Chương 20: Ngủ chung

cungquanghang.com
Edit: Bách Tử Liên
Diệp Trăn Trăn rốt cuộc biết được cái gì gọi là họa từ trong miệng mà ra.
Nàng cứng đờ nhìn Kỷ Vô Cữu, “Hoàng thượng, tình trạng hiện tại của ta...”


Nàng không nói tiếp nữa, anh dừng trên đùi bị thương. Ta đã là người tàn tật rồi, ngài không cần đến lăn qua lăn lại ta nha...
“Chỉ là nghỉ ở đây một đêm, Hoàng hậu nghĩ đến tận đâu rồi?” Kỷ Vô Cữu nhìn nàng, ý cười trong mắt càng đậm.


Diệp Trăn Trăn thẹn đến muốn độn thổ, cúi thấp đầu, còn có thể nghĩ tới cái gì chứ. Bây giờ nàng đã hiểu được, Kỷ Vô
Cữu này căn bản là muốn nhìn nàng lúng túng.
Trong phòng ánh nến sáng rực, chiếu trên gương mặt Diệp Trăn Trăn đỏ bừng,


Kỷ Vô Cữu thấy nàng ngượng ngùng như thế, cũng ngậm miệng, không trêu ghẹo nữa. Nữ nhân này bình thường tuy da mặt dày nhưng loại việc kia dù sao chi mới trải qua một lần, mà còn là nửa đường thì... Kỷ Vô Cữu phát hiện suy nghĩ của mình có chút chệch hướng, vội vã định thần, sai Phùng Hữu Đức đem tấu chương đến Khôn Ninh Cung, hắn muốn phê tấu tại đây.


Diệp Trăn Trăn bảo Tố Nguyệt sắp xếp chỗ rồi không thèm quản hắn nữa, tự mình ngồi một bên nghiên cứu bản vẽ.
Đế Hậu hai người ai nấy tự nghiêm túc làm việc của mình, trong phòng nhất thời vô cùng yên tĩnh, chỉ còn lại ánh nến nhẹ lay động, hồng tự thiêm hương*.


*Câu này là câu thành ngữ cổ Hiểu ngắn gọn là “Hồng nhan thêm hương”
Không biết qua bao lâu, Diệp Trần Trăn mệt mỏi gục xuống từ từ, nhưng Kỷ Vôi




Cữu chưa mệt, nàng cũng không thể đi ngủ trước. Sau đó thật sự không chịu nổi nữa, nàng híp đôi mắt mù sương nhìn về phía Kỷ Vô Cữu, phát hiện hắn cũng đang nhìn nàng.


Bởi vì mệt đến muốn mở mắt không ra nên Diệp Trăn Trăn cũng không thấy rõ lắm biểu cảm của Kỷ Vô Cữu, đằng nào nàng cũng không quan tâm cái này,
“Hoàng thượng, nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai còn phải lâm triều.”


Kỷ Vô Cữu cúi thấp đầu, lại nhấc bút lên, vừa viết chữ vừa nói, “Hoàng hậu mệt thì ngủ trước đi, không cần để ý tới
Trẫm.”
Diệp Trăn Trăn cả một câu khách sáo cũng không thèm nói, lúc Tố Nguyệt và
Tố Phong đỡ nàng lên giường thì nàng đã ngủ mất. de oro


Phê tấu chương thêm một lát, Kỷ Vô Cữu , ưỡn thân người vốn đã cứng ngắc, cũng muốn đi ngủ. Vài cung nữ nhanh nhẹn hầu hạ hắn lên giường, buông màn màu vàng rực xuống, dải tug trên đỉnh màn khẽ lay động một chút rồi yên ắng như cũ. Tiếng hít thở trầm ổn của hai người giao quấn lẫn nhau, như là hai dòng suối nhỏ yên tĩnh va chạm. Ngoài màn chỉ còn 4 lại một chiếc chao đèn bằng vải lụa u tối, ánh nến màu đỏ lắc lư giục người đi vào giấc mộng. bachtulich.wordpress.com


cungquanghang.com
Bên ngoài gió thu nhẹ thổi, mọi âm thanh cũng ngủ say. Trên ngọn cây khô gầy xa xa treo một vầng trăng lưỡi liềm, vây quanh là muôn vàng ngôi sao rực rỡ, tựa như đèn chong trong đêm tối, mãi cùng ngàn vạn bách tính say giấc nồng.


Kỷ Vô Cữu đột nhiên mở mắt ra, trong đôi mắt đen còn hơn màn đêm có tia sáng u tối, đầy vẻ không thể tin được.
Hạ thân của hắn, chỗ đùi, có một bàn tay đang nhẹ nhàng mò mẫm.


Ngón tay tinh tế, thon dài, mềm mại, nóng nóng. Bàn tay mềm mại ấy liên tục sờ từ bên sườn đùi hắn vào trong, cuối cùng dừng giữa hai đùi.
Nhịp tim Kỷ Vô Cữu dần có chút không thể khống chế, hắn nghiêng đầu nhìn


Diệp Trăn Trăn. Nàng vẫn đang nhắm mắt ngủ say sưa, chỉ là lông mày hơi nhíu lại, dường như có chỗ nào không thoải mái.


Không phải là ham muốn chưa được thỏa mãn chứ? Kỷ Vô Cữu bị ý nghĩ này dọa sợ giật nảy người, nhưng cũng vào lúc này trong đầu lại mơ hồ có một cảm giác hưng phấn không thể nói bằng lời.
Ngón tay Diệp Trăn Trăn cong lại, gãi gãi chỗ giữa đùi hắn, dừng một chút, lại tiếp tục gãi.


Kỷ Vô Cữu bị gãi đến ngứa ngáy, cảm giác ngứa kia, một đường từ chân của hắn hướng về phía trước, truyền thẳng tới cổ họng. Hắn bất giác nuốt một ngụm nước miếng.
Vẫn ngứa.
Diệp Trăn Trăn không biết gì, cái tay gãi càng mạnh hơn.
Kỷ Vô Cữu chỉ đành nắm lấy tay nàng.


Trong đầu nhanh chóng lướt qua một ý nghĩ, vì vậy dời bàn tay kia lên chính đùi nàng, Diệp Trăn Trăn dùng sức gãi vài cái, cuối cùng an tỉnh lại, lông mày giản ra tiếp tục ngủ thật say.
Quả nhiên là bị ngứa đùi, gãi sai chỗ rồi.
Kỷ Vô Cữu dở khóc dở cười.


Hắn nặng nề nhắm mắt lại, nhưng lần này làm sao cũng không ngủ được.
Máu trong cơ thể dường như nóng lên, kêu gào sôi sục. Tuy rằng cái tay trên đùi đã rời đi, nhưng cảm giác được vuốt ve đó vẫn còn, xua không đi.
Nếu vừa rồi tay của nàng hướng lên trên một tấc... con el


Ý nghĩ cổ quái này một khi xuất hiện thì không cách nào trấn áp được. Kỷ Vô
Cữu cố gắng khống chế suy nghĩ của mình mà bất thành. Nếu tay của nàng dời lên trên một tất thì sẽ chạm đến... con foton crom


Cảm giác được biến hóa rõ ràng trên thân thể mình, Kỷ Vô cữu lần nữa dở khóc dở cười.


Từ khi hắn trưởng thành, trong chuyện phòng the đều là vừa không kiềm chế cũng không phóng túng, loại chuyện này giống như ăn cơm vậy, đói thì ăn, ăn no 8 phần là được rồi. Cho nên hắn rất ít khi gặp trường hợp dục vọng không được thỏa mãn. bachtulieu.wordpress.com
cungquanghang.com


Hiện tại bị người ta sờ mó một chút liền có phản ứng mạnh như vậy, chính hắn cũng thấy hết sức bất ngờ. Tất nhiên, trước đây cũng chưa có người chủ động sờ hắn.
Thở dài một hơi, Kỷ Vô Cữu vốn muốn mình bình tĩnh trở lại, không ngờ đổi lại tiểu huynh đệ của hắn càng nhô lên cao hơn.


Về lý trí nam nhân mà nói, khi máu huyết trên người hắn gào théo hướng về nửa người dưới thì dây thần kinh chi huy hoạt động của hắn cũng hướng xuống dưới theo. Mặc dù khả năng tự chủ của Kỷ Vô Cữu cao , hắn cũng là một nam nhân.
Lúc này ánh mắt hắn tối sầm, nhìn về


Diệp Trăn Trăn đang nằm bên cạnh lần nữa.
Người nào đó vẫn ngủ say sưa, còn tặc tặc lưỡi.
Kỷ Vô Cữu ngồi dậy, duỗi tay ra sau cô nàng, dùng sức ân vài cái trên huyệt ngủ. Sau đó, hắn nắm lấy tay nàng, phủ lên chỗ giữa hai đùi mình.


Trong phòng, ánh nến u tối mông lung vẫn chập chờn không biết mệt mỏi, màn che tơ lụa đã yên tĩnh hồi lâu bỗng nhiên lay động, như một thác nước màu vàng rực, đổ xuống cuồn cuộn, làm tung tóe lên từng đợt tiếng thở dốc ồ ồ, lượn lờ không dứt.
***


Tuy rằng tối hôm trước gần như không ngủ, nhưng sáng sớm khi Kỷ Vô Cửu đứng lên thì tinh thần vẫn sảng khoái như cũ. Phùng Hữu Đức thấy sắc mặt
Hoàng thượng tốt hơn mấy ngày trước, không uể oải mệt mỏi, chắc là đồ bộ người ăn mấy ngày nay có tác dụng rồi.


Có lẽ dư âm điểm huyệt ngủ vẫn còn, khi
Kỷ Vô Cữu rời giường Diệp Trăn Trăn cũng không tỉnh dậy, Tố Nguyệt muốn đánh thức nàng nhưng Kỷ Vô Cữu phất tay, bảo Tố Nguyệt nhẹ nhàng buông màn.


Tinh thần Kỷ Vô Cữu rất tốt, nhưng vừa nghĩ đến chuyện mình làm tối qua, lại cảm thấy không biết làm thế nào. Bên cạnh hắn chưa bao giờ thiếu nữ nhân, đây là lần đầu tiên thủ ɖâʍ, huống hồ còn nắm tay Diệp Trăn Trăn, tóm lại thật cảm thấy không được tự nhiên.


Nhưng hiện tại sự thật bày ở trước mắt: hắn rất thích thú, không kiềm nén, hơn nữa đích thực rất sảng khoái...
Cho nên Kỷ Vô Cữu có chút rối rắm. cover the entire
Cảm giác rối rắm này kéo dài từ Khôn
Ninh Cung đến Hoàng Cực Điện, cuối cùng bị Diệp Tu Danh và Phương Tú
Thanh cắt ngang.
***


Kỷ Vô Cữu ngồi trên ghế rồng rộng lớn, mặt không đổi sắc nhìn hai vị Đại học si xắn tay áo cãi vã.
Hai người này, một người đứng đầu Nội các, một người đứng thứ hai, có thể nói dưới gầm trời này ngoại trừ Kỷ Vô Cữu, đây là hai người có quyền thế nhất. bachtulier.wordpress.com
cungquanghang.com


Hiện tại hai lão thần quyền cao chức trọng này không chút dè dặt, cảm xúc kích động, lời lẽ kịch liệt, nói gần nói xa đạo quang kiếm ảnh, người chung quanh không dám tham gia vào cuộc cãi vã, cũng không dám khuyên, trầm mặc nhìn Kỷ Vô Cữu.
Kỷ Vô Cữu cũng đang xem náo nhiệt.


Lý do họ cãi nhau vẫn là vì công trình sửa đập chứa nước. Diệp Mộc Phương đã xuất phát đến Sơn Đông, vừa mới đến liền gặp khó khăn, Diệp Tu Danh một mực khẳng định Phương Tú Thanh đã động tay động chân, cho nên bẩm báo ngự tiền, ám chỉ Phương Tú Thanh lo trả thù riêng, không để ý đến bá tánh xã tắc, hơn nữa còn mạnh mẽ đề nghị


Kỷ Vô Cữu sửa chữa kế hoạch.
Mặc kệ có phải hắn làm hay không,
Phương Tú Khanh cũng không thể thừa nhận. Cho nên ông ta một bên phản bác, một bên chỉ trích Diệp Tu Danh ngậm máu phun người, lừa gạt Hoàng thượng, cãi lại thánh mệnh.
Xem ra hai bên ai nấy đều tự cho bản lĩnh chụp mũ của đối phương rất lớn.


Kỳ thật sự tình này vốn cũng không nghiêm trọng. Nhưng thứ nhất Diệp Tu
Danh muốn tỏ rõ thái độ để Phương Tú


Thanh không dám làm quá mức, thứ hai có câu “đứa nhỏ khóc thì có đường ăn”, cho nên dự định nói nhiều điều trước mặt Kỷ Vô Cữu một chút, dù nhắc mười chuyện hắn chỉ đáp ứng một cũng đã rất có lời rồi.


Kỷ Vô Cữu xem đủ, đem tách hai lão già này ra an ủi một phen, sau đó hạ một thánh chỉ: phát cho Diệp Mộc Phương một khoản tiền.


Hắn tuy rằng chán ghét Diệp thị, nhưng cũng tuyệt không thích vì tranh chấp cá nhân mà chậm trễ chuyện lớn. Vô luận như thế nào, công trình này tiến triển càng nhanh càng tốt, Phương Tú Thanh có thể ngáng chân nhưng cũng phải chú ý đúng mực, không thể kéo dài tiến độ công trình.


Vì vậy hành động này của Kỷ Vô Cữu rõ ràng là chụp một cái vòng cho Phương
Tú Thanh, sớm cảnh cáo cho ông ta biết giới hạn của Hoàng đế bệ hạ ở đâu.
Lâm triều xong, Kỷ Vô Cữu tản bộ trong
Ngự hoa viên. Lúc đi ngang qua Hàm


Quang Điện mắt chợt nhìn thấy một gốc quế trước điện, đột nhiên nghĩ tới một việc.
Hắn xoay người hỏi Phùng Hữu Đức,
“Trẫm nhớ hàng năm vào thời điểm này
Trang Phi sẽ làm một ít điểm tâm vị hoa quế, mềm nhuyễn ngon miệng, sao năm nay không có?”
“Bẩm Hoàng thượng, năm nay Trang


Phi cũng làm, chỉ là... đều bị Hoàng hậu nương nương ăn sạch.”
Thân làm Hoàng đế, Kỷ Vô Cữu đương nhiên sẽ không vì mấy khối đồ ăn mà giáng tội cho Hoàng hậu, bất quá hắn vẫn bất tri bất giác tản bộ đến trước


Khôn Ninh Cung. Thấy Vương Hữu Tài hít sâu một hơi há mồm muốn bẩm báo,
Kỷ Vô Cữu giơ tay cản lại. bachtulieu.wordpress.com
cungquanghang.com
Vương Hữu tài hít vào một hơi sâu muốn bật ra lại nén trở về.
Kỷ Vô Cữu đi đến trước cửa sổ, nghe được tiếng trò chuyện bên trong.


Trong phòng, vẻ mặt Diệp Trăn Trăn hoảng hốt, như là nhớ lại cái gì. Tô
Nguyệt không biết tối qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng vừa nghĩ đến tính tình của Diệp Trăn Trăn, không khỏi lo lắng.
Nàng cười hỏi, “Nương nương, nghĩ cái gì mà nhập tâm như vậy?”
“Tố Nguyệt, đêm qua ta nằm mơ.”


“Mơ thấy gì?”
“Ta mơ thấy hai trái hạch đào.”
“Nương nương muốn ăn hạch đào? Nô tì liền sai người bưng chút hạch đào nướng muối đến.”
“Không phải,” Diệp Trăn Trăn lắc đầu, chần chừ nói, “Lúc đó ta chỉ cầm chúng trong tay chứ không ăn.”


“Có thể là kinh mạch trên tay nương nương không tốt, cần hoạt động một chút. Không bằng sại Vương Hữu Tài đi tìm chút đồ chơi văn hóa* hạch đào, mỗi ngày cầm trong tay thưởng thức, vừa thông kinh mạch vừa cường tâm mạch.”
*chỉ những đồ vật dùng để thưởng ngoạn


Diệp Trần Trăn mơ màng nhìn chằm chằm tay mình, “Nhưng mà... ta thật cảm thấy, ta có hai trái hạch đào nha...”


Kỷ Vô Cữu nghe đến đây, quay người rời đi. Tuy bước chân hắn có chút lảo đảo nhưng lại đi cực nhanh, Phùng Hữu Đức phải chạy mới đuổi kịp hắn, trộm quan sát sắc mặt Thánh thượng, hình như... có chút cứng ngắc? Dường như đang cô chịu đựng điều gì.


Khôn Ninh Cung và Càn Thanh Cung không xa, chỉ cách nhau Giao Thái Điện.
Kỷ Vô Cữu trở lại Càn Thanh Cung, rốt cuộc không nhịn được, ngồi trước bàn cúi đầu cười, tiếng cười nén đến cực thấp, bả vai run lên.


Phùng Hữu Đức vô cùng lo lắng. Thân thể Thánh thượng không tốt lắm, nhưng bệnh này không chuyển sang đầu chứ... 6 95 bachtulien.wordpress.com






Truyện liên quan