dinh dưỡng.”


Lệ Liệt Nông nói xong câu này, Hứa Qua không thể ngồi yên, ưỡn ngực kháng nghị: “Em chỗ nào lép kẹp cơ chứ?”


Hứa Qua thề, mỗi lần cô đi mua nội y đều khiến những người bán hàng mở rộng tầm mắt. Nguyên nhân chính là ban đầu, khi Hứa Qua mới bước vào cửa hàng đòi thử một mẫu, những cô gái bán hàng ấy đều cho rằng cô đang khoác lác, ưa sĩ diện. Nhưng khi thử xong, mấy cô ấy từ ánh mắt thương hại biến thành bộ dạng hâm mộ ngạc nhiên.


Có lẽ vì Hứa Qua không có cơ thể nóng bỏng như những cô gái phương Tây, nhưng dáng người cô tuyệt đối là tỷ lệ hoàn hảo.
Sự không phục, phụng phịu lẩm bẩm của Hứa Qua đổi lấy nụ cười tươi của Lệ Liệt Nông.


Anh còn tiếp tục hạ thấp cô: Sau đó ngày càng chán hơn, cắt một kiểu đầu không khác gì bọn con trai mới lớn, nhìn từ xa không khác gì dân tị nạn vừa được ra khỏi trại đang tìm chỗ kiếm ăn.


Tên khốn này! Mới được mấy tiếng đã hiện nguyên hình. Được, rốt cuộc ai không sống thiếu ai, rốt cuộc ai nói rằng không phải em thì không thể là ai khác.


Cô tức muốn đấm anh một phát, đấm thẳng vào khuôn mặt kia luôn. Chỉ là nắm tay bị chặn lại giữa không trung, ánh mắt Hứa Qua hung hăng lườm anh. Dưới cái nhìn dịu dàng kia, tất cả bất mãn nhũn hết ra, chỉ còn lại cái mím môi khó chịu.


Ánh mắt anh đầy lưu luyến: “Nhưng mà cũng không biết bắt đầu từ khi nào, mọi thứ dần thay đổi không để lại một chút dấu vết. Hứa Qua, em nói xem, có phải em lén lút hạ bùa lên người anh không?”
Ừm… Thật vậy không, nghe anh nói không giống nói đùa vui lắm.
“Không…. Em không có.”


Câu thần chú duy nhất mà Hứa Qua dùng là “Artenza, quay lại nhìn em đi” chứ chưa bao giờ là “Artenza, hãy yêu em đi.”
Ngón tay anh nhẹ nhàng xoa má cô, nhìn thẳng vào đôi mắt ngơ ngác, ngốc nghếch của cô.


Ánh mắt anh dần đi xuống, lại dừng trước ngực cô mỉm cười: “Em nói đúng, nó không còn nhỏ nữa. Lần đầu tiên sờ nó, anh đã nghĩ gì nhỉ? Con gái ông chủ tiệm kim khí đúng là có bản lĩnh khiến người ta ngạc nhiên rơi cả miệng. Trước đó, trong mơ hồ anh đã nghĩ nó chỉ nhỏ như tiểu long bao thôi, hơn nữa chính là loại bánh để lâu ngày mà khô hết cả nước, sờ lên khô quắt ấy. Nhưng không ngờ chúng đáng yêu vượt sức tưởng tượng, mềm mại, co giãn”.


Tên khốn nạn này, vừa hưởng tiện nghi vừa khoe mẽ.
“Hứa Qua”, anh giống như đang nói mớ: “Em nhất định không biết, anh muốn em nhiều đến mức nào.”
Trong nháy mắt, mặt cô đỏ lựng. Khoé miệng đang mím gắt gao bắt đầu mất kiểm soát.
Anh thở dài: “Còn không mau khép miệng lại.”


“Em đâu có cười”, cô phản đối.
Hứa Qua cảm thấy trong hoàn cảnh này, cô không thể cười ngờ nghệch như một cô nàng dễ dãi được. Cho nên cô mới không có mở miệng cười trong vô thức như vậy.


“Hứa Qua, nếu em lại vừa cười vừa nói…” Anh lẩm bẩm: “Biết trên đường về trong đầu anh toàn suy nghĩ gì không? Đêm nay mình nên làm với cô ấy mấy lần? Một lần? Không được, muốn tính hết chuyện xưa với cô ấy mà chỉ một lần thì cô ấy quá tiện nghi rồi? Hai lần? Không không, hãy xem xem hôm nay cô ấy cười nhạo mày bao nhiêu lần trong đầu? Hai lần ít quá. Ba lần, ít nhất ba lần, bởi ba lần là không đủ. Nơi đó của cô ấy chặt muốn ch.ết, mỗi lần đều là…”


Đến đây, Hứa Qua mới tỉnh ra, cô ngay lập tức nhào về phía anh che cái miệng đang nói linh tinh kia lại. Cô mở to mắt, vừa nhìn anh vừa tự nghi ngờ, những lời này có phải do cô nghe nhầm không?


Dù thế nào cô cũng không thể đem những câu nói ấy liên hệ với người ở trước mặt mình. Đó là Artenza của cô. Artenza là ai? Artenza là nhà lãnh đạo của 1942, là người siêu cấp nghiêm túc, mẫu mực. Những lời nói như vậy căn bản không bao giờ có cơ hội truyền đến tai anh. Cho dù anh có vô tình nghe thấy cũng sẽ làm bộ như không nghe được, và anh càng không bao giờ nói những lời như vậy.


Tựa như đọc được suy nghĩ trong đầu cô, cho dù cô đã cố che miệng, anh vẫn cố tiếp tục: “Lần đó khi cùng các thuỷ thủ đi chợ, anh ngẫu nhiên nghe được những câu như vậy trong một quán rượu. Những người đàn ông ở đó lớn tiếng bàn luận về vợ, về người yêu, nên anh đã học một chút. Muốn anh nói những thứ sến hơn nữa không? Có vài câu nữa về cái kia….”


“Đừng…. Anh đừng nói nữa.” Cô ấp úng.
Hiện tại, Hứa Qua cơ bản có thể xác nhận được những lời này đích thực tuôn ra từ miệng Lệ Liệt Nông. Artenza của cô trong 6 năm cô không biết gì đã trở thành một tên đàn ông xấu xa.


Anh cười cười nắm lấy bàn tay cô, môi anh mổ mổ lên trán Hứa Qua: “Em đi ngủ thôi.”
Cô vẫn không nhúc nhích.


“Nếu hiện tại em không đi ngủ, anh thật sự sẽ biến những tưởng tượng trên đường đi về của mình thành hiện thực đấy.” Giọng anh hạ thấp: “Em cũng biết, có một số thứ anh không thể làm xằng bậy, nếu không bác sĩ sẽ… Ừm, anh… Em hiểu chưa?”


Vài giây sau, khuôn mặt trái táo của Hứa Qua lại đỏ ửng. Trong đầu cô vừa dâng lên cảm xúc xấu hổ lại vừa ảo não. Tên khốn này giống như đang ám chỉ cô mới là kẻ thầm mong anh làm những điều anh tưởng tượng trên đường về. Căn bản không hề có, chính là tự anh tưởng tượng thôi.


Ừm, nhưng lúc anh sờ sờ cô, cô cũng có một chút hy vọng nho nhỏ.
Đi được vài bước, Hứa Qua nghĩ ra một việc.
“Artenza, vừa nãy anh gọi cho ai thế?” Cô dừng bước, ánh mắt nhìn thẳng vào anh.


Hiện tại, Hứa Qua có thể khẳng định cuộc điện thoại kia không liên quan gì đến công việc. Nếu có công việc gì đó, khẳng định anh không còn tâm trạng đùa giỡn không đàng hoàng như thế.
“Hứa Qua”, người ấy vỗ trán cười bất đắc dĩ, như thể cô vừa hỏi một câu hỏi vô cùng ngốc nghếch.


“Điện thoại vừa nãy là anh gọi cho cô trợ thủ đắc lực sao?” Cô khô khốc hỏi.
Đã trễ như thế này còn gọi điện thoại, lại còn chỉ trong có năm phút. Điều khiến cô nghi ngờ hơn chính là tiếng nói đè thấp xuống của anh.


Mấy lần truy vấn không thu được kết quả, Hứa Qua mới quyết định từ bỏ. Trước khi về phòng, cô còn bày cho anh vẻ mặt “Nếu anh thật sự gọi cho cô ta, em sẽ giế t ch.ết cô ả”.


Không phải không được gọi, chỉ là tuyệt đối không được gọi giữa đêm khuya bởi nó sẽ khiến người khác hiểu lầm. Anh có biết giọng anh vào buổi đêm chính là đòn trí mạng hấp dẫn phụ nữ sao? Những phiền toái nhỏ to thường đều phát sinh từ những thời điểm như vậy.


Ý nghĩ này mới nảy lên, Hứa Qua thầm kêu ‘xong rồi’ trong lòng. Cô lại trở về cái thời 20 tuổi sồn sồn suốt ngày suy nghĩ nhiều chuyện.


Không biết thời gian trôi qua bao lâu, trong mơ màng, cô bị ai đó ôm vào trong ngực. Cái ôm đó rất quen thuộc, khiến Hứa Qua quyến luyến từng hơi thở. Trong mơ màng, cô biết rằng mình đang được ôm ấp, che chở.


Dì Mai vẫn luôn nói với ông chủ tiệm kim khí: “Hứa Thiệu Dân, ông cưng chiều con gái quá rồi, con bé sẽ bị chiều hư mất.”
Ý dì Mai chính là: Con gái của ông tuyệt đối sẽ bị chiều quá sinh hư.


Trước kia, cô luôn khịt mũi coi thường những bình luận như vậy của dì Mai. Nhưng giờ ngẫm lại, hình như cô có như vậy một chút.
Dì Mai vẫn luôn khăng khăng rằng: “Hứa Qua, dì còn hiểu con hơn chính con đấy.”
Ừm nghe này, cô đang nói gì với anh ấy.


“Artenza, em giống như biến trở thành con người trước đây rồi… Chính là… Chính là con người mà mấy cô gái kia hay gọi là nữ ma đầu ấy.”
“Em có điểm nào giống nữ ma đầu?”
Thật là dẻo miệng.


Cô cong khoé miệng: “Nghĩa là một ngày nào đó em tức giận, đem chặt ngón tay một cô nàng nào đó thì anh có ghê tởm em không?”
“Em sẽ không vô duyên vô cớ đi chặt ngón tay ai cả.”
“Nhưng nếu có thì sao?”


“Nếu ai đó bị em chặt một ngón tay, thì nguyên nhân chỉ có một. Người đó bị như vậy là sự trừng phạt cho tội lỗi thích đáng.”
Đối với câu trả lời này, trong lòng cô vẫn có một chút chưa vừa ý. Vì thế cô đẩy anh ra, không cho anh ôm.


“Được rồi”, anh than nhẹ: “Em có chặt ngón tay ai anh cũng ủng hộ vô điều kiện.”
Câu này được, chính là thoả mãn sự tham lam của con gái ông chủ tiệm kim khí.
“Cho dù cô nàng kia xinh đẹp như hoa?”
“Xinh đẹp như hoa cũng kệ.”


Lời này quá đủ để khiến cô nàng nào đó nở hoa trong lòng. Nhưng mà câu hỏi quan trọng hơn còn phía sau.
Cô nghiêm giọng: “Cho dù cô nàng kia rất rất tốt.”


Anh trả lời cô vô cùng nghiêm túc: “Cho dù là người rất rất tốt, đến lúc đó cùng lắm chúng ta sẽ quay về Prague sống. Anh sẽ b án nước trái cây ở quảng trường, em ở nhà trông con.”
Cô nhịn cười.
“Như vậy, nếu anh b án nước một ngày được 10 Euro, anh định đưa em bao nhiêu?”


“Ừm anh phải suy nghĩ đã.” Anh kéo dài giọng: “10 Euro này anh phải giữ lại 1 Euro để đi lại, còn 9 Euro thì anh đưa em tất.”
Tốt đấy, rất là thoả mãn tính tham lam của cô. Hứa Qua vô cùng vừa lòng.
Cô chủ động ôm anh, trong lòng có bao nhiêu vui vẻ thoả mãn liền ôm chặt bấy nhiêu.


Mặt cô chôn trong ngực anh, sung sướng nói: “Artenza, anh nói đúng. Em sẽ không vô duyên vô cớ đi chặt ngón tay ai đâu. Nếu có một ngày như vậy cũng là vì đúng người đúng tội ấy.”


Anh có thể vì cô mà không lo đến vị trí nhà lãnh đạo 1942, thì cô cũng có thể vì anh mà sống có lý trí, công minh rõ ràng.


Buổi sáng hôm sau, Hứa Qua mới biết tối hôm trước Lệ Liệt Nông gọi điện cho ai. Trong lúc vô tình, cô nghe được cuộc trò chuyện giữa bác sĩ và Lệ Liệt Nông. Chỉ chục giây thôi mà mặt cô đỏ lựng.


Hứa Qua đứng nơi đó vừa thẹn vừa bực: Tên khốn này, cứ như vậy mà ngang nhiên hỏi bác sĩ cái chuyện đó. Không những thế còn mặc cả cả số lần nữa.
Tệ hơn nữa, hai người kia nói chuyện với nhau như thể đang bàn luận vấn đề khoa học nào đó quan trọng nữa chứ.






Truyện liên quan