Chương 67: Giới thiệu chị dâu cho cô!

Sắc mặt Đằng Duệ Triết trở nên âm u, ánh mắt sắc bén, không vui nhìn đôi nam nữ đang ôm ấp trước mặt anh.


Một câu "Đính hôn" của Tiêu đại thiếu gia kia, chắc chắn là nói cho anh nghe, thanh âm đủ lớn, khí thể đủ mạnh, là muốn nói cho anh biết Tiêu đại thiếu hắn nhất định sẽ cưới Tô Đại Lận! Ah, không thể tưởng tượng được mẹ Tiêu thế nhưng lại "thâm minh diệt nghĩa*" như thế đấy, sau khi nói lời cay độc đuổi Tô Đại Lận đi, lại đồng ý cho con trai đón cô trở về!


(* ý nói vì lợi ích chung mà có thể nhân nhượng)
Chỉ là ai mà biết được, liệu cuộc hôn nhân này có thành được hay không?


Anh híp hai tròng mắt lại, ánh mắt lạnh lẽo dán lên khuôn mặt tuấn tú nho nhã của Tiêu Tử: “Ngày cậu chính thức tiếp nhận tập đoàn Hồng Vũ là khi nào? Cậu xác định bác gái không dùng kế hoãn binh?”
Tiêu Tử nhướng mày, lạnh lùng nhìn anh, bàn tay to càng nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của Đại Lận.


Đằng Duệ Triết khẽ kéo môi mỏng lên, cười nhạo nói: “Bá gái đường đường là "nữ trung hào kiệt", tâm huyết cả đời đều đổ vào sự nghiệp bồi dưỡng con trai, giống như lúc đầu thành lập tập đoàn Hồng Vũ của bà. Bây giờ, bà ấy đang bệnh nặng trên giường, cậu lại muốn đối đầu với mẹ mình, cậu nói xem bà ấy có phải bị ép nhượng bộ không?”


Anh liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang buông xuống của Đại Lận một cái, bên môi cất chứa ý cười lạnh.




Mặt Tiêu Tử biến sắc, anh ta cao giọng nói: “Đằng đại thiếu gia, dù thế nào thì đó cũng là chuyện của nhà họ Tiêu chúng tôi! Mẹ tôi có đồng ý hay không, cũng không phải do Đằng thiếu gia anh quyết định, mà đó là chuyện của tôi và Đại Lận! Đằng thiếu anh nếu rảnh rỗi không có việc gì làm thì hãy tự chăm lo đến hôn sự của mình và Trâu tiểu thư đi, yên tâm mà làm chú rể! Thiệp cưới của hai người nhà họ Tiêu chúng tôi đã nhận được rồi, lễ đính hôn sẽ diễn ra vào ba ngày sau, đừng nói với tôi là Đằng thiếu gia không biết gì đấy nhé!”


Phát thiệp cưới?


Vừa nghe thấy vậy sắc mặt Đằng Duệ Triết đại biến, tròng mắt âm u bỗng nhiên trầm xuống, lạnh lùng nói: “Nhà họ Đằng chúng tôi quả thật đã làm vậy? ch.ết tiệt!” Anh hung hăng mắng nhỏ một tiếng, vẻ mặt lãnh khốc thoáng chốc tỏa ra hơi thở tàn bạo bức người, nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Đại Lận vẫn đứng bên người Tiêu Tử: “Có mẹ Tiêu ở đó, cô không có khả năng gả cho hắn! Bây giờ tôi cho cô một cơ hội cuối cùng, theo tôi trở về Cẩm Thành hay là trở về với cậu ta?!”


Đại Lận càng nhích lại gần trong lòng Tiêu Tử, chậm rãi nâng hàng mi thanh tú kiều diễm lên, nhíu mày nhìn anh, kiên định nói: “Cho dù bác gái không tiếp nhận tôi, cả đời này tôi chỉ muốn ở bên Tiêu Tử!”


Tiêu Tử nghe vậy thì quá đỗi vui mừng, lập tức bao lấy bàn tay nhỏ của cô, gắt gao nắm chặt, ôm lấy bả vai gầy yếu của cô, “Đại Lận, thứ anh muốn chính là những lời này của em! Chỉ cần em không trốn tránh, chúng ta nhất định sẽ ở bên nhau! Để anh chăm sóc em cả đời!”


Khuôn mặt tuấn tú của Đằng Duệ Triết trở nên âm u lạnh lẽo, trong lòng ngổn ngang trăm mối, lại dấy lên căm hận ngút trời: “Bây giờ anh Duệ Triết bằng lòng đưa em trở về, em cũng không cần sao!? Chỉ cần em không chọc giận anh ta, anh ta sẽ đối tốt với em gấp bội, sẽ chăm sóc cho em, mang đến cho em tất cả những điều tốt nhất! Có nghe không, Tô Đại Lận! Đừng có không biết phân biệt tốt xấu!”


Hai tròng mắt hung ác nham hiểm gắt gao nhìn chằm chằm Đại Lận, con người sâu thẳm bừng lên lửa giận, môi mỏng khẽ động, cho thấy từng lời anh nói đều là nghiến răng nghiến lợi thốt ra.


Nhưng, cho dù trán anh nổi gân xanh, con người đen tàn bạo như muốn bộc phát, lần đầu tiên anh tức giận đến vậy, nói nhiều như vậy, thì Tô Đại Lận cũng chỉ càng nhíu chặt lông mày, càng ngày càng dựa sát lại gần Tiêu Tử, nói khẽ: “Tôi chỉ muốn Tiêu Tử.”


Hai mắt anh âm u, vẻ mặt lạnh lùng, tức giận trong thoáng chốc đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng thường ngày, cười nhạo một tiếng: “Được, ba ngày sau hãy đến cùng Tiêu Tử tham gia lễ đính hôn của anh, anh Duệ Triết sẽ giới thiệu chị dâu tương lai cho em!”


Khuôn mặt của anh âm u mà lãnh khốc, tất cả đều không sao hết, nóng nảy rồi sẽ tiêu tan, cơn giận dữ cũng tan tác, chỉ còn lại nụ cười đầy châm chọc bên môi. Anh liếc xéo Tiêu Tử một cái, thuận tay cầm lấy áo khoác tây trang trước mặt rồi hiên ngang rời đi.


Đại Lận co rụt bả vai gầy tong teo lại, buông gương mặt nhỏ nhắn xuống, mi tâm nhàn nhạt hiện lên nét đau thương.


Tiêu Tử ôm cô vào trong ngực, khẽ hôn lên trán cô, không muốn nhìn thấy cô bi thương như vậy. Sau đó đợi tới khi cô khé hé miệng cười, mới mang theo hành lý của cô, dắt tay cô lên máy bay ngay trong đêm đó.


Sáng sớm ngày hôm sau, máy bay hạ cánh xuống sân bay thành phố Cẩm Thành, đi một vòng lớn Đại Lận lại quay trở về nơi này.
Cô khó khăn cười, trên đường đi quan sát một lượt dáng vẻ thành phố này lúc bình minh mờ mịt, cho tới khi về tới biệt thự nhà họ Tô đã được trang hoàng lại.


Căn biệt thự đã được khôi phục lại nguyên trạng ba năm trước, vách tường bên ngoài tinh xảo làm cho người ta có cảm giác mời mẻ, bên trong còn treo một chiếc bàn đu dây*, có một người phụ nữ tóc dài đang ôm Tiểu Tuyết Cầu** ngồi ở trên bàn đu nhẹ nhàng đung đưa, cười khanh khách không ngừng. (*nôm na là chỉ xích đu nha; ** chắc tên của ẻm cẩu lông trắng, tròn tròn nào đó, hehe)


Tiểu Tuyết Cầu khẽ động, cái đuôi nhỏ phe phấy chạy tới chạy lui trên ghế, kêu ẳng ẳng ẳng.


Tiêu Tử vừa mở cửa ra, nhìn thấy một đống đồ vật lớn bên chân người phụ nữ kia, lại nhìn nhìn dáng vẻ tiêu diêu tự tại của cô ấy, khuôn mặt tuấn tú trở nên nghiêm nghị, lạnh giọng chất vấn người phụ nữ kia là ai! Chỗ này là nhà họ Tô, làm sao người ngoài có thể tùy ý ra vào!


Torn ôm quả cầu tuyết từ trên bàn đu nhảy xuống, đôi mắt lưu ly mỹ lệ như mắt mèo khẽ chớp chớp, liếc mắt một cái đi tới bên cạnh Đại Lận, hoạt bát nói: “Vậy anh là ai? Anh có thể vào nhà Đại Lận, tại sao tôi lại không?! Tôi là nghe theo chỉ thị của Đằng tổng đem mấy thứ này cùng với người bạn nhỏ đến cho Tô tiểu thư, Đằng tổng đã sớm giao phó, một khi Tô tiểu thư trở về, tôi chính là thư ký kiêm cận vệ của cô ấy!”






Truyện liên quan