Quyển 2 - Chương 40
Vừa rồi Lăng Hạ bắn tên xong liền chuyển chỗ, hắn hít sâu một cái, lại huýt sáo mấy tiếng thật thấp.
Hắn và A Ly đã hết sức quen thuộc. A Ly nghe tiếng huýt sáo quen thuộc, rất nhanh hiểu ý Lăng Hạ, không giống như trước không ngừng gầm thét về phía không trung, làm giảm cảnh giác của bạch ưng.
Bạch ưng quanh quẩn trên không trung hồi lâu không tìm được mục tiêu, đành phải hậm hực dời lực chú ý lên người A Ly lần nữa. Lúc này nó đã mất đi ý niệm trêu chọc A Ly, chỉ càng không ngừng hoặc xuống thấp hoặc lên cao, tùy thời đánh vài cơn lốc về phía A Ly, đem oán khí bị tổn thất lông vũ phát tiết lên người A Ly. Ma thú hệ phong cấp bảy không thể khinh thường, mặc dù thân thể A Ly linh hoạt không bị thương, boong thuyền lại bị gió lốc của bạch ưng vạch ra vô số vết rách lớn nhỏ.
Lăng Hạ nhìn trúng cơ hội, đem ba ám tiễn có tính ẩn bắn tới lưng bạch ưng, bạch ưng né được hai cây, lại bị cây thứ ba làm rụng bảy, tám sợi lông vũ.
Bạch ưng kềm nén bi phẫn trong lòng không được nữa, điên cuồng la một tiếng, bất chấp tất cả hướng xông tới chỗ phát ra ám tiễn, thuyền bị đụng phải chấn động nghiêng về một bên. Nó rơi xuống boong thuyền, hai tròng Ưng Nhãn tìm kiếm khắp nơi, rốt cuộc phát hiện bóng người khả nghi trốn tránh sau thùng gỗ.
Lăng Hạ nhìn bóng đen càng ngày càng tiến tới gần trong lòng liền khiếp sợ, chợt cong eo vòng qua chướng ngại vật chạy trốn. Bạch ưng kêu một tiếng liền vọt tới, hận không thể xé Lăng Hạ thành mảnh nhỏ!
Tứ chi A Ly nổi lửa, chợt tăng tốc độ tung người nhảy một cái tới trước mặt, tới trước một bước đè bạch ưng xuống dưới. Bạch ưng dùng móng vuốt cực kỳ sắc bén như dao dùng sức cào lên bụng A Ly, A Ly phun ra lửa đốt trụi mấy sợi lông chim trên đầu bạch ưng, hai ma thú trong nháy mắt triền đấu chung một chỗ.
(A a~ quá thảm cho em bạch ưng)
Thuyền điên cuồng đung đưa trái phải, phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, thỉnh thoảng có người trụ không được bị cuốn vào cuộc chiến phát ra tiếng kêu sợ hãi.
Dường như bết bát hơn rồi. . . . . . Lăng Hạ thầm kêu không tốt. Hắn lo lắng nhìn nơi khác, Chử Ấn căn bản không hề để ý tọa kỵ của mình đang làm gì, có nguy hiểm hay không, sự chú ý của y đều đặt trên người hai thiếu niên trước mắt.
Ghê tởm hơn chính là, thỉnh thoảng Chử Ấn còn nói vài lời trêu đùa, Tống Tiểu Hổ phát huy rất rõ ràng hào quang nhân vật chính, bị y kích thích thở hồng hộc vẫn càng chiến đấu càng dũng cảm. Ngự Chi Tuyệt mặc dù cũng khẽ thở dốc, sắc mặt cũng hết sức bình tĩnh. Chử Ấn nhìn biểu hiện khác xa nhau của hai thiếu niên mà bộc phát hưng phấn, ra tay cũng càng ngày càng không lưu tình, trên người Ngự Chi Tuyệt và Tống Tiểu Hổ đều mang theo không ít ngoại thương.
Boong thuyền xung quanh ba người bọn họ bị năng lượng nồng nặc kích động mà rung động làm người đứng cũng không vững, ngay cả Lăng Hạ muốn giúp một tay, còn chưa đến gần đã cảm thấy hít thở không thông.
Không đợi hắn nghĩ ra đối sách, chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, thuyền rất bi thảm bị vỡ ngay giữa—— có thể chống đỡ lâu như vậy, đã nói rõ chất liệu thuyền rất tốt.
A Ly cắn chặt cánh bạch ưng, hai ma thú vần nhau ngã xuống nước, phát ra một tiếng “Bùm” vang dội .
Lăng Hạ lo lắng ôm mép thuyền kêu lên: “A Ly!”
Bạch ưng trong nước nhìn thấy hắn, trong lòng hận vô cùng, đột nhiên vung cánh còn tự do kia lên, một cơn gió bay thẳng tới chỗ Lăng Hạ. Ngay cả khi trên người Lăng Hạ mang theo pháp bảo phòng ngự, tay vẫn bị cắt tới năm sáu miệng vết thương, máu đỏ diễm lệ theo mu bàn tay rơi xuống boong thuyền.
Chử Ấn chợt dừng động tác, híp mắt dùng lỗ mũi hít một hơi thật sâu, mắt sói chính xác nhìn Lăng Hạ.
Lăng Hạ cả kinh, trong lòng giật mình liên hồi, lúc này mới nhận ra miệng vết thương trên tay không ngừng truyền tới cảm giác đau. Lưng hắn không ngừng run rẩy, lảo đảo sợ hãi lui về phía sau một bước.
“Dược người. . . . . .” Chử Ấn chợt phát ra một hồi cuồng tiếu, năm xưa y từng uống máu của một dược, loại tư vị mỹ diệu đó làm y qua mấy chục năm vẫn khó quên.
Y thậm chí mặc kệ Tống Tiểu Hổ cùng Ngự Chi Tuyệt, tay dùng sức khẽ hấp, nắm Lăng Hạ vào trong tay, không thể đợi cúi người xuống.
Lăng Hạ chỉ cảm thấy cổ có thứ gì đó ướt át dinh dính mềm mại không ngừng ái muội di động, đoán ra đó là đầu lưỡi Chử Ấn, hắn liền ghê tởm giằng co. Nhưng sau đó cổ liền hơi đau nhói, hắn giống như bị gây tê, không thể động đậy, chỉ thấy cơ thể càng ngày càng lạnh.
Phải ch.ết ở đây sao? Lăng Hạ cười khổ một tiếng, hắn làm sao cũng không ngờ, lần này sẽ ch.ết trước mặt hai đứa bé. Hắn rất muốn nói hai đứa bé kia đừng nhìn, nhưng bây giờ hắn không phát ra được tiếng nào.
Cảnh sắc trước mắt càng ngày càng đen. . . . . .
Lần này, sẽ không ch.ết quá đau khổ chứ? . . . . . .
“Buông Lăng đại ca ra!” Tống Tiểu Hổ lập tức nhào qua, lại bị Chử Ấn một cước đá vào trong nước.
Chử Ấn thậm chí không thèm ngẩng đầu, chỉ híp mắt từ từ thưởng thức —— loại này mỹ vị, đương nhiên phải từ từ hưởng thụ.
Ngự Chi Tuyệt cắn răng nghiến lợi từng chữ từng chữ nói: “Thả, hắn, ra!”
Trên người có một sức mạnh xa lạ bắt đầu khởi động, loại sức mạnh này âm lãnh thấu xương, cũng vô cùng cường đại, cường đại đến nỗi Ngự Chi Tuyệt khống chế không được run rẩy . Khi hắn ngẩng đầu lên, con ngươi bình thường đen nhánh sáng ngời xoẹt qua một tia tử quang (màu tím) quỷ dị rồi biến mất.
Thật muốn hủy diệt! Hủy diệt nam nhân vận y phục màu đỏ trước mắt này. . . . . .
Chặt y thành trăm mảnh, để y sống không bằng ch.ết! . . . . . .
“Ta muốn —— giết ch.ết ngươi!” Trên tay Ngự Chi Tuyệt từ từ ngưng tụ thành một hắc cầu quỷ dị.
Bầu trời vốn trong xanh đột nhiên u ám, bốn phía cuồng phong nổi dậy, thuyền bị gảy lìa thành hai nửa run lên, nước biển mấy dặm xung quanh tạo thành một vòng xoáy, cuốn hết những người không kịp né tránh vào trong đó.
Chử Ấn bị sức mạnh giống như đã từng quen biết này kích thích đến lưng run lên, rốt cuộc buông Lăng Hạ ra. Y ngạc nhiên ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện thiếu niên từ từ đạp nước đi về phía mình, hơi thở mặc dù giống như sứ giả địa ngục âm lãnh kinh khủng, khóe mắt thần thái lại quen thuộc như thế!
“Ta, muốn, ngươi, ch.ết!” Trong mắt Ngự Chi Tuyệt cuồn cuộn ẩn hiện tia tử quang, hắc cầu năng lượng trên tay mạnh mẽ phóng qua, giống như có sinh mệnh bao phủ Chử Ấn.
Chử Ấn nhanh chóng cắn mạnh lên cổ tay mình một cái, máu tươi phun trào dựng một lá chắn màu đỏ tươi bảo vệ bốn phía quanh y, mặc dù như thế, vẫn có hắc khí chui vào, nơi bị bám vào liền dính một tầng đen xám, tay phải Chử Ấn dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được từ từ cháy xém.
Mặc dù tình cảnh quỷ dị như thế, Chử Ấn cũng khôngsợ hãi chút nào, y nhìn chằm chằm Ngự Chi Tuyệt, đôi mắt thậm chí có vui mừng khó có thể phát giác: “Ngươi tên gì? Có phải họ Ngự hay không?”
Ngự Chi Tuyệt hiển nhiên không nghe được câu hỏi của y, mắt chỉ đặt trên người Lăng Hạ: “Đem hắn —— trả lại cho ta!”
Hắn nói xong, trên người tràn ngập hắc khí nặng hơn, bầu trời ầm ầm tiếng sấm rền vang, mưa lớn như hạt đậu nhỏ, rất nhanh ngưng tụ xối xả trút xuống.
Chử Ấn tiện tay ném Lăng Hạ qua, hỏi lần nữa: “Ngươi họ Ngự có phải không?”
Ngự Chi Tuyệt giống như không nghe thấy, ôm Lăng Hạ vào trong ngực, lấy tay đè hai dấu răng nơi cổ hắn lại —— máu nơi này vẫn chảy ra không ngừng.
Sắc mặt Lăng Hạ tái nhợt, động mạch trên cổ cũng yếu ớt nảy lên. Lòng bàn tay Ngự Chi Tuyệt khó có thể khắc chế run rẩy, người này thiếu chút nữa lại biến mất. . . . . .
Loại vết thương này y rất rõ, dù sao vẫn còn nhiều thời gian.
Y nhắm chÃnh xác vá» trà bạch Æ°ng, dùng tay còn lại không tá»n chút sức lôi nó lên khá»i mặt nÆ°á»c. Bạch Æ°ng bá» A Ly quà o trầy, miá» n cưỡng Äá»ng, ChỠẤn nhét Äan dược kÃch thÃch há»i phục nÄng lượng và o miá»ng nó, má»t ngÆ°á»i má»t Æ°ng rất nhanh bay lên trá»i.
Ngá»± Chi Tuyá»t dùng sức ôm LÄng Hạ Äá»t nhiên ngẩng Äầu, gắt gao nhìn chằm chằm không trung, không chút nà o che giấu sát khà trong mắt, chá» cần hắn khoát tay, là có thá» khiến tên mà u Äá» chÆ°á»ng mắt nà y biến mất! . . . . . .
Äầu óc hắn há»n Äá»n má»t há»i, sức mạnh xa lạ Äó mạnh Äến cá»±c hạn dÆ°á»ng nhÆ° là m hắn mất khá»ng chế!
Äang lúc ấy thì, LÄng Hạ Äược hắn ôm bá» khà âm lãnh kÃch thÃch rùng mình má»t cái, má» ra ánh mắt mê mang nói mê kêu má»t tiếng: âA Tuyá»t, rất lạnh. . . . . .â
Ngá»± Chi Tuyá»t giáºt mình, sát khà trong mắt liá»n biến mất, tà khà mang theo hắc khà trên ngÆ°á»i nhÆ° thủy triá»u rút xuá»ng.
Cả ngÆ°á»i hắn má»t má»i không chá»u ná»i, không thá» duy trì Äứng trên nÆ°á»c Äược nữa, ôm LÄng Hạ cùng nhau chìm và o nÆ°á»c xoáy.
Cảm giác khó thá» khiến Ngá»± Chi Tuyá»t tá»nh táo lại rất nhanh, hắn dùng lá»±c ôm LÄng Hạ trá»i lên mặt nÆ°á»c, tiá»n tay Än chút Äan dược có thá» khôi phục thá» lá»±c.
Gió mÆ°a Äã dừng, nÆ°á»c xoáy trên biá»n cÅ©ng biến mất, nhÆ°ng mảnh vụn thuyá»n cùng những ngÆ°á»i Äó bao gá»m A Ly cùng Tá»ng Tiá»u Há» Äá»u không thấy tung tÃch, hiá»n nhiên cÅ©ng bá» nÆ°á»c xoáy cuá»n Äi rá»i.
Ngá»± Chi Tuyá»t dùng sức Äạp nÆ°á»c, nâng LÄng Hạ bÆ¡i vá» phÃa trÆ°á»c. NhÆ°ng biá»n rá»ng mênh mông, hắn bÆ¡i theo hÆ°á»ng mặt trá»i gần má»t canh giá», hÆ¡i sức dÆ°á»ng nhÆ° Äã tiêu hao hết, vẫn không thấy tÄm hÆ¡i Äất liá»n á» Äâu.
Hắn cẩn tháºn dò xét LÄng Hạ, LÄng Hạ rất yếu, Äôi môi vì thiếu máu trá» nên khô nứt tái nhợt, hai mắt nhắm tháºt chặt.
Thân thá» của hai ngÆ°á»i Äang từ từ trầm xuá»ng, LÄng Hạ vì hÃt thá» không thông khá» sá» phun ra và i ngụm nÆ°á»c, tóc tán loạn nhÆ° bèo trôi phiêu Äãng trong nÆ°á»c.
Ngá»± Chi Tuyá»t Äá»t nhiên nhá» tá»i nÄng lượng há» thủy trong ngÆ°á»i, hắn không chút do dá»± kéo qua LÄng Hạ, hÆ°á»ng vá» phÃa miá»ng của hắn cắn lên. Ngá»± Chi Tuyá»t vá»n không biết hôn là gì, nhÆ°ng chá»p mắt chạm và o Äôi môi kia, cho dù á» trong nÆ°á»c, mặt của hắn vẫn nóng lên.
Nháºn thấy nÆ¡i tiếp xúc có dưỡng khà không ngừng truyá»n tá»i, cho dù Äang hôn mê, LÄng Hạ vẫn theo bản nÄng Äáp lại. Hắn mÆ¡ mÆ¡ mà ng mà ng hé miá»ng, dùng sức dán lên, tháºm chà còn vì Äá»i phÆ°Æ¡ng vụng vá» mà bất mãn vÆ°Æ¡n Äầu lưỡi, tham lam hÃt thá» và i hÆ¡i, phát ra mấy tiếng than thá» thá»a mãn.
Ngá»± Chi Tuyá»t chá» cảm thấy Äầu ná» tung má»t tiếng, thân thá» trong nháy mắt cứng ngắc.
Loại cảm giác nà y giá»ng nhÆ° Äiá»n giáºt, tê dại, khó nhá»n, thân thá» dÆ°á»ng nhÆ° muá»n cháy, lại vui sÆ°á»ng vô táºn.
Tháºm chà hắn cảm thấy thân thá» má»t má»i của mình láºp tức trà n Äầy lá»±c lượng, tứ chi vô lá»±c trá» nên vô cùng cÆ°á»ng tráng có lá»±c.
Hắn ôm hông LÄng Hạ tháºt chặt ná»i trên mặt nÆ°á»c, khoảng cách gần quan sát gÆ°Æ¡ng mặt giá»ng nhÆ° ngủ của Äá»i phÆ°Æ¡ng. NgÆ°á»i nà y vẫn giá»ng nhÆ° bình thÆ°á»ng, vÄ©nh viá» n Äá»u mang theo nụ cÆ°á»i, Äá» cong nÆ¡i khóe mắt Äuôi mà y Äá»u là m cho ngÆ°á»i ta thoải mái nhÆ° váºy.
Không bá» khá»ng chế, Ngá»± Chi Tuyá»t cẩn tháºn từng li từng tà vén và i sợi tóc Æ°á»t trên mặt LÄng Hạ qua bên, sau Äó dán lên trằn trá»c lần nữa, từ từ nhắm hai mắt lại.
Rất má»m, rất nóng. . . . . . NhÆ°ng vì thiếu nÆ°á»c nên hÆ¡i khô rách. Ngá»± Chi Tuyá»t nhẹ nhà ng dùng môi chạm và o, thấm Æ°á»t môi của Äá»i phÆ°Æ¡ng, lá» tai Äá»u nóng rát .
Hắn nhá» Äá»ng tác vừa rá»i của LÄng Hạ, vì váºy thá» Äem Äầu lưỡi từ từ chen và o phần môi LÄng Hạ, vụng vá» dò xét má»t há»i, rá»t cuá»c tìm Äược Äầu lưỡi ấm nóng của Äá»i phÆ°Æ¡ng, trá»n cùng má»t chá», dần dần phát ra tiếng nÆ°á»c ái muá»i.
Loại nà y gắn bó nhÆ° môi vá»i rÄng chÆ°a bao giá» có, hÆ¡i thá» giao dung thân máºt tiếp xúc khiến tay Ngá»± Chi Tuyá»t hÆ¡i run lên, dÆ°á»ng nhÆ° hắn quên mất bây giá» mình Äang á» chá» nà o. Bá»i vì hôn không quen, khó có thá» nuá»t nÆ°á»c miếng theo khóe môi hai ngÆ°á»i cháºm rãi chảy xuá»ng.
HÆ¡i thá» trong miá»ng LÄng Hạ khiến Ngá»± Chi Tuyá»t mê muá»i, mát mẻ nhÆ° mang theo hÆ°Æ¡ng vá» thảo dược. Hắn nhắm mắt lại cà ng hôn cà ng kÃch Äá»ng, tim thình thá»ch Äáºp loạn, tháºm chà lấy tay nâng ót LÄng Hạ, dùng lá»±c ấn vá» phÃa mình.
Trên ngÆ°á»i lại có nhiá»t Äá» kỳ lạ khó nhá»n nhÆ° trong má»ng hôm Äó. . . . . .
LÄng Hạ trong hôn mê khó chá»u hừ mấy tiếng.
Ngá»± Chi Tuyá»t giáºt mình nhanh lên ngẩng Äầu, á»ng Äá» trên mặt trắng nõn khó có thá» rút Äi. Hắn cÄng thẳng mong Äợi nhìn LÄng Hạ, nhÆ°ng LÄng Hạ chá» là phát ra mấy âm tiết vô nghÄ©a, sau Äó lại bất Äá»ng.
Trong lòng có chút may mắn Äá»ng thá»i cÅ©ng có chút thất vá»ng, Ngá»± Chi Tuyá»t dùng môi nhẹ nhà ng chạm chạm mặt LÄng Hạ, ôm hắn tiếp tục bÆ¡i vá» phÃa trÆ°á»c.
(Ầy, LÄng Äại ca Äã mất nụ hôn Äầu rá»i ~)