Chương 72: Chương 72

Vào lúc hoàng hôn ngày hôm sau, Hoàng đế bước đến Dực Khôn cung.
Lúc đó ánh tà dương có màu vàng, chiếu vào mái ngói lưu ly mà phản chiếu xuống vườn ngự uyển, ánh nắng chói chang đến lóa mắt.


Như Ý nhiều ngày trông mòn con mắt, trong lòng lo âu nóng như lửa đốt, chỉ là phải luôn tự giữ thân phận, không muốn biểu lộ suy nghĩ trước mặt người khác.
Hoàng đế đến, thái giám chầm chậm vỗ tay, tiếng vỗ tay xa xa truyền đến, đám cung nhân ở bên ngoài sớm đã quỳ xuống đất.


Như Ý nhìn bộ long bào màu vàng mà hắn hay mặc thường ngày từ từ tiến vào, không biết sao trong lòng nàng nổi lên chua xót.
Như Ý đang mơ hồ suy nghĩ, Hoàng đế dĩ nhiên đã bước vào.


Như Ý quỳ gối xuống: “Hoàng thượng vạn phúc, đã nhiều ngày thần thiếp không gặp Hoàng thượng cho nên chỉ ở đây cung thỉnh thánh an”
Tất nhiên bốn ma ma luôn luôn canh giữ nàng như trông giữ một phạm nhân, không chịu xa rời nửa bước.


Hoàng đế biết từ sau khi ra khỏi lãnh cung, nàng chưa từng khổ sở như vậy, huống chi nàng lại là người có tâm tính cao ngạo, đã nhiều ngày bị người khác nhìn chằm chằm vào người, chắc nàng cũng thấy khó chịu đến cực điểm rồi.


Suy nghĩ như vậy, đáy lòng Hoàng đế tự dưng mềm xuống một chút, hắn không nhìn đám người xung quanh, chỉ phất tay nói: “Lui xuống đi”
Bốn ma ma kia lập tức lui xuống, trong điện giờ đây chỉ còn có Hoàng đế và Như Ý, không khí yên tĩnh.




Hai mắt Như Ý đẫm lệ, chỉ là quật cường không chịu rơi nước mắt xuống.
Hoàng đế bỗng nhiên than nhẹ một tiếng, chỉ nhìn nàng mà không nói gì.


Hắn liếc mắt nhìn xung quang, thấy trên bàn có một cuốn “Thái Căn đàm”*, trong mắt hắn chợt lóe một tia kinh ngạc: “Lúc này mà nàng còn có tâm trạng xem thứ này sao?”


(*Thái căn đàm là do Hồng Ứng Minh (hiệu là Hoàn Sơ Đại Nhân) biên soạn, tác phẩm này được viết vào thời nhà Minh, tác phẩm này mang tư tưởng trung dung của Nho gia, tư tưởng vô vi của Đạo gia, và tư tưởng xuất thế của Thích gia, trình bày triết học nhân sinh nhiều phương diện như tu dưỡng, xử thế, xuất thế với nội dung sâu sắc mà lời lẽ dễ hiểu, báo cho độc giả đời sau hưởng thụ bình thường, tự tìm lấy thú vị chân chính của nhân sinh.)


Mười ngón tay Hoàng đế lật từng trang sách, Như Ý cúi đầu xuống, than nhẹ một tiếng mỏng manh như gió: “Sự có cấp chi không bạch giả, khoan chi hoặc hiển nhiên, vô nóng gấp lấy tốc này phẫn*.
Thần thiếp đọc Thái căn đàm, chỉ thấy có câu này hợp ý với mình”


(*Câu này nghĩa là trong thế cấp bách thì khó có thể thổ lộ, vậy thì phải nhẫn nhịn một chút, cứ xem như tự nhiên rồi không lâu sau đó mọi chuyện rồi sẽ sáng tỏ, mình không cần vội vàng biện giải làm gì, nếu vội vàng thì sẽ càng làm đối phương nóng nảy như đổ thêm dầu vào lửa cháy)


Hoàng đế nhìn chăm chú vào nàng một lát: “Cho nên nàng không vội vã biện bạch với trẫm mà chỉ chịu im lặng cấm túc sao?”


Câu nói này của Hoàng đế vô cùng ôn hòa hiền hậu, đôi mắt Như Ý càng thêm đẫm lệ, nàng cố gắng chống đỡ nói: “Chuyện gì cũng khóc, đó không phải phong cách của thần thiếp”


Hoàng đế trầm mặc một lát, hơi gật đầu: “Cho nên bây giờ trẫm mới tới đây mà muốn nghe nàng nói vài câu.
Nàng nói đi, nàng có gì giải thích không?”


Nàng liếc mắt hắn, cố ý hỏi: “Thần thiếp không có gì giải thích nhưng thần thiếp chỉ muốn hỏi một câu, Hoàng thượng có chịu tin thần thiếp hay không?”


Hoàng đế không nhìn nàng, có một chút yên lặng như vậy, cơ hồ Như Ý có thể nghe được tiếng tí tách của đồng hồ nước, mỗi một âm thanh như vụn băng nặng nghìn trượng rơi xuống vực sâu.


Rốt cuộc Hoàng đế cũng lên tiếng: “Không phải trẫm không chịu tin tưởng, mà là ánh mắt và lỗ tai của trẫm lại khiến tâm trẫm khó có thể tin tưởng được”


Như Ý nghe Hoàng đế nói như vậy, trong lòng càng thêm siết chặt: “Hoàng thượng nói như vậy, có phải là vì tâm miệng đều phải tr.a hỏi rõ ràng hay không?” Nàng tiến lên một bước rồi quỳ xuống nói: “Hoàng thượng, rốt cuộc Hoàng thượng vẫn muốn dùng hình phạt nặng như vậy sao?”


Thần tình Hoàng đế đạm mạc như ánh tà dương trong mây khói: “Mới vừa rồi nàng còn dùng Thái căn đam nói chuyện mà khuyên chính mình đừng nóng vội gấp gáp mà sao vừa nhắc tới chữ tâm thì đã vội vàng như vậy chứ? Nàng ta sẽ không ch.ết đâu”


Như Ý nghe khẩu phong của Hoàng đế như vậy, biết là hỏi không được cái gì, chỉ là ủy khuất cùng thê hận trong lòng dây dưa thành một mớ loạn ma, làm cho nàng vội vàng không thôi: “Nếu đó là tội tư thông thì Hoàng thượng có tr.a hỏi Ba Tang đại sư chưa?”


Ngữ khí Hoàng đế sắc bén: “Hắn chỉ nói ngày ấy một mình hắn ở trong phòng, chưa từng đi đâu nhưng mà cũng không còn người làm chứng cho hắn.
Có vài tiểu Lạt Ma nói bọn chúng có thấy hắn và nàng lén trò chuyện cùng với nhau, so với các tần phi khác thì nàng và hắn thân thiết hơn hẳn”


Như Ý trầm ngâm một lát rồi nói: “Người xuất gia không nói dối, huống chi Ba Tang đại sư là cao tăng.
Thần thiếp cùng với đại sư trò chuyện cũng bởi vì đại sư chính là sứ giả của Phật tổ, chứ không có quan hệ nam nữ”


Hoàng đế liếc mắt nhìn nàng một cái, lấy từ trong tay áo ra một chiếc vòng Thất bảo cùng với phương thắng rồi ném thẳng đến chiếc mặt nàng.
Phương thắng nguyên là một sái kim tiên mỏng manh, bên trong lại bọc thứ gì đó, nhất thời phương thắng bị ném đi, hạt sen trong phương thắng bị vỡ mà lăn ra ngoài.


Hoàng đế thở dài: “Nếu đã động chi niệm phàm tục, làm rối loạn Phật pháp thì sao còn nhớ rõ thanh quy giới luật được chứ?” Hắn hừ lạnh một tiếng: “Lúc thánh tổ Khang Hi còn tại thế, Thương Ương Gia Thố đã là một tình tăng, vong bội chí lý Phật gia.


Cái tục niệm này còn lưu lại trong máu và truyền qua các đời hậu thế, những người này mắt chỉ nhìn thấy nữ tử chứ không nhìn thấy Phật tổ”


Như Ý nghe Hoàng đế đột nhiên lạnh giọng, liền cảm thấy mồ hôi đổ ra từng đợt, rốt cuộc nàng không chịu đựng được nổi: “Vậy Hoàng thượng tính toán sẽ xử lí Ba Tang đại sư thế nào?”


“Thể diện cả đời của trẫm há có thể bị tổn thương bởi một người nhỏ như con kiến sao? Một khi lời kiểm chứng kia là thật, trẫm sẽ trừ bỏ Ba Tang đại sư”.


Khẩu khí Hoàng đế nhẹ nhàng bâng quơ nhưng lại mang ghét cay ghét đắng vô cùng: “Muốn xử tử một người thì không quá khó khăn, chỉ cần nói trượt chân ngã ch.ết hoặc ăn nhầm cái gì đó mà ch.ết bất đắc kỳ tử là được, đó là cách hợp tình hợp lý nhất”


“Cái cách như vậy sẽ dùng cho Ba Tang đại sư, cũng sẽ dùng cho thần thiếp, không phải sao?” Như Ý cười lạnh: “Ai ai cũng đều là con kiến, cho dù đó pháp sư được tôn sùng hay là Hoàng quý phi”
Hoàng đế lắc đầu nói: “Nàng không cần vội so sánh nàng với hắn”


Từ ngày Ngọc Nghiên đem cái vòng tay Thất bảo, cái gọi là “chứng cớ” giao cho Hoàng đế thì Như Ý cũng chỉ vội vàng xem qua một chút nhưng mà nàng đã hiểu rõ, cái ngày gọi là “gặp chuyện” bắt đầu, rồi lại có thị vệ tuần thú đi ngang qua, rồi có chữ viết giống như đúc chữ viết của nàng nói lên việc tư thông đều là thiên la địa võng đã tỉ mỉ thêu dệt mà bao bọc chặt lấy thân nàng.


Không có sơ hở, căn hản không thể tìm ra cái sơ hở.
Nàng có chút tuyệt vọng nhìn Hoàng đế: “Thần thiếp tự hỏi thần thiếp đã cùng với Hoàng thượng đã trải qua nhiều chuyện như vậy mà Hoàng thượng vẫn chưa tin vào thần thiếp sao?”


Hoàng đế hơi do dự, quay mặt đi mà nói: “Trẫm cùng rất tin tưởng nàng nhưng vật chứng nhân chứng đều có đầy đủ, trẫm nếu không tr.a xét rõ ràng thì hoàn toàn không tin tưởng được.


Mà trẫm muốn, không chỉ mình trẫm tin phục mà còn muốn có tất cả mọi người tin phục, nàng là người trong sạch”
Như Ý nhìn chằm chằm vào Hoàng đế, cố nén nỗi đau trong lòng: “Là thần thiếp hồ đồ.


Thần thiếp cứ cho rằng thần thiếp có thể dựa vào tình cảm nhiều năm, hiểu nhau tướng hứa thì Hoàng thượng sẽ có thể tin tưởng được thần thiếp”
Một khắc kia, trong con ngươi của Như Ý hình như có chút ánh sáng lạnh lẽo, ngưng tụ ai oán mà lẳng lặng chui ra từ trong lòng hắn.


Ánh sáng kia tựa hồ đâm xuyên vào hắn, khiến hắn phát đau, hắn có chút động tình, quay đầu lại nhưng lại lảng tránh ánh mắt của nàng: “Trẫm không phải là người bạc tình bạc nghĩa thế nhưng Hoàng quý phi, cái gọi là trong sạch thì trước giờ đều không dùng tình cảm mà kết luận được”


Như Ý ngẩng mặt, cố gắng mỉm cười lạnh nhạt: “Đúng vậy, nguyên lai cái tình cảm mà Hoàng thượng dành cho thần thiếp cũng giống như dành cho người khác”


Như Ý suy sụp ngã xuống, nắm chặt chiếc vòng tay Thất bảo kia, Nhị Tâm liều ch.ết không nhận chuyện kia nhưng nàng lại không còn cách nào khác mà chứng minh nàng vô tội.


Nàng nhìn chằm chằm vào chiếc vòng Thất bảo trong tay, nguyên lai cái gọi là tình cảm và tin tưởng lại có thể bị những vật ngoài thân như vậy đánh nát dễ dàng.
Nàng chỉ còn có chính nàng, chỉ có Hải Lan, chỉ có trân châu trân quý có thể tin cậy vào nhau.


Còn cái người kia, là hắn, là cái người bên gối với nàng nhiều năm lại không thể tin cậy vào được.
Hoàng đế đứng dậy: “Nếu nàng không có gì để nói với trẫm thì trẫm chỉ có thể đợi Thận Hình tư dùng xong hình phạt, Nhị Tâm vẫn chưa khai nhận chuyện tư thông của nàng.


Nếu Nhị Tâm chịu hết mọi hình phạt ở Thận Hình tư mà vẫn không thay đổi ước nguyện ban đầu thì trẫm sẽ dùng lời khai đó để phục chúng, làm cho mọi người tâm phục khẩu phục mà bình ổn trở lại”


Nước mắt trong mắt Như Ý đông cứng lạnh lẽo, nàng nói: “Thần thiếp cảm thấy rất đau lòng nhưng Hoàng thượng nếu như chấp nhận thì hãy lệnh cho các cung nữ tần phi trong cung hãy thử viết chữ xem sao, xem chữ của ai giống với thần thiếp nhất”
Hoàng đế “À” lên một tiếng: “Được rồi.


Tất nhiên trẫm sẽ đi thăm dò.
Trẫm cũng muốn tr.a để chứng minh Hoàng quý phi của trẫm là người trong sạch”.


Hắn đi về phía trước hai bước, đang muốn bước ra khỏi cửa, Như Ý nhìn chiếc vòng tay Thất bảo mà vuốt ve cẩn thận, bỗng nhiên nàng kích động tinh thần, lớn tiếng nói: ‘Hoàng thượng! Xin Hoàng thượng dừng bước!”


Hoàng đế dừng bước nhưng không chịu xoay người lại, chỉ là lạnh nhạt nói: “Đã đến nước này mà nàng còn muốn nói gì sao?”
Khỏa tâm Như Ý treo ở cổ họng, trong tay nắm chặt chiếc vòng tay Thất bảo, run giọng nói: “Nhiều ngày trôi qua, Hoàng thượng có xem kỹ chiếc vòng tay này không?”


Giọng nói của Hoàng đế có chút thương tâm mà chán ghét, phảng phất cứ như là sương mù ẩm ướt mênh mông, đủ để khiến người ta cảm thấy bức bối: “Vật dơ bẩn như vậy, trẫm không muốn xem”


Như Ý vội quỳ bò lên gần Hoàng đế, giương giọng nói: “Hoàng thượng, chiếc vòng tay này có chỗ không đúng!”
Hoàng đế vội xoay người lại, nhìn nàng nói: “Cái gì?” Trong lời nói của hắn mang cái nóng vội, không thể chờ đợi được nữa.


Như Ý vội đem chiếc vòng tay Thất bảo đưa tới trước mặt Hoàng đế rồi nói: “Hoàng thượng, chiếc vòng tay này được dùng vàng, bạc, lưu ly, san hô, hổ phách, xà cừ và mã não mà chế tạo thành.


Cái gọi là Thất bảo này có hơn mười loại khác nhau nhưng đối với Thất bảo trong Mật Tông Phật giáo thì lại dùng Hồng ngọc tủy thay cho mã não.
Hồng ngọc tủy và mã não đều có màu sắc giống nhau, đều là màu hồng nhưng mã não lại là vật quý báu hơn hồng ngọc tủy.


Đại sư Mật Tông là cao tăng thì chắc chắn không thể nhầm lẫn được”
Hoàng đế nhíu mày, hắn chầm chiếc vòng tay kia lên mà dựa vào ánh mắt trời để xem kỹ một lát.
Lý Ngọc vỗ đầu kêu lên: “Hoàng thượng, đúng là chiếc vòng tay này dùng mã não ạ.


Ba Tang đại sư là pháp sư Mật Tông thì tuyệt sẽ không dùng cái này để đem tặng cho Hoàng quý phi, nếu đã như vậy thì chuyện Hoàng quý phi và đại sư lén lút gặp nhau là đều do người bên ngoài vu hại”


Như Ý cắn môi, giương giọng lưu loát nói: “Như vậy cũng không cần kiểm tr.a cung nhân tần phi Mãn Mông trong cung vì các tần phi nếu có xuất thân Mãn Mông Hán thì đều thông hiểu chuyện Phật giáo, chắc chắn sẽ tính toán không sai.
Nếu tính toán bị sai thì nhất định sẽ là do nữ tử có xuất thân ngoại lai”


Lý Ngọc do dự một lát, xoa tay nói: “Hoàng thượng, nữ tử ngoại lai sợ chỉ là…”
Hoàng đế giơ lên chiếc vòng tay Thất bảo trong tay, thần sắc lạnh lùng mà sắc bén: “Đúng.


Nếu là người thờ phụng Phật pháp thì sao dám nói xấu Tăng Phật, tạo nên khẩu nghiệt được chứ, cũng chỉ có người thờ phụng loại khác làm ra mà thôi! Lý Ngọc, ngươi đi đến Khải Tường cung, nói mọi người ở đó hãy viết các loại dùng để làm Thất bảo trong Mật Tông Phật pháp, chữ ai giống với Hoàng quý phi nhất thì hãy lập tức đem đến cho trẫm xem”


Lý Ngọc “dạ” một tiếng: “Hoàng thượng, các tiểu chủ nương nương giờ đây đều luôn xuất nhập Khải Tường cung không ngừng, nếu nô tài đi thông báo như vậy, e là không ổn”


Hoàng đế suy nghĩ nói: “Nội vụ phủ vừa mới làm một đôi trâm ngọc, trẫm vốn muổn thưởng cho Du phi, ngươi hãy đem cái đó ban cho Gia quý phi đi”
Lý Ngọc đáp ứng, lập tức tuân chỉ lui xuống.


Như Ý vẫn không chịu ngẩn đầu: “Hoàng thượng tạm chịu nhất cổ, lại chịu nghe thần thiếp biện bạch vài câu, thần thiếp vô cùng cảm kích”
Nàng nói xong, trịnh trọng cúi lạy ba cái, Hoàng đế yên lặng nhìn nàng: “Nàng không cần làm vậy với trẫm”
Nguyên lai, hắn vẫn hiểu được.


Như Ý nằm trên mặt đất, bụi hôi tràn ngập khuôn mặt của nàng, nàng hơi có chút sặc sụa.
Nàng nghe rõ tiếng chiếc bước chân đi ra ngoài của Hoàng đế, nước mắt không thể nhẫn nhịn được nữa mà rơi xuống, nàng mơ màng ngẩng đầu lên, chỉ có Lăng Vân Triệt nhìn nàng, gật đầu mạnh mẽ.


Bỗng dưng, đáy lòng nàng liền thấy an bình.
Khải Tường cung đông vui vô cùng, oanh oanh yến yến vang khắp cả trong điện, Lục Quân vốn không phải là người hay đi ra ngoài vậy mà giờ đây cũng cùng mọi người vui vẻ đầy mặt, chỉ là cõi lòng vẫn luôn u sầu.


Ngọc Nghiên và Lục Quân giờ đều là quý phi nhưng mà giờ phút này đây, Ngọc Nghiên lại ngồi ở trên cao, y phục màu hồng diễm lệ, còn Lục Quân toàn thân chỉ mặc một y phục màu bạc đơn giản cho nên Lục Quân sợ hãi rụt rè, khốn đốn không thôi.


Ngọc Nghiên mỉm cười nói: “Thuần tỷ tỷ, trong cung chuyện gì cũng đều nói về Hoàng quý phi.
Tuy ta có nhiệm vụ cùng nhau giải quyết lục cung nhưng mà chỉ là hư danh mà thôi, ta chẳng nhúng tay được chuyện gì”


Lục Quân cười làm lành nói: “Bây giờ ai ai cũng biết Hoàng quý phi khó bảo vệ được thân mình cho nên mọi chuyện đều phải dựa vào Gia quý phi mà thôi”


Ngọc Nghiên liếc mắt nhìn Lục Quân, móng tay nàng sơn màu đỏ tươi như son môi của nàng: ”Thuần quý phi tỷ tỷ nói như vậy nhưng ta lại không dám”


Lục Quân vội vàng nói: “Ta biết Vĩnh Chương không cố gắng, chuyện đọc sách vẫn kém xa Vĩnh Thành, thậm chí ngay cả Vĩnh Kỳ cũng không bằng nhưng dù sao nó vẫn là con của Hoàng thượng.


Từ lúc Hoàng thượng quát lớn Vĩnh Chương trong tang lễ Hiếu Hiền hoang hậu thì đã không còn gặp nó nữa, nếu có gặp cũng chỉ quở trách.
Nó đang là một đứa con ngoan ngoãn nhưng giờ đây mỗi lần thấy Hoàng thượng thì lại sợ như chuột thấy mèo vậy.


Gia quý phi, ta biết Vĩnh Thành được Hoàng thượng trọng dụng cho nên xin Gia quý phi yêu thương Vĩnh Chượng, yêu thương chút tâm ý của một người ngạch nương như ta mà hãy nói vài câu hay trước mặt Hoàng thượng giúp ta đi”


Ngọc Nghiên nói: “Thuần quý phi tỷ tỷ, ta và tỷ tỷ đều là người làm ngạch nương, tất nhiên đều phải yêu thương đứa con của mình.


Ta đã có ba vị Hoàng tử thì sao có thể chiếu cố được hài tử của người khác được chứ? Không khéo ta lại bị người khác chê cười, nói ta quá thủ đoạn mà chen chân vào chuyện tình cảm mẫu tử của tỷ tỷ”
Lục Quân nghẹn lời, liền rơi lệ xuống.


Ngọc Nghiên không chịu bỏ qua, lấy một miếng lê ăn rồi nói: “Thuần quý phi, nói thật ta cũng chỉ là tần phi, không phải là Hoàng hậu lục cung.
Nếu như ta có được hậu vị thì tất nhiên Vĩnh Chương sẽ thành thứ tử của ta, tất nhiên ta không thể không mở miệng nhưng mà hôm nay thì… Mà thôi đi”


Cho dù Lục Quân có tính tình hiền lành nhưng cũng không kiềm chế được, vội vàng đứng dậy nhưng mà mọi người chỉ vây quanh Ngọc Nghiên nói giỡn, không ai chú ý đến nàng cho nên nàng nhất thời tiến cũng không được, lui cũng không xong, chỉ im lặng đứng đó.


Ngọc Nghiên không chút nào để ý đến Lục Quân, chỉ lo nói giỡn, chợt thấy Lý Ngọc bước vào đang lúc trò chuyện vui vẻ, nàng vẫn mỉm cười nói: “Ngọn gió nào đã đưa Lý công công đến đây vậy?”


Lý Ngọc đưa chiếc hộp làm bằng ngọc xanh tới, cười nói: “Hoàng thượng mới có được một đôi trâm ngọc cho nên lệnh cho nô tài đem đến ban thưởng cho Gia quý phi nương nương”


Cầm đầu là Khánh quý nhân cười nói nịnh hót không thôi: “Hoàng thượng có thứ gì tốt thì cũng đều nhớ tới Gia quý phi nương nương, hôm nay chúng ta đúng là đều mở mang tầm mắt”


Mai tần cười lạnh nói: “Có mấy ngày Hoàng thượng không ban thưởng cho Gia quý phi nương nương, chỉ sợ lúc khố phòng Khải Tường cung mở ra, Khánh quý nhân xem cũng chẳng đã mắt đâu.


Hoàng thượng lệnh cho Lý công công đến đây, chắc chắn sẽ còn có chuyện muốn phân phó, chúng ta cần gì giả vờ đui mù mà ở lại chỗ này nữa chứ?”
Khánh quý nhân có chút ngượng ngùng, Lục Quân nhất thời cũng ngồi không được, vội vàng cáo lui ra về.
Mọi người cũng thức thời mà cũng cao lui.


Lý Ngọc xu nịnh bước lên, mở chiếc hộp ra, tươi cười nói: “Hoàng thượng mới có được đôi trâm, chỉ ban thưởng một mình Gia quý phi nương nương mà thôi”


Ngọc Nghiên liền cảm tạ ân điền rồi nhìn kỹ nói: “Đây là hồng ngọc tủy hay là mã não? Hình như giống như hồng ngọc tủy, hai thứ này rất giống nhau, nếu không nhìn kỹ thì sẽ rất khó phân biệt”


Lý Ngọc nói: “Những ngày gần đây, nhãn lực của Gia quý phi nương nương thật tốt, đúng là hồng ngọc tủy”
Ngọc Nghiên lập tức cười nói: “Hồng ngọc tủy không phải là báu vật quý giá, sao Hoàng thượng lại nghĩ đến chuyện lấy thứ này làm trâm cài chứ?”


Lý Ngọc nói: ”Gia quý phi nương nương đã quên rồi sao? Lúc Hiếu Hiền hoàng hậu còn tại thế thì đều không thích những vật xa xỉ, cái gì cũng đều hướng đến sự mộc mạc.


Đã nhiều ngày Hoàng thượng tưởng niệm Hiếu Hiền hoàng hậu không thôi cho nên lấy hồng ngọc tủy mà làm thành trâm cài để biểu hiện thương nhớ, càng lấy cái đơn giản của Hiếu Hiền hoàng hậu mà tôn sùng.


Gia quý phi giờ đây đã đứng trên vạn ngươi, có hiểu rõ đạo lý trong đó không?”
Ngọc Nghiên và Trinh Thục liếc mắt nhìn nhau, rồi cười nói: “Bổn cung chỉ nghĩ Hoàng thượng biết bổn cung thích màu hồng cho nên mới ban thưởng như vậy mà thôi, chứ không nghĩ đến thâm ý bên trong.


Đã khiến công công mệt mỏi mà nói ra những điều đó rồi”
Lý Ngọc chắp tay mỉm cười: “Còn có một chuyện nô tài muốn nói cho Gia quý phi nương nương nghe.
Nương nương cũng biết, Hoàng thượng rất không vui vì chuyện tư thông của Hoàng quý phi cho nên đã lệnh tr.a rõ việc này”


Ngọc Nghiên nói: “Đây cũng là điều nên làm”
Lý Ngọc gật đầu: “Nương nương hiểu rõ thì tốt lắm.
Bây giờ Hoàng thượng nói chuyện này có liên quan đến pháp sư, lại có vòng tay Thất bảo làm chứng cho nên lệnh cho các cung đều viết ra Thất bảo mà Mật Tông thường dùng.


Nương nương giờ có địa vị tối cao cho nên nhờ nương nương làm chủ, không biết ý nương nương thế nào?”


Lý Ngọc nói xong, Ngọc Nghiên chỉ cười lạnh nhạt, nàng trầm ngâm một lát, ánh mắt đảo qua Trinh Thục bên cạnh, cười nói: “Nếu Hoàng thượng đã nói như vậy thì tất nhiên bổn cung chối từ cũng không được.
Trinh Thục, ngươi ra ngoài tập hợp cung nhân lại đi”


Nhưng mà rốt cuộc, không có ai có chữ viết giống với Như Ý, ngược lại có một cung nhân có chữ viết xấu xí vô cùng, Lý Ngọc là người thông minh, lập tức cho người đưa cung nhân này đến, chính là cung nữ Trinh Thục bên cạnh Ngọc Nghiên.


Trinh Thục run rẩy quỳ gối xuống, nàng chính là thị tỳ hồi môn của Ngọc Nghiên từ Triều Tiên đến, Hoàng đế đối với nàng cũng phá lệ khách khí một chút cho nên mới nói: “Những chữ này thật khó xem, đúng là chữ của ngươi sao?”
Trinh Thục cúi đầu sợ hãi nói: “Dạ”


Lý Ngọc lớn tiếng quát: “Những năm gần đây ngươi đều viết thư gửi về quê nhà! Tuy rằng chữ viết của Triều Tiên đơn giản hơn chữ viết Mãn Hán nhưng cũng không đến mức như giun bò thế này”


Trinh Thục ngập ngừng nói: “Trong cung không cho cung nữ viết chữ cho nên nô tỳ lâu rồi không viết chữ cho nên cũng có chút mới lạ”.
Hoàng đế mỉm cười, trong mắt lạnh lùng như hàn băng, kêu: “Lý Ngọc”
Lý Ngọc lập tức tiến lên, đưa lên hai viên châu tử.
Hoàng đế nói: “Cũng không sao.


Đây là mã não mà trẫm ban thưởng cho ngươi, ngươi chọn một viên mang về làm thành vòng ngọc đi, cũng coi như đây là chút tâm ý mà ngươi đã hầu hạ Gia quý phi nhiều năm qua”


Trinh Thục khó hiểu ý này nhưng thấy Hoàng đế ra lệnh như vậy cho nên cũng kinh sợ một chút rồi lấy ra một viên màu hồng, hạ thấp người xuống nói: “Nô tỳ tạ ơn Hoàng thượng ban thưởng”
Hoàng đế ngưỡng mặt, bình tĩnh nói: “Lý Ngọc, trẫm mới vừa lệnh cho ngươi đưa đôi trâm cài cho Gia quý phi,


Gia quý phi nói thế nào?”
Lý Ngọc cất cao giọng nói: “Gia quý phi hỏi kỹ nô tài đây có phải hồng ngọc tủy hay không, sau đó tạ ơn Hoàng thượng đã ban thưởng đôi trâm cài hồng ngọc tủy”
Hoàng đế lắc đầu nói: “Gia quý phi nhận biết rõ ràng”


Hoàng đế liếc mắt nhìn Trinh Thục, bình tĩnh nói: “Lúc nãy trẫm đã nói sai, hai viên này đều không phải là mã não mà là hồng ngọc tủy nhưng nghĩ lại, ngươi lựa chọn lâu như vậy mà ngươi vẫn nhận biết được hồng ngọc tủy.


Ngươi không thể phân biệt được thứ này, khó trách ngươi không biết chuyện Thất bảo Mật Tông không dùng mã não mà chỉ dùng hồng ngọc tủy”.
Hoàng đế giận tái mặt nói: “Lý Ngọc, đưa Trinh Thục đến Thận Hình tư, đưa Nhị Tâm ra ngoài.


Nói cho Thận Hình tư biết, đối với Trinh Thục thì có thể dùng bất cứ hình phạt nhưng tuyệt đối không làm đôi tay bị thương, tr.a khảo đến khi nào nàng ta có thể viết ra chữ giống với Hoàng quý phi là được”


Lý Ngọc vội đáp ứng lui ra ngoài, Hoàng đế lại gọi hắn quay lại: “Đưa Nhị Tâm ra ngoài, lại lệnh cho Thái y nào tài giỏi nhất đến điều trị cho Nhị Tâm”


Hoàng đế vừa nói như vậy, trong lòng Như Ý càng trầm xuống, nàng nhịn không được mà để lộ ra thần sắc lo lắng vô cùng, Hoàng đế ôn nhiên nói: “Như Ý, tối nay nàng hãy nghỉ ngơi chút đi, ngày mai là Tết Trung thu, nàng là Hoàng quý phi của trẫm, trẫm sẽ chờ nàng đến chủ trì gia yến Trung thu”.


Dứt lời, Hoàng đế liền đứng dậy rời đi, đám ma ma cũng theo Lý Ngọc rời đi, phảng phất giống như chớp mắt một cái, Như Ý từ địa ngục trở về lại nhân thế, nàng trở lại ngôi vị Hoàng quý phi tạm thời nhiếp chính lục cung.


Như Ý vội vàng chạy ra phía ngoài nói: “Tam Bảo! Tam Bảo! Mau đưa Nhị Tâm quay về đi”
Nhị Tâm bị thương nặng ở chân cho nên phải nâng trên cán mà đưa về, nàng đã không thể đứng thẳng dậy.


Trên người nàng chỉ dùng miếng vải trắng mỏng manh che vết thương lại, mảnh vải trắng cũng sớm đã bị máu tươi thẩm thấu hoàn toàn mà róc rách chảy ra một đường.


Giang Dữ Bân nghe được tin tức, vội vàng chạy đến Dực Khôn cung, cũng như Như Ý trong lòng hắn nóng như lửa đốt, đứng ở cửa cung chờ đợi thật lâu.


Thần trí Nhị Tâm còn chút rõ ràng, liền thấy Như Ý mà nước mắt cuồn cuộn chảy ra, cố gắng chống đỡ nói: “Nương nương, nương nương, Thận Hình tư không hỏi được nô tỳ điều gì”


Như Ý nhìn vết máu đỏ tươi trên mặt đất, sao còn nghĩ đến chuyện đó nữa mà nước mắt nàng lã chã rơi xuống.
Nhị Tâm mới nói được câu này thì liền ngất đi.
Như Ý chỉ chừa lại Lăng Chi và Vân Chi ở lại hầu hạ Nhị Tâm, kiểm tr.a thương thể.


Xiêm y trên người Nhị Tâm ướt đẫm là máu, miệng vết thương cũng đã lên mủ, từng lớp dính lên da thịt, căn bản không cởi được xiêm y ra ngoài, vừa chạm vào nhẹ nhàng xiêm y, cho dù Nhị Tâm đang hôn mê thì cũng phải rên rỉ thống khổ.


Như Ý biết Nhị Tâm nhất định đã chịu vô số khổ hình, nhất thời cũng không dám chạm vào nữa, chỉ phải lệnh cho Vân Chi đưa nước ấm bước vào, rồi lại dùng chiếc kéo nhỏ cẩn thận cắt từng miếng xiêm y của Nhị Tâm ra.
Mọi người nhìn thấy thân thể của Nhị Tâm như vậy, sắc mặt đều biến sắc.


Vết roi bị quất trên người nàng vẫn còn lưu lại, mười ngón tay của nàng đã bị trọng thương nặng nề, mỗi ngón tay đều có màu đen xanh tím, tích tụ máu.
Đáng sợ hơn là chân trái của nàng đã mềm nhũn vô lực, căn bản chạm vào không được.


Như Ý đau lòng như cắt, chỉ phải nhẫn nhịn nước mắt và oán hận mà đợi Giang Dữ Bân và vài thái y kiểm tr.a thế nào.
Đến lúc nửa đêm, các thái y với kiểm tr.a xong rồi đi ra bẩm báo.


Mấy ngày nay, Như Ý vô cùng lo lắng đến mức không chịu nổi, nàng chỉ miễn cưỡng tắm rửa rửa mặt chải đầu rồi ngồi ở dưới ngọn đèn mờ mịt.


Ánh đèn kia cũng giống như suy nghĩ của nàng, nàng không còn muốn suy nghĩ gì nữa mà chỉ lo lắng Nhị Tâm, Nhị Tâm trung thành tin cậy như vậy, rốt cuộc cũng rơi vào tình cảnh này.
Giang Dữ Bân mang theo sắc mặt u buồn mà tiến đến trước mặt nàng, nàng vội vàng nói: “Rốt cuộc Nhị Tâm thế nào rồi?”


Giang Dữ Bân cố gắng ngậm nuốt nước mắt phẫn nộ, đau lòng không thôi: “Vi thần đã xem qua vết thương, Nhị Tâm đã bị dùng côn hình, lại còn bị dùng nước ớt xối qua miệng vết thương, mười ngón tay đều bị xuyên châm, những thứ này đều có thể chữa trị.


Nhưng chân trái Nhị Tâm bị kẹp đến trọng thương, gân cốt của cái chân chỉ sợ về sau nếu có khôi phục thì không thể đi lại như người bình thường được nữa rồi”.


Giang Dữ Bân nghiến răng nói: “Hoàng thượng đã lệnh dụng hình nhưng bọn họ lại dụng hình quá nặng, vượt qua khả năng của Thận Hình tư.
Vi thần có hỏi thì là do Gia quý phi ra lệnh dùng trọng hình như vậy.
Nhị Tâm chỉ là một cung nữ, cần gì phải tr.a tấn đến mức như vậy chứ?”


Trong lòng Như Ý như bị ngọn lửa thiêu đốt, da thịt nóng đến mức khô nứt, những ngày qua nàng kinh sợ thế nào cũng không thể bằng được cái khổ sở mà Nhị Tâm chịu đựng mấy ngày qua.


Nàng nắm chặt khăn tay, khớp xương kêu lên từng tiếng: “Bọn họ tr.a tấn Nhị Tâm như vậy, hận là không thể tr.a tấn lên người bổn cung mà thôi”.


Như Ý hít sâu một hơi: “Khanh cố gắng chữa trị cho Nhị Tâm, không cần suy nghĩ gì nhiều, muốn dùng cách gì, thuốc gì cũng được, chỉ cần tr.a lại Nhị Tâm lúc xưa là được rồi”
Giang Dữ Bân trầm giọng nói: “Dạ.
Vi thần cũng sẽ không nghĩ nhiều, chữa khỏi Nhị Tâm mới là điều quan trọng nhất”.


Hắn ngẩng mặt nói: “Còn có một việc nữa, cho dù Nhị Tâm về sau có như thế này, có đi lại bình thường hay không, vi thần cũng đều nguyện làm đôi chân cho Nhị Tâm, chăm sóc muội ấy cả đời”


Ánh nến ửng đỏ chiếu lên khuôn mặt chân thành của hắn, tình cảm nam tử sâu nặng như vậy, thế gian này khó có được.


Bỗng nhiên Như Ý hiểu rõ đáy lòng kinh hoảng của mình, nguyên lai là nàng kinh sợ và ngơ ngẩn, hiểu rõ người nam tử mà mình đang dựa vào cả đời không phải là người phu quân như vậy, nhưng mà nàng còn có thể làm gì nữa bây giờ? Như Ý xúc động đến mức rơi lệ: “Tính tình Nhị Tâm mạnh mẽ, cho dù khanh có đồng ý nhưng mà chỉ sợ nàng ấy lại không chịu mà thôi.


Nàng ấy chỉ sợ làm liên lụy đến khanh”
Giọng nói Giang Dữ Bân nặng nề mà lọt vào tai: “Vi thần đã nguyện ý rồi, sẽ không để ý đến chuyện thân thể của muội ấy có bị thương thế nào”
Như Ý khẽ cười: “Nếu khanh chịu thì tất nhiên là rất tốt.


Bổn cung cũng biết, Nhị Tâm không có chọn sai người.
Khanh cứ chờ bổn cung nói chuyện với Hoàng thượng đi, chắc chắn bổn cung sẽ cho khanh một câu trả lời thuyết phục.
Mấy ngày nay, khanh hãy cố gắng đến Dực Khôn cung chiếu cố chăm sóc Nhị Tâm nhé”
Giang Dữ Bân đáp ứng, khom người rời đi.


Như Ý nhìn bóng dáng của hắn rồi thở dài, tùy miệng thổi tắt ngọn nến mà đắm chìm cô độc trong bóng tối.


Ngày hôm sau là dạ yến Tết Trung thu đoàn viên, các tần phi thấy Như Ý vẫn lấy thân phận Hoàng quý phi chủ trì cung nghi như thường, Ngọc Nghiên ngày hôm trước vênh váo tực đắc thì giờ lại im lặng không nói gì cho nên mọi người cũng không dám phỏng đoán nhiều, chỉ cười nói vui vẻ như thường.


Dường như Hoàng đế cực kỳ vui vẻ, cho dù các tần phi mời rượu không ngừng thì Hoàng đế cũng không cự tuyệt, ngửa cổ uống ừng ực.
Trong lúc đang ca múa thì Như Ý đã thấy Hoàng đế ngà ngà say, liền phân phó Lý Ngọc: “Ngươi đưa Hoàng thượng quay về đi”.


Nàng thấy Yến Uyển đang mong mỏi, rồi dặn: “Đưa Hoàng thượng đến Vĩnh Thọ cung của Lệnh tần đi”
Đám tần phi cũng dần lui về, Hải Lan chủ trì tàn cục trong điện.
Như Ý chỉ cảm thấy lười biếng, liền than nhẹ một tiếng, rồi thấy một bóng người đang đến.


Nàng nhận ra đó là bóng dáng của ai, liền nhẹ giọng gọi: “Lăng đại nhân”
Một tiếng xưng hô mang theo cái buồn bã và cảm kích khó tả, Lặng Vân Triệt chỉ nói ngắn gọn: “Trời lạnh, không thích hợp để Hoàng quý phi đứng ở đây”


Như Ý xoay người nhìn hắn, nàng mỉm cười: “So với lãnh cung thì nơi này cũng đã tốt hơn rồi”
Lời này rơi vào trong tai Vân Triệt, rõ ràng là thương cảm.
Hắn cũng không đáp lại, chỉ nói: “Hoàng quý phi chịu khổ”


“Trong mắt của khanh, bổn cung chịu khổ nhưng trong mắt người bên ngoài, bổn cung lại gặp may mắn.
Chắc chắn có rất nhiều người nghĩ nữ nhân này lại không ngờ ngoi dậy được”.


Nàng cười như không cười, than nhẹ một tiếng: “Người trên thế gian cũng chỉ kính ngưỡng thành công, chẳng có ai để ý đến người nghèo khổ”
Vân Triệt thản nhiên nói: “Cho nên Hoàng quý phi nương nương hạnh phúc cuối đời vô cùng”
“Cũng không phải bổn cung hậu phúc vô cùng”.


Nàng liếc mắt nhìn hắn một cái rồi nói: “Nội tình bên trong cũng là nhờ khanh đổi trắng thay đen mà cứu lấy bổn cung.
Chiếc vòng tay của Kim Ngọc Nghiên đúng là không có vấn đề gì, đúng là đã dùng hồng ngọc tủy, cũng nhờ có khanh và Hải Lan thay bổn cung đổi sang một viên mã não.


Kim Ngọc Nghiên bản tính xa hoa lãng phí, cũng chỉ là do nàng ta tính toán sai lầm, mới để người tin tưởng làm và rốt cuộc cũng bởi vì nàng ta không tin vào Phật lý”


Dung nhan Vân Triệt đoan chính mà khiêm tốn: “Cũng là nhờ Du phi nương nương đã hỏi vi thần có từng thấy qua chiếc vòng tay Thất bảo kia hay không thì vi thần mới nghĩ đến chuyện này.
Phần lớn cung tỳ không phân biệt được mã não và hồng ngọc tủy, ngay cả Gia quý phi nhất thời cũng khó phân biệt được.


Nếu Hoàng thượng đã nghi ngờ sâu nặng thì tất nhiên sẽ thấy rất tin tưởng.
Vi thần chỉ nghĩ, nếu nàng ta muốn hãm hại nương nương thì cũng nên dùng cách “dĩ bỉ chi đạo hoàn thi bỉ thân”*”
(*dĩ bỉ chi đạo hoàn thi bỉ thân nghĩa là lấy đạo của người đó, trả lại cho người đó)


Nguyên lai hắn và Hải Lan đều giống nhau, vô luận có kinh hoảng đến mức nào thì cũng đều lý trí đến như vậy.
Như Ý cùng nhau nhìn nhau mỉm cười rồi cùng nhìn ánh trăng mà nội tâm trong lòng yên tâm thoải mái.


Đến ngày mười sáu, Như Ý cùng Hoàng đế ở Dưỡng Tâm điện mà ngắm nhìn các quà tặng của các hầu gia của các vương phủ mang tới tặng.


Hoàng đế đặc biệt thích một lọ thuốc hít cho nên gọi người ban cho Hòa thân vương Hoằng Trú, có một đôi trâm cài tóc được chế tạo thành phụng hoàng màu vàng bay trên mây, lại dùng ngọc hợp hoan làm thành, Hoàng đế tự tay cài chiếc trâm lên tóc Như Ý rồi cười nói: “Hợp hoan có ngụ ý là hai tình hoan hảo, trẫm tặng thứ này cho nàng thật là thích hợp”


Như Ý chỉ cúi đầu cười nhẹ và tạ ơn mà thôi.
Thật sự cái gọi là hai tình hoan hảo, thì phải tin tưởng lẫn nhau, ai ngờ lại từng bước nghi ngờ, từng bước kinh tâm, không có một chút an ổn thì sao có thể gọi là tình cảm hợp hoan chứ?


Lúc này, Lý Ngọc đưa vào một tờ giấy rồi nói: “Hoàng thượng, nô tài đã lệnh dụng hình nhưng Trinh Thục vẫn không chịu khai, nô tài có đi hỏi vài cung nhân có thân cận với Trinh Thục thì biết được chút tin tức.


Sau đó nô tài lệnh cho Trinh Thục dùng tay trái viết thư giải oan thì trong đó có vài chữ giống với chữ mà đã hãm hại Hoàng quý phi nương nương, tất cả đều xuất phát từ tay một người”
“Nàng ta chịu viết như vậy, lại cực lực viết chữ vặn vẹo cho nên cũng khó có thể che giấu hoàn toàn.


Làm khó ngươi dụng tâm như vậy mà tr.a được rõ ràng”.
Hoàng đế liếc mắt nhìn vài lần: “Dùng tay trái để viết sao? Thật giống với chữ viết của Hoàng quý phi”.
Hắn đưa cho Như Ý: “Nàng nhìn một chút đi”
Đúng là thật sự rất giống, không chút sai biệt.


Như Ý cười lạnh: “Làm khó nàng ta xuất thân Triều Tiên, ngay cả chữ viết cũng giống với bổn cung”
Lý Ngọc nói: “Dạ.
Nô tài cũng đã hỏi qua, lúc còn ở Triều Tiên, Trinh Thục đã có tập qua thư pháp, lại biết dược tính cho nên mới trở thành thị tỳ hồi môn của Gia quý phi.


Trinh Thục đến ch.ết cũng không chịu khai điều gì nhưng có một cung nữ ở Khải Tường cung đã thấy Trinh Thục lén luyện chữ dựa theo chữ viết Hoàng quý phi.
Đám cung nhân kia có nói, từ khi Hiếu Hiền hoàng hậu qua đời, Trinh Thục luôn thường tập viết chữ, luyện việc viết giống như đúc”.


Hắn lắc đầu nói: “Chậc chậc, Gia quý phi thật có tâm.
Hiếu Hiền hoàng hậu vừa mới đi về cõi tiên thì nàng ta đã động tâm ý niệm muốn hại người khác như vậy, tâm tưởng này thật sự đã có lâu dài.
Nếu loại trừ được Hoàng quý phi thì nàng ta cũng chẳng còn sợ ai nữa”


Hoàng đế tùy tay ném đi tờ giấy kia, lạnh lùng nói: “Quý phi sao? Truyền chỉ khắp lục cung, Gia quý phi Kim thị bất kính với Hiếu Hiền hoàng hậu, kiêu ngạo mà buông thả làm bậy, không hòa thuận với lục cung, giáng thành chức Tần, cấm túc ở Khải Tường cung”.


Hắn suy nghĩ một lát rồi: “Một người ngạch nương như vậy không xứng dưỡng dục ba vị A ca.
Lý Ngọc, lập tức lệnh cho cung nhân đưa ba A ca của nàng ta đến A ca sở nuôi nấng”


Lý Ngọc đáp ứng lui xuống, Như Ý vuốt ve búi tóc nói: “Kim Ngọc Nghiên tâm tư ngoan độc, Hoàng thượng chỉ giáng xuống chức tần, thần thiếp thật sự thấy tiếc cái chân trái của Nhị Tâm”


Hoàng đế lẳng lặng nhìn nàng, sóng mắt không chút rung động: “Nàng có biết vì sao trẫm biết rõ Nhị Tâm chịu trọng hình nhưng lại không hỏi qua không?”
Hai mắt Như Ý đẫm lệ, trong lòng lạnh lẽo: “Thần thiếp không biết”


Giọng nói Hoàng đế trầm ổn mà bình tĩnh, cũng không chần chờ mà nói: “Tâm tư của trẫm rất đơn giản, ngay cả việc thăng nàng làm Hoàng quý phi cũng là chuyện bình thường.
Trẫm sẽ ban cho nàng ngôi vị Hoàng hậu”


“Hoàng hậu sao?” Như Ý không phải không rõ, được phong làm Hoàng quý phi, nhiếp chính chuyện lục cung thì chuyện lên ngôi Hoàng hậu tất phải đi qua, nàng lấy tư thái kháng cự, lạnh nhạt tự nhiên mà đối mặt với Hoàng đế: “Nhưng Nhị Tâm, vì sao Nhị Tâm lại nhận hết khổ hình chứ?”


“Trẫm biết hình phạt Thận hình tư tàn khốc, đánh đến mức khiến một chân Nhị Tâm tàn phế là nàng ta chịu ủy khuất nhưng mà trẫm không thể không thể ủy khuất nàng ta bởi vì Nhị Tâm có đánh ch.ết mà không khai thì nàng mới trong sạch.
Nàng trong sạch thì mới có thể làm Hoàng hậu của trẫm”


Phảng phất như nàng bị ném vào trong hồ nước đóng băng, thân thể nàng lạnh thấu xương.
Nàng không giấu được đáy lòng mà cười lạnh, nàng ngẩng mặt nhìn chằm chằm vào Hoàng đế: “Hoàng thượng, thanh giả tự thanh*, thần thiếp vốn là trong sạch!”


(*Câu đầy đủ là thanh giả tự thanh, tục giả tự tục nghĩa là trong sạch tự mình biết, ô uế tự mình hay)


Đôi mắt Hoàng đế lạnh lùng xẹt qua: ” Như Ý à, nàng ở trong chốn thâm cung nhiều năm, chẳng lẽ không hiểu rõ, có đôi khi cái trong sạch không phải do chính mình chứng minh mà là cần người bên ngoài làm chứng hay sao? Thanh giả tự thanh, ngay cả hoa sen đúng bất nhiễm với nước bùn nhưng lúc nào cũng có người ca tụng đó sao, huống chi là trong chốn hồng tường quỷ quyệt này chứ”


Mặc dù lời nói của Hoàng đế thẳng thắn lãnh khốc nhưng quả thật có vài phần có đạo lý nhưng mà, lòng của nàng giờ đây như miếng băng thật dày, lạnh rét cực kỳ: “Như vậy nếu như thần thiếp không tìm ra được cái sai của chiếc vòng tay Thất bảo kia thì Hoàng thượng sẽ xử tử Nhị Tâm để chứng minh với mọi người là thần thiếp trong sạch sao?”


Hoàng đế không chần chờ nói: “Nàng ta sẽ không ch.ết.
Cho dù có ch.ết thì cũng không thể chứng minh được trong sạch, mà đôi khi có thể quy về cái sợ tội mà tự sát, càng làm cho nàng hết đường chối cãi.


Chỉ có nhận hết mọi khổ hình mà không khai ra điều gì thì mới có thể chứng minh được nàng trong sạch”


Trong lòng Như Ý kiếp sợ như đá vụn vỡ tan: “Ý của Hoàng thượng là… muốn đánh đổi tay chân của Nhị Tâm, muốn làm cho người khác trở thành phế nhân thì mới khiến Hoàng thượng tin tưởng thần thiếp trong sạch sao?”


Hoàng đế thấy nàng kích động như vậy, ngữ khí cũng thay đổi thành ôn hòa, nắm tay nàng nói: “Như Ý, chuyện lần này cơ bản trẫm không nghi ngờ nhiều nhưng mà vẫn có người cứ luôn cắn nàng, nói nàng tư thông, trẫm mới hạ quyết tâm tr.a rõ việc này.


Trẫm không chỉ muốn chính trẫm tin mà còn muốn cho tất cả mọi người đều không có dị nghị và phê bình kính đáo nàng mà thôi”
Như Ý không có hứng nắm tay hắn, chỉ chăm chú nhìn hắn thật lâu.


Nàng khẽ nhếch cằm lên, khóe môi đột nhiên nhướn lên, lời nói cũng lạnh lùng: “Không, Hoàng thượng là thiên hạ chi quân, chỉ cần Hoàng thượng tin tưởng, không chút nghi ngờ thì cho dù lời đồn đãi thế nào cũng sẽ không lay động được thần thiếp.


Hoàng thượng, cái gọi là khiến cho mọi người tin tưởng, kỳ thật là muốn cho chính mình tin tưởng mà thôi”.


Nàng cười đến lạnh bạc, buồn bã mà rơi lệ: “Làm cho một nô tỳ nhỏ nhoi bị tàn phế để đổi lấy cái an tâm của Hoàng thượng, lại đổi lấy cái ánh mắt lựa chọn quốc mẫu của Hoàng thượng, thật sự quá có lợi”


Ánh mắt Hoàng đế ngưng trệ: “Hoàng quý phi, nàng học cách nói chuyện khắc bạc, không biết nặng nhẹ đó từ khi nào vậy?”
Có gió lạnh mãnh liệt thổi vào, giống như một đoạn đao sắc bén thổi qua, tuy không đau ở ngoài da thịt nhưng trong lòng nàng lại đau đớn mà lạnh lẽo.


Như Ý nhịn không được, nhẹ nhàng run người lên một cái, thật là do chính nàng không biết nặng nhẹ hay sao? Hay vẫn là chân tướng? Có tiếng khóc bi ai uyển chuyển như một luồn khói nhẹ nhàng, vô lực lượn lờ khắp trong điện, chỉ có chính nàng biết, nàng từng là người nhẫn nhịn nước mắt, không để rơi lệ nhưng giờ phút này đây, cái không khóc kia chẳng khác nào là thứ chém đứt tình cảm và cái tin tưởng phu quân của nàng.


Hoàng đế cho rằng nàng thương tâm cho nên mới cảm xúc mới như vậy, rốt cuộc hắn hôn nàng một cái rồi đỡ nàng đứng dậy: “Được rồi, trẫm là Hoàng đế, bên cạnh có rất nhiều người thân cận, cũng sẽ có nhiều người muốn tính kế với người thân cận với trẫm.


Chứng cớ đã ở trước mắt, ngẫu nhiên trẫm cũng có một chút nghi ngờ mà thôi nhưng rốt cuộc trẫm vẫn lựa chọn tin tưởng nàng, nàng không cần oán hận trẫm, cũng không thể oán hận trẫm”
Như Ý kinh ngạc một lát, chậm rãi nói: “Dạ, Hoàng thượng không có gì sai”


Nàng ở bên cạnh Hoàng đế nhiều nă, không phải không biết lời của Hoàng đế mang theo cái bao dung và kiên nhẫn cuối cùng.
Cho dù nàng có khóc mà kể lễ, cho dù có bất mãn thì cũng chỉ là hủy đi bức trường thành mà thôi.


Đối với người thông minh mà nói, thời gian chính là người thất tốt nhất, đem cái thông minh của nàng trở thành cái trí tuệ, mà trí tuệ cùng ẩn nhẫn lại có liên quan với nhau.


Hoàng đế bây giờ cũng đã gần 40 tuổi, mặc dù có chăm sóc kỹ lưỡng như đôi lông mày cũng đã có chút sắc bạc theo năm tháng, giờ phút này, những dấu vết kia cũng dần dần hiện ra, hắn yêu thương vỗ về đôi tay Như Ý: “Được rồi, tất nhiên trẫm không sai”.


Hắn suy nghĩ, rồi nói: “Có lẽ trẫm cũng có sai nhưng trẫm là thiên tử, cho dù có sai thì cũng không phải là điều trẫm muốn”
Nàng quá hiểu rõ câu nói này, trong lòng lạnh buốt đến thấu xương nhưng nàng không thể bóc trần.
Một khi bóc trần thì không thể quay đầu được nữa.


Nàng đã chạy đến nơi này, trải qua ngàn vạn vất vả như đi trên miếng băng bỏng thì tuyệt đối không thể mất đi.
Vì thế Như Ý vừa cười, vừa mang chút ủy khuất, vừa mang chút nhu uyển: “Dạ, thần thiếp hiểu rõ, chỉ là Nhị Tâm đã tàn phế một chân, về sau bên cạnh thần thiếp không còn ai hầu hạ.


Thần thiếp nghĩ, Nhị Tâm tuổi cũng đã lớn, Giang Dữ Bân ở Thái y viện đã cầu xin thần thiếp ban cho Nhị Tâm, không bằng Hoàng thượng thưởng cho Nhị Tâm một chút thể diện, đem Nhị Tâm ban hôn cho Giang thái y đi”


Hoàng đế gật đầu nói: “Nhị Tâm là người trung thành, lại là thị tỳ lúc còn ở Vương phủ, bây giờ ở ngự tiền của Trẫm có một thị vệ đắc lực là Lăng Vân Triệt, chỉ là nếu gả cho một thái y, tiền đồ cũng không có gì nhiều để trông cậy vào”


Như Ý không ngờ Hoàng đế lại nhắc tới Lăng Vân Triệt, phảng phất như có móng tay của ai cào vào tâm can nàng, nàng vội cười nói: “Giang Dữ Bân có tâm, thần thiếp cũng đã hỏi Nhị Tâm, Nhị Tâm cũng đã nguyện ý cho nên cũng xem như lưỡng tình tương duyệt”


Hoàng đế không chút lưu tâm: “Cũng tốt, trẫm sẽ thành toàn cho hai người bọn họ.
Nhị Tâm không còn ở bên cạnh hầu hạ nàng, nàng cũng nên chọn vài người đắc lực đi”


Như Ý trầm mặc một lát rồi lại tươi cười bình tĩnh như nước: “Thần thiếp không thể so được với Gia quý phi mà có nhiều người đắc lực như vậy.
Hoàng thượng đã ban thưởng cho Nhị Tâm, vậy thì cũng nên thưởng phạt phân minh chứ ạ?”


Hoàng đế lau nước mắt ở khóe mắt cho Như Ý nói: “Trinh Thục từ Triều Tiên tới đây, cho dù có chịu trọng hình mà không khai thì trẫm cũng không thể ban ch.ết nàng ta cho nên trẫm sẽ tức khắc gọi người đuổi nàng ta về lại Triều Tiên.


Về phần Kim thị, trẫm đã hạ chỉ ban chức tần cho nàng ta, lại giam lỏng nàng ta ở Khải Tường cung, không được đến trước mặt trẫm hầu hạ”
Như Ý cúi thấp mặt, nhỏ nhẹ nói: ‘Hoàng thượng thưởng phạt phân minh, thần thiếp an tâm”


Hoàng đế nặng nề nói: “Nàng muốn an tâm không chỉ dựa vào chuyện này, từ nay về sau, sẽ không có ai nghi ngờ nàng nữa.
Hoàng quý phi, về sau chuyện hậu vị của nàng cũng sẽ an ổn thỏa đáng.
Trẫm sẽ vẫn cùng với nàng, đi đến ngồi bên cạnh ngôi vị Hoàng
hậu của nàng”


Đáy lòng nàng chấn động mà vô thành, cuối cùng khoảng cách chạm tới hậu vị cũng đã rất gần nhưng nàng lại mất đi cái nội tâm dựa vào cùng với tín nhiệm đối với nam nhân này, nàng chỉ còn thấy cô tịch mà thôi.


Mặt trời bắt đầu xuất hiện, nàng cùng Hoàng đế dùng bữa tối, dùng cái ấm áp gia đình bình thường này để nhắc nhớ chính mình phải thích ứng đủ loại biến cố.
Đánh vỡ không khí yên ắng trong Dưỡng Tâm điện là tiếng dập đầu vang lên ngoài cửa, là Gia tần Kim Ngọc Nghiên.


Không có lời nói, cũng không có tiếng cầu xin, cũng không có tiếng khóc lóc thương tâm, Kim Ngọc Nghiên chỉ yên lặng dập đầu, lấy chiếc trán chạm vào nền gạch mà vang lên tiếng nặng nề.


Trinh Thục bị đuổi về Triều Tiên, đồng thời nàng mất đi một người mẫu thân bên cạnh để dựa vào, bên người nàng tứ cố vô thân dĩ nhiên đã xuất hiện cái thất sủng.


Đó là cái nguy hiểm lớn nhất, hơn nữa vị phân của nàng cũng bị giảm xuống, nghĩa là vinh sủng mẫu tộc của nàng cũng đi xuống theo cho nên nàng hiểu rõ nhưng nàng không thể khóc lóc biện bạch.
Trong điện yên tĩnh như nước sâu, bên ngoài tiếng vang phảng phất xung quanh bốn phía, nặng về mà vang lên.


Hoàng đế cũng không ngẩng đầu, chỉ hỏi: “Ai ở bên ngoài?”
Lời này tất nhiên không phải hỏi Như Ý, Lý Ngọc mở cửa điện ra mà nhìn ra ngoài rồi nói: “Bẩm Hoàng thượng, là Gia tần nương nương”


Hoàng đế thản nhiên gật đầu, cũng không để ý, Lý Ngọc tựa hồ có chút động dung, nhịn không được khuyên nhủ: “Hoàng thượng, Hoàng thượng không thấy bộ dáng của Gia tần nương nương ngoài kia.


Đáng thương Gia tần nương nương đã 36 tuổi, lại còn dập đầu như vậy, lại ở trước mặt đám nô tài, thật sự là… Rốt cuộc cũng là mẹ của ba người con, lại là thể diện của các a ca”


Như Ý đứng ở bên cạnh Hoàng đế, sắc mặt trầm tĩnh như nước, phảng phát như không nghe thấy, chỉ lặng lẽ liếc mắt nhìn Lý Ngọc.


Lý Ngọc nói điều tốt về người ngày đêm hầu hạ bên cạnh Hoàng đế nhưng lại nhắc nhở Hoàng đế rằng cái tuổi hoa niên đẹp nhất của người có tâm cơ sâu nặng mưu đoạt hậu vị cũng đã trôi qua, giờ đây người đó chẳng còn thân phận gì nữa rồi.


Qủa nhiên sắc mặt Hoàng đế càng khó nhìn, Như Ý vén ống tay áo lên, nhanh chóng vội mài mực cho Hoàng đế rồi nói: “Hoàng thượng vẫn nên dừng bút đi ạ, tiếng dập đầu như vậy lại ảnh hưởng đến việc Hoàng thượng viết chữ”


Hoàng đế buông tay, rồi nói: “Như Ý, nàng ra ngoài, lấy thân phận Hoàng quý phi nói cho nàng ta biết, kể từ giờ phút này, nàng ta đã không còn là Gia tần, mà là Gia quý nhân.
Nếu làm loạn một lần nữa thì sẽ bị phế xuống làm thứ nhân”..






Truyện liên quan