Chương 18

Ánh nắng tháng chín hãy còn gay gắt, nhưng Trần Phóng dường như chẳng hề nhận ra, anh không ngừng chạy qua những con hẻm ngoằn ngoèo, ra ra vào vào các tiệm bánh.


Đây là lần đầu tiên trong đời Trần Phóng mua bánh kem. Theo hướng dẫn trên điện thoại di động, anh đã tìm hết tất cả tiệm bánh ở Lung Thành, ấy thế mà vẫn không thể tìm được bất kỳ cửa tiệm nào bán bánh dâu tây cả. Nhân viên tiệm bánh nọ nói cho anh biết, hiện giờ đã hết mùa dâu rồi, cho dù đi chỗ nào cũng không thể mua được bánh kem dâu. Nhưng Trần Phóng vẫn không ngừng chạy, mãi cho đến khi tiệm bánh cuối cùng cũng không có bánh, anh mới tin những lời này.


Cuối cùng, Trần Phóng đành quay trở lại tiệm bánh đầu tiên mà mình đến, đồng thời cũng là tiệm bánh gần nhà Từ Ngộ nhất, mua một chiếc bánh kem hồng trà đào theo mùa.
Đào và dâu tây… Ở mặt nào đó cũng khá là giống nhau nhỉ?


Đi đến dưới lầu nhà Từ Ngộ, Trần Phóng mới chợt nhớ ra anh chưa biết nhà cô ở tầng mấy, thậm chí anh còn không có bất cứ cách thức liên lạc nào của cô. Lúc này nghĩ lại, trước đây mỗi lần gặp nhau, dường như toàn là Từ Ngộ tìm anh trước. Rõ ràng là hai người xa lạ chẳng hề quen biết nhau, nhưng kể từ cuộc gặp gỡ trong phòng thiết bị lần ấy, hai người bọn họ bắt đầu gặp nhau thường xuyên.


Trùng hợp như thể đã được sắp đặt tỉ mỉ vậy.
Mùi thơm của bánh như quẩn quanh chóp mũi, Trần Phóng nhướng mày, xua đi suy đoán nực cười này.


Anh lấy điện thoại di động ra, định bụng gửi tin nhắn cho Chu Tư Tư – chắc chắn cô ấy sẽ có cách thức liên lạc của Từ Ngộ. Nào ngờ vừa gõ chữ được một nửa thì giọng nói của Từ Ngộ đã vang lên sau lưng: “Trần Phóng!”
Trần Phóng lập tức quay đầu lại.




“À, mình quên mất không nói cho cậu biết nhà mình ở tầng mấy.” Cô từ từ đi về phía anh, động tác vẫn không được tự nhiên cho lắm. “May mà vừa rồi mình xuống lầu mua đồ uống. Bên ngoài nóng quá, bọn mình đi lên đi.”


Cô đeo một chiếc cặp nhỏ màu hồng nhạt, với chiếc mũ lưỡi trai và khẩu trang che gần hết khuôn mặt, trong tay còn xách bịch nilon từ siêu thị gần đó. Trần Phóng cảm thấy khó hiểu, đi siêu thị thôi mà cũng phải cần che kín mít như vậy sao?


Nhưng anh không nói nghi vấn của mình ra. Trần Phóng cầm lấy thứ trong tay Từ Ngộ một cách tự nhiên, nghiêng người để cô đi trước.


Anh nhìn Từ Ngộ đang lóng ngóng đỡ tay vịn cầu thang để leo lên, chân trái bị thương nên cô căn bản không dám dùng sức. Trần Phóng mím môi, đột nhiên nắm lấy tay cô: “Ở tầng mấy? Tôi cõng cậu lên.”


Từ Ngộ lập tức trả lời: “Không cần đâu. Nhà mình ở tầng trên cùng, mình nặng lắm. Hay không thì… Cậu đi lên trước rồi đợi mình ở tầng trên cùng nhé?”
Trần Phóng bước lên cầu thang hai bước, ngồi thụp xuống trước người cô.
“Lên.” Anh nói.


Từ Ngộ ngập ngừng leo lên lưng anh, đồng thời không quên nói: “Nếu cậu thấy mệt thì nhớ thả mình xuống nhé.”


Ngược lại chẳng phải Từ Ngộ đau lòng thương xót gì Trần Phóng, mà là cô vẫn còn cảm thấy xấu hổ về thể trọng của mình, dù rằng người đã gầy đi, nhưng Từ Ngộ vẫn không thể nào thay đổi nhận thức của mình về bản thân được.


Thế giới bên ngoài đã chê bai mạt sát cô về cân nặng trong một khoảng thời gian dài – những vết sẹo này sẽ không vì cô giảm cân mà biến mất, nó sẽ in sâu vào trái tim cô, đồng hành cùng cô suốt những tháng ngày tươi trẻ.


Trần Phóng cảm thấy vui hơn một chút vì trọng lượng trên lưng mình, anh giơ hộp bánh kem màu xanh nhạt lên, nói với Từ Ngộ: “Cậu cầm được không?”
“Được.” Từ Ngộ nhận lấy.
Hai tay cô buông xuống hai bên vai anh, ngực không khỏi áp vào lưng Trần Phóng.


Trần Phóng cũng cảm nhận được điều đó, đặc biệt là đôi gò bồng đảo mềm mại đang đung đưa nhẹ nhàng trên lưng mình theo chuyển động của cơ thể. May mắn là Từ Ngộ không thấy được vành tai anh thoáng đỏ lên.


Trần Phóng chỉ có thể dựa vào việc nói chuyện với cô để lơ đi cảm giác của cơ thể: “Chân bị thương còn chạy ra ngoài?”
Từ Ngộ tựa đầu vào lưng anh, nhỏ giọng nói: “Chẳng phải vì nghĩ cậu sẽ đến sao? Trời nóng như vậy, mình đi mua chút đồ uống cho cậu giải nhiệt.”
“…”


“Trong nhà chỉ còn mỗi rượu thôi, chẳng lẽ cậu muốn uống rượu à?”


Trần Phóng định nói uống nước lọc cũng được, nhưng Từ Ngộ đã xuống nhà với cái chân bị thương chỉ vì anh rồi, anh không thể lại nói những lời lạnh lùng như vậy nữa. Có điều nhờ sự “đối xử đặc biệt” này mà tâm trạng đã tung tăng phấn chấn hơn một chút rồi.


“Đến rồi, cậu thả mình xuống đi.”
Tốt xấu gì cô cũng nặng 45kg [ ], dù bình thường Trần Phóng thường xuyên vận động, sau khi cõng cô lên tầng sáu thì cũng hơi hổn hển một chút. Nhưng anh đứng sau lưng Từ Ngộ, lẳng lặng bình ổn hơi thở, không muốn bị cô nhìn thấy sự xấu hổ của bản thân.


[ ] Gốc là 90 cân (九十斤 ), 1 cân TQ = 0.5kg
Từ Ngộ đưa đồ cho anh xách, lấy chìa khóa trong túi ra mở cửa. Sau khi vào nhà, cô lấy đại một đôi dép trên kệ bảo anh xỏ vào.
“Trong phòng khách không có điều hòa, đến phòng mình đi.”


“…” Hô hấp của Trần Phóng hơi chậm lại, suýt chút nữa là không thở nổi, một hồi lâu sau anh mới đáp: “Được…”
Phòng ngủ của con trai và con gái không hề giống nhau.


Phòng ngủ của Trần Phóng chỉ có thể dùng từ đơn sơ để miêu tả, trong khi đó phòng ngủ của Từ Ngộ tuy không được trang trí quá đẹp, nhưng từ cây xanh trên bàn học cho đến búp bê được bày trên giường… không một chỗ nào trong căn phòng nhỏ không lộ ra sự ấm áp. Thậm chí đến vài bộ quần áo xếp chồng lên nhau trên ghế cũng khiến cho Trần Phóng cảm nhận được một bầu không khí sinh hoạt khác biệt hẳn với phòng mình.


Có chút mới lạ, cũng có phần mất tự nhiên.
Anh đứng nơi cửa, trong một thoáng không thể nào bước vào, sợ rằng hơi thở của mình sẽ làm rối loạn bầu không khí vốn có trong căn phòng ngủ.


Từ Ngộ cầm điều khiển từ xa bật điều hòa lên, đảo mắt thấy anh vẫn còn đứng ở cửa, cô cười hỏi: “Đứng đó làm gì vậy? Vào đi.”


Cô nhìn cái ghế xếp đầy quần áo của mình, khóe miệng cong lên, không hề có ý định lấy quần áo ra để dọn trống chiếc ghế duy nhất trong phòng, ngược lại nói với Trần Phóng: “Có phải cậu thấy phòng mình bừa lắm đúng không?”


“Không phải.” Trần Phóng trả lời. Vì bật điều hòa nên anh đóng cửa phòng ngủ lại rồi mới bước tới.
Từ Ngộ vỗ vỗ tấm ga trải giường màu vàng nhạt, nói với anh: “Không có ghế, cậu ngồi lên giường đi.”


Anh nhìn lướt qua ga trải giường với họa tiết hình hoa cúc, không ngồi xuống ngay mà cau mày nói: “Người tôi bẩn.”
“Không sao đâu. Dù gì hôm nay cũng phải tắm rửa, mình vừa mới đi từ bên ngoài về.” Từ Ngộ vươn tay kéo Trần Phóng, sau đó ngồi xuống bên cạnh anh.


Cô nhét hộp bánh kem vào trong ngực anh, mình thì đi tháo chiếc nơ buộc trên đó, từng lớp ruy băng trắng lần lượt được gỡ ra, cuối cùng nhấc nắp hộp lên, liếc mắt một cái liền nhìn thấy phần thịt quả đào màu hồng ở chính giữa.


Từ Ngộ còn chưa nói gì thì đã nghe Trần Phóng mở miệng nói: “Không có dâu tây, bọn họ nói bây giờ chỉ có mỗi đào thôi.”


“Không sao, là tại mình quên mất. Mùa này ăn đào cũng rất ngon.” Từ Ngộ ngẩng đầu cười với Trần Phóng. “Nhưng mình có mua sữa dâu, cậu ra ngoài lấy vào đây đi, để trong cái túi nilon vừa rồi ý.” Cái túi nilon kia đã bị cô để chiếc ghế sofa ngoài cửa rồi.


Nhân lúc Trần Phóng đi lấy đồ uống, Từ Ngộ lấy chiếc bánh kem trong hộp ra, nâng nó lên nhìn chung quanh một vòng, cuối cùng đặt nó lên bàn cạnh giường.


Cô quỳ trên mặt đất, mở hộp đựng dao ra rồi lại bỗng nhiên đặt nó xuống. Đúng lúc đó, Trần Phóng cầm theo hai chai sữa quay lại. Từ Ngộ nâng chiếc bánh kem lên, cười với anh: “Bọn mình cứ ăn thế này đi, đừng cắt ra.”
Trần Phóng không nghĩ nhiều, cũng không có ý kiến gì cả.


Từ Ngộ chỉ lấy một cái nĩa, cầm bánh kem ngồi trở lại bên cạnh anh. Điều hòa từ từ thổi ra luồng khí mát lạnh, cô giơ nĩa lên, múc một phần kem trên chiếc bánh.
“Ừm.” Từ Ngộ nheo mắt lại, vẻ mặt thỏa mãn. “Ngon.”
Vẻ mặt Trần Phóng cũng trở nên dịu dàng.


Từ Ngộ lại múc một miếng đưa đến bên miệng anh: “Cậu ăn thử xem?”
Bầu không khí mập mờ dâng lên trong luồng khí lạnh của điều hòa.


Trần Phóng bèn ăn thử một miếng bánh từ tay cô. Anh rất hiếm khi ăn đồ ngọt, cũng chẳng thể nảy sinh niềm yêu thích gì với nó, nhưng lúc này vị ngọt của kem bơ thật sự đã tràn ngập khắp lục phủ ngũ tạng của anh, đầy ắp.


Chiếc bánh kem dài sáu tấc cứ thế bị bọn họ mỗi người một miếng ăn hết một phần tư, mãi đến khi Từ Ngộ thấy hơi ngấy mới để chiếc bánh kem lại trên bàn cạnh giường, sau đó nhét vào tay Trần Phóng một chai sữa dâu.


“Trần Phóng.” Từ Ngộ đột nhiên nói. “Cậu chưa uống sữa dâu mà mình đưa cậu bao giờ.” Giọng điệu ấm ức tủi thân, như thể đang trách móc.
Trần Phóng cầm chai thủy tinh lạnh ngắt, trong một thoáng không biết phải nói gì.


“Lần này cậu nhất định phải uống hết đó.” Từ Ngộ chớp chớp mắt, khẽ cụng chai với anh.
Một tiếng “keng” vang lên, thoáng chốc Trần Phóng lại nhớ đến đêm hôm đó ở tiệm đồ ăn nhanh, nhưng tâm tình của anh thì lại khác hoàn toàn với lần đó.


Như thể vào giây phút này, có thứ gì đó cũng nhẹ nhàng bị va vào một cái.
Bánh kem chưa được cất vào hộp, mùi hương béo ngậy lan khắp không gian kín, mùi thơm của đào xen lẫn sữa dâu ngọt ngào, Từ Ngộ cắn ống hút nghiêng đầu nhìn Trần Phóng: “Ngon không?”


Trần Phóng dời mắt khỏi khuôn mặt cô, “Ừm” một tiếng.
“Trần Phóng…” Từ Ngộ đang gọi tên anh. Giọng cô nhẹ nhàng, cơ thể dần nhích về phía anh. “Sao mặt cậu đỏ thế?”
Rõ ràng nhiệt độ điều hòa bật rất thấp, nhưng khuôn mặt của thiếu niên lại nóng bừng.


“Ngọt lắm có đúng không?” Miệng cô dán lên khóe môi anh.
Kem ngọt, đào ngọt, còn có vị dâu tây trong miệng cô cũng rất ngọt.
Nụ hôn trộn lẫn với đủ loại hương vị ngọt ngào và béo ngậy này đã chặn hết mọi suy nghĩ của Trần Phóng, chỉ để lại trái tim đang loạn nhịp.


Hai chai sữa chẳng biết đã được đặt cạnh chiếc bánh kem tự bao giờ, cùng nó chứng kiến cuộc tình của hai người trẻ tuổi. Cơ thể bọn họ chuyển từ mép giường đến chính giữa, sau đó ngã xuống chiếc giường êm ái cùng với búp bê bên trên.


Tuy Từ Ngộ bị anh đè nặng lên hôn nhưng tay vẫn cản anh luồn vào từ mép quần áo – ít ra anh cũng chưa to gan đến vậy, chỉ dám vòng tay qua eo cô mà thôi.


Hơi thở của Trần Phóng dần mất ổn định, không chỉ vì nụ hôn mà còn vì xúc cảm sau lưng nữa. Đôi bàn tay khéo léo của thiếu nữ lướt trên da thịt anh như cánh bướm – sự rung động của cánh bướm ấy khiến cơ thể anh run lên.


“Từ Ngộ.” Trần Phóng hơi ngẩng đầu lên nhìn vào mắt cô: “Cậu muốn làm gì?”


Phía sau lưng, chuyển động của những ngón tay rõ ràng đang quyến rũ, rõ ràng là có mưu đồ. Trong một khoảnh khắc nào đó, Trần Phóng có cảm giác rằng mình đã rơi vào bẫy – nhưng rõ ràng là anh đã tự nguyện nhảy vào.


Từ Ngộ mở mắt ra, nhìn thẳng vào anh, dưới ánh nhìn của đôi mắt đen nhánh, cô mở miệng nói: “Mình muốn làʍ ȶìиɦ.”






Truyện liên quan