Chương 36: Giải hòa

cungquanghang.com
Edit: fujiko
Beta: Bách Tử Liên
Kỷ Vô Cữu mặt dày lẽo đẽo theo đuổi
Diệp Trăn Trăn một đường tới Khôn
Ninh Cung.
Hắn không giỏi dỗ dành nữ nhân.
Những lúc dỗ dành, hơn phân nửa là nói ít lời ngả ngớn, bây giờ gặp Diệp


Trăn Trăn đang tức giận không biết nên làm thế nào cho đúng. Lời giải thích cũng đã nói rồi. Hơn nữa hắn vốn kiệm lời nên không có ý lặp lại.
| Bầu không khí nhất thời vô cùng khó xử.


Diệp Trăn Trăn thập phần mỏi mệt, sớm đã leo lên giường ngủ. Kỷ Vô Cữu vẫn trong bộ dạng trầm tư ngồi bên cạnh bàn.
Ngày hôm nay có hai nghi vấn. Thứ nhất, Thái hậu vì sao đúng lúc xuất hiện
Anh Hoa Điện? Thứ hai, rốt cuộc ai là người dùng Ngọc bội Cửu Long giả truyền thánh chỉ, lừa gạt Lục Ly?


Điều thứ nhất tương đối dễ lý giải, trong chuyện này nhất định có Thái hậu nhúng tay vào. Như vậy là bà sai người trộm Ngọc bội Cửu Long và giả truyền thánh chỉ? Điều này khó có khả năng - chỉ cần Lục Ly đưa ra Ngọc bội Cửu


Long, là có thể hóa giải hiểu lầm, đây không giống thủ đoạn hại người.
Thêm vào đó, dường như Thái hậu sai người lục soát người Lục Ly rất kỹ?


Đem những điểm đáng ngờ liên kết với nhau, Kỷ Vô Cữu rút ra một kết luận sơ lược: chắc chắn Thái hậu thật sự cho người giả truyền ý chỉ, chẳng qua không phải giả truyền thánh chỉ, mà là ý chỉ của Hoàng hậu, thử sử dụng cũng là tín vật của Diệp Trăn Trăn. Nhưng bà không nghĩ tới Lục Ly kịp thời phát hiện ra âm mưu này, dùng Ngọc bội Cửu Long thay thế vật của Đường Tứ Tứ, đảo khách thành chủ*.




*chuyển từ thế bị động sang chủ động
Không thể không nói tên hỗn đản* này tư duy quá cao siêu, nếu không làm
Hoàng đế, đổi nghề đi làm bộ đầu, cũng có thể vô cùng nổi tiếng.
*tên khốn, đồ vô lại
Như vậy, Ngọc bội Cửu Long có thể do
Lục Ly trộm, cũng có thể do nô tài Càn


Thanh Cung trộm cho Lục Ly. Bất luận là khả năng nào, cũng cần điều tr.a nô tài
Càn Thanh Cung một phen.
Vừa nghĩ đến chuyện Lục Ly trộm Ngọc bội Cửu Long, còn can đảm nói dối, phản ứng đầu tiên của Kỷ Vô Cữu không phải tức giận, mà là cảm thấy may mắn.


Buồn bực trong ngực hắn cũng lập tức tiêu tán không ít, quyết định lần này giả ngu, không trị tội Lục Ly. Nhưng tiếp theo hắn nghĩ đến Thái hậu thế nhưng dùng phương pháp cho nhi tử đội nón xanh để hãm hại con dâu liền tức giận, vỗ mạnh lên bàn.


Tuy hắn định tận lực làm một hiếu tử, nhưng không có nghĩa sẽ để Thái hậu tùy ý kiềm chế.
Trong màn trường, người đang ngủ say bị hắn ôm lấy, không thoải mái hừ nhẹ.


Kỷ Vô Cữu hết sức thả lỏng tay chân, cởi áo khoác ra leo lên giường, tiến vào trong chăn, kéo Diệp Trăn Trăn, ôm chặt nàng vào lòng. bachtulien wordpress.com
cungquanghang.com
Tựa như chợt tìm thấy chốn yên bình nhất, hắn thờ phào một hơi dài.
Cằm nhẹ nhàng cọ lên má Diệp Trăn


Trăn, Kỷ Vô Cữu thấp giọng bên tai nàng, “Ngươi có biết hay không, Trẫm thật sự sợ điều đó là thật.”
Trả lời hắn là tiếng hít thở ổn định của người trong lòng.
“May mà không phải.” Hắn lại nói thêm.
***


Buổi chiều ngày hôm sau, Đường Tứ Tứ nghe nói có một tiểu thái giám treo cổ gần Mai Đình, Thái hậu sai Lục Thống lĩnh đi nhận mặt xem đó có phải người giả truyền thánh chỉ hay không.
“Vậy rốt cuộc có phải hay không?” Diệp


Trăn Trăn hỏi Tố Nguyệt. Nàng không đến hiện trường, nhưng Vương Hữu Tài đã kịp thời đi cùng Lục Ly
“Dạ, không phải.” Vương Hữu Tài đáp.
“Sao?” Diệp Trăn Trăn buông chèn trà xuống, có chút khó hiểu, “Vậy là thế nào?”


Vương hữu Tài hạ giọng, “Bẩm nương nương, Lục Thống lĩnh bảo nô tài hỏi người, có muốn xử lí ai không?”
Đôi mắt Diệp Trăn Trăn lưu chuyển, cười nói, “Biểu ca suy nghĩ chu toàn.”


Thái hậu muốn giết người diệt khẩu để tránh gây thêm phiền phức, nói vậy tên thái giám treo cổ kia chính là kẻ giả truyền thánh chỉ hoặc một ý chỉ khác.
Nhưng bởi vì nhân chứng chỉ có một mình Lục Ly, cho nên hắn nói phải thì phải, hắn nói không phải liền không phải.


Nếu hắn phủ nhận, lại phải tìm một người khác tới xác nhận.
Lục Ly lăn lộn trong hậu cung vài năm, thấu đáo nhiều việc hơn Diệp Trăn Trăn.


Tranh đấu chốn hậu cung, kỳ thật thủ đoạn tàn nhẫn âm độc không kém hơn tranh đấu trên triều đình chút nào. Có thể trở thành nữ nhân có vị trí cao trong hậu cung, không có mấy người là thuần khiết vô tội, không rành thế sự.


Về phần những nô tài vì chủ tử đấu tranh thượng vị mà hồn phi phách tán càng là vô số kể, có đồng tình cũng không đủ. Lục Ly không muốn dính vào tranh đấu của nữ nhân hậu cung, nhưng vì Diệp Trăn Trăn, hắn nguyện ý phá lệ xuống tay.


Qua chuyện lần này, Diệp Trăn Trăn cũng có chút giác ngộ. Tối hôm qua, nếu không phải có biểu ca xuất kỳ bất ý*, nàng thật sự chịu nhiều đau khổ. Ngẫm lại một chút, nàng phát hiện bản thân quả thật quá không cẩn thận. Ở nhà mẹ đẻ tùy hứng làm bậy, sẽ không ai làm gì nàng, nhưng bây giờ thân ở hậu cung tranh đấu, nếu tiếp tục tùy hứng làm bậy như xua chẳng khác gì muốn ch.ết.


Trước đó, nàng cũng biết trong hậu cung trần ngập hung hiểm, song đều chỉ là ấn tượng bên ngoài, chưa cụ thể. Lại thêm vài lần biến nguy thành an làm nàng khinh thường, thậm chí có chút tự phụ. Chuyện ngày hôm qua giống như một lời cảnh tỉnh, khiến nàng chân chính khắc sâu trình độ tàn nhẫn của tranh đấu chốn hậu cung, cũng làm nàng ý thức được nếu mình không cần thận có khả năng đưa tới họa sát thân, thậm chí liên lụy thân nhân.


*hành động khi người khác không ngờ bachtulien.wordpress.com
cungquanghang.com
Những ý nghĩ này làm cho nàng sinh ra một loại chán ghét xưa nay chưa từng có đối với hậu cung.


Nhưng chán ghét thì chán ghét, hiện thực vẫn phải đối mặt. Nàng không thể ch.ết, càng không thể để bị phế. Nàng so với bình thường càng phải thêm dò dặt, thận trọng, nàng muốn sống thật tốt, sống thật vui vẻ thuận lợi. Diệp Trăn
Trăn thầm nghĩ, thật sự hi vọng lúc sinh thời, có thể rời khỏi nơi thị phi này.


Nhưng nguyện vọng này quá hư vô mờ mịt, quả thật là mơ mộng hão huyền.
Nói thật, có đôi khi nàng rất muốn đem trói mấy nữ nhân chuyên gây chuyện thị phi trong hậu cung ném cho heo ăn.
“Nương nương? Nương nương?”
Vương Hữu Tài thấy Diệp Trăn Trăn ngẩn người, liền khẽ gọi.


Diệp Trăn Trăn phục hồi tinh thần,
“Ngươi đi nói với Lục Thống lĩnh, đã làm hắn phí tâm, nhưng muốn xử lí ai tự ta vẫn có thể làm được, hắn trăm nghìn lần không cần nhúng tay.”


Lục Ly chỉ là Thống lĩnh thị vệ, nếu bị cuốn vào chuyện tranh đấu của hậu cung, sợ rằng sẽ không ít người xem hắn là cái gai trong mắt, nàng cũng không muốn khiến biểu ca bị tai họa quấn thân.
Chuyện này, nàng vẫn muốn tự tay báo thù. Tuy tạm thời chưa thể động vào


Thái hậu, nhưng vẫn có thể giáo huấn một ít binh tôm tướng cá dưới tay bà ta.
Buổi tối, Kỷ Vô Cữu đến sớm hơn bình thường. Hắn ngăn người bên ngoài thông báo, trực tiếp đi vào Noãn các, nhìn thấy Diệp Trăn Trăn ngồi trước đèn ngẩn người, liền hỏi, “Đang nghĩ cái gì?”


Diệp Trăn Trăn nhìn thấy hắn, đứng lên nhún người chào, “Hoàng thượng”. Vẻ mặt nhàn nhạt.
Kỷ Vô Cựu biết trong lòng nàng vẫn có khúc mắc vì chuyện ngày hôm qua, hắn không biết nên an ủi nàng như thế nào, hơn nữa hắn cũng có chút tức giận, giận vì nàng vẫn giận hắn.


Kỷ Vô Cữu ngồi ở bên kia bàn, tiện tay cầm quyển Âm Dương Kinh trên bàn xem sơ qua, nội công tâm pháp ghi trong đó rõ ràng vô cùng tầm thường, có lẽ là mua trong tiệm sách. Quyển sách như vậy chỉ giá nửa lượng bạc, còn nói là tuyệt thế bí tịch gì đó, nữ nhân này chắc chắn đã bị lừa.


Diệp Trăn Trăn đột nhiên hỏi, “Hoàng thượng, ngài có thể nói cho ta biết trong sự kiện ngày hôm qua, chủ mưu ngoài Thái hậu, còn có thể có ai khác không?”
Kỷ Vô Cữu không do dự chút nào đem


Hứa Tài tử bán đi, “Còn có Hứa Tài tử, nàng ta và Thái hậu trước mặt Trẫm cùng nhau xướng họa, Trẫm mới lầm nghe lời gièm pha của bọn họ.” Thuận tiện vô sỉ đem tội danh của mình rửa sạch sẽ.


Diệp Trăn Trăn gật gật đầu, âm thầm quyết định lần này nhất định phải trừng trị Hứa Tài tử một phen thích đáng.
Kỳ thật dù Diệp Trăn Trăn không động vào Hứa Tài tử, Kỷ Vô Cữu cũng tính giáo huấn nàng ta. Trước kia hắn đối với


Hứa Tài tử vẫn có chút tình cảm huynh muội, tuy không chạm vào nàng ta, nhưng cũng định từ từ tấn phong cho nàng ta để nàng ta có thể sống yên trong hậu cung. bachtulien wordpress.com
cungquanghang.com


Nhưng lần này, nàng ta dám chạm đến điều cấm kỵ của hắn, nói xấu Hoàng hậu, cho Hoàng đế đội nón xanh, xui khiến Thái hậu ra ám chiêu ... Nàng ta thật cho rằng chỉ có mình biết đùa giỡn tâm cơ, người khác đều là kẻ ngu sao!


Diệp Trăn Trăn thấy mặt Kỷ Vô Cữu dần trở nên hung ác, cũng không biết hắn đang kìm nén suy nghĩ xấu xa gì. Hiện tại, nàng cùng hắn ở chung không có gì thú vị thì thôi không để ý tới hắn nữa, tự mình đi ngủ.


Không ngờ Kỷ Vô Cữu rất nhanh bu lại, ôm thật chặt lấy nàng, tứ chi cơ hồ quấn trên người nàng.
Diệp Trăn Trăn cảm thấy không quen, kháng cự trong chốc lát, hắn lại gắt gao không buông, cuối cùng thấp giọng bên tai nàng, “Đừng làm rộn, ngủ đi.”


Diệp Trăn Trăn không thèm nói gì, bất quá nếu không thoát được, nàng cũng qua loa nhận mệnh. Nàng ngáp một cái rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Bởi vì hắn ôm quá chặt, nàng ngủ cũng không an ổn, tựa hồ vẫn còn chút ý thức, giống như có một sợi tơ mơ hồ kéo nàng. Đến nửa đêm, nàng thấy nóng nên tỉnh lại, nhưng vẫn mơ màng chưa tỉnh hắn. Nửa mê nửa tỉnh, nàng cảm giác có một vật cưng cứng để trên đùi, chạm vào mình rất khó chịu, theo bản năng gạt đi hai lần, kết quả thứ đó không làm sao gạt đi được, vì thế nàng dứt khoát nắm chặt nó dùng sức bề sang hướng khác.


Đột nhiên vang lên tiếng Kỷ Vô Cữu kêu thảm bên tai.
Diệp Trăn Trăn còn tưởng mình gặp ác mộng, mất hồi lâu mới thanh tỉnh. Nàng ngồi dậy, dụi dụi mắt, nhìn thấy Kỷ Võ
Cữu nằm nghiêng, cuộn thành một đoàn, hai tay che bộ vị, thống khổ hừ nhẹ, thái dương nổi đầy gân xanh.


“Ngươi làm sao vậy?” Diệp Trăn Trăn hỏi.
“...” Tâm tình Kỷ Vô Cữu vô cùng phức tạp, thật sự khó thể dùng ngôn ngữ để miêu tả.
Diệp Trăn Trăn thấy hắn không ổn, vội vén màn hô lên, “Người tới, nhanh truyền Thái y!”


Thái y trực ban mơ màng bước qua đoạn đường gió lạnh, lúc đến Khôn
Ninh cũng đã hoàn toàn thanh tỉnh. Đợi đến lúc xem xét rõ ràng vết thương của


Kỷ Vô Cữu, hắn ta hoảng sợ cúi đầu, tròng mắt loạn chuyển, trong lòng thì tò mò muốn ch.ết, rốt cuộc Hoàng thượng và Hoàng hậu đã chơi trò gì vậy...


Thái y cố nén không để Kỷ Vô Cữu phát hiện hắn ta đang suy nghĩ cái gì, mặt lạnh chẩn bệnh, lại bôi thêm thuốc mỡ, cuối cùng mời Diệp Trận Trăn ra gian ngoài dặn dò, “Thỉnh để Hoàng thượng tĩnh dưỡng vài ngày, mấy ngày tới kỵ làm chuyện phòng the, còn có ... lần sau nhớ nhẹ chút.”


Diệp Trăn Trăn đã sớm phát hiện mình chính là đầu sỏ gây họa, lúc này cẩn trọng nghe lời dặn của thái y, phi thường nghiêm túc gật gật đầu.
Kỷ Vô Cữu thật hoài nghi nàng đến cùng có nghe hiểu những lời này hay không.
Sau khi Thái y rời đi, đau đớn của Kỷ Vô


Cữu đã giảm bớt không ít, vì đau đớn vừa rồi, trên người hắn toát một tầng mồ hôi, mồi hôi trên trán vẫn còn chưa
| khô. Diệp Trần Trăn lo lắng, hổ thẹn ngồi chồm hổm trên giường, cúi đầu lau mồ hôi cho hắn. bachtulien wordpress.com
cungquanghang.com


Kỷ Vô Cữu thấy Diệp Trăn Trăn như thế, không hiểu sao cảm thấy như có một dòng nước ấm chạy qua tim, nóng hôi hổi thập phần dễ chịu.
“Còn đau không?” Diệp Trắn Trắn cẩn thận hỏi.


“Đau.” Kỷ Vô Cữu cố ý dùng giọng nói sầu muộn đáp, trên mặt phối hợp diễn một biểu tình hết sức thống khổ, miệng khẽ hé hít khí lạnh.
Diệp Trăn Trăn càng cảm thấy tội lỗi,
“Thực xin lỗi... Ta thật sự không cố ý.”


Kỷ Vô Cữu khép nửa mắt, nhìn nàng chăm chú. Đôi mắt hắn vô cùng sáng, chan chứa tình cảm dịu dàng, nhu hòa nhưng nàng lại không nhìn thấy, vẫn đang dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán hắn rồi chuyển xuống dưới lau mặt hắn.
Hắn đột nhiên chụp lấy tay nàng.


“Sao vậy?” Diệp Trăn Trăn muốn rút lại tay, thế nhưng không thể giãy ra được.
Kỷ Vô Cữu dùng sức kéo, Diệp Trăn Trăn không kịp phản ứng, cứ thế ngã vào lồng ngực hắn. Hai tay hắn ôm chặt nàng, khiến nàng không thể động đậy.


“Trăn Trăn, đừng tức giận.” Giọng nói của Kỷ Vô Cữu vang lên trên đầu Diệp
Trăn Trăn, có lẽ vì trận đau vừa rồi, tiếng nói của hắn hơi chút khàn khàn.


Diệp Trăn Trăn nằm trong ngực hắn, không trả lời, chỉ khẽ gật đầu. Cằm của nàng đụng vào ngực hắn hai lần, lực không lớn, lại làm cho ngực hắn nóng lên một hồi.
Lần khổ sở này cũng coi như đáng giá,
Kỷ Vô Cữu thầm nghĩ.
Tuy rằng, thật sự đau quá ... 6 95 bachtulien.wordpress.com






Truyện liên quan