Chương 55: Có tâm tư này

"Trâu Mông...em thật sự không tò mò chút nào sao?" Hạ Vũ Châu bất đắc dĩ: "Con gái các em không phải rất hay tò mò xem bạn trai cũ kết hôn hay còn độc thân à?"


"Em...chính là..." Trâu Mông nhất thời nghẹn lời, cô nhìn ngón tay của anh, chiếc nhẫn đó vẫn còn nguyên: "Vậy trên tay anh đeo nhẫn, hôm qua em hỏi anh mà anh cũng không phủ nhận..." Cô nhỏ giọng nói thầm: "Còn hung dữ với người ta."


"Lúc đó tôi giận nên mới nói vậy, thế mà em cũng tin. Em còn quá đáng hơn, nói gì mà đồ đi kèm với bản hợp đồng. Nếu đổi lại là em nghe được những lời đó em có tức không?"


"Đó không phải là do anh..." Trâu Mông cũng không có tự tin, xét đến cùng cô cũng biết đến nay Hạ Vũ Châu vẫn còn giận mình.


"Trâu Mông." Hạ Vũ Châu lấy ra hai bản hợp đồng: "Những điều khoản hoang đường trong đây thật ra đều là lòng riêng của tôi, nhưng em hiểu lầm rồi, tôi không hề có ý muốn sỉ nhục, khinh thường em."
Sau đó anh còn âm thầm bổ sung thêm một câu ở trong lòng: "Nhưng thật ra cũng có tâm tư muốn bao nuôi em."


"Ồ..." Trâu Mông cúi đầu, nhỏ giọng đáp.
"Với lại...xin lỗi em." Hạ Vũ Châu nhìn cô đang cúi gằm mặt xuống, tiếp tục nói: "Mấy hôm trước mạnh miệng nói không nhớ rõ em, còn hung dữ với em, đều là tôi không đúng."




Anh vội vã muốn giải thích hết mọi chuyện, nói năng có chút lộn xộn: "Còn cái nhẫn này." Anh giơ tay lên: "Là tôi tự mua, bởi vì đeo vào có thể bớt đi rất nhiều phiền toái."
"À..." Trâu Mông yên lặng phỉ nhổ ở trong lòng: "Chứng tỏ là rất đào hoa!"


Hạ Vũ Châu thấy cô không có phản ứng gì lớn, tâm trạng cũng theo đó mà nóng nảy: "Ban nãy em cũng biết rồi đấy, hai người kia là vợ và con trai của ba tôi, bây giờ tôi vẫn còn độc thân."
"Ừm." Trâu Mông gật đầu: "Còn chuyện gì nữa không? Nếu không thì em về đài trước đây."


"Có." Hạ Vũ Châu lớn tiếng nói: "Còn có rất nhiều chuyện muốn nói...Bây giờ em không rảnh, thế còn buổi tối thì sao? Tôi muốn mời em đi ăn tối có được không?"


Trâu Mông định đồng ý, đột nhiên nghĩ đến đã chấp nhận đi xem mắt theo sự dẫn dắt của Thang Hân Dao, dù thế nào thì cũng phải gặp mặt nói rõ ràng với người kia đã.
"Tối nay em..." Trâu Mông thấy trong mắt anh tràn ngập chờ mong: "Ngại quá, tối nay em có hẹn rồi."
"À..." Hạ Vũ Châu có chút mất mát.


"Hôm nào đi..." Trâu Mông nhìn anh: "Hôm nào rồi hẹn."
Nghe cô nói vậy, Hạ Vũ Châu lập tức hỏi: "Vậy ngày mai được không?"
"Ừm." Trâu Mông gật đầu: "Được chứ."
"Tốt rồi."
Hạ Vũ Châu nói xong, hai người lại rơi vào bầu không khí xấu hổ.


"Vậy...em về đài trước đây." Trâu Mông không có nói dối, chiều nay cô thật sự có một cuộc họp quan trọng.
"Ừ." Hạ Vũ Châu gật đầu, nhìn cô đi tới cửa, không nhịn được mà gọi cô lại: "Mông Mông."


"Hả?" Đã lâu lắm rồi Trâu Mông mới được nghe Hạ Vũ Châu gọi mình như vậy, hành động lẫn lời nói còn chưa có thời gian phản ứng.
"Chính là..." Hạ Vũ Châu bắt đầu vội vàng suy nghĩ: "Đúng rồi, ban nãy Doãn Tây Nguyệt nói muốn xin wechat của em."


"À, ừ." Trâu Mông xoay người, mở mã QR của Wechat rồi đưa đến trước mặt Hạ Vũ Châu cho anh quét mã.
"Được rồi."
"Ừm." Trâu Mông gật đầu, vừa mở cửa vừa nói: "Vậy em đi trước."
"Cái kia...Mông Mông." Anh lại gọi cô lại.
"Hửm?"


Hạ Vũ Châu là muốn nhìn cô nhiều thêm một chút, nhưng gọi cô rồi lại chẳng biết phải nói gì, đúng lúc nhìn thấy trợ lý của mình đi tới: "Tôi bảo người đưa em về."


Hai người nói qua nói lại mấy câu, cuối cùng Trâu Mông không lay chuyển được quyết định của anh, đành phải để trợ lý của anh đưa về đài truyền hình.


Cả ngày hôm nay Hạ Vũ Châu đều ở tập đoàn Hạ thị, vốn dĩ bầu không khí trên tầng anh làm việc rất căng thẳng, kết quả đến buổi chiều lại như rẽ mây nhìn thấy bầu trời.
Tâm trạng Hạ Vũ Châu rất tốt, anh gửi cho Trâu Mông hai tin nhắn Wechat nhưng cô không trả lời, anh lại thấy hơi mất mát.


Anh gọi trợ lý vào văn phòng: "Cậu đưa Trâu Mông về rồi?"
"Vâng."
"Vậy chắc cô ấy đang bận." Hạ Vũ Châu nhìn điện thoại, cô vẫn chưa trả lời: "Cậu ra ngoài trước đi."
"Vâng." Trợ lý đi được hai bước rồi đột nhiên quay lại: "Hạ tổng."


"Hửm?" Hạ Vũ Châu đang nhìn ảnh đại diện của Trâu Mông, ấn vào, trên vòng bạn bè gần như chẳng có nội dung gì, nhưng anh vẫn liên tục xem đi xem lại.
"Cái kia..." Trợ lý châm chước một chút: "Cái kia..."
"Có gì nói thẳng ra đi."
"Cô Trâu..."


Quả nhiên nghe được mấy chữ này, Hạ Vũ Châu ngẩng đầu lên ngay lập tức: "Cô ấy làm sao?"
Trợ lý căng da đầu: "Hình như tối nay cô Trâu muốn đi xem mắt."
"Cái gì?" Hạ Vũ Châu hốt hoảng đứng lên: "Sao cậu biết?"


Lúc trợ lý lái xe đưa Trâu Mông về có nghe được cô nói chuyện điện thoại, hẹn người đó tối nay gặp nhau ở một nhà hàng. Người ở đầu dây bên kia còn tự giới thiệu một hồi, vừa nghe qua đã biết là đi xem mắt.


Hạ Vũ Châu nghe xong, cầm lấy điện thoại, mở khung chat với Trâu Mông ra, hì hục đánh một tràng dài, ngón cái chuẩn bị ấn "gửi đi", cuối cùng lại do dự rồi xoá sạch.
Thời tiết vừa mới sáng sủa, bây giờ lại mây đen mịt mù.


Buổi chiều Trâu Mông mới trả lời tin nhắn của anh, chỉ đơn giản là mấy từ "ừ", "được", "đúng vậy".
Trong nháy mắt Hạ Vũ Châu như mất đi kỹ năng nói chuyện phiếm.


Đợi mãi mới đến 7 giờ tối, rốt cuộc anh không nhịn được nữa, màn hình điện thoại sắp bị anh gõ thủng tới nơi nhưng chưa từng ấn gửi đi một tin nhắn nào.
Xoá xoá gõ gõ, cuối cùng chỉ hỏi một câu:
"Em ăn tối chưa?"
Qua năm phút Trâu Mông mới trả lời:
"Đang ăn."


Hai chữ "đang ăn" này khiến Hạ Vũ Châu mơ hồ, đang ăn, đang ăn cái gì, mấu chốt là ăn cùng với ai?
"Ăn ngon sao?"
Trâu Mông thấy dòng thông báo "đối phương đang nhập tin nhắn" cứ hiện lên rồi lại lặn xuống, hồi lâu sau mới nghẹn ra được một câu hỏi như vậy.


Đầu tiên cô khẽ nhíu mày, sau đó không nhịn được mà bật cười.
Trâu Mông cảm thấy bản thân có hơi thất lễ, cô tắt điện thoại, nhìn thoáng qua người đàn ông ngồi đối diện.


Theo như lời Thang Hân Dao nói, anh chàng bác sĩ này đúng là vừa cao lại còn đẹp trai, tóc tai rậm rạp, nhìn không ra là đã 30 tuổi.
Người này cao lại gầy khiến Trâu Mông không khỏi nhớ đến Hạ Vũ Châu hồi cấp ba.
"Là người không thể thay thế đó sao?" Anh ta hỏi Trâu Mông.


Trâu Mông biết ý anh ta muốn nói là ai, sau khi ngồi xuống cô vẫn rất lễ phép, không nghịch điện thoại, mãi đến khi nhìn thấy tin nhắn của Hạ Vũ Châu, cô mới không nhịn được mà cầm lên trả lời lại.
Nhưng cũng may, khi hai người vừa ngồi xuống đã bộc bạch hết tâm tư của mình.


Cô nói trong lòng mình có người không thể thay thế.
Anh ta nói bản thân rất thích một cô gái phàm ăn.
Từ đầu Trâu Mông còn cho rằng anh ta thấy cô quá gầy nên mới từ chối khéo, nhưng mới nói hai câu cô đã nhận ra, anh ta đúng là thích một cô gái nào đó phàm ăn thật.


Người đàn ông đối diện ăn còn ít hơn cả Trâu Mông, gắp được hai miếng là không động đũa, cô thấy vậy cũng lịch sự dừng lại.
"Mông Mông..." Trâu Mông vừa định nói gì đó, liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc gọi tên mình.
Quay đầu lại nhìn, quả nhiên là Hạ Vũ Châu.


"Sao anh ở đây?" Trâu Mông hỏi anh, còn chưa nói xong thì đã thấy anh tự nhiên ngồi xuống cạnh mình.
"Vị này chính là?" Hạ Vũ Châu ngây ngô hỏi Trâu Mông.


"À." Trâu Mông nhớ ra phải giới thiệu một chút: "Đây là bác sĩ Lâm, còn đây là..." Cô nghiêng đầu nhìn Hạ Vũ Châu, không biết nên dùng xưng hô gì để giới thiệu anh.
"Chào anh, tôi là Hạ Vũ Châu." Anh vươn tay tự báo tên tuổi.


"Chào anh Hạ, tôi tên Lâm Tri Ngôn." Nói xong anh ta trực tiếp hỏi Trâu Mông: "Người không thể thay thế?"
Trâu Mông không ngờ Lâm Tri Ngôn sẽ hỏi thẳng như vậy, sửng sốt một chút rồi thẹn thùng khẽ gật đầu.
Đến lượt Hạ Vũ Châu nhíu mày, hai người này còn có cả "tiếng lóng" với nhau?


"Bác sĩ Lâm làm nghề gì vậy?"
"..."
Hạ Vũ Châu ý thức được bản thân mình vừa hỏi một câu quá ngu ngốc, lập tức hỏi lại: "Ý tôi là, đêm nay bác sĩ Lâm không bận gì à?"


Lâm Tri Ngôn liếc mắt một cái là có thể nhìn ra tuổi tác của Hạ Vũ Châu và Trâu Mông tương tự nhau, vậy không chỉ là nhỏ hơn anh ta một hai tuổi. Mà cũng chỉ nhìn sơ qua cũng biết trong đầu Hạ Vũ Châu chỉ có mình Trâu Mông, lúc này có lẽ là ghen tuông quá độ.
"Không bận." Anh ta trả lời.


"..." Trâu Mông cạn lời.
Hạ Vũ Châu khinh thường: "Bác sĩ Lâm thường xuyên đi xem mắt?"
"Lần thứ hai." Lâm Tri Ngôn trả lời đúng sự thật.
"Anh làm gì vậy." Trâu Mông kéo áo Hạ Vũ Châu.


"Vậy chính là bị người ta từ chối một lần rồi." Hạ Vũ Châu nhìn Trâu Mông: "Điều kiện ưu tú như vậy mà người khác còn không cần, vậy em cũng đừng cần."
"..."
Lâm Tri Ngôn bật cười.
Trâu Mông ngượng ngùng nhìn anh ta: "Bác sĩ Lâm, xin lỗi anh."


"Không sao." Lâm Tri Ngôn cười nói: "Hồi tôi còn trẻ tuổi chưa hiểu chuyện cũng hay mạnh miệng như vậy."


Sau khi Lâm Tri Ngôn nói ra những lời này mà Hạ Vũ Châu còn chưa kịp hiểu hết, đột nhiên trong đầu Trâu Mông xuất hiện suy nghĩ "quả nhiên yêu đương khiến người ta ngốc đi", sau đó lập tức bị suy nghĩ này làm cho kinh ngạc.
Bây giờ Hạ Vũ Châu còn muốn yêu đương với cô sao?


Lâm Tri Ngôn nhìn hai người trước mắt, một người mới gặp như anh ta cũng thấy rõ tình huống hiện giờ của hai người.
"Được rồi." Lâm Tri Ngôn nhìn đồng hồ rồi nói với Trâu Mông: "Tôi không quấy rầy hai người nữa."


Lâm Tri Ngôn đi rồi, Hạ Vũ Châu mới hỏi Trâu Mông: "Em không hỏi tôi sao lại biết em ở chỗ này sao?"
"Nếu anh đã muốn tìm ra thì dù em có đến Nam Cực anh cũng tìm được chú chim cánh cụt nào đã nói chuyện với em."
Hạ Vũ Châu gật đầu, cảm thấy cô nói không sai.
"Anh có ở lại ăn luôn không?"


"Đương nhiên là không." Hạ Vũ Châu nhìn mấy món trên bàn mà chướng mắt: "Đồ ăn của nhà hàng này khó ăn lắm."
Trâu Mông biết Hạ Vũ Châu cũng khá kén chọn, nhưng không đến mức khó ăn. Hơn nữa nhà hàng này còn rất nổi tiếng, cho nên chỉ có hai chi nhánh ở Tư thành.


"Em cảm thấy cũng ngon mà, anh ăn rồi à?" Cô cất điện thoại vào trong túi, chuẩn bị đứng dậy rồi thuận miệng hỏi.
"Ừ..." Hạ Vũ Châu cũng tiện mồm bịa chuyện: "Hai năm trước về nước, có ghé qua ăn một lần."
Nói xong anh mới phát hiện Trâu Mông đang nhìn mình chằm chằm: "Sao vậy?"


"Nhà hàng này mới khai trương được hai tháng."
"..." Đầu óc Hạ Vũ Châu xoay chuyển: "À...Em về chưa? Tôi đưa em về."
"Được." Trâu Mông cũng không từ chối.


Nhưng nề hà đường về quá ngắn, tình hình giao thông cũng rất trơn tru, Hạ Vũ Châu còn chưa nghĩ ra nên nói cái gì thì đã nghe Trâu Mông nhắc: "Phía trước quẹo trái là đến."
Vừa dứt lời, ngay cả đèn xanh đèn đỏ cũng không cho Hạ Vũ Châu cơ hội, đánh xe rẽ vào phía tay trái là tới.


"Vậy..." Tay Trâu Mông đặt lên khoá cửa: "Em vào nhà trước."
"Ừ." Nói xong anh lại lập tức đổi ý: "Chờ một chút..."
"Hửm?"
"Tại sao em lại muốn đi xem mắt?" Hạ Vũ Châu hỏi ra vấn đề khiến mình bức bối nhất.
"Thật ra là..." Trâu Mông theo bản năng muốn giải thích, nhưng việc này nói ra rất dài.


"Sau này có thể đừng đi được không?"
Ngón tay Trâu Mông nắm chặt gấu áo, tim nhảy lên thình thịch.
"Chính là về sau đừng..."
"Được..." Hạ Vũ Châu còn chưa nói xong, Trâu Mông đã lập tức đồng ý.
"Vậy..." Hạ Vũ Châu cởi đai an toàn, chậm rãi nhích dần về phía Trâu Mông.


Cô hơi nghiêng đầu, bờ môi của anh cách môi cô chỉ khoảng 2-3 cm.
Thời gian thì đúng, bầu không khí cũng đúng, Trâu Mông nhắm hai mắt lại, mí mắt còn không nhịn được mà run rẩy, vào lúc cô cho rằng một nụ hôn sẽ rơi xuống thì đột nhiên điện thoại trong túi rung lên.


Có lẽ vừa lúc chèn vào hộp phấn nên tiếng rung còn rất vang.
Không khí bị phá hư, Hạ Vũ Châu ngồi thẳng người dậy, Trâu Mông cũng mở túi lấy điện thoại.
"Làm sao vậy?" Chờ cô cúp máy, Hạ Vũ Châu mới hỏi.
Cô thở dài nhìn anh: "Bà nội em mất rồi."






Truyện liên quan