Chương 56: 56: Sao Em Về Rồi

Editor: Chanh
Đợi tới khi người đi ra ngoài, nghe thấy tiếng đóng cửa truyền đến, Hướng Ca mới chịu ngẩng đầu lên.
Hướng Ca bị anh hôn nghẹn đến mức thở hổn hển, cô đánh một cái lên mu bàn tay vẫn đang nắm lấy cổ tay của mình.
"Anh là chó à, gặm em thế làm gì!"


Chu Hành Diễn đứng nơi mép giường cúi đầu nhìn cô, tay buông lỏng: "Sao em về rồi?"
Hướng Ca vẫn đang tức giận, giơ tay lên xoa miệng trừng anh một cái: "Anh không mong em về à?"
Chu Hành Diễn chống tay xuống giường lại cúi xuống hôn cô, nhẹ nhàng ʍút̼ lấy cánh môi của cô gái nhỏ: "Em không nói cho anh biết.
"


Hướng Ca vốn nói lẽ ra tính nói cho anh biết, nhưng sau khi gửi tin nhắn kia cho anh thì không có mặt mũi gọi điện nữa.
Cô ɭϊếʍƈ khóe môi, khẽ ngả người về sau.
Chu Hành Diễn ngồi dậy, bày ra vẻ mặt anh rất hiểu: "Thế nên tin nhắn của em đêm qua có nghĩa em sắp về hả?"


Hướng Ca đã đưa ra quyết định, cô liếc xéo anh một cái, nói: "Là Em sắp về rồi, anh chuẩn bị tinh thần bị em ngủ đi mới đúng.
"
Chu Hành Diễn rũ mắt, thấp giọng cười: "Ừ, anh chuẩn bị xong rồi.
"


Hướng Ca lười biếng trừng anh một cái, cả người lại nằm xuống giường, đầu vừa chạm tới gối đã vùng vẫy bò dậy, ngồi quỳ trên giường nghiêng mình về trước: "Anh dẫn ai về nhà thế?"


"Bạn cùng phòng hồi đại học," Chu Hành Diễn bắt lấy cái gáy của cô, người lại muốn sáp tới, Hướng Ca "oái" một tiếng: "Bạn anh còn đang chờ ở ngoài đấy.
"
"Ừ, để cho bọn họ chờ.
" Anh thấp giọng.
Hướng Ca cười cười đẩy anh ra: "Anh sao lại thế chứ.
"




Chu Hành Diễn cũng bật cười, thong thả ngồi dậy, kéo chiếc vali cô đặt bên cạnh qua, đặt xuống, mở ra, tùy tiện lấy một bộ quần áo đưa tới cho cô: "Vào rửa mặt thay đồ đi em.
"
Hướng Ca vâng một tiếng, nhận lấy bộ quần áo trong tay anh, vừa nhìn thoáng qua đã lắc đầu: "Bộ này không được.
"


Chu Hành Diễn nhướng mày: "Mặc đại một bộ cũng được.
"
Hướng Ca mở to mắt: "Đây là lần đầu tiên em lộ hiện trước mặt bạn cùng phòng của anh, tất nhiên phải xuất hiện một cách hoàn hảo nhất rồi.
"


Chu Hành Diễn nhìn cô, tầm mắt dời từ trán xuống mũi, môi, cằm đến phần xương quai xanh lộ ra sau lớp cổ áo ngủ, gật gật đầu: "Em lúc nào cũng rất hoàn hảo, đi thôi.
"
Hướng Ca lộ ra vẻ vừa lòng, quăng cho anh một ánh mắt khen thưởng rồi nhảy xuống giường đi vào phòng tắm.


Cuối cùng Hướng Ca vẫn thay một chiếc áo sơ mi rộng, ghét bỏ ném bộ quần áo Chu Hành Diễn đưa qua một bên, lúc ra tới cửa còn kéo kéo tay người bên cạnh: "So với anh thì bạn cùng phòng của anh tính cách như thế nào thế, có dễ ở chung không?"


Chu Hành Diễn nghĩ nghĩ, rồi rất nghiêm túc trả lời cô: "Vẫn là tính anh tốt hơn một chút.
"
Hướng Ca "Ồ" một tiếng, lanh lảnh lên tiếng: "Thế thì tính cách của bạn cùng phòng anh cũng tệ quá nhỉ.
"
Chu Hành Diễn cốc đầu cô một cái, mở cửa kéo người đi ra ngoài.


Trong phòng khách, Lương Thịnh Tây đang ngồi trên sofa chỉ để lộ ra cái ót: "Mặt mũi thế nào á? Tôi đâu có biết.
"
Đào Viễn ngồi đối diện với cửa phòng ngủ, thấy người đi ra bèn rất thức thời ngậm miệng lại.


Lương Thịnh Tây khoa chân múa tay rất sống động: "Nhưng cái khí chất nhé, hệt như Nhiếp Tiểu Thiến trong liêu trai* ấy.
"
*Liêu trai: có thể hiểu là những câu chuyện hư cấu về tâm linh, ma quái, thường có mối liên hệ tình cảm giữa người còn sống và yêu tinh (hoặc người đã khuất).


Nhiếp Tiểu Thiến là một ma nữ trong câu chuyện nổi tiếng Nhiếp Tiểu Thiến (Thiện Nữ U Hồn) của bộ tiểu thuyết Liêu Trai Chí Dị.
Mọi người muốn mường tượng rõ hơn thì có thể tìm hiểu trên Google nhé.
Chu Hành Diễn khoanh tay dựa người vào khung cửa lắng nghe, không hề nhúc nhích.


Hướng Ca nghiêng đầu bước hai bước về phía sofa.
Cô cố ý bước rất nhẹ, đôi dép lê dẫm lên sàn nhà không chút tiếng động.
Tới phía sau sofa, cô cúi người về trước, một tay chống vào thành ghế, giọng nói vừa nhẹ nhàng lại dịu dàng: "Anh Lương Thịnh Tây này, em không phải họ Nhiếp đâu.
"


Lương Thịnh Tây giật bắn người, đột nhiên quay đầu lại, suýt chút nữa đã ngã chổng vó từ trên sofa xuống.
Hướng Ca chống cằm nhìn anh chàng cười tủm tỉm.
Lương Thịnh Tây thở dài, lắc lắc đầu: "Em gái yêu tinh, em học phải cái nết hư của bác sĩ Chu rồi.
"


Đào Viễn nhớ lại vừa nãy mình đi vào phòng ngủ, cô gái này bị Chu Hành Diễn ấn trong lồng ngực, lúc này cuối cùng cũng xuất hiện dưới ánh đèn chói lọi trong phòng khách, nhìn không được "Oa" một tiếng, nhảy dựng lên khỏi sofa, chìa tay ra với Hướng Ca: "Em gái, xin chào, anh là Đào Viễn, là anh em tốt của bạn trai em.


"
Hướng Ca bị thái độ của anh chàng chọc cười, cũng thoải mái bắt tay lại, Chu Hành Diễn đi tới ném hai đôi dép lê qua, đoạn kéo Hướng Ca ngồi xuống ghế.
Đào Viễn cũng ngồi xuống, tay chống cằm nhìn Hướng Ca đầy ẩn ý: "Em gái, hình như anh từng gặp em ở đâu rồi đúng không nhỉ?"


Chu Hành Diễn lạnh lùng liếc anh ta một cái, thuận tay với lấy chiếc gối bên cạnh ném thẳng vào mặt thằng bạn mình.
Đúng lúc Lâm Tu Nhiên từ trong phòng bếp đi ra, nhìn bọn họ một vòng: "Có ai kiêng ăn gì không?"


Nhà Lâm Tu Nhiên làm về mảng ăn uống nên trình độ nấu nướng ngon đến mức khiến người người căm phẫn, Chu Hành Diễn từ một tay mơ rán trứng cũng rán không nổi đến một Chu thiếu gia món nào cũng xào được tất, không thể không kể đến công lao to lớn của Lâm Tu Nhiên.


Đào Viên và Lương Thịnh Tây từng nhất trí với nhau, nếu bản thân là nữ, chắc chắn sẽ chọn Lâm Tu Nhiên làm bạn trai.
Mà Chu Hành Diễn lại hiển nhiên đứng đầu trong danh sách những người tuyệt đối không nên yêu, hơn nữa danh sách này còn không có người thứ hai.


Hai đầu bếp bận rộn trong phòng bếp, ba người còn lại chờ cơm ăn ngồi trước bàn ăn nói chuyện phiếm, đồ ăn nấu gần xong, Lương Thịnh Tây cùng Đào Viễn đi xuống dưới nhà mua rượu.


Tối hôm qua Hướng Ca uống đến gần sáng, cả ngày nay cũng mới ăn được chút ít cơm, lúc này dạ dày vẫn đang không mấy thoải mái, vừa nhìn thấy chai rượu trên bàn đã theo phản xạ nôn khan một chút.


Động tác của mọi người đều dừng lại, Đào Viễn há hốc miệng, "A" một tiếng không nói thêm được lời nào.
Không gian một mảnh yên tĩnh, ba người còn lại mặt không cảm xúc nhìn về phía Chu Hành Diễn.
Hướng Ca cảm thấy bản thân hẳn nên số ít phục tùng số nhiều, cũng xoay đầu lại nhìn anh.
"! "


Chu Hành Diễn ngẩng đầu lên liếc nhìn cô: "Em cũng nhìn anh làm gì?"
"Anh đẹp trai mà.
" Hướng Ca thành thật.
"! "
Động tác của Đào Viễn và Lương Thịnh Tây vô cùng nhất trí thu tầm mắt lại, thống thấy nâng chén rượu, cụng ly một tiếng giòn vang: "A Viễn, độc thân vui vẻ muôn năm.
"


Đào Viễn mặt không cảm xúc: "Chúc cậu vui vẻ.
"
"Chúc cậu vui vẻ hơn tôi.
"
"Cút con mẹ nhà cậu đi, ông đây cóc thèm vui vẻ.
"


Mọi người lâu ngày không gặp, bầu không khí vô cùng hài hòa, Lương Thịnh Tây sau khi nốc một lon bia mặt đã đỏ lựng, một tay khoác lên cổ Đào Viễn, lắc lắc ngón tay đầy vẻ bí ẩn nói với Hướng Ca: "A Viễn là ông hoàng bia rượu trong bốn người bọn anh đấy.
"


Đào Viễn lúc này đã cởi áo khoác, lộ ra chiếc áo thun màu đen có thêu hình đầu lâu vàng bên trong, trông rất có chất Punk*, hệt như chàng hoàng tử bé của hộp đêm.
* Punk là văn hóa nổi loạn, thời trang punk thường sử dụng những yếu tố văn hóa truyền thống rồi cắt xén và sửa đổi theo cách mới.


Hướng Ca mừng rỡ, hóa ra trong phòng bọn họ cũng có một người tửu lượng tốt, mười phút sau, Đào Viễn xử lý ba bình rượu rồi gục thẳng xuống bàn, loảng xoảng một tiếng thật to.
Sau đó lại ngẩng đầu lên, khóc lóc rống to: "Demacia*!!"
"! "
Hướng Ca trợn mắt há hốc mồm.


*Demacia: Trong Liên minh huyền thoại, những vị tướng yêu thích của đa số mọi người như Garen, Lux, Jarvan IV kèm với những kỹ năng của họ như Cầu Vồng Tối Thượng, Đại Địa Chấn, hay một số kỹ năng khác của một vài vị tướng, họ đều hô to Demacia mỗi khi tung kỹ năng kết liễu.


Chanh hong rành game lắm nên mọi người hãy Google nếu muốn hiểu thêm hoặc góp ý để giải thích rõ hơn nhé.
Chu Hành Diễn đi toilet, Lâm Tu Nhiên nhìn hai con ma men bên cạnh đang kề vai sát cánh cười ra tiếng, đoạn rút điếu thuốc ngậm trong miệng, nhưng không châm lửa.
Hướng Ca có chút ngạc nhiên nhướng mày.


Lâm Tu Nhiên ra dấu: "Anh ra ban công nhé?"
Hướng Ca chớp chớp mắt: "Không sao.
"
Lâm Tu Nhiên nghiêng người về trước, tiện tay rút hộp thuốc đặt trước mặt cô, lấy một điếu đưa tới.


Hướng Ca rút ra, môi đỏ cắn lấy, lại nhận chiếc bật lửa anh ta đưa, nói câu cảm ơn, động tác vô cùng thành tạo châm lửa.
Mới vừa châm xong, một đôi tay thon dài đẹp mắt đã từ phía sau cô duỗi tới, lòng bàn tay nhẹ dán lên cánh môi, cầm lấy điếu thuốc rút ra khỏi miệng.


Hướng Ca "A" một tiếng, ngẩng đầu lên.
Trong tay Chu Hành Diễn cầm điếu thuốc, đôi mắt đen láy nheo lại, từ trên cao nhìn xuống cô.
Vị trí Hướng Ca ngồi quay lưng lại với vị trí phía toilet nên không thấy được anh đi tới, nhưng Lâm Tu Nhiên thì có.


Cô ai oán liếc người đàn ông ngồi đối diện một cái, người nọ còn đang người đến run cả người, đứng dậy túm lấy tên Lương Thịnh Tây đang rống to cùng Đào Viễn đi ra cửa: "Tôi đưa hai thằng này về.
"


Chu Hành Diễn ừ một tiếng, đi ra cửa nhìn bọn họ loạng choạng xỏ giày vào chân, Hướng Ca mở cửa giúp, tiễn người tới tận thang máy mới trở về.
Chu Hành Diễn đứng nơi cửa, điếu thuốc lá trong tay đã cháy hơn phân nửa, ánh sáng đỏ lập lòe le lói như sắp tắt.


Hướng Ca chớp chớp mắt nhìn, rồi nhẹ hôn lên môi anh như đang lấy lòng.
Chu Hành Diễn niết lấy điếu thuốc, trầm giọng nói: "Gan lớn rồi đúng không? Hửm?"
Hướng Ca bĩu môi: "Bạn cùng phòng của anh cho em mà.
"
"Cậu ta cố ý cho em.
"
"Sao anh ấy lại cố ý cho em cái này.
"


Chu Hành Diễn đột nhiên cười một tiếng, tiện tay dí điếu thuốc vào chiếc gạt tàn trên bàn, rũ mắt nhìn cô.
Đèn trong phòng khách và phòng bếp sáng rực, Chu Hành Diễn đứng ngược sáng, đôi mắt đen láy hơi tối xuống, không khí phảng phất chút rượu xen lẫn mùi thuốc lá nhàn nhạt.


Hướng Ca đột nhiên cảm thấy bầu không khí có chút ám muội, cô ɭϊếʍƈ môi, ngẩng đầu lên.
Nhiệt độ xung quanh dường như cũng nóng dần lên.


Chu Hành Diễn tựa hồ vẫn chưa phát giác ra, nhàn nhạt nhìn cô, trầm giọng mở miệng: "Hút thuốc sau bữa ăn độc tính tương đương với việc hút mười điếu thuốc thông thường.
"
Hướng Ca: "! "
Hướng Ca:


"Sau khi ăn xong thành dạ dày co bóp mạnh, tuần hoàn máu được đẩy nhanh, các chất độc trong khói thuốc cũng hấp thụ vào cơ thể dễ dàng và nhanh chóng hơn.
" Anh nghiêng đầu, hơi cau mày nhìn cô, "Hơn nữa con gái hút thuốc cũng ảnh hưởng tới chu kỳ sinh lý, em không muốn sức khỏe nữa đúng không?"
"! "


Hướng Ca dại ra nhìn anh vài giây, mặt không cảm xúc, cánh môi dưới hơi bĩu ra thổi một hơn khiến phần tóc mái nhỏ vụn xung quanh nhẹ bay lên.
Chu Hành Diễn mím môi, khóe môi không hạ xuống lộ ra chút ý cười nhàn nhạt.
Hướng Ca vừa đảo mắt nhìn quanh một vòng, đúng lúc bắt được nét mặt này của anh.


Cô hơi hếch cằm, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Vẫn cứ cảm thấy người này cố ý.
Hướng Ca khó chịu cúi đầu, người sáp lại gần, mũi chân kiễng lên, vòng tay ôm lấy cổ anh.


Cơ thể mềm mại của cô gái tới gần, đầu ngón tay khẽ chạm vào cổ anh, lực đạo nhẹ nhàng chậm rãi cọ xát, hô hấp nóng bỏng phả vào vành tai.
Cô ôm lấy anh, đè thấp giọng: "Vậy có chuyện gì để làm sau ăn mà không ảnh hưởng tới sức khỏe không anh?"


Chu Hành Diễn trầm mặc một lát mới nhàn nhạt trả lời: "Tản bộ.
"
Hướng Ca: "! "
*Tác giả có lời muốn nói:
Hướng Ca: Iem có thể làm gì chứ, iem cũng tuyệt vọng chếc mẹ.
- -----------.






Truyện liên quan