Chương 32: Chương 32

Hoàng hậu quay về cung, trong lòng mang theo đầy hận khí mặc dù trên đường cũng không dám lộ ra một tia nào.


Chỉ tới khi vào trong tẩm điện đóng cửa lại, chỉ còn có Liên Tâm và Tố Tâm hầu hạ bên người thì Hoàng hậu mới nói: “Từ khi tiên đế tạ thế, Hoàng Thái hậu vẫn không hỏi chuyện thế sự, chuyện lúc nãy các ngươi nghĩ ai là người đã đi mách với Thái hậu chứ?”


Liên Tâm mắng một hồi nói: “Tất nhiên là kẻ kia nhận được sủng ái nên mới đi khoe mẽ rồi!”
Tố Tâm nhìn nàng một cái: “Ngươi cũng nghĩ đến Nhàn phi nhưng Thái hậu luôn không thích Ô Lạp Na Lạp thị thì sao có thể nghe lời Nhàn phi chứ?”


Hoàng hậu cười lạnh nói: “Tất nhiên Nhàn phi là nỗi hiềm khích lớn nhất của Thái hậu nhưng chuyện đi nói với Thái hậu không phải không có.
Nguyên tưởng rằng bên trong hậu cung thanh tĩnh, ai ngờ chỉ chờ cơ hội là thình lình cắn người khác sau lưng một cái”.


Tố Tâm lo lắng nói: “Nương nương sẽ tính toán thế nào đây?”
“Tính toán sao?” Hoàng hậu mỉm cười: “Thái hậu muốn trong cung không được tiết kiệm như vậy, muốn các nàng trang điểm xinh đẹp một chút thì còn tính toán gì nữa.


Các nàng xa hoa là chuyện của các nàng ta, bổn cung là Hoàng hậu, là Trung cung, không thể giống hồ mị xa hoa như các nàng ta được, bổn cung sẽ như cũ, không thay đổi”.
Liên Tâm cười nói: “Dạ.




Các nàng càng yêu kiều tranh thủ tình cảm thì nương nương càng phải trầm ổn, không xa hoa thì mới xứng phong phạm chi chủ lục cung”.
Hoàng hậu bẻ một nhánh hoa mai trong bình, nói: “Về phần Hoàng Thái hậu muốn bổn cung mười ngày phải đến Từ Ninh cung để chỉ bảo.


Hậu cung thì có thể có bao nhiêu chuyện lớn khó lường mà cần phải chỉ bảo chứ? Hoàng Thái hậu nếu đã thích nói chuyện thì bổn cung cũng sẽ hầu hạ Thái hậu.
Nhưng có một câu, Thái hậu nói rất đúng”.
Liên Tâm hỏi: “Là chuyện gì ạ?”


“Trong cung hiện tại bổn cung chỉ có một con trai, một gái, như vậy là quá ít”.


Hoàng hậu trầm ngâm nói: “Trong mắt chúng ta, Nhị a ca đúng là quý mầm kim tôn ngọc quý nhưng đối với ánh mắt của người khác thì chỉ hận không thể bẽ gãy nó mà thôi cho nên đối với chuyện con cái, càng nhiều thì càng vững chắc”.


Tố Tâm tuy rằng lo lắng nhưng ngoài miệng lại cười nói: “Trong cung chuyện ngoại thích chuyên quyền không phải là chuyện tốt nhưng cũng không hẳn là chuyện xấu.
Nương nương nếu nắm được ngôi vị Thái tử thì chuyện gì cũng không cần sợ”


Qua năm mới liền đến Nguyên Tiêu, nhân năm Càn Long thứ nhất, mỗi ngày trong cung đều vô cùng náo nhiệt, tạp kỹ, ca múa không ngày nào không có.
Tuy Hoàng hậu quản lý việc vặt trong cung nhưng cứ mỗi mười ngày đều phải đến Từ Ninh cung nói cho Thái hậu nghe.


Thái hậu nghe xong chuyện liền tự mình phân phó Nội Vụ phủ đi thực hiện cho nên Hoàng hậu ngày càng thanh nhàn, ngoại trừ những lúc gặp gỡ Hoàng đế thì đều đến A ca sở thăm các vị a ca, công chúa.
Một ngày tiểu phòng bếp Diên Hi cung làm chút bánh cho trẻ con ăn.


Như Ý lệnh cho Nhị Tâm mang món bánh điểm tâm đó đi đến A ca sở cho Tam a ca, lại nói: “Ngươi đem cái này đến cho Tam a ca, nhìn Tam a ca ăn xem có hợp khẩu vị hay không”.
Nhị Tâm đáp ứng đi ngay.


Mới vừa đến Ngự Hoa viên, Nhị Tâm liền thấy dây trường xuân xanh tươi rực rỡ cho nên mới đi tản mát dưới đám thảo mộc ngắm nhìn.


Vì chăm chú ngắm nhìn cho nên đồ ăn trong hộp bị người khác đụng phải, nàng sợ tới mức không thốt nên lời, không xem người đụng là ai mà chỉ kiểm tr.a xem đồ ăn trong hộp có vấn đề gì không, may mắn thay món điểm tâm cũng không hư hỏng gì.


Nàng lúc này mới phục hồi tinh thần, liền nhìn thoáng qua mới thấy Đại a ca Vĩnh Hoàng.
Nàng vội vàng thu liễm thần sắc thỉnh an nói: “Đại a ca vạn phúc”.
Đại a ca thuận miệng ừ một tiếng, liền đưa mũi đến cái hộp trong tay Nhị Tâm, hỏi: “Cái này là cái gì?”


Nhị Tâm vội cười nói: “Đại a ca, cái này là điểm tâm mà Diên Hi cung mới làm, nô tỳ đưa đến A ca sở cho Tam a ca.
Đúng rồi, hôm này là ngày ba tháng Ba, Ngự Thiện phòng đều đưa bánh đậu đến các cung, Đại a ca tại A ca sở không biết sao?”


Đại a ca lắc đầu, vẻ mặt mất hứng, hai mắt nhìn chằm chằm vào chiếc hộp điểm tâm, ánh mắt có chút tham lam: “Cái này dành cho Tam a ca, ta có ăn được không?”.
Hắn than thở nhẹ: “Tam đệ ăn cái gì cũng ngon, ăn cũng không hết, ta lại cái gì cũng không có”.


Nhị Tâm có chút nghi ngờ nhưng trên mặt vẫn cười tươi: “Đại a ca muốn ăn cái này sao? Nô tỳ sẽ đưa cho Đại a ca ăn một ít”.
Đại a ca có chút khiếp đảm nhìn Nhị Tâm: “Cái này Nhàn nương nương làm cho Tam đệ, ngươi cho ta, không sợ Nhàn nương nương trách phạt ngươi sao?”


Nhị Tâm mỉm cười: “Nhàn phi nương nương vẫn yêu thương Đại a ca, từ khi còn Vương phủ đến nay đều như vậy.
Đại a ca ăn hai cái thì cần gì phải sợ”
Nhị Tâm dứt lời, liền mở chiếc hộp ra lấy hai cái bánh đưa tận tay Đại a ca: “Đại a ca mau ăn đi”


Đại a ca liếc mắt nhìn Nhị Tâm rồi mới dám cầm lấy, vội vàng chạy đến nơi xa ăn, ăn xong lại trơ mắt nhìn chằm chằm vào chiếc hộp điểm tâm trên tay Nhị Tâm.


Nhị Tâm bất giác sinh nghi, mỉm cười nói: “Đại a ca còn muốn ăn nữa sao? Ăn nhiều điểm tâm không tốt, còn nửa canh giờ nữa là tới bữa trưa, A ca dùng xong bữa trưa đi rồi lại ăn điểm tâm tiếp”


Đại a ca khổ sở vừa e sợ vừa lắc đầu, nắm chặt chiếc áo nói: “Mọi người không cho ta ăn no, mới ăn được nửa bát là liền thu đồ ăn của ta, ta lúc nào cũng thấy đói”.
“Mọi người? Mọi người là ai?”


Đại a ca nhìn quanh bốn phía, không thấy ai tới mới bằng lòng nói ra: “Là đám nhũ mẫu ma ma hầu hạ ta”.
Mỗi lần Hoàng tử đi ra ngoài đều có bảy tám cung nhân đi theo, Nhị Tâm nhìn xung quanh không thấy ai đi theo Đại a ca, liền hỏi: “Đại a ca, đám nô tài đi theo a ca đâu rồi”


Đại a ca nói: “Bọn họ đều không thích đi theo ta”.
Nhị Tâm càng cảm thấy kỳ quái, cũng không dám hỏi lại, liền lấy ra thêm hai miếng bánh đưa vào tay Đại a ca: “Đại a ca cất giấu mà ăn đi, đừng nói nô tỳ cho.
Nô tỳ đi trước đây”


Đại a ca cần thận nhìn xung quanh: “Vậy ngươi cũng đừng nói ta ăn trộm điểm tâm của Tam đệ nhé, nếu không thì ta sẽ bị mắng đấy”.
Trong lòng Nhị Tâm trầm xuống, vội cười hỏi: “Đám nô tài cũng dám quở trách A ca sao?”
Đại a ca cúi thấp mặt gật đầu sợ hãi tựa hồ không dám nhiều lời.


Nhị Tâm biết cũng không nên hỏi lại, vội vàng gật đầu đi về hướng A ca sở.
Trong Diên Hi cung im ắng, A Nhược mang theo đám cung nhân thay mành đón ngày xuân.


Như Ý đứng phía trước ngắm chậu Ngọc thạch san hô do Nội vụ phủ mới đưa tới, nghe chuyện hồi bẩm của Nhị Tâm, bất giác quay đầu nói: “Lúc ngươi nhìn thấy Đại a ca, bên người hắn không có nô tài nào đi theo sao?”


Nhị Tâm gật đầu nói: “Đại a ca từ khu hòn non bộ chạy đến, quần áo trên người đều dính mồ hôi nhưng không có ai đi theo hầu hạ”.


Nàng cẩn thận nghĩ: “Nô tỳ nhớ rõ trên áo Đại a ca còn dính chút vết dầu mỡ, lúc đó vẫn chưa tới bữa ăn trưa mà món ăn sáng của các A ca công chúa đều thanh đạm, không chút dầu mỡ cho nên vết dầu trên áo Đại a ca chắc chắn là đồ ăn đêm qua”.


Như Ý suy nghĩ một lát: “Nói như vậy đám ma ma ở A ca sở không có chiếu cố tốt Đại a ca”.
Nhị Tâm nói: “Nô tỳ vẫn nghe cung nhân bàn tán, nói A ca sở chiếu cố Nhị a ca do Hoàng hậu thân sinh nhiều gấp đôi so với Đại a ca.
Có lẽ Đại a ca bất hảo cho nên ma ma ở A ca sở không thích chăng?”


Như Ý nói: “Đại a ca bất hảo nhưng đám nô tài lại chậm trễ chiếu cố, phải cẩn thận tr.a rõ thì mới biết được.
Nhưng ngươi nói Đại a ca ăn điểm tâm mà cũng sợ bị mắng, như vậy có khả năng đám nô tài khi dễ xem thường A ca.
Chuyện hôm nay ngươi đừng nói ra bên ngoài”.


Nhị Tâm gật đầu: “Nô tỳ biết”
Như Ý thở dài: “Đại a ca cũng đáng thương, mới tám tuổi mà đã mất ngạch nương, không ai chiếu cố, cái gì cũng không chu toàn”


Nhị Tâm cười nói: ‘Tiểu chủ lo lắng cái này làm gì chứ? Nay tiểu chủ được sủng ái thì sớm hay muộn cũng sẽ có phúc khí có tiểu A ca mà thôi”.
Như Ý thở dài: “Ta làm sao không nghĩ đến chuyện có A ca cơ chứ, cho dù có công chúa cũng tốt.


Tuy rằng bây giờ ta được sủng ái nhưng bên cạnh cũng phải cần có thứ dựa vào, chỉ là lâu rồi mà ta không có động tĩnh gì”
Nhị Tâm mím môi cười nói: “Tiểu chủ đừng nóng vội, chỉ cần Hoàng thượng hay lui tới thì không chừng ngày đó sẽ sớm đến thôi”


Như Ý có chút ngượng ngùng, liền che miệng nàng lại nói: “Miệng hư như vậy, cái gì cũng nói được”
Nhị Tâm cười né tránh: “Tiểu chủ tiểu chủ, nô tỳ không nói nữa, hãy tha lỗi cho nô tỳ đi”.


Như Ý ngẩng đầu nhìn sắc trời: “Trời không còn sớm nữa, ngươi đi xem tiểu phòng bếp đã nấu xong tổ yến chưa, giúp ta đưa tổ yến đến Dưỡng Tâm điện đi”


Ở trước Dưỡng Tâm điện có một hàng thái giám thị vệ đứng ở bên ngoài, Vương Khâm thấy liễn kiệu Như Ý tới gần, liền chạy lên trước đón tiếp: “Nô tài thỉnh an Nhàn phi nương nương, nương nương vạn phúc kim an”
Như Ý cười nói: “Vương công công mau đứng dậy đi”.


Vương Khâm tươi cười nói: “Hôm nay xem như trời muốn mưa, Nhàn phi nương nương sao lại còn đến đây?”
Như Ý cười nói: “Bổn cung có nấu tổ yến cho nên mang đến cho Hoàng thượng”
Vương Khâm nói: “Nhàn phi nương nương có tâm nhưng canh giờ này…Nhưng không sao”.


Ánh mắt Vương Khâm thoáng nhìn nơi khác, Như Ý nhìn theo ánh mắt hắn mới thấy Liên Tâm đứng ở hành lang Dưỡng Tâm điện, liền nói: “Hoàng hậu nương nương ở bên trong sao?”


Vương Khâm lại cười nói: “Hoàng hậu nương nương có tự tay làm bánh đậu cho nên đưa tới dâng lên Hoàng thượng”.
Như Ý mỉm cười: “Hoàng hậu nương nương có quy củ, khi Hoàng hậu đang nói chuyện với Hoàng thượng thì tần phi bình thường không thể đi vào.


Như vậy đi, làm phiền công công truyền một tiếng, nói bổn cung muốn thỉnh an một chút rồi sẽ đi, nếu Hoàng hậu nương nương có trách móc thì bổn cung sẽ chịu trách nhiệm”.
Vương Khâm khom người nói: “Có những lời này của nương nương, nô tài cũng có thể an tâm làm việc”


Vương Khâm nói xong, liền xoay người đi vào trong, Nhị Tâm nhìn bóng dáng hắn, nhẹ giọng nói: “Nương nương, con người Vương Khâm này không thể không lưu ý”.
Như Ý gật đầu: “Hắn vì Hoàng hậu mà làm việc, chúng ta cũng đều biết.


Ngươi và Lý Ngọc có quen biết từ trước cho nên hãy thường lui tới với Lý Ngọc là được rồi”.


Một lát sau, Vương Khâm ra ngoài nói: “Nhàn phi nương nương, Hoàng thượng nói còn có chuyện cùng Hoàng hậu nương nương thương lượng cho nên nương nương cần giao thứ gì thì cứ giao cho nô tài mang vào trong là được rồi”


Như Ý nhìn Nhị Tâm đem tổ yến giao đến tay Vương Khâm, nói: “Vậy thì làm phiền công công”.


Nhị Tâm nâng tay Như Ý chậm rãi quay trở về cung, mới đi đến đường trong cung thì liền gặp Quý phi ngồi trong liễn kiệu đến, Như Ý theo quy củ, vội vàng nghiêng người đứng sang một bên chờ đón, Như Ý hạ thấp người vén áo thi lễ: “Quý phi nương nương vạn phúc kim an”.


Quý phi thấy nàng chỉ gật đầu nói: “Mấy ngày không gặp cô, khí sắc cô trông tốt lắm”
Như Ý nhân tiện nói: “Khí sắc Quý phi nương nương so với những ngày trước cũng hồng hào hơn”.


Tuệ quý phi chạm nhẹ vào hai má của mình, cười nói: “Bổn cung tự thấy bổn cung không được như xưa cho nên mới phiền cô hầu hạ Hoàng thượng nhiều như vậy”


Như Ý nghe được trong lời này có gai, cũng không muốn cùng nàng tranh đấu, chỉ cười nói: “Hoàng Thượng đến gặp thần thiếp nhưng luôn nhớ thương Quý phi”.
Tuệ quý phi miễn cưỡng cười: “Bổn cung có cái gì mà nhớ thương chứ? Chỉ là do mình không cố gắng cho nên vẫn còn mắc bệnh cũ mà thôi”


Như Ý biết nàng luôn ốm yếu, không khỏi hỏi: “Thái y trong cung tài giỏi, trong Thái y viện có Tề Lỗ đại nhân là nhất đẳng quốc thủ, thân mình Quý phi nương nương chắc chắn sẽ mau chữa trị khỏi mà thôi”.
Tuệ quý phi mệt mỏi nói: “Xưa nay bổn cung chỉ là có bệnh liên quan tới kinh huyết.


Điều dưỡng trong mùa đông cũng trở nên tốt rồi, ai ngờ giữa trưa ăn hai bánh đậu do Ngự thiện phòng đưa tới thì lại thấy có chút tiêu hóa không được cho nên mới vừa đi dạo trong Ngự Hoa viên để tiêu thực”.


Như Ý liền cười nói: “Xem trời đang muốn đổ mưa, Quý phi nương nương cẩn thận đừng để dính mưa mà ảnh hưởng tới ngọc thể”.
Tuệ quý phi gật đầu, đoàn người quanh co khúc khuỷu mà đi.


Như Ý thấy nàng đi xa, mới nói: “Nàng ta cũng thật đáng thương, chiếm được nhiều sủng ái như vậy nhưng thân mình lại không được tốt”.
A Nhược bĩu môi nói: “Cũng đáng! Tâm thuật bất chính thì thân mình cũng không được khỏe là đúng rồi”.


Như Ý liếc mắt nhìn nàng một cái, A Nhược lập tức câm lặng, cũng không dám nói nhiều, liền cùng Nhị Tâm đưa Như Ý trở về.


Tuệ quý phi trở lại trong cung vẫn không chịu thay quần áo dầy, chỉ nhíu mày nói: “Đây mà là mùa xuân sao? Đi vào bên trong điện mà vẫn còn thấy lạnh, một chút ấm áp cũng không có”


Mạt Tâm bĩu môi nhìn vài tiểu thái giám vội vàng bưng chậu than vào, Mạt Tâm đổ một ly trà nóng đưa đến nói: “Tiểu chủ nếm thử thứ này đi, nghe nói là dùng lúa mạch cùng trần bì sao chế mà pha trà, nghe mùi hương cũng có thể khai vị tiêu thực.


Tề thái y cũng có dặn tiểu chủ nên dùng cái này”.
Tuệ quý phi nhìn thoáng qua, tức giận nói: “Cái vật tầm thường này mà cũng đưa đến cho bổn cung dùng sao?”


Mạt Tâm cười làm lành nói: “Lúa mạch và trần bì tuy rằng thông dụng nhưng đối với thân thể tiểu chủ lại hữu ích thì sao không dùng được ạ? Chỉ cần thân mình tiểu chủ ổn thỏa thì sớm muộn gì cũng sẽ có A ca mà thôi”.


Tuệ quý phi bưng chén trà lên có chút xuất thần, khóe mắt liền có chút ướt át: “Nay ta cái gì cũng không thiếu, gia thế có, vị phân có, sủng ái từ thời còn ở Vương phủ cho đến nay ngày càng nhiều, ngay cả phụ thân ta ở tại tiền triều cũng được trọng dụng”.


Mạt Tâm không khỏi có chút đắc ý: “Nghe nói đại nhân được thăng quan tiến chức.
Người trong cung đều nói, toàn bộ giang sơn này, đại nhân chúng ta đã quản lý một nửa rồi”
Tuệ quý phi làm bộ vỗ nàng một cái, trên mặt nụ cười càng đậm: “Không được nói bậy”.


Nàng dứt lời liền thở dài: “Bây giờ ta chỉ thiếu một thứ, mấy năm nay bụng ta chẳng có động tĩnh gì.
Nói đến ân sủng trong cung thì ta chiếm nhiều nhất những dù dùng bao nhiêu cách mà vẫn không có tiến triển gì, cũng không biết vì sao lại như vậy”.


Mạt Tâm đấm nhẹ vai Tuệ quý phi, nói: “Tiểu chủ cũng đừng quá nóng vội.
Chứng khí huyết của tiểu chủ không ổn từ khi mới sinh ra, mấy năm nay tiểu chủ cũng đã hao tâm tổn sức để chữa trị mà bệnh này lúc nào cũng phải điều dưỡng mới tốt”


Tuệ quý phi vội la lên: “Điều dưỡng cho tốt sao? Điều dưỡng cho tốt nhưng bây giờ ta đã hai mươi sáu tuổi rồi.
Lúc nào cũng điều dưỡng nhưng tuổi tác lại không buông tha con người thì khi nào ta mới có con được chứ?”


Mạt Tâm mím môi suy nghĩ, nói nhỏ: “Tiểu chủ, nếu tiểu chủ vội vã muốn có con, nô tỳ có nghe dân gian truyền lại có một cách, gọi là chiêu đệ”.
Tuệ quý phi hiếu kỳ nói: “Chiêu đệ là cái gì?”


“Theo người ở dân gian nói, phụ nữ muốn mang được thai, chỉ cần nhận một đứa nhỏ khác dưỡng dục, nuôi lớn, ngày qua ngày, bụng của mình sẽ dính vượng khí hài tử thì chính mình có thể mang thai.
Tốt nhất là phải dưỡng dục con trai, có như vậy cái thai trong bụng mình mới là con trai.


Cái này gọi là chiêu đệ”.
Tuệ quý phi phẫn nộ nói: “Nơi này là hậu cung, cho dù không ở đây nhưng lúc còn ở Vương phủ thì sao có thể ôm trẻ con đến dưỡng dục được chứ? Đúng là càng nói càng không biết giới hạn”.


Mạt Tâm nhìn bốn bề xung quanh vắng lặng, liền thấp giọng nói: “Không phải không biết giới hạn.
Tiểu chủ nghĩ lại xem, Hoàng hậu sinh hạ Đại công chúa và Triết phi sinh hạ Nhị công chúa, vậy mà không bao lâu sau lại ch.ết yểu.
Hoàng hậu giờ đây sinh hạ được Nhị a ca và Tam công chúa.


Thuần tần sinh hạ được bảo bối Tam a ca.
Nhưng còn có một hài tử vẫn đang lẻ loi hiu quạnh, tiểu chủ dùng đứa nhỏ đó để chiêu đệ thật thích hợp!”
Tuệ quý phi vui vẻ nói: “Ngươi nói là Đại a ca sao? Đúng thật là thích hợp nhưng mà hài tử kia trông không được thông minh cho lắm”


Mạt Tâm cười nói: “Không thông minh mới tốt, dù sao chúng ta chỉ cần dính chút vượng khí của hài tử đó và chờ đến khi tiểu chủ mang được long thai thì lúc đó cứ nói không chiếu cố được hắn và trả hắn lại về A ca sở là được”


Tuệ quý phi tuy rằng cao hứng nhưng vẫn trầm ngâm: “Không biết nó có chịu hay không…”
“Có chịu hay không cũng không quan trọng, gia pháp có lệ A ca và công chúa có mẹ đẻ thân phận hèn mọn thì sẽ được tần phi có địa vị cao hơn nuôi nấng.


Lương phi của Khang Hi gia xuất thân ở Tân giả khố* cho nên không phải Bát a ca được giao cho Huệ phi nuôi nấng đó sao? Bên cạnh đó mẹ đẻ của Đại a ca giờ đây không có thì theo tình và lý cũng đều rất ổn thỏa”.


Nàng bỗng nhiên đè thấp thanh âm, oán ghét nói: “Tiểu chủ không biết đâu, hôm nay nô tỳ đi đến Ngự Hoa viên, liền nhìn thấy Nhị Tâm nô tỳ hầu hạ của Nhàn phi đang cùng nói chuyện với Đại a ca, nếu tiểu chủ không nhanh chóng cầu xin Hoàng thượng mà để Nhàn phi chiếm được tiên cơ thì không phải nàng ta đắc ý lắm sao?”


*Tân giả khổ: nơi cung nữ giặt đồ.
Tuệ quý phi cảnh giác, cười lạnh một tiếng, mân mê chiếc vòng phỉ thúy trên tay nói: “Hôm nay nàng ta quan tâm đến thân thể của ta, hóa ra cũng chẳng có ý tốt lành gì.
Cho dù không phải là chiêu đệ thì ta cũng không làm cho nàng ta thỏa mãn đâu!”


Trời đã vào lúc chạng vạng, Như Ý chịu đựng mệt mỏi thì đã thấy Vương Khâm đến đây, cười tủm tỉm nói: “Đã khiến Nhàn phi nương nương đợi lâu.


Nô tài mới vừa Dưỡng Tâm điện đi ra, vốn là muốn đến Diên Hi cung ngay nhưng có tin báo Tuệ quý phi không được khỏe cho nên mới đi vòng qua Hàm Phúc cung thỉnh an.
Sau đó nô tài mới qua đây bẩm báo được”.


A Nhược có chút không thoải mái: “Vương công công vất vả, nếu muốn đến Diên Hi cung thỉnh an thì sao lại đến muộn như vậy chứ?”
Vương Khâm cười, không chút giận: “Nô tài không chỉ ở Hàm Phúc cung mà còn phải đến Kính sự phòng một chút cho nên mới đến thỉnh an muộn như vậy”


Như Ý thản nhiên cười nói: “Được rồi.
Đêm đã khuya rồi, công công đi về thong thả, Tam Bảo, thay Vương công công cầm đèn”
Vương Khâm khoát tay: “Không cần nhọc công, nô tài tự mình đi được”
A Nhước thấy hắn đi ra ngoài, vội la lên: “Lúc nào cũng bị Tuệ quý phi lôi đi.


Trong cung nữ nhân ân sủng ngày càng nhiều, nghe nói sau giờ ngọ hôm nay Mai đáp ứng được tấn phong lên làm Mai thường tại.
Tiểu chủ xem, ca kỹ Nam phủ cũng được tấn phong rồi…”
“Im miệng!”.


Như Ý thình lình quát lên một tiếng, A Nhược sỡ hãi, không dám oán giận, chỉ ủy khuất nói: “Nô tỳ chỉ là ấm ức thay tiểu chủ thôi.
Thân phận tiểu chủ là gì chứ mà Quý phi yếu giọng, yếu đuối kia cũng tranh hầu hạ của tiểu chủ, chiếm lấy thời điểm tốt của tiểu chủ chứ?!”


Như Ý cảm thấy phiền muộn, lãnh đạm nói: “Nói ngươi im miệng mà ngươi còn nói được nữa sao? Thân phận Mai thường tại tuy thấp nhưng dù sao giờ đây cũng là một tiểu chủ danh chính ngôn thuận; còn thân phận Quý phi nàng ta, ngươi cũng dám nghị luận sao? Nếu bước ra khỏi Diên Hi cung này, nếu người khác nghe được nửa lời của ngươi thì ngươi sẽ bị đưa đến Thận hình tư mà bị đánh ch.ết mà thôi”


A Nhược thấy vừa tức lại vừa chịu ủy khuất, chỉ phải cúi mặt xuống, lặng lẽ rơi lệ.
Như Ý trầm ngâm một lúc lâu, thấy nàng còn rơi lệ, cũng không đành lòng, liền nói: “Ngươi là nha hoàn hồi môn của ta, ta sao không biết ngươi đều lo lắng cho ta chứ?”
A Nhược nghe tiếng, đáp nhẹ: “Dạ”


Như Ý ôn nhu nói: “Trong lòng ngươi thấy không phục thì lòng ta cũng thấy không phục.


Nhưng ở trong cung này, cho dù ngươi không phục thì vẫn phải để trong lòng, đừng nói ra mà khiến người khác chê cười; còn nữa nếu cứ nói ra thì người khác cũng thấy đau lòng mà chính mình cũng sẽ gặp phiền phức mà thôi”


Đôi mắt A Nhược đỏ hồng như hai quả anh đào, ngẩng đầu lên: “Nô tỳ cũng biết mình không giữ được miệng nhưng ở Diên Hi cung này chỉ có nô tỳ dám nói ra những lời đó mà thôi”


Như Ý vốn thấy phiền lòng, nhìn thấy nàng liền nghĩ dù sao vẫn có tình cảm hầu hạ mình từ nhỏ cho nên càng cảm thấy thêm phiền muộn, chỉ phải chịu đựng nói: “Được rồi.
Tâm ý của ngươi ta đều biết được, thôi ngươi đi nghỉ đi, ở đây sẽ do Nhị Tâm hầu hạ”


A Nhược vén áo thi lễ ra ngoài, đi đến ngoài điện liền gặp ánh trăng, càng cảm thấy mình thật tâm với Như Ý nhưng cuối cùng lại bị trách mắng, nàng thấy chịu nhiều ủy khuất.
Nàng nhịn rơi nước mắt, liền đi xuống bậc thang.


Thái giám đang hầu hạ bên ngoài là Tiểu Phúc Tử là thái giám hầu hạ từ lúc còn ở Vương phủ liền thấy A Nhược, kêu lên một tiếng: “A Nhược tỷ tỷ”.
Hắn cười nói: “Tiểu chủ đã đi ngủ chưa? Có cần ta dâng nước trà và đưa điểm tâm vào không?”


A Nhược tức giận nói: “Ngươi bận tâm cái gì chứ? Cho dù ngươi bận tâm tiểu chủ nhưng người ta cũng sẽ không để ý tâm ý của ngươi đâu!”
Tiểu Phúc Tử ngẩn người ra, lập tức hiểu ý: “Tâm tình tiểu
chủ không tốt nên lại trách mắng tỷ tỷ sao?”


A Nhược nghe thấy liền tức giận: “Trách mắng gì chứ? Tiểu chủ cũng không nghĩ ta là ai, ta đã hầu hạ tiểu chủ từ khi còn ở phủ đệ nhà mẹ đẻ, rồi được nhập vào Vương phủ, cuối cùng lại được vào cung hầu hạ nhưng sao tiểu chủ lại cứ trách mắng ta chứ?”.


A Nhược nói xong, liền nhẫn nhịn nói: “Được rồi, bên trong đã có Nhị Tâm hầu hạ, ta đi nghỉ trước đây, ngươi cứ chăm chỉ lưu ý tiểu chủ đi nhé”


Tiểu Phúc Tử cúi đầu khom lưng đáp ứng, liếc mắt nhìn vào bên trong xem xét, nói nhỏ: “Sao lại để Nhị Tâm hầu hạ nhỉ? Trong những người chúng ta hầu hạ tiểu chủ thì nàng ấy theo hầu hạ tiểu chủ muộn nhất, kỳ thật nếu luận về tri kỷ, luận về hiểu biết tâm tư tiểu chủ thì không có ai so được với tỷ tỷ đâu!”


A Nhược bĩu môi, khinh thường nói: “Ai mà biết được cơ chứ? Bình thường thì luôn im lặng nhưng biết đâu được trước mặt tiểu chủ lại nịnh hót điều gì đó.
Dù sao chúng ta cũng không cần sợ nàng ta, chúng ta hầu hạ tiểu chủ nhiều năm như vậy mà lại đi so với một người hầu hạ vài năm sao?”


Tiểu Phúc Tử liên tục gật đầu: “Nếu xét về tâm tư thì người kia đều thua kém tỷ tỷ”.
Hắn cầm đèn lồng, thay A Nhược soi đường: “Tỷ tỷ cẩn thận một chút, để ta soi đường cho tỷ tỷ.
Coi chừng dưới chân!”


Như Ý chống cằm trầm tư thật lâu, Nhị Tâm liền đưa một chén canh ngọt đến trước mặt Như Ý, cẩn thận nói: “Tiểu chủ suy nghĩ sự tình đã hao tâm tốn sức nên tiểu chủ hãy uống bát canh này để nhuận yết hầu đi”


Như Ý xua tay không cần, Nhị Tâm nhìn sắc mặt Như Ý, nhẹ giọng nói: “Kỳ thật A Nhược cô nương nói cũng không sai, chỉ có điều tâm ý của nàng ấy lại quá thẳng, cái gì cũng đều nói ra hết.
Nàng ấy thay tiểu chủ nói ra những điều trong lòng cũng không sao”


Như Ý phiền não nói: “Ta cũng biết nàng ta nói không sai nhưng Hoàng thượng sau khi ở tiền triều thì lại đi về hậu cung, mưa móc ban đều các cung cho nên cũng khó tránh khỏi mấy ngày không đến Diên Hi cung mà thôi”
Nhị Tâm ngưng thần nghĩ: “À.
Nữ nhân trong cung nhiều cho nên mới vắng vẻ lạnh nhạt nơi này nơi kia.


Ý nô tỳ là…” Nàng lặng lẽ liếc mắt nhìn Như Ý: “Nương nương cũng nên nghĩ đến chuyện long thai là vừa”.


“Long thai? Ngươi nghĩ ta không nghĩ đến chuyện đó sao? Hoàng hậu trong cung đã có công chúa Hoàng tử, Tuệ quý phi có thân phận địa vị, Thuần tần có Tam a ca, Gia quý nhân lại là có thân phận tôn nữ Triều Tiên.


Trước mắt ta cũng có ân sủng nhưng ngoài ra còn có điều gì nữa chứ? Chuyện xảy ra ở Hàm Phúc cung lần trước khiến Hải Lan sợ hãi mà ta cũng thấy sợ, nếu không có gì dựa vào thì hôm nay có ân sủng nhưng ngày mai chưa chắc đã có”


Nhị Tâm thở dài: “Còn có Thái hậu, Thái hậu đối với tiểu chủ vẫn…”
Ánh mắt Như Ý nhảy dựng: “Thái hậu…”
Nhị Tâm có chút không hiểu: “Thái hậu thì sao ạ?”
Như Ý im lặng một lát, trong lòng nàng liền xuất hiện một ý niệm chợt đến rồi chợt đi.


Nàng đành bỏ qua, hỏi sang việc khác: “Lúc này Hoàng hậu đang ở đâu?”
Nhị Tâm suy nghĩ nói: “Canh giờ này, chắc là vừa mới đến A ca sở thăm Nhị a ca, sau đó sẽ đến thỉnh an Thái hậu”.
Như Ý mỉm cười: “Hoàng hậu đúng là một người con dâu tốt.


Ta sao không thể như Hoàng hậu mà thể hiện hiếu tâm nhỉ?”
Nhị Tâm ngẩn người ra nói: “Tiểu chủ nói cái gì vậy? Nô tỳ không hiểu”.


Như Ý yên lặng nhìn chén canh ngọt kia mà xuất thần, ngón tay chậm rãi cử động trên mặt bàn: “Nhị Tâm, ngươi cảm giác hiện tại Hoàng thượng đang thiếu thứ gì?”
Nhị Tâm đếm trên đầu ngón tay nói: “Hoàng thượng có công chúa, có a ca, có Hoàng hậu, có tần phi, cũng có huynh đệ tỷ muội.


Tiền triều có Trương Đình Ngọc đại nhân và Cao Bân đại nhân phụ tá, hậu cung có Thái hậu và Hoàng hậu chưởng quản.
Thiên hạ thái bình, vậy thì Hoàng thượng không có gì không vừa ý mà càng không có thiếu thứ gì”
Như Ý trầm tư nói: “Không, vẫn còn thiếu”


“Là cái gì vậy ạ?”
Như Ý cố gắng nói nhỏ: “Trong cung tuy rằng giữ kín như bưng nhưng chắc ngươi cũng biết Hoàng thượng không phải do Thái hậu sinh ra đúng không?”
Nhị Tâm mở to hai mắt nhìn, thấp giọng nói: “Nô tỳ biết.


Mẹ đẻ của Hoàng thượng là cung nữ hầu hạ ở Nhiệt Hà hành cung, tên gọi là Lý Kim Quế.
Cho dù được tiên đế sủng hạnh nhưng cả đời cũng chỉ là một cung nữ đê tiện.
Nghe nói lúc đó sinh Hoàng thượng xong liền tạ thế, tiên đế cũng chưa hỏi đến câu nào”.


“Tiên đế cũng chưa hỏi đến, người bên ngoài càng thêm tò mò cho nên trước đây Hoàng thượng mới được nuôi lớn ở Viên Minh Viên, mẹ đẻ của Hoàng thượng là Lý Kim Quế từ xưa đến nay đều vô danh vô phận, chôn ở nơi nào cũng không ai biết”


Nhị Tâm kinh hãi nói: “Ý của tiểu chủ là…”
Như Ý chậm rãi nói: “Ngoài miệng không nói nhưng dù sao cũng phải có người đề xuất nói ra một câu”
Nhị Tâm đại kinh thất sắc, cuống quít quỳ xuống nói: “Tiểu chủ không được, chuyện này quá mạo hiểm.


Đừng nói đến việc có đồng ý hay không, nếu Thái hậu biết được tiểu chủ nhắc đến chuyện mẹ đẻ của Hoàng thượng thì chắc chắn Thái hậu sẽ không dung tha tiểu chủ”.
“Nếu ta nói mẹ đẻ thì chắc chắn sẽ có ý Lý Kim Quế kia muốn được truy phong thành thánh mẫu Hoàng Thái hậu.


Thái hậu tất nhiên sẽ không dung tha ta, càng cười chê ta muốn tranh sủng mà đem ta đưa vào lãnh cung.
Ngươi yên tâm, ta sẽ không mạo hiểm như vậy đâu”.


Như Ý quay đầu, thấy trên mặt Nhị Tâm đầy lo lắng nhìn nàng, liền cười nói: “Ta ở trong cung này, cũng biết không có cái gì vững vàng như núi Thái Sơn để mà dựa vào cho nên ta tự nhủ phải từng bước lưu tâm, tuyệt đối không dễ dàng mạo hiểm”.
Mùng năm tháng Ba là sinh thần Như Ý.


Nhân cái đêm trước ngày sinh thần, Hoàng đế đã sớm lệnh cho Vương Khâm đến Diên Hi cung truyền báo muốn cùng Như Ý dự sinh thần mười chín tuổi của nàng.


Đến ngày sinh thần Như Ý, người Nội vụ phủ bận rộn cả lên, đem Diên Hi cung sang sửa đổi mới hoàn toàn, cố ý làm thêm những món điểm tâm để Như Ý nhấm nháp.


A Nhược cùng Như Ý đứng ở ngoài hành lang nhìn bọn thái giám quét tước trước sân, lại thay mới hoa cỏ, trong lòng không kìm được vui mừng nói: “Trong lòng Hoàng thượng luôn có tiểu chủ.
Sinh thần năm nào của tiểu chủ cũng luôn nhớ thương”


Như Ý đang nghĩ đến những tâm sự trong lòng, nhất thời không trả lời, chỉ yên lặng xuất thần.
Đến lúc trời tối, Hoàng đế liền đến.
Như Ý chưa kịp hành lễ, Hoàng đế liền ngăn cản nàng trước, áy náy nói: “Hi Nguyệt vẫn luôn náo loạn cho nên trẫm mới đến muộn như vậy”


Như Ý dịu dàng cười nói: “Thân thể Quý phi không tốt, Hoàng thượng chăm sóc nương nương cũng là điều hẳn nhiên”
Hoàng đế nói: “Nếu nàng ta biết thân mình không tốt thì cứ chăm sóc thân mình đi, vậy mà muốn cầu xin trẫm nuôi nấng Đại a ca.


Nàng ta xương cốt không tốt, Đại a ca bây giờ đã được tám, chín tuổi, đang ở tuổi bướng bỉnh nghịch ngợm thì sao hợp với nàng ta chứ?”
Như Ý giật mình, một ý niệm lướt qua giây lát.
Nàng cùng Hoàng đế uống rượu, ăn chút đồ ăn lót dạ.


Hoàng đế ăn hai ngụm mì, khen: “Mùi vị mì thật ngon, nàng làm cái này ở đâu vậy? Ngự Thiện phòng còn chưa có cái này”


Như Ý cười nói: “Thần thiếp muốn ăn món mới mẻ thì sao có thể đợi Ngự thiện phòng được chứ? Sáng sớm nay thần thiếp đã cho người đến nhà mẹ đẻ lấy ít nguyên liệu về nấu thành món này”
“Đến chuyện này mà nàng cũng lưu tâm sao?


Như Ý cười tủm tỉm nhìn hắn, ôn nhu nói: “Tâm tư thần thiếp không phải ở những điều này sao? Ăn được ngủ được thì tất cả mọi chuyện đều giữ được hòa khí vừa ý, có như vậy mới tốt”


Hoàng đế cười nhìn nàng: “Trẫm tuy rằng mỗi ngày không thể đến nơi này của nàng nhưng trong lòng luôn nhớ đến, liền thấy lòng yên tĩnh trở lại.
Mấy năm nay, tính tình của nàng cũng nhẫn nhịn trầm tĩnh rất nhiều, không giống như lúc mới vừa gả cho trẫm, nháo nhào ầm ĩ cả lên”.


Như Ý cười đến cúi mặt, nhẹ nhàng đánh nhẹ vào vai Hoàng đế một cái rồi đứng dậy hành lễ nói: “Hôm nay là sinh thần thần thiếp, thần thiếp có một tâm nguyện, không biết có thể mượn lời nói của Hoàng thượng mà thành toàn cho thần thiếp được hay không?”


Hoàng đế cười, liền đưa tay nâng nàng đứng dậy nói: “Trẫm đã làm bạn với nàng nhiều năm rồi, nàng muốn cái gì thì cứ nói cho trẫm hay”


Như Ý cũng không đứng dậy, chỉ cúi đầu nói: “Cho dù tâm nguyện của thần thiếp có không biết trời cao đất rộng thì mong Hoàng thượng thành toàn cho thần thiếp”
Hoàng đế cười tủm tỉm nói: “Chỉ cần nàng không buộc trẫm lập nàng làm Hoàng hậu thì cái gì cũng không khó.


Nói cho trẫm nghe nào, nàng muốn được tấn phong vị phân sao?”
Như Ý vội vàng cúi đầu nói: “Thần thiếp sao dám có ý ngạo mạn như vậy được chứ ạ?”
Hoàng đế nhíu mày, hiếu kỳ nói: “Vậy sao? Nàng nói cho trẫm nghe xem nào”


Có cái chớp mắt do dự, Như Ý cắn môi, khiến cho lời nói từ trong môi chảy ra rõ ràng: “Tiên đế băng hà, tất cả các tần phi còn lại trong cung đều được gia phong trở thành cái vị Thái phi Thái tần được cung dưỡng ở Thọ Khang cung.


Thần thiếp nghĩ, các tần phi đã qua đời trước đây của tiên đế , tuy rằng thân phận có chút thấp kém nhưng các nàng cũng đã từng phụng dưỡng tiên đế, tuy rằng vô danh vô phận nhưng thần thiếp thỉnh Hoàng thượng cũng nên tiến hành truy phong, thể hiện hiếu tâm”.
“Nàng nói đến người…”


Như Ý do dự, rồi chậm rãi nói ra: “Là tần phi Lý Kim Quế của tiên đế tại Nhiệt Hà hành cung”
Hoàng đế thất sắc, trầm mặt nói: “Làm càn! Lý thị vô danh vô phận, bất quả cũng chỉ là một cung nữ được tiên đế lâm hạnh, sao có thể được truy phong chứ?”


Như Ý cúi đầu xuống, khẩn cầu nói: “Lý thị đối với công lao xã tắc, rõ ràng đã thấu đáo.


Chỉ là người lập công của Đại Thanh rất nhiều cho nên biểu dương không hết cho nên thần thiếp thỉnh Hoàng thượng truy phong Lý thị, cho dù là quý nhân cũng được, nhập vào phi lăng của tiên đế, cũng coi như là thành toàn cho thể diện của nàng ấy”.


Trên mặt Hoàng đế không có chút nào biểu lộ chấp thuận, thanh âm cũng lạnh đến mức không chút ấm áp: “Tự tiện truy phong tần phi của tiên đế, chỉ sợ Thái hậu biết được sẽ không thấy vui”


“Chỉ truy phong thành quý nhân hoặc Thái tần, danh vị không cần cao, chỉ cần thể hiện tâm ý là được, cũng còn hơn phải để lăng mộ Lý thị tại Nhiệt Hà hành cung, cỏ hoang tà dương mà cô độc thê lương”.


Hoàng đế trầm mặc rất lâu, cơ hồ có thể nghe được tiếng thở của nhau, trên trán Như Ý toát ra mồ hôi lạnh.
Nàng quỳ trên mặt đất, cũng không dám cử động.
Thật lâu sau, rốt cuộc Hoàng đế cũng nói một tiếng: “Đứng lên đi!”.


Hắn thản nhiên nhìn Như Ý đứng dậy khó khăn: “Hôm nay là sinh thần của nàng nên nàng sớm nghỉ ngơi đi.
Trẫm ra phía sau thăm Hải Lan”.
Dứt lời, hắn không quay đầu, liền đi ra ngoài cửa.


Như Ý cảm thấy thể xác và tinh thần suy yếu, cả người kiệt sức đến cùng cực, nhìn bóng dáng to lớn của Hoàng đế rời đi, nàng kìm lòng không được đành gọi một tiếng: “Hoàng thượng…”


Chân Hoàng đế vừa bước ra cửa liền dừng lại nhưng không quay đầu lại hỏi: “Vì sao nàng lại cầu xin trẫm điều đó chứ?”


Như Ý buồn bã nói: “Cô mẫu thần thiếp là đại nghịch tội nhân, không được lòng tiên đế cho nên cũng không có được bất cứ danh phận nào cho nên thần thiếp hy vọng không có người nào khác giống như cô mẫu thần thiếp, cả đời vô thanh vô tức cho nên mới có tâm nguyện như vậy”.


Hoàng đế đứng lại một chút, liền đi ra phía ngoài.
Đi đến ngoài cửa, hắn bỗng nhiên cảm thấy khóe mắt hắn lạnh lẽo, hắn xưa nay đều không quen biểu lộ cảm xúc, bỗng nhiên hắn phát giác có một giọt lệ đọng lại trên đầu ngón tay hắn.


Nhị Tâm thấy Hoàng đế ra ngoài, hoang mang rối loạn tiến vào nói: “Tiểu chủ, sao Hoàng thượng lại đi rồi?”
A Nhược cũng vội chạy vào, nói: “Tiểu chủ, hôm nay là sinh thần tiểu chủ, sao Hoàng thượng lại đi đến sau điện? Hoàng thượng…”
Như Ý xua tay nói: “Đừng nói nữa.


Các ngươi không cần dọn dẹp chỗ này, lui xuống đi”
A Nhược thấy Như Ý chỉ chừa lại Nhị Tâm, liền có chút giận dỗi đành phải lui xuống.
Nhị Tâm sốt ruột nói: “Tiểu chủ không phải đã nói chuyện đó chứ?”
Như Ý gật đầu, lưu luyến nói: “Điều không nên nói, ta đều nói ra rồi”


“Tiểu chủ ngài…”.
Nhị Tâm không dám nói thêm gì nữa.
“Ta biết ngươi muốn trách cứ ta nhưng ta cũng biết Hoàng thượng tuy rằng không nói nhưng vẫn còn nhớ thương mẹ đẻ, muốn thể hiện hiếu tâm.


Hôm nay ta liều mạng, có thể ta sẽ bị trách phạt nhưng ta cũng muốn nói ra tâm ý này, nếu có thể thành toàn ta thì cũng có thể thành toàn cho chính hắn”
Nhị Tâm vội vàng nói: “Nhưng hôm nay là sinh thần tiểu chủ, buổi yến hội chưa tàn đã liền bỏ đi, nghĩa là Hoàng thượng đã oán giận tiểu chủ.


Thật sự tiểu chủ làm vậy không đáng!”
Một đêm dị biến trôi qua rất nhanh liền biến thành trò cười trong cung.
Từ ngày sinh thần của Như Ý đến chừng một tháng sau, Hoàng đế không đặt chân đến Diên Hi cung.


Hàm Phúc cung, Vĩnh Hòa cung, Khải Tường cung, Trường Xuân cung, Chung Túy cung, Cảnh Dương cung nơi nào Hoàng đế cũng đến mang theo xuân ý, ân sủng, chỉ có Diên Hi cung là cô độc lãnh lẽo.
Hoàng đế lạnh lùng với Diên Hi cung thì Như Ý cùng Hải Lan cũng bị liên lụy.


Ngay từ đầu ngày xuân, xiêm y chất vải không được đưa tới, các nàng chỉ phải lấy xiêm y năm cũ mà mặc, may mắn Hoàng hậu còn chủ thưởng một ít, mới miễn cưỡng có cái mới.
Như Ý và Hải Lan như thế thì bọn hạ nhân càng không được chu toàn, khó tránh khỏi oán than.


Dần dần, Ngự thiện phòng đưa đồ ăn tới cũng không được mới mẻ, tươi ngon.


Món nào ngày nào cũng như ngày nào, Như Ý lại không thể bẩm bảo mọi chuyện cho Hoàng hậu làm chủ, vừa chọc người khác chê cười, lại đắc tội Ngự thiện phòng cho nên nàng đành dùng ít ngân bạc cho tiểu nhà bếp nấu thêm vài món nhưng vạn sự cũng không chu toàn.


A Nhược cuối cùng chịu không nổi, liền đến Nội vụ phủ tranh cãi liền bị sỉ nhục quay về.


A Nhược tức giận đến mức không nói nên lời, liền bước vào Noãn các liền thấy Như Ý chỉ lo vẽ vời, càng phát ra tức giận không biết nói sao, hốc mắt đỏ lên nói: “Tiểu chủ nghe chuyện này đi, người Nội vụ phủ lại dám sỉ nhục chúng ta”


Như Ý bình tĩnh, nói: “Ta hiểu ủy khuất của các ngươi cho nên nếu bạc không đủ, thì ta đã đem một ít xiêm y năm cũ đi đổi chút tiền mà tiêu dùng”


A Nhược suy nghĩ nói: “Trong cung nơi nào không cần dùng bạc chứ? Nô tỳ nghĩ nếu đã gian nan như vậy thì tiểu chủ nên đi thương lượng nói với nhà mẹ đẻ…”


Lời còn chưa dứt, sắc mặt Như Ý đã trầm xuống: “Chuyện xấu hổ trong cung còn chưa đủ hay sao mà còn muốn nói cho người nhà mẹ đẻ để bọn họ lo lắng chứ? Huống chi Ô Lạp Na Lạp thị không còn như trước, bọn họ đều trông cậy vào ta, ta sao có thể khiến bọn họ không yên lòng được chứ?”


A Nhược nghẹn họng, không nói nên lời, chỉ phải ngượng ngùng nói: “Nô tỳ nghĩ dù sao cũng là cốt nhục chí thân…”
Như Ý xua tay nói: “Bởi vì là cốt nhục chí thân cho nên ta mới không thể làm bọn họ liên lụy”
A Nhược không nói gì, chỉ phải nhẫn nhịn.


Nhị Tâm ngồi bên không nói gì, chỉ im lặng hầu hạ nói: “Tiểu chủ, nô tỳ mới vừa sửa sang lại xiêm y, tìm thấy những xiêm y năm cũ, tuy có bạc màu nhưng chất vải lại vô cùng tốt, chỉ bằng cấp cho kẻ dưới làm xuân sam, cũng khiến cho người trong cung khỏi ồn ào nữa”
Như Ý nói: “Cũng tốt.


Chuyện ta nói ngươi làm, ngươi làm xong chưa?”
Nhị Tâm nhẹ giọng nói: “Nô tỳ biết đám ma ma của Đại a ca không đáng tin cậy cho nên theo như lời tiểu chủ phân phó, cách vài ngày là đưa chút đồ ăn đến cho Đại a ca”
“Vậy là tốt rồi.
Ta cố gắng cung chỉ có thể làm thế này.


Cũng do ta lỗ mãng, đi nước cờ nguy hiểm cho nên mới làm phiền các ngươi”
Nhị Tâm thản nhiên cười nói: “Trong cung này, hung suy cũng là điều bình thường.
Người bên ngoài xem thấp chúng ta cũng bởi vì nhãn lực bọn họ không đủ mà thôi”


Như Ý lắc đầu, có chút cảm khái nói: “Ngươi bên ngoài như thế mà A Nhược cũng lại thiếu kiên nhẫn như vậy”.
Hai người đang nói chuyện, Tam Bảo tiến vào nói: “Tiểu chủ, nô tài mới vừa ở bên ngoài đang đi trên đường thì gặp Lý Ngọc, hắn nói đang muốn đi truyền chỉ”


Như Ý nói: “Truyền chỉ gì?”
Tam Bảo nói: “Không biết sao mà Hoàng thượng tâm huyết dâng trào, nói báo cáo Hoàng thái hậu, muốn thay tiên đế phong thưởng cho các Thái phi”.
Như Ý cơ hồ không phản ứng, liền hỏi: “Nói rõ ràng xem nào”


Tam Bảo không nghĩ Như Ý lại có hưng phấn như vậy, liền nói rõ: “Mấy ngày trước đây, Hoàng thượng có đi đến Thái Miếu tế tổ tông, liền trở về thấy thương cảm, nói với Thái hậu rằng Hoàng thượng chưa từng thể hiện hiếu đạo cho tốt.


Thái hậu trấn an Hoàng thượng vài câu cho nên Hoàng thượng mới nói bây giờ lấy thiên hạ dưỡng Thái hậu, lại tặng Thọ Khang cung cho các Thái phi, Thái tần.
Mặt khác, cũng tưởng niệm truy phong các tần phi qua đời của tiên đế, cùng nhập phi lăng, cùng tiên đế làm bạn”


Trong lòng Như Ý đang nặng như chất chứa hằng chục viên đá lớn, nay bỗng chốc nới lỏng ra rồi biến mất.
Nàng nhịn không được mỉm cười: “Tiên đế băng hà, đến khi tạ thế cũng không có nhiều người phụng dưỡng.


Người chôn ở phi lăng quá ít cho nên Hoàng thượng có hiếu tâm như vậy, chắc chắn Hoàng thái hậu sẽ không nói gì”
Tam Bảo cười nói: “Tiểu chủ nghĩ vậy mà Thái hậu cũng nói như vậy.


Cho nên Đôn Túc Hoàng quý phi của tiên đế đã qua đời cũng nhập vào Thái lăng, các vị quý nhân, thường tại, đáp ứng hay các vị quan nữ tử ở Viên Minh Viên và Nhiệt Hà hành cung đã từng hầu hạ tiên đế cũng được truy phong thành Thái tần, cũng nhập vào Thái lăng”.


Trong lòng Như Ý vô cùng vui sướng, nước mắt tự nhiên rơi ra.
Nhị Tâm vội vàng đưa khăn tay lau nước mắt nàng, nói: “Tiểu chủ mệt mỏi rồi nên mau nghỉ ngơi một chút đi.
Tam Bảo, ngươi cũng lui xuống đi”.


Tam Bảo đáp ứng lui xuống, Như Ý không khỏi vui mừng mà khóc: “Cuối cùng Hoàng thượng đã làm như vậy”.
Nước mắt nóng bỏng từ đáy mắt mà rơi xuống trên hai gò má, loại nước mắt ướt át ấm áp kia nhắc nhở Hoàng đế để ý đến hiếu tâm.


Nhiều năm như vậy, Hoàng đế luôn kiêng dè thân thế của chính mình nhưng trong lòng hắn làm sao khác với người bình thường được chứ? Hắn luôn nhớ tới mẹ đẻ của chính mình, nhiều năm tâm sự cùng với hắn, nỗi niềm đó của hắn cũng dần trở thành tâm sự của nàng.


Nhị Tâm cười rạng rỡ, nhịn không được cũng rơi nước mắt vui mừng: “Tiểu chủ, cuối cùng tâm nguyện của tiểu chủ cũng đã hoàn thành.
Hoàng thượng… Hoàng thượng sẽ sớm đến mà thôi”.
Nhưng mà Hoàng đế vẫn không đến Diên Hi cung.


Tuy rằng, hằng ngày các tần phi đều đến thỉnh an Hoàng hậu, Hoàng thượng, Hoàng thượng cũng chỉ nói với nàng vài câu cũng như nói các phi tần khác cũng vậy.
Tuy rằng Như Ý thấy nóng lòng nhưng cũng không biết vì sao.


Vài lần nàng triệu Lý Ngọc tới hỏi, người thông minh như Lý Ngọc mà cũng không thể nói rõ duyên cớ, Như Ý biết rõ nóng lòng cũng vô dụng, chỉ còn nước miễn cưỡng đợi chờ.


Chỉ nghe nói mơ hồ, Hoàng đế lại nạp vài cung nữ phong làm đáp ứng, dù vậy Mai thường tại vẫn được sủng ái như trước.
Tuy rằng Hoàng đế có người mới nhưng nàng lại chiếm hết nửa phần sủng ái.
Chuyện như vậy, trong lòng Như Ý không khỏi có chút khổ sở.


Nàng bây giờ cũng đã mười chín tuổi, là độ tuổi đẹp nhất của nữ nhân nhưng mà nàng lại cảm thấy cô độc, chỉ có Hải Lan thường đến làm bạn với nàng; lại còn Thuần tần, tuy rằng sủng hạnh của Thuần tần đạm bạc nhưng dù sao vẫn có A ca, trong tối ngoài sáng cũng có thể giúp Như Ý một chút.


Một thời gian rất lâu sau, Lý Ngọc mới đến gặp Như Ý truyền chỉ Hoàng đế, hắn vui sướng nói: “Truyền khẩu dụ, thỉnh Nhàn phi nương nương đến Trường Xuân cung Hoàng hậu gặp Hoàng thượng”
Như Ý vội vàng đứng dậy nói: “Vội vàng đi truyền bổn cung, Lý công công có biết chuyện gì không?


Lý Ngọc vội nói: “Nô tài không biết.
Chỉ biết Vương công công cùng nô tài đi truyền chỉ, hắn đi tới Hàm Phúc cung truyền khẩu dụ như vậy cho Tuệ quý phi nương nương.
Tiểu chủ, tiểu chủ nhanh chóng đi đi, liễn kiệu đang đợi bên ngoài”
Như Ý lập tức thay xiêm y trang điểm.


Đến Trường Xuân cung, Liên Tâm đang vén mành hầu hạ bên ngoài, thấy Như Ý liền cười nói: “Nhàn phi nương nương đến, Quý phi nương nương cũng vừa mới đến”
Như Ý thấy Tuệ quý phi cùng Hoàng hậu ngồi bên trái bên phải của Hoàng đế, tựa như đang nói cười cái gì, cực kỳ hòa hợp.


Đã lâu rồi nàng mới gặp Hoàng đế, bất giác trong mắt nóng lên, cúi đầu tiến vào thỉnh an.
Hoàng đế vẫy tay nàng, bảo nàng ngồi xuống, nói: “Đến vội như vậy, các nàng không mắc phải mưa chứ?”
Như Ý và Tuệ quý phi thuận miệng đáp ứng.


Hoàng đế nghiêm mặt nói: “Hôm nay gọi các nàng đến cung Hoàng hậu gấp như vậy là vì có chuyện muốn thương lượng cùng các nàng”
Mọi người đáp: “Dạ”.


Hoàng đế lại nói: “Hôm nay trẫm tr.a hỏi bài vở của Vĩnh Hoàng, thấy hắn gầy đi nhưng trên người lại có mặc y phục mới, trẫm mới cao hứng bảo nó viết vài chữ, hài tử kia không viết mà chỉ nhìn chằm chằm vào đĩa trái
cây trên bàn mà thôi”


Hoàng hậu hơi rùng mình, vội vàng đứng dậy nói: “Hoàng thượng chớ trách tội.
Vĩnh Hoàng tuổi còn nhỏ, đọc sách cũng có lúc phân tâm, thần thiếp nhất định sẽ bảo sư phó quản giáo nghiêm túc, chuyện như vậy sẽ không có nữa ạ”.


Hoàng đế chậm rãi uống ngụm trà nói: “Trẫm cũng nghĩ như vậy, hài tử còn nhỏ tuổi cho nên ham chơi cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng lúc trẫm nhìn nó viết vài chữ thì thấy ở cổ tay nó lại có vài vết thương.


Trẫm nhiều lần hỏi thì mới biết hôm nay Vĩnh Hoàng chơi đùa ở Ngự Hoa viên cho nên mới bị té ngã”.
Sắc mặt hắn trầm xuống, chợt bình tĩnh nói: “Nhưng cung nhân hầu hạ Vĩnh Hoàng đến mấy chục người, sao lại không có ai biết việc này chứ?”


Tuệ quý phi “Ai da” một tiếng, nhân tiện nói: “Đám nô tài kia không cẩn thận rồi, thay y phục cho Vĩnh Hoàng thì sao không nhìn thấy vết thương kia chứ? Hoặc là bọn họ sơ ý hoặc là xiêm y kia căn bản bọn họ không thay đổi cho Vĩnh Hoàng”


Qúy phi nói xong, Hoàng hậu yên lặng liếc mắt nhìn nàng một cái nhưng Quý phi vẫn chưa phát hiện, Như Ý liền nhìn thấy chỉ bất động thanh sắc, ngồi lấy miếng bánh điểm tâm từ từ ăn.
Hoàng đế gật đầu nói: “Lời này Quý phi nói không sai.


Bởi vì trẫm phát giác, tuy bên ngoài Vĩnh Hoàng mặc đồ mới nhưng xiêm y bên trong đã ba bốn ngày chưa thay, vết dầu mỡ trên áo đều biến thành màu đen”
Hoàng hậu đầy mặt áy náy cùng bất an: “Đều do thần thiếp không tốt.


Vĩnh Hoàng không có ngạch nương chăm sóc cho nên thần thiếp cũng thấy đau lòng cho nên mới cho nhiều người đến chiếu cố nó nhưng ai biết được nhiều người như vậy lại không đối xử tốt.
Hoàng thượng yên tâm, khi nào thần thiếp đến A ca sở thì sẽ trách phạt, răn đe đám nô tài kia”


Hoàng đế lạnh lùng nói: “Đám nô tài kia, trẫm đương nhiên sẽ xử lý.
Nàng không cần phải nhọc tâm, bọn họ khi dễ Vĩnh Hoàng vì nó không có ngạch nương mà thôi, cho nên trẫm nghĩ tới nghĩ lui, phải tìm cho Vĩnh Hoàng một ngạch nương chiếu cố chăm sóc nó”


Hoàng hậu ngẩn người ra, chưa kịp phản ứng thì Tuệ quý phi đã mỉm cười: “Thần thiếp không con nên suốt ngày đều thấy tịch mịch.
Thần thiếp thỉnh Hoàng thượng thành toàn cho thần thiếp, đem Vĩnh Hoàng giao cho thần thiếp nuôi nấng đi.
Thần thiếp nhật định sẽ tận tâm chăm sóc”


Hoàng đế nhìn Như Ý, chậm rãi nói: “Nhàn phi có tâm tư như vậy không?
Như Ý suy nghĩ, liền lại cười nói: “Nếu được như vậy, thần thiếp vạn phần vui sướng”
Hoàng hậu nói: “Nếu Quý phi và Nhàn phi đều thích Vĩnh Hoàng, vậy thì…”


Hoàng đế thở dài nói: “Các nàng đều thích có con, cái này trẫm đều biết nhưng hài tử phải hợp ý với các nàng thì mới tốt, cho nên trẫm đã cho ngươi đưa Vĩnh Hoàng đến đây, Vĩnh Hoàng nguyện ý chọn ai làm dưỡng mẫu, ai có phúc khí làm ngạch nương của Đại a ca của trẫm đều sẽ do chính Vĩnh Hoàng quyết định”


Hoàng đế nói xong, liền có người đưa Vĩnh Hoàng tiến vào, Vĩnh Hoàng đã tám tuổi, vóc người tuy cao nhưng lại gầy ốm, sắc mặt không có chút sinh khí.
Như Ý thấy hắn tuy cúi đầu nhưng thấy dáng vẻ có vẻ như hắn rất hiểu rõ thế sự.


Hoàng đế ôn hòa, ngoắc tay ý bảo Vĩnh Hoàng đến gần rồi cùng nhìn về chúng hậu phi: “Vĩnh Hoàng, đây là Hoàng ngạch nương, Tuệ nương tương và Nhàn nương nương.
Con nói cho Hoàng a mã biết, con thích ai làm ngạch nương của con?”


Vĩnh Hoàng nhìn từng nàng một lát rồi nói: “Hoàng a mã, nhi thần có ngạch nương rồi.
Ngạch nương là Phú Sát Chư Anh, Hoàng Triết phi”


Hoàng đế trìu mến vuốt tóc hắn: “Hảo hài tử, Hoàng a mã biết không ai có thể thay được ngạch nương ruột thịt của con, Hoàng a mã thầm nghĩ muốn tìm một ngạch nương chiếu cố tốt cho con, sẽ thương yêu con như mẫu thân ruột thịt”


Vĩnh Hoàng hiểu chuyện gật đầu, Quý phi cười khẽ lên tiếng, vươn hai tay ra làm bộ muốn ôm hắn: “Vĩnh Hoàng đến đây, Tuệ nương nương bên này! Cho Tuệ nương nương ôm con một cái nào”
Như Ý cũng mỉm cười, lấy miếng bánh điểm tâm nói: “Hảo hài tử, muốn ăn thì cứ qua đây lấy đi”


Vĩnh Hoàng nhìn trái phải, bỗng nhiên cười, liền chạy tới lấy miếng bánh điểm tâm và ôm Như Ý, chỉ nhìn nàng không nói lời nào.
Thần sắc Tuệ quý phi tối sầm, liền có chút miễn cường.
Vẻ mặt Hoàng hậu ôn hòa, nhìn Như Ý cười nói: “Chúc mừng Nhàn phi có được quý tử”


Như Ý nắm chặt tay Vĩnh Hoàng, nói: “Hoàng thượng, Hoàng hậu yên tâm.
Thần thiếp sẽ nuôi nấng đứa trẻ này, đây cũng là phúc khí của thần thiếp”


Ánh mắt Hoàng đế ấm áp như ánh mặt trời: “Tình cảm mẫu tử này là do duyên phận kiếp trước mà tu luyện thành, Vĩnh Hoàng chọn nàng thì về sau nàng sẽ ở cùng nó”.
Tuệ quý phi vẫn có chút không phục: “Vĩnh Hoàng chỉ thích món bánh điểm tâm kia mà thôi.


Như vậy không tính, Hoàng thượng cho Vĩnh Hoàng chọn lại một lần nữa đi ạ, thần thiếp cũng sẽ lấy bánh cầm trong tay”
Ánh mắt Hoàng đế nhu hòa: “Được rồi.
Thân thể nàng không được tốt, sẽ không chịu nổi hài tử bướng bỉnh này đâu.


Huống chi nàng cũng hay hầu hạ trẫm, so với nàng, Nhàn phi thanh nhàn rất nhiều, Vĩnh Hoàng do Nhàn phi chăm sóc cũng tốt”.
Nguyên bản Như Ý hai tháng nay chịu ủy khuất, nghe được những lời này của Hoàng đế, vừa cảm thấy cảm động, vừa phảng phất hiểu rõ điều gì đó.


Nàng ngẩng đầu lên, nhìn vào ánh mắt Hoàng đế bất giác liền thấy sự ấm áp, trong trẻo sung sướng.


Tuệ quý phi cùng Hoàng đế ra khỏi cửa Trường Xuân cung rồi Hoàng đế lại đi về Dưỡng Tâm điện, Tuệ quý phi mới lộ ra thần tình uể oải, phẫn nộ nói: “Ta đã cầu xin nhiều lần như vậy, cứ nghĩ sẽ được chứ, ai ngờ tiện nhân Nhàn phi kia lại chiếm được tiên cơ”


Mạt Tâm vội vàng khuyên nhủ: “Tiểu chủ đừng nóng giận”
Tuệ quý phi não nề nói: “Ngươi nói hai tháng nay Hoàng thượng không để ý đến nàng ta nhưng sao hôm nay lại nghĩ tới mà còn gọi nàng ta đến chứ?”


Mạt Tâm đỡ lấy tay quý phi chậm rãi đi tới nói: “Cũng bởi vì chỉ có tiểu chủ và Nhàn phi có địa vị cao nhưng lại không có hài tử, nguyên bản muốn cho hai người công bằng, ai ngờ rằng Đại a ca kia không biết tốt xấu mà chọn lựa…” Nàng nói xong, theo bản năng che miệng lại, nhìn xung quanh bốn phía.


Tuệ quý phi hơi mím môi, thấp giọng nói: “Vị phân của bổn cung so với Nhàn phi cao hơn, ân sủng cũng nhiều hơn, nếu nó đã thích đến nơi lạnh lẽo đó thì tùy hắn đi!”
Mạt Tâm vội cười làm lành nói: “Hài tử này đã khắc ch.ết mẹ đẻ hắn thì cũng sẽ khắc ch.ết Nhàn phi mà thôi.


Tiểu chủ gấp cái gì chứ? Tiểu chủ tất nhiên sẽ sinh hạ một hài tử cao quý, so với Hoàng hậu nương nương cũng không thua kém đâu”
Tuệ quý phi đưa tay lên cái bụng phẳng lì của mình mang theo mong ước vô hạn, Tuệ quý phi tươi cười, bước đi càng lúc càng chậm.


Hoàng hậu nhìn mọi người rời đi, đôi mã não đang cầm trên tay đập vào trên bản, phát ra tiếng nứt vang thanh thúy.
Tố Tâm hoảng sợ, vội vàng cười đưa chén tổ yến đến trong tay Hoàng hậu, nhẹ giọng nói: “Nương nương, tổ yến này sẽ giúp hạ hỏa, nương nương uống một chút đi”


Hoàng hậu cười lạnh một tiếng, nói: “Đến A ca sở đánh vào miệng đám người kia cho bổn cung!”
Tố Tâm vội cười làm lành nói: “Dạ.
Bọn họ không chiếu cố tốt Đại a ca, nương nương buồn bực cũng đúng nhưng mà nương nương đừng làm bị thương thân mình.


Nô tì biết, đám người kia không phải không chiếu cố Đại a ca, ai cũng không nghĩ Đại a ca không khỏe như vậy, có thể chịu đựng được hai đợt phong hàn kia.
Vốn định sẽ khiến cho Đại a ca…”
Ánh mắt Hoàng hậu lạnh lùng: “Không kịp nữa rồi.
Tố Tâm, ngươi biết phải làm gì rồi chứ?”


Tố Tâm gật đầu đáp ứng, Hoàng hậu đứng dậy đi đến tẩm điện.


Vĩnh Hoàng theo Như Ý đến Diên Hi cung, do có chút sợ hãi cho nên Như Ý chỉ chừa Nhị Tâm bên người, tự tay lấy một xiêm y sạch sẽ thay hắn mặc lại, lau mặt lau tay cho hắn, ôn nhu thương tiếc nói: “Vĩnh Hoàng, con đã muốn đến Diên Hi cung thì không cần phải sợ hãi gì nữa”


Vĩnh Hoàng dùng lực gật đầu: “Chỉ cần rời khỏi A ca sở thì nhi thần không sợ gì nữa”
Như Ý bảo Nhị Tâm lấy chút dược, tự mình nhẹ nhàng thoa vào vết thương trên tay Vĩnh Hoàng: “Ngã ở trên hòn giả sơn có đau lắm không?”
Vĩnh Hoàng lắc đầu: “Không đau”


Như Ý vỗ về cánh tay hắn, nhẹ nhàng thổi: “Hài tử ngốc, bị đến như vậy thì sao không đau được chứ?”
Vĩnh Hoàng lộ ra một tia bướng bỉnh mỉm cười: “Nhi thần là nam tử thì sao biết đau được chứ.


Hơn nữa, nếu nhi thần không nói thì có ai biết nhi thần bị trầy da đâu?” Hắn cúi đầu có chút thương cảm: “Đám ma ma và nhũ mẫu đều mặc kệ nhi thần”
Như Ý ôn nhu nói: “Vì bọn họ mặc kệ con cho nên ngạch nương mới xen vào.


Nhàn nương nương cũng không còn cách nào khác mới cho Nhị Tâm cô cô chú ý đến con một chút”.
Vĩnh Hoàng nhu thuận gật đầu: “Ngạch nương nói nhi thần đều hiểu.
Bởi vì bọn họ cho nhi thần ăn ít quá cho nên mỗi ngày dạ dày nhi thần đều đau.


Ngạch nương vì muốn cứu nhi thần cho nên mới lệnh cho Nhị Tâm cô cô đưa đồ ăn đến cho nhi thần, trong lòng nhi thần đều hiểu rõ”
Như Ý ôm hắn, bất giác rơi lệ mang theo vài phần thương cảm: “Hảo hài tử, bởi vì con hiểu rõ cho nên ngạch nương mới thấy đau lòng cho con.


Hài tử khác ở cái tuổi này mỗi ngày đều vô ưu vô lo nhưng con lại luôn hiểu được những điều này cho nên ngạch nương thấy sự không đành lòng”
Vĩnh Hoàng vươn cánh tay nhỏ, thay nàng lau nước mắt, nhỏ giọng nói: “Ngạch nương, ngạch nương đừng khóc, đừng khóc nữa”..






Truyện liên quan