Chương 20: Chương 20

Sau bữa tối, Hoàng đế cho người đưa Hi Nguyệt trở về, liền ở lại thư phòng mở giấy ra viết chữ như mây bay nước chảy lưu loát sinh động.


Vương Khâm thấy Hoàng đế trên giấy viết chữ Thập Nhất phúc tự, liền đứng bên cạnh mài mực cười nói: “Hoàng thượng đối với Hoàng hậu và Tuệ quý phi thật sự là phá lệ ân điển.


Nô tài ngu muội nghĩ rằng, Hoàng thượng tất nhiên đều muốn cái gì cũng tốt, nguyên lai Hoàng thượng còn muốn tuyển chọn cái gì tốt nhất để mà ban thưởng”.
Hoàng đế thấy mặt hắn đầy vẻ tươi cười.


Hoàng đế không nói gì mà chỉ buông tay, nhìn thấy trên mặt nô tài phụng dưỡng ở cửa thư phòng là Lý Ngọc sáng tỏ hiểu ý, liền hỏi: “Lý Ngọc, ngươi thấy ý tứ này của Vương Khâm như thế nào?”


Lý Ngọc ngẩn người ra, trả lời: “Nô tài ngu dốt, cho rằng ân trạch Hoàng thượng trải rộng lục cung.
Diên Hi cung dĩ nhiên có một bức tự thì tất nhiên Thập Nhất phúc tự này lục cung cùng đều nhận được ân trạch”.
Hoàng đế cười nói: “Tốt lắm.
Tính ngươi thông minh”.


Hoàng đế viết một vài bức tế, khuôn mặt có vẻ đắc ý, viết xong liền đọc: “Hàm Phúc cung là Tư đức hợp gia nghĩa là Tuệ quý phi phúc đức song tu ý đầu; Hoàng hậu Trường Xuân cung là Kính Tu nội tắc nghĩa là Hoàng hậu tối kính tổ tông gia pháp, chữ “Tối” này thật thích hợp với nàng ấy.




Chung Túy cung là Thục Thận ôn hòa nghĩa là tâm tính Thuần tần thật thích hợp cũng như coi như an ủi con nàng không ở bên cạnh nàng; Thái Cực điện là Thục Dung đoan hiền…”
Vương Khâm bận rộn nói: “Nghĩa là Gia tần nương nương dung sắc quan hậu cung”


Hoàng đế hơi gật đầu nói: “Cảnh Dương cung là Nhu gia yên lặng; Thừa Càn cung là Đức Thành mềm mại; Vĩnh Hòa cung là Nghi Chiêu thục Thận; Trữ Tú cung là Mậu tu nội trị; Dực Khôn cung là có dung đức đại; Vĩnh Thọ cung là Lệnh nghi thục đức; Cảnh Nhân cung là Đức hiệp khôn nguyên”.


Vương Khâm ngạc nhiên nói: “Cảnh Nhân cung cũng có sao ạ?”
Hoàng đế nói: “Cảnh Nhân cung Hoàng hậu đã qua đời, ngươi nói Nội Vụ phủ mau mau tu chỉnh, về sau sẽ có người vào ở”.


Vương Khâm vội vàng đáp ứng, Hoàng đế liếc mắt nhìn Lý Ngọc hầu hạ bên cạnh, cười nói: “Vừa rồi ngươi thông minh lắm, vậy hãy thay trẫm đem Thập Nhất phúc tự này đến Nội Vụ phủ chế thành tấm biển đi”.
Lý Ngọc vội vàng nói: “Nô tài tạ ơn Hoàng thượng ban thưởng”.


Hoàng đế ngạc nhiên hỏi: “Thưởng ngươi làm chuyện gì?”
Lý Ngọc vui sướng nói: “Hoàng thượng thưởng cho lục cung tiểu chủ nương nương, nô tài may mắn tiếp nhận cái việc này, tất nhiên là có dính phúc khí cho nên tạ ơn Hoàng thượng đã ban thưởng”.


Hoàng đế nhịn không được cười nói: “Xem ngươi nói kìa.
Trẫm còn lại ít giấy vàng, ban thưởng cho ngươi đấy”.
Lý Ngọc mừng đến vội cúi đầu, đứng dậy mới nhìn thấy sắc mặt Vương Khâm âm trầm, sợ tới mức thiếu chút nữa là cắn đầu lưỡi, vội vàng mang giấy lui xuống.


Hoàng đế hình như có chút mệt mỏi hỏi: “Giờ nào rồi?”
Vương Khâm vội nói: “Đã đến lúc lật bài tử rồi ạ.
Hoàng thượng, thái giám của Kính Sự phòng đã đến chờ ở bên ngoài”.


Hoàng đế ngưng thần một lát: “Hôm nay Nam phủ có dâng nhạc kỹ, cái người ôm tỳ bà phượng cảnh kia là…”
Vương Khâm ngẩn ra, lập tức phục hồi tinh thần: “Là bộ nhạc kỹ tỳ bà Nam phủ, tên gọi là Nhị Cơ”.
Khóe miệng Hoàng đế hé một phần tiếu ý, ngắn gọn nói: “Mang đến”.


Vương Khâm chỉ cảm thấy đầu choáng váng nhưng ngoài miệng cũng không dám chần chừ, vội vàng đáp ứng, nhanh chóng đi xử lý.






Truyện liên quan