Chương 18: Thiếu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Màn đêm buông xuống, bóng đêm bao phủ cả một vùng.
Xe ngựa chậm rãi dừng ở cửa sau, Từ Phượng bạch xuống xe trước, Hoa Quế ôm Từ Oản đặt trên lưng hắn.


Tiểu tử này thế mà nặng rồi, Từ Phượng đi rất chậm, Hoa Quế đi bên cạnh soi đèn, cũng bước đi chầm chậm.
Dạo chơi cả ngày, nhìn Từ Oản đùa giỡn, rồi bơi hồ, cứ thế tiểu tử tung tăng suốt một ngày, định lúc về còn ngắm sao mà mới đi được nửa đường đã ngủ mất rồi.


Đã không còn sớm nữa, trăng tròn nhô lên cao, bầu trời đêm trong xanh sao giăng lấp lánh.
Hoa Quế ngẩng mặt nhìn, cười hì hì: "Hôm nay sao thật là sáng, A Man còn nói muốn ngắm sao cùng người nhưng lại ngủ mất rồi."
Từ Phượng Bạch cũng nhìn xuống: "Vẫn còn con nít đây, nhìn cá bơi thôi mà vui hết nửa ngày."


Hoa Quế đột nhiên dừng lại, nàng thở thật dài một cái, quay đầu lại nhìn hắn: "Chủ tử, nô tì có đôi lời vẫn muốn nói, A Man giờ đã trưởng thành, tuy nàng vẫn được nuôi dạy tốt ở Từ gia, không phải lo ăn lo mặc nhưng suy cho cùng d’đ/l/q’d nàng vẫn là một đứa bé, nô tì thấy cũng đau lòng. Có phụ mẫu nuôi nấng, dạy dỗ thì mới gọi là gia đình, không biết nghe người ta nói thế nàng sẽ thấy như thế nào? Ăn nhờ ở đậu thật đáng thương. Hay là, cho nàng đến sống cùng phụ thân đi."


Mặt Từ Phượng thoáng vẻ bi thương: "Đây cũng chính là nhà của con bé, kẻ nào dám nói ăn nhờ ở đậu?"


Hoa Quế nhìn hắn, nâng đèn lên: "E là chính bản thân nàng cũng nghĩ như vậy, cho nên dáng vẻ lúc nào cũng buồn bã. Người không thương xót A Man thì cũng phải biết trân trọng bản thân, chủ tử, dù là vì Lão Thái Gia, vì Từ gia, quãng thời gian này cũng quá đủ rồi, người nghĩ cách lui đi, đưa A Man đi đến một nơi nào đó sống thật tốt."




A Man sau lưng chợt kêu một tiếng, Từ Phượng Bạch vội vỗ về nàng: "Hiện giờ ta cũng là bất đắc dĩ thôi......"
Cõng Từ Oản vào tận trong phòng, cẩn thận đắp chăn rồi mới ra ngoài.


Từ Phượng Bạch ở bên ngoài hai ngày, thân thể vô cùng mệt mỏi, Hoa Quế tiễn hắn ra ngoài, Từ Phượng Bạch dặn dò đôi câu rồi mới đi.
Đi thật nhanh trở về tiền viện, Hồng Vân đang cửa chờ đợi, thấy hắn liền vội vàng tiến lên: "Chủ tử, bây giờ......"


Từ Phượng Bạch phất phất tay: "Chuyện gì để mai hẵng nói, hôm nay ta mệt ch.ết đi được."
Hồng Vân vội vã tiến lên: "Nhưng......"
Lời còn chưa dứt, cửa phòng đã đẩy ra, Từ Phượng Bạch nhìn vào trong, sửng sốt.


Hồng Vân cúi đầu, ở sau lưng lắp bắp: "Nô tì thật sự không ngăn được, thật không ngăn được."
Từ Phượng Bạch đáp: "Biết rồi, ngươi lui xuống đi."
Nói xong, hắn đưa tay đóng cửa phòng lại.


Trong phòng ánh đèn mờ ảo, nam nhân trẻ tuổi một thân áo đen, ngang nhiên ngồi bên bàn, Từ Phượng đi ngang qua, không thèm nhìn hắn: "Sao chàng lại tới đây?"
Bình thường trước mặt Từ Phượng vẫn luôn cười đùa, nhưng lúc này lại mặt lạnh hỏi: "Sao ta lại không thể tới?"


Triệu Lan Chi ánh mắt sáng quắc nhưng vẫn ngồi im.
Từ Phượng đi ngang qua hắn đến bên chậu nước rửa tay: "Hôm nay ta rất mệt, không muốn tranh cãi với chàng."


Rửa tay xong nàng đi vào phía sau bức bình phong mở nút cổ áo. Bận rộn cả hai ngày ở ngoài, toàn thân rất khó chịu. Đến một câu nói cũng không muốn nói, cái gì cũng không muốn làm.
Quả nhiên, nút áo vừa mới cởi ra thì nghe tiếng 






Truyện liên quan