Chương 67: Rất thích anh

Hứa Phong mang theo một ít rượu, Đổng Hân Kỳ la hét muốn uống, cũng chẳng biết bắt đầu từ khi nào, ba người tập thành thói quen thi thoảng không có việc gì cũng uống rượu. Có lẽ là vui vẻ, ba cô gái uống quên trời quên đất, mấy người đàn ông muốn cản cũng chẳng được.


Nhưng biểu hiện khi say rượu của ba người lại khác nhau hoàn toàn, Đổng Hân Kỳ không còn nói nhiều như thường ngày, mặt cũng chẳng đỏ, nhưng hoàn toàn không nói lời nào, nhìn như người chẳng có chuyện gì, thực tế hỏi cái gì cũng không biết.


Nhậm Giáng Nhã vẫn như vậy, bắt được ai là mắng người đó, Hạ Vũ Châu chính là nạn nhân đứng mũi chịu sào, sau khi uống rượu lại càng không kiêng nể gì, Đường Lâm có ngăn thế nào cũng vô dụng, cũng may Hạ Vũ Châu nể mặt Trâu Mông nên không so đo tính toán với cô nàng.


Trâu Mông uống rượu xong rất an tĩnh nhưng thi thoảng sẽ lộ ra chút biểu tình đáng yêu, gương mặt nhỏ đỏ bừng, nhiệt tình hơn hẳn so với lúc bình thường.
"Em đi WC." Trâu Mông đứng lên, tốc độ nhanh tới nỗi đến Hạ Vũ Châu cũng không kịp giữ chặt cô.


Nhưng đột nhiên đứng lên khiến đầu óc choáng váng, cô mới đi được hai bước thì chân đã mềm nhũn.
"Cẩn thận." Hứa Phong duỗi tay đỡ lấy cánh tay cô.
"Để tôi." Hạ Vũ Châu không nói hai lời mà kéo tay cô lại, ôm lấy eo cô.


Trâu Mông quay đầu nhìn thấy mặt Hạ Vũ Châu thì mỉm cười với anh, chỉ vào nhà vệ sinh: "Em muốn đi WC."
"Được rồi, em nhìn đường cẩn thận đi." Anh đỡ cô đi.




Lúc này Trâu Mông không cảm thấy phải tị hiềm cái gì, làm trò trước mặt anh mà cởi quần jean rồi ngồi lên bồn cầu, đi vệ sinh xong thì dùng giấy lau sạch, kéo quần, rửa tay, xoay người nhào vào lòng anh.
"A..." Cô xoa xoa cái trán của mình: "Anh cứng quá."
"..."


Nói thôi còn chưa đủ, cô còn duỗi tay sờ loạn trên ngực anh: "Thật sự là cứng lắm đấy."
"Mông Mông, em đừng như vậy." Hạ Vũ Châu cảm giác như cô đang khiêu chiến với lý trí của anh vậy. Rõ ràng cô biết anh không chịu nổi những chuyện này nhất, cố tình cô còn muốn trêu đùa anh.


Tay người gây họa duỗi xuống, sờ đến cơ bụng anh rồi đánh giá: "Giống cơ bụng..."
"..." Cái này lại càng làm anh đứng ngồi không yên, nó liên quan đến tự tôn nam tính, dù sao anh cũng luyện tập suốt bao nhiêu năm, vậy mà cô chỉ nói giống thôi?
Anh kéo tay Trâu Mông: "Em sờ nữa đi."


"Không thèm sờ nữa." Trâu Mông hất tay anh ra, loạng choạng bước hai bước.
Tạm thời Hạ Vũ Châu không định so đo với cô, ôm cô vào trong lòng: "Em chậm thôi."
Trâu Mông nhào vào lòng anh: "Anh là..." Cằm cô tựa vào lồng ngực rắn chắc: "Là Hạ Vũ Châu sao?"


"Em nói xem?" Hạ Vũ Châu xoa đầu cô: "Ngoài anh ra thì còn có ai?"
Cô dùng sức úp mặt vào người anh rồi hít hà, lẩm bẩm: "Oa, là Hạ Vũ Châu."
Anh bị vẻ đáng yêu của cô chọc cười: "Ngốc."
"Ưm..." Cô chu miệng, híp mắt nhìn anh: "Rất thích anh..."


Trâu Mông uống nhiều rượu nên nhiệt tình hơn mọi ngày rất nhiều, sẽ làm nũng, sẽ ra vẻ đáng yêu.
Sẽ làm Hạ Vũ Châu không nhịn được muốn hôn cô.
Môi còn chưa chạm tới, Trâu Mông đã đẩy anh ra, che miệng vọt tới bồn cầu ở bên cạnh.


"Oẹ..." Cô ói đến nỗi suýt nữa nhét cả mặt vào bồn cầu.
Hạ Vũ Châu bất đắc dĩ vén tóc giúp cô, vỗ vỗ vào lưng cô: "Em khó chịu lắm hả? Ai bảo uống nhiều vậy làm gì."
Tuy lời nói thì có vẻ trách cứ, nhưng giọng điệu mềm mỏng dịu dàng.


Đúng là hôm nay cô uống quá nhiều, trước kia hoàn toàn không như vậy, có thể là hôm nay đông người, hoặc cũng có thể vì Hạ Vũ Châu ở bên nên cô mới chẳng kiêng nể gì.


Nôn xong Trâu Mông mới tỉnh táo đôi chút, Hạ Vũ Châu rót ít nước cho cô súc miệng. Nhưng súc miệng rồi, giọng nói vẫn khô khan khiến cô khó chịu.


Đợi trong chốc lát, cuối cùng cũng thoải mái hơn đôi chút, cô vươn đầu lưỡi ɭϊếʍƈ giọt nước trên môi, Hạ Vũ Châu nhìn động tác nhỏ của cô, bản thân anh căn bản chẳng nhịn nổi nữa, cũng không quan tâm đến việc cô vừa nôn xong, lát nữa có nôn tiếp hay không, đỡ eo cô sát vào mình rồi cúi đầu hôn lấy môi cô.


Trâu Mông khi say rượu cũng chủ động hơn so với thường ngày, chủ động vươn lưỡi vói vào khoang miệng bạn trai, khiêu khích đầu lưỡi của anh. Trong phòng vệ sinh vang lên tiếng hôn tấm tắc khiến ai nghe cũng phải đỏ mặt.
Hạ Vũ Châu cực kỳ thích cô như vậy.


Trâu Mông dùng đầu lưỡi ɭϊếʍƈ nhẹ hàm trên của anh, ʍút̼ lấy đầu lưỡi của anh, răng nhẹ nhàng cắn một ngụm, sau đó buông ra: "Ưm..."
Cô thuận thế đẩy anh ra xa, chép chép miệng: "Không ăn được."
"..."


Hạ Vũ Châu không biết đêm nay mình sẽ bị cô chê bao nhiêu lần, nếu xem như say rượu nói lời thật lòng thì đúng là anh có chút tổn thương.
"Cốc cốc." Cửa phòng vệ sinh bị gõ vang lên mấy tiếng: "Trâu Mông, em ổn chứ?"


Hạ Vũ Châu nhíu mày, là giọng của Hứa Phong, thấy Trâu Mông muốn ra ngoài, anh vội ôm cô vào lòng rồi nói: "Em ấy không sao, có tôi ở đây rồi."
Người ngoài cửa cười cười: "Ok, vậy tôi cùng vợ chồng bác sĩ Đường về trước đây."


"Không tiễn." Hạ Vũ Châu vừa nói xong, Trâu Mông lại vùng vẫy muốn đi ra ngoài, anh dùng âm lượng đủ để người bên ngoài nghe thấy rồi nói: "Ngoan, đừng nhúc nhích."


Nghe thấy tiếng cửa lớn đóng lại, Hạ Vũ Châu mới mang Trâu Mông ra khỏi phòng vệ sinh. Trong nhà ăn chỉ còn lại Đổng Hân Kỳ, cô ấy nhìn hai người: "Hai người...thích ngủ ở đâu thì ngủ đi...Mình về phòng đây."
Cô ấy cũng không còn sức để ý đến đống đồ ăn bày đầy trên bàn nữa.


"Mai tôi sẽ gọi người đến dọn dẹp."
Đổng Hân Kỳ ôm tay làm thủ thế "Đa tạ" rồi lảo đảo quay lại phòng.
Trâu Mông thấy bạn mình đi rồi, quay sang nhìn Hạ Vũ Châu: "Em cũng muốn về phòng."
Hạ Vũ Châu giữ chặt tay cô: "Chúng ta về nhà."
"Về nhà?"


"Đến chỗ anh." Anh dắt Trâu Mông ra cửa, cầm lấy túi xách ở tủ giày của cô: "Vêt nhà của chúng ta."


Đổng Hân Kỳ có hơi mơ hồ nhưng chưa đến mức say khướt, sau khi xác định Trâu Mông và Hạ Vũ Châu đã rời đi, cô nàng mới vào phòng vệ sinh, click mở một phần mềm trong điện thoại. Ngón tay lướt nhanh thao tác mở phòng, cô ấy nhìn thấy có người tham gia.


Hôm nay cũng không phải ngày cố định mà cô ấy phát sóng giọng nói trực tiếp, khi nhìn thấy có người tham gia thì cũng khá kinh ngạc, ho nhẹ hai tiếng, thay bằng giọng nói ngọt nị: "Oa, vậy mà lại có một người tham gia, ừm...Coi như đêm nay là phúc lợi đặc thù cho riêng bạn đi." Nói xong cô ấy liền đặt mật mã khoá phòng lại.


********
Hạ Vũ Châu gọi tài xế đến đón hai người về nhà, dọc đường đi Trâu Mông đều dựa vào lòng anh không nói lời nào, chỉ yên lặng nghịch ngón tay của anh.
"Hạ tổng, đến rồi." Tài xế lái xe vào gara. Biệt thự nào cũng có gara độc lập, bên trong chỉ có mấy chiếc xe, đều là của Hạ Vũ Châu.


"Ừ." Hạ Vũ Châu nhìn người trong lòng rồi nói với tài xế: "Bật điều hoà lên rồi cậu về trước đi."
"Vâng thưa Hạ tổng." Tài xế nói xong thì xuống xe đi về.
Nói mệt thì Trâu Mông cũng không mệt, nhưng dựa vào người anh rất thoải mái, cô cũng chẳng muốn động đậy.


Cô điều chỉnh lại tư thế, gác chân lên đùi anh, Hạ Vũ Châu nhân cơ hội đó mà ôm cô ngồi lên đùi mình. Ghế sau rộng mở cũng không chịu nổi hai người ôm nhau như vậy, Trâu Mông chỉ hơi cựa quậy là ngực đã cọ vào mặt Hạ Vũ Châu.


"Em cố ý đúng không?" Anh dùng chóp mũi đụng vào ngực cô.
Trâu Mông đúng là vô tội, mọi chuyện bắt đầu phát triển ngoài tầm kiểm soát của cô. Mãi đến khi chỗ nào đó ngo ngoe rục rịch đâm vào mông thì cô mới phát hiện, mà bây giờ cô có muốn chạy thì cũng muộn rồi.


Tay Hạ Vũ Châu luồn vào trong áo cô, bao bọc lấy một bên mềm mại rồi tỏ vẻ ấm ức: "Là nó quyến rũ anh trước."
"Nó...nó không có..." Trâu Mông nhỏ giọng phủ nhận.
"Sao lại không có được chứ?" Anh vừa xoa vừa vê: "Non nớt mềm mại còn ɖâʍ đãng như này, không phải quyến rũ anh thì là gì?"


"Anh đừng nói linh tinh." Tuy ngoài miệng thì phủ nhận nhưng thực tế cô bị anh sờ nắn thoải mái cực kỳ.
"đầu v* cũng cứng hết lên rồi." Anh vén áo thun của cô lên, tụt áo lót xuống, bầu ngực non mềm lập tức tràn ra: "Anh muốn ăn." Anh ngẩng đầu nhìn Trâu Mông: "Nó cũng muốn cho anh ăn, đúng chứ?"


Trâu Mông không thể phản bác vì anh nói quá đúng.
đầu v* được khoang miệng ấm áp ngậm lấy, hàm răng nhẹ nhàng ma xát, ngẫu nhiên bị anh dùng răng lôi dài ra một chút, sướng đến nỗi khiến cô phải hít ngược một hơi, vừa thoải mái lại sợ hãi.
"Em..." Trâu Mông đẩy anh: "Vào...vào nhà đã."


"Không cần vội." Hiếm khi cô uống rượu, Hạ Vũ Châu muốn cùng cô làm trong xe một lần.
Cúc quần bị cởi, tay Hạ Vũ Châu vói vào trong, ngón tay chui qua lông tóc, dễ đang sờ đến nơi trơn trượt.
"Mông Mông ướt nhanh thật."


Mặc dù biết chỗ này sẽ chẳng có ai đến nhưng Trâu Mông vẫn có chút sợ hãi. Chỉ là loại sợ hãi này rất nhanh đã được thay thế bằng khoái cảm.
Hạ Vũ Châu đẩy cô nằm xuống ghế, kéo quần tụt xuống, lộ ra nơi riêng tư đã ướt át từ sớm.


Đèn cảm ứng ở trong gara vẫn đang sáng lên, nhưng ánh sáng trong xe không được tốt. Hạ Vũ Châu cong hai chân cô lên, hoa huy*t xinh đẹp bày ra trước mắt, anh quỳ gối xuống, cúi đầu hôn lên.
"A..." Trâu Mông cả kinh nâng thân lên: "Đừng..."


"Xấu hổ gì chứ?" Hạ Vũ Châu cười: "Đâu phải chưa hôn qua?" Mỗi một câu nói, hơi thở của anh đều phả vào hoa huy*t, khiến cô vừa nóng vừa ngứa.
Tay Trâu Mông không bắt được vào nơi nào, chỉ có thể ấn đầu của anh, ngón tay túm lấy tóc anh. Hành động này chẳng khác gì cô đang mời gọi anh cả.


Đầu lưỡi xẹt qua huyệt khẩu, phảng phất như bên trong có thứ gì đó hấp dẫn khiến anh muốn dùng lưỡi cắm sâu vào.
"Ưm...Không cần..." Trâu Mông nắm lấy áo anh: "Đừng...đừng đi vào..."
"Được, không đi vào." Hạ Vũ Châu rút ra.


Đang lúc Trâu Mông trống vắng khó nhịn, Hạ Vũ Châu ngậm lấy âm đế, đầu lưỡi ấn nhẹ khiến cô không nhịn được mà khua chân: "Đừng mà...A..."
"Sao lại không cần?" Hạ Vũ Châu hỏi cô: "Rõ ràng em sướng vậy cơ mà, ɖâʍ thuỷ cũng chảy ướt ghế rồi."


Trâu Mông không muốn để anh nói tiếp, trong rên rỉ mang theo nức nở: "Thôi mà..."
"Thật sự?" Hạ Vũ Châu nói xong lại tiếp tục ɭϊếʍƈ láp.
"Hức hức..." Trâu Mông bị anh làm cho nửa vời, hư không cùng sảng khoái luân phiên đến, cuối cùng đành bỏ hết mặt mũi: "Muốn...em muốn..."


"Được rồi em yêu." Hạ Vũ Châu nghe vậy lại tiếp tục ngậm lấy âm đế rồi ɭϊếʍƈ, thi thoảng còn dùng răng nhẹ nhàng cọ xát.


Trâu Mông cảm thấy bản thân không đúng lắm, có một loại cảm giác chưa bao giờ có truyền thẳng lên đầu, cô vội vàng dùng cả tay lẫn chân đẩy Hạ Vũ Châu: "Không được...em muốn...em muốn...anh buông em ra..."


Kích thích đến nỗi cô chẳng biết phải làm cái gì, đẩy không nổi Hạ Vũ Châu, cô đành rụt người về sau, vừa khóc vừa nói: "Hạ Vũ Châu...Em muốn..."


Hạ Vũ Châu biết, anh nhả ra, dùng ngón tay tiếp tục kích thích, ngẩng đầu nhìn gương mặt giàn giụa nước mắt của Trâu Mông: "Ngoan, em yêu...Muốn tiểu thì cứ tiểu đi."
Nói xong, rốt cuộc Trâu Mông không khống chế được nữa, cả người rụt trong góc, hai chân ôm trước ngực, cả người run rẩy rồi tiểu ra ngoài.






Truyện liên quan