Chương 52

Không biết có phải là do nụ hôn kia vốn có tác dụng vỗ về, hoặc có thể là nhờ cái ôm, sự gần gũi về da thịt dần dần xoa dịu hai linh hồn đang bất an lo lắng. Trần Phóng cũng được dỗ dành bởi Từ Ngộ, bỏ mảnh thủy tinh trong tay ra.
Dù rằng anh vẫn chưa biết phải tin tưởng lời hứa hẹn của cô như thế nào.


Từ Ngộ ngồi quỳ trên ghế sofa, cẩn thận rửa sạch vết thương trong lòng bàn tay cho Trần Phóng, sau đó bôi thuốc mỡ lên.
“Có đau không?” Cô thổi nhẹ vào lòng bàn tay anh.
Luồng gió êm dịu thổi qua vết thương dữ tợn, Trần Phóng suýt chút nữa lại chìm đắm vào trong giọng nói dịu dàng của cô.


Anh mím môi, toan rút tay về, nhưng chưa kịp cử động thì Từ Ngộ đã cúi đầu hôn vào lòng bàn tay anh trước rồi.
Xúc cảm mềm mại khiến toàn thân anh run lên.
“Đừng làm tổn thương bản thân mình.” Từ Ngộ ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn anh.
“…”


Trần Phóng mím môi, mất tự nhiên dời mắt sang chỗ khác.
Nhìn dáng vẻ của anh, Từ Ngộ lẳng lặng thở dài, siết chặt những ngón tay đang nắm lấy cổ tay anh.
“Trần Phóng.” Cô dịch người đến gần. “Em thật sự thích anh, em không gạt anh.”


Biết anh bất an và nhạy cảm, thế nên Từ Ngộ muốn xác nhận lại với anh thêm một lần nữa.
“Tuy rằng rất ích kỷ, nhưng em vẫn muốn hỏi anh.”
“Anh đừng đẩy em ra có được không… Hãy để em được ở bên anh nhé?”
Giọng điệu hèn mọn đến nỗi gần như là van xin.


Cô hy vọng rằng Trần Phóng sẽ cho cô một cơ hội, để chuộc lại những lỗi lầm mà cô đã gây ra.
Trần Phóng vẫn không trả lời, chỉ hơi giật giật môi.
Từ Ngộ không hỏi thêm nữa mà vòng tay ôm lấy eo anh, lòng bàn tay áp lên tấm lưng vững chãi của Trần Phóng.
Xoa từng cái từng cái nhẹ nhàng.




Trần Phóng biết mình sắp không kiên trì nổi nữa.
Đối với Từ Ngộ, anh căn bản không có sức lực chống đỡ hay phản kháng, dẫu đã biết chân tướng tại sao cô tiếp cận mình, anh gần như cũng có thể tha thứ cho cô một cách đơn giản như vậy.
_________


Theo quần áo ngày một mỏng đi, ngày thi đại học cũng chính thức bước vào thời khắc đếm ngược.
Trần Phóng cuối cùng cũng trở lại trường học – bởi vì ngày nào Từ Ngộ cũng bám chặt lấy anh nửa bước không rời.


Sáng sớm, cô đợi ở cửa nhà cùng anh đến trường, tan học lại đi theo phía sau anh cùng nhau trở về. Với chuyện này, Trần Phóng không biết phải làm sao, hơn đó nữa là vì câu nói mà ngày nào cô cũng nói: “Em thích anh, Trần Phóng.”


Anh hoàn toàn không thể chống lại được, trái tim lạnh lùng chai đá cũng dần dần bắt đầu tan chảy trong mùa đông.
“Trần Phóng, đợi em với.”
Lại là một đêm khác sau tiết tự học buổi tối, Từ Ngộ chạy chậm đuổi theo chàng trai cao gầy trước mặt – anh càng bước càng nhanh.


“Anh ăn chưa? Bọn mình đi ăn nhé?”
“Không ăn.”
“Nhưng em đói quá…”
“…”
“Dạ dày cũng đau quá chừng.”
Trần Phóng đột ngột dừng bước, xoay người lại nói: “Đói thì tự mình đi ăn đi, ngày nào cũng bám theo tôi làm gì!”


“…” Từ Ngộ mở to mắt nhìn anh. “Anh không ăn sao? Vậy em đây cũng không ăn.”
Trần Phóng hoàn toàn bất lực.
Bà chủ tiệm thức ăn nhanh Thành Minh có hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy đôi khách trẻ tuổi cuối cùng của tối nay – đã rất lâu hai người họ không đến đây ăn rồi.


Vẫn là những món ăn quen thuộc, Từ Ngộ bưng bát, không ngồi đối diện mà cứ khăng khăng muốn ngồi bên cạnh Trần Phóng.
Trần Phóng: “…”
Anh chỉ có thể rầu rĩ tập trung vào đồ ăn trong bát mình.
“Anh ăn nhiều một chút nha.”
“Canh cũng phải húp hết đó.”


“Món sườn xào chua ngọt hôm nay có vẻ hơi ngọt nhỉ? Nhưng em rất thích, anh thấy sao?”
….
Cuối cùng cũng ăn xong bữa cơm, sau khi bước ra khỏi tiệm thức ăn nhanh, Trần Phóng lạnh lùng nhìn cô: “Ăn xong rồi, cô có thể đi rồi đó.”
“Nhưng mà con hẻm nhỏ tối quá, em sợ…” Từ Ngộ yếu ớt nói.


Con mèo đen kia vẫn ở rịt trong con hẻm, con ngươi ánh lên ánh sáng màu xanh biếc. Từ Ngộ vốn không thích động vật, lúc này lại càng dính chặt lấy Trần Phóng chẳng chịu rời.


Những trò chơi xấu hết lần này đến lần khác của cô rõ ràng là có tác dụng. Trần Phóng cuối cùng vẫn phải chịu thua, dẫn cô đi qua con hẻm nhỏ tối đen.


Bốn phía xung quanh không hề có ánh sáng, chẳng biết dưới chân vấp phải vật gì, Từ Ngộ kêu lên một tiếng, vịn vào vách tường ổn định cơ thể trong cơn hoảng loạn.
Trần Phóng lập tức quay lại nhìn cô, vẻ căng thẳng khẩn trương không thể nào giấu được trong ánh mắt của anh.


“Em không thấy đường…” Từ Ngộ bẹp miệng nói.
“…”
“Trần Phóng, anh dắt em đi được không…”
Bàn tay gầy gò trắng muốt giơ lên giữa không trung, như thể chắc chắn rằng anh sẽ chấp nhận lời yêu cầu của cô vậy.
Sự thật cũng đúng là như thế.


Đã rất lâu rồi Trần Phóng không chủ động dắt tay Từ Ngộ, ngay đến một động tác đơn giản cũng trở nên cứng đờ. Rõ ràng đã thua trong trận đấu này, thế nhưng anh vẫn phải giả vờ lạnh lùng khó chịu nghe theo từng mệnh lệnh của cô.
Trần Phóng vừa đi vừa ảo não.


Ánh trăng huyền ảo, ánh đèn phủ xuống cơ thể, trên con phố thưa thớt người ở, Từ Ngộ lại cảm thấy như vậy là vừa đủ.
Đầu ngón tay chầm chậm di chuyển và gãi lòng bàn tay Trần Phóng, cô cảm nhận được cơ bắp càng lúc càng căng cứng của anh.
Từ Ngộ cười, cong cong đôi mắt.


“Trần Phóng…” Giọng nói khiến anh run rẩy lại một lần nữa vang lên. “Dạo này anh học hành có mệt không? Có muốn thi vào trường nào không?”
“Không có.” Giọng điệu rầu rĩ.
“Ồ, nhưng mà, em hy vọng chúng ta có thể học ở cùng một thành phố.”
“…”


“Anh muốn đến Lộ Đảo [ ] không? Anh thấy Lộ Đảo thế nào? Em chưa từng đến đó bao giờ, người ta nói biển ở đó rất đẹp.”
[ ] Chữ 鹭 Lộ trong tên đảo này có nghĩa là “Cò” – Đảo Cò.


Cô lải nhải linh tinh, Trần Phóng cũng không tự chủ được mà bị tương lai trong lời của cô hấp dẫn.
Nếu như, tương lai thật sự sẽ tốt đẹp như vậy.


Mối quan hệ giữa hai người cuối cùng cũng không còn đông cứng, Trần Phóng không đuổi Từ Ngộ đi nữa, thậm chí còn cho phép cô mềm mại làm nũng với anh. Cuộc sống của bọn họ quay về đúng quỹ đạo, học sinh lớp mười hai như thế nào thì bọn họ giống hệt như thế. Thậm chí Trần Phóng còn bắt đầu có cảm giác gấp gáp cấp bách vì ngày nào Từ Ngộ cũng nhắc đến (kỳ thi đại học).


Về phần những lời đồn đãi bịa đặt về bố mẹ Trần Phóng, nhờ các giáo viên đứng ra ngăn cản, cộng với sự bảo vệ của Từ Ngộ và Chu Tư Diễn, những suy đoán và nhận định ác ý đó cũng dần dần biến mất đi.


Mọi thứ diễn ra êm đềm, ngay đến bản thân Trần Phóng cũng sắp quên mất người bố tự sát và người mẹ mất tích của mình, mà có lẽ cũng phải cảm ơn thái độ thờ ơ chẳng thèm quan tâm của bọn họ đối với anh trước đây.


Đối với những đứa trẻ ở thế hệ này như bọn họ mà nói, mối quan hệ máu mủ mà ngàn đời tán tụng dường như chẳng có ý nghĩa gì về lâu về dài. Trao đi bao nhiêu chân thành, lấy về bao nhiêu tình cảm, bố mẹ sinh thành nhưng không nuôi nấng thì không đáng được yêu thương.


Tại sao con người lại phải bị gông cùm ràng buộc bởi quan hệ huyết thống?
_______
Vào Quốc Tế Lao Động – ngày nghỉ duy nhất – đã xảy ra một chuyện ngoài ý muốn nhỏ. Khi Từ Ngộ đi ngang qua tiệm game ở đầu hẻm trên đường đến nhà Trần Phóng, cô nhìn thấy Ngô Âm đang bị một đám côn đồ chặn lại.


Lúc đầu cô tưởng rằng mấy tên đầu vàng kia toàn là “bạn bè” của Ngô Âm, bước chân hơi dừng lại một chút, nhưng vừa đi được vài bước, cô lại không ngừng nghĩ đến vẻ mặt rối rắm và bàn tay đang giấu dưới quần áo của cô ta.


Từ Ngộ dừng bước, đứng yên tại chỗ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định quay lại.
Trên đường đi, cô gọi điện thoại cho Trần Phóng.
“Con mẹ nó vẻ mặt của mày là thế nào đây? Gái đ*ếm còn muốn lập đền thờ trinh tiết phỏng?”


“Xem ra con mẹ làm đ*ếm kia của mày không dạy mày cách hầu hạ đàn ông nhỉ?”


Những lời nói thô tục vang lên trong tiệm game mờ tối. Trong tiệm không có người lớn, tất cả đều là những tên con trai mười bảy, mười tám tuổi. Từ Ngộ đứng ở cửa, qua tấm vải mành* bị gió thổi tung lên, cô nhìn thấy Ngô Âm bị tên con trai cầm đầu bóp cổ, mà tay kia của tên đó thì đã thò xuống dưới quần cô ta.


*Giống như rèm cửa treo trước các cửa tiệm.
Ngô Âm không ngừng giãy dụa, miệng la hét “Buông tôi ra”. Nhưng những hành động phản kháng này hiển nhiên là vô dụng, so với một đám con trai mười tám tuổi, cô ta có vẻ vừa nhỏ yếu vừa đáng thương.


Trong một khoảnh khắc, ánh mắt của Từ Ngộ và Ngô Âm xa xa trong cửa tiệm chạm nhau, cả hai người đều sửng sốt.


Đôi mắt vốn luôn cố chấp và bướng bỉnh lúc này lại có nhiều thêm một vài cảm xúc khác, đó là những cảm xúc mà Từ Ngộ chưa bao giờ thấy ở Ngô Âm – sợ hãi và nhục nhã, cùng với sự van xin trong nước mắt.


Từ Ngộ do dự nửa giây, sau đó vén tấm vải mành lên nói với bên trong: “Cậu ở đây à.”
Người trong cửa tiệm đồng loạt quay đầu nhìn về phía cô.
Từ Ngộ giả vờ trấn định, vén tấm vải mành cao hơn, ánh mặt trời bên ngoài tràn vào trong cửa tiệm mờ tối, soi rõ mọi thứ bên trong.


“Con mẹ nó đứa nào đây vậy!” Có một tên mắng.


Từ Ngộ nặn ra một nụ cười, cô không hề để ý đến bọn họ, chỉ nhìn chằm chằm Ngô Âm: “Không phải cậu nói muốn đến nhà tôi ăn cơm sao? Mẹ tôi đang chờ cậu đấy, cậu không nhanh lên một chút thì lát nữa bà ấy đến tìm chúng ta bây giờ.”


Bầu không khí bỗng chốc im lặng, tên con trai cầm đầu đột nhiên mắng một tiếng “Đ*t”.
“Con mẹ nó mày cút nhanh cho ông!”
Mãi đến khi ra khỏi tiệm game rồi, chân Ngô Âm vẫn mềm nhũn. Từ Ngộ đưa tay giữ lấy cô ta, lúc quay đầu lại tình cờ bắt gặp ánh mắt của tên đó.
Hung ác, âm hiểm.


Những cảm xúc chưa từng xuất hiện trong mắt Trần Phóng, Từ Ngộ đã nhìn thấy nó trong mắt một tên con trai bằng tuổi anh.
Rõ ràng trạc tuổi nhau, nhưng tính tình lại hoàn toàn khác biệt.


Trần Phóng của cô sẽ không như thế; Trần Phóng của cô sẽ không dùng sự bất hạnh của bản thân làm lý do để tổn thương người khác.
Từ Ngộ vừa nghĩ vừa nắm chặt cánh tay Ngô Âm.


Đi hết con hẻm nhỏ này, phía trước chính là đường lớn đông đúc người qua lại, nơi đó mới được xem là an toàn.


Sau lưng truyền đến tiếng sột soạt, hai người không ai nói lời nào, chạy thục mạng về phía trước, trái tim như vọt lên cổ họng, sắp nhảy ra khỏi cơ thể - may mắn là vào đúng lúc này có một người chạy đến.


“Trần Phóng!” Ánh mắt Từ Ngộ sáng lên, cô khẽ gọi tên Trần Phóng, kéo Ngô Âm chạy về phía anh.
Sau khi nhìn thấy cô, Trần Phóng vẫn cau mày như cũ, anh vươn tay kéo cô ra phía sau lưng mình, sắc mặt nặng nề lạnh lùng nhìn đám người đi theo phía sau bọn họ.
Toàn là những gương mặt quen thuộc.


“Xì, tao còn tưởng là ai.” Bước chân tên tóc vòng cũng chậm lại, liếc mắt nhìn hai cô gái đang núp ở phía sau. “Con đ*ếm thối dám gạt tao, vậy nợ cũ nợ mới tính hết một lượt đi!”
Bầu không khí lập tức căng thẳng tột độ.


Trần Phóng đẩy Từ Ngộ đến bên tường, đơn thương độc mã đối đầu với một đám côn đồ từ trường nghề.
Đây là lần đầu tiên Từ Ngộ thấy Trần Phóng đánh nhau. Mặc dù có kinh nghiệm, nhưng Trần Phóng lại thất thế về số người.
Đặc biệt là khi anh còn phải bảo vệ hai cô gái.


Từ Ngộ nắm tay Ngô Âm đứng ở xa xa, cố gắng hết sức không để cho mình liên lụy đến Trần Phóng, rồi nhân lúc hiện trường hỗn loạn lén gọi điện thoại báo cảnh sát.
Cơ thể Ngô Âm được bọc trong chiếc áo khoác của Từ Ngộ, ánh mắt lóe lên.
“Cảm ơn.”


Từ Ngộ nghe thấy được một câu nói thật khẽ.






Truyện liên quan