Chương 82

Editor: Gió
Beta: Bảo Trân


Thư Lệ đã làm giáo viên nhiều năm như vậy rồi, dạy từng lứa học sinh một, kiểu gia đình nào dạy dỗ con ra sao bà gần như đều biết rõ, người như Ôn Nam Tịch quả thực rất hiếm gặp, không hề kiêu căng, lại thấu tình đạt lý, từ việc nhắn tin qua Wechat bà đã nhìn ra được điều ấy, hôm nay gặp rồi, bà càng thêm khẳng định hơn.


Còn cảm giác gai góc, có lẽ là do gia đình đơn thân, trong gia đình như vậy cô không lầm đường lạc lối đã là đáng quý lắm rồi, thảo nào Phó Diên lại thích cô như vậy.


Ôn Nam Tịch bị Thư Lệ kéo sang nói chuyện, Phó Diên ở bên cạnh ngồi nghe, thỉnh thoảng anh nói vài câu với Phó Kính Hoa, hai cha con mang theo vẻ học thức nho nhã, mọi hành động đều có thể nhìn ra được giáo dục kĩ càng, giống như hôm anh gặp Ôn Du vậy, trên mặt luôn mang theo ý cười.


Ôn Du có ấn tượng vô cùng tốt với anh, không bới ra được điểm nào để chê.
Ôn Nam Tịch nghe Thư Lệ nói chuyện, bụng bỗng có hơi đau, cô ngây ra, mím môi không đáp. Thư Lệ đang nói về mấy phong cách hôn lễ, bây giờ đều rất phong phú đa dạng.


Ôn Nam Tịch cười gật đầu, nhưng cơn đau ngày càng mãnh liệt hơn, đầu ngón tay cô dần lạnh đi.
Thảm hơn là cô cảm nhận được có cái gì đó đang tuôn trào, Ôn Nam Tịch hoảng loạn, cô nhìn sang Phó Diên, Phó Diên vừa nghe Phó Kính Hoa nói xong thì nhìn qua, lập tức thấy ánh mắt của cô.




Môi cô có hơi tái đi.
Phó Diên nhíu mày, một giây sau lập tức phản ứng lại, anh đặt chân xuống, đứng lên, “Ôn Nam Tịch, em qua đây.”


Anh đột nhiên mở miệng, Thư Lệ và Phó Kính Hoa ngây ra, Thư Lệ đang định nói có chuyện gì mà lại nói với giọng như vậy thì Ôn Nam Tịch đã nghe lời đứng dậy rồi.


Cô lịch sự nhìn Thư Lệ gật đầu, Phó Diên nắm tay cô đi ra khỏi phòng khách, vừa đến cầu thang, ánh mắt anh tối đi, “Có phải đến tháng rồi không?”
Ôn Nam Tịch gật đầu, cô ngẩng lên, “Hình như lần này đến sớm hơn một hôm.”


Phó Diên ừm một tiếng, anh sờ gương mặt tái nhợt đi của cô, “Nói với mẹ anh một tiếng, chắc mẹ có đấy, em lên phòng vệ sinh xem trước.”
Ôn Nam Tịch nói: “Được.”


Phó Diên dắt tay cô vào nhà vệ sinh, Ôn Nam Tịch bước vào, đầu ngón tay lạnh toát, bụng cũng rất đau, nhất thời có chút hoảng loạn, đột nhiên cái đó tới khiến cô trở tay không kịp, cũng rất căng thẳng. Cô vào nhà vệ sinh, quả thực là đến rồi, vì mặc váy nên có mặc thêm quần bảo hộ, quần cũng đã dính một chút nhưng chưa dính ra váy.


Cô thấy váy, thở phào một tiếng, cảm thấy vừa mất mặt vừa ngại, cô rửa tay đi ra, Phó Diên dựa vào tường nhìn cô, Ôn Nam Tịch gật đầu.
Phó Diên đứng thẳng lên, “Em nghỉ một lát, để anh đi bảo mẹ.”
Ôn Nam Tịch vâng một tiếng.


Phó Diên mở cửa phòng bên cạnh ra dẫn cô vào, Ôn Nam Tịch không dám ngồi xuống, cô cứ đứng vậy khiến anh đau lòng, đưa tay ôm cô vào lòng, “Đau sao?”
Ôn Nam Tịch nói, “Có chút.”
Thực tế là rất đau, nhưng cô vẫn nói giảm nói tránh.


“Anh đi pha cho em ly đường đỏ.” Anh hôn lên đỉnh đầu cô xong rồi đi ra.
Không đến mười giây sau Thư Lệ đã đẩy cửa đi vào, bà lập tức đến trước mặt Ôn Nam Tịch, kéo cô, “Ngồi đi, ngốc thế, sao không nói cho dì? Dì lo ch.ết mất, cứ tưởng là có chuyện gì cơ.”


Ôn Nam Tịch ngẩng đầu, nhẹ giọng đáp, “Dì, con xin lỗi, con không biết.”
“Xin lỗi gì chứ, không được xin lỗi, đây là chuyện bình thường, con ngồi đi để dì đi lấy cho con.”
“Cảm ơn dì ạ.”


Thư Lệ khẽ xoa đầu cô, xoay người đi ra, rất nhanh sau đó Phó Diên đã bưng theo một ly đường đỏ đi vào đưa cho cô, Ôn Nam Tịch ôm ly nước trong tay, rất ấm, hốc mắt cô bỗng đỏ ửng lên, ươn ướt, là vì Thư Lệ hiểu cho mình, cũng là vì sự quan tâm của Phó Diên, cô uống một ngụm, Phó Diên rũ mi nhìn cô, khẽ véo mũi cô.


Đợi một lát.
Thư Lệ vẫn chưa quay lại, Phó Diên bảo cô đợi một lát, anh đi ra đã thấy Thư Lệ đang mặc áo khóc, anh nhíu mày hỏi: “Sao vậy mẹ?”
Sắc mặt bà hơi ngại, “Hết cái đó rồi.”


Phó Diên lập tức hiểu ra, lần đầu hai mẹ con gặp chuyện như vâyk, Thư Lệ nói: “Để mẹ đi mua.”
Phó Diên lập tức nói: “Để con đi cho ạ.”


Nếu Thư Lệ đi nhất định Ôn Nam Tịch sẽ cảm thấy ngại, hơn nữa còn phiền đến người lớn như vậy, Thư Lệ chớp mắt, cười nói: “Được, con đi đi.”
Phó Diên đi ra, lấy áo khoác mặc lên, anh nhìn Thư Lệ: “Mẹ, mẹ ở cạnh cô ấy một lát.”


Thư Lệ gật đầu, bà nói: “Con tiện thể mua đồ trong cho con bé, hiểu chứ?”
Giọng Phó Diên rất thấp: “Hiểu ạ.”
Sống chung vài tháng, đương nhiên là hiểu rồi, chỉ là dạo này bận quá nên mới quên mất.


Anh cầm chìa khoá đi ra, Phó Kính Hoa đại khái nghe hiểu được họ đang nói gì, nhưng ông tránh đi, mở cửa ban công đi ra đó gọi điện thoại.
Thư Lệ quay lại phòng, Ôn Nam Tịch sợ sẽ dây ra đồ nên lại đứng lên.
Thư Lệ thấy vậy, “Sao con không ngồi đi.”


Ôn Nam Tịch nhìn Thư Lệ, không thấy bà đem đồ vào, ngón tay cô run lên, “Con đứng là được rồi, không có đồ để đệm ạ.”
Thư Lệ lập tức hiểu ra, bà đặt tay lên vai cô, “Ngốc thật đấy.”
Ôn Nam Tịch nhìn bà, “Dì ơi trong nhà mình có phải là đã hết…”


“Ừm, Phó Diên đi mua rồi, dì cũng lớn tuổi rồi, có lúc một hai tháng mới đến một lần, vì vậy cũng không để ý.”
Ôn Nam Tịch hiểu ra, cô vâng một tiếng, nghe nói Phó Diên đi mua, cô thở phào một tiếng.


Khoảng 7, 8 phút sau Phó Diên quay lại, Ôn Nam Tịch cũng bớt căng thẳng hơn, cô lấy túi đồ anh đưa cho mình rồi vào nhà vệ sinh, lúc đi ra đã thoải mái hơn nhiều, cơn đau dường như cũng đỡ dần.
Lúc này dì giúp việc báo là đã nấu nướng xong rồi.


Thư Lệ kéo tay Ôn Nam Tịch nói: “Đi thôi, đúng lúc đến giờ ăn rồi, canh gà bồi bổ cho con.”
Ôn Nam Tịch đáp: “Con cảm ơn dì.”


Phó Diên giúp cô kéo ghế, Ôn Nam Tịch ngồi xuống, Phó Diên cũng ngồi xuống cạnh cô, Phó Kính Hoa và Thư Lệ ngồi ở đối diện, bàn có thể xoay, các món ăn vô cùng phong phú, trong đó có hai món là chuẩn bị riêng cho Ôn Nam Tịch, những món còn lại là những món ăn phổ biến ở Nam An, Phó Diên gắp đồ ăn cho cô.


Thư Lệ cũng vậy.
Ôn Nam Tịch vội vàng nói lời cảm ơn.
Vừa ăn vừa nói chuyện, Phó Diên quay đầu nhìn Ôn Nam Tịch, thấy cô ăn là biết vẫn còn đau, anh đưa tay xuống bàn sờ vào bụng cô, ngón tay cô run lên, ngẩng đầu nhìn anh, Phó Diên thấp giọng hỏi: “Em không dán dán giữ nhiệt sao?”
Anh có mua.


Ôn Nam Tịch trả lời: “Ăn cơm không tiện, em sợ rơi mất.”
“Ăn cơm xong nhớ dán nhé.”
“Vâng.”


Vậy là, ăn cơm xong, Phó Diên kéo Ôn Nam Tịch vào phòng, bảo cô vén váy lên, anh cúi đầu dán miếng dán giữ nhiệt cho cô, rất nhanh sau đó cô đã cảm thấy ấm rồi, cả người cũng thoải mái hơn, cô ngẩng đầu, đưa tay ôm cổ anh rồi vùi vào lòng anh.


Phó Diên đưa tay ôm cô, “Đừng hoảng, anh thấy em sợ lắm.”
“Có hơi, rất ngại, ra mắt người lớn lại gặp phải chuyện này.”
Phó Diên cười, giữ gáy cô, “Ừm, có nghĩa em là người của anh, ý trời rồi.”
Ôn Nam Tịch cười cười, dựa vào lưng anh, Phó Diên xoa tóc cô, “Buồn ngủ không?”


“Không cần đâu.”
Đi ra mắt sao có thể ngủ được chứ, Ôn Nam Tịch không làm được, “Em thấy thoải mái hơn nhiều rồi, mình đi ra nhé?”
“Được.”
Hai người vừa đến phòng khách thì phát hiện có thêm ba người, là Đàm Vũ Trình, mẹ anh Tiêu Hy và bố anh, Đàm Huy.


Tiêu Hy vừa thấy Ôn Nam Tịch thì đôi mắt đã bừng sáng, quay sang nói với Thư Lệ, “Đẹp đôi thật đấy.”
Thư Lệ cười đáp, “Đúng thế.”
Tiêu Hy nói: “Cậu vui nhất rồi, chuyện của con trai đã xong, nhà tôi còn chưa biết phải đợi đến bao giờ nữa đây.”


“Ôi, cứ từ từ.” Thư Lệ cười, chủ yếu là hai người giống như anh em vậy, bà biết Đàm Vũ Trình từng yêu đương qua, còn Phó Diên thì không, trước đây bà còn lo lắng, nhưng giờ thì tốt rồi, người vội đổi thành Tiêu Hy.
“Nam Tịch, qua đây ngồi đi con.” Thư Lệ vẫy tay với Ôn Nam Tịch.


Ôn Nam Tịch nhìn Phó Diên, khoé môi anh cong lên, cô cười thoải mái đi đến bên cạnh Thư Lệ, bị bà kéo ngồi xuống, Phó Diên xắn ống tay áo lên ngồi xuống ghế pha trà, anh lấy hồng trà, mở nắp ấm ra, hôm nay anh mặc sơ mi màu đen, cổ áo hơi mở, chậm rãi pha trà.


Đàm Vũ Trình ngồi vắt chéo chân bên cạnh bố nghịch điện thoại, mặt giống như bị ép buộc vậy.


Hai mẹ bắt đầu nói chuyện là không dừng lại được, cũng nói đến chuyện từ bé đến lớn của hai người, nói hồi bé Phó Diên nghịch hơn, còn Đàm Vũ Trình thì ngoan ngoãn, nhưng lớn rồi Phó Diên lạnh nhạt dần, còn Đàm Vũ Trình lại cà lơ phất phơ.
Ôn Nam Tịch ngồi nghe.


Cô vô cùng ngưỡng mộ mối quan hệ như vậy.
Cô và Nguyên Thư quen nhau từ cấp hai, quan hệ rất tốt.
Phó Diên cầm kẹo trên bàn lên bóc vỏ cho cô, Ôn Nam Tịch cầm lấy bỏ vào miệng, vị ngọt khiến cơn đau vơi dần đi.
Sau đó không biết ai đề nghị chơi cờ tướng, vô cùng náo nhiệt.


Đàm Huy muốn chơi với Phó Kính Hoa, hai người chơi cùng nhau mười mấy năm rồi nhưng vẫn bất phân thắng bại, giờ vẫn muốn tiếp tục, Phó Diên cười, đứng dậy đi chuẩn bị cờ tướng, vì vậy hai ông xoay người đi ra bệ ngồi cạnh cửa sổ, còn Phó Diên và Đàm Vũ Trình ngồi bên cạnh xem.


Bởi Thư Lệ và Tiêu Hy vẫn nói chuyện không ngừng.
Ôn Nam Tịch vô cùng nghiêm túc lắng nghe.
Anh nhìn cô, quay lại bày tỏ ý ngầm, Ôn Nam Tịch thấy vậy thì đứng dậy, bị anh dắt ra đến cầu thang, rũ mi nhìn cô: “Có muốn ngủ một lát không? Còn đau không em?”


Ôn Nam Tịch đáp: “Em không đau, không cần ngủ đâu.”


“Anh bảo dì nấu thêm đồ cho em uống, có thể làm ấm cơ thể.” Anh nói rồi dắt cô vào phòng bếp, rất nhanh sau dì đã bưng một bát canh đường đỏ trứng gà ra, trước đây Phó Diên cũng từng nấu cho cô, anh kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, nói: “Em ăn đi.”


“Vâng.” Một tay cô nắm tay anh, tay còn lại cầm thìa, bắt đầu ăn.
Phó Diên dựa lưng vào ghế nhìn cô ăn.


Thư Lệ viết Phó Diên bải dì nấu canh đường đỏ trứng gà cho Ôn Nam Tịch, trước đây bà có dậy Phó Diên nấu món này, bà bà Tiêu Hy cùng nhìn cặp đôi trong phòng bếp rồi quay sang nhìn nhau, lập tức bật cười, Tiêu Hy nhỏ giọng nói: “Tôi nghe Đàm Vũ Trình nói cô gái này là tổ trưởng dự án ở công ty.”


“Đúng vậy, hơn nữa còn phụ trách những dự án lớn đó.”
Nghe vậy Tiêu Hy gật đầu, “Không tồi, con gái có năng lực vẫn tốt hơn.”
“Tôi nghe Phó Diên nói, con bé thi đại học cũng được điểm cao, hơn 700.”
“Wow.” Tiêu Hy kinh ngạc, bà cười, “Xem ra khoảng thời gian này cậu rất vui vẻ.”


“Đương nhiên rồi.” Thư Lệ cười vui vẻ.


Ăn xong trứng gà trong bát nước đường đỏ, cơ thể Ôn Nam Tịch cũng ấm lên không ít, cơn đau cũng đỡ đi nhiều, cô và Phó Diên cùng quay lại phòng khách, cùng Phó Diên ngồi xem hai ông bố chơi cờ, hai người đã đến giai đoạn tấn công đối phương, liên tục gọi Đàm Vũ Trình giúp đỡ.


Phó Diên cũng bị Phó Kính Hoa gọi một tiếng, anh đi qua, cúi đầu nhìn.


Điện thoại trên bàn của Ôn Nam Tịch vang lên, cô qua cầm, nghe thấy Tiêu Hy và Thư Lệ nói nhỏ: “Ôi, phía nhà Nhan Khả ấy, nghe nói Nhan Xuyên đã ba, bốn tháng không về rồi, Nhan Khả đến công ty Nhan Xuyên làm, nghe nói không chịu được lại chạy về với Ngu Viện Viện, Ngu Viện Viện liền đánh chửi con bé…”


“Bà ta còn đánh con? Nhan Khả thành ra như vậy không phải là do bà ta sao?” Thư Lệ không đồng tình.
Tiêu Hy nhỏ giọng nói: “Nhan Khả được chiều hư rồi, lần trước còn hại người ta suýt phải ngồi tù.”


“Không được rồi, thật là…” Sắc mặt Thư Lệ vô cùng khó coi, nghe đến đây Ôn Nam Tịch bèn rời đi, không dám nghe tiếp, như vậy không tốt lắm.
Ôn Du gửi tin nhắn cho cô.
Cô trả lời bà.
Thư Lệ ở bên cạnh tiếp tục trò chuyện.


Tiêu Hy nói: “Cậu cũng biết đấy, Ngu Viện Viện gả cho Nhan Xuyên, Nhan Xuyên thấy bà ta khéo léo, cũng nghe lời, ông ta lại cần một người phụ nữ lo việc gia đình, mấy năm đó cũng không dễ dàng gì, nhà họ Nhan nhiều đơn hàng không đòi được tiền đều đẩy cho ông ta. Ông ta phải xử lý thôi, không thể cứ mặc cho Ngu Viện Viện như vậy.”


“Bây giờ ấy à, ông ta không ly hôn là đã tốt với bà ta lắm rồi, tôi nghe nói Ngu Viện Viện vẫn còn nhớ mãi không quên tình cũ, đầu ông ấy đã xanh lắm rồi, còn có thể không ly hôn sao?”
Thư Lệ kinh ngạc, “Sao cậu biết nhiều vậy?”


Tiêu Hy thở dài, “Thỉnh thoảng Nhan Xuyên có tìm lão Đàm nói chuyện, ông ta nói cảm thấy khá có lỗi với mọi người.”
Thư Lệ ôi một tiếng: “Kính Hoa không muốn qua lại với họ, Phó Diên cũng từ chối, vì vậy tôi cũng lười không hỏi thăm về chuyện nhà họ.”
Tiêu Hy gật đầu.


Nói xong ngẩng đầu lên, thấy Ôn Nam Tịch đang gửi tin nhắn, hình như là tin nhắn thoại, miệng mang theo ý cười, Thư Lệ lập tức nhìn cô, “Nam Tịch, con đang làm gì vậy?”
Ôn Nam Tịch ngẩng đầu, nhìn hai người, “Con đang trả lời tin nhắn của mẹ con ạ.”


“Ôi, mau qua đây rồi.” Thư Lệ nói với Tiêu Hy, “Vừa nãy Nam Tịch có mang chút đồ ăn đến, cậu nếu thử xem, ngon lắm, đều là mẹ Nam Tịch tự tay làm đấy.”
“Vậy sao? Để tôi nếm thử.”


Thư Lệ đưa tay lấy hộp điểm tâm ra, Ôn Nam Tịch quay lại giúp, mở nắp ra đặt lên bàn, cô bị Thư Lệ kéo xuống ngồi bên cạnh, bà thân mật nói: “Phó Diên đang bận, con pha trà đi.”
Ôn Nam Tịch cười: “Vâng ạ.”


Bởi vì trong chiếc hộp có vài chiếc bánh nhỏ, Ôn Nam Tịch hiểu ý bà, ngoan ngoãn ngồi thẳng, làm việc ban nãy Phó Diên làm, pha trà.
Thư Lệ nhìn cô thoải mái, cũng hiểu ý bà.
Bà thích cô quá đi mất.
Tiêu Hy thấy vậy cũng cảm nhận được niềm vui ấy, lòng không khỏi ghen tị.


Khi nào Đàm Vũ Trình mới dẫn bạn gái về đây chứ!






Truyện liên quan