Chương 57

“Thỏa thuận sao?” Lục Vô Túy hít sâu mấy lần mới bình tĩnh lại: “Cái nào trong thỏa thuận viết vậy?”
Giang Hoài thấy hắn có vẻ bình thường hơn một chút, mới miễng cưỡng nói: “Trong thỏa thuận anh gửi cho tôi…”
Lục Vô Túy lấy điện thoại ra, bắt đầu xem qua lịch sử trò chuyện giữa hai người.


Hắn không quên thỏa thuận.
Chỉ là không ngờ Giang Hoài lại có thể nhớ được, còn nhớ đến bây giờ.
Nhật ký trò chuyện giữa hai người rất ít, lướt một chút liền thấy, Lục Vô Túy rất nhanh đã tìm được thỏa thuận vào lúc đó.


Hắn nhớ rằng thỏa thuận này dường như đã được thư ký vội vàng đưa ra.
Đây không phải là giấy và không thể bị hư hại ngay cả khi bị rách.
Giang Hoài vẫn nhìn hắn đầy mong đợi.
Dưới ánh mắt mong đợi của cậu, miệng Lục Vô Túy như bị nhét bông gòn, không nói được lời nào.


Giang Hoài luôn có thể nhớ rõ thỏa thuận này, nhất định trong lòng cũng đang nhớ thương nó đi?
...nhớ thương việc ly hôn với hắn.
Nếu là nửa năm trước, Lục Vô Túy có lẽ sẽ không để ý tới chuyện này.
Bởi trong lòng hắn, cuộc hôn nhân này sớm muộn gì cũng sẽ kết thúc.


Nhưng hiện tại, chỉ còn lại Giang Hoài còn nhớ được chuyện này.
Nhưng điều hắn đang nghĩ trong lòng chính là tiếp tục chung sống với Giang Hoài.
Nhưng hóa ra Giang Hoài không muốn.
Lục Vô Túy cầm điện thoại trong tay một lúc lâu mới khàn giọng nói: “Tôi không nói mấy tháng là bao nhiêu lâu.”


Đôi mắt chờ đợi của Giang Hoài cứng đờ.
Cậu mơ hồ có một loại dự cảm, vội vàng nói: “Nhưng đến nay cũng đã nửa năm, đã sớm qua mấy tháng…”
"Sáu tháng là mấy tháng, mười một tháng cũng là mấy tháng. Làm sao em biết tháng tôi nói không phải tháng mười một mà là tháng sáu?"




Giang Hoài sửng sỡ.
Mười một tháng lại có thể dùng từ qua mấy tháng để nói sao?!
Cậu ngơ ngác nói: “Nhưng, nhưng…”
“Không có gì chính là,” Lục Vô Túy nắm chặt đôi tay run rẩy của mình, đặt điện thoại xuống, “Đơn giản là không tới thời gian.”


Nếu như trước đó hắn biết Giang Hoài không muốn, có lẽ đã có thể thả cậu đi.
Nhưng hiện tại không được, cho dù Giang Hoài có oán trách hắn, hắn cũng phải giữ lại Giang Hoài.
Nếu Giang Hoài thật sự có thai... Hắn tuyệt đối không thể để Giang Hoài xảy ra chuyện gì.
*


Giang Hoài lần này thực sự tức giận.
Loại thậm chí không thể dỗ dành được.
Ngay cả khi Lục Vô Túy nói chuyện với cậu, cậu cũng phớt lờ.


Lục Vô Túy làm như không có chuyện gì xảy ra, nên chăm sóc thì chăm sóc, lời nên nói thì nói, thỉnh thoảng trêu chọc cậu, không thấy cậu phản ứng lại mới thở dài.
Ở lại hai ngày, Giang Hoài được xuất viện về nhà sớm vì không thích môi trường bệnh viện.


Cách cậu nói chuyện với Lục Vô Túy bây giờ cũng rất thú vị.
Bởi vì đã quyết định không nói chuyện với Lục Vô Túy nữa, nhưng trong sinh hoạt cũng không thể tránh khỏi giao tiếp với Lục Vô Túy.
Vì thế cậu thường nói với quản gia trước.
Quản gia hiểu ý, truyền tin tức này cho Lục Vô Túy.


Hắn lúc mới bắt đầu sử dụng phương pháp này, Lục Vô Túy vẫn cảm thấy khá kỳ quái.
Nhưng sau vài ngày, cảm giác của hắn chuyển từ kỳ lạ sang nôn nóng.
Kết quả là, khung cảnh trong nhà biến thành ---
Giang Hoài nói với quản gia: “Quản gia tiên sinh, tôi muốn sử dụng ban công tầng ba, được không?”


Sau khi Lục Vô Túy về đến nhà, quản gia báo cáo với hắn: “Lục tiên sinh, Tiểu Giang thiếu gia muốn chuyển hoa và cây của cậu ấy lên tầng ba.”
Lục Vô Túy: "..."
Tuy rằng hắn biết Giang Hoài muốn cùng hắn vạch ra ranh giới rõ ràng.


Nhưng nếu chạy từ tầng hai Lục gia đến tầng ba Lục gia, thì không phải đều là nhà hắn sao?
Lục Vô Túy đau đầu xoa xoa thái dương nói: “Để em ấy dọn đi.”
Bằng cách này, địa điểm Giang Hoài vẽ đã từ tầng hai tăng lên tầng ba.


Mấy ngày nữa, thủ tục đi học mà Lục Vô Túy sắp xếp cho cậu đã hoàn tất, Giang Hoài cuối cùng cũng có thể đi học trở lại.
Kỳ thật cậu cũng không nhớ trường nhiều lắm.
Nhưng trong trường còn có Chu Tiểu Ngải, cho nên Giang Hoài vẫn rất mong đợi trở lại trường học.


Ngày cậu đến trường, Lục Vô Túy đưa cậu đi.
Giang Hoài hừ nhẹ một tiếng, quay đầu nhìn về phía bên kia, để lại cho Lục Vô Túy một sườn mặt mềm mại hơi tròn.
Lục Vô Túy: "..."
Hình như có vẻ béo hơn một chút, dạo này ăn nhiều như vậy cũng không vô ích.


Ánh mắt hắn liếc nhìn dấu hôn nhàn nhạt để lại trên cổ Giang Hoài, trong mắt lóe lên, không được tự nhiên quay mặt đi.
Chờ Giang Hoài đến cổng trường, cậu đang ôm bảng vẽ chuẩn bị xuống xe.
Lục Vô Túy đột nhiên nói: “Chờ một chút.”


Giang Hoài sửng sốt một chút, nhưng theo bản năng chờ đợi, một lúc sau, cậu mới ý thức được mình không nên nghe lời như vậy, phồng má, mở cửa xe muốn rời đi.
Lục Vô Túy túm lấy cậu.
Gần đây dưới mắt hắn có chút xanh xao, có thể thấy hắn không nghỉ ngơi nhiều.


Không chỉ vì công việc, còn vì Giang Hoài không chịu ngủ trong lòng hắn.
Trước đây, Lục Vô Túy mất ngủ là chuyện thường tình, nhưng sau khi nếm thử cảm giác dễ dàng chìm vào giấc ngủ, dường như lại có chút khó khăn khi phải chịu đựng chứng mất ngủ.


Lục Vô Túy mặt không đổi sắc nói: “Lúc trước bà ngoại mua chuộc Trần Đại Nghiên trong lớp để khiến em tạm nghỉ học, nhưng sau đó cậu ta lại bỏ học vì lý do khác. Nếu bạn bè của cậu ở trường gây rắc rối cho em, trực tiếp nói cho tôi biết, em biết không?"


Giang Hoài suy nghĩ một lúc rồi mới nhớ ra Trần Đại Nghiên là ai.
Một mái tóc màu vàng xuất hiện trong tâm trí cậu.
Lục Vô Túy có lòng tốt nhắc nhở, Giang Hoài do dự một lát, mới từ trong cổ họng phát ra một thanh âm: “Ừm.”
Âm lượng không lớn hơn nhiều so với tiếng muỗi.
Lục Vô Túy: "..."


Quên đi, đâu là lỗi của chính hắn.
*
Giang Hoài đã hẹn gặp Chu Tiểu Ngải sau khi đi học về.
Cậu đi vòng quanh khuôn viên trường, sau khi hoàn thành các thủ tục hoàn trả phức tạp, lại đến quán cà phê trong khuôn viên trường để tìm bạn.


Chu Tiểu Ngải đã lâu không gặp cậu phản ứng đầu tiên của y khi nhìn thấy cậu là hơi ngả người về phía sau.
Y nheo mắt nhìn Giang Hoài.
Giang Hoài cho rằng y đau lòng vì mình, nhưng không ngờ lời nói tiếp theo của Chu Tiểu Ngải lại là: “Không tệ, không tệ, béo lên rồi.”
Giang Hoài: "...?"


"Xem ra Lục tổng nuôi cậu rất tốt," Chu Tiểu Ngải nâng mặt Giang Hoài lên, "Xúc cảm so với trước kia tốt hơn rất nhiều, Lục gia mỹ vị quả thực không phải là uổng phí..."
Ánh mắt y rơi xuống trên cổ Giang Hoài, giọng nói dừng lại.


“Chậc, tớ quên mất,” Chu Tiểu Ngải buông ra, tiếc nuối nói: “Bây giờ cậu thuộc về Lục tổng, tớ không xứng chạm vào cậu.”
Giang Hoài nghi ngờ nói: “Cậu là bạn của tớ, đương nhiên có thể chạm vào, liên…”
Nghĩ tới Lục Vô Túy, cậu có chút xấu hổ, lắp bắp nói: "Liên quan gì tới anh ta?"


Chu Tiểu Ngải cảm động một chút nói: "Quả nhiên là Giang Tiểu Hoài."
Từ từ.
Lúc trước Giang Hoài nhắc tới Lục Vô Túy, cậu có biểu hiện như vậy sao?
Lúc trước Giang Hoài nhắc đến Lục Vô Túy, trên mặt gần như viết ra dòng chữ "Chúng tôi không có tình cảm ngoài hôn nhân".


Chu Tiểu Ngải làm bạn với cậu nhiều năm như vậy, cũng chưa bao giờ thấy cậu xấu hổ mấy lần.
Tuyệt vời!
Chu Tiểu Ngải thăm dò: “Lần trước cậu nói muốn ly hôn Lục tổng, có thành công không?”
Sắc mặt của Giang Hoài sau đó liền suy sụp.
Chu Tiểu Ngải: "..."


Đã lâu không gặp, tốc độ thay đổi sắc mặt của Giang Hoài cũng tăng lên.
Mấy phút sau, Chu Tiểu Ngải vỗ bàn.
Y hận sắt không thành thép, nói: "Cậu bị ngu à. Anh ta đang chơi chữ với cậu. Sao cậu không chơi chữ lại?"
Giang Hoài vẻ mặt nghi hoặc.


Chu Tiểu Ngải nói: "Quên, xin lỗi, cậu quả thực là... Không, ý tớ là, tại sao cậu chỉ để anh ta quyết định rồi nghe theo? Không lẽ anh ta nói cái gì thì chính là cái đó sao? Cậu không nghe theo không phải xong rồi sao."
Giang Hoài bỗng nhiên giác ngộ.
Đúng rồi.
Dựa vào cái gì Lục Vô Túy nói vậy là phải vậy?


Tuy nhiên, Giang Hoài sau đó lại nghĩ đến Giang gia, tức khắc héo đi: "Tớ nghe lời anh ta, vì từ phía anh ta giải quyết chuyện ly hôn sẽ thuận tiện hơn. Giang gia sẽ không cho phép tớ ly hôn."
Còn những thỏa thuận ngoài hôn nhân, có thể không cần phải nghe.


Nhưng cậu cảm thấy xấu hổ khi không nghe lời người khác khi đang ăn nhờ ở đậu nhà người ta.
Chu Tiểu Ngải cũng lo lắng.
Sau khi hai người im lặng nhìn nhau một lúc, họ đột nhiên nghe thấy giọng nói của vài cô gái phía sau.
Ở trong trường gặp những nữ sinh đi cùng ngau là điều bình thường.


Nhưng giọng nói của cô gái này nghe có vẻ quen quá.
Giang Hoài còn chưa kịp nhìn rõ đối phương thì đã bị Chu Tiểu Ngải giữ chặt, hai người cùng nằm trên bàn.
Giang Hoài nghi hoặc hỏi: "Sao vậy?"
“Suỵt, nhỏ giọng đi,” Chu Tiểu Ngải có vẻ bối rối, “Cậu còn nhớ Trần Đại Nghiên không?”


Hôm nay là lần thứ hai Giang Hoài nghe được tên của hắn ta.


"Là cái thằng đầu vàng khè trước đây bắt nạt cậu á," Chu Tiểu Ngải hạ giọng nhắc nhở, "Sau khi cậu nghỉ học không lâu, đầu vàng trực tiếp bỏ học. Mọi người trong trường đều đoán là do cậu. Bây giờ cô gái đứng sau chúng ta, trước đây là bạn gái của đầu vàng, tớ sợ cô ta mà thấy cậu là sẽ đến gây phiền phức."


Giang Hoài cuối cùng cũng nhớ ra cô gái đó là ai.
Trước đây cậu muốn tặng một bức tranh cho giáo viên, nhưng lại tình cờ bị một nhóm người vây quanh, dẫn đầu là cô gái đó.
Chu Tiểu Ngải kéo Giang Hoài đến bên mình, hai người ngồi quay lưng về phía bạn gái cũ Trần Đại Nghiên.


Thật trùng hợp, các cô gái cũng đang thảo luận về các vấn đề trong tình cảm.
Đối tượng của cuộc thảo luận tình cờ lại là Trần Đại Nghiên.
"Trân tỷ, gần đây Trần Đại Nghiên còn quấy rầy chị không?"
Chu Tiểu Ngải kinh ngạc nói: “Fu.ck, chia tay rồi sao?”


Chị Trân hất tóc với động tác duyên dáng, khí phách nói: “Phỏng chừng thằng đó cũng không dám quấn lấy, nếu còn dám làm phiền bà đây, bà sẽ cho thằng đó biết cái gì là thăng trầm của cuộc đời."


Một số cô gái ngạc nhiên: “ Trước kia cậu ta không có chị là muốn sống muốn ch.ết. Chị làm cách nào vậy?”


Chị Trân khẽ khịt mũi: “Còn có thể làm gì nữa? Chỉ cần là đàn ông, họ đều sợ mấy người diễn tinh. Thời gian ngắn thì không sao, nhưng nếu thời gian dài thì dù có tốt tính đến đâu cũng không chịu nổi. Nhanh chóng biến khỏi mắt tôi."


(Diễn tinh là chỉ những người thích diễn ngoài đời thực, kiểu như 2 mặt ý.Tùy theo hướng mà là tích cực hay tiêu cực. Câu đầu là tui tìm được của một bạn nào đó mà quên mất tiu.)
"Đ*," Chu Tiểu Ngải thấp giọng nói, "Nói hay lắm... Giang Hoài! Cậu đi đâu vậy Giang Hoài!"


Còn chưa kịp tóm lấy, Giang Hoài đã chạy tới bàn của đối phương.
Trân tỷ vừa nhìn đã nhận ra cậu - không vì lý do gì khác mà khuôn mặt của Giang Hoài khó quên đến mức khiến bất cứ ai nhìn cũng phải bối rối.


"Xin chào," Giang Hoài khá khách sáo, "Có thể dạy cho tôi phương pháp vừa rồi được không?"
Cậu dừng lại rồi lại nói tiếp: "Tôi có thể trả tiền để học."
Trân tỷ:...
Cô thiếu tiền à?
Nếu cô nhớ không lầm thì bạn học này cô không thể trêu vào phải không?


Cô sợ mình có mạng dạy lại không có mạng để tiêu tiền!
*
Công việc ở Lục thị cũng coi như là ổn thoả.
Từ khi lão phu nhân qua đời, Lục gia bị bầy sói bao vây, rất nhiều người muốn lợi dụng, Lục Vô Túy càng phải dành nhiều tâm sức hơn để duy trì Lục gia.


Khối lượng công việc đã tăng hơn gấp đôi.
Hiện tại đã lắng xuống, phỏng chừng nửa năm tiếp theo tình trạng hỗn loạn cũng không biến mất.
Dù sao lúc sinh thời lão phu nhân cũng là một nhân vật quyền lực, hiện tại ch.ết rồi nhất định sẽ có ảnh hưởng.


Lục Vô Túy xử lý chuyện này khá nhẹ nhàng.
Chỉ là mất nhiều thời gian hơn.
Ngay trước khi tan sở, có tiếng gõ cửa văn phòng của Lục Vô Túy vang lên.
Hắn trầm giọng nói: "Vào đi."
Người trợ lý bước vào văn phòng một cách khó khăn khi cầm một con thú bông lớn cao gần bằng một người.


Anh ta có chút hít thở không nói: "Lục tổng, ngài muốn vật này..."
Đến rồi.
Mấy ngày nay, Lục Vô Túy thật sự đã hết ý chí, tìm không ra biện pháp nào dỗ dành Giang Hoài.
Đành phải hỏi trợ lý có bạn gái.


Người trợ lý này trước đó đã biết Lục Vô Túy ở nhà có một người vợ, thích loại thú bông này như trẻ con.
Vì thế nam trợ lý thẳng thắn vỗ tay một cái nói: "Nếu cậu ấy thích búp bê thì sao không cho ngài không tặng con lớn nhất đi, tôi đảm bảo cậu ấy sẽ thích!"


Lục Vô Túy đứng dậy, cầm lấy búp bê trong tay, ánh mắt dịu đi không ít: “Cảm ơn cậu, vất vả rồi.”
Người trợ lý nhìn hắn dễ dàng nhấc con búp bê bằng một tay.
Anh lại nhìn vào bắp tay của mình - có phần nghi ngờ về cuộc sống của mình.


Ngày hôm đó, mọi người trong Lục thị đều nhìn thấy chủ tịch của họ, Lục tổng, đang cầm một con thú bông cao bằng người lớn, nhét vào xe cùng về nhà.
Quần chúng một mảng ồ lên.
*
Lúc Giang Hoài về đến nhà, hiếm thấy Lục Vô Túy về sớm hơn cậu.


Bởi vì thời gian không đồng bộ nên đã mấy ngày rồi họ chưa ăn cơm cùng nhau.
Giang Hoài cũng có chút xấu hổ ngồi vào bàn ăn.
Cậu nhìn Lục Vô Túy mấy lần, mới thở phào nhẹ nhõm khi phát hiện Lục Vô Túy không có ý định cùng cậu nói chuyện.
Vẻ mặt Lục Vô Túy vẫn như cũ.


Chờ cơm nước xong, Giang Hoài lại lần nữa nhìn hắn.
Cậu hít một hơi, lại thở ra, rồi lại hít vào.
Lặp đi lặp lại theo một chu kỳ.
Lục Vô Túy tựa hồ cũng chú ý tới cậu có chuyện muốn nói.
Sau khi cả hai cứng đờ một lúc, bắt đầu cùng nhau bước lên lầu - gần như chen vào nhau.


Bọn họ lại cùng tách ra.
Lục Vô Túy dẫn đầu nhường đường cho Giang Hoài, ho khan một tiếng: "Em đi trước đi. ”
Cầu thang khá rộng, hai người đi cũng không phải là không thể.
Giang Hoài vốn muốn nhượng bộ, nhưng đột nhiên lại nghĩ tới cái gì, cứng ngắc tránh xa Lục Vô Túy.


Cậu muốn làm điều đó!
Mới không cần nhường Lục Vô Túy!
Lục Vô Túy nhìn bóng lưng Giang Hoài: "..."
*
Sau khi trở về phòng, Giang Hoài liền ngây ngẩn cả người.
Cậu nhìn con thú bông khổng lồ trên giường trước mặt - nó lớn đến mức chiếm hết nửa chiếc giường.


Và con thú bông này hình như là phiên bản mới nhất vẫn chưa được tung ra thị trường!
Trong giây lát, cậu nhìn chằm chằm vào con thú bông trước mặt với vẻ khao khát và bối rối.
Khi cửa phòng ngủ phía sau mở ra đóng lại, Lục Vô Túy đứng ở phía sau cậu.


Lục Vô Túy không dám chạm vào cậu, mà nhẹ nhàng nói: “Tặng cho em.”
Giang Hoài quay người lại, nhìn hắn rồi lại nhìn con búp bê.
Cậu lắc đầu nhưng vẫn nhìn không chớp mắt.
Lục Vô Túy nhìn đôi mắt vẫn trong trẻo của cậu, nỗi lo lắng bao ngày nay dần dần được giải tỏa.


"Em cứ chậm rãi xem, em muốn làm gì thì làm..." Lục Vô Túy dỗ dành nói: "Kể cả ôm ngủ, ôm ăn cơm, cái gì cũng có thể làm."
Giang Hoài vẫn muốn dè dặt và rụt rè.
Nhưng vừa nghe nói có thể ôm ngủ, mắt lập tức sáng lên.


Đôi mắt phát sáng của cậu nhìn con búp bê trước mặt, miễn cưỡng chớp mắt.
Tuy nhiên, cậu nghĩ đến điều gì đó và lại cau mày: "Tiền bình hoa..."
“Em còn chưa tích đủ tiền sao?” Lục Vô Túy nhẹ giọng nói: “Quy tắc này đã bị vô hiệu.”


Giang Hoài đột nhiên cảm thấy mình giống như một người nông dân trúng mùa muốn đứng lên xoay người ca hát.
Đây chính là cảm giác tự do!
Nhưng cậu vẫn không bước tới.
Chuyện gì vậy? Không thích nó?
Lục Vô Túy lại có chút lo lắng - hắn nhìn Giang Hoài như đang nhìn một món đồ dễ vỡ vậy.


Thật cẩn thận, sợchạm vào sẽ bị vỡ.
Nếu nhìn kỹ, trong mắt hắn thậm chí còn có chút thất vọng bị đè nén.
Nếu cậu không thích thì...
"Tôi không muốn cái này." Giang Hoài đột nhiên nói.
Khi nói điều này, cậu gần như nghiến răng.


Cậu đè nén trái tim đang rỉ máu, đau đớn đè nén giọng nói run rẩy, nhịn đau nói: “Tôi muốn công chúa Kỳ Kỳ lúc trước.”
Lục Vô Túy dừng lại.
Nhưng rất nhanh, hắn cũng chỉ là vui mừng -- đây là mấy ngày nay lần đầu tiên Giang Hoài chủ động nói chuyện cùng hắn.


Lục Vô Túy cẩn thận hỏi: “Là cái không có bím tóc à?”
Giang Hoài cứng ngắc gật đầu.
“Nhưng cái kia đã hỏng rồi,” Lục Vô Túy lại xác nhận, “Em thật sự muốn cái kia sao?”
Giang Hoài đau lòng một lát, sau đó kiên quyết gật đầu.


Cậu nói: "Tôi muốn anh khâu nó lại cho tôi và làm cho nó trông như mới."
Không phải, cậu đã không còn thích Công chúa Kỳ Kỳ, cậu muốn con gấu bông bự này.
Lục Vô Túy: “…” Nguyên lai là ở chỗ này chờ hắn.
Hắn nhìn Giang Hoài, vẻ mặt có chút cứng ngắc: “Được, tôi khâu cho em.”


Giang Hoài cắn môi, Lục Vô Túy nói: “Con thú bông lớn này vẫn là của em, em muốn xử lý thế nào cũng được.”






Truyện liên quan