Chương 61

Người Phí gia đều tụ tập ở đầu giường Phí lão phu nhân, sắc mặt ngưng trọng. Phí lão phu nhân lưng tựa vào gối nửa nằm trên giường, mí mắt sụp xuống lại cố sức giương mắt lên nhìn, thở dài ngao ngán.


"Nương, tại sao lại trở nên như vậy? Sự tình chắc như đinh đóng cột, còn có thể bị ——" tam phu nhân nhanh mồm nhanh miệng, nói thẳng ra miệng, trên vách tường còn giắt tơ lụa màu đỏ, sắc mặt vui mừng vẫn còn chưa kịp biến mất.


"Mấy việc chắc nhu đinh đóng cột nhiều như thế, ngay cả huyết mạch còn có thể là giả, còn có cái gì là tuyệt đối ?" Đại phu nhân cúi mặt, không chút hoang mang nói, "Có trách thì trách Xích bá phủ chúng ta năm nay xui xẻo a! Chắc là do năm xưa đắc tội với bọn a miêu a cẩu nào đó a!"


Sắc mặt nhị phu nhân dị thường đẹp mắt, đỏ rồi xanh, xanh lại tím, "Nương, nhất định là tiện nhân kia cố ý ! Nhất định là nàng ta kia giở trò quỷ! Bằng không Hi nhi chúng ta làm sao có thể ——" nhị phu nhân nước mắt xoạch xoạch rơi xuống, nàng đau lòng Hi nhi a!


"Nhị tẩu, người nọ cho dù có bản lĩnh thông thiên đi chăng nữa, cũng có thể khiến cho thánh thượng thay đổi chủ ý hay sao?" Tam phu nhân không vui nhíu mày, "Lúc trước nếu là không có chọc giận nàng ta, làm sao xảy ra nhiểu sự tình dơ bẩn như vậy? Không tự nghĩ rằng nguyên nhân là do bản thân mình, lại đẩy đến trên người người khác!" Tam phu nhân nhìn ngứa mắt, rốt cuộc cũng nói ra.


"Ngươi!" Nhị phu nhân trừng mắt tam phu nhân, nhìn đáy mắt đại phu nhân lược hiển hèn mọn, đáy lòng càng thêm buồn bực, "Chẳng lẽ trách nhiệm đều do chi thứ hai của ta gánh vác hay sao?" Nhị phu nhân đột nhiên bùng nổ, “Cửa hôn sự này với hoàng gia còn không ra bán nguyệt (!?), các ngươi liền lộ ra bộ mặt thật của mình, được, được lắm!"




"Đủ rồi!" Phí lão phu nhân quát lớn, con ngươi lạnh lùng đảo qua mọi người trong phòng, nghĩ đến người nào cũng đều không có ý tốt, trong lòng dâng lên một loại cảm giác vô lực, khoát tay, "Thôi thôi!" Phí lão phu nhân để Trịnh ma ma hạ thân mình nằm thảng lại,


"Xem ra Xích bá phủ sẽ bị hủy trên tay ta rồi !" Phí lão phu nhân trầm lặng thở dài.
"Nương, cuối cùng sao lại như vậy?" Đại phu nhân nhìn ra sự tình có điều kì lạ, mở miệng hỏi, "Trước đó vài ngày người tìm kiếm Ngô ma ma, thực tế đã xảy ra chuyện gì?"


"Nhất định là chạy trốn rồi, còn phải hỏi sao?" Nhị phu nhân than thở vài câu.


Phí lão phu nhân đột nhiên quỷ mị vươn người hướng nhị phu nhân, còn bàn tay cầm ly trà nóng Trịnh ma ma đưa qua đột ngột hướng mặt của nhị phu nhân mà hắt, "Ngươi cái đồ sao chổi!" Phí lão phu nhân dùng hết toàn thân khí lực gào thét, mà sau cả người xụi lơ trên mặt đất.


Nhị phu nhân sửng sốt một lát, nhanh chóng né tránh, tuy rằng ly trà sượt qua thái dương, nhưng nước trà nóng lại bắn ra tung tóe lên da, khiến nhị phu nhân ai nha một tiếng rồi hét ầm lên, ôm khuôn mặt đỏ bừng, rơi lệ nhìn Phí lão phu nhân, ủy khuất đến cực điểm.


"Cái nhà này, sớm muộn gì cũng bị hủy ở trên tay ngươi, hủy ở trên tay ngươi a!" Phí lão phu nhân hô to , quay đầu nhìn về phía nhị lão gia, phát tiết uất ức trong lòng, "Đã sớm nói với ngươi, không cần thú cái người đàn bà chanh chua này, không cần thú cái độc phụ này, nhưng ngươi vẫn không vâng lời, tốt lắm, Phí gia trăm năm cơ nghiệp rồi sẽ bị hủy ở trong tay độc phụ này, ngươi cứ cao hứng đi , ngươi cứ cao hứng đi , ta nhưng là muốn nhìn, ngươi làm thế nào đi gặp tổ tông, ngươi làm sao đi gặp phụ thân ngươi dưới suối vàng a!" Phí lão phu nhân lôi kéo Nhị lão gia quần áo, oa oa hô.


Đại phu nhân, tam phu nhân vừa thấy, liếc nhau mau chóng tiến lên can ngăn, một hồi lôi lôi kéo kéo, một phòng người làm thành một đoàn.


Nhị phu nhân vừa nghe Phí lão phu nhân thế nhưng đem tất cả sự tình đổ lên trên người mình thì tự nhiên không phục, một phen từ trên đất đứng lên, chỉ vào Phí lão phu nhân, trừng lớn mắt hạt châu, mồm mép như pháo nổ đùng đùng liên hồi, cũng không định ngừng lại, "Trách ta? Thế nhưng trách ta? Ta là người đàn bà chanh chua? Ta là độc phụ? Bà lại là cái gì? Ta tốt xấu được các ngươi Xích bá phủ dùng đại kiệu tám người khiêng nâng vào, là được lão bá tước đồng ý , ta là đường đường chính chính xích bá phủ nhị phu nhân, còn bà, bà không phải là đố phụ đó sao! Thê thiếp của cha, có cái nào không bị bà giở trò ngáng chân không ? Trên tay bà lây dính huyết dịch Phí gia còn ít sao, còn thiếu sao?"


"Ngươi ——" đầu Phí lão phu nhân ông ông vang động, "Phản, phản rồi !"
"Ngươi nói ít một câu!" Nhị lão gia trừng mắt nhị phu nhân, nhị phu nhân hừ lạnh một tiếng, trợn mắt lên.


"Nương, người xin bớt giận, nhị đệ muội cũng là ma chướng! Ngài không thể lại tức giận , ngài nếu là ngã xuống, nhà chúng ta còn có thể trông cậy vào ai?" Đại phu nhân sát lệ, thở dài nói.
Phí lão phu nhân thuận thuận khí, uống môt ngụm nước, "Chuẩn bị xe!"


"Nương? Ngài đây là muốn đi đâu? Ngài thân mình còn chưa có hồi phục! Hư nhược như vậy, ngài không thể xuống đất!" Đại phu nhân cùng tam phu nhân kinh ngạc nhanh chóng ngăn cản.


"Thân mình ta giờ không quan trọng, chính yếu là Phí gia, kiếp nạn lần này, nhất định phải bình an vượt qua mới tốt!" Phí lão phu nhân không muốn nhìn, chỉ trừng mắt nhị phu nhân, "Ngươi, cùng đi xin lỗi! Lúc trước nếu là ngươi không có đem nàng ném xuống vách núi đen, sự tình sẽ không khó giải quyết như vậy!"


Nhị phu nhân lúc này liền hiểu ra sự tình đang diễn ra, nhìn chằm chằm phí lão phu nhân, lạnh lùng cười, "Bắt ta đi xin lỗi tiện nhân kia? Không có cửa đâu!" Nhị phu nhân bướng bỉnh nói, "Lão phu nhân, kia căn bản là không phải là người Phí gia, là chính ngươi muốn như thế, ngươi nhận sai người, làm cho sự tình như vậy, hiện tại không biết xấu hổ đều đổ lên trên người ta là sao?" Nhị phu nhân châm chọc nói.


"Nhị phu nhân, ngài bớt tranh cãi đi!" Trịnh ma ma nhịn không được , thở dài, "Lão phu nhân, người vẫn là nói cho mọi người đi, nhị phu nhân như vậy hiểu lầm người, người —— ai —— "


"Giải thích? Còn có cái gì cần giải thích ?" Phí lão phu nhân thở dài, tự giễu cười, "Cũng là, nhân già đi trí nhớ cũng kém , thế nhưng đem chuyện trọng yếu như vậy quên! Ngươi không muốn đi, vậy thì thôi! Chuẩn bị xe! Lão đại gia, lão tam gia, các ngươi cùng nhau."


Đại phu nhân cùng tam phu nhân nhìn thoáng qua, chạy nhanh tiến lên nâng đỡ phí lão phu nhân.
Người Phí gia theo Phí lão phu nhân một đường mờ mịt đi ra ngoài Xích bá phủ.


Dạ Khê rầu rĩ ăn cơm, không nhìn đến nam nhân mới mọc ra ở đối diện, Lan Hạ sau khi đem đồ ăn bưng lên liền lặng lẽ lui xuống, Vũ lại đứng ở bên cạnh Dạ Khê, mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm mặt đất, một bộ dáng chuyện không liên quan chính mình.


Thần đứng ở cửa, Lục Lâm, Lục La đứng song song ở đối diện, hai đấu một, nhìn chằm chằm nhau, ai cũng không chịu nhường bước.
Viêm nhàn nhã ngồi ở trên xe lăn, vẫn một thân áo tím như cũ, ánh mắt yêu mị thỉnh thoảng lại xẹt qua Dạ Khê.


"Ngươi nhàn rỗi lắm sao?" Dạ Khê buông chén đũa, trực tiếp trừng mắt nam nhân đối diện. Đinh Đang cùng Tiểu Xích nằm một bên chân bàn, liếc nhau, đều chậm rãi lui về phía sau , sợ bản thân bị sóng cuốn trôi mất =)).


Viêm nhún nhún vai, tựa tiếu phi tiếu nhìn Dạ Khê, "Ngươi nói đi?" Viêm hai tay vòng trước ngực, một bộ dáng đương nhiên.
"Tiểu thư!" Qua một lát, Lan Hạ đi vào, nhìn thoáng qua Dạ Khê, "Có một nam nhân tự xung là ân nhân của tiểu thu muốn gặp người ạ." Lan Hạ cúi đầu, thần sắc lược hiển lộ bất đồng.


"Ân nhân của ta?" Dạ Khê hí mắt cười, thú vị đặt đôi đũa sang một bên, trực tiếp đứng dậy, "Cho hắn đi vào!" Vừa vặn không có việc gì làm, nhìn một chút xem ai "Có tài" như vậy?


Viêm thu liễm ý cười, gật gật đầu với Thần. Thần đẩy xe lăn cho chủ tử, cùng đi ra ngoài, chẳng qua theo hướng ngược lại với Dạ Khê.


Dạ Khê đi vào phòng khách, nhìn nam tử đứng trong đại sảnh, bóng lưng tựa hồ có điểm quen thuộc. Nàng đi vào, đồng thời đối phương cũng xoay người, vừa liếc mắt một cái, Dạ Khê rùng mình một chút, "Nhị hoàng tử thật là nhàn hạ thoải mái, khi nào thì trở thành ân nhân của ta rồi?" Dạ Khê lạnh lùng gợi lên khóe môi, "Ân nhân của ta, đã sớm đi gặp Diêm Vương rồi a!" Dạ Khê ngồi vào ghế tựa, trừng mắt nam nhân trước mắt này.


Trác Thụy Đào nhìn Dạ Khê, mỉm cười, một chút cũng không để ý khẩu khí của nàng, " Thánh chỉ hạ Phí Hi làm quý thiếp, đây là một cái ân tình, như thế nào?" Trác Thụy Đào tự giác ngồi vào ghế tựa, đánh giá Dạ Khê.


Dạ Khê hơi hơi nhíu mày, đảo qua Vũ ở bên cạnh, gật gật đầu, "Người trợ giúp thì ra là Nhị hoàng tử!" Dạ Khê khẽ cười một tiếng, "Cùng ta có quan hệ gì đâu? Nơi này không chào đón ngươi!"


"Nơi này?" Trác Thụy Đào đứng lên, đi tới một bước, cười nhẹ, "Theo tại hạ biết, nơi này chỉ sợ cũng không phải là của tiểu thư. Ăn nhờ ở đậu, tiểu thư còn cảm thấy an nhàn sao!" Trác Thụy Đào cố ý muốn kích khởi lửa giận của Dạ Khê. Nhưng mà biểu hiện của nàng lại khiến Trác Thụy Đào có chút thất vọng rồi.


"Không phiền ngươi quan tâm, ta cùng ngươi không quen biết!" Dạ Khê xoa xoa mày, nàng còn tưởng rằng có cái chuyện gì hấp dẫn, "Lan Hạ, tiễn khách!" Không thú vị đứng dậy, mang theo Vũ xoay người hướng cửa sau rời đi.


Đúng lúc xoay người, Vũ ngừng lại một chút, con ngươi ám lợi (hắc ám + lợi hại) ở trên người Lan Hạ thoảng qua.
Trác Thụy Đào đứng tại chỗ, nhìn phương hướng Dạ Khê ly khai hồi lâu, ý cười nơi đáy mắt càng khuếch đại.
"Tam hoàng tử, mời trở về đi!" Lan Hạ đi lên phía trước, cung kính nói.


Trác Thụy Đào phục hồi tinh thần lại, cúi đầu đánh giá Lan Hạ, đột nhiên bàn tay nhấc lên nâng cằm Lan Hạ, "Ngươi chính là tỳ nữ nàng mang theo khi rời khỏi Xích bá phủ sao?" Trác Thụy Đào nhìn chiếm hữu, "Không ngờ cũng có vài phần tư sắc!"


Lan Hạ vừa nghe, hiển nhiên không có dự đoán được Trác Thụy Đào có thể làm ra loại chuyện này, cả người sững sờ tại chỗ không biết làm sao.


"Xem xem, đã đem ngươi dọa sợ tới mức này rồi hả!" Trác Thụy Đào nhìn chằm chằm đáy mắt Lan Hạ, bỗng nhiên nở nụ cười, buông Lan Hạ ra, xoay người rời đi.


Lan Hạ té trên mặt đất, thở hổn hển, không gian bao bọc nàng chỉ toàn là hơi thở nam tính của Trác Thụy Đào, nhanh chóng bắt lấy vị trí trái tim, nơi nào đó bang bang bồn chồn dường như rung động!


Ra cửa lớn, Trác Thụy Đào lên ngựa, quay đầu nhìn lướt qua cửa, câu môi cười, "Bổn hoàng tử phải rời bỏ ngươi một chút rồi!" Trác Thụy Đào quay đầu ngựa lại rời đi.


Thần từ một góc khuất bước ra, nhìn chằm chằm phương hướng Trác Thụy Đào rời đi hồi lâu, sau đó còn có một chiếc xe ngựa vội vã dừng ở cửa, Thần chau mày lại, né tránh vào chỗ cũ.
"Đến rồi! Nương!" Đại phu nhân cùng Tam phu nhân nâng Phí lão phu nhân suy nhược xuống xe ngựa.


Đợi đến người Phí gia đều xuống xe ngựa, vừa muốn đi qua cửa lớn, nguyên bản cánh cửa rộng mở đột nhiên ầm ầm đóng sập lại, đem nhóm người này nhốt ở bên ngoài.


"Này ——" Đại phu nhân cùng Tam phu nhân nâng Phí lão phu nhân, ý bảo người phía sau gõ cửa, nhưng là hơn nửa ngày đi qua, cũng không thấy ai ra hỏi. (ý là không có người canh cửa ra hỏi ai đó đây mà)


"Nương, hay là chúng ta về đi!" Tam phu nhân có chút hơi sợ, "Ta thế nào có loại cảm giác âm trầm?" Tam phu nhân run run nói.
Đại phu nhân nuốt nuốt nước miếng, nhìn về phía Phí lão phu nhân, hi vọng Phí lão phu nhân thay đổi chủ ý.


Phí lão phu nhân lắc đầu, "Vô dụng thôi !" Phí lão phu nhân gian nan bước chân hướng phía trước đi đến.


Ngay tại giờ phút này, cửa đột nhiên mở ra, Lục Lâm cùng Lục La nhìn trước cửa nhiều thêm một đám người, châm chọc cười, "Vừa rồi Vũ tỷ tỷ nói có người đến còn không tin, thì ra là sự thật!" Lục La quét một vòng, ngón tay chỉ hướng Phí lão phu nhân, "Tự mình ngươi vào đi, những người khác không tư cách!"


"Ngươi! Đúng là nha đầu cuồng vọng!" Đại phu nhân quát lớn .


Phí lão phu nhân ngăn cản Đại phu nhân tiếp tục nói chuyện, ôn tồn nói với Lục Lâm, Lục La, "Các ngươi nhìn xem lão bà tử ta đứng còn đứng không vững, càng không cần nói tự mình bước đi , không cần người nâng, chỉ sợ đến cửa liền ngã, bất quá, ta muốn gặp tiểu thư các ngươi, dàn xếp giúp ta một chút được không? Đáng thương cho lão bà này một chút thôi a?" Phí lão phu nhân nói không ngại da mặt dày thêm một chút.


"Nương!" Đại phu nhân cùng Tam phu nhân vừa thấy bộ dáng hèn mọn* của Phí lão phu nhân, khiếp sợ nói không nên lời, Phí lão phu nhân kiêu ngạo mặc kệ gặp phải khó khăn tới cỡ nào, khi nào thì biến thành như vậy rồi?
*(miềng dùng từ ni hơi nặng nề rồi thì phải, thôi kệ, ai biểu ghét bà này mần chi )


Lục Lâm trừng mắt Lục La, nhường đường, "Vào đi,chúng ta chỉ đùa với các ngươi một chút thôi!"


Dạ Khê nghiêng người nằm ở trên giường, Đinh Đang cuộn mình trong lòng Dạ Khê, tay kia của nàng thì vuốt ve Tiểu Xích, một tay chống đầu, lười nhác phơi nắng, thích thoảng Vũ đem nho đưa tới miệng Dạ Khê, tiêu dao vô hạn a.


Khi đoàn người Phí lão phu nhân được dẫn đến, nhìn bộ dáng lão Phật gia của Dạ Khê , trong lòng đều muốn mắng ào ạt.


Phí lão phu nhân nhìn chằm chằm Dạ Khê, đánh giá nàng, trong lòng bà ta giờ phút này đã sớm hối hận đến cực điểm, mình thế nào có thể quên chuyện trọng yếu như vậy? Mình làm sao có thể quên? Đây chính là liên quan đến mạch máu Phí gia! Tại sao có thể như vậy?


"Trên mặt ta có vẽ gì sao?" Dạ Khê mở to mắt, tựa tiếu phi tiếu nhìn Phí lão phu nhân,
"Chậc chậc chậc, mấy ngày không thấy, lão phu nhân ngươi cũng thật sự thành lão thái bà ! U, lão già kia, ngươi lo lắng đến nỗi khiến tròng mắt đều lõm xuống luôn rồi hả?" Dạ Khê cố ý kinh ngạc hỏi.


Đinh Đang meo ô một tiếng, giật giật thân mình, mà người Phí gia vừa nghe sắc mặt đều trầm xuống.


"Tiểu thư nói đùa!" Khẩu khí Phí lão phu nhân đột nhiên dịu ngoan cung kính, lại khiến người bên cạnh khiếp sợ, "Người già đi, không còn chống đỡ được nữa !" Phí lão phu nhân đem lực đạo đều dựa vào ở Đại phu nhân cùng Tam phu nhân trên người, có thế này mới ổn định được thân mình.


Lan Hạ cùng Vũ đứng bên cạnh Dạ Khê, hai người ánh mắt đều thoáng qua một tia ám quang, Lục Lâm cùng Lục La cầm trường kiếm hầu ở một bên, cảnh giới nhìn chằm chằm nhóm người này, sợ bọn họ sẽ làm ra hành động uy hϊế͙p͙.


Đinh Đang mở to mắt, liếc mắt Phí lão phu nhân một cái, trong mắt mèo xẹt qua một tia trào phúng, sau đó nó liền co cuộn thân mình, lại tiếp tục cái sự ngủ.


"Có thể khiến Phí lão phu nhân tới tận đây, chắc chắn không là phải việc nhỏ, cái chỗ “nghèo khổ” này của ta cũng có ngày lọt vào mắt ngươi sao?" Dạ Khê tự giễu nói.


Phí lão phu nhân nhìn chằm chằm Dạ Khê, đột nhiên buông Đại phu nhân cùng Tam phu nhân ra, đầu gối chậm rãi tựa vào trên đất, "Thỉnh tiểu thư buông tha cho Phí gia chúng ta!"
"Nương!"
"Nương! Ngươi làm cái gì vậy?" Đại phu nhân cùng Tam phu nhân không biết làm sao, bước nhanh tiến lên đi nâng bà dậy.


Đại lão gia, nhị lão gia cùng tam lão gia cũng đều cả kinh đứng ở tại chỗ, mẫu thân bọn họ, cuối cùng đang làm cái gì?
Lan Hạ nhìn, đáy mắt lộ ra nụ cười giải hận —— lão già kia, ngươi cũng có hôm nay! Lan Hạ kích động nhìn, hận không thể tiến lên cấp Phí lão già kia một chút quyền cước.


Dạ Khê đến nhìn cũng lười, nhắm mắt lại, đem Tiểu Xích đặt vào trong lòng Đinh Đang, "Buông tha?" Dạ Khê lạnh lùng cười, "Phải nói là lão thái bà ngươi buông tha ta mới đúng!"


"Tiểu thư, đều là lỗi của ta, đây hết thảy đều là lỗi của ta, không liên quan Phí gia, không liên quan Xích bá phủ, đều là ta khư khư cố chấp, năm đó nhà lão nhị đem người đẩy xuống vách núi đen, ta là biết đến, là ta không có ngăn cản, ta biết rõ ý định của nàng, nhưng không có ngăn lại, đều là lỗi của ta, hết thảy đều là lỗi của ta... Còn chuyện ở trong cung, là ta sai người ta làm như vậy , tiểu thư muốn trách tội, trách tội ta một người, không liên quan Phí gia đâu a..."


"Ngươi có biết không?" Dạ Khê ngẩng đầu, con ngươi sắc bén nhìn thẳng Phí lão phu nhân, "Cái thống khổ ta phải chịu khi rơi khỏi vách núi, ngươi có biết không?" Dạ Khê hỏi ngược lại, tròng mắt nhíu lại, bỗng nhiên khẽ cười một tiếng, "Muốn tha thứ, cũng không phải không thể!"


Phí lão phu nhân kỳ vọng nhìn về phía Dạ Khê, nhưng mà khi nhìn thấy nàng lạnh lẽo như hàn đàm, tâm chợt rối rắm.
"Làm cho con cháu Phí gia, cũng nhảy xuống vách núi đen một lần, có thể sống xuống dưới , ta liền không tiếp tục truy cứu!" Dạ Khê âm âm nói.


Phí lão phu nhân trừng lớn mắt, mấp máy môi, "Này —— này —— "


"Nương, ngươi đến cùng đang làm cái gì, dựa vào cái gì quỳ trước một con nhóc như vậy!" Nhị phu nhân thở phì phì từ phía sau vọt đến, cái trán đổ mồ hôi từng hạt lớn, "Không phải chỉ là một cái tiện nhân thôi sao, Xích bá phủ người nhiều, tại sao phải sợ bọn họ như vậy?" Nhị phu nhân vọt tới trước mặt Dạ Khê, "Ta nói ngươi a, làm sao lại không có ngã ch.ết luôn đi!"


Phách ——
Nhị phu nhân vừa muốn nói, Vũ liền phóng cho nàng ta một cái tát, Nhị phu nhân liền như lá vàng rơi trong gió, thân thể trùng trùng ngã trên mặt đất, đầu đụng vào cột đá, một dòng máu len lỏi chảy ra.


"Miệng nói sạch sẽ một chút!" Vũ dùng ánh mắt nhìn người ch.ết đảo qua Nhị phu nhân, "Còn nếu muốn ch.ết cứ nói thẳng!"


"Câm miệng!" Phí lão phu nhân trừng mắt cái vị đã làm rối tung mọi chuyện, tức giận không chứa đâu cho hết, nguyên bản trong lòng bà đang cân nhắc, hiện tại khen ngược, một chút cũng hi vọng cũng chẳng còn! Phí lão phu nhân sắc mặt càng thêm khó coi, thở phì phò, sắc mặt đột nhiên trắng bệch.


"Ngươi đừng có ch.ết ở chỗ này, ô uế nơi ở của ta!" Dạ Khê lạnh lùng nói.


"Ngươi người này sao ý chí ngươi sắt đá như vậy, cho dù ngươi không phải là huyết mạch Phí gia, nhưng nhiều năm như vậy, chi phí ăn mặc của ngươi nếu không phải Phí gia ta chi ra , ngươi còn có thể sống đến bây giờ hay sao?" Tam phu nhân tuy rằng không biết bên trong có ẩn tình gì, nhưng là loại thái độ này của Dạ Khê đối với Phí lão phu nhân khiến cho nàng xem chướng mắt.


"Trừ bỏ cái người đàn bà này, những người khác đều cút cho ta!" Dạ Khê từng chữ từng chữ phun ra, ánh mắt như độc xà dừng lại trên người Nhị phu nhân.


Đúng lúc này, xung quanh đột nhiên xuất hiện nhiều người bịt mặt, bọn họ ào ào đem người Phí gia nhấc lên, không chút khách khí ném hết ra ngoài.
Mà Nhị phu nhân nhìn thấy tất cả mọi người bị đuổi đi, chỉ còn nàng bị giữ lại, thế này mới biết sợ hãi.


"Lúc này mới biết sợ, đã muộn rồi!" Vũ châm biếm một tiếng.
"Nhị phu nhân thế nhưng cũng có hôm nay!" Lan Hạ cười lạnh.


Dạ Khê ngồi thẳng dậy, nhìn bộ dáng nhát gan của nhị phu nhân, cười nhẹ, " Đại lễ ta đưa cho Phí Hi, sao rồi hả?" Dạ Khê âm lãnh nở nụ cười, cánh tay phải vươn, khiến bàn tay lộ ra trước mắt Nhị phu nhân, "Ta dùng đoạn đoạn chưởng này, tặng cho bảo bối nữ nhi của ngươi một cái cánh tay!"


"Dĩ nhiên là ngươi, là ngươi!" Nhị phu nhân vừa nghe lời nói của Dạ Khê, lập tức hùng hổ bật dậy, nổi giận đùng đùng, "Dĩ nhiên là ngươi! Ngươi mau trả lại cho nữ nhi ta! Ngươi đồ yêu nghiệt, đồ tiện nhân!" Nhị phu nhân hướng về phía Dạ Khê chạy tới.


Đinh Đang nằm trong lòng nàng đột nhiên mở to mắt, bật dậy đánh về phía Nhị phu nhân, một đường cào xuất hiện trên mặt nàng ta, máu tươi chảy ròng ròng.


"Từ từ sẽ đến, ngươi cùng cái lão già kia còn thiếu nợ ta , ta sẽ khiến cho Phí gia các ngươi trăm hoàn vạn trả!" Dạ Khê đứng dậy, bắn đạn “đại bác”, "Vũ, ngươi mang theo Lục Lâm, Lục La, giúp Nhị phu nhân thể nghiệm một chút cảm giác rơi xuống vách núi là như thế nào! Nhớ lưu lại một mạng cho nàng ta!" Dạ Khê xoay người rời đi.


Vũ nhận mệnh lệnh, hiểu biết gật đầu, Lục Lâm cùng Lục La trưng bộ dáng nóng lòng muốn thử.
Dạ Khê đẩy cửa vào, đúng lúc thấy được Viêm vừa nói cái gì đó với Thần. Thấy Dạ Khê tiến vào, hắn lệnh cho Thần lui ra, đồng thời Lan Hạ cũng nhìn một cái rồi rời đi.


Dạ Khê vừa ngồi vào trên giường, Viêm bước đến trước mặt, cúi người giơ tay đỡ cằm nàng, Dạ Khê không vui lắc lắc đầu.
"Khê nhi, nên ít trêu chọc nam nhân một chút!" Viêm thanh âm khàn khàn cảnh cáo.


Dạ Khê giống như nghe được sự tình rất buồn cười, ngẩng đầu nhìn Viêm, "Thế ngươi không phải nam nhân sao?" Dạ Khê hỏi lại , tiếp tục nói, "Ngươi cũng nhớ kỹ, chúng ta không quen, nhiều nhất cũng chỉ là ngủ cùng giường mà thôi!" Dạ Khê hất tay Viêm ra, lại cố ý nhắc nhở, "Nghe nói hồng lâu lại tới thêm một vị đầu bài hả?"


Viêm ngồi ở bên giường, tay nắm giữ tay phải Dạ Khê, định vuốt ve vị trí đoạn chưởng của Dạ Khê, lệ mâu đảo qua Tiểu Xích vừa mới nhảy lên giường, mà sau lại hòa hoãn nhìn về phía Dạ Khê, "Vật nhỏ!"


Dạ Khê nhíu mày, đột nhiên lật tay bắt lấy cổ tay hắn, chỉ một chiêu, trên mặt Viêm xẹt qua một tia kinh ngạc, mà sau cố tình ngã lên người Dạ Khê, đè áp nàng xuống dưới, một tay chống đỡ giường, sợ sức nặng bản thân toàn bộ áp ở trên người Dạ Khê.


Dạ Khê đưa tay đặt lên gò má của Viêm, mặt mày lộ ra một cỗ mê mang cùng mông lung, "Ngươi cuối cùng muốn đạt được điều gì?" Dạ Khê thì thào tự nói , "Ta có khả năng cho ngươi sao !" Dạ Khê bỗng nhiên khôi phục thần trí, nhìn chăm chú nam nhân của mình, "Cái đứa gay nhất cũng không bằng ngươi!" Dạ Khê bỗng nhiên ngẩng đầu cắn một ngụm lên gò má hắn, xong lại dùng sức đẩy hắn ra, tự mình ngồi dậy.


Dạ Khê xoay tròn ban chỉ trên ngón cái, "Ngươi muốn ta làm cái gì?" Dạ Khê nghiêm cẩn dò hỏi, vừa nhìn thấy Viêm quay đầu lại, Dạ Khê đột nhiên ngửng đầu lên, tròng mắt gắt gao nhìn chằm chằm mắt hắn, không hề nháy mắt, một hồi lâu, giống như qua vài cái thế kỷ, Dạ Khê đột nhiên cười rộ lên.


Thần cùng Vũ hai người canh ở cửa, nghe động tĩnh bên trong, ngẫu nhiên cùng liếc nhau, còn trận giao phong bằng mắt chưa bao giờ đình chỉ.


Dạ Khê vòng tay ôm lấy cổ Viêm, cả người ngồi trong lòng nam nhân này, thật ra nơi này cũng rất ấm áp, cảm thấy đối phương không có ý cự tuyệt, Dạ Khê đem đầu gối lên đầu vai hắn, "Đúng là màu tím thật, ngươi, đến cùng là người gì a?" Dạ Khê bộ dáng yêu nghiệt hướng về phía gò má Viêm thổi khí, ngón tay vuốt ve lông mi hắn, ánh mắt chăm chú, "Đào ra, nhất định so đá quý chói mắt hơn nhiều!" (ặc, sợ tỷ luôn)


Dạ Khê câu môi cười, "Màu tím đá quý ——" Đầu ngón tay một vòng lại một vòng vẽ trên mắt viêm, giống một con báo, ngay sau đó sẽ phóng về phía trước. Bỗng nhiên hai tròng mắt Dạ Khê co lại, bàn tay nắm chặt da thịt trên cánh tay Viêm.


Viêm phát hiện Dạ Khê dị thường, ôm thắt lưng nàng, nhìn thấy mi gian Dạ Khê ẩn hiện một cỗ hắc khí, sắc mặt lập tức âm trầm xuống, bàn tay đặt lên trán Dạ Khê, rất nhanh, hắc khí dần dần biến mất.


Viêm đem Dạ Khê đã ngất xỉu đặt lên trên giường, nhìn chằm chằm cô gái nhắm mắt yên tĩnh, khóe môi bỗng nhiên gợi lên một chút cười, "Vật nhỏ, thế nhưng đã nhìn ra được rồi hả?" Ngón tay Viêm lướt qua trán nàng, xoay người ngồi lên xe lăn.


Cửa mở ra, Thần cung kính gục đầu xuống, không có nhìn thấy bóng dáng Dạ Khê, Vũ khẽ nhíu mày.
"Chiếu cố tiểu thư nhà ngươi cho tốt!" Viêm lãnh khốc mệnh lệnh, ánh mắt xa xa nhìn thấy Lan Hạ đi tới, dừng một chút, sau đó ý bảo Thần cùng rời đi.


Đợi đến khi Thần cùng Viêm đều rời khỏi, Vũ nhanh chóng vào nhà xem xét, nhìn thấy Dạ Khê mê man trên giường, bàn tay áp lên trán Dạ Khê.
"Sao lại thế này?" Lan Hạ đi vào, khuôn mặt sốt ruột cùng kinh ngạc, "Buổi sáng không phải còn rất tốt sao, này —— "
Vũ quay đầu trợn mắt hướng Lan Hạ.


Lan Hạ bị trừng có chút sợ hãi, không biết làm sao cúi đầu, "Ta, nô tì, ta đi chợ !"
"Chơi với lửa có ngày ch.ết cháy, cuối cùng sẽ ch.ết rất thảm đó!" Vũ mạc danh kỳ diệu cảnh cáo Lan Hạ, "Nơi này không cần ngươi hầu hạ , ta sẽ chiếu cố tiểu thư!"


Lan Hạ bị nói đến sợ nổi da gà, "Ta đi làm cơm!" Tìm một cái cớ nhanh chóng rời đi, lao ra cửa liền đụng phải Lục Lâm cùng Lục La, một đường chầm chậm trở lại phòng ngủ.
Lục Lâm cùng Lục La xoa xoa cánh tay, vẻ mặt không hiểu, "Đây là sao? Lan Hạ tỷ tỷ giống như tức giận vậy nhỉ?" Lục La hỏi.


Lục Lâm lắc đầu, tỏ vẻ không biết, hai người bắt đầu dè dặt cẩn trọng hướng mặt trong xem.
Vũ dùng khăn thấp nước xoa xoa mặt Dạ Khê, thấy được hai cái đầu lén lút ngoài cửa, nàng liền đắp chăn cho Dạ Khê rồi nhỏ giọng đi ra.
"Vũ tỷ tỷ, tiểu thư thế nào?" Lục La lo lắng hỏi.


"Không có việc gì!" Vũ nói, sau đó bảo hai người đi theo mình đến một chỗ yên lặng, "Giao cho hai ngươi một nhiệm vụ!" Vũ nghiêm cẩn nói.
Lục Lâm cùng Lục La vừa nghe nhiệm vụ, ánh mắt lập tức trợn tròn, bọn họ rraats thích làm nhiệm vụ nha!"Vũ tỷ tỷ cứ việc phân phó!" Lục Lâm lộ ra hai cái răng hổ nho nhỏ.


"Đừng nói cho những người khác, cả tiểu thư cũng không được nói!" Vũ hạ giọng phân phó .
Lục Lâm cùng Lục La bắt đầu còn nghe theo, sau khi nghe xong, cả người chợt hoảng, "Nàng, làm sao có thể?" Hai người một mặt không tin.


"Để ngừa vạn nhất!" Vũ trừng mắt hai người, cảnh cáo nói, "Ai dám tiết lộ, đừng trách ta không nói trước!" Vũ uy hϊế͙p͙ nói.
Lục Lâm cùng Lục La liếc nhau, trịnh trọng gật gật đầu, "Phải phòng trước mới tốt a!"
——


Phí Hi một thân hỉ phục hồng nhạt, nhìn chằm chằm chữ hỉ đỏ thẫm dán trên vách tường, toàn thân trừ bỏ một thân quần áo nỏi bật kia, không có một chút không khí vui mừng.


Tỳ nữ đem mọi thứ trong phòng thu thập sạch sẽ, không dám trêu chọc, ngẫu nhiên một hai lần đảo qua tay áo khô quắt của Phí Hi, nhu nhu miệng.


Kha —— một tiếng, cửa phòng mở , Phí Hi đang thất thần vội vàng phục hồi tinh thần lại, "Phu quân, phu quân đến ?" Phí Hi thần bí lẩm bẩm vừa hướng bên ngoài chạy, đúng lúc đựng phải tì nữ đang bưng chậu nước rửa mặt đi vào.


"Phu nhân tha mạng, phu nhân tha mạng!" Tỳ nữ kia hốt hoảng vội vàng quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
Phí Hi mang bộ dáng liêu xiêu đứng không vững, ngẩng đầu hướng bên ngoài nhìn, "Tam hoàng tử, phu quân? Phu quân đâu?" Phí Hi kéo lấy một tỳ nữ, hỏi lớn.


Người nọ run rẩy nói, "Tam —— tam hoàng tử, đã tiến cung tạ ơn rồi ạ!"


Tiến cung tạ ơn? Phí Hi mê mang một lát, sau đẩy tỳ nữ trong tay ra, đột nhiên điên cuồng cười lớn lui về phía sau , "Tạ ơn? Được, tạ ơn!" Phí Hi nhìn màu đỏ chói mắt, nhìn tỳ nữ nhìn mình hoặc là hèn mọn, hoặc là thương tiếc, hoặc là vui sướng khi người gặp họa, "Cút! Đều cút ra ngoài cho ta!" Phí Hi đem người trong phòng đuổi đi ra ngoài, bản thân dựa vào môn xụi lơ ngồi bệt xuống.


"Làm sao bây giờ?" Tỳ nữ cẩn thận hỏi , "Phu nhân đến điểm tâm cũng chưa ăn, nghe nói đêm qua thậm chí cũng không có ăn!"


"Hung hãn như vậy? Chả trách gia không thích, không phải chỉ là cái đồ cụt tay sao! Có cái gì mà lên mặt, phi!" Tỳ nữ bị mắng hướng về phía cửa nói, "Ngươi cho là bản thân giỏi giang lắm sao, còn nghĩ rằng mình là chủ tử nữa hả? Hừ!"


"Đúng là, không phải chỉ là quý thiếp, kia cũng chỉ là cái thiếp thôi! Có cái gì đâu chứ! ĐI thôi, đi thôi! Không cần chúng ta hầu hạ sao, làm chúng ta nguyện ý lắm không bằng?"
Nhóm tỳ nữ dần phân tán rời đi.


Phí Hi nghe thanh âm bên ngoài dần dần đi xa, nước mắt trào ra không ngừng, đáy lòng hận càng ngày càng đậm, "Tiện nhân! Đều là ngươi!" Phí Hi nhìn chằm chằm phía trước, hai mắt thế nhưng chậm rãi tỏa ra một tầng hồng quang, tiếng cười bén nhọn làm cho người ta nghe rợn cả người.


Phí Hi chậm rãi đứng lên, thân mình đong đưa giống như rối gỗ, đến trước giường thì ngã đi xuống, mặt chôn trong gối, đột nhiên dòng khí màu đỏ xuất hiện từ một hố đen trên người Phí Hi lan tràn ra.


Cỗ khí này ngưng kết ở giữa không trung, sau khi quay quanh Phí Hi một vòng, ngay sau đó biến mất ở không trung.
Dạ Khê đang trong cơn mê man , Vũ luôn luôn canh giữ ở cửa một tấc cũng không rời, Đinh Đang cùng Tiểu Xích ngoan ngoãn ngồi ở hai bên sườn nàng.


Dòng khí màu đỏ luồn lách vào phòng Dạ Khê, khí thể ở trong phòng xoay quanh một vòng, đến khi dừng lại thì tụ thành một cái đầu hung ác như chó sói, trên đầu lộ ra ngũ quan như người.


Cái đầu kia giương miệng rộng, đe dọa hướng về phía Đinh Đang cùng Tiểu Xích, cả hai lập tức đề phòng nhìn chằm chằm.


Mà Dạ Khê, đột nhiên bật dậy trên giường, hai mắt mở rõ ràng, bàn tay máy móc hướng tới không trung nắm chặt, cái đầu màu đỏ kia giống như gặp khắc tinh vô cùng hoảng sợ, giãy dụa, ngay lập tức phá tan vòng vây, vội vàng rời đi.
Thân mình Dạ Khê run run một chút, lại nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ.


Đinh Đang cùng Tiểu Xích không biết sự tình gì đang diễn ra, liếc nhau, lại không nói gì tiếp tục canh cho Dạ Khê đã ngủ như ch.ết.
Vũ ngẩng đầu nhìn màu đỏ chạy trốn đi, khóe môi thoáng qua một tia châm chọc, sau lại tiếp tục cung kính đứng ở cửa.


Dòng khí màu đỏ một lần nữa trở lại trong cơ thể Phí Hi, ả ta thở hắt một hơi, cả người từ trên giường ngã nhào xuống, miệng đột nhiên phun ra ngụm máu tươi. Phí Hi ôm ngực, sắc mặt trắng bệch, hai mắt dại ra dần trở nên thanh minh.


Tin người Phí gia bị ném ra ngoài ngay lập tức tung bay khắp thành, mọi người đều bàn luận sôi nổi. Trong Xích bá phủ, lòng người hoảng sợ, đại phu, thái y ra ra vào vào.


Phí lão phu nhân không có chút huyết sắc nằm ở trên giường, hơi thở bất ổn, mấy lần tưởng gặp được Diêm Vương đến nơi, Đại phu nhân cùng Tam phu nhân nghiêng thân mình, bàn tay áp lên những chỗ bị thương nổi màu xanh tím, lo lắng nhìn Phí lão phu nhân.


"Sao lại như vậy chứ?" Ở một nơi khác, Đại lão gia, Nhị lão gia cùng Tam lão gia ba người tụ tập ở thư phòng nghị luận .


"Nương hình như có bí mật gì đó gạt chúng ta!" Tam lão gia ngẩng đầu lên, có chút oán hận nhìn Nhị lão gia, "Nhị ca, ngươi nên quản chặt nhị tẩu một chút! Sự tình trong phủ chúng ta quá nhiều , mỗi lần đều bị nàng đá một cước, chuyện tốt cũng có thể thành bại sự!"


Nhị lão gia sắc mặt trở nên đỏ bừng, muốn phản bác lại không nói nên lời, bởi vì hắn cũng cảm thấy đây là sự thật, dứt khoát cúi đầu, không nói một lời.
"Lão gia! Lão phu nhân tỉnh, lão phu nhân tỉnh, muốn gặp ba vị lão gia!" Gã sai vặt vội vàng chạy tới báo.


Ba người vừa nghe, không dám trì hoãn, lập tức đến phòng kia, đại phu, thái y đã rời đi, trong phòng chỉ còn lại có người Phí gia


Phí lão phu nhân hô hấp khó khăn, mở to mắt, chậm rãi đảo qua từng người trong phòng, "Ta cả đời này, tính toán đủ đường, cuối cùng vẫn là kết cuộc như thế!" Phí lão phu nhân suy yếu nói, "Lão nhị, ngay hôm nay, hưu thê ngay cho ta! Phí gia chúng ta, không coi như không có đứa con dâu này!"


"Nương?" Nhị lão gia kinh ngạc, lỗ tai ông ông vang dội, hưu thê?
"Chúng ta Phí gia hiện tại chỉ có một dòng độc đinh, đem đứa nhỏ đến bổn gia ngay!" Phí lão phu nhân gắt gao nhìn chằm chằm Đại lão gia, "Lập tức, lập tức đi làm!"


Đại lão gia cùng Đại phu nhân liếc nhau, "Nương, đã xảy ra chuyện gì, người nói ra rồi chúng ta có thể thương lượng mà?" Đại lão gia hỏi.


"Thương lượng? Không cần thương lượng!" Phí lão phu nhân đột nhiên nở nụ cười, con ngươi sắc bén quét về phía Đại lão gia, "Lập tức đi làm! Có phải các ngươi nghĩ ta sắp ch.ết rồi thì lời nói không còn phân lượng phải không ?"


Đại phu nhân hướng tới Đại lão gia nháy mắt, "Nương, người nguôi giận, cứ từ từ mà nói!" Đại phu nhân tiến lên, thuận khí cho Phí lão phun nhân.


Phí lão phu nhân thở dài, "Ta e là không còn kịp rồi! Không còn kịp rồi!" Bà ta nắm lấy tay Đại phu nhân , "Phí gia, không có loại con cháu như Phí Hi! Ngay hôm nay, đem trục xuất khỏi gia phả!"


"Nương!" Nhị lão gia vừa nghe, kinh hô một tiếng quỳ trên mặt đất, "Hi nhi là đứa nhỏ ngoan ngoãn, người tại sao phải làm như vậy? Nàng, nàng là con cháu Phí gia a!"


Đại phu nhân nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của Phí lão phu nhân, biết bà ta không có đùa, dần dần thu liễm tâm tư, "Nương, thật ra đã phát sinh sự tình gì? Vì sao, người giống như sợ đứa nhỏ kia như vậy?" Đại phu nhân cẩn thận hỏi.


Phí lão phu nhân lắc đầu, cả khuôn mặt đều là hối hận, đột nhiên nghĩ tới cái gì liền nói, "Tiến cung, mau, ta muốn tiến cung! Ta muốn gặp hoàng thượng!" Phí lão phu nhân giãy dụa muốn xuống giường.
"Nương, người đừng dọa con!" Một đám người lục tục tiến lên ngăn cản Phí lão phu nhân.


Bà ta đột nhiên nghẹn ức, cả người ngã xuống, mấy người hợp lực nhanh chóng nâng đến trên giường, liếc nhau lẫn nhau.
Đại phu nhân mím môi, vò khăn tay, qua hồi lâu đứng dậy, "Nhị thúc, nương sẽ không vô duyên vô cớ nói như vậy, ngươi liền làm theo đi!"


"Đại tẩu?" Nhị lão gia đứng thẳng thân mình, nhìn người chung quanh, thần sắc tất cả mọi người đều giống với Đại phu nhân, đột nhiên châm biếm một tiếng, "Tuy rằng ta chi thứ hai không có cống hiến gì lớn, nhưng không có công lao cũng có khổ lao, các ngươi thế nhưng, thế nhưng —— "


"Nhị đệ, nương nhất định có đạo lý của người, không có khả năng muốn hại ngươi!" Đại lão gia nghiêm cẩn nhìn Nhị lão gia.
"Không có khả năng!" Nhị lão gia đứng thẳng thân mình, "Vợ con ta đều là người Phí Gia, muốn qua cầu rút ván, nằm mơ!" Phất tay áo bỏ qua một bên.


"Tốt lắm!" Tam lão gia đứng lên làm người hòa giải, "Hiện tại nói này cũng là chậm, nhiệm vụ hàng đầu hiện giờ chính là làm rõ nương là đang sợ cái gì?"
——


Dạ Khê từ từ tỉnh dậy, ánh mặt trời chói chang khiến nàng phải nheo mắt lại, vặn vặn thắt lưng, nhìn Đinh Đang cùng Tiểu Xích chơi đùa trên mặt đất, câu môi cười.
"Tiểu thư, đã tỉnh rồi sao?" Vũ đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Dạ Khê nhẹ nhàng thở ra, "Người đã ngủ ba ngày luôn đó !" Vũ nói.


Ba ngày? Dạ Khê nhíu mày, nàng chỉ nhớ rõ nàng ở đùa giỡn Viêm, rồi sau đó —— "Nam nhân kia đâu?" Dạ Khê không thèm để ý hỏi.


Vũ sửng sốt một chút, lắc đầu, "Không biết, sau khi tiểu thư mê man, hắn chỉ nói cần nô tì chiếu cố tiểu thư cho tốt, vẫn chưa từng xuất hiện lại" Vũ đem khăn lông đưa cho Dạ Khê, "Nô tì làm theo yêu cầu của tiểu thư, mang Nhị phu nhân đến núi nhỏ bắt nàng ta nhảy xuống, mệnh vẫn còn, chính là mặt bị hủy, còn thiếu mất một cái chân!"


"Thế người ở đâu rồi?" Dạ Khê hỏi.
"Vẫn còn ở trong phủ" Vũ hỏi, "Tiểu thư tính toán xử trí thế nào?"
"Đem người đưa đến cho Phí Hi, mẫu thân xảy ra chuyện, nàng thân là nữ nhi phải làm tẫn tẫn hiếu tâm!" Dạ Khê ném khăn lông vào trong bồn, đi ra cửa.


Vũ nở nụ cười, thật hợp với ý của mình a.
"Tiểu thư, người rốt cuộc rời giường !" Lục Lâm cùng Lục La thu hồi kiếm, chạy đến trước mặt Dạ Khê.
"Lan Hạ đâu?" Dạ Khê tìm một vòng không thấy người, liền hỏi.


Lục Lâm cùng Lục La liếc nhau, sau lắc đầu, "Không biết, Lan Hạ tỷ tỷ mới sáng sớm liền đi ra ngoài mua đồ ăn , còn chưa có trở về."


"Ai bảo ta không có trở về chứ?" Tiếng của Lan Hạ từ ngoài cửa vang lên, một tay kẹp rổ vào người, bên trong toàn rau xanh, tay kia thì cầm theo một đống đồ ăn, "Tiểu thư đã tỉnh rồi sao!" Lan Hạ cao hứng nói, "Cá này mới bắt trong nước ra thôi, còn tươi lắm, vừa vặn làm cho tiểu thư ăn!" Nhận được sự tán thành của Dạ Khê, Lan Hạ cười hề hề đi thẳng đến phòng bếp.


Dạ Khê nhìn bóng lưng Lan Hạ hồi lâu, "Lan Hạ cao hứng không ít!" Vũ đi tới nhẹ giọng nói.
Dạ Khê gật đầu, nâng tay đỡ trán, sau hướng về một nơi khác nhìn.
——
Phí lão phu nhân già đi trông thấy, suy nghĩ khi thì thanh tỉnh, khi thì mơ hồ.


"Lão đại! Lão đại!" Phí lão phu nhân chậm rãi mở to mắt.
"Nương!" Đại lão gia chú ý tới ánh mắt thanh minh của Phí lão phu nhân, biết là bà đang lúc tỉnh, liền hỏi, "Có chuyện gì?"
"A Vĩnh được đưa đi chưa ?" Phí lão phu nhân hỏi.


Đại lão gia gật gật đầu, "Y theo người phân phó, đã cho người đưa đi bổn gia ! Nương còn có phân phó gì không?" Tóm lại là mệnh lệnh của lão phu nhân, Đại lão gia cuối cùng quyết định vâng theo, đem con tiễn bước.


"Đi, phái người đi Phật quang tự, đi mời Tùy Duyên đại sư!" Phí lão phu nhân nói, nhưng ngay sau đó lại lắc đầu, "Không, không được, không thể thỉnh!" Phí lão phu nhân bắt lấy cánh tay Đại lão gia, "Phái người đi Phật quang tự, nhanh đi!" Đại lão gia nghe mơ mơ màng màng, còn định hỏi cái gì nhưng đột nhiên Phí lão phu nhân lại lâm vào hôn mê.


Những người khác liếc nhau, không biết làm gì cho phải.


Trịnh ma ma thở dài, từ trong lòng lấy ra một phong thư, "Đại lão gia, đây là lão phu nhân lúc trước giao cho lão nô, ngàn căn vạn dặn vào thời điểm lão phu nhân nhắc tới Phật quang tự mới được lấy ra!" Trịnh ma ma đem thư hoàn hảo không tổn hao gì đưa cho Đại lão gia, "Đại lão gia, lão phu nhân tuy rằng đã già, nhưng những điều nàng làm đều có dụng ý cả ——" Trịnh ma ma còn muốn nói gì đó, nhưng nghĩ nghĩ rồi lại im miệng.


Đại lão gia nhìn phong thư trong tay, nhìn nương đang nằm trên giường giống như chỉ còn lại bộ xương, "Người đâu! Người đâu!" Đột nhiên lớn tiếng hô, phân phó người tức khắc khởi hành, làm theo lời dặn dò của Phí lão phu nhân.


Phí Hi ngồi ở góc âm u nhất phòng , rèm cửa sổ đều thả xuống, trên đất đầy những thứ vụn vặt, căn bản không ai dám tiến vào quét dọn, hơn nữa từ ngày đại hôn đến nay, Trác Thụy Long thậm chí còn chưa bước đến ngưỡng cửa tân phòng! Phí Hi mắt dại ra nhìn chằm chằm đầu giường, trong cổ họng phát ra tiếng cười quái dị, đôi con ngươi chỉ chứa tro tàn tuyệt vọng.


Ban đêm, chung quanh im ắng, đột nhiên một đạo bóng đen biến mất ở trong viện, chỉ nghe tiếng cửa phòng mở, một cái bao tải bị ném vào trong phòng lặng yên không một tiếng động.


Sáng sớm ngày thứ hai, Phí Hi nhìn thấy bao tải bên người, khẽ nhíu mày, mùi từ đó phát ra vô cùng ghê tởm, hơn nữa kia bao tải kia còn động đậy!
"Người đâu, người đâu!" Phí Hi đột nhiên sợ tới mức nhảy lên, "Người đâu!" Nhìn thấy người tới, chỉ vào bao tải, " Ném ra ngoài! Ném ra ngoài!"






Truyện liên quan