Chương 70: Tinh lực tràn đầy

Tinh lực của Hạ Vũ Châu thật sự quá tràn đầy, 18 tuổi đã như vậy, 25 tuổi còn lợi hại hơn. Trâu Mông nghĩ, nếu thật sự để anh làm bù cho những năm qua, dựa vào tần suất này, cô hoài nghi không biết bản thân mình có thể sống với anh đến lúc bạc đầu được hay không.


Anh không mệt nhưng cô thì khác. Làm xong ghé vào trên giường, chẳng còn chút sức lực nào, Hạ Vũ Châu dán ở phía sau, hôn lên xương bướm của cô, để lại một chuỗi vệt đỏ dọc theo sống lưng.
Cô không còn sức nhưng Hạ Vũ Châu vừa hôn đã bắt đầu cứng lên được.


Đến khi Trâu Mông nhận ra có gì đó không đúng, Hạ Vũ Châu đã tròng bao cao su lên, lôi kéo eo cô rồi cắm vào từ phía sau.
"Hạ Vũ Châu." Trâu Mông dùng hết sức gọi cả họ lẫn tên của anh.


"Vợ yêu, em cứ nằm bò là được." Hạ Vũ Châu kéo eo cô, để cô quỳ gối trên giường, đôi tay luồn xuống dưới người cô rồi nắm lấy bầu ngực, liên tục xoa rồi lại bóp.
Mặt Trâu Mông dính xuống giường, hai ɖú bị anh nắm trong tay, tiếng rên rỉ của cô cũng vùi vào chăn.


Tiểu huyệt ướt át, Hạ Vũ Châu cắm vào tận nơi sâu nhất một cách dễ dàng, không phải là anh không muốn tiết chế một chút, mỗi lần làm xong Trâu Mông như muốn ngất đi, anh cũng đau lòng. Nhưng về phương diện khác, mỗi lần bắn xong, nhìn thấy dáng vẻ của Trâu Mông sau khi cao trào, anh lại nhịn không được mà muốn thêm một lần nữa, thậm chí rất nhiều lúc một lần cũng chưa đủ.


Trâu Mông giống như thuốc phiện vậy, khiến anh nghiện.
"Hức hức hức..." Trâu Mông bị anh làm đến nỗi không ngừng rên rỉ, cô đã sớm quên đi thứ gọi là thẹn thùng, ở chỗ này cách âm rất tốt, tiếng kêu của cô càng lúc càng lớn hơn.




"Còn nói không cần, kêu ɖâʍ thế này cơ mà." Tay anh không ngừng xoa nắn ɖú cô: "Có thích chồng yêu chơi em không?"
"Ưm...hức...thích..." Tay Trâu Mông nhoài về phía trước, túm chặt lấy cạnh nệm.
"Nói..." Hạ Vũ Châu dùng sức đỉnh eo: "Nói thích dương v*t lớn của chồng yêu."


"Thích..." Nước mắt Trâu Mông chảy ròng ròng: "Thích...thích....dương v*t của ông xã...aaa..."
"ɖâʍ quá đi mất." Hạ Vũ Châu cảm thán: "Làm ba lần rồi mà tiểu huyệt vẫn còn khít thế này."


"Sâu quá...sâu quá...a..." Trâu Mông chẳng còn chút sức lực, nếu không phải Hạ Vũ Châu ôm lấy hai chân của cô thì cô đã sớm ngã xuống.
Tư thế này cắm vào rất sâu, hơn nữa điều kiện bẩm sinh của Hạ Vũ Châu đã tốt, Trâu Mông cảm thấy mình sắp bị làm hỏng rồi.


"Lớn...quá...aa..." Trâu Mông hông biết mình đang nói cái gì, chỉ là lung tung mà bộc bạch những suy nghĩ trong đầu: "Thô...to...aaa...."
Hạ Vũ Châu thật sự rất thích cô như vậy, cô càng ɖâʍ thì anh càng điên cuồng.


"Vợ ơi." Anh cúi người dán vào lỗ tai cô: "Nước ɖâʍ chảy nhiều quá, đùi anh toàn là nước ɖâʍ của cục cưng thôi đấy."
Trâu Mông dùng sức lắc đầu, cô không chịu nổi kích thích này, cô muốn anh đừng nói nữa.
"Mông Mông, em kêu tiếp đi."


Tay Hạ Vũ Châu sờ đến eo cô, đôi tay dùng sức nắm chặt vòng eo tinh tế. Anh rút nguyên cây ra, chờ đến khi cô thở dốc thì lại nặng nề cắm vào, đổi lấy một tiếng rên ngọt nị từ cô.
"Nói tiếp đi, dương v*t của ông xã có lớn không?"
"Ưm...Lớn...aaa...rất lớn..."
"Có thích không? Chơi em có sướng không?"


"Hức...ư...Sướng...lắm ạ..."
"Sướng thì để ông xã làm thêm vài lần nữa nhé? Hửm?"
"Ưm...vâng..."
Hạ Vũ Châu hưng phấn, có lẽ là nghe cô gọi "chồng" nhiều nên cảm thấy chẳng còn mới mẻ: "Gọi tên của anh đi Nịnh Mông."


Trâu Mông bị làm đến tàn nhẫn có vẻ ngoan hơn lúc ở dưới giường, Hạ Vũ Châu nói gì cô cũng nghe: "Hạ...Vũ Châu."
"Gọi tiếp."
"Vũ Châu...A...Vũ Châu..."
"Đm!" Hạ Vũ Châu chỉ cảm thấy càng ngày càng hăng hái.
"Em...ưm...em không...được rồi..." Trâu Mông lại muốn cao trào, đêm nay đã là lần thứ ba.


"Nịnh Mông, chưa được..." Hạ Vũ Châu bế cô lên từ phía sau, ôm chặt lấy cô: "Nhịn thêm một lát nữa, chúng ta cùng nhau đến."
Anh dùng sức đỉnh eo, tay xoa ngực cô: "Chờ một lát, chỉ một lát thôi."


Gương mặt Trâu Mông nhăn lại, cẳng chân đang quỳ cũng bắt đầu run rẩy, cô thật sự không nhịn nổi nữa: "Vũ Châu...ưm..."
"Nhanh thôi mà...Nịnh Mông...nhanh thôi..." Tốc độ của anh càng lúc càng nhanh, vòng eo đưa đẩy như mô tơ.


"Hức...A..." Khoảnh khắc đạt đến cao trào, Trâu Mông thét chói tai, sướng đến nỗi da đầu tê dại, trong đầu cũng hiện lên một màu trắng loá mắt.
"Ách..." Hạ Vũ Châu cũng đến, tinh dịch bắn ra vào lúc cô kẹp chặt vì cao trào.
Quá tốt đẹp, cả anh và Nịnh Mông đều cùng nhau đến rồi.


Trâu Mông tắm rửa xong, bọc chăn kín người chẳng thèm để ý đến anh, thậm chí một chút chăn cũng không muốn chừa lại cho Hạ Vũ Châu. Anh biết cô giận, cũng biết cô dễ dỗ, chỉ cần da mặt đủ dày là được rồi.
"Vợ ơi, đừng bơ anh mà." Anh dán cả người vào người cô, ôm lấy cô từ phía sau.


Hai người chỉ chiếm cứ một bên giường.
Trâu Mông không quan tâm đến anh, kéo chăn lên kéo che người lại. Hạ Vũ Châu kéo ra, cô lại che lại.
Anh bật cười: "Xem ra Mông Mông nhà ta vẫn còn sức nhỉ?"
Cô nổi giận, kéo chăn xuống rồi quay đầu nhìn anh: "Em phải về nhà."


Hạ Vũ Châu nhìn dáng vẻ giận dỗi của cô: "Em giận cũng đẹp lắm."
"..."
Anh hôn chụt một cái lên đôi môi đang chu ra vì giận của cô: "Muộn thế này về không an toàn đâu."
"Chẳng lẽ còn không an toàn bằng chỗ này của anh?"
Hạ Vũ Châu cợt nhả xin lỗi: "Anh sai rồi."


"Nhưng lần sau vẫn vậy." Trâu Mông vạch trần, tiếp tục quay đi nơi khác: "Không thèm để ý đến anh nữa."
"Vợ ơi, anh biết sai thật rồi." Hạ Vũ Châu quấn lấy cô: "Anh biết lỗi rồi, vợ ơi."
"Ai nha..." Trâu Mông bị anh quấn lấy, cuối cùng vẫn không biết mình nên giận cái gì: "Em mệt..."
"Vậy anh ôm em ngủ."
"Em tự ngủ."


"Không ôm em thì anh không ngủ được."
"..." Trâu Mông cũng chẳng biết anh cho mình uống loại bùa mê gì, cứ như vậy chiều theo ý anh.
Hạ Vũ Châu được ôm cô vào lòng y như ý nguyện: "Ngủ đi thôi."
"Không được động tay động chân."
"Ok, anh bảo đảm."


"Sáng ngày mai cũng không được làm gì hết." Trâu Mông còn nhấn mạnh một câu
"..." Thôi được rồi, anh sẽ cố gắng vậy.
*******


Trâu Mông muốn dọn về nhà ở nhưng mỗi lần Hạ Vũ Châu đều có thể tìm một cái cớ để giữ cô lại, mỗi ngày đi làm tan tầm đón đưa, anh làm không biết mệt, cứ như vậy cô ở chỗ anh gần một tháng.


Từ ngày Đổng Hân Kỳ dọn đến địa chỉ mới làm việc, đã lâu Trâu Mông chưa được gặp cô ấy, hôm nay đúng lúc đến khu vực đó mở họp, hai người cùng nhau ăn cơm trưa.
"Mình hỏi cậu chuyện này nhé?" Đổng Hân Kỳ lặng lẽ hỏi Trâu Mông.
"Hả?"


"Ngày mai có phát sóng trực tiếp, mời Trương Hi. Cậu biết Trương Hi chứ? Chính là cô minh tinh đấy. Chiều hôm nay mình có hẹn đọc kịch bản với cô ta."
Trâu Mông nghĩ ngợi, người này thì cô biết nhưng cũng không để ý lắm.


"Mình nghe nói, là nghe nói thôi, Nhạc Mông muốn mời Trương Hi làm người đại diện, vốn dĩ Trương Hi cũng là người Tư Thành, cho nên mới có hoạt động phát sóng trực tiếp này." Đổng Hân Kỳ nhìn Trâu Mông: "Mình muốn hỏi cậu một chút, xem chuyện này là thật hay giả."


Trâu Mông lắc đầu: "Mình cũng chẳng rõ, Nhạc Mông chỉ ra mắt một app mới thôi mà cũng cần người đại diện sao?"


"Còn không phải sao, mấy công ty khác cũng hay mời người nổi tiếp làm gương mặt đại diện mà." Đổng Hân Kỳ bĩu môi: "Chẳng qua mình không thích Trương Hi lắm, trước có gặp qua một hoạt động, là người có tính công chúa ghê lắm."
"Hạ Vũ Châu rất ít quản mấy chuyện này, không nghe anh ấy nhắc qua."


Đổng Hân Kỳ gật đầu, sếp lớn như Hạ Vũ Châu hẳn là sẽ không hỏi đến việc vặt này, cô ấy nhướng mày với Trâu Mông: "Buổi chiều đi gặp công chúa nhỏ kia với mình đi."


Trâu Mông cũng không có cảm xúc đặc biệt khi được gặp người nổi tiếng, nhưng không ngờ "công chúa nhỏ" lại chủ động chào hỏi cô.
Sau khi kết thúc phần chụp ảnh, "công chúa nhỏ" đi đến trước mặt cô: "Đàn chị Trâu Mông, lâu rồi không gặp."


Vẻ mặt Trâu Mông mang theo nét nghi hoặc, nếu gọi cô là đàn chị, chẳng lẽ là đàn em khoá dưới đại học sao? Nếu là vậy thì hẳn Đổng Hân Kỳ sẽ nhắc đến.


"Chắc đàn chị không nhớ rõ em." Công chúa nhỏ mỉm cười: "Em cũng tốt nghiệp trường cấp ba Tư Trung, năm đó em còn hỏi số điện thoại của đàn anh Hạ Vũ Châu từ chị đấy."
Nói đến đây, Trâu Mông cũng nhớ ra: "Hoá ra là đàn em." Cô vươn tay: "Lâu rồi không gặp."


Ngón tay Trương Hi khẽ nắm lấy tay cô: "Đàn chị kết hôn rồi sao? Với anh Hạ Vũ Châu?"
"Chưa đâu." Trâu Mông nhìn nhẫn trên tay mình, lại nhìn thấy trên mặt cô ta thoáng qua nét cười nhạo.


"Em nói mà." Trong giới của cô ta, những doanh nhân trẻ tuổi đẹp trai chỉ đếm được trên bàn tay, nhưng ít nhất đều quen thuộc, huống chi thân phận Hạ Vũ Châu cao quý, đẹp trai nhiều tiền, làm gì có ai không muốn trèo cao chứ.


Tuy Trương Hi còn nhớ rõ ánh mắt khinh thường của Hạ Vũ Châu năm ấy, nhưng bây giờ đã khác xưa. Hiện tại cô ta chính là người nổi tiếng được bao người săn đón, nói không chừng có cơ hội vin vào quan hệ bạn cùng trường để tiếp cận Hạ Vũ Châu.
Nữ minh tinh cùng doanh nhân, vốn dĩ rất xứng đôi.


Trâu Mông cũng bật cười, tự nhiên hơn nhiều so với nụ cười giả tạo của cô ta: "Nhưng sẽ nhanh thôi, quan trọng là chị có muốn gật đầu đồng ý hay không."
"..."
Đổng Hân Kỳ đứng bên cạnh hưng phấn đến nỗi muốn vỗ tay, Trâu Mông không nói thì thôi, một khi mở miệng sẽ khiến người ta phải cứng họng.


Trương Hi đi rồi, lúc rời đi tuy trên môi vẫn nở nụ cười, nhưng ánh mắt lại thở phì phì.


Buổi tối, Trâu Mông ngồi trên sofa xem chương trình giải trí, Hạ Vũ Châu làm việc trong phòng sách, thật ra anh rất bận, mấy năm nay chẳng có ngày nào là ngày không tăng ca. Nhưng bây giờ để có nhiều thời gian ở chung với Trâu Mông, có vài công việc có thể mang về nhà thì anh sẽ xử lý tại nhà.


Làm xong xuôi, anh ngồi xuống cạnh Trâu Mông, cô dựa vào anh theo thói quen, Hạ Vũ Châu phối hợp ăn ý, nâng tay lên rồi ôm cô vào lòng.
"Anh biết cô ấy là ai không?" Trâu Mông hỏi Hạ Vũ Châu.
"Mệt cho người ta hồi cấp ba còn hỏi em số điện thoại của anh đấy."


Hạ Vũ Châu cẩn thận nghĩ lại: "Hình như là ai đó bệnh tâm thần?"
Trâu Mông cười, hỏi anh: "Hôm nay Đổng Hân Kỳ có nói em nghe một chuyện, có phải Nhạc Mông mời Trương Hi làm gương mặt đại diện không?"


Hạ Vũ Châu quay đầu nhìn Trâu Mông, vẻ mặt khó hiểu, sau đó lại biến thành thì ra là thế: "Em ghen à?"
"Còn lâu nhé." Cô quay mặt đi, tiếp tục xem TV.


Trâu Mông rất mâu thuẫn, nói không ghen, nhưng "công chúa nhỏ" kia nhắc đến Hạ Vũ Châu trước mặt cô lại khiến cô khó chịu. Nói ghen thì hình như ghen vì một chuyện còn chưa xác thực này cũng không có ý nghĩa.
"Em yên tâm đi, Nhạc Mông sẽ không mời gương mặt đại diện đâu." Hạ Vũ Châu xoa đầu cô.


"Vì sao chứ?"
Hạ Vũ Châu cười: "Bởi vì ý nghĩa tồn tại ban đầu của nó chính là vì em."






Truyện liên quan