Chương 57

Có một số việc, một khi đã nổi lên chút “đốm lửa” thì sẽ không thể ngăn cản lại được.
Giang Vãn Ninh đang định đi đến một cửa hàng xa xỉ phẩm ở dưới lầu xem dây chuyền sau khi ăn xong, bây giờ nghe anh nói câu này, cô lại không muốn đi dạo nữa…


“Đi thôi.” Cô đứng dậy ôm cánh tay Văn Thiệu, nhẹ nhàng đến bên tai anh, cọ môi mình vào vành tai anh.
Trên đôi môi ướt át vẫn còn dính hương nước trái cây thơm ngọt, Giang Vãn Ninh hài lòng nhìn tai anh hơi đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Hôm nay đều chiều theo ý anh hết.”


Khách sạn cách một con đường lớn, Văn Thiệu đạp ga một cái là đến ngay.
Lấy được thẻ phòng từ lối đi dành cho khách quý, Văn Thiệu dùng một tay ôm lấy eo cô rồi đi vào thang máy.


Gần đây thời tiết trở lạnh, Giang Vãn Ninh mặc một chiếc áo khoác mỏng dáng dài, bên trong là quần áo ngắn bó sát người.


Buổi chiều, khi thay bộ này rồi đi ra ngoài, Văn Thiệu cảm thấy cô giơ tay lên là hở eo thì không hay cho lắm, anh đã cố gắng bảo cô thay đồ. Nhưng bây giờ người đưa tay vào áo khoác của cô, bóp eo cô cũng là anh…
“Có camera đó.” Giang Vãn Ninh nhíu mày rất nhẹ.


Mặc dù trong thang máy chỉ có hai người họ, nhưng có khi, ngồi sau camera giám sát là cả một đội bảo vệ đấy. Mặc dù động tác của hai người không hề khác thường nhưng Giang Vãn Ninh vẫn cảm thấy quá mất mặt.




“Không thấy được đâu.” Văn Thiệu cúi đầu hôn tai cô, giọng nói rất trầm: “Camera ở trên đỉnh đầu anh đây này.”


Huống hồ chi, mỗi ngày có nhiều người ra vào khách sạn như vậy cơ mà, hành vi của bọn họ lại quá đỗi bình thường trong số những cặp đôi đang yêu đương cuồng nhiệt và những cặp vợ chồng tân hôn, không hề khác thường chút nào cả.
Phòng nằm ở tầng trên cùng, ngắm cảnh hai trăm bảy mươi độ.


Sau khi vào phòng, còn chưa bật đèn lên mà Giang Vãn Ninh đã quên cả hít thở – bởi cô choáng ngợp trước vẻ đẹp của ánh đèn ngoài cửa sổ.


Cảnh đêm của Giang Thành tuyệt mỹ vô cùng, tòa nhà này lại là tòa cao nhất xung quanh đây, ánh sáng lung linh tỏa ra được thu hết vào trong mắt, nhìn từ chỗ này còn có thể thấy được tòa cao ốc của tập đoàn Tôn thị, lóe lên từng đốm sáng lập loè.


Có lẽ, bây giờ có rất nhiều đồng nghiệp đang tăng ca, mà Văn Thiệu thì lại ở đây ung dung tự tại như thế.
Văn Thiệu dùng chân đóng cửa lại, sau đó lấy hai tay mình đỡ lấy đầu vai cô, xoay người cô lại để cô nhìn anh.


“Đang nhìn gì vậy?” Anh chậm rãi cọ cọ cằm mình vào cổ Giang Vãn Ninh: “Đêm nay em chỉ có thể nhìn anh mà thôi.”
Giang Vãn Ninh cười anh mang dáng vẻ “bá đạo” này: “Em đang ngắm cảnh chứ đâu có nhìn người đàn ông nào khác đâu.”


“Em còn muốn nhìn đàn ông khác à?” Văn Thiệu cọ vào cô mạnh hơn, hơi thở thở ra hòa với chút mùi hương rượu vang đỏ, phả hết vào giữa cổ Giang Vãn Ninh.
Tê dại ngứa ngáy một hồi, Giang Vãn Ninh không nhịn được mà tránh né ra phía sau.


“Em vẫn chưa tắm…” Cô rụt đầu, rụt vai lại như chim cút, nhẹ nhàng đẩy anh sang bên cạnh.
Sau đó, Giang Vãn Ninh chui ra khỏi ngực anh, tham quan khắp căn phòng rồi lại đi tìm phòng tắm.
Bên cửa sổ có một cái bồn tắm lớn, đó là bồn tắm mát xa hình tròn, chứa hai người mà vẫn còn dư chỗ.


Bồn tắm lớn nhô ra khỏi sàn, được bao quanh bởi ba bậc thang, trên bậc thang rải cánh hoa hồng.
Sau khi đến gần, Giang Vãn Ninh phát hiện ra trong bồn tắm còn bày một cái giỏ trúc, trong đó cũng đựng đầy cánh hoa, bên trên còn có một bình tinh dầu hoa hồng.


“Anh bảo người ta chuẩn bị à?” Giang Vãn Ninh chợt thấy líu lưỡi, cô cho rằng đây chỉ là một căn phòng khách sạn bình thường, không ngờ là còn chuẩn bị cả những thứ này, đã có bóng dáng của một đêm tân hôn thực thụ rồi.


Sau đó, cô còn nhìn thấy hai bộ đồ ngủ bằng tơ tằm trên giường, đều là màu đỏ, bên cạnh còn một chiếc hộp vuông màu hồng.
“Đây là gì vậy?”
Giang Vãn Ninh mở ra rồi nhìn sơ qua, sau đó bỗng đóng nó lại.
“Văn Thiệu!” Tai cô đỏ bừng.


Giang Vãn Ninh vô cùng ghét bỏ mà cầm chiếc hộp đó qua, nhét mạnh vào ghế sô pha bên cạnh Văn Thiệu, không nhịn được nên giọng nói cũng cao lên theo: “Anh, anh, anh… anh đã có mưu tính từ lâu rồi!”


Văn Thiệu bị mắng mà không hiểu gì, anh mở hộp ra xem, không kìm lòng được mà nhướng mày lên, biểu cảm anh đang trưng ra chứa thêm chút chờ mong.
Anh chậm rãi cầm hai sợi dây thừng trong hộp lên ngắm nghía hết một vòng, sau đó thản nhiên nói: “Chắc là bạn thân của em chuẩn bị đó.”


Liếc mắt nhìn số đo, Văn Thiệu càng chắc chắn hơn: “Là kích thước của em, vừa vặn.”
Căn phòng kia là do anh nhờ Tôn Thanh Viễn đặt, khách sạn là sản nghiệp của nhà anh ba Văn Thiệu, cho nên lúc chiều anh đã gọi cho Tôn Thanh Viễn.


Tôn Thanh Viễn hỏi anh đặt cho ai ở, Văn Thiệu chỉ nói là anh vừa đăng ký kết hôn.
Có lẽ là Tôn Thanh Viễn muốn cho anh một đêm động phòng khó quên, nên đã dẫn theo Trần Thư Nhiễm và làm ra những thứ này.
Không thể không thừa nhận rằng…
Hai người đó rất biết cách chơi.


Bao lì xì Tết năm nay có thể dày hơn một chút.
Giang Vãn Ninh tham quan phòng xong thì Văn Thiệu đi xả nước vào bồn tắm, sau đó thì giơ tay lên đổ hết cánh hoa hồng vào.
Hoa hồng đỏ thẫm lơ lửng trên mặt nước, lay động trập trùng, cánh hoa còn vương những giọt nước.


Bao giờ trắng và đỏ cũng là hai sắc màu vô cùng xứng đôi với nhau, là sự kết hợp giữa tinh khiết và d.ục vọng.
Có điều, màu trắng ở đây không phải màu trắng của bồn tắm mà là của cái khác…


Giang Vãn Ninh đã cởi bỏ áo khoác sau khi vào phòng, nhưng bây giờ Văn Thiệu vẫn còn đang mặc áo khoác và áo sơ mi, dáng vẻ nhã nhặn cấm dục, nếu như chỉ nhìn nửa người trên.
Cô cởi áo khoác của Văn Thiệu nhưng không muốn để anh cởi áo sơ mi.


Nhân lúc Văn Thiệu đứng bên bồn tắm không kịp phản ứng, Giang Vãn Ninh đưa tay túm cổ tay anh kéo vào bồn.
Áo sơ mi ướt đẫm trong phút chốc, tóc của Văn Thiệu cũng ướt sũng, nhỏ nước xuống.
Cổ áo của anh mở rộng, để lộ hai mảng màu hồng như có như không, hấp dẫn Giang Vãn Ninh, khiến cô muốn hôn anh.



Không biết Văn Thiệu đã mở chế độ mát xa của bồn tắm lên từ lúc nào nữa, trên mặt nước cũng nhanh chóng nổi lên từng đợt gợn sóng.


Những gợn sóng trên mặt nước càng lúc càng mạnh, tiếng vỗ nước cũng lúc càng vang vọng, gần như nửa lượng nước vì bị va chạm mà chảy ra khỏi bồn, số cánh hoa rơi xuống sàn nhà cũng quá nửa…


Không biết đã ngâm trong nước bao lâu, khi Văn Thiệu ôm Giang Vãn Ninh đi ra thì cảm thấy cả người cô như đã thấm vùi vào hoa hồng, vô cùng thơm.
“Trước kia em còn nghĩ là anh không thích mùi hoa hồng cơ.” Giọng nói của Giang Vãn Ninh hơi khàn, cô uống hai ngụm nước để thấm giọng.


Trước kia anh không thích tất cả các mùi hương làm cho người ta cảm thấy mập mờ kiều diễm, nhưng nếu như mùi hương này ở trên người Giang Vãn Ninh, vậy thì anh ước gì mình có thể ôm lấy cô mà ngửi từ sáng cho đến tối…


Giang Vãn Ninh nằm trên giường, trông thấy Văn Thiệu đi ra ngoài lấy hai cái hộp vào.
Một hộp là hương mang từ nhà tới, một hộp còn lại… là đồ mà Trần Thư Nhiễm chọn cho cô.
Văn Thiệu đốt hương lên, Giang Vãn Ninh ngửi ra được đó là mùi hương Trướng Trung làm từ lê ngỗng ngay.


“Là hương lần trước mình làm cùng nhau à?” Giang Vãn Ninh nhìn khói mù lượn lờ, hỏi anh: “Sao anh lại mang theo cái này, tùy tiện mang theo hả?”


Văn Thiệu rất ít khi dùng hương trong veo như thế, trước đó Giang Vãn Ninh còn tưởng rằng anh sợ không khí ở khách sạn không tốt cho nên đã mang theo chút hương giúp không khí tươi mát hơn.
“Em đọc lại tên của nó đi.”


Văn Thiệu đi đến bên giường, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay cô, xoa bóp cho cô, sợ sáng ngày mai ngủ dậy tay của cô sẽ sưng đau.
“Lê ngỗng…” Giang Vãn Ninh hơi dừng lại: “Hương Trướng Trung?”
Là ý mà cô đang nghĩ đến ư?
Hương dùng trong bức màn của giường?
Vậy chẳng phải là…


Vừa ngước mắt lên thì cô đã trông thấy đôi mắt ẩn chứa ý cười của Văn Thiệu.
Anh nói một câu bên tai Giang Vãn Ninh, bị cô từ chối.
“Em không muốn.”


Giang Vãn Ninh thầm mắng Trần Thư Nhiễm trong lòng, quả thật là cô ấy hóng hớt không ngại lớn chuyện, nếu như sau này cô ấy kết hôn, chắc chắn Giang Vãn Ninh sẽ không tha cho cô ấy một cách dễ dàng.


Văn Thiệu chậm rãi rũ mắt xuống, bàn tay vẫn xoa bóp cánh tay phải của cô, hững hờ nói: “Em nói đêm nay sẽ chiều theo anh hết…”
Tự dưng lúc anh nói câu này thì Giang Vãn Ninh lại nghe ra được chút “tủi thân” mà anh “gửi gắm” trong đó, cô giận nhưng lại không có chỗ để trút.


Hôm nay đã giày vò từ khi vào phòng cho đến tận bây giờ rồi mà anh còn thấy tủi thân nữa hả?
Giang Vãn Ninh mím môi, cúi đầu, vô tình nhìn thấy ngón tay thon dài của anh, cô nghĩ tới điều gì đó, khuôn mặt lại nóng bừng lên.


Nhìn sang chỗ khác, cô đấu tranh tâm lý hồi lâu, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi anh: “Anh muốn nhìn thật à?”
Ánh mắt của Văn Thiệu đã thay anh trả lời câu hỏi này, Giang Vãn Ninh chậm rãi cầm cái hộp đi vào phòng tắm, còn mang theo chiếc áo choàng tắm kia.


Dù gì thì ngày mai người phải đi làm cũng chỉ có mỗi anh, có lẽ mình có thể ở trong phòng này nghỉ ngơi đến tối.
Đã có ý định này nên từ nửa đêm cho đến sáng, Giang Vãn Ninh bèn quyến rũ anh đến ch.ết.


Cuối cùng, cả người cô như tan thành từng mảnh, nằm trên giường không muốn động đậy, để mặc anh làm vệ sinh cho mình.
“Dậy súc miệng.” Văn Thiệu thúc giục cô.
Giang Vãn Ninh đỏ bừng mặt, dùng gối che mình lại, đúng là phải súc miệng…


“Anh ôm em đi…” Giọng nói rầu rĩ của cô truyền tới từ gối nằm.
Đứng bên cạnh bồn rửa tay súc miệng, Giang Vãn Ninh để mặc anh ôm mình từ phía sau, càng ôm càng chặt…
“Em xong rồi… Này!”
Bỗng nhiên cô bị Văn Thiệu ôm lên, anh đặt cô trên bồn rửa tay.


Một giây sau, cửa phòng tắm bị anh đóng lại…

Hai người đăng ký kết hôn đã được một tuần, ngày mai chính là ngày đầu tiên trong kỳ nghỉ nhiều ngày mừng Quốc Khánh.


Giang Vãn Ninh và Văn Thiệu đã thương lượng xong, lần này nghỉ Quốc Khánh tổng cộng bảy ngày, ba ngày đầu đến nhà họ Tôn ở, ba ngày kế tiếp về nhà họ Giang, ngày cuối cùng lại về ngôi nhà nhỏ của hai người.


Nếu nói vì sao phải đến nhà họ Tôn trước, thật ra là vì Giang Vãn Trừng và Nhan Nghiên đi du lịch, đến ngày thứ tư mới về Giang Thành.


“Đi du lịch vào lễ Quốc Khánh cơ đấy, em cũng bội phục tụi nó luôn.” Giang Vãn Ninh cố gắng đóng vali hành lý lại, dùng sức đè xuống mới miễn cưỡng kéo khóa lại được.


“Đến lúc đó thì e là khu phong cảnh đông đến nỗi chỉ nhìn thấy mỗi đầu người, sau đó tụi nó chỉ có thể ở trong khách sạn, đặt đồ ăn ăn hết cả ba ngày.”
Văn Thiệu chợt ngẩng đầu nhìn cô, hỏi: “Em muốn đi du lịch không?”


“Hả? Chẳng phải anh nói anh không thích nơi nhiều người, nói đợi đến mùa ít khách mới đưa em đi chơi sao?” Mấy ngày trước Giang Vãn Ninh còn đề cập với anh về chuyện đi hưởng tuần trăng mật, Văn Thiệu nói sợ bên ngoài nhiều người, cho nên phải lên kế hoạch về địa điểm và thời gian.


Văn Thiệu không nói gì, yên lặng xách vali ra khỏi nhà.
Khi đó anh không biết rằng, hoá ra vẫn còn có lựa chọn ở khách sạn hết ba ngày.
Mấy ngày nay nhà họ Tôn rất náo nhiệt, đám con cháu đều quay về đón lễ với Tôn Hoàn Nam, ngay cả Tôn Sùng ở nước ngoài cũng bay về nước.


Khi bọn họ quay về, Tôn Sùng đang chơi bóng với Tôn Thanh Châu trong sân, sau khi nhìn thấy bọn họ thì lập tức bỏ vợt xuống rồi chạy tới.
“Thím nhỏ ạ!” Tôn Sùng hơi rám nắng, cười lên trông vẫn rực rỡ xán lạn.
Cậu vừa gọi vừa muốn tiến lên ôm Giang Vãn Ninh.


Giang Vãn Ninh cũng đã dang tay ra rồi, nhưng lại nhìn thấy Văn Thiệu ở bên cạnh bước lên một bước, “nhiệt tình” ôm lấy cháu trai của anh.
“Chú nhỏ, lần đầu tiên chú nhiệt tình với cháu như thế này đó.” Tôn Sùng được yêu chiều mà sợ hãi, nhìn anh mà nói.


Văn Thiệu không thay đổi sắc mặt mà buông tay ra, sau đó ôm vai Giang Vãn Ninh: “Vào nhà đi.”


“À…” Tôn Sùng gãi gãi đầu, lúng túng nhìn về phía Tôn Thanh Châu: “Anh ơi, chú nhỏ cũng ở nước ngoài nhiều năm rồi mà sao tư tưởng còn bảo thủ vậy nhỉ, lần đầu tiên em gặp thím nhỏ mà, ôm một cái thì có sao đâu?”


Tôn Thanh Châu nhìn cậu em trai với ánh mắt như đang nhìn đồ ngốc: “Dù chú ấy có ở nước ngoài hai mươi năm nữa thì đó cũng là bà xã cục cưng của chú ấy đấy.”






Truyện liên quan