Chương 38: Ngọt ngào

Sáng tỉnh dậy Trâu Mông cũng không được thoải mái, đầu óc còn hơi váng, cô mở mắt nhìn xung quanh, căn phòng này vô cùng xa lạ.
Quần áo và vớ trên người vẫn còn nguyên, cô nhớ mình uống xong ly rượu cuối cùng là bắt đầu say, sau đó hình như có người ôm cô dậy.


Nhưng lại giống như không phải.
Điều hòa bật nhiệt độ không cao, cô mặc nhiều như vậy đi ngủ cũng không cảm thấy nóng.
Di động được sạc pin để trên tủ đầu giường, hết thả mấy việc này hình như đều là cô tự làm.
Trong điện thoại không có tin nhắn nào của Hạ Vũ Châu gửi cho cô.


Dụi mắt ra khỏi phòng, vừa đúng lúc gặp phải Hứa Phong, tay anh ta đáp lên cổ, quay đầu nhìn.
"Tỉnh rồi à?" Hứa Phong hỏi cô.
"Ừm." Cô chỉ vào phòng: "Sao tôi lại..."
Căn phòng đó rõ ràng là phòng ngủ chính, dấu vết sinh hoạt của chủ nhân quá rõ ràng.
"Dù gì cũng không nên để nữ sinh ngủ sofa chứ?"


"Ngại quá, làm phiền ngài rồi." Trâu Mông xin lỗi anh ta.
Hứa Phong bất đắc dĩ lắc đầu: "Đi ăn sáng đã."
Nói là bữa sáng nhưng muộn thêm chút nữa gọi là cơm trưa cũng chẳng sai.
Hứa Phong đề nghị đưa ba người họ về nhà.


"Khách khí như vậy làm gì?" Thường Trạch Hằng hỏi anh ta: "Tự chúng tôi về cũng được."
"Giờ này không dễ gọi xe, tôi cũng muốn đến chúc Tết cô Tôn nữa."
Thang Hân Dao và Trâu Mông ngồi ghế sau, chị ấy không còn phấn chấn như hôm qua: "Tửu lượng bây giờ của chị kém quá."


Vốn dĩ Trâu Mông cũng không phải người nói nhiều, lúc này đầu còn có chút choáng váng nên càng ít nói hơn. Hạ Vũ Châu gửi cho cô mấy tin nhắn hỏi cô đã về chưa.




Hứa Phong đưa ba người đến dưới lầu, đỗ xe xong, Trâu Mông mới vừa xuống xe đã nghe được một giọng nói quen thuộc gọi mình: "Mông Mông."
Trâu Mông quay đầu lại, sắc mặt ủ rũ đột nhiên biến mất, ánh mắt cũng sáng lên, cô chạy chậm về phía Hạ Vũ Châu: "Sao anh đã về rồi?"


Hạ Vũ Châu nâng mặt cô lên rồi hôn xuống.
"Oa..." Thang Hân Dao cảm thán: "Bây giờ giới trẻ đều nhiệt tình thoải mái vậy à?"
"Ưm..." Trâu Mông đẩy anh nhưng lại bị anh ôm chặt eo.


Trâu Mông bất đắc dĩ nâng tay lên vừa vặn đáp ở trên ngực anh, gần đến giờ cơm trưa lại đang là Tết nên không có nhiều người qua lại, mãi đến khi cô cảm thấy mình sắp nhũn ra vì nụ hôn của anh thì Hạ Vũ Châu mới bằng lòng buông tha.


"Anh sao thế? Bao nhiêu người vậy mà." Trâu Mông bĩu môi: "Làm gì mà gấp gáp vậy?"
"Làm gì có ai?" Hạ Vũ Châu hất cằm về phía sau cô.
Trâu Mông quay đầu lại, quả nhiên ba người kia đã đi rồi.
"Sao anh lại về thế? Không phải nói ngày kia sao?" Thanh âm khi nói chuyện với anh cũng bất giác mềm đi.


Hạ Vũ Châu dùng chóp mũi cọ vào mũi cô: "Tại nhớ em quá đấy."
Trâu Mông biết tiếp theo anh sẽ nói cái gì nên vội che miệng anh lại: "Đừng nói nữa, về nhà rồi nói tiếp."
"Mông Mông gấp gáp vậy à?"
"Mới không phải." Trâu Mông mặc kệ anh: "Em lên chào cô Tôn đây, anh có lên cùng không?"


"Em lên đi, anh ở dưới này chờ em."
Lúc Trâu Mông lên lầu, người đi thang máy xuống lại là Hứa Phong, cô hơi lùi về phía sau nhường cho Hứa Phong ra trước.
Hạ Vũ Châu đứng bên cạnh xe chờ Trâu Mông, thấy Hứa Phong ra anh lập tức đi lên trước.
"Luật sư Hứa."
"Cậu Hạ, năm mới vui vẻ."


Hạ Vũ Châu cao hơn Hứa Phong một chút nhưng lại gầy hơn, cách một lớp áo lông vũ dày cũng có thể nhận ra anh gầy nhưng rắn chắc hơn nhiều.
"Anh cũng vậy..." Hạ Vũ Châu nhìn anh ta: "Tết đến nên luật sư Hứa nhàn rỗi quá nhỉ?"


"Xem ra cậu Hạ đây có địch ý rất lớn với tôi." Một tay Hứa Phong đút vào túi: "Bởi vì Trâu Mông?"
Hạ Vũ Châu nhíu mày, câu trước vừa gọi anh là "cậu Hạ", câu sau đã gọi cô là "Trâu Mông".
Mặc kệ là anh ta cố ý hay vô tình, Hạ Vũ Châu đều cảm thấy rất chói tai.


"Có phải hay không thì trong lòng anh biết rõ."
Hứa Phong cười: "Cậu Hạ nghĩ nhiều rồi."
"Tôi nghĩ nhiều hay không thì không biết, nhưng tâm tư của anh cũng chẳng ít."


Tốt xấu gì Hứa Phong cũng lớn hơn Hạ Vũ Châu mười mấy tuổi, gặp được thiếu niên dễ xúc động như Hạ Vũ Châu, anh ta hoàn toàn không để vào mắt.
"Cậu Hạ, cậu vẫn còn trẻ quá, chờ tới khi cậu lớn hơn một chút thì sẽ biết thứ khó đoán nhất trên thế gian này chính là tình cảm của con người."


Hạ Vũ Châu tiến lên nắm lấy cổ áo anh ta: "Hoá ra anh cũng biết bản thân mình già rồi à?"


Hứa Phong cười anh trẻ tuổi không hiểu chuyện: "Tuổi lớn một chút đôi khi cũng là ưu thế, ít nhất tôi không dễ xúc động." Anh ta híp mắt: "Trâu Mông sắp xuống dưới rồi, cậu muốn giải thích nguyên nhân của hành động này với cô ấy sao?"


Hạ Vũ Châu cau mày buông lỏng tay, Hứa Phong cũng sửa lại vạt áo: "Cậu Hạ không cần lỗ mãng như vậy, dễ xảy ra chuyện lắm."
Trâu Mông từ trên lầu xuống dưới, phát hiện Hứa Phong còn chưa đi, hình như đang nói gì đó với Hạ Vũ Châu, bầu không khí cũng chẳng mấy nhẹ nhàng.


"Luật sư Hứa, ngài chưa về sao?" Trâu Mông đứng ở bên cạnh Hạ Vũ Châu.
"Chuẩn bị đi đây. Hẹn gặp lại nhé cậu Hạ, Trâu Mông." Hứa Phong chào bọn họ, đi được hai bước đột nhiên quay đầu lại nói với Trâu Mông: "Lần sau nhớ sửa lại cách xưng hô."


Hạ Vũ Châu nhìn bóng lưng của anh ta, sắc mặt không quá đẹp, đến khi quay sang nhìn Trâu Mông lại khôi phục thành dáng vẻ dịu dàng như thường ngày.
Mới vừa về nhà, Hạ Vũ Châu đã gấp không chờ nổi mà kéo cô đến sofa.
"Có nhớ anh không?" Hạ Vũ Châu để cô ngồi lên đùi mình.


Trâu Mông gật gật đầu: "Nhớ."
"Nhớ thế nào? Có nhớ đến nỗi phía dưới ướt không?"
"Anh đừng nói bậy" Trâu Mông đẩy anh.
"Anh không nói bậy, ngày nào anh cũng cứng lên vì nhớ em đấy, tỉnh ngủ lại cứng."
"Phiền phức." Trâu Mông che miệng anh lại: "Đừng nói nhiều như vậy."


"Làm sao? Không thích nghe à?" Anh vén tóc cô lên: "Không thích nghe thì không nói nữa, chúng ta làm."
"Về phòng làm." Trâu Mông muốn đứng dậy nhưng bị anh đè lại.


"Làm ở chỗ này." Hạ Vũ Châu ôm sát eo cô: "Có nhớ lần trước em ngồi cạnh anh không? Lúc đó trong đầu anh chỉ nghĩ làm thế nào để chơi em, chơi em theo kiểu nào."
"Sao anh toàn nghĩ mấy chuyện đó..." Trâu Mông thẹn thùng: "Trong đầu chỉ nghĩ mấy chuyện đó là giỏi."
"Trong đầu đều là em mà."


"Rõ ràng thiếu một chữ." Trâu Mông bĩu môi.
Hạ Vũ Châu cười: "Còn trong đầu em chỉ có chữ đó thôi."
"Em không phải." Trâu Mông khó thở.
"Đúng rồi đúng rồi." Hạ Vũ Châu nhún nhường: "Trong đầu anh toàn là chuyện kia, hơn nữa bây giờ cũng rất muốn làm em."


Trâu Mông vặn vẹo thân mình, cô có hơi sợ, cảm giác như Hạ Vũ Châu thật sự muốn làm ở chỗ này. Phòng khách rất lớn, ghế sofa thoải mái nhưng bên cạnh có cửa sổ, cách đó không xa là cửa phòng bếp đang mở ra. Trâu Mông luôn có cảm giác sẽ có người gõ cửa, bị người khác nhìn thấy.


Cho dù cô biết bây giờ chỉ có hai người ở trong nhà.
Hạ Vũ Châu nâng cằm cô lên, môi rơi xuống, đầu lưỡi thuận thế đẩy răng cô ra, tiến quân thần tốc vào trong.
Hai tay Trâu Mông bị anh bắt chéo ra sau lưng khiến ngực cô ưỡn lên, thừa nhận nụ hôn lâu dài lại cuòng thế của anh.


Tay Hạ Vũ Châu lần vào trong vạt áo hoodie, lúc lướt qua bụng nhỏ khiến cô ngứa đến nỗi cong người, cảm nhận được dưới mông có thứ gì đó hình trụ đang chọc mình.
"Ưm...a..." Trâu Mông bị anh hôn quá mức vội vàng, lúc buông ra hai cánh môi cũng mềm mại.


Áo lót bị kéo xuống, Hạ Vũ Châu xoa ngực cô: "Vú mềm quá."
"Vào...phòng đi..." Trâu Mông ôm cổ anh: "Đừng làm ở chỗ này."
Hạ Vũ Châu buông tay cô ra, vòng ra phía sau cởi áo lót cho cô: "Chơi em ở đây một lần được không? Chỉ một lần thôi."


Trâu Mông không lay chuyển được anh đành gục đầu vào cổ anh rồi xấu hổ nói: "Anh...anh chưa lấy bao..."
Anh biết Trâu Mông đã đồng ý, hôn nhẹ lên trán cô: "Anh đi lấy đây, em đợi chút."


Nói xong anh để cô ngồi xuống sofa sau đó chạy lên lầu, Trâu Mông ngồi một mình ôm chân ngồi trên ghế càng thêm thẹn thùng.
Rất nhanh Hạ Vũ Châu đã quay về rồi lại bế Trâu Mông lên: "Làm nhiều lần vậy rồi mà em vẫn còn ngại sao?"


Trâu Mông ngẫm lại cũng thấy đúng, sau khi kết thúc kì thi cuối kỳ, tần suất làʍ ȶìиɦ của cả hai cao đến nỗi hầu như ngày nào cũng làm. Làm nhiều lần vậy cô cũng đã đỡ hơn nhiều, đặc biệt là ở phương diện thể lực, nhưng về mặt tâm lý thì vẫn còn rất ngại.


"Em ướt chưa?" Hạ Vũ Châu hỏi cô, sợ cô thẹn không đáp nên nói tiếp: "Anh cứng rồi."
"Ừm." Trâu Mông nhỏ giọng trả lời.
"Để anh sờ thử." Nói xong anh cởi cúc quần jean của cô.
"Đừng." Trâu Mông duỗi tay cản nhưng lại bị anh lột ra.
"Em xấu hổ cái gì? Đâu phải anh chưa nhìn thấy bao giờ, ɭϊếʍƈ còn ɭϊếʍƈ rồi."


"..."
"Muốn ɭϊếʍƈ Tiểu Nịnh Mông."
"Cái..cái gì mà Tiểu Nịnh Mông..." Trâu Mông né tránh không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
"Em nói xem." Hạ Vũ Châu nâng cằm cô lên: "Cho anh ɭϊếʍƈ "em gái nhỏ" của em nhé?"
"Anh đừng nói nữa." Trâu Mông đánh vào tay anh.
Hạ Vũ Châu biết cô xấu hổ: "Ok ok không nói nữa."


Thuận thế áp cô nằm xuống sofa, Hạ Vũ Châu vội vàng cởi quần của cô xuống.
Giữa qυầи ɭót còn có vệt nước sẫm màu.
"Tiểu Nịnh Mông ra nhiều nước quá." Hạ Vũ Châu nhìn, cổ họng trượt lên trượt xuống.
Trâu Mông quay đầu đi khẽ cắn móng tay.


Cảm nhận được qυầи ɭót của mình bị chậm rãi lột xuống, hoa huy*t ướt dầm dề loã lồ, có chút lạnh lẽo khi tiếp xúc với không khí.
"Đừng che." Hạ Vũ Châu cản lại bàn tay đang muốn che của cô: "Đẹp lắm Nịnh Mông."


Trâu Mông còn chưa kịp phản ứng, âm đế hơi lạnh đã bị môi lưỡi ấm áp ngậm lấy.
"Hức...a..." Trâu Mông nhịn không được kêu lên một tiếng.
"Nước của Nịnh Mông cũng rất ngọt."
Trâu Mông hé miệng thở dốc, Hạ Vũ Châu đỡ chân cô tiếp tục ɭϊếʍƈ hôn.


Hoa dịch trong thân thể không ngừng trào ra, đầu lưỡi linh hoạt khiến cả người Trâu Mông khẽ run lên, anh ɭϊếʍƈ âm đế, dùng đầu lưỡi thong thả nghiền áp.
"Ưm...hức..." Một tay Trâu Mông để lên gáy anh, muốn đẩy anh ra: "Từ bỏ..."


Hạ Vũ Châu biết cô khẩu thị tâm phi, ngoài miệng nói không cần nhưng ɖâʍ thuỷ lại mỗi lúc một nhiều.
Đầu lưỡi đảo quanh huyệt khẩu, hoa huy*t non nớt như có lực hấp dẫn khiến lưỡi anh muốn chui sâu vào trong.
"Ha...a..." Ngón tay Trâu Mông cắm vào tóc của anh.


Đầu lưỡi cắm vào được một chút, Hạ Vũ Châu cảm thấy còn chưa đủ, ngón tay đè nặng lên âm đế rồi bắt đầu ấn xuống.
"A..." Chân Trâu Mông cọ xát với sofa, đầu gối muốn khép lại nhưng bị anh mạnh mẽ tách ra.
Vừa ngứa vừa thoải mái nhưng Trâu Mông vẫn cảm thấy không đủ.


"Hức..." Cô nhịn không được mà rên to, theo tốc độ và lực độ ngày càng tăng của ngón tay Hạ Vũ Châu, cô cũng sắp không khống chế được chính mình.
Không khống chế được tiếng rên rỉ ɖâʍ đãng cùng thân thể run rẩy, càng không khống chế được dục vọng của bản thân.


Muốn, cô thật sự rất muốn.
Hạ Vũ Châu say sưa ʍút̼ vào, rất nhanh Trâu Mông đã cao trào một lần.
Cả người cô run rẩy, huyệt thịt quấn lấy lưỡi anh không chịu buông tha.
Anh như ý nguyện ʍút̼ vào không ít ɖâʍ thuỷ.
Thực sự quá ngọt.






Truyện liên quan