Chương 64

Vương Tiểu Thiên bán Tiêu Ngọc Hoành không chút lưu tình, bán một cách quang minh chính đại, bán thẳng toẹt, sau đó toàn bộ người trong server đều bị sự bất lương của “cô nàng” làm kinh hoàng.


Vì một cái vòng tay mà chia tay ông xã yêu thương mình như thế thực sự được sao? Nói đùa phải không? Chắc chắn là nói đùa thôi phải không?
Vương Tiểu Thiên lại phát loa, biểu thị sự bình thản và nghiêm túc của mình:


[Thế giới] Hàn Tuyết Thiên: Đến chủ thành Tiên giới, một tay giao tiền một tay giao hàng.
Mã Kỳ Kỳ tỏ ra rất kích động:
[Thế giới] Tử Hà: Đến trong mười giây.


Sau đó người đến trong mười giây không chỉ có Mã Kỳ Kỳ mà còn có một đống quần chúng ăn dưa, Tiêu Ngọc Hoành bất lực, vốn định gọi mấy đứa bạn thân lên giết Mã Kỳ Kỳ cho xong, để hai người không giao dịch được, nhưng nghĩ lại thì Vương Tiểu Thiên đã quyết ý, hắn không thể níu kéo lại bằng cách này được, hơn nữa trong lòng cũng lường trước rồi, thế nên cuối cùng vẫn không nói năng gì đi theo cậu sang.


Thế là trên Nam thiên môn, Vương Tiểu Thiên ngay trước mắt mọi người, thực sự giao dịch với Mã Kỳ Kỳ, Mã Kỳ Kỳ ban đầu còn bán tín bán nghi, nghi ngờ liệu có phải Vương Tiểu Thiên đang đùa cô không, để đảm bảo lợi ích của mình còn cố ý mở livestream, kết quả Vương Tiểu Thiên thẳng thắn chuyển 900 nghìn vàng sang, Mã Kỳ Kỳ xác nhận mấy lần liền mới chuyển vòng tay bản giới hạn kia, sau đó lại bỏ ra mấy chục giây để xác định lại rồi mới ấn nút xác nhận.


900 nghìn vàng vào túi, giao dịch là thật, Mã Kỳ Kỳ an tâm một nửa, sau đó lập tức buông lời: “Được rồi, vòng tay bán cho cô, mau chia tay với Sinh tử đi.”




Vương Tiểu Thiên bình thản nhìn cô một cái, không nói năng gì xóa luôn quan hệ tình duyên với Tiêu Ngọc Hoành, thái độ thẳng thắn đến mức khiến tất cả mọi người đều đau lòng.
“Sinh tử——! Hôm nay có rượu hôm nay say!” Thằng bạn Tiêu Ngọc Hoành hét ầm lên.


“Đêm nay chúng ta đều là người của ‘Sinh tử’——!” Người qua đường đau lòng thay hắn.
“Chân trời nào chẳng có cỏ thơm, nghĩ lại vẫn là bà đây tốt.” Mã Kỳ Kỳ tận dụng triệt để cơ hội đi chào hàng bản thân.


Tiêu Ngọc Hoành không để tâm đám dân mạng còn kích động hơn cả hắn kia, bình tĩnh phát loa:
[Thế giới] Coi thường sinh tử | Không phục thì đánh: Bà xã, cho dù có còn quan hệ tình duyên hay không, em vẫn là bà xã anh.
Cái loa này vừa phát ra lại càng khiến đám dân mạng đau lòng rối tinh rối mù.


Vương Tiểu Thiên nhìn thấy cái loa đó, cậu hơi xúc động, cũng nhìn thấy rất nhiều người đang tám chuyện hai người ngay trên trang chính, nhưng cậu mặc kệ, gửi vòng tay cho Tiêu Ngọc Hoành xong bèn đăng xuất.


Men say đã tan sạch, cậu bò xuống giường lấy chậu rửa mặt, suốt quãng đường đi Vương Tiểu Thiên đều không nhìn về phía Tiêu Ngọc Hoành, kết quả vừa xoay người định đi ra thì tay bị Tiêu Ngọc Hoành túm lại.


Vương Tiểu Thiên giật mình, lập tức quay nhìn về phía Đoàn Sách và cậu béo, cậu béo hóng kịch xong lại chơi tiếp, còn Đoàn Sách thì nghiêng người ngồi đó, nhìn chằm chằm về phía hai người.


Vương Tiểu Thiên hơi hoảng, chỉ sợ Tiêu Ngọc Hoành thẹn quá hóa giận mà làm ầm ĩ với cậu trong phòng, bèn vội vàng lạnh mặt giả vờ như bình thản mà hỏi Tiêu Ngọc Hoành: “Có việc?”


Tiêu Ngọc Hoành đã để ý thấy Đoàn Sách đang nhìn hai người, bèn ngẩng đầu nhìn Vương Tiểu Thiên vài giây rồi mới mở miệng hỏi cậu: “Chocolate ăn ngon không?”
Vương Tiểu Thiên phản ứng rất nhanh, đáp lời: “…Cũng được.”


Nói xong bèn hất tay ra, cầm chậu rửa mặt ra khỏi ký túc, chờ đóng cửa lại rồi mới đứng trong hành lang thở dài một hơi, sắc mặt phức tạp.


Như vậy thì coi như đã xóa sạch quan hệ với Tiêu Ngọc Hoành rồi nhỉ? Vương Tiểu Thiên cúi đầu, tự nhiên trong đầu nhớ lại đủ chuyện xảy ra trong game với hắn trong gần nửa năm qua, mang ý đồ xấu mà tiếp cận, mặt dày mày dạn quấn lấy, lớ ngớ thế nào lại kết hôn, rồi thoải mái chơi đùa, thỉnh thoảng xen vào vài lần video kinh hồn bạt vía, cũng là một đoạn trải nghiệm kỳ lạ đầy màu sắc.


Trò chơi này, vẫn khá là thú vị. Vương Tiểu Thiên cười, quay đầu liếc nhìn vào trong phòng, cách cánh cửa gỗ dày, dường như vẫn có thể nhìn thấy cậu con trai cao gầy ngồi trên ghế kia, ngực không khỏi thoáng đau, mắt cũng dần mơ màng, sau đó cậu lạnh lùng ngẩng đầu, bước nhanh về phía trước.


Còn trong phòng, Tiêu Ngọc Hoành đang cùng Đoàn Sách thấp giọng nói chuyện.
“Cậu với Hàn Tuyết Thiên sao thế?” Đoàn Sách hỏi, rất lo lắng.


Tiêu Ngọc Hoành nhìn kỹ vẻ mặt cậu ta rồi mới trả lời: “Không sao, chỉ là mấy chuyện tình cảm thôi, tôi yêu người ta nhưng người ta không tin, lại cảm thấy chúng tôi không thể.”
Xem ra Đoàn Sách không hề nhận ra sự khác thường giữa hắn và Vương Tiểu Thiên.


“Không phải gặp nhau rồi sao?” Đoàn Sách cảm thấy không đáng: “Cô ấy chắc hẳn phải có lòng tin cùng cậu ngoài đời thực chứ.”
“Không phải vấn đề khoảng cách.” Tiêu Ngọc Hoành vô ý tiết lộ quá nhiều: “Có điều tôi sẽ để người ta một lần nữa chấp nhận tôi.”


Lúc này cậu béo vừa đánh phụ bản vừa chen miệng: “Ngoài đời chia chia hợp hợp cũng khối, trong game lại càng không phải nói, tao chẳng quan tâm, Hàn Tuyết Thiên này nhiều nhất chỉ giận lớp trưởng ba ngày thôi.”
Cậu béo không nghĩ nhiều như Đoàn Sách, chỉ đơn thuần cho rằng hai người đang giận dỗi trẻ con.


Đoàn Sách về phương diện tình cảm lại nhạy cảm hơn: “Tôi thấy thái độ của Hàn Tuyết Thiên kia tối nay khác hẳn lúc trước, cảm giác như thực sự muốn chia tay với lớp trưởng đấy.”


“Ba ngày, nhiều nhất ba ngày.” Cậu béo cảm thấy Đoàn Sách lo nghĩ nhiều quá rồi: “Cược một lạp xường nướng, thế nào?”
Đoàn Sách vui vẻ chấp nhận: “Được.”
Tiêu Ngọc Hoành thấy hai người cá cược, chỉ cười rồi quay lại nói chuyện với anh em trong game một lúc, sau đó đăng xuất.


Vương Tiểu Thiên rửa mặt xong về, Tiêu Ngọc Hoành vừa lúc đi ra ngoài, Vương Tiểu Thiên bèn cúi đầu nghiêng người, tránh né rất rõ ràng nhưng Tiêu Ngọc Hoành cũng chẳng để tâm, chỉ có điều tiện tay sờ mông cậu một cái.


Vương Tiểu Thiên lập tức đỏ mặt, tức tối lườm hắn một cái rồi hậm hực đi vào phòng.
Mùa đông phía bắc hanh khô, hơn nữa trong phòng lại mở lò sưởi, thế nên cho dù là Vương Tiểu Thiên chẳng bao giờ dùng đồ dưỡng da cũng bôi qua loa một lớp kem mỏng, sau đó liền bò lên giường trên.


Trước khi ngủ cầm điện thoại lên xem, phát hiện có một tin nhắn:
Thằng con khốn kiếp người ngốc tiền nhiều: Giới thiệu cho em một việc làm thêm vừa kiếm tiền nhanh vừa đơn giản, có thể dễ dàng trả hết tiền em còn nợ này, hứng thú thì gọi một tiếng ông xã đi.


Vương Tiểu Thiên mặc kệ, vứt điện thoại sang một bên, nhưng mấy phút sau lại cầm lên.
Dù đã bịp Tiêu Ngọc Hoành được khoản phí tổn thất tinh thần, nhưng dù gì cũng là thỏa thuận đã kí giấy trắng mực đen, vì thế Vương Tiểu Thiên vẫn muốn giải quyết cho sớm, không cứ kéo mãi lại thành mầm họa.


Không định dùng tài khoản chính nói chuyện với Tiêu Ngọc Hoành, Vương Tiểu Thiên vẫn dùng clone Hàn Tuyết Thiên này trả lời hắn.
Hàn Tuyết Thiên: Lão công công
(“Ông xã” tiếng Trung là 老公, phiên âm lão công, Thiên double chữ “công” lên chửi Hoành là thái giám, em chịu em không biến tấu nổi)


Thế là khi Tiêu Ngọc Hoành rửa mặt xong về phòng, cầm điện thoại mình lên xem rồi cười.
Thằng con khốn kiếp người ngốc tiền nhiều: Lại gọi tôi như thái giám rồi à? Sao em không gọi luôn Tiêu công công đi?
Hàn Tuyết Thiên: Tiêu công công.


Tiêu Ngọc Hoành ăn đắng, bèn nhìn lên giường trên mình, chỉ thấy Vương Tiểu Thiên đang nằm đó cầm điện thoại, sau đó đôi mắt dưới hàng mi dài liếc về phía hắn, lại bình thản chuyển về màn hình.


Tiêu Ngọc Hoành cũng cầm điện thoại nằm lên giường, đắp chăn lên rồi tiếp tục nói chuyện với Vương Tiểu Thiên trên điện thoại.
Thằng con khốn kiếp người ngốc tiền nhiều: giấy_thỏa_thuận.jpg
Tên này chụp cả giấy thỏa thuận? Vương Tiểu Thiên cau mày, vội vàng gõ điện thoại.


Hàn Tuyết Thiên: Đừng gửi linh tinh, mạng không an toàn!
Thằng con khốn kiếp người ngốc tiền nhiều: Chờ em trả phí tổn thất tinh thần cho tôi xong, tôi sẽ tiêu hủy cả ảnh lẫn bản gốc giấy thỏa thuận.


Vương Tiểu Thiên hết cách, rất sợ tờ thỏa thuận chứa quá nhiều bí mật của cậu này bị lộ ra, đành phải thuận theo ý Tiêu Ngọc Hoành:
Hàn Tuyết Thiên: Nói, việc làm thêm gì?
Thằng con khốn kiếp người ngốc tiền nhiều: Từng nghe chuyện chơi game cùng chưa?
Vương Tiểu Thiên lờ mờ hiểu.


Hàn Tuyết Thiên: Chơi game với cậu?
Thằng con khốn kiếp người ngốc tiền nhiều: Đúng, lương 50 tệ một giờ.


Lương 50 tệ một giờ có thể coi là ổn rồi, dù là thành phố X phồn hoa cũng khó mà tìm được việc làm thêm lương như này, hơn nữa còn là chơi game cùng vô cùng nhẹ nhàng, nhưng Vương Tiểu Thiên nghe xong lại cau mày, cuối cùng cũng đã hiểu vì sao Tiêu Ngọc Hoành không thiếu tiền này nhất định bắt cậu phải trả phí tổn thất tinh thần, hóa ra là tính toán cả rồi.


Đáng ghét, lại bị nắm mũi dắt đi. Vương Tiểu Thiên không cam tâm, cũng cảm thấy kinh ngạc trước sự tính toán kỹ càng của người này, thảo nào lúc cậu nói muốn bỏ game, hắn lại tỏ ra bình tĩnh như thế, hóa ra là đã có ứng phó trước rồi.


Mà giờ cậu biết rồi cũng chẳng có cách nào, bố cậu không muốn cậu đi làm, cậu cũng không muốn mất công mất sức đi trả cái mớ phí tổn thất tinh thần oan ức này, nhưng lại không muốn để hắn toại nguyện như vậy, thế là bèn xoắn xuýt một hồi lâu rồi mới cau mày trả lời:


Hàn Tuyết Thiên: Tôi nghĩ đã.
Tiêu Ngọc Hoành cũng chẳng vội, nằm ở giường dưới nhàn nhã đáp:
Thằng con khốn kiếp người ngốc tiền nhiều: Được.
Thằng con khốn kiếp người ngốc tiền nhiều: Yêu em, moa moa ~(づ ̄ 3 ̄)づ


Vương Tiểu Thiên không trả lời mà thò một tay ra ngoài thành giường, giơ ngón giữa về phía người giường dưới.
Sau đó ngón tay bỗng bị một khoang miệng ấm áp ngậm lấy, còn nhẹ nhàng ʍút̼ một cái, Vương Tiểu Thiên rùng mình, lập tức đỏ mặt rụt ngay tay lại.


Liếc mắt nhìn hai người giường đối diện, cậu béo đang chơi game, Đoàn Sách không ở phòng, Vương Tiểu Thiên hơi an tâm lại, sau đó giơ tay về phía đèn trên đầu nhìn nhìn, đầu ngón tay bóng loáng, phản xạ ánh nước, là thứ gì không cần nói cũng biết.
Hự…


Vương Tiểu Thiên tức giận bò xuống giường, chờ rửa sạch tay trở lại đã thấy Tiêu đại gia tựa vào gối, gác chân nằm đó, đôi con ngươi nâu thẫm nhìn thẳng vào cậu, vì da trắng quá nên càng tôn thêm đôi môi đỏ đang cong, chính là một nụ cười mang đầy tà khí.


Người kia thậm chí còn ɭϊếʍƈ môi một cái.
Vương Tiểu Thiên không chịu nổi, vội vàng leo lên giường trên, sau đó mở điện thoại ra chửi người kia một câu:
Hàn Tuyết Thiên: Cẩu ɖâʍ dục.
Thằng con khốn kiếp người ngốc tiền nhiều: Không dám không dám, chỉ là giống Poodle ɖâʍ dục nhất thôi.


Poodle? Vương Tiểu Thiên thấy hắn cũng mặt dày thật, Poodle nhỏ như thế đáng yêu như thế, hắn to như con voi mà cũng dám xưng Poodle đáng yêu, sau đó đầu bỗng nghĩ ra gì đó, mặt lập tức đỏ bừng lên.
Biệt hiệu của Poodle:
Thái nhật thiên.


(Poodle người thì nhỏ nhưng lúc nào cũng xí xớn ấy ấy với tất cả mọi thứ xung quanh nó nên có cái biệt hiệu này, Thái viết tắt của tên Poodle trong tiếng Trung…)
Cái tên không biết xấu hổ này! Vương Tiểu Thiên kéo chăn trùm lên khuôn mặt đang nóng rực, ngủ.


Tiêu Ngọc Hoành nằm giường dưới từ động tĩnh của cậu là biết cậu ngủ rồi, cũng không nhắn tin quấy rầy cậu nữa, chỉ có mắt vẫn nhìn mãi ván giường dày cộp như có thể nhìn xuyên qua mà thấy người đẹp kia.
Mười mấy phút sau, Đoàn Sách rửa mặt về tắt đèn lớn đi.


Hai tiếng sau, cậu béo tắt máy tính lần mò bò lên giường mình ngủ.
Lại một tiếng sau, căn phòng đen thui và yên tĩnh, một bóng người lặng lẽ đứng dậy, rón rén trèo lên thang.


Vương Tiểu Thiên đang ngủ ngon bừng tỉnh lại, liền trông thấy trên người mình bỗng nhiên có một bóng người cao lớn lại mơ hồ đè lên!
“…”
“…”
Mắt to nhìn mắt nhỏ một hồi.


Chỉ một thoáng sau, Vương Tiểu Thiên sầm mặt, giơ chân đạp thẳng vào mặt bóng người kia không chút lưu tình, bóng người kia cũng phản ứng rất nhanh, lăn sang một bên, sau đó xốc chăn lên rúc đầu vào, dọa Vương Tiểu Thiên lại chòi đạp điên cuồng, kết quả còn chưa đạp được người trong chăn ra thì động tĩnh quá lớn đã khiến hai người ngủ bên kia có phản ứng.


Tiếng ngáy của cậu béo nhỏ đi, Đoàn Sách trở mình, Vương Tiểu Thiên không dám cựa quậy nữa, còn bóng người đang ôm đùi Vương Tiểu Thiên cũng nằm sấp giả ch.ết.


Căn phòng bốn người cũ kỹ nhỏ xíu trở lại yên tĩnh, chừng mấy chục giây sau, tiếng ngáy của cậu béo lại to trở lại, tiếng thở sâu của Đoàn Sách cũng có thể nghe thấy mơ hồ, Vương Tiểu Thiên giờ mới lặng lẽ xốc chăn lên, chỉ thấy người đang trốn trong chăn kia ôm đùi cậu, ngẩng đầu lên cười một cái.


Hê~
Hê con mẹ mày!
Trán Vương Tiểu Thiên nổi gân xanh, đang định nổi đóa thì bóng người kia dưới ánh trăng u ám giơ ngón tay đặt trước môi tỏ ý im lặng, sau đó chậm chạp bò từ cuối giường Vương Tiểu Thiên lên cạnh cậu, sau đó nằm xuống.
Cút!


Vương Tiểu Thiên chống khuỷu tay đỡ người lên, lườm người kia.
Có đồ cho em này.


Bóng người nhìn cậu, sau đó cánh tay dài vươn về phía cửa sổ, kéo rèm ra một chút, lập tức ánh đèn đường bên ngoài chiếu vào qua khe hở, mặt bóng người lập tức sáng rõ, ngũ quan sắc nét, mày kiếm mắt sao, chính là Tiêu Ngọc Hoành.


Vương Tiểu Thiên nhìn hắn, dùng ánh mắt dò hỏi, còn Tiêu Ngọc Hoành thì cười mỉm với cậu, lật bàn tay một cái, lộ ra thanh chocolate nho nhỏ.






Truyện liên quan