Chương 87: Hứa Qua (31)

Mùa thu đó, sự xuất hiện của cô nàng California như một gợn sóng trên mặt hồ trong mối quan hệ giữa Lệ Liệt Nông và Hứa Qua. Hiện tại, điều bọn họ đang trông đợi chính là mặt hồ lại một lần nữa tĩnh lặng.


Cam lòng sao? Người khiến anh động lòng không phải là mình. Đương nhiên là cô không cam lòng. Nhưng đó là người đàn ông mà cô muốn cưới từ rất lâu rồi, nên lâu lâu cô lại buồn bực, hục hặc với anh một chút. Điều khiến cô vui mừng là nếu như anh không quá bận bịu, anh sẽ ngồi dỗ dành và hỏi cô tại sao lại tức giận như vậy.


Làm sao cô có thể nói với anh nguyên nhân chứ, chỉ có thể lườm lườm anh như muốn nói: Nguyên nhân là ở cái gương mặt anh đó.
Vì một ngày nọ, Hứa Qua nhìn thấy một cảnh buồn cười như thế này:


Một cô nàng đang đạp xe qua vườn nho, không biết có phải do nhìn thấy Lệ Liệt Nông không mà cô ta mất thăng bằng, tay lái chệch một phát và chiếc xe đạp lao xuống con dốc.


Lúc ấy Lệ Liệt Nông đang đứng ở giữa chừng con dốc đó. Anh chỉ cần bước nhanh ba bước là có thể làm nên một cảnh anh hùng cứu mỹ nhân không thể lãng mạn hơn.


Bọn trẻ đứng ở đó chắc chắn cũng đang chờ đợi được nhìn thấy cảnh đó đi. Nếu không xảy ra thì quả thật đáng tiếc bởi phong cảnh ở đây đã đẹp và lãng mạn sẵn rồi.




Hứa Qua cũng dừng tay, đứng ngóng cảnh náo nhiệt. Quá là hay, cô thật sự trông ngóng xem chồng mình sẽ làm gì khi thấy gái xinh gặp hoạn nạn. Vì vụ Liên Kiều, cô đã chỉnh anh không ít lần rồi, tự dưng giờ có thêm cái cớ nữa. Tốt nhất là hai người đó ngã lăn trên mặt đất, quay cuồng vài vòng.


10 mét, 6 mét, 3 mét…
3 mét còn lại, Lệ Liệt Nông cứ như bị mờ mắt, anh xoay người sang chỗ khác, chân một bước xa khỏi cô nàng đang la hét trên chiếc xe đạp.
Bước chân thứ hai, cô ta càng hét kêu cứu to hơn, còn chiếc xe đạp bỗng dưng lại chệch hướng sang phía khác. 


Không xong, hướng đó phía dưới là một mương đầy bùn.


Không kiếm được cái cớ để làm mình làm mẩy với Lệ Liệt Nông, Hứa Qua cũng không quá thất vọng. Điều khiến cô vui mừng là nhà lãnh đạo 1942 dường như thông suốt rồi. Đối mặt với những cô nàng yêu thích anh, anh chẳng cho họ một nửa điểm để tưởng tượng. 


Vậy giờ cô sẽ nhàn hơn, không còn phải vắt óc nghĩ cách đối phó với những cô gái đấy. Rồi sớm muộn cô cũng thoát khỏi cái biệt danh “nữ ma đầu”.
Nhưng…


Hứa Qua hình như quá lạc quan rồi. Cô đang định lấy thân phận cô vợ khen anh chồng của mình đã rất nghiêm chỉnh giữ đức hạnh của người đã có gia đình thì không ngờ lại biết được chân tướng như này.


“Cô ta quá ồn ĩ.” Lệ Liệt Nông nói, anh còn làm bộ như lúc đó anh ra tay cứu cô ả thì tai anh nhất định sẽ bị thủng màng nhĩ. 


Cái đồ ngốc nghếch này, con gái chỉ cần nhìn thấy con gián bé xíu thôi đã sợ hét toáng lên rồi, chứ đừng nói là bị lao xuống từ con dốc như thế và cái chỗ “đáp cánh” chẳng thơ mộng gì cả.


“Quá ồn ào khó chịu nên anh làm biếng, thôi để cô ta có một kỷ niệm khó quên đi. Hơn nữa, anh chắc chắn là cái kịch bản đó có chuẩn bị từ trước, chỉ tiếc nó không theo những gì cô ta tưởng tượng thôi.”
Được lắm. Cô xụ mặt chỉ ngón tay ra cửa: “Lệ Liệt Nông! Anh đi ngay cho em!” 


Mấy tiếng sau, Lệ Liệt Nông lần nữa gõ cửa phòng cô. À không, anh đang ở trước cửa sổ.
“Cốc cốc!”
“Chuyện gì?”
“Tối nay mình làm chuyện vui vẻ đi.”
“Còn lâu.”
“Em muốn ở chỗ này hay qua bên kia?”


Lời này của anh khiến Hứa Qua bật dậy từ trên giường, cô cầm lấy chậu xương rồng nhỏ ở trên bàn hung hăng ném vào mặt anh.
Nhưng đó chỉ là tưởng tượng của cô. Ngoài cửa sổ kia là khuôn mặt đẹp nhất cuộc đời này, sao cô nỡ làm nó bị sưng lên chứ.


Chính vì vậy nên, chiếc chậu xương rồng không nhúc nhích, còn Hứa Qua nhìn chằm chằm anh ngoài cửa sổ. 
Anh mỉm cười, xoa xoa má cô: “Anh muốn em.”
Được lắm được lắm. Ai bảo là ông chủ cửa tiệm kim khí hay gõ đầu con gái mình: “Không được lung lay, không được lung lay!”


Đúng, không được lung lay.
Nhất định là vì khuôn mặt quá đẹp của Lệ Liệt Nông mà câu “Anh muốn em” của anh bỗng chuyển thành “Em xem, ánh trăng tối nay thật đẹp. Có thể cho anh được cùng em tản bộ ngắm cảnh không?”


Lòng cô lung lay rồi. Chậu xương rồng được đặt lại chỗ cũ. Hứa Qua mở chốt cửa phòng mình.
Trước khi mở cửa, cô còn không tự chủ mà sửa sang lại quần áo. Đôi bờ môi hơi mím lại, mãi đến khi chiếc cửa phòng mở ra thì cô mới thôi.


Nghe nói làm như vậy sẽ khiến đôi môi ướt át, hồng thắm một cách tự nhiên, sẽ khiến người khác bị hấp dẫn.
Ừm… Và nó có tác dụng thật.
Người vừa mở cửa phòng ngay lập tức nhìn vào môi cô vài giây. Không đợi cô đóng cửa lại thì hai đôi môi đã khoá chặt với nhau.


Tay cô vòng lên ôm lấy cổ anh, gót chân chới với đá chiếc của đóng lại. Hai người hôn nhau thắm thiết cho đến khi cô ngã lên sôpha. Tiếng dẫn dụ mê hoặc của anh khiến cô không biết từ lúc nào, quần áo của hai người đã vương vãi khắp trên mặt đất. 


Lòng bàn tay cô đẩy nhẹ trước ngực anh, và dưới ánh mắt thiêu đốt ấy, cô nghe lời anh ngồi lên. Hai đầu gối ma sát với vải thô của chiếc ghế, cô cố gắng hạ trọng tâm để mình nuốt lấy toàn bộ. Cảm giác nhanh chóng lấp đầy khiến cô choáng ngợp không thể nhúc nhích ngay. Đôi tay anh giữ lấy eo cô, nhẹ nhàng hướng dẫn cô phải làm sao, phải làm sao.


Tiếng anh th ở dốc liên tục khi cô trầy trật cố gắng. Từng giọt mồ hôi chảy xuống từ mái tóc ngắn của Hứa Qua, khiến tóc bết lại từng lọn che đi đôi mắt cô.


Rồi nhanh hơn, mái tóc loà xoà cũng xô đẩy theo động tác của Hứa Qua. Mỗi lần chúng tách ra, cô lại nhìn rõ anh hơn, nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai ấy sung sướng khi ở trong mình, khi nhìn cô thể hiện.


Cuối cùng, Hứa Qua bị ép khô thể lực, rũ người xuống vai anh. Mồ hôi họ hoà vào nhau, không ai nhúc nhích. Anh gọi “bà Lệ” bên tai cô.


Bà Lệ. Hai từ đó khiến lòng cô rung động. Lần đầu tiên anh nói hai từ đó không hề có chút vui mừng hay chủ động nào mà là do cô miễn cưỡng. Về sau, vài lần anh gọi “bà Lệ” đều là những lúc anh tức giận.
Còn lần này, cô chẳng cần phải ép buộc, anh cũng tự gọi ra.


“Ừm.” Cô nhõng nhẽo trả lời.
Anh hừ một tiếng: “Anh đã nghĩ rồi, anh không thể để người ta nói ra vào là anh đã cưới một “nữ ma đầu” làm vợ.”
“Hở, là sao?” Cô chưa bắt kịp.
Người đàn ông này mới rót mật vào lòng cô một phút trước đó.


Giọng anh hơi mang vẻ nuông chiều: “Hứa Qua, em đúng thật là đại ngốc.”
Thấy cô không đáp lại, anh lại hỏi: “Em thật sự không biết?”
Cô lười quá nên lắc đầu.
Giọng anh ấm áp quá, Hứa Qua sợ bỏ lỡ lời âu yếm yêu thương hiếm hoi nên cố dựng lỗ tai lên.


“Về sau, anh sẽ đều làm như hôm nay. Anh sẽ không để bất kỳ người phụ nữ nào có cơ hội hiểu sai hoặc tưởng tượng vẩn vơ. Nên là em sẽ chẳng còn phải ra tay nữa. Cứ như vậy, họ sẽ quên mất biệt danh “nữ ma đầu” của em.”


Hứa Qua mừng ra mặt. Thật vất vả cô mới đợi được giây phút anh giác ngộ chân lý.
Hẳn giai đoạn hạnh phúc của cô cuối cùng cũng tới.
*
Ngày đó, Hứa Qua có cuộc gặp ngắn ngủi với dì Mai ở sân bay Prague. Dì Mai cười hì hì nói cô dạo này không còn giống một cô nàng yêu đơn phương nữa.


Cô tức giận hỏi lại: “Vậy giờ con giống người như thế nào?”
Dì Mai của cô luôn nói chuyện không đứng đắn, có lẽ dì đã chộp được cơ hội như vậy, cố ý nhìn cô thật kỹ: “Cô nàng yêu đơn phương ngày xưa bỗng thành một cô nàng chìm trong bể tình, thật là xinh đẹp.”


Không biết có phải vì những lời này của dì Mai hay không mà Hứa Qua vốn chẳng mấy khi son phấn bỗng nhiên bước vào một cửa hàng bán đồ trang điểm. Sau đó, cô liền cặm cụi xoa xoa chấm chấm suốt hai tiếng.


Hôm nay là tối thứ bảy, cô và Artenza sẽ ở lại căn hộ nhỏ của họ ở Prague, là nơi đầu tiên bọn họ ở sau khi đính hôn.
Diện tích căn hộ nhỏ, chiếc giường sopha đủ cho hai người, cửa sổ mở ra liền thấy sông Vltava. Đó là những điểm cô thích ở nơi này, hận không thể ở cùng anh ở đây cả đời.


Lệ Liệt Nông tới rất đúng giờ. Anh còn nghe lời Hứa Qua đi siêu thị mua vài món đồ sinh hoạt. Điều duy nhất khiến Hứa Qua tức giận là trong mấy tiếng sau đó, Lệ Liệt Nông chẳng để ý là hôm nay cô đã cẩn thận trang điểm như thế nào.
Sao có thể như vậy được chứ?


“Artenza, anh thấy màu son của em hôm nay thế nào?” Cô quấn quýt bên người anh, ngượng ngùng hỏi.
“Lát nữa em còn định ra ngoài à?” Lệ Liệt Nông mắt chẳng rời khỏi TV: “Anh không đưa em đi được đâu, anh phải xem trận bóng này.”
Được lắm, được lắm.


Cô chưa từ bỏ: “Hôm nay dì Mai khen em rất xinh. Anh đoán xem có phải dì ấy nói thế để em vui không?”
Mặt ai đó vẫn chẳng nhìn cô: “Điều này em còn phải hỏi. Dì Mai chính là người sống cảm xúc, dì ấy vui sẽ khen em xinh, dì ấy không vui sẽ kêu em xấu. Mấy ngày tới dì đi du lịch đó.”


Có phải ý anh là dì sắp được đi chơi nên tâm tình tốt, khen cô chỉ là thuận miệng?
Cô mất công mua đồ trang điểm vậy mà anh không thèm liếc nhìn một cái. Cô mặt dày nói: “Artenza, em cũng thấy mình dạo này rất xinh đẹp.”


Cô đã nhìn mình trong gương không dưới mười lần, thậm chỉ không nhịn được muốn nhìn thêm vài chục lần nữa. Quả thật là xinh đẹp mà.
Nhưng, Hứa Qua phát hiện mình đang pha trò cho anh cười.


Anh vẫn nhìn TV, cười nhẹ: “Tin không, tối nay chúng ta dắt tay nhau đi, anh đoán rất nhiều người nghĩ mình là bạn bè. Thậm chí còn cho rằng chúng ta là anh em chí cốt.” (Ý anh là Hứa Qua giống đàn ông.:v) 


Chiếc gối tựa sô pha ném thẳng vào mặt Lệ Liệt Nông. Hôm nay cô trang điểm nhưng không đánh phấn quá hồng. Nếu không nhất định cô sẽ bị lời của anh sát thương: “Hứa Qua, em làm gì mặt mình mà trông như mông khỉ vậy?”
*
Anh tắt TV, kéo rèm rồi đi đến nơi duy nhất trong nhà còn mở đèn.


Nhìn cơ thể nhỏ bé nằm trên giường, Lệ Liệt Nông dừng bước. Anh vẫn chưa quen việc trên giường có một người nữa.
Một lúc, anh mới thật sự tỉnh ngộ mình đã kết hôn.


Hôm nay, anh đã mua một cặp vỏ gối, một cái chăn đôi và hai cốc sứ giống nhau như cô nhắn. Khi đó, anh cũng lờ mờ đoán được mọi thứ sẽ như thế này.


Có lẽ trận bóng quá hay vừa rồi khiến anh như quên mất mình và Hứa Qua đã bước vào cuộc sống hôn nhân thật sự. May mắn là anh đã không buột miệng nói ra câu: “Hứa Qua, về phòng em ngủ đi.”
Màu chiếc chăn và vỏ gối cô dặn anh mua chính là màu mà trước giờ anh vẫn dùng.


Đồ dùng sinh hoạt mỗi lần thay đổi đều khiến Lệ Liệt Nông mơ hồ cảm thấy khó chịu. Không biết có phải vì chúng còn mới hay không mà anh cũng cảm thấy không thoải mái.


Anh cẩn thận nằm xuống bên cạnh cô. Cô vẫn quay lưng vào anh, thậm chí còn hơi dịch ra xa tạo khoảng cách. Anh tắt đèn đầu giường, trong phòng chỉ còn ánh sáng từ ngoài đường phản vào.
Giờ là 12 rưỡi, đây là thời gian đi ngủ bình thường của anh.


Dần dần, chiếc chăn bỗng trở nên vướng víu. Mùi hương nhẹ kia không rõ đến từ chiếc chăn hay từ người còn lại.
Vấn đề này bắt đầu khiến anh bối rối. Thôi được, coi như là anh kiếm cớ, trong lòng thôi thúc muốn gặm cô vài cái.


Khó có dịp con gái ông chủ tiệm kim khí yên tĩnh như vậy. Anh biết cô không ngủ, có khi giờ vẫn đang tức giận ấy chứ.
Tối nay anh có lỗi với cô thật, chiếc gối ấy bay vào mặt anh thật là đau.
Để xem giờ cô còn tức nữa hay không. Mỗi lần cô tức giận đều có cái tướng giống con ếch xanh kêu ồm ộp.


Anh lật nhẹ người cô rồi phủ người mình lên. Chống khuỷu tay, anh nhìn cô gái nằm dưới mình, quá là giống ếch xanh.
“Anh có thấy mà, màu son hôm nay Hứa Qua dùng quá là đẹp. Hơn nữa má hồng trông rất xinh. Gương mặt này đi trên đường không làm người ta hoài nghi giới tính đâu.” 


Người nằm dưới vẫn nhắm tịt mắt, nhưng má thì phụng phịu.
“Bà Lệ”, anh thì thầm gọi.
Không được đáp lại.


Anh thở dài, một bên với lấy tờ khăn ướt đang định lau mặt cô thì tay đã bị ai đó vỗ một phát. Tờ khăn ướt rơi xuống, cô mở to mắt trừng anh, thở phì phì: “Lệ Liệt Nông, anh định làm gì?”


“Anh thấy em vẫn còn son môi, giờ lau đi thôi. Đi ngủ mà vẫn trang điểm sẽ không tốt.” Anh đang tìm cách quan tâm và dỗ cô đó.
“Lệ Liệt Nông, anh nói gì cơ?”
“Anh muốn lau son và phấn má hồng của em.”
“Em đã sớm tẩy trang rồi.”
“Thật sự?”
Cô trừng mắt: “Em nói dối làm gì?”


Ánh mắt anh dừng trên má cô. Dưới làn da trắng mịn có màu hồng nhẹ. Nhìn kỹ hơn có thể thấy những mao mạch nhỏ phía dưới. Đúng thật là không có mỹ phẩm nào làm được như vậy.
Từ từ, trong đầu anh vừa nghĩ gì?
Mê hồn?


Lệ Liệt Nông bị suy nghĩ này làm cho dở khóc dở cười. Con gái ông chủ tiệm kim khí chẳng chút liên quan nào tới từ đó.
Người phía dưới bắt đầu tỏ ra khó chịu, cô tự vuốt má mình: “Em bảo em đã tẩy trang rồi!”
Anh cuống quýt giữ tay cô lại.
“Làm gì vậy?” 


“Em chà da mặt vậy không tốt.” Anh nói bé chỉ đủ cô nghe thấy.
Cô bỗng dưng trong nháy mắt như bị điểm huyệt. Trông Hứa Qua lúc này rất giống búp bê trưng bày trong tủ, yếu ớt, dễ đoán.


Lời nói của anh khiến cô mất tự nhiên, ánh mắt lảng đi chỗ khác. Đôi mắt ấy như được tưới giọt sương đêm, ầng ậng nước.
Anh thủ thỉ: “Bà Lệ làm bằng nước à?”


Trong phút chốc, hai má chỉ hơi hồng giờ đã đỏ lựng. Nhất thời anh không thể dời mắt khỏi khuôn mặt ấy, thậm chí còn mang một chút tâm tư muốn lột s@ch Hứa Qua ra để xem người cô có đỏ như con tôm không.


Suy nghĩ này vừa lướt qua lập tức khiến anh trở nên sục sôi, cúi đầu cắn m*t lấy môi cô. Đôi tay đã được vặn dây cót mà trườn vào trong quần áo cô sờ s0ạng.
*


Gió từ sông Vltava thổi vào khiến tấm rèm hơi bay lên, chạm vào thái dương của Hứa Qua. Cô dựa vai vào khung cửa sổ nhìn xuống sông, một tay cầm cốc nước, một tay ôm lấy cơ thể đang mặc chiếc áo choàng tắm.
Hôm nay là Chủ nhật, ánh nắng chiếu mái nhà màu đỏ của thành phố xuống màu sông hiền hoà.


Tàu chở khách chạy theo lịch cố định dưới cây cầu Charlie mang theo hàng trăm du khách từ khắp nơi. Dù không nhìn thấy khuôn mặt từng người nhưng cô có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc toả ra từ ngôn ngữ cơ thể của họ. Hứa Qua mỉm cười.


Cô vừa mỉm cười mà đã nghe thấy ai đó hỏi: “Em cười gì vậy?”
Bị giật mình, cốc nước trên tay Hứa Qua rớt ra vài giọt nước. Tay anh nhanh chóng đỡ lấy cốc nước và đặt nó lên bàn.
Giờ đây đôi mắt anh khoá chặt vào môi cô.


Hứa Qua tránh đi ánh mắt nóng bỏng ấy, lại nhìn phải vết răng loáng thoáng trên cổ anh, cô nhanh chóng cụp mắt: “Em không cười, em chỉ uống nước thôi.”
Lệ Liệt Nông ôm cánh tay, lùi lại một bước, mày anh nhăn lại: “Em bị cảm à, giọng em giống bị cảm lắm.”


Thật là, người này đang giả vờ hả? Rõ ràng là vì đêm qua anh làm cô kêu quá mức thì có. Suy nghĩ này khiến khuôn mặt cô nóng lên.
Dưới ánh mắt dò hỏi của anh, cô ấp úng: “Không… Em không bị cảm.”
Cô lắp bắp chưa xong, anh đã kéo lại tấm rèm, sông Vltava và tàu du lịch biến mất.


Rồi tấm rèm thứ hai cũng bị kéo che mất.
“Artenza… Anh… định làm gì vậy?”
“Bà Lệ!”
“Làm… Làm sao?”
“Em lại lau son đi hả?”
“Không… Em đâu có bôi son.”


Rồi cơ thể cô bay lên không, anh bế ngang Hứa Qua đi về phòng ngủ. Cô gác đầu lên vai anh, giãy giụa vài cái như có như không.
Đó là cuối tháng 11. Có lẽ đó cũng là quãng thời gian hạnh phúc ít ỏi của Hứa Qua.






Truyện liên quan