Chương 76

Dạ Khê ngẩng đầu nhìn, liền thấy một vị lão đạo râu bạc phong tiên đạo cốt chặn đường đi của mình, đôi mắt khôn khéo kia còn nhìn nàng từ trên xuống dưới, trên mặt hắn thoáng hiện lên một tia mê mang cùng khiếp sợ.


Dạ Khê xoay người định đi, căn bản là không muốn quan tâm đến suy nghĩ của người này, nhưng đối phương há có thể đễ lỡ mất nàng, lại chặn ngang một lần nữa.


"Tiểu thư, ta muốn bói quẻ, chỉ vì người hữu duyên!" Lão đạo vuốt chòm râu bạc của hắn, nhàn nhạt nói, tầm mắt lại cố ý liếc qua tay phải Dạ Khê. Nhưng từ khi đến Yêu giới, Dạ Khê đều cẩn thận mang bao tay.


Hạ Thược Mẫn âm thầm đánh giá lão giả trước mắt, rồi lén lút kéo kéo vạt áo Dạ Khê, tựa hồ muốn nói cái gì.


Vài người xúm lại bên đường, bị người nhìn như con khỉ trong sở thú, Dạ Khê không vui nhíu nhíu mày, "Thích thì cứ bói một mình đi!" Nói xong, một tay túm Hạ Thược Mẫn, cấp tốc biến mất ở trong đám người.


Lão đạo râu bạc phải mất một lúc mới tiêu hóa được ý tứ của Dạ Khê, dựng râu trừng mắt, thiếu chút là nhảy lên ngay giữa đường —— lão nhân ta lần đầu tiên muốn bói toán miễn phí, vậy mà còn có người không vừa ý cơ đấy? Bao nhiêu người cầu hắn, hắn cũng không quan tâm ! Lão đạo râu bạc thở phì phì híp mắt, không mượn lão nhân ta bói toán? Ta càng muốn! Lỗ mũi thở phì phì như trâu, tính toán hết thảy, xoay người liền biết mất theo hướng Dạ Khê ly khai.




"Nha, ta nhớ ra rồi!" Hạ Thược Mẫn đột nhiên dừng lại, trừng mắt Dạ Khê, trên mặt không nén được hưng phấn, "Lão đạo lúc nãy, hắn là ——" Hạ Thược Mẫn còn chưa nói xong, chợt cảm thấy một trận gió thổi qua, đột nhiên phát hiện lão đạo râu bạc lúc nãy lại chắn đường đi của hai người.


Dạ Khê hai tay vòng trước ngực, tựa tiếu phi tiếu đánh giá lão nhân trước mắt, nhìn trên mặt lão nhân biểu lộ ra phong cách của một lão ngoan đồng, hơi hơi nhếch khóe môi.


"Tiểu nha đầu, dám để cho lão nhân ta đuổi theo, ngươi là người thứ nhất đó!" Lão đạo râu bạc nhíu lông mày hoa râm, nổi giận đùng đùng nói, "Cho dù thế nào ta cũng phải xem quẻ cho ngươi!" Nói xong, chỉ thấy cánh tay hắn vung lên, một bát quái trận hiện ra ngay dưới lòng bàn chân Dạ Khê, bao lấy nàng và lão nhân ở bên trong, mà Hạ Thược Mẫn cùng Chước Nhi cũng không thấy bóng dáng.


"Hắc hắc, chạy không được đâu nha!" Lão đạo râu bạc cười gian trá, trong nháy mắt, giữa hai người liền xuất hiện một cái bàn. Lão đạo râu bạc đi lên phía trước, phất tay áo ngồi xuống, khiêu khích nhìn về phía Dạ Khê.


Dạ Khê nhìn quanh bốn phía, chung quanh một mảnh mờ mịt, trước cũng chỉ có mấy cái bóng mơ hồ như cây cối, cuối cùng lại không nhìn rõ được gì, đi lên phía trước không khách khí ngồi xuống, hai tay vòng trước ngực, bình tĩnh nhìn lão nhân trước mắt, thấy thần sắc trên mặt lão nhân thật giống như hắn là kẻ thắng trong trận chiến giữa hai đứa con nít, điều này làm cho Dạ Khê dở khóc dở cười, Yêu giới này không ngờ cũng có lão ngoan đồng cơ đấy.


"Ngươi mấy tuổi ?" Không chờ lão đạo râu bạc mở miệng, Dạ Khê liền hỏi. Lại không chờ hắn trả lời, Dạ Khê tiếp tục nói, "Chỉ có cái da mặt dày như kia mới có thể hợp với ngươi!"


Lão đạo râu bạc hét lớn một tiếng, "Xú nha đầu không biết tốt xấu!" Sau đó cảnh sắc chung quanh liền biến đổi, sương mù dày đặc tán đi, lại xuất hiện gần trăm đầu dã thú nhìn Dạ Khê như hổ rình mồi.


Nàng vẫn không để ý tới, chỉ chăm chú nhìn người trước mắt, đối với uy hϊế͙p͙ của mãnh thú giống như không liên quan, bàn tay còn vuốt vuốt sợi tóc mai.


Lão đạo râu bạc nhìn phản ứng của Dạ Khê, không ngờ cảm thấy hưng trí, đáy mắt thoáng qua một chút gian trá, ngón tay búng một phát, mãnh thú liền há mốm to như cái chậu máu, đều hướng về Dạ Khê mà gầm rú, giống như ngay sau đó sẽ phóng lên mà ngũ mã phanh thây nàng.


Dạ Khê ngồi ở ghế tựa, nhàm chán ngáp một cái, "Ngươi mấy tuổi ?" Còn chơi trò con nít nữa đấy! Dạ Khê trợn trừng mắt.


"Hừ!" Lão đạo râu bạc cánh tay đảo qua, mãnh thú chung quanh biến mất không thấy, chỉ còn lại cảnh ruộng vườn xinh đẹp tuyệt trần, "Mở bàn tay phải của ngươi ra!" Lão đạo râu bạc chỉ vào Dạ Khê nói.


"Có lợi ích gì?" Dạ Khê nhíu mày, "Ngươi là loại người gì? Nhìn tuổi đời này, xem ra trên người ngươi đồ đáng giá hắn là không thiếu đi." Dạ Khê nhìn hắn, gợi lên một tia cười, nhưng là này tươi cười ý tứ hàm xúc thật rõ ràng —— muốn nhìn, được, không thành vấn đề, cứ đem bảo bối đến đây trao đổi!


Lão đạo râu bạc vừa nghe, lập tức phun khí thổi râu trừng mắt, không ngờ lại muốn trao đổi với hắn, con nhóc khá lắm, "Người quá cuồng vọng, bình thường sẽ thua rất thảm, tiểu nha đầu, quá mức kiêu ngạo cũng không tốt!" Lão đạo râu bạc híp mắt nói, miệng đầy hương vị tức giận, nhưng mà trên mặt cũng là bộ dáng thật cảm thấy hứng thú.


"Không cần nóng nảy!" Dạ Khê nhìn bốn phía, không thèm để ý nói, "Nơi này có sơn có thủy, bổn cô nương cái gì cũng không có, chỉ là thời gian lại có rất nhiều." Không có việc gì, chúng ta chậm rãi giết thời gian vậy! Dạ Khê hướng tới đối phương cười cười, tự nhiên đánh giá xung quanh.


Lão đạo râu bạc nhìn thấy biểu hiện của nàng Dạ Khê, giống như đánh vào không khí, trong lòng lại ngứa ngáy, thật muốn bói cho nàng một quẻ, "Ngươi nghĩ xem muốn cái gì?" Lão đạo râu bạc khó chịu hỏi.
"Trận pháp vừa rồi của ngươi!" Dạ Khê nhìn lão nhân trước mặt, cười mỉm nói.


Lão đạo râu bạc vừa nghe, sắc mặt lập tức đen xuống, hung hăng trừng mắt với nàng, cũng không nói chuyện.


Dạ Khê động động lỗ tai, thở dài lắc đầu, "Lấy lớn khi nhỏ, cũng không phải là đức hạnh tốt đẹp gì!" Đùa vậy đủ rồi, Dạ Khê thu liễm ý cười, mở vải quấn quanh trên bàn tay ra, đặt bàn tay lên mặt bàn.


Sắc mặt lão nhân lúc này mới hơi hơi chuyển, chỉ hơi buồn bực trong lòng, không nói nhiều chỉ cúi đầu quan sát lòng bàn tay Dạ Khê. Dạ Khê đạm cười, lòng bàn tay bị vết sẹo thật lớn cát ngang qua, hoa văn bên trên cũng bị kéo cho lộn xộn, có cái gì đẹp mắt mà nhìn!


"Ơ?" Lão đạo râu bạc ngạc nhiên kêu một tiếng, lại phủ tay chạm vào lòng bàn tay Dạ Khê, đột nhiên nàng liền cảm giác được một cỗ ôn nhu lo lắng từ lòng bàn tay truyền đến, lão đạo râu bạc hai mắt nhìn chằm chằm Dạ Khê, tựa hồ muốn nhìn đến gì đó, nhưng mà, trước mắt hắn vẫn chỉ là một mảnh sương mù dày đặc nổi lơ lửng, cách trở tầm mắt bản thân.


"Sao lại như vậy?" Lão đạo râu bạc thì thào tự nói, hắn bói toán từ trước đến nay, chưa bao giờ xuất hiện qua hiện tượng quái dị như thế, một mặt nghiêm túc nhìn Dạ Khê, sau đó âm trầm rut tay về.


"Xem xong rồi?" Dạ Khê hỏi lão đạo râu bạc, đợi câu trả lời của hắn. Nhưng hồi lâu, hắn vẫn chỉ kinh ngạc nhìn nàng, thần sắc khi thì mê mang khi thì nghi hoặc.


Dạ Khê còn định nói gì đó, chỉ cảm thấy trước mắt thoáng lên một cái, đợi đến khi phục hồi tinh thần lại, bản thân đã xuất hiện chỗ cũ, làm gì có lão đạo râu bạc nào, cả cọng lông cũng không thấy được, "Thần côn!" Dạ Khê cười nhạo một tiếng.


*thần côn: dạng như lừa đảo kiểu mê tín dị đoan (hình như là vậy =.,=)
"Dạ Khê, ngươi, ngươi vừa rồi, đi nơi nào vậy?" Hạ Thược Mẫn thấy người đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, không hiểu hỏi.


"Hừ, lão nhân ta đây là hàng thật giá thật, tiểu nha đầu, không cần đoán lung tung!" Lúc này, một thanh âm bay vào trong tai Dạ Khê, mà nàng cũng phát hiện, ba người thì chỉ có chính nàng nghe được, "Cho ngươi lời khuyên, tùy cơ ứng biến!" Nói lời khuyên của hắn ba phải cũng được, chỉ là lo lắng trong mắt không thể che giấu.


Dạ Khê bĩu môi, "Bất quá là một vị thần côn, hết ăn lại uống !" Dạ Khê hướng phía trước đi tới.


Hạ Thược Mẫn há mồm, liền đuổi theo nàng, vội vàng giải thích, "Không đúng, không đúng, ta nhớ ra rồi, lúc trước ta nghe phụ thân nhắc qua, nều như không lầm, vị lão giả kia chính là Yêu giới xuất quỷ nhập thần - Dao Quang lão nhân. Dao Quang lão nhân có thể biết được tương lai..."


Dạ Khê bĩu môi, còn không phải là thần côn sao? Một tên xem bói ? Cái gì Dao Quang lão nhân, còn không phải cả cái rắm đều không phóng ra được một câu liền chạy trốn? "Thời điểm không còn sớm, cần phải trở về!" Dạ Khê thấy Hạ Thược Mẫn bắt đầu phát loa liền nhanh chóng ngăn cản, quay đầu rời đi.


Nhìn bóng lưng Dạ Khê, Hạ Thược Mẫn lớn đôi mắt như hạt châu.
"Tiểu thư, đi nhanh đi!" Chước Nhi nhắc nhở Hạ Thược Mẫn.


Đợi đến Dạ Khê cùng Hạ Thược Mẫn rời đi, chỗ này liền xuất hiện một bạch y nam tử, hắn nhìn kỹ phương hướng ly khai của Dạ Khê, rồi quay đầu nhìn lão nhân đột nhiên xuất hiện bên cạnh, "Nhìn thần sắc của ngài, giống như không hài lòng lắm? Tiểu nha đầu không có cho ngươi bói hả?" Bạch y nam tử nhàn nhạt nói.


Lão đạo râu bạc hừ lạnh một tiếng, "Làm sao có thể?"
"Vậy tại sao lại có vẻ mặt này? Giống như người khác nợ tiền ngươi vậy!" Bạch y nam tử nhíu mày.


"Lão nhân ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy loại tình huống này! Tê, làm sao có thể chứ?" Lão đạo râu bạc thì thào tự nói, sắc mặt như trước khó coi thật, "Không có khả năng a!"






Truyện liên quan