Chương 59: Là kiệt tác của anh

"Khi nào thì em trai anh mới được gặp em gái em?"
"Em làm gì còn em gái nào nữa?" Trâu Mông không hiểu lắm ý tứ của anh.
Hạ Vũ Châu quay nửa người về phía cô, đẩy cô vào tường, cả người áp lên cô, đưa tay sờ mông cô.


Anh ghé sát tai cô, bên dưới đẩy hông: "Em trai nhỏ này cũng thích em gái em lắm đấy!"
"Anh..." Trâu Mông nhận ra, mặt đỏ bừng: "Sao cái gì anh cũng nói được thế?""
"Mông Mông, em không muốn sao?"
"Muốn... muốn gì?" Trâu Mông né tránh ánh mắt anh.


"Em nói xem?" Hạ Vũ Châu vén tóc cô ra sau tai: "Anh rất muốn, đã muốn 6 năm rồi."
"Con bé đâu rồi?"
"Điềm Điềm ngủ rồi." Hạ Vũ Châu nói xong liền có cảm giác một nhà ba người: "Nói thế này có cảm giác chúng ta là một gia đình ba người vậy."
"Giống chỗ nào?"" Trâu Mông phản bác anh.


"Giống mà, chỉ là...." Hạ Vũ Châu phả hơi thở ấm áp vào mặt cô: "Con của chúng ta chắc chắn sẽ đáng yêu hơn Điềm Điềm."
"Anh sao mà biết được?". Tì𝐦 đọc 𝑡hê𝐦 𝑡ại -- T𝑟𝑼𝐦T𝑟uy𝐞n﹒𝖵n --


"Anh có biết đâu." Anh chuyển chủ đề: "Nhưng mà anh biết nếu em không cho anh làm thì hai chúng ta không biến thành một nhà ba người được."
Trâu Mông giơ tay che miệng anh: "Đừng... đừng nói nữa."
Anh gỡ tay Trâu Mông ra: "Không nói." Hôn lên môi cô: "Làm em, được không?"


Sáu năm xa cách, Trâu Mông hoàn toàn trở thành một tờ giấy trắng, cô đành bị động tiếp nhận nụ hôn của Hạ Vũ Châu, sau đó bị anh bế về giường ở phòng ngủ dành cho khách kế bên, quần áo bị anh đẩy lên, nội y cũng bị lột sạch.




Đôi gò no đủ dựng đứng, Hạ Vũ Châu dùng tay bóp lên rồi tấm tắc ɭϊếʍƈ ʍút̼.
"A... ưm..." Trâu Mông khẽ rầm rì, ngực bị anh ʍút̼ đến rung động.
"Mềm thật đấy, Mông Mông." Hạ Vũ Châu vừa xoa vừa hôn, không bỏ rơi bên nào.


Cơ thể Trâu Mông thơm ngào ngạt, có mùi của nước hoa, mùi nước giặt quần áo và hương thơm nhàn nhạt của chính cô khiến Hạ Vũ Châu có chút nghiện.
"Thơm quá, Mông Mông."


Trâu Mông nắm chặt ga giường, đèn ngủ đầu giường nhu hòa không chói mắt, cô bị anh ɭϊếʍƈ đến thoải mái híp mắt lại, hơi nhăn mũi.
Hạ Vũ Châu vừa gặm vừa cắn nhưng vẫn không tận hứng, dù sao anh cũng ăn chay hơn sáu năm, cho dù trong mơ có nhìn thấy cô vô số lần nhưng hiện thực lại khác hoàn toàn.


Trâu Mông cũng không ngoại lệ, một khi công tắc dục vọng được bật lên, cô cũng không khống chế nổi bản thân mình nên Hạ Vũ Châu muốn gì thì cô sẽ cho cái đó.
Ngón chân cuộn tròn chủ động cọ đùi anh, vừa ngứa lại vừa muốn làm.
"Ướt rồi?"


"Ừm" Trâu Mông nhìn mắt anh gật đầu, cô chủ động rướn người lên hôn anh.
Hạ Vũ Châu cúi xuống, Trâu Mông tự nhiên vòng tay qua cổ anh, Hạ Vũ Châu bế cô lên, quần áo xộc xệch nhưng lại đẹp đến kì lạ.


Cởi xong khuy quần cô, anh luồn tay vào giữa quần dài và qυầи ɭót, sờ được một đoạn ẩm nóng.
"Ướt rồi này!" Hạ Vũ Châu dùng tay xoa vài cái, đổi lại được tiếng rên rỉ mềm mại của cô nỉ non bên tai, phảng phất dừng ở đầu quả tim, nở rộ: "Muốn không?"


Đáp lại là sự câu dẫn trong thầm lặng của Trâu Mông, bất kì hành động, lời nói của anh cô đều vô thức đón ý chiều chuộng, đối với Hạ Vũ Châu lại là sự khiêu khích lớn.
"A..." Hơi thở Trâu Mông không ổn định, trong tiếng thở dốc xen lẫn tia thẹn thùng.


"Ngồi xuống đi Mông Mông." Hạ Vũ Châu ngả người ra sau, kéo quần cô xuống kéo theo tia bạc lấp lánh kéo dài ở giữa hai chân thưa thớt lông của cô.
Khi Trâu Mông muốn ngồi xuống, Hạ Vũ Châu bất ngờ kéo mông cô lên trước.
Đến khi tới gần mặt anh cô mới phản ứng được anh bảo ngồi xuống đâu.


"Anh điên rồi." Trâu Mông theo bản năng muốn chạy lại bị Hạ Vũ Châu kéo đùi lại gần.
"Ngoan, Mông Mông để anh ăn một lát nhé?"
Trâu Mông căn bản không kịp từ chối. Khi cô lùi lại, Hạ Vũ Châu đã ngẩng đầu lên tiến lại gần.
"Ưm... a..." Cô trực tiếp hét chói tai.
Vừa xấu hổ vừa sướng.


Môi âʍ ɦộ bị ngậm lấy, lại bị đầu lưỡi trêu chọc khiến Trâu Mông vừa tê vừa ngứa: "Đừng... Hạ Vũ Châu... a..."
Loại ỡm ờ từ chối này của cô truyền đến tai anh có khi chỉ còn mỗi âm thanh.


Trâu Mông cảm nhận được cơ thể mình thay đổi, cô rất mâu thuẫn, dù sao cũng không thể ngồi trên mặt anh mãi, nhưng cô thực sự rất muốn, chỉ một chút, một chút nữa thôi. Trâu Mông nghĩ: Một lát nữa đi xuống có lẽ sẽ không quá rõ ràng.


Cánh hoa bị ʍút̼ phát ra tiếng "Chậc chậc", đầu lưỡi căng thẳng ấn hạt đậu, Trâu Mông suýt chút nữa cả người nằm sấp xuống, hai chân không khống chế được mà nhũn ra run rẩy.
d*m thủy chảy ra ngày một nhiều, Hạ Vũ Châu ɭϊếʍƈ trọn từng đợt một, từ sau ra trước.


Một tay ôm eo cô, một tay vuốt ve lên trên, cọ quá bên hông sượt qua xương sườn đẩy áo bị tụt lên, dùng sức xoa nắn ngực cô, ngón tay anh luồn vào bộ ngực trắng như tuyết kéo nắn đầu nhũ hoa.
Hạ Vũ Châu buông cô ra nói: "Ngọt thật đấy!"


Trọng tâm của cô dần mất kiểm soát mà trượt xuống, Hạ Vũ Châu dùng tay nâng mông cô, Trâu Mông cảm giác như cả khuôn mặt anh đều chôn ở phía dưới, cô bất giác đỏ mặt.
Kích thích quá rồi.
"Em..." Môi dưới cô run lên, thân thể cũng run theo.


Đầu lưỡi Hạ Vũ Châu gắt gao thăm dò, câu dẫn khiến cô mất hồn.
"A..." Trâu Mông kịch liệt lắc đầu mang theo tiếng nức nở càng lúc càng lớn: "Không, em không... không được..."


Biết cô sắp tới, Hạ Vũ Châu đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, anh dùng sức đút vào, nhìn cô càng lúc càng run rẩy, anh ngậm hạt đậu nhỏ trong miệng không ngừng kích thích.


"Hừ... a... " Trâu Mông ngửa đầu, môi hơi hé mở, hình ảnh trong đầu khựng lại trong chốc lát, theo sau là run rẩy liên tục, thân thể mềm nhũn ngã về phía sau.


Trâu Mông sướng đến mức không để ý bất cứ điều gì, cô ngã trên giường thở hổn hển. Cô thoải mái nhưng Hạ Vũ Châu vẫn còn cứng đến khó chịu, anh lấy khăn giấy lau sạch chất lỏng trên tay và mặt, sau lại đem ngón tay đến bên miệng cô.


Trâu Mông theo bản năng ngậm lấy ngón tay anh, ngón tay trong miệng đè lên đầu lưỡi cô, cô phối hợp gợi ngón tay anh lên, đầu lưỡi ấm áp bao quanh ngón tay trong khoang miệng, chậm rãi ʍút̼.
Cô ngước mắt nhìn anh, ánh mắt vô tội nhưng tràn ngập dụ hoặc.


Cô không biết chính mình đang làm gì, nhưng Hạ Vũ Châu cảm tưởng như cô biết mọi thứ.
Anh một tay cởi khuy quần, kéo qυầи ɭót xuống, côn th*t thoát khỏi trói buộc bắn ra thẳng tắp, anh nắm lấy, trong lòng chợt nảy ra ác ý.


Sau khi rút ngón tay ra khỏi miệng cô, Trâu Mông bị anh bế lên, hơi mang theo chút không nỡ dùng lưỡi câu lấy ngón tay anh.
"Chúng ta ăn cái khác nhé?" Hạ Vũ Châu nhẹ giọng dỗ dành cô.
Trâu Mông tuần tự từng bước đến "món chính", xấu hổ mà chậm rãi gật đầu.


Hạ Vũ Châu thành công thực hiện ý xấu, anh chậm rãi đứng dậy bên mép giường, để Trâu Mông quỳ trên giường. Động tác trên tay loát động vài cái nhanh hơn một chút, anh nắm lấy cây gậy vừa thô vừa cứng đưa đến trước mặt Trâu Mông.


Cô theo bản năng rút lui nhưng bị Hạ Vũ Châu giữ đầu đè lại, kéo cô về phía trước khiến môi cô cọ qua quy đầu mẫn cảm.
Mắt thấy dịch nhầy màu trắng đã bắt đầu rỉ ra, lại thêm sáu năm xa cách không nhìn đến cây gậy này khiến cô vô thức muốn chạy trốn.


"Mông Mông thử một lần thôi nhé?" Hạ Vũ Châu dỗ dành cô: "Cứ thử đi, nếu không được thì từ nay về sau chúng ta không làm như thế nữa, nhé?"
Trâu Mông nuốt nước miếng, cô cũng không phải là không muốn làm nhưng trong tiềm thức của cô, việc này thực sự rất xấu hổ.


Hạ Vũ Châu nhìn ra được cô đang do dự, cũng không muốn ép buộc cô, ngay lúc anh sắp quên đi thì cô đã đi tới trước mặt.
Nếu Hạ Vũ Châu có thể, chắc cô cũng có thể chứ.
"Em... em không giỏi lắm đâu..." Trâu Mông nhỏ giọng: "Nếu không thoải mái thì..."


"Không đâu." Hạ Vũ Châu sờ mặt cô: "Sẽ thoải mái mà, Mông Mông."
Trâu Mông hít một hơi thật sâu, cầm côn th*t đã sớm cương cứng của anh, 6 năm sau gặp lại đã đưa lễ vật lớn thế này rồi.


Cô chậm rãi ngậm lấy đằng trước, mùi vị này Trâu Mông cũng xem như khá thân quen, cũng không quá khó chịu nhưng không thể nói là thích.
Trâu Mông thực sự không biết làm thế nào, ngậm lấy liền bất động làm cho Hạ Vũ Châu ngược lại càng thêm khó chịu hơn: "ɭϊếʍƈ nó đi Mông Mông."


Đầu lưỡi cô khẽ động, ɭϊếʍƈ dọc theo thân gậy. Nhưng là kích thước này quá mức siêu nhiên, cô ngậm nhiều một chút cũng đã căng đầy rồi.
"A..." Hạ Vũ Châu thoải mái kêu lên, ấn đầu cô, không muốn cô rời đi mà càng muốn tiến vào sâu hơn nữa.


"Ưm ưm..." Trâu Mông bị nhét đầy miệng, muốn đẩy Hạ Vũ Châu ra nhưng lại không được.
"Mông Mông." Anh kéo tay cô đặt lên hai quả bóng nhỏ phía dưới: "Sờ cả ở đây nữa, ở đây cũng muốn được sờ."


Tay cô bị Hạ Vũ Châu kéo đi xoa hai quả bóng nhỏ nặng trĩu, ngoài việc ɭϊếʍƈ ra, cô cũng cảm nhận được em trai nhỏ của anh càng lúc càng tiến sâu vào miệng mình, tóc thì hơi bị lôi kéo từ trước ra sau theo tiết tấu của anh.


"A... Mông Mông... sướng quá..." Hạ Vũ Châu không khỏi tán thưởng cô, sướng phần nhiều là đến từ tâm lý thỏa mãn.
Khoang miệng cũng là ướt mềm ấm áp, nhưng thỉnh thoảng sẽ chạm đến hàm răng, càng đem lại một loại kích thích khác.


Trâu Mông bị anh làm cho nước mắt lưng tròng, nước miếng cũng theo khóe miệng chảy ra.
Rõ ràng là trông rất rũ rượi, nhưng Hạ Vũ Châu lại cảm thấy vô cùng quyến rũ.
Cô vỗ vào eo Hạ Vũ Châu muốn anh rút ra, nhưng đến nước này rồi làm sao có thể rút ra được nữa.


Đầu cô lại lần nữa bị đè chặt lại, Hạ Vũ Châu nhanh chóng duỗi thẳng eo: "Đợi một chút nữa Mông Mông, chỉ nhịn một chút nữa thôi nhé!"
Trâu Mông cau mày, bị anh cắm nên không thể kêu ra thành tiếng, chỉ có thể "Ô ô" mà kêu lên.


Hạ Vũ Châu biết mình có chút quá đáng, nhưng anh thực sự có chút mất khống chế, nhìn thấy cô là muốn bắt nạt.


May mắn thay Hạ Vũ Châu xem như vẫn còn nhân tính, khống chế không được muốn tước vũ khí đầu hàng liền đẩy cô ra, nắm côn th*t tự mình loát chục lần rồi nhắm ngay vào ngực cô bắn ra hết.


Cô phảng phất cũng đã lên theo anh, nằm trên giường thở phì phò. Bộ dạng đáng thương của Trâu Mông khiến anh vừa tội lỗi vừa tự hào, cô như vậy quyến rũ đến vô cùng.
Mà người phụ nữ xinh đẹp như vậy, chính là kiệt tác của anh.






Truyện liên quan