Chương 39: Bộ Trưởng Bộ Y Tế

Đinh Liễn cười vang.


“Không phải. Bởi vì họ khác biệt nhau về Y Đạo và Y Đức. Cùng là muốn trở thành ngự y nhưng mục đích hai người lại khác biệt. Cậu bé con thầy thuốc mong muốn thành ngự y là để khẳng định mình, để có vinh quang, để có quyền lực tức đích đến chính là bản thân, là sự ích kỷ. Đó chính là Y Đạo. Ngự y không phải là đỉnh cao y đạo hay sao?


Cậu bé mồ côi thì chỉ coi vị trí ngự y như công cụ, phương tiện, cầu thang cho cậu có thể tiếp cận trí tuệ y đạo nhằm mục đích cứu chữa tất cả bệnh tật cho cả thế gian. Đây chính là Y Đức. Nó còn cao hơn cả Y Đạo. Vì sao ư? Học y là để cứu người đúng không? Nếu học y là để cứu người vậy tâm phân biệt giàu nghèo, sang hèn, thiện ác thì còn là thầy thuốc ư? Chỉ có người nào có tâm cầu học đơn thuần mới đủ khả năng vươn tới đỉnh cao. Đó chính là Y Đức. Ông đã hiểu chưa?”


Tôn thái y đờ đẫn. Trong đầu ông vang lên từng hồi chuông cảnh tỉnh. Từng ý niệm trong đầu cũng trở nên rõ ràng thông suốt. Ông dần ngộ ra đích đến sắp tới của mình là gì, mắt ông dần trong suốt sáng ngời. Ông vội quỳ xuống dập đầu cảm tạ Đinh Liễn.


“Tạ ơn bệ hạ chỉ điểm giải hoặc bến mê lầm. Hạ thần thọ giáo...kính xin bệ hạ đã thương thì thương cho trót. Mời ngài chỉ điểm tiếp con đường dẫn đến Y Đức cho hạ thần ạ”.
“Được rồi, ông mau đứng lên. Trẫm có chuyện muốn bàn với ông.


Trước hết, ta hỏi ông. Trên đất nước ta hiện tại có khoảng bao nhiêu thầy thuốc? Hiệu thuốc?”
“Muôn tâu bệ hạ. Theo thần được biết thì hiện nay có khoảng hơn 200 thầy thuốc. Ngoài ra còn có các ẩn sĩ. Số này thì thần không biết cụ thể số lượng ạ”.




“Uh. Ta có tính toán thế này. Sau khi an táng cho Tiên Đế xong xuôi, ta sẽ truyền chiếu kêu gọi tất cả các thầy thuốc cả nước về Tràng An. Trước là khen ngợi, biểu dương. Sau là thành lập nên Viện nghiên cứu y học Đại Cồ Việt.


Những ai muốn theo đuổi con đường y đức sẽ gia nhập vào đây. Những ai cống hiến phương pháp chữa bệnh, phương thuốc hoặc bài thuốc dân gian, sau khi được mọi người chứng thực hiệu quả thì sẽ trao thưởng, công nhận công lao và lấy tên thầy thuốc sáng tạo ra làm tên phương thuốc.


Ví dụ như bài thuốc cảm Tôn Thất thái y. Cho đúc bia công đức, viết sách kể về con người, sự nghiệp, công lao nhằm tôn vinh muôn đời lưu truyền hậu thế. Ông thấy có được không?


Hay quá. Ý tưởng này của bệ hạ thật tuyệt vời. Vừa gom được trí tuệ bách gia, vừa tôn vinh người thấy thuốc. Thần nghĩ, tất cả thầy thuốc thiên hạ sẽ mừng phát điên lên vì điều này. Xưa nay, tập tục giấu đi công nghệ, thủ đoạn, chiêu thức trong các làng nghề cha truyền con nối, coi như truyền thống nhưng cách làm này sẽ phá vỡ hết thảy.


Những ai không theo tất bị đào thải. Triều đình sẽ trở thành y quán lớn nhất, y thư lớn nhất, hiệu thuốc lớn nhất của cả nước. Nhân dân cũng vì thế mà được lợi.


Ừ. Chưa hết. Sau khi thành lập viện nghiên cứu và soạn sách vở y khoa. Ta sẽ thành lập trường y học dân tộc cổ truyền Đại Cồ Việt, để cho những người có ước mơ làm thầy thuốc có cơ hội đến học tập và nghiên cứu.


Đồng thời trẫm sẽ thành lập một y quán tại kinh đô lấy tên Bệnh Viện Y Học dân tộc cổ truyền Đại Cồ Việt tại kinh đô. Đây là nơi chữa bệnh cho tập trung cho nhân dân, cũng là nơi mà các thầy thuốc và y sinh thực hành nâng cao tay nghề.


Khi khóa y sinh thứ nhất tốt nghiệp ta sẽ lại tiếp tục thành lập các Bệnh viện Y Học Cổ Truyền tại các đạo, rồi các châu, các huyện. Tại các xã thì có trạm xá hay trạm y tế. Các y sinh sẽ về đây để công tác và tiếp tục nâng cao tay nghề. Triều đình sẽ có lương, thưởng cho họ, để họ an tâm chữa bệnh cứu người. Như vậy, cả dân tộc sẽ được nhờ. Những người thầy thuốc cũng sẽ phát huy hết tác dụng của mình. Ông thấy làm sao?”


“Bệ hạ. Hạ thần thay mặt toàn dân Bách Việt cảm tạ thánh ân. Ngài chính là minh quân của đất nước. Công lao của ngài có thể sánh ngang với Thần Nông tiên tổ”.
“Ha ha. Mọi người đều là con dân của trẫm. Trách nhiệm của trẫm chính là lo cho họ. Trẫm có việc muốn giao cho ông”.


Đinh Liễn nghiêm mặt lại. Tôn thái y cũng trịnh trọng lắng nghe :


“Trẫm muốn giao cho ông chức vụ Bộ Trưởng Bộ Y tế, viện trưởng viện Nghiên cứu y học dân tộc cổ truyền, viện trưởng Bệnh viện y học dân tộc khóa đầu tiên. Phụ trách toàn bộ kế hoạch phát triển nền y học nước nhà. Tên tuổi của ông cũng vì thế mà được lưu truyền muôn đời. Không biết ông có thể phân ưu cùng trẫm?”


Tôn thái y hưng phấn kích động, vội vàng quỳ xuống bái tạ:
“Tạ chủ thánh ân. Hạ thần xin liều mình xông pha khói lửa thay bệ hạ phân ưu đến ch.ết mới thôi.”


“Ha ha...ông đứng lên. Có được ông phò tá, đây là phúc của dân tộc Bách Việt ta. Ông hãy về chuẩn bị lên kế hoạch, nhân sự. Ta sẽ ban chiếu chỉ truyền khắp nước. Hẹn ngày 05/11 tổ chức đại hội vinh danh thầy thuốc toàn cõi nước Nam”.
Lễ đường Hoàng Cung Hoa Lư,


Vào giờ làm lễ nhập quan cho Đinh Tiên Hoàng Đế, tất cả con cháu Hoàng Gia, bách quan cùng gia quyến đều tụ tập tại đây dự lễ. Cuộc đại tàn sát ở Thành Ngoại đối với nhóm người Lê Hoàn, Nguyễn Minh, Dương Vân Nga hồi chiều đến giờ khiến cho bách quan và gia quyến vẫn chưa hết bàng hoàng.


Mọi người đều nhìn Đinh Liễn với một ánh mắt kính sợ. Đinh Liễn đúng là Đinh Liễn, sát phạt quyết đoán. Không hổ danh nhà Tống phải gọi là Giao Châu thất hùng. Cần giết là giết, không dây dưa dài dòng. Người ngay cả em trai cũng dám ra tay thì những kẻ khác nào có nghĩa lý gì.


[ Hệ thống thông báo: Khí Vận Quốc Gia suy giảm - 23.210 điểm, nhân số suy giảm bất thường - 2321. Ký chủ chú ý. Ký chủ chú ý].
Đang quỳ làm lễ, trong đầu Đinh Liễn bỗng chốc vang lên tiếng thống báo của hệ thống. Hơi giật mình một chút. Đinh Liễn đã suy ngẫm ra lý do tại sao nhưng vẫn muốn xác nhận nên thầm hỏi?


“Hệ thống, nhân số, quốc lực, khí vận bị giảm là do ảnh hưởng của việc ta dọn dẹp thế lực của nhóm Lê Hoàn?”
Tiếng hệ thống máy móc vang lên:
“Đúng vậy, thưa ký chủ”.


“Đó là những kẻ đảo chính âm mưu phá hỏng nền móng khí vận quốc gia, ta giết lẽ ra phải được thưởng chứ tại sao lại bị trừ?”


“Thưa ký chủ, thứ nhất nhóm đảo chính vẫn chưa bị xử tội hết nên cũng coi như chưa hoàn thành thanh trừ đảo chính. Một số người mắc tội bị chém là đương nhiên, còn phần lớn người là bị liên lụy và hiện tại chưa có dấu hiệu phạm tội phản bội quốc gia. Thế nên vẫn được coi là một phần khí vận Quốc Gia, do đó ký chủ vẫn bị trừ điểm”.


“Ách...còn việc này nữa sao?”


Đinh Liễn nghe vậy thì ngơ ngẩn. Hệ thống tính toán khác với bản thân tính toán. Với người thì diệt cỏ phải diệt tận gốc. Không chém hết thân nhân, hậu duệ của họ thì họ sẽ không thù mình hả? Chắc chắn họ sẽ âm mưu trả thù khi có cơ hội. Tội giết Vua bị tru di tam tộc là còn nhẹ. Như vụ án Lệ chi viên mà thôi. Nếu là người Hán, chắc chắn chém cả cửu tộc.


Dù cũng hơi tiếc một phần quốc lực và Khí Vận bị mất nhưng còn cơ hội phục hồi lại, Đinh Liễn cũng an tâm, không suy nghĩ nữa. Từ hồi trưa đến giờ xử lý quá nhiều chuyện, còn chưa kịp tìm hiểu kỹ tất cả các chức năng của hệ thống và thử nghiệm siêu năng lực. Đợi lễ nhập quan xong thì về tẩm cung an tĩnh tìm hiểu vậy. Hazz...


---


Cùng lúc đó tại tổ địa của nhị tộc Lê - Nguyễn ở Thanh Hóa, máu đã chảy thành sông. Hầu như tất cả các thành viên chủ chốt đều đã bị xử tử ngay tại chỗ. Dưới sự chỉ huy trực tiếp của Nguyễn Bặc, Lưu Cơ bất kể già trẻ, trai gái, chó gà đều không tha. Máu và mưa hòa trộn vào nhau tạo nên một cảnh tượng như địa ngục. Mạng người quá yếu ớt và không đáng giá. Lúc sống có thể tài hoa hay tầm thường, xinh đẹp hay xấu xí, thiện lương hay hung ác, khi ch.ết rồi đều bình đẳng như nhau cả.


Bặc, Cơ ánh mắt lạnh lùng nhìn từng người, từng người bị lôi ra chặt đầu. Tiếng gào khóc kêu oan uổng chấn động thinh không. Thế nhưng, đã 56 tuổi - cái tuổi ngũ thập niên tri thiên mệnh, trải qua biết bao mưa gió, chém giết, hai người đều hiểu hoàn cảnh này không có chỗ cho sự đồng tình. Đấu tranh chính trị chính là như vậy. Được làm vua mà thua làm giặc.


Nếu nhóm Lê Hoàn đảo chính thành công thì cảnh tượng trước mặt chính là người của gia tộc các ông. Lúc ấy thì ai sẽ đồng tình? Ai sẽ đứng ra kêu oan? Ai sẽ đứng ra bảo hộ? Do đó, lúc cần hung ác thì phải hung ác. Lúc cần tàn nhẫn thì phải tàn nhẫn. Nhân từ với kẻ địch là hung ác với chính mình, hung ác với kẻ địch chính là nhân từ với bản thân....


“Lưu Cơ, còn có người nào bị sót không?”
“Con trai trưởng của Lê Hoàn đã chạy về Hà Tĩnh, đoạn đường khá xa nên chưa có tin tức. Những người khác đều đã ở đây”.


“Lê Hoàn tuy là kẻ hậu sinh nhưng cũng là một dạng kiêu hùng. Có lẽ đưa con trai đi ẩn ban đầu chỉ là biện pháp phòng ngừa. Chúng ta không thể để lại hậu hoạn”.
“Vâng, Thái Sư...”
--------






Truyện liên quan