Chương 16: Bị thương

Ngô ma ma trước khi đi, còn quay đầu lại đưa mắt liếc nhìn Dạ Khê, đáy mắt tối tăm, nhưng vẫn không nói gì mà rời khỏi.


Dạ Khê híp mắt nhìn bóng lưng Ngô ma ma, nhíu mày, sâu róm trong tay bị Đinh Đang dùng móng vuốt đánh bay, tiểu hắc miêu Đinh Đang "meo meo ô" một tiếng, ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ tay Dạ Khê, lại chạy lên vai nàng, an phận nằm xuống.


"Xúi quẩy!" Sắc mặt Lan Mạn rất khó xem, trừng mắt nhìn Dạ Khê, bất chấp can ngăn của Lan Hạ, hất cánh tay Lan Hạ qua một bên, xông đến trước mặt nàng, "Ngươi muốn ch.ết, không được liên lụy chúng ta, sinh mạng chúng ta rất quý giá, không cần hủy trên tay kẻ ngu ngốc nhà ngươi!"


Lan Mạn nhìn chằm chằm Dạ Khê, nhìn gương mặt không chút phản ứng kia, vẻ mặt trào phúng, "Người như ngươi muốn làm Hoàng tử phi?"


"Lan Mạn!" Không biết vì sao, Lan Hạ cảm giác Dạ Khê lúc này rất đáng sợ, mặc dù gương mặt vẫn bình tĩnh như vậy, lại khiến Lan Hạ cảm thấy không rét mà run, lãnh khí từ lòng bàn chân bốc lên, "Lan Mạn, không được quên mất thân phận của mình!" Lan Hạ quát lớn, nhìn chằm chằm Lan Mạn.


Lan Mạn nhìn Lan Hạ giễu cợt, "Thân phận?" Cao giọng, "Thân phận gì? Ngươi đừng lôi kéo ta!" Lan Mạn hừ lạnh một tiếng, phất tay đẩy Lan Mạn đang che trước mặt ra, gào thét, "Lan Kỳ có điểm nào so với ta? Dựa vào cái gì nàng ta một bước lên mây thành di nương? Còn ta ở chỗ này chịu tội, hầu hạ một người điên? Dựa vào cái gì?" Lan Mạn không cam lòng nhìn chòng chọc vào Lan Hạ, sắc mặt hơi dữ tợn, "Luận tư sắc, luận tài trí, nàng điểm nào bằng ta, bằng ngươi? Một ranh con dám tự cao tự đại trước mặt ta, cho rằng mình là ai?"




Lan Hạ bình tĩnh nhìn Lan Mạn, đáy mắt chứa tia thương hại, hàng mi run lên, khẽ thở dài, "Lan Mạn, chỉ cần chúng ta tận tâm, lão phu nhân sẽ không bạc đãi ta và ngươi!"
"Không bạc đãi?" Lan Mạn giống như nghe được chuyện gì buồn cười, "khanh khách" cười rộ lên, khóe mắt cũng cười ra lệ.


Lan Hạ nhắm mắt, che giấu khác thường trong mắt, kín đáo liếc mắt xem Dạ Khê vẫn an tĩnh, mím môi.
Meo meo ô-
Lan Mạn còn muốn nói gì nữa, Đinh Đang đột nhiên từ vai Dạ Khê nhảy lên, trảo một móng vuốt trên gương mặt mềm mại của Lan Mạn, Lan Mạn thét lên một tiếng, hôn mê bất tỉnh.


Tiểu hắc miêu Đinh Đang đứng trên ngực Lan Mạn, nhe răng nhìn Lan Hạ, Lan Hạ kinh hãi lui về phía sau vài bước, sắc mặt trắng bệch.
Ngay lập tức nắm chặt cái khăn trong tay, ngây ngốc sững sờ nhìn về phía Dạ Khê, gương mặt nàng đã không hề ngu ngốc, trái tim "lộp bộp" chìm xuống.


Đinh Đang ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ móng vuốt, tiếp tục cào gương mặt Lan Mạn lần nữa, móng vuốt huơ lung tung loạn xạ, chỉ thấy khuôn mặt đang xinh đẹp trong nháy mắt thành một bãi thịt vụn, huyết nhục mơ hồ.
Meo meo ô, meo meo ô-


Đinh Đang dạo hai vòng trên người Lan Mạn, đem vết máu nơi móng vuốt lau sạch sẽ, lúc này mới chạy tới bên cạnh Dạ Khê, vô cùng thân thiết cọ xát ống quần nàng.
Dạ Khê sắc bén bễ nghễ nhìn Lan Hạ, đưa tay tùy ý Đinh Đang quay về ngực mình, xoay người bước đi.


Thật lâu sau, Lan Hạ mới phục hồi tinh thần, mà chân tay nàng lúc này đã cứng ngắc, thân thể lạnh lẽo, lưng sớm đã bị mồ hôi làm ướt sũng. Thì ra, đây mới thật sự là tiểu thư!
***


Phí Hi thống khổ rên rỉ, đầu đầy mồ hôi lạnh, môi tím bầm, thân thể run rẩy kịch liệt, mà ba vết cào nơi mu bàn tay đã chuyển thành màu đen, hiển nhiên là có độc!


"Nương, đau, nương, đau quá!" Phí Hi khẽ run, thân thể co quắp, khí sắc tái nhợt cùng nếp nhăn trên mặt có thể thấy được nàng đang chịu thống khổ.
"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Tinh thần Nhị phu nhân không tốt, vừa biết Phí Hi bị thương, lập tức chạy đến, "Hi Nhi! Rốt cuộc là ai làm?" Nhị phu nhân gào thét.


"Nhị phu nhân, trước tiên để đại phu chẩn bệnh đã." Trịnh ma ma đứng bên cạnh, nhíu mày nói.
Lão đại phu bắt mạch xem vết thương, ngũ quan cau lại cùng một chỗ, "Ngươi xác định người bị mèo cào trầy sao?" Đại phu không tin hỏi lại lần nữa.


"Chính mắt mọi người nhìn thấy, còn là hắc miêu tạo ra!" Trịnh ma ma trả lời, "Đại phu, thương thế tiểu thư nhà ta thế nào rồi?" Đại phu lắc đầu, đứng dậy, "Thứ lỗi cho lão phu tài sơ học thiển!"


"Ngươi là đại phu, sao có thể không biết?" Nhị phu nhân vừa nghe sắc mặt lập tức thay đổi, căm tức nhìn lão đại phu, "Bị thương thì chữa miệng vết thương đi! Nghĩ Xích Bá tước phủ ta dễ khi dễ sao?"


Sắc mặt lão đại phu khó nhìn, vốn định cho toa thuốc, lại nhìn qua bộ dạng Nhị phu nhân, dứt khoát thu lại thùng thuốc, phất tay áo rời đi, không chút để ý người bên cửa giữ lại.
"Tìm, ta cũng không tin, Vĩnh Giang thành lại tìm không ra một đại phu!" Nhị phu nhân đau lòng ôm Phí Hi.


Song, đại phu nổi tiếng trong thành hầu như đều gọi đến, cách nói mỗi người cực kỳ giống nhau, đều không dám tùy tiện kê đơn thuốc, thế nên một ngày một đêm qua đi, vết thương của Phí Hi bắt đầu thối rửa.


Nghe xong lời Trịnh ma ma hồi bẩm, sắc mặt Phí lão phu nhân cũng không tốt, "Cầm bức thư của ta đến thái y viện..."
"Ngô ma ma, ngươi có cách nhìn thế nào về chuyện này?" Chờ Trịnh ma ma rời khỏi, Phí lão phu nhân hỏi Ngô ma ma yên lặng đứng bên cạnh.


Mắt Ngô ma ma cũng không nâng một chút, chỉ cúi người, "Lão nô ngu dốt!"
Phí lão phu nhân cười khẽ, "Ngươi luôn cẩn thận như thế!"
Bà không hỏi đến nữa, ánh mắt dừng ở tiền phương. Ngô ma ma thầm nhìn lướt qua Phí lão phu nhân, tiếp tục cúi đầu nhìn mũi giày.
***


Phanh - Một cái bóng xanh nhanh như gió bay vào đây, "Phượng Tiên Nhi, có nghe nói đến chưa, chuyện này rất ly kỳ a!" Người nọ cười híp mắt ngồi trên bàn, trong tay bưng ly trà đã uống được một nửa.


Nam tử lười nhác nằm trên giường mở hai mắt ra, nhìn nam tử áo xanh, "Tân Nghĩa Hữu, là mỹ nhân nhà ai khiến ngươi tranh giành tình nhân vậy?"


Nam tử nhếch mày. "Mỹ nhân?" Tân Nghĩa Hữu cười sang sảng, mở ra đầu ngón tay, lại lắc đầu, ý vị thâm trường cười cười nhìn nam tử trên giường, "Tam hoàng tử kính yêu của ta, ngươi thật thoải mái nhàn hạ, nhạc gia tương lai của ngươi đang rối loạn đến gà bay chó sủa bên kia."


Một nam tử áo trắng phía khác bàn thổi thổi nước trà trong chén, tự tại nhấp một ngụm, "Phí gia?"


"Từ trưa, Phí gia đem tất cả đại phu có danh tiếng của Giang thành mời đến, lúc nãy còn kinh động đến cả thái y ở thái y viện. Tân Nghĩa Hữu cười ha ha, khuôn mặt có chút hả hê, "Nghe nói, người từng là Trưởng nữ Phí gia, bị mèo cào, thế nhưng không một ai dám chữa trị!" Tân Nghĩa Hữu lại đứng đắn ngồi trên ghế, "Các ngươi nói có kì quái không, không phải chỉ bị một con mèo cào thôi sao, thế nào lại nghiêm trọng như vậy?" Khẩu khí tràn đầy không tin.


Động tác uống trà của nam tử áo trắng thoáng ngừng, "Mèo? Phí gia hình như không nuôi mèo."
Tân Nghĩa Hữu khó lường nhìn lướt qua người kia, cười gian xảo, "Con mèo này, của Hoàng tử phi tương lai mới đến a!"
Trác Thụy Long vừa nghe được, mạnh mẽ từ giường đứng lên, ánh mắt sắc bén, "Mèo? Tốt lắm!"






Truyện liên quan