Chương 59: Vừa xốn xang vừa rầu rĩ

Ngục Ma không phân ngày đêm, cảnh vật nơi này muôn hình vạn trạng khiến quang cảnh xung quanh trở nên mờ ảo, đôi lúc còn gây ảo giác, người vào đây rất dễ bị ảnh hưởng.
Đoàn người cũng chẳng quan tâm đêm ngày, sau khi nghỉ ngơi sáu tiếng, họ lại tiếp tục lên đường.


Tính từ lúc bắt đầu vào Ngục Ma, họ chỉ mất một ngày đã đi đến khu vực tầng bốn, trong bốn tầng đầu ngoài mấy ma vật cấp thấp thì chẳng còn gì nữa, nhưng họ cũng hiểu thứ cao cấp như hoa Máu sẽ mọc ở nơi cực kỳ nguy hiểm, không thì đã bị kẻ khác nhổ đi từ lâu rồi chứ đâu để nó sinh trưởng tiếp ở đây.


Từ tầng bốn vào tầng năm cũng rất dễ, không mất nhiều thời gian lắm.
Trong quá trình đi từ tầng năm lên tầng sáu, đội ngũ của họ đã bắt đầu xuất hiện thương vong.


Họ đến một nơi đầy dung nham nóng rực, xung quanh không có đường, chỉ có những phiến đá rải rác trôi nổi nghiêng ngả trên bề mặt dung nham như những điểm đặt chân cho họ đi qua, nhưng những phiến đá này không lớn, chỉ đủ đặt một bàn chân, bất cẩn chút thôi sẽ bị ngã vào trong dung nham.


Thấy dòng dung nham kéo dài bất tận lại còn sủi bọt bỏng rát, một Pháp sư ném một con thú đã ch.ết vào đó, phần da thịt chạm phải dung nham lập tức cháy đen phát ra những tiếng xì xèo, mùi thịt nướng lan tỏa trong không khí.


Họ chưa kịp nêu ý kiến gì về nhiệt độ dung nham, thì chợt thấy một cánh tay nhỏ gầy guộc thò ra kéo thi thể con vật sắp chìm vào dung nham xuống dưới.
“Đó là cái gì?” Một Chiến sĩ nuốt nước bọt, hỏi.




“Một loài ma vật sống trong dung nham, nhiệt độ càng cao chúng càng thích.” Joyce nói, nhân tiện cảnh báo mọi người: “Tất cả cẩn thận, ma vật dung nham không quá đáng sợ, chỉ cần cảnh giác đừng để bị chúng kéo vào dung nham là được.”


Nói thì nói vậy, nhưng vẫn có vài người nhát gan nuốt nước bọt, hối hận tột cùng.


Thật ra trong đám này có nhiều người không phải Chiến sĩ hay Pháp sư phục vụ cho Thương hội Griffin, họ chỉ bị hấp dẫn bởi số tiền công kếch xù của Thương hội Griffin, muốn thử vận may để kiếm bộn tiền mà thôi, trước khi xuất phát đã ký khế ước với Thương hội Griffin, nhưng lúc này họ lại hối hận.


Nhưng hối hận cũng chẳng làm được gì, chỉ đành cắn răng đi tiếp.
Vẫn là Pháp sư thông thái và Chiến sĩ bạc dẫn đầu, Joyce và Rius được vây ở giữa, Giản Lục và Hynes bọc hậu.


Khi giẫm chân lên những tảng đá nọ mới thấy không hề có cảm giác da thịt bị đốt cháy, thậm chí những tảng đá nổi này còn lành lạnh khiến Giản Lục rất muốn cậy một ít mang đi nghiên cứu. Và ý tưởng này cũng nhanh chóng được thực hiện.


Không lâu sau khi họ bước vào dung nham, ma vật dung nham lập tức trồi lên, ngoại hình khá giống với bé Tinh linh cậu nuôi, đôi tay nhỏ xíu gầy guộc vươn ra ngoài bắt đầu tấn công những người đi qua, muốn kéo họ xuống biển dung nham. Mọi người đã có chuẩn bị nên đều tránh thoát những ma vật dung nham nọ, chỉ có một Chiến sĩ xui xẻo bị ma vật bao vây, đứng không vững bị ngã vào dung nham biến thành một bộ xương, để rồi sau đó cả bộ xương cũng bị dung nham nung chảy.


Dường như cái ch.ết của Chiến sĩ đã tác động đến mọi người, họ bước đi càng thêm cẩn thận.


Trong ngực áo Giản Lục bọc một Tinh linh nguyên tố, lần nào ra tay cũng có hơn mười lưỡi dao ánh sáng cắt lìa đầu những ma vật nọ, sức sát thương khá cao. Hynes theo sát bên cạnh cậu, một nhát kiếm đã đập nát tảng đá gần đó, những mảnh đá vụn văng ra tứ tung choảng vỡ đầu những ma vật nhảy lên cao khiến chúng lại ngã tùm vào dung nham.


Giản Lục không ngờ y lại có thể đập vỡ những phiến đá nọ một cách dễ dàng như vậy, vội nói: “Hynes, lấy hai tảng đá nổi cho ta, có việc cần dùng.”


Thanh kiếm phép trên tay Hynes là thanh kiếm trước khi nhập học đã nhờ Người lùn Gaarde chế tạo vào năm năm trước, kỹ thuật rèn đúc của Gaarde vô cùng tốt, Giản Lục trả công cũng hào phóng nên Gaarde rèn rất tỉ mỉ, và tất nhiên thành quả vượt ngoài mong đợi, dự kiến trong thời gian ngắn sắp tới, thanh kiếm phép này vẫn có thể chịu được đấu khí của Hynes, sẽ không xuất hiện hiện tượng đấu khí ăn mòn làm vỡ kiếm.


Hynes chọn hai tảng đá nổi đã bị đập vỡ, cất chúng vào nhẫn không gian rồi nhanh nhẹn chém ma vật tấn công họ quanh đó thành hai nửa như bổ dưa hấu, vững vàng bảo vệ phía sau cùng của đội ngũ, từng bước thẳng tiến.


Sau ba giờ, cuối cùng họ cũng vượt qua vùng đất dung nham, một người thiệt mạng, vài người bị thương.


Giản Lục dùng Thánh quang chúc phúc cho mọi người, giúp họ xua tan mỏi mệt, Joyce cũng nói những lời cổ vũ: “Các ngươi đã làm rất tốt, chỉ còn một đoạn đường nữa là chúng ta sẽ đến tầng sáu của Ngục Ma.”
Bắt đầu từ tầng sáu mới có nhiều nguy hiểm, sẽ không nhẹ nhàng như trước.


Quả nhiên, sau đó, đã trọn năm ngày rồi mà họ vẫn loanh quanh ở tầng sáu, không thể đi lên thêm nữa, nơi này nguy hiểm hơn, ma vật cũng mạnh hơn, đến Giản Lục cũng phải vất vả lắm mới ứng phó được, nhiều lúc buộc phải lấy đá phép ra bổ sung năng lượng phép thuật.


Khi có thêm năm người ch.ết, ý chí chiến đấu của đội ngũ bắt đầu tê liệt.
Bấy giờ Joyce vẫn bình tĩnh như cũ, chỉ là sắc mặt càng thêm tái nhợt, Rius theo sát bên cạnh hắn thường xuyên nhìn hắn với ánh mắt đầy lo lắng.


Khi nấp vào một hang đá an toàn để nghỉ ngơi, Hynes nói nhỏ với Giản Lục: “Giản này, em thấy tên Joyce kia hơi lạ.”
Giản Lục bình tĩnh nhìn y: “Lạ gì cơ?”


“Không biết nữa, trực giác bảo thế.” Hynes thẳng thắn: “Em cứ cảm thấy hình như hắn đang giấu diếm điều gì đó, vả lại một người thường không có phép thuật, không có đấu khí như hắn lại dám đi vào nơi thế này, chắc chắn phải có gì đó bảo đảm. Em không tin cháu trai trưởng của Hội trưởng Thương hội Griffin lại không tìm được được Pháp sư và Chiến sĩ giỏi, thế nên hắn làm như vậy nhất định là vì hắn rất tự tin vào bản thân.”


Đó là bởi vì thứ bảo đảm cho hắn chính là thực lực của hắn, nơi đây tuy nguy hiểm, nhưng lại đầy những điểm đặc thù của Ma giới, với Bán ma nhân, chiến đấu ở đây càng có lợi cho họ.
Giản Lục nghĩ ngợi, trong mắt cậu, những suy nghĩ mơ hồ lóe lên rồi vụt mất.
“Sao thế?”


Hơi thở ấm áp phả vào mặt, Giản Lục hơi nghiêng đầu, nói với y: “Đừng dựa vào nữa, mặt cậu sắp chạm vào mặt ta rồi.”


“Vậy à? Chỗ này hẹp quá, cũng hết cách.” Hynes nói với vẻ vô tội, lại nhân cơ hội nhích lại gần cậu hơn một chút, nhìn gương mặt vô cảm của cậu, lòng vừa xốn xang vừa rầu rĩ.


Joyce cầm bản đồ Ngục Ma xem xét địa hình xung quanh, vừa hay bên đó không thấy bên này, nhưng từ chỗ hắn lại nhìn thấy đôi mắt tối tăm của chàng thiếu niên tóc vàng, hắn lập tức vỡ lẽ.
Hóa ra là đi tình tứ với nhau!


“Cậu chủ, hai người này kỳ lạ thật.” Rius bĩu môi: “Trông họ cứ như…” Hắn nghĩ nát óc nhưng vẫn không sao biểu đạt được suy nghĩ trong lòng.
Joyce liếc nhìn thiếu niên tóc xanh, mắt hơi tối lại.


Nghỉ ngơi một ngày, tinh thần của họ đã được cải thiện khá nhiều, thế là tiếp tục đi đánh quái.


Ma vật trong tầng sáu đa số đều có ngoại hình giống ma thú, có răng nanh và móng vuốt sắc nhọn, tốc độ không nhanh nhưng lại khỏe khoắn vô cùng, nếu để chúng cào bị thương, miệng vết thương sẽ bị nhiễm một loại hơi thở bóng tối, đó chính là độc ma, cần thuốc phép và phép thuật chữa trị hệ ánh sáng mới chữa khỏi được.


Joyce chuẩn bị khá nhiều thuốc phép, có thể thấy cậu chủ này đã chi rất nhiều tiền để chuẩn bị cho hành trình đến Ngục Ma. Nhưng có Giản Lục ở đây, việc chữa trị trở nên dễ dàng hơn, thậm chí còn có thể xua tan mỏi mệt, nâng cao tinh thần, từ đó nhìn thấy tầm quan trọng của Pháp sư hệ ánh sáng đối với một đội nhóm.


Giản Lục đã quen việc phối hợp cùng Hynes, sức chiến đấu của hai người gộp lại còn mạnh hơn cả Chiến sĩ bạc trong đội, còn vị Pháp sư thông thái kia, tuy hắn chịu trách nhiệm mở đường, nhưng dường như rất ít ra tay mà chỉ phụ trách bảo vệ Joyce, nên chẳng biết sức chiến đấu thế nào.


Sau khi giết một con ma vật, Giản Lục lấy viên tinh thể gần giống tinh thạch đen từ trong người nó ra, bên trong chứa đựng hơi thở hung bạo, trái ngược hoàn toàn với sức mạnh trong đá năng lượng của ma thú, tuy Giản Lục không biết viên tinh thể của ma vật có tác dụng gì, nhưng cậu có ý muốn nghiên cứu nên bảo Hynes thu gom luôn.


Một tháng sau, cuối cùng họ cũng băng qua tầng sáu, đến khu vực tầng bảy.
Vừa vào tầng bảy đã ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ lan tỏa trong gió, tiếng kêu vang lên giữa trời, tất cả mọi người đều nhìn thấy một con chim đỏ bay lại gần từ nơi cách mình không xa.


Cơ thể nó vô cùng khổng lồ, hai cánh khi dang rộng dài đến hơn mười mét, thân hình không giống các loài chim bình thường mà tròn vo như một con bồ câu béo sau khi ăn no. Ngoài ra, lông nó màu đỏ rực như lửa nhưng không phải màu đỏ diêm dúa mà là màu đỏ cam nhợt nhạt như bị suy dinh dưỡng, dù rằng trông con chim này chẳng có vẻ gì là suy dinh dưỡng cả.


Con chim nọ bay đến mang theo một cơn gió tanh, thổi đất đá xung quanh rơi tán loạn.
Họ nấp dưới khe đá, cố gắng để không bị con thú dữ nọ phát hiện.


Lúc vào tầng bảy, nhân số của họ đã thiệt hại gần một nửa, giờ chỉ còn khoảng ba mươi người, vết thương của mỗi người khác nhau, tuy có Thuật chữa trị của Giản Lục và thuốc phép, nhưng vài vết thương nặng không dễ chữa lành, cần nhiều thời gian và công sức hơn. Giản Lục không ngốc đến mức dốc cạn hết sức lực để chữa lành vết thương cho người khác vào lúc này, dù sao cũng không ch.ết được, thôi thì cứ để vết thương đã.


Sau khi con chim mập nọ bay qua, họ còn thấy thêm nhiều loài ma vật hung ác xuất hiện, bay trên trời hay chạy dưới đất đều có cả, chúng mang theo những dự cảm đen đủi và bạo ngược khiến người khác vô cùng khó chịu, điều quan trọng nhất là chúng quá mạnh.


“Cậu chủ Joyce, phía trước không có ma vật, có thể nhân lúc này đi thật nhanh.” Pháp sư thông thái nhắc nhở.
Joyce gật đầu, vô cùng tin tưởng hắn, bèn lập tức ra lệnh cho đội ngũ nhanh chóng rời khỏi đây.


Ánh sáng vàng đỏ đan xen xung quanh họ, cố lẽ do vài nhánh cây cỏ trên đất phát sáng, loài này không có tính công kích, mọc lên ở đây chỉ với mục đích sưởi ấm và soi sáng mà thôi.
Họ giẫm lên đám cây cỏ phát sáng trên đất, đẩy nhanh tốc độ rời khỏi khu vực nguy hiểm.


Đúng lúc này, đột nhiên có Pháp sư thét lên một tiếng rồi ngã xuống.
“Sao vậy?”
Đồng đội đi cạnh Pháp sư nọ theo phản xạ đỡ người lại, sau đó cũng thét lên theo, tiếng thét vang khắp không gian, những xáo động từ đằng xa nhanh chóng vọng lại, có sinh vật nguy hiểm nào đó đang đến gần.






Truyện liên quan