Chương 63

Đến đồn công an, đỗ xe xong, ánh mặt trời bên ngoài nắng chói chang. Ôn Nam Tịch và Lý Huống xuống xe cùng nhau đi vào, vừa rẽ vào một góc thì thấy Phó Diên đang ngồi trên ghế, tựa vào lưng ghế cầm điện thoại di động bấm.


Mà đối diện anh, là một người đàn ông mặc áo khoác có mũ trùm đầu màu xám với sắc mặt cực kỳ nhợt nhạt, như thể anh ta vừa chạy ra khỏi một con mương tối tăm, co rúm lại khi nhìn thấy ánh sáng. Hoàn toàn trái ngược với Phó Diên.


Người đàn ông ngẩng đầu nhìn Ôn Nam Tịch, đôi mắt lạnh lẽo thật sự rất lạnh, bước chân Ôn Nam Tịch dừng lại, Lý Huống giật mình: “Hình như em đã từng nhìn thấy hắn.”


Phó Diên buông đôi chân dài xuống, ngồi thẳng thân mình đưa tay nắm lấy tay Ôn Nam Tịch. Ôn Nam Tịch đi về phía anh, cô nhìn Phó Diên: “Hắn ta chính là Seven?”
Phó Diên gật đầu: “Một người bạn cùng lớp với anh, cũng là một người theo đuổi cuồng nhiệt Nhan Khả, Vu Sâm.”


“A, em đã biết rồi.” Lý Huống đột nhiên bừng tỉnh, sau đó vẻ mặt rất khó phân biệt.
Đây là lần đầu tiên Ôn Nam Tịch nghe nói.


Lý Huống quay đầu lại nói với Ôn Nam Tịch: “Có một năm anh Diên tham gia một cuộc thi bảo mật Internet, đối thủ của anh ấy là người cùng khoa. Người này trong cuộc thi đã có bài phát biểu gây tranh cãi, chị Ôn có thể về nghe lại. Khi đó, nếu không phải có người bảo vệ thì bây giờ có lẽ hắn cũng không thể ngồi đây gài bẫy em.”




Ôn Nam Tịch hơi khựng lại liếc nhìn Vu Sâm, rồi lại nhìn Phó Diên.
Phó Diên nói: “Giáo sư Lương đã cứu cậu ta.”
Thì ra là thế.


Lúc này cảnh sát Lưu dẫn người tới, tiếng đôi giày cao gót gõ xuống đất, Ôn Nam Tịch quay đầu nhìn lại thấy Nhan Khả đang mặc bộ vest chuyên nghiệp. Một thời gian không gặp lại vẻ mặt Nhan Khả vẫn kiêu ngạo như vậy, cô ta tỏ ra không quen biết Ôn Nam Tịch và Phó Diên quay đầu lại nhìn cảnh sát Lưu, “Tôi không biết cảnh sát Lưu muốn tìm tôi có chuyện gì? Vội vàng gọi tôi đến đồn công an, lát nữa tôi còn phải đi gặp khách hàng, cảnh sát Lưu, xin hãy nói ngắn gọn.”


Đây là một tư thái đánh đòn phủ đầu.
Cảnh sát Lưu nói: “Cô Nhan, cô yên tâm, chúng tôi chỉ hỏi vài câu, đúng lúc cô cũng có thể hỏi han các bạn cùng lớp ở đây.”
“Bạn cùng lớp nào?” Nhan Khả hỏi ngược lại.
Cảnh sát Lưu nói: “Xin mời.”


Nhan Khả nhìn theo cử chỉ của cảnh sát Lưu, thoáng nhìn thấy Vu Sâm. Khi Vu Sâm nhìn thấy cô ta đôi mắt lập tức trở nên cuồng nhiệt, Nhan Khả nhìn thấy khuôn mặt và ánh mắt của hắn ta gần như cảm thấy buồn nôn, khóe mắt cô ta nhìn thấy vẻ đẹp trai sáng láng của Phó Diên và đôi bàn tay anh đang nắm tay Ôn Nam Tịch, sự không cam lòng lại lần nữa dâng lên trong lòng.


Cảnh sát Lưu nói: “Chúng tôi tìm thấy lịch sử trò chuyện giữa cô và Vu Sâm trên điện thoại di động của anh ta. Cô phàn nàn với anh ta công việc không thuận lợi, oán giận với anh ta, anh ta lại muốn theo đuổi cô nên muốn giúp đỡ, đồng thời cũng tỏ vẻ nhất định sẽ giúp đỡ cho cô được suôn sẻ, làm cho cô vui vẻ và trấn an cô rằng anh ta sẽ giải quyết tốt mọi việc.”


Những đầu ngón tay của Nhan Khả nắm chặt túi, nhìn cảnh sát Lưu: “Sau đó thì thế nào?”
“Sau đó, anh ta đã cài virus vào diễn đàn với chiêu bài hướng dẫn anh Lý, làm hỏng hệ thống thông tin máy tính và vi phạm các quy định quốc gia. Anh ta sẽ bị kết án.”


Sắc mặt Nhan Khả cứng đờ, hỏi ngược lại: “Việc đó có liên quan gì đến tôi?”
Cô ta ngước mắt lên, nhìn về phía đó, nói: “Vu Sâm, là tôi đã xúi giục anh cài virus à?”
Vu Sâm nghe vậy, đứng lên lắc đầu: “Không, không liên quan gì đến cô ấy, các người thả cô ấy đi.”


Cảnh sát Lưu cau mày.
Những người khác đều im lặng, Lý Huống nhìn Vu Sâm: “Không phải sao? Lời vừa rồi của cô ta là có ý gì? Cô ta không thừa nhận là cô ta đã dẫn dắt anh, cô ta nghe nói anh bị giam giữ còn chẳng tỏ thương xót chút nào, anh kéo cô ta vào có khi sẽ được thoát thân đấy.”


Sắc mặt Vu Sâm lạnh như băng, gương mặt của hắn ta trắng bệch như tờ giấy, nhìn Lý Huống nói: “Câm miệng, liên quan gì đến cậu.”
Lý Huống nghe vậy tặc lưỡi hai lần, không nói gì thêm.


Cảnh sát Lưu đi về phía Vu Sâm, nhìn hắn ta rồi nói: “Nội dung trò chuyện của anh với cô ấy, cô ấy đã làm ra một vài hành động cực đoan và bị Diên Tục đuổi việc. Cô ấy còn nói với anh rằng cô ấy muốn giành được dự án Bệnh viện số 9 và hiện đang tranh chấp, đối thủ là Ôn Nam Tịch ở Diên Tục, ấy thế mà anh còn nói những chuyện này không liên quan gì đến cô ấy sao?”


“Anh phải hiểu rõ rằng anh đang phạm tội.” Cảnh sát Lưu tăng thêm ngữ khí.


Vu Sâm liếc nhìn người con gái xinh đẹp đứng ở cửa, khóe mắt khẽ động mấy giây sau mới thu hồi ánh mắt, nhìn về phía cảnh sát Lưu: “Tôi đã nói rồi, không liên quan gì đến cô ấy cả, tôi ngứa mắt Diên Tục, ghét Phó Diên, cũng không ưa người họ Ôn này.”


Phó Diên nghe được lời này, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo.
Cảnh sát Lưu nhìn Vu Sâm vài giây rồi quay lại nhìn Phó Diên.


Phó Diên đứng dậy, kéo Ôn Nam Tịch ra phía sau, đi đến trước mắt Vu Sâm, cụp mắt, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Giáo sư Lương từng nói với cậu, ông ấy hy vọng cậu có thể đi đúng đường, năm đó cậu đã hứa với ông ấy nhưng bây giờ chuyện gì đang xảy ra với cậu vậy? Cậu đang bị người phụ nữ này sử dụng như một con cờ à?”


Vu Sâm đột nhiên ngước mắt lên nhìn Phó Diên: “Liên quan gì đến cậu.”
Hắn ta thấp hơn Phó Diên, nhìn hắn ta như thế này, vết sưng dưới mí mắt do thức khuya lâu hiện rõ trên khuôn mặt tái nhợt, khiến hắn ta giống như một con quỷ hút máu lang thang cả ngày lẫn đêm.


Phó Diên hơi nheo mắt lại nhìn chằm chằm vào Vu Sâm, vài giây sau mới nói: “Được, tùy cậu lựa chọn.”


“Tôi có thể đi được chưa?” Nhan Khả hỏi một viên cảnh sát. Viên cảnh sát nhìn cảnh sát Lưu, cảnh sát Lưu không gật đầu mà nhìn Nhan Khả. Nhan Khả thấy anh ta không lên tiếng liền quay người đi, mang theo mùi nước hoa nồng nặc trong phòng.


Ôn Nam Tịch nhìn bóng dáng Nhan Khả bước xuống bậc thang, thầm nghĩ từ khi cấp ba cô ta vẫn luôn như vậy, chỉ đầu xỏ rồi mặc kệ người khác đánh nhau.
Sau khi Nhan Khả rời đi Vu Sâm chính thức bị giam giữ.


Còn các vấn đề tiếp theo phải xem xét các tổn thất của Diên Tục. Ôn Nam Tịch, Phó Diên và Lý Huống ra khỏi đồn công an, bên ngoài trời đã nhá nhem tối, đèn neon nhấp nháy, họ ăn tối ở gần đó, Lý Huống lái xe của Ôn Nam Tịch về nhà. Ôn Nam Tịch ngồi vào chiếc xe màu đen của Phó Diên, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ ánh sáng lướt qua mặt cô.


Phó Diên cầm vô lăng, đường cong của cánh tay rõ ràng, thỉnh thoảng lướt đi theo ánh đèn, hôm nay anh đeo vòng tay bình an do Ôn Nam Tịch tặng, anh lái xe vào gara, quay đầu nhìn cô: “Em đang nghĩ gì vậy?”
Ánh sáng bị chặn lại.
Ôn Nam Tịch thu hồi ánh mắt, cô ngồi thẳng dậy nhìn anh nhẹ nhàng lắc đầu.


Phó Diên xuống xe, nắm tay cô đi vào thang máy, Ôn Nam Tịch ngẩng đầu nhìn sườn mặt anh, hỏi: “Vu Sâm, anh ta cũng là học trò cưng của giáo sư Lương à?”
Phó Diên ôm cô ra khỏi thang máy, đi tới cửa nhà nói: “Đã từng.”
Ôn Nam Tịch nhớ đến những mật mã ngắn gọn và rõ ràng của Vu Sâm.


Virus bên trong đã biến mất không một tiếng động, biệt danh “lão đại” mà Lý Huống gọi quả thực xứng đáng với tên gọi của hắn ta. Sau khi vào phòng, Phó Diên cởi cúc tay áo sơ mi, Ôn Nam Tịch đi tới rót nước mỗi người một ly đưa cho anh, nhìn Phó Diên: “Vậy sao giờ trông anh ta lại thảm bại như vậy?”


Phó Diên cầm ly nước, dựa vào bàn nói: “Chắc là do gia đình. Đáng lẽ năm thứ hai cậu ấy phải có khí phách hăng hái, nhưng mẹ cậu ấy lại tự sát.”
“Loại tự sát này còn tương đối tàn nhẫn.”
Ôn Nam Tịch nhìn anh với đôi mắt ngấn nước.


Phó Diên uống nước, rũ mắt nhìn cô, nói: “Chuyện bi thảm đó anh không thể kể cho em nghe được.”
“Cho nên sau đó anh ta đã thay đổi?”
Phó Diên ừ một tiếng.
Ôn Nam Tịch dừng một chút, nói: “Vậy Nhan Khả…”
Quả là không có nhân tính.
Phó Diên không nói gì.


Ôn Nam Tịch uống từng ngụm nước liếc nhìn anh, điện thoại của Phó Diên chợt vang lên, anh đang xem điện thoại, Ôn Nam Tịch suy nghĩ một chút, bước tới, ngẩng đầu hôn lên khóe miệng anh. Phó Diên nhướn mày, một tay vòng qua eo không cho cô rời đi, cụp mắt xuống nói: “Chúng ta tắm cùng nhau nhé?”


Ôn Nam Tịch ngẩng đầu ừ một tiếng.
Chỉ chốc lát sau phòng tắm tràn ngập hơi nước. Những giọt nước rơi xuống trượt qua hình xăm trên mắt cá chân cũng lăn qua yết hầu của Phó Diên. Đêm nay không quá sâu.


Ôn Nam Tịch mặc bộ đồ ngủ bật máy tính ngồi trên thảm xử lý công việc Trần Phi gửi đến. Phó Diên mặc bộ đồ ngủ che đi cơ bụng, anh bước ra ngoài ôm eo cô nhỏ giọng hỏi: “Em không mệt sao?”
Lỗ tai Ôn Nam Tịch đỏ bừng, thấp giọng nói: “Em phải xử lý cái này một chút, cậu ta rất gấp gáp.”


Phó Diên liếc nhìn màn hình, ừ một tiếng, nói: “Vậy em xử lý đi, anh đi gọi điện thoại.”
“Được.”


Mặt Ôn Nam Tịch lúc này nóng bừng cả người cũng vậy, thân thể của anh lúc dựa lại toàn là nhiệt. Sau khi anh rời đi cô nghiêm túc nhìn màn hình gõ bàn phím, Trần Phi đã biết Seven chính là Vu Sâm.
Cậu ta đang chửi Vu Sâm trong hộp trò chuyện.


Trần Phi: Tên ngốc này, vậy mà vẫn còn thích Nhan Khả, năm đó vì Nhan Khả mà sẵn sàng chạy hơn chục con phố để mua cốc trà sữa, sau đó Nhan Khả nói cô ta không hề kêu cậu ta mua mà chỉ đăng lên vòng bạn bè cho có thôi, cô ta rất chán ghét Vu Sâm. Cô ta cảm thấy cách Vu Sâm nhìn cô ta thật kinh tởm, sau đó đã xóa cậu ta khỏi danh sách bạn bè.


Trần Phi: Bây giờ Nhan Khả lại kết bạn lại với cậu ta à? Thật không biết xấu hổ! Nếu không thích Nhan Khả thì Vu Sâm ắt hẳn sẽ được sống một cuộc sống bình thường.
Ôn Nam Tịch không nói gì. Cô gõ bàn phím giải quyết vấn đề trước mắt.


Phó Diên đun nóng sữa rồi đem tới đặt vào tay cô, sau đó đi qua thư phòng ra ban công, đóng cửa ban công lại dựa vào lan can. Gió đêm ở đây khá mát, thổi loạn mái tóc của anh để lộ khuôn mặt sắc bén. Anh tìm được dãy số của Nhan Xuyên bấm gọi.
Rất nhanh bên kia có người nghe máy.


Giọng của Phó Diên rất thấp: “Chú Nhan, chào buổi tối.”
“Chào buổi tối, Tiểu Diên, hiếm khi thấy cháu gọi cho chú đấy.” Giọng Nhan Xuyên đều đều, có chút kinh ngạc.


Phó Diên nghịch chiếc bật lửa, nói: “Cháu không muốn làm phiền chú nhưng có một số chuyện bố mẹ cháu không thể nói rõ, tốt nhất là cháu nên tự mình nói. Cháu hy vọng chú Nhan có thể lắng nghe một chút.”
Nhan Xuyên hơi dừng, nói: “Cháu nói đi.”


“Khi Nhan Khả còn đi học, cô gái mà cậu ấy hay bắt nạt chính là bạn gái của cháu.”
Nhan Xuyên sửng sốt: “Bạn gái của cháu?”
“Đúng vậy, cô ấy tên là Ôn Nam Tịch. Đã nhiều năm như vậy, Nhan Khả vẫn không buông tha cho cô ấy.”


Nhan Xuyên nghe vậy sắc mặt dần trở nên xấu hổ, giọng nói của Phó Diên vẫn trầm thấp lạnh lùng, tiếp tục nói: “Nếu chú Nhan không thể dạy cậu ấy, thì xã hội sẽ dạy cậu ấy một bài học, nếu một ngày nào đó cậu ấy rơi vào tay cháu, cháu sẽ không khách khí nữa.”


Nhan Xuyên nắm chặt điện thoại, ông đã cố gắng giữ thể diện cũng quý trọng danh tiếng, đây là lần đầu tiên có một người là hậu bối mà dám nói chuyện với ông như thế này, sắc mặt ông ngày càng khó coi: “Tiểu Diên, chuyện này chú sẽ tìm hiểu kỹ hơn.”


Phó Diên nói: “Chú Nhan, cháu hiểu, chú muốn giữ cho gia đình hòa thuận.”
“Suy nghĩ của cháu cũng rất đơn giản. Cháu chỉ mong bạn gái mình được khỏe mạnh.”


Câu nói của anh đang ám chỉ việc Nhan Xuyên đã không thể xử lý tốt hai mẹ con nhà này sau sự việc vừa qua. Sắc mặt Nhan Xuyên thay đổi chóng mặt, ông thấp giọng nói: “Tiểu Diên, cháu yên tâm chú sẽ tìm hiểu.”
Nói xong Nhan Xuyên cúp điện thoại.


Nam An, Vân Thượng.


Sau khi cúp điện thoại, Nhan Xuyên suýt chút nữa quăng điện thoại trong tay đi, lão Lưu đang nói chuyện với ông thấy vậy liền hỏi: “Nhan tổng, sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?”
Sắc mặt Nhan Xuyên vẫn rất khó coi.
Ông nhìn Lão Lưu: “Phó Diên đang yêu đương sao?”


Lão Lưu chợt nghe đến cái tên này, phải rất lâu mới kịp phản ứng, ông nhớ ra anh là con của gia đình giáo sư Phó, nói: “Nghe nói trước đây xảy ra sự việc, cho nên lúc trước Nhan Khả mới…”
Nhan Xuyên cụp mắt xuống, ông nhìn tài liệu trên bàn cầm cây bút bên cạnh viết lên đó.
Ôn Nam Tịch.


Mấy phút sau, lão Lưu thấy cái tên này, nhìn Nhan Xuyên nói: “Ôn Nam Tịch.”
“Đây không phải là con gái của bà chủ Ôn Du sao?”
Nhan Xuyên nghe được hai chữ Ôn Du liền ngước mắt lên, ông nheo mắt lại: “Ôn Du?”


“Đúng vậy, lúc trước chúng ta thu thập tư liệu, bà chủ Ôn Du có nói con gái bà ấy tên là Ôn Nam Tịch.”


Sắc mặt Nhan Xuyên tối sầm lại. Trong đầu ông lại hiện lên sự chú ý của Ngu Viện Viện đối với tiệm ăn vặt của Ôn Du, lúc trước ông thấy bà ta đã trở nên thành thật nên ông cũng quên mất chuyện này và không điều tr.a thêm nữa. Dù sao Ngu Viện Viện đã theo ông nhiều năm, cũng giáo dục tốt con gái nên ông ta có thể bao dung một chút, gia đình hòa thuận là điều ông ta hằng mong muốn.


Nhưng lời nói hôm nay của Phó Diên lại khiến ông cảm thấy tức giận và bị uy hϊế͙p͙ nhìn về phía Lão Lưu, nói: “Kiểm tra. Hãy tìm hiểu cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra với Ngu Viện Viện và Ôn Du, còn nữa, cả những gì Nhan Khả làm trong những năm qua.”
Lão Lưu hơi khựng lại: “Được.”






Truyện liên quan