Chương 12: Chương 12

Tử Cấm Thành phảng phất sự thâm trầm.
Như Ý nhớ rõ lúc còn ở vương phủ, đám thị thiếp phúc tấn lại ở gần nhau, đầu bên này có thể nhìn được đầu bên kia.
Đứng ở trong viện của mình có thể bước lên mấy bước là đến thư phòng của Hoằng Lịch.


Ban đêm khó ngủ cũng có thể bước vài bước đến các viện thị thiếp bên cạnh.
Tuy rằng gặp mặt cũng có khập khiễng, cũng có tranh thủ tình cảm song mọi chuyện đều được lưu tâm.
Đôi khi cũng có lúc cùng nhau châm trà, dùng điểm tâm, nói nói cười cười cũng tránh được sự tịch mịch.


Khi Hoằng Lịch đến lầu các của ai thì đèn đuốc ở ban công của người được sủng ái đều phá lệ sáng sủa, cái xót xa ghen tuông cũng đều thấy được, cũng càng phát ra cái hy vọng.
Nhưng nay, quy củ càng lớn, cung tường cao sâu, người người đều thành con kiến nhỏ bé.


Thâm cung sâu thẳm, chẳng sợ có đầy cung nhân thị tỳ thì cũng là lặng yên vô thanh, yên tĩnh đến mức khiến người ta sợ hãi.


Rất nhiều lần Như Ý ngồi trong Noãn các, im lặng nghe đồng hồ nước chảy tích tích, cho rằng bốn phía đều không người, lúc quay đầu lại liền thấy một đám người đang đứng như rối gỗ tượng mộc, ngoài điện có, hành lang có, trong ngoài vườn ngự uyển cũng có nhiều người nhưng không thể nói rõ đó là người.


Trong đám cung tần cũng có phá lệ đôi chút, chỉ có Tô Lục Quân cùng Kha Lý Diệp Đặc thị Hải Lan là có tính tình bình thản.
Lúc trước có Cao Hi Nguyệt tính tình cao ngạo bén nhọn, luôn luôn đối nghịch với nàng.




Bên người Cao Hi Nguyệt có Hoàng Ỷ Vân và Kim Ngọc Nghiên, nàng ta lại dựa vào Phú Sát Lang Hoa cho nên nàng cũng lạnh lùng, không nói nhiều lời với các nàng ta.
Nhưng hôm nay, Tô Lục Quân đắm chìm vào nỗi đau khi hai đứa con đi đưa đi A Ca sở, hằng ngày đều buồn bực không vui.


Còn Hải Lan, năm đó hầu hạ liền bị Hoằng Lịch quên sạch, nhận hết mọi sự chê cười của mọi người.
Như Ý tuy rằng không thích Hoằng Lịch có mới nới cũ nhưng đến cùng cũng vì mỗi người đều khi dễ nàng cho nên Hoằng Lịch mới thành toàn cho thân phận Hải Lan, lại ở trong phủ có chỗ cư ngụ.


Vì duyên cớ này, Hải Lan cũng thích theo nàng, sợ hãi như là tìm một nơi che chở trong mưa gió, bộ dáng điềm đạm đáng yêu.
Hiện nay Hải Lan ở tại cung của Hi Nguyệt cho nên nàng cũng không tiện lui tới với Hải Lan, miễn là tránh Hi Nguyệt để ý, khiến cho Hải Lan càng thêm khổ sở.


Kể từ đó, Như Ý liền cảm thấy càng tịch mịch.
Trong đại điện chỉ có ngọn nến đang cháy, chỉ có một mình nàng ngồi, thiêu đốt sự cô độc, thế nào cũng chỉ dày vò chính mình.
Hoàng đế vừa đăng cơ cho nên việc đến hậu cung cũng không nhiều.


Mỗi ngày Kính sự phòng dâng bài tử lên, ba bốn ngày mới thay đổi, đầu tiên là Hoàng hậu, sau đó là Tuệ quý phi, phảng phất theo chức vị mà đi đến.
Như Ý ngóng trông cho rằng sẽ đến lược mình nhưng Hoàng đế thật lậu không lật bài tử.


Dần dần nàng cũng hiểu cái tích mịch này là vô dụng.
Vào một đêm muộn có gió, trong viện Diên Hi cung mấy cánh hoa cúc cũng bị gió thổi rơi xuống đầy cả mặt đất.
Thời tiết kinh thành, qua tháng Mười mỗi ngày càng thêm lạnh.


Như Ý dùng xong bữa tối, nàng cầm một quyển sách nghiêng mình dựa vào Noãn các tháp thượng, nghe ngoài cửa sổ tiếng gió như khóc nức nở, trong mắt liền có chút suy tư.
Nàng dần dần nhắm mắt lại, bỗng nhiên quyển sách trong tay không còn, dường như bị ai lấy đi.


Nàng lười biếng mở mắt, chỉ nhẹ giọng nói: “A Nhược, ta muốn đọc sách”.
com
Như Ý bận rộn đứng dậy, chỉnh trang y phục, sẳng giọng: “Hoàng thượng tới mà người bên ngoài không truyền một tiếng, Hoàng thượng đúng là tới nhìn chê cười thần thiếp”..






Truyện liên quan