Chương 55

Hai người dạo quanh siêu thị một vòng, vì ở nhà mới nên phải mua thêm bao nhiêu là đồ. Khi tới quầy thanh toán, hai xe đẩy cũng đầy ắp đồ dùng.
Nguyên Tự theo thói quen thanh toán tiền một cách tự nhiên. Chờ tới khi hai người rời khỏi siêu thị, Tạ Manh mới kỳ quái hỏi anh: “Không phải anh không có tiền sao?”


Nguyên Tự khựng lại, nhưng cũng rất nhanh bình tĩnh nói: “Nhưng… ba mẹ anh có tiền.”
Cũng có lý.
Tạ Manh gật đầu, bản thân Nguyên Tự là phú nhị đại, ngay cả khi anh không có tiền thì ba mẹ anh cũng vẫn thuộc giới nhà giàu, người như anh làm sao có thể thiếu tiền?


Đợi đã, nghĩ lại thì cứ thấy hơi sai sai, Tạ Manh nhíu mày hỏi: “Thế tại sao anh còn chen chúc ở nhà tôi?”
Đèn đỏ, Nguyên Tự dừng xe, quay lại nhìn Tạ Manh cười.


Cô thích nụ cười của anh, cảnh giác trong lòng giảm đi một chút lại nghe thấy giọng nói mê hoặc của Nguyên Tự bên tai: “Em đã từng nghe qua câu ‘cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt’¹ chưa?”
Trong nháy mắt Tạ Manh bừng tỉnh, lạnh lùng hỏi Nguyên Tự: “Cho nên… anh là con khỉ²?”


Nguyên Tự ho khan một tiếng, tiếng còi xe phía sau thúc giục truyền tới.
Nguyên Tự khởi động xe, sau đó mắng: “Câu đó là ‘Khỉ vớt mặt trăng’³!!! Không liên quan gì đến lâu đài hết!”


Tạ Manh hoàn toàn không để lời anh nói vào đầu, vẫn lẩm bẩm: “Con khỉ kia thật không biết xấu hổ, còn dám nhìn trộm mặt trăng.”
Sau khi nghe mấy lời lẩm bẩm của cô, Nguyên Tự đang nổi giận cũng chỉ còn thấy bất lực: “Con khỉ vô tội.”




Hai người ầm ĩ một hồi cũng về đến nhà. Ăn xong cơm chiều, Tạ Manh ngoan ngoãn bưng chén đũa đi rửa. Nguyên Tự còn đang định gọi cô ra cùng xem TV, chỉ thấy cô nhanh chóng lau tay, nhanh chân chuồn về phòng, động tác lưu loát liền mạch.
Nguyên Tự: “…”


Tuy rằng hai người ở cùng một chỗ, nhưng là trừ lúc nấu cơm, ăn cơm, Tạ Manh cơ bản không chịu cùng anh giao tiếp, ăn xong liền trốn về phòng, thậm chí còn khóa luôn cửa chống trộm.
Nguyên Tự phát hiện, nếu Tạ Manh không muốn, dù cho có ở gần mặt nước hơn nữa, cũng không thể chạm tới mặt trăng!


Con khỉ vớt mặt trăng đúng là công dã tràng mà!
… Má, ai thèm là con khỉ chứ.


Nguyên Tự đập bàn, cảm thấy bản thân mình đã tính toán sai, thì ra cuộc sống của trạch nữ là như thế này? Có thể ở lì trong một căn phòng không tới 100 mét vuông, chỉ có giường, nhà tắm, phòng vệ sinh, cứ vậy mà sống sao? Không thấy chán à? Không cảm thấy bức bối khó chịu trong lòng à?


Chắc chắn là lúc trước đầu anh đã bị cửa kẹp, nếu không sao tự nhiên lại có thể đi lắp thêm cái cửa chống trộm kia?
Giờ thì hay rồi, hai người hiện tại có khác gì hàng xóm dưới cùng một mái nhà đâu!
Quan trọng là, trừ việc nấu cơm thì anh chẳng có chút tác dụng nào khác cả!


Nguyên Tự: “…”


Càng nghiêm trọng hơn chính là, mình tới đây là để theo đuổi người ta. Có chán đến đâu đi chăng nữa, anh cũng vẫn phải ngây ngốc ở nhà cùng với cô! Nhàm chán, bị đè nén, khó chịu, bực bội tất cả chúng đều ập tới cùng một lúc, Nguyên Tự không nhịn được phun ra một búng máu.
***


Sau 10 ngày tự nhốt bản thân trong phòng, cuối cùng Tạ Manh cũng đi ra. Nếu không nhờ nhan sắc của cô, Nguyên Tự còn cho rằng với lối sống này, khi cô đi ra sẽ có hai con ruồi lượn lờ xung quanh mất.


Thời điểm cô bước ra, mặt tràn ngập sự hưng phấn: “Hôm nay tôi có hẹn đi đăng kí học lái xe.” Cô cầm tờ thông báo, mở to đôi mắt hạnh ngây thơ nhìn Nguyên Tự.
Nguyên Tự vui mừng vì cuối cùng cô cũng chịu ló mặt ra khỏi phòng, nhưng mà, đăng kí học lái xe?


Tạ Manh chỉ vào chỗ ghi địa chỉ trường, sau đó vô tội nói: “Chỗ đấy hơi xa.”
Nguyên Tự cuối cùng cũng đoán được: “Em muốn anh đưa em đi?”
Tạ Manh thở dài: “Đúng vậy! Anh nhìn xem, dù sao tôi cũng được coi là người có chút nhan sắc, đi xa như vậy tôi sợ không an toàn.”


Nguyên Tự không nhịn được dỗi cô: “Em tự tin quá đấy.”
Sắc mặt Tạ Manh trầm xuống, sau đó nhìn về phía anh, bâng quơ nói: “Anh cứ như thế này sẽ không thể theo đuổi bạn gái được đâu.”
Nguyên Tự: “…. Anh, sửa.”
***


Ngôi trường Tạ Manh chọn nằm ở vùng ngoại ô, chỗ khu đất hoang ở phía bắc thành phố.
Phụ Thành cũng khá rộng, theo lý mà nói, có thành thị bao xung quanh, không có khả năng xuất hiện một nơi hoang vu như vậy. Dù sao thì Phụ thành cũng là một nơi phồn hoa, náo nhiệt nên đất đai ở đây đắt vô cùng.


Mà đắt thì cũng sẽ có một ít vấn đề.


Nơi phát triển đầu tiên của nơi đây là phía tây thành phố, khi đó tây thành đã có trường học khiến nơi đó vô cùng náo nhiệt, cũng rất hỗn loạn. Nhưng lại không thể không nói, sức sống tràn đầy, đây là điểm phát triển đầu tiên của Phụ thành.


Sau này, làn sóng phát triển ở đông thành lại càng mạnh mẽ, mãnh liệt hơn. Cư dân tứ xứ đổ về đây làm ăn sinh sống cũng ngày càng đông đúc.


Thành thị phát triển, giá đất bị đẩy mạnh, tây thành đất đai đắt đỏ, hầu hết các trường học đều bán đất rồi chuyển đi nơi khác. Kết quả phía tây thành cũng bớt đi sự sầm uất, so với đông thành đầy sức sống thực sự tạo cho người ta cảm giác nơi đây đã đến tuổi xế chiều.


Tây thành tuy cũng không thể nói là hoang vắng, nhưng mà thực sự là so thành đông yên tĩnh hơn một chút. Sau đó,thành phố phát triển ngày càng tốt, xây dựng nam thành đã được đưa vào chương trình nghị sự.


Thời điểm nam thành phát triển, Phụ thành đã là nơi tấc đất tấc vàng. Bởi vậy, việc nam thành phá dỡ và xây dựng lại đã tạo thành thế hệ mới, thế hệ thứ hai.
Hệ quả của việc đưa Phụ thành lên một tầm cao mới đó là bắc thành bị ép không dậy nổi.


Vì vậy, giữa một Phụ thành phồn hoa náo nhiệt, bắc thành đã trở thành một ngôi làng trong thành phố đúng nghĩa. Mọi người ở đó đều biết, sớm muộn nơi này cũng sẽ bị phá dỡ. Rốt cuộc, nếu nơi này không thể phát triển, chính phủ cũng sẽ không để nơi hoang vắng này kéo thấp Phụ thành.


Lúc này ở bắc thành không ai dại dột đi bán nhà, các cụ già vẫn cắn răng sống dưới mái nhà thi thoảng dột này.


Thậm chí nơi đây còn có một ít khu đất hoang chưa khai phá, cư dân ở đây và bên xây dựng cũng đã giằng co với nhau mấy năm trời. Cho tới tận hai năm gần đây mới nghe nói chính phủ có ý định phát triển bắc thành.


Tạ Manh tìm được không ít thông tin về bắc thành trên mạng, hiểu biết về nơi đây không nhiều nhưng cô biết hiện giờ có không ít người đang nhìn chằm chằm vào nơi này.


Liếc sang Nguyên Tự đang lái xe, cô đã sớm hỏi qua bà nội về đống biệt thự kia, bà nói anh đã mua nó từ mấy năm trước. Chẳng nhẽ từ khi đó anh ta đã đoán được là chính phủ sẽ sớm cải tổ khu phía bắc này?


Nguyên Tự không quay lại nhìn nhưng lại cảm nhận được ánh mắt của Tạ Manh đặt trên người mình: “Em nhìn cái gì?”
Tạ Manh lắc đầu, Nguyên Tự liền mỉm cười.


Hai người rất nhanh đã đến nơi, từ biệt thự tới đây cũng chỉ có 15 phút. Phía bên ngoài trường là những bức tường bê tông mới xây với rất nhiều bức graffiti⁴ không có trật tự vẽ lên nên nhìn vô cùng loá mắt.


Tạ Manh kinh ngạc hỏi: “Đây có phải trường dạy lái xe không? Chỗ nào cũng trông như thế này sao?”
“Không phải.”
Nguyên Tự trả lời rồi lái xe tiến vào, bảo vệ hỏi rõ lý do họ tới đây, rồi cho vào.


Tạ Manh xuống xe, nhìn ngó khắp nơi, ngoại trừ toà nhà bê tông ba tầng phía bên ngoài lối vào thì khắp nơi đều có đường bê tông.


Có rất nhiều khu đào tạo chuyên nghiệp, nâng cao kỹ năng cho học viên như khu đường gồ ghề, lên dốc, khúc cua hình chữ S, đỗ xe dọc, ngang, lùi vào gara,.. Ở bên cạnh khu đào tạo này còn có một sân huấn luyện còn rộng hơn cả chỗ này.


Từ nơi này nhìn ra xa là những con đường quanh co, khúc khuỷu được phủ lên bởi những thảm cỏ xanh mướt đẹp mắt.
Chăm chú nhìn một lát, Tạ Manh bỗng thấy hai chiếc ô tô trắng đen cùng với tiếng ồn lớn lướt qua trước mắt. Tạ Manh giật mình, nhưng trong mắt lại lóe lên những tia sáng lấp lánh.


Nguyên Tự nhìn sân tập, nói chung cũng cảm thấy hài lòng. So với các khu tập khác thì chỗ này đảm bảo chất lượng, cũng đạt chuẩn hơn nhiều. Có nhiều xe tập hơn, học viên cũng không cần phải lo chen chúc học chung xe với người khác.


Quay lại nhìn Tạ Manh chỉ thấy cô đang ngây người nhìn phía đối diện, anh cũng nhìn lướt qua một chút, sau đó thu hồi tầm mắt.
Tạ Manh chỉ về phía bên kia, hỏi Nguyên Tự: “Khu kia là đang làm gì vậy? Sau này tôi cũng có thể lái xe điêu luyện như thế chứ?”


Nguyên Tự bị sự đáng yêu của cô tấn công, xoa đầu Tạ Manh nói: “Tay lái của em còn yếu lắm!”
Tạ Manh hất tay anh ra, vuốt vuốt chỉnh lại tóc của chính mình, trừng mắt nhìn anh: “Không phải tóc anh rối nên anh không quan tâm đúng không?”


Giáo viên dạy lái xe cũng đã sớm để ý nên đi qua giới thiệu, liếc nhìn hai người là đoán được bọn họ không phú cũng quý nhưng lại không biết quan hệ giữa hai người là thế nào. Theo lý mà nói thì có lẽ là bạn trai và bạn gái nhưng bạn bè thân thiết đưa nhau tới đây học cũng không ít.


Anh lịch sự hỏi: “Không biết hai người, ai muốn học lái xe?”
Tạ Manh chỉ chính mình: “Là tôi.”
Thầy giáo mỉm cười gật đầu, anh ta có một làn da hơi ngăm, nhưng lại rất đẹp trai, chính là vẻ đẹp nhiệt huyết ngời ngời, cũng là kiểu hấp dẫn các cô gái nhất.


Tạ Manh không khỏi liếc thêm hai cái, nụ cười của thầy giáo lại càng ôn hoà hơn.
Tạ Manh ngẫm nghĩ, nhìn đi nhìn đi, đãi ngộ của mỹ nhân là khác nhau nhé. Trên mạng nói mấy thầy giáo này rất hung hăng, dữ dằn, nhưng nhìn xem.. thầy cười đẹp thế kia cơ mà.


Nguyên Tự nhìn Tạ Manh đang dần bị mê hoặc, trong lòng đột nhiên nảy ra suy nghĩ, cô sẽ không nhanh nhanh chóng chóng cân nhắc chuyện tái hôn đó chứ?
“Trước kia tiểu thư đã từng học qua lái xe chưa?” Thầy giáo hỏi cô.


Tạ Manh cười haha, cô nhẹ nhàng vén lọn tóc ra sau tai, liếc nhìn huấn luyện viên nói: “Em mà học rồi thì bây giờ sao có thể xuất hiện ở đây chứ? Trước đây em chưa từng học lái xe.”


Thầy giáo liếc nhìn Nguyên Tự một cái, khẳng định hai người này không phải người yêu, bằng không nhìn Tạ Manh thế này, người đàn ông kia đã phát điên lên rồi. Cô gái này lớn lên xinh đẹp như vậy, ngu gì mà không tán chứ?


Giáo viên lại càng thêm ôn hoà: “Nếu đã như vậy thì trước khi bắt đầu học, để thầy đưa em đi xem một vòng trước.”
Tạ Manh gật đầu.
Nguyên Tự: “…” Mẹ kiếp, có bệnh à?


Thấy Tạ Manh thực sự chuẩn bị lên xe ngồi, Nguyên Tự giữ tay cô lại, sau đó nhìn huấn luyện viên nói: “Cô ấy tới đây để học lái xe chứ không phải để đi ngắm trời ngắm đất. Ngồi ở ghế phụ đi vòng vòng xung quanh có thể biết lái xe à?”
Giáo viên: “… Hẳn là không thể.”


Nguyên Tự quay đầu nhìn Tạ Manh: “Em không định học lái xe đúng không? Nếu không học thì anh về trước.”
Tạ Manh vội vàng gật đầu: “Học, học, học. Sao tự dưng anh lại muốn về trước?”


Nhìn mặt Tạ Manh ngẩn ra, Nguyên Tự chỉ biết cạn lời. Trước kia không biết, bây giờ mới phát hiện, thì ra là cô bị ngốc à? Không nhìn ra người đàn ông kia có ý đồ gì với cô sao


Nguyên Tự trừng mắt với huấn luyện viên một cái sau đó nói với anh ta: “Chúng tôi muốn đổi một thầy giáo khác, muốn tìm người xấu xấu một chút.”


Giáo viên: ”…..” Hả? Anh bảo tôi đi tìm kiểu gì? Kể cả có tìm được thì cũng không thể nói với người ta rằng có học viên muốn tìm một người xấu xí đến dạy chứ, đúng không?


Tạ Manh nhìn Nguyên Tự như nhìn bệnh nhân tâm thần, thầy giáo này sẽ dạy tôi trong ba tháng tới đấy! Có ai điên mà đi tìm người xấu xí đến dạy chứ?
Đẹp trai thì lại không cần, sao lại cứ nằng nặc đi chọn người xấu?


Chậc chậc, khó trách lúc trước ở trong sách, một mỹ nữ xinh đẹp ngời ngời như mình ở bên cạnh thì anh ta thấy chướng mắt, ngược lại, đi coi trọng Giang Nhã Tuyên, thì ra gu anh ta mặn mòi thế này à? Muốn so xem ai xấu hơn?
Haiz, cô so không lại, so không lại.


Tạ Manh lại chạy tới chỗ thầy giáo nói: “Không cần, không cần thay đổi đâu. Thầy hiện tại rất ổn, rất phù hợp! Em là người mới học, sau này mong được thầy chỉ bảo nhiều hơn.”
Thầy giáo nghe thế lại càng vui vẻ, cô gái này chắc chắn là có ý với mình!


Anh ta gật gật đầu nói: “Vậy thì tốt, tôi tên Hồng Vũ, về sau tôi sẽ là giáo viên trực tiếp giảng dạy cho em. Chúng ta kết bạn WeChat nhé, có vấn đề gì không hiểu em có thể nhắn tin cho thầy.”
Nguyên Tự: “…”
Chú thích:






Truyện liên quan