Chương 80-4: Ngoại truyện 3: Cục cưng

Đối với Hạ Vũ Châu và Trâu Mông, việc cô mang thai là chuyện đến rất bất ngờ. Trong lúc bệnh dịch căng thẳng, hai người điên cuồng làʍ ȶìиɦ, cũng xuất vào trong mấy lần, nhưng vừa sang tháng là kỳ sinh lý của Trâu Mông đến đúng hẹn, cho nên hai người không quá để ý chuyện này.


Đăng ký xong hai người mới tổ chức hôn lễ, Hạ Vũ Châu lo lắng vì bệnh dịch nên không thể chắc chắn, nhân lúc này vội vàng đi chụp ảnh cưới rồi làm tiệc cưới.


Cứ việc Trâu Mông cảm thấy vào tình huống lúc đó, hôn lễ này đã có thể chứng minh ba câu nói "Có tiền là có thể sai khiến được ma quỷ", "tiền là vạn năng" cùng "tài đại khí thô", nhưng Hạ Vù Châu vẫn luôn cho rằng như thế là bạc đãi Trâu Mông.


Đêm tân hôn, Hạ Vũ Châu lại muốn cô càng điên cuồng hơn, vào trạng thái hưng phấn, anh bày ra đủ tư thế, sức lực mạnh mẽ, sáng hôm sau Trâu Mông dậy chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, hai chân mềm nhũn ngã trên mặt đất. Doạ Hạ Vũ Châu sợ ch.ết khiếp.


May mắn ở mép giường có trải thảm, cô mới không bị thương.
Phàm là Trâu Mông chỉ hơi mệt mỏi hay ốm vặt, thì nó cũng khiến Hạ Vũ Châu lo lắng cực kỳ, cô đã nói không sao nhưng anh vẫn khăng khăng muốn đưa cô đến bệnh viện để kiểm tra.


Trâu Mông chửi thầm: Này...Chẳng lẽ muốn để bác sĩ biết cô bị làm đến nỗi mềm chân hay sao?
Kết quả kiểm tr.a xong, thân thể không có chuyện gì, chỉ là có nhiều thêm một đứa bé mà thôi.
"Có...có thai sao?" Trâu Mông không mấy tin tưởng. Nhưng cẩn thận ngẫm lại, tháng này cô đã chậm kinh hai ngày.




Nhưng...chỉ mới hai ngày thôi mà. Vốn đang lo lắng hôm tổ chức lễ sẽ đến tháng, như vậy sẽ rất phiền phức.
Bác sĩ thấy sau khi hai người này biết tin thì rất kinh ngạc, không thấy vui vẻ lắm, thậm chí còn tỏ ra nhăn nhó.


Người đàn ông này là khách VIPP của viện trưởng Đường, bác sĩ không dám chậm trễ, cẩn thận dò hỏi: "Hai người...không cần sao?"
Trâu Mông phủ nhận: "Đương nhiên là cần rồi, chẳng qua con đến với chúng tôi bất ngờ quá."


Bác sĩ không hỏi thêm gì nữa, chỉ nhắc nhở những điều cần chú ý: "Ba tháng đầu là thời kỳ quan trọng nhất của thai nhi, cho nên...ba tháng này không nên quan hệ, bảo đảm cho thai nhi khoẻ mạnh, tránh để đau bụng hay xuất huyết dẫn đến sinh non, nếu cảm thấy không khoẻ thì phải kịp thời đến bệnh viện khám lại."


"..." Lúc nghe được câu cuối cùng, trên mặt Trâu Mông lộ ra vẻ thẹn thùng.
Cũng may bác sĩ có kiến thức rộng rãi, cũng hiểu ý của cô: "Bây giờ tạm thời không có vấn đề gì, nhưng..." Bác sĩ nhìn Hạ Vũ Châu: "Ba tháng đầu vẫn nên nhịn một chút."


Hạ Vũ Châu không có gì là ngại ngùng, chỉ hỏi kỹ bác sĩ trong thời gian mang thai thì phải chú ý cái gì, bổ sung những gì thì mới tốt cho cô.
"Hình như anh không vui lắm." Về đến nhà, Trâu Mộg thấy sắc mặt anh vẫn rất cứng ngắc: "Anh không thích à?"


"Sao lại thế được." Hạ Vũ Châu ôm cô vào lòng: "Anh nghĩ đến việc em phải chịu khổ...thật ra có người nối dõi hay không, anh cũng chẳng quan tâm."


"Nhưng đây cũng là một trải nghiệm trong cuộc đời mà, tuy rằng sinh con là một trải nghiệm khác, nhưng nếu con đến với chúng ta thì chứng tỏ ông trời muốn chúng ta cùng nhau thể nghiệm nó, đúng không?" Cằm Trâu Mông gác lên ngực anh: "Từ nhỏ đến lớn em đã trải qua rất nhiều chuyện mà người khác chưa từng trải, bao gồm cả chuyện chúng ta chia tay rồi lại về bên nhau, chúng ta yêu nhau nhiều năm như vậy, có bao nhiêu người có thể vượt qua những chuyện này chứ? Trước những chuyện này thì việc sinh con có vẻ rất bình thường. Hơn nữa...có anh ở đây thì sao em có phải chịu khổ chứ, anh thấy đúng không?"


Sao cô lại không biết anh lo lắng cái gì cơ chứ.
Anh thở dài: "Thế giới riêng của vợ chồng mình ít quá."
"Vậy trách ai được đây?"


"...Trách anh." Thật ra Hạ Vũ Châu khống chế cũng khá giỏi, phần lớn đều mang bao. Nhưng nhớ lại lần đó, có lẽ do cô thật sự quá mê người, anh không nhịn được mà ra bên trong.


Không thể nói là hai người chưa chuẩn bị gì cho việc có con, dù sao cũng đã quyết định không đeo bao rồi. Nhưng cũng chẳng ngờ rằng đứa bé này đến nhanh như vậy. Mặc kệ nói thế nào thì đây cũng là kết tinh tình yêu của cả hai, làm gì có chuyện không thích.


Nhưng mỗi lần Trâu Mông bị đứa bé này làm cho khó chịu, Hạ Vũ Châu đau lòng gần ch.ết lại chẳng có cách nào san sẻ cùng cô, mỗi khi như vậy anh sẽ thầm nghĩ, sau này con mà không ngoan thì ch.ết với ba.


Toàn bộ thời gian mang thai của Trâu Mông đều được chăm sóc rất tốt, Vũ Vạn Lương cùng Vũ Thanh Lâm bảo vệ cho cô như động vật trong sách đỏ vậy, tình hình bệnh dịch chưa ổn định khiến mọi người càng cẩn thận hơn.


Vũ Vạn Lương hận không thể phái hai vệ sĩ đi theo mỗi lúc cô ra ngoài, Trâu Mông khuyên can mãi thì ông cụ mới chịu bỏ suy nghĩ ấy đi.
Cả nhà đều rất chờ mong đứa nhỏ này, yêu cầu của Hạ Vũ Châu không cao: "Chỉ cần không phải con trai là được."


Ngoài miệng Vũ Vạn Lương nói sinh con trai hay con gái đều như nhau, nhưng trong lòng vẫn thầm hy vọng đây là một đứa chắt trai.
"Ba, sao ba vẫn giữ lối suy nghĩ như vậy thế?" Vũ Thành Lâm rót ly trà: "Con gái thì có gì không tốt?"


"Ba nào có ý như vậy? Con của ba cũng là con gái, sao ba lại không biết có con gái tốt thế nào chứ?" Vũ Vạn Lương uống ngụm trà: "Nếu là con gái thì sau này trên vai sẽ là gánh nặng của cả hai gia tộc, cái giá phải trả đương nhiên sẽ đắt, vất vả hơn con trai. Chuyện này con cũng hiểu mà."


"Ba...Thời đại khác nhau, với lại cho dù là con gái, dựa vào tính cách của Hạ Vũ Châu, ba nghĩ nó sẽ để con gái mình chịu khổ sao?"
Vũ Vạn Lương hừ một tiếng: "Thôi đi, trong lòng nó làm gì có ai quan trọng bằng Trâu Mông? Nhưng con cũng đừng nói vậy, thằng đó cũng là di truyền từ ba đấy."


"..." Vũ Thành Lâm cười, từ ngày ông cụ biết Trâu Mông có thai, sức khoẻ đã tốt lên trông thấy, nói chuyện cũng trung khí mười phần.


Mặc dù chăm sóc tốt cho Trâu Mông thế nào đi nữa thì cũng không thể giúp cô sinh nở một cách thuận lợi. Cô đau đến nỗi mồ hôi đầy đầu, Hạ Vũ Châu cũng lo lắng sốt ruột không thôi.
"Em...em không muốn sinh lần nữa đâu..." Mồ hôi cùng nước mắt giàn dụa trên mặt Trâu Mông.


"Được, để hôm nào anh đi buộc ga-rô, chúng ta không sinh nũa."
"Đau quá..." Từ lúc bắt đầu cơn đau đến nay đã 14 tiếng đồng hồ. Ban đầu cô còn có sức mà nhe răng trợn mắt, bây giờ chỉ có thể rên lên một tiếng "đau".
Mãi đến 18 tiếng đồng hồ, cuối cùng Trâu Mông mới sinh thành công.


"Chúc mừng mẹ nhé, là một cậu bé." Ý tá đặt cậu nhóc vào cạnh Trâu Mông.


Nói thật nếu không phải do mình sinh ra, Trâu Mông thật sự rất muốn bảo y tá bế cậu nhóc đi. Bé con vừa nhăn nhúm lại dính nhớp, vốn dĩ hô hấp đã không được thông thuận, nay ngửi được mùi khiến Trâu Mông có chút buồn nôn.


Cũng may y tá đã ôm đứa bé sang một bên, Hạ Vũ Châu ngồi xổm xuống cạnh cô: "Bà xã, vất vả cho em rồi."
Trâu Mông mệt mỏi, trên mặt còn dính nước mắt, Hạ Vũ Châu cẩn thận hôn lên khoé mắt cô.
"Làm anh thất vọng rồi, là con trai đó."


Trước khi sinh bọn họ có quyền biết giới tính thai nhi, nhưng Hạ Vũ Châu kiên trì nói còn có cơ hội lật bàn, con còn chưa ra, đoán làm sao được là nam hay nữ.
Nhưng đến cuối cùng vẫn là một bé trai.


"Không có việc gì, sống là được." Lúc này Hạ Vũ Châu cảm thấy chuyện giới tính của con không còn quan trọng nữa, chỉ cần Trâu Mông khoẻ mạnh là được rồi.


Từ trước đến nay Trâu Mông chưa bao giờ thấy bản thân xấu như vậy, sau khi sinh xong, từ đầu đến chân đều sưng sưng, cũng may đang trong thời gian dịch bệnh nên xin miễn mọi người đừng đến thăm.


Nhưng đương nhiên không ngăn được Nhậm Giáng Nhã và Đổng Hân Kỳ, Trâu Mông sinh mới vừa sinh xong, ngày hôm sau hai cô nàng đã lập tức đến ngay.


"Mình nghe cô y tá nói trong mắt Hạ Vũ Châu chỉ có cậu thôi, nói cái gì mà mẹ quan trọng hơn con." Nhậm Giáng Nhã cười nói: "Sao cậu ta làm ba rồi mà vẫn còn điên tình thế?"
"Cậu có nghĩ đến năm 80 tuổi rồi mà anh ta vẫn vậy không?"
"Khả năng kiếp sau cũng như thế."
"Kiếp sau nữa cũng vậy."


Trâu Mông cười lắc đầu: "Hai người các cậu trẻ con quá đấy."
"Vâng vâng, giờ cậu làm mẹ người ta rồi, đương nhiên không còn trẻ trâu nữa." Nhậm Giáng Nhã lè lưỡi: "Thế ông chồng điên tình của cậu đâu rồi?"
"Đi làm thủ tục gì ấy."


Đổng Hân Kỳ đi đến nựng bé con: "Bé đáng yêu quá, còn cười với mình nữa này."
"Vậy mà đáng yêu sao?" Trâu Mông hỏi
"Không đáng yêu á?" Đổng Hân Kỳ nhìn cô: "Thế này mà còn không đáng yêu?"


Tuy rằng là con của mình nhưng Trâu Mông thật sự không thể khen nó đẹp hay đáng yêu được, bé con nhăn nhúm còn hơi đen, đôi mắt cũng chẳng mở được to, chẳng xác định được là đáng yêu hay đẹp trai.


"Được lắm, nếu mẹ không thích thì mẹ nuôi nhỏ thích con là được rồi~" Đổng Hân Kỳ vươn ngón tay trêu bé con.
"Còn có..." Nhậm Giáng Nhã cũng đi đến: "Còn có mẹ nuôi lớn nữa."


"À vậy mình muốn hỏi chút." Trâu Mông cũng có hứng thú: "Mẹ nuôi lớn có ba nuôi lớn, thế còn ba nuôi nhỏ của mẹ nuôi nhỏ ở đâu vậy?"
Đổng Hân Kỳ sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại: "Cái gì mà ba nuôi nhỏ, khó nghe gần ch.ết."


Nhậm Giáng Nhã cũng hùa theo: "Ồ~ có người cảm thấy gọi ba nuôi nhỏ khó nghe, hay là ba nuôi Trình Ngôn khó nghe hơn?"


Ngay từ đầu Trâu Mông và Nhậm Giáng Nhã cũng không quá để ý, nhưng dạo gần đây Trình Ngôn theo đuổi quá ác liệt, ngay cả khi ở trước mặt Trâu Mông và Nhậm Giáng Nhã cũng không thèm che giấu. Hơn nữa Trâu Mông trong lúc vô ý biết người mà Đổng Hân Kỳ giấu diếm bao lâu nay lại chính là Trình Ngôn.


"Các cậu đừng nói bậy." Đổng Hân Kỳ mặc kệ hai cô.
"Nói bậy cái gì chứ? Trình Ngôn không phải đang theo đuổi cậu sao?"
"Ai nha!" Hiếm khi thấy Đổng Hân Kỳ đỏ mặt: "Các cậu phiền phức quá đi."


Nhậm Giáng Nhã cười: "Xem ra Trình Ngôn còn phải cố gắng thêm, khéo năm sau mình lại được làm mẹ nuôi nhỉ?"
"Cậu cố gắng tự làm mẹ đi!" Đổng Hân Kỳ đốp lại.
"Mình có cố gắng làm mẹ hay không thì cũng đâu có ảnh hưởng gì đến việc mình làm mẹ nuôi con của cậu?"


"Cậu thích làm mẹ nuôi vậy hả? Thế còn Thu Tưu nữa đó, không phải cô ấy cũng đang mang thai sao?"
"Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến ngay kìa." Trâu Mông nhìn thấy Lâm Tri Ngôn đi vào.
"Chúc mừng cô nhé." Anh ta nói với Trâu Mông: "Tối qua trùng hợp có ca phẫu thuật, xong xuôi thì lại sợ làm phiền cô nghỉ ngơi."


"Chúc mừng anh nhé." Trâu Mông đáp lại.
Cô biết Thu Tưu đang mang thai, trước khi kết hôn, Hạ Vũ Châu có mua một căn biệt thự, nói là quà sinh nhật cho cô, trùng hợp lại ở cùng một khu với Lâm Tri Ngôn. Sau khi mang thai, hai người dọn đến đó ở, thi thoảng Trâu Mông cũng học làm bánh ngọt với Thu Tưu.


Vốn dĩ Thu Tưu không phải quá gầy, lúc mang thai cũng rất rõ ràng. Mấu chốt là cuối cùng Lâm Tri Ngôn phụ bằng tử quý*, thành công cưới được Thu Tưu về nhà.
(Phụ bằng tử quý: bố được vinh hiển nhờ con, ý ở đây là Lâm Tri Ngôn cưới được Thu Tưu cũng nhờ công của đứa bé.)


"Vốn dĩ Thu Tưu cũng muốn đến thăm cô, nhưng dì nhỏ của cô ấy mới đến chơi, không yên tâm cho cô ấy đi lại lung tung. Cô ấy nói chờ cô xuất viện thì sẽ đến nhà cô chơi sau."


"Không sao đâu." Trâu Mông có thể hiểu được, bệnh dịch mới qua được một năm, nhưng một năm nay thi thoảng vẫn có nơi bùng dịch, mọi người cũng trở nên cẩn thận, không có chuyện gì quan trọng thì sẽ không đến bệnh viện.


"Mấy người các cậu đúng là gắn động cơ tên lửa mà." Nhậm Giáng Nhã bật cười: "Mình hẹn hò rồi cưới trước mà vẫn không bằng mấy người cưới nhanh nhanh chóng chóng như các cậu."
Đổng Hân Kỳ: "Vậy cậu tranh thủ đi."


Lúc Hạ Vũ Châu quay trở lại, liền nhìn thấy bọn họ đang nói cười vui vẻ. Nói thật ra bây giờ anh cũng không còn chán ghét Lâm Tri Ngôn như trước, nhưng chốt lại vẫn thấy hơi chướng mắt.
Nhưng người ta cũng kết hôn rồi, lại không thể chướng mắt ra mặt, đành phải làm trong lén lút.


Thời gian thăm bệnh không được lâu, Lâm Tri Ngôn cũng có bệnh nhân cần khám, hàn huyên một lúc rồi rời đi.
"Sao anh vẫn còn để ý chuyện em và bác sĩ Lâm xem mắt vậy?"


Hạ Vũ Châu cũng coi như thẳng thắn thừa nhận: "Chuyện lớn như xem mắt mà anh không để ý được sao? Cũng may là không thành, chứ nếu mà thành thì anh phải khóc với ai đây?"
"Buổi xem mắt hôm đó anh cũng tham gia mà." Trâu Mông cười nói: "Với lại đâu phải anh không biết người bác sĩ Lâm thích là Thu Tưu?"


Nói như vậy không sai, nhưng Hạ Vũ Châu không cho rằng có tên đàn ông nào nhìn thấy người mình yêu đi xem mắt mà có thể bình tĩnh được cả.
"Hơn nữa." Trâu Mông nhìn anh: "Em chỉ yêu mình anh thôi."
Trâu Mông biết mấy chữ này tuy đơn giản nhưng Hạ Vũ Châu lại vô cùng hưởng thụ nó.


Mà Hạ Vũ Châu cũng biết, phàm là Trâu Mông nói ra những lời này, thì tất cả đều chân thành.
"Bà xã." Hạ Vũ Châu ôm lấy cô. Từ ngày hôm qua đến nay, thân phận của cả hai đã thay đổi, nhưng chuyện không thay đổi chính là mỗi ngày Hạ Vũ Châu lại yêu cô nhiều thêm một chút.


Anh tiến đến hôn lên môi cô, mới vừa đụng vào một chút đã nghe con trai òa lên khóc.
"..."
Trâu Mông phản xạ có điều kiện mà đẩy anh ra: "Cục cưng khóc rồi."


Hạ Vũ Châu đương nhiên biết, từ lúc nó còn ở trong bụng vợ anh là đã biết chọc tức anh rồi. Sau khi Trâu Mông tiến vào thời kỳ cuối của thai kỳ, hai người nghe theo lời dặn của bác sĩ, nhưng vốn dĩ Hạ Vũ Châu là người có dục vọng cao, vợ yêu lại nằm trong lòng, không thể làm, hôn hôn sờ sờ chắc vẫn được nhỉ.


Nhưng thằng nhóc này như cố tình muốn đối nghịch với anh, phàm là hai người chuẩn bị thân thiết một chút thì nó sẽ đá bụng Trâu Mông một cái khiến Hạ Vũ Châu sợ hãi, chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn không thân thiết với Trâu Mông.
Không ngờ đến khi ra ngoài rồi mà vẫn còn gan to bằng trời thế này.


"Có phải cục cưng đói bụng rồi không?" Trâu Mông cũng là lần đầu làm mẹ, đối với việc con khóc thì chẳng tài nào đoán nổi nguyên nhân.
Y tá đúng giờ đi vào, đây là khu vực VIPP nên ít người, y tá cũng chăm sóc tận tâm, nghe thấy tiếng khóc thì trêu ghẹo: "Cu cậu đến giờ đói ấy mà."


Trâu Mông cho con ßú❤ cũng không cần tránh Hạ Vũ Châu, cứ như vậy để anh nhìn cảnh ông giời con nằm trong lòng cô, chép chép miệng uống sữa ngon lành.
Hạ Vũ Châu thầm nghĩ, tự nhiên có thêm ông giời con cướp hết đặc quyền của mình.






Truyện liên quan