Chương 73: Quá thích nghe

Màn hình hai bên đều vang lên tiếng hít thở từ dồn dập rồi dần trở nên nhẹ nhàng ổn định của hai người.
Hạ Vũ Châu nhìn chất lỏng màu trắng trên tay, anh có chút ghét bỏ, cảm giác ở trên tay anh không kích thích thị giác mãnh liệt như lúc bắn trên người Trâu Mông.


Trâu Mông mắc cỡ muốn ch.ết, tuy rằng phòng của cô và Đổng Hân Kỳ cách nhau một căn bếp, nhưng đây là nhà mới nên không biết cách âm có tốt không, cô cũng chưa từng kiểm tr.a thử, lỡ như hai người bọn nghe thấy.... Thì xấu hổ vô cùng.


Sau khi bên phía Hạ Vũ Châu yên tĩnh một lúc, Trâu Mông nghe thấy anh đứng dậy, sau đó truyền đến tiếng nước ào ào, cô cũng lén đi vào toilet để giải quyết nửa thân dưới nhớp nháp của mình.


Ngồi ở trên bồn cầu, nhìn đối diện vào trong gương có thể nhìn thấy đầu tóc lộn xộn của cô, dây váy ngủ cũng đã nhăn nhúm.
Cô nói Hạ Vũ Châu lúc nào cũng hứng tình, nhưng nhìn lại bản thân xem, có tốt hơn chỗ nào sao.


Chậm rãi tắm rửa xong, lúc Trâu Mông trở lại giường, Hạ Vũ Châu cũng đã nằm trên giường bên kia, cô cầm điện thoại trong tay, "Em mệt quá, muốn đi ngủ,"
"Em đặt điện thoại bên cạnh đi, anh dỗ em ngủ."


"Em mới không cần anh dỗ đâu." Trâu Mông ngoài miệng nói như vậy, nhưng tay lại rất thành thật dựa điện thoại vào một bên.
Cô quay đầu, màn hình di động bên kia là gương mặt của Hạ Vũ Châu, cứ như anh đang ở cạnh cô vậy.
"Anh dỗ em thế nào?" Trâu Mông hỏi anh.
"Muốn anh dỗ thế nào? Kể chuyện xưa cho em nghe?"




Cô lắc đầu, sợ càng nghe sẽ càng có tinh thần: "Anh hát cho em nghe đi."
Việc này khác nào làm khó Hạ Vũ Châu, dường như anh không thể hát hoàn chỉnh một bài nào cả.
"Chọn một bài nhạc thiếu nhi nào đó là được." Trâu Mông cũng không có bài nào đặc biệt muốn nghe.


"Nhạc thiếu nhi?" Hạ Vũ Châu nghĩ nghĩ, khẽ mở miệng: "Ném, ném, ném khăn tay, nhẹ nhàng đặt vào..."
Trâu Mông nhịn không được cười ra tiếng, cô cho rằng Hạ Vũ Châu ít nhất sẽ chọn một bài như Ngôi sao nhỏ để hát.
"Em cười cái gì?"


"Em sai rồi, anh tiếp tục đi." Trâu Mông nhắm mắt lại, khoé miệng Trâu Mông vẫn còn nở nụ cười.
Hạ Vũ Châu tiếp tục hát, một bài rồi lại một bài, lúc hát đến ca khúc《Tiểu Yến Tử》, phát hiện Trâu Mông đã ngủ rồi.


Anh cầm điện thoại nhìn dáng vẻ khi ngủ của cô, môi hơi nhếch lên, Hạ Vũ Châu hôn nhẹ vài cái lên vị trí môi cô ở trên màn hình, "Ngủ ngon, bảo bối."
********


Theo như dự định ban đầu, Hạ Vũ Châu sẽ đáp chuyến bay về Tư thành vào lúc 3 giờ ngày thứ ba, sau đó sẽ đến đón Trâu Mông tan làm, kết quả chuyến bay ở Ninh thành chịu ảnh hưởng bởi một cơn bão lớn nên cất cánh muộn hai tiếng, lúc đáp xuống Tư thành đã là 6 giờ.


"Tổng giám đốc Hạ." Kha Duệ nhận lấy vali của anh.


Hạ Vũ Châu nhìn vào điện thoại, sau khi hạ cánh anh có nhắn một tin thông báo cho cô và đã nhận được tin trả lời, tiếp đó anh hỏi cô đang ở đâu, nhưng vẫn chưa thấy nhận được tin hồi đáp. Anh vừa đi vừa gọi điện thoại cho Trâu Mông, thừa dịp đang chờ nghe máy, anh nói với Kha Duệ: "Có lẽ hiện tại cô ấy đã tan làm, trước tiên lái xe về nội thành đi...."


Thẳng đến khi cuộc gọi tự động cúp, vẫn chưa kết nối được với Trâu Mông, Hạ Vũ Châu khẽ nhíu mày, lại nhắn WeChat cho cô, tiếp tục nói nốt câu: "Chờ cô ấy trở về, tôi sẽ tính xem đi chỗ nào."
Hình như Kha Duệ đang cười, Hạ Vũ Châu quay đầu liếc cậu ta một cái: "Cậu cười gì?"


"Không có gì thưa tổng giám đốc Hạ." Vẻ mặt cậu ta vẫn như bình thường.
"Kỳ quái." Hạ Vũ Châu lẩm bẩm một câu, tiếp tục gọi điện cho Trâu Mông.


Trâu Mông vẫn không nhận điện thoại, WeChat cũng chẳng trả lời, theo lý thuyết Trâu Mông hẳn đã sớm về đến nhà. Cả đường đi Hạ Vũ Châu đều có chút thất thần.


"Xe ở đây, tổng giám đốc Hạ." Kha Duệ đã quẹo trái và đi được vài bước, còn Hạ Vũ Châu vẫn đang tiếp tục đi thẳng về trước.


Anh ngẩng đầu nhìn thoáng qua Kha Duệ, tiếp tục gửi tin nhắn cho Trâu Mông. Kha Duệ giúp anh kéo cửa xe ở hàng ghế sau ra, Hạ Vũ Châu liền ngồi vào, không hề nhận ra sự khác thường từ chỗ ngồi bên cạnh.


Trâu Mông tưởng rằng anh vừa lên xe là sẽ nhìn thấy mình, lại không ngờ trong mắt anh chỉ có chiếc điện thoại. Nhưng trên màn hình chính là tin nhắn gửi cho cô, Trâu Mông duỗi tay che trước mặt điện thoại, "Em ở đây nè."


Hạ Vũ Châu thực sự bị dọa một trận. Chạng vạng, ánh sáng ở bãi đỗ xe không được tốt lắm, vả lại lúc anh ngồi vào xe, Trâu Mông cũng không phát ra chút động tĩnh nào.
"Sao em lại tới đây?" Hạ Vũ Châu từ kinh hách trở thành kinh hỉ.


(Kinh hách: chuyện vừa bất ngờ vừa đáng sợ ≠ Kinh hỉ: chuyện vừa bất ngờ vừa vui vẻ.)
"Mang kinh hỉ đến cho anh." Cô cố tình giở "ý xấu" không đi đến cửa sân bay chờ anh.


Hạ Vũ Châu muốn ôm cô, hôn cô, nhưng phía trước vẫn còn Kha Duệ và tài xế. Cũng may Kha Duệ làm trợ lý của anh đã lâu nên rất tinh ý, nhanh chóng kéo vách ngăn lên.
Trâu Mông cạn lời.... Vách ngăn đã kéo lên rồi, nếu nói hai người chỉ ngồi im lặng ở hàng ghế sau chắc chắn sẽ không có ai tin.


Đương nhiên, Hạ Vũ Châu sao có thể sẽ ngồi yên một chỗ được chứ.
Anh nghiêng người tiến tới, ôm lấy Trâu Mông rồi hôn lên.


Trâu Mông đại khái đã bị tẩy não, theo như lời Hạ Vũ Châu nói, dù không xảy ra chuyện gì nhưng tài xế và trợ lý ngồi phía trước hẳn là đều cảm thấy chuyện gì cũng đã xảy ra, thế nên cô cũng không kháng cự.


Hạ Vũ Châu cũng không định để hai người ở phía trước nghe thấy âm thanh sắc tình sống động, một cái hôn sâu cũng coi như là giải toả một ít dục vọng trong ba ngày không gặp nhau vừa qua.


"Chúng ta đi đâu vậy?" Trâu Mông giúp anh lau vết son dính trên miệng, dựa vào trong lòng ngực anh, xe đã chạy qua nhà anh, đang đi về hướng nhà của cô, nhưng được nửa đường lại quẹo phải.
"Đến Duyệt Đình Loan."
Trâu Mông nghĩ nghĩ: "Anh mua nhà mới sao?"


"Chuyện mua nhà này thật sự không đơn giản như mua đồ ăn đâu." Anh chơi đùa ngọn tóc Trâu Mông "Với lại, nếu lần sau anh muốn mua nhà thì chắc chắn sẽ viết tên em vào để làm tài sản sau khi kết hôn."


Một sợi tóc bị kéo căng ra, Trâu Mông "xí" một tiếng, Hạ Vũ Châu buông ra tay, tiếp tục nói: "Hai ngày trước, ông ngoại có nhắc rằng anh vẫn còn một căn hộ ở Duyệt Đình Loan, là quà sinh nhật ông ấy đã tặng anh vào năm 18 tuổi."


Duyệt Đình Loan đến nay vẫn là tiểu khu đắt giá ở Tư thành, tuy rằng phòng ở có chút lâu đời, nhưng vì để con cái có thể học từ tiểu học đến trung học cơ sở, vẫn có rất nhiều người tranh giành đến sứt đầu mẻ chán. Căn hộ này do anh đứng tên, nhưng vẫn chưa từng đến ở, hôm đó nhắc đến Hạ Vũ Châu mới nhớ ra, quãng đường đi từ nơi đây đến chỗ làm của Trâu Mông gần hơn nhiều.


Hạ Vũ Châu để tài xế lái xe trở về, mang theo một vali nhỏ lên lầu cùng Trâu Mông, đây là lần đầu tiên anh đến căn hộ ở Duyệt Đình Loan, hai ngày trước đã yêu cầu Kha Duệ tìm người dọn dẹp qua, bên trong cũng được chuẩn bị đầy đủ các nhu yếu phẩm.


Còn chưa kịp dẫn Trâu Mông tham quan một vòng, anh đã đè cô trên tường, "Đã ba ngày không gặp, có nhớ anh không?"
"Nhớ ạ." Trâu Mông ôm cổ anh, "Không nhớ thì đã không đi đón anh rồi."


"Còn dám nói à." Anh giả vờ tức giận, vỗ vỗ vào mông cô: "Không nhận điện thoại, không trả lời tin nhắn, muốn giết ch.ết anh sao?"
Không phải Trâu Mông không muốn nhận, loa phát thanh ở bãi đỗ xe không ngừng thông báo về tin tức chuyến bay, nếu cô nhận điện thoại chắn chắc sẽ bị lộ tẩy.
"Vậy anh muốn thế nào?"


Hạ Vũ Châu bị giọng điệu này của cô làm cho cứng đờ, "Còn có thể thế nào nữa, đương nhiên là muốn phạt em rồi."
Trâu Mông cảm thấy có lẽ đêm nay bản thân mình không sợ ch.ết, "Phạt thế nào?"


Đôi mắt anh nhìn về phía cửa sổ sát đất, lúc vừa vào anh đã chú ý tới nó, hôm đó ông cụ nói đây là tiểu khu nằm ở vị trí đắt đỏ, hướng của tầng trên cùng rất tốt, diện tích cũng vô cùng lớn, phong cảnh xung quanh thì đẹp khỏi bàn.


Hạ Vũ Châu dẫn cô tới trước cửa sổ. Ngoài cửa sổ, mưa đã rơi tí tách, gió cũng bắt đầu nổi lên. Dự báo thời tiết sáng nay cho biết có một cơn gió xoáy dữ dội đang hướng về phía Tư Thành.


"Phạt em bị làm ở chỗ này." Một khi anh mở miệng, lời nói liền ɖâʍ không chịu được: "Làm đến phun nước, so với mưa bên ngoài một lần, được không?"


Trâu Mông lập tức đỏ mặt, Hạ Vũ Châu không chờ được nữa mà vén váy cô lên, tay sờ đến mép qυầи ɭót, vén nó sang một bên, tay lập tức bị dính ướt.
"Ướt nhanh quá vậy?"
Trâu Mông xấu hổ đến mức không nói nên lời, vừa nãy ở trên xe, khi anh hôn cô, đã bắt đầu ướt.


"Bởi vì em rất nhớ anh." Là khao khát, cũng là nhớ nhung, cô uyển chuyển nói ra sự ham muốn của mình.


Khuôn mặt Hạ Vũ Châu hiện lên ý cười, ngón tay của anh đã thâm nhập vào cửa huyệt, Trâu Mông hừ một tiếng, Hạ Vũ Châu nhìn cô đang khẽ cau mày: "Ba ngày không làm, tiểu huyệt lại chặt rồi, chỉ mới một ngón tay thôi."
"Ngứa quá." Trâu Mông vặn vẹo mông, hai tay bắt đầu cởi quần anh.


"Sao hôm nay lại gấp gáp muốn quá vậy?" Hạ Vũ Châu có hơi kinh ngạc, hôm nay Trâu Mông thật sự rất chủ động.


Cô cũng không biết tại sao mình lại gấp như vậy, chắc do mấy ngày đã không gặp nhau, cũng có thể là do kỳ sinh lý sắp đến, hoặc là vì ngày mưa thế này thật sự thích hợp để làʍ ȶìиɦ, tóm lại cô rất muốn, sẵn lòng nghe theo nội tâm của mình.


Trâu Mông chủ động ngẩng đầu hôn anh, một ít son môi còn sót lại cũng đều dính hết lên miệng anh.
Hạ Vũ Châu thật sự rất thích dáng vẻ chủ động của cô, vừa hôn vừa giúp cô cởi áo, chỉ khi cổ áo thun lướt qua đầu, hai đôi môi mới tách nhau ra.


Chẳng mấy chốc trên người cả hai đã không còn gì, cả đống quần áo vương vãi dưới chân. Hạ Vũ Châu áp sát lưng cô vào trước mặt kính cửa sổ, hơi lạnh dán vào da, làm cho lưng Trâu Mông nổi lên một trận da gà, một vài hạt mưa như đang tát vào lưng cô.


Ngoài cửa sổ là cảnh mưa tầm tã lúc trời đêm mờ ảo, mưa ngày càng nặng hạt, từ tí tách tí tách trở thanh những làn nước mưa rào rào, rửa sạch tấm kính thuỷ tinh.
Nhưng cảnh đêm có đẹp đến đâu cũng không bằng được một phần vạn của cô.


Hạ Vũ Châu kéo lấy một chân cô, đỡ eo chuẩn bị cắm vào, quy đầu đã vào được một đoạn, anh lại rút ra.
Trâu Mông thắc mắc nhìn anh.
"Không có áo mưa." Không phải lần nào anh cũng nhịn được bắn ra ngoài. Lần trước ở trong xe không mang áo mưa, anh đã cảm thấy rất nguy hiểm.


Đêm nay Trâu Mông thật sự nhiệt tình quá mức, cô không muốn Hạ Vũ Châu rời đi, lập tức giữ chặt tay anh: "Đang là kỳ an toàn."
Hạ Vũ Châu phân vân vài giây, cuối cùng vẫn thả chân cô xuống, hôn lên môi cô: "Không an toàn, chờ anh một lát."


Trâu Mông đợi một lúc mới thấy anh cầm hai hộp áo mưa nghênh ngang đi tới.
"Tại sao chỗ nào của anh cũng có cái này vậy?"
"Vấn đề này em nên hỏi Kha Duệ, là cậu ta đã để sẵn ở đây."
"..." Loại chuyện này nghĩ đến liền cảm thấy vô cùng xấu hổ.


Hạ Vũ Châu đeo bao vào, nâng chân cô lên một lần nữa, cầm dương v*t thô dài cắm vào.
"Ưm ơ..." Trâu Mông thoải mái thở dài một hơi, cánh tay tự động quấn lên cổ anh.


"Vẫn rất chặt." Hạ Vũ Châu cảm nhận được tầng tầng lớp lớp thịt huyệt đang vây quanh dương v*t thô dài của mình, "Thả lỏng một chút, Mông Mông."
Không phải Trâu Mông không khẩn trương, mặc dù bên ngoài là một hồ cảnh lớn, cô vẫn có chút lo lắng.


"Đừng sợ, anh đã xem qua rồi, đây là kính một chiều." Hạ Vũ Châu hôn cổ cô, "Thả lỏng một tí nào, nếu không anh sẽ không động được."
"Thật... Thật sao?"
"Ừm." Hạ Vũ Châu đẩy nhẹ vào vài cái, cảm giác cô đang từ từ thả lỏng, mới bắt đầu mạnh mẽ ra vào, "Vừa nhỏ lại vừa mềm."


"Ưm ưm a... A... Chậm một chút..." Trâu Mông vừa mới thích ứng, anh liền đẩy nhanh tốc độ, cô không chịu nổi nữa, "Chậm một chút..."
"Nói gì đó dễ nghe đi, Mông Mông..."
Trong nhất thời, cô không biết nói cái gì là dễ nghe: "Ôi... Hạ Vũ Châu... Chậm lại.. Chậm lại một chút... A... Trướng quá..."


Hạ Vũ Châu cúi đầu ngậm lấy đầu v* cô, nhẹ nhàng lôi kéo, tấm kính sau lưng bị Trâu Mông dựa vào đã hiện lên một mảng sương mù nhỏ mờ mờ.
Trâu Mông cảm thấy quá trướng, muốn anh nhẹ một chút, trực tiếp mở miệng: "Ưm... Lớn quá... Hạ Vũ Châu... Anh lớn quá... A..."


Mẹ kiếp... Có người đàn ông nào lại không thích nghe câu nói thế này phát ra từ miệng người phụ nữ mình yêu.
Bởi vì quá thích nghe, nên Hạ Vũ Châu càng dùng sức làm mạnh hơn, anh vẫn còn muốn nghe tiếp nữa.






Truyện liên quan